Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vợ chồng HunHan



====================



Sau một khoảng thời gian sống chung với nhau Luhan và Sehun có vẻ thân hơn trước. Tính cách Luhan cũng bớt lạnh lùng và đã chịu cười với Sehun. Những buổi đua xe cũng như đánh nhau Luhan đều hạn chế, về phần Sehun cũng gác chuyện của bang hội qua một bên mà suốt ngày cứ quanh quẩn ở nhà. Để chọc cho Luhan chửi chứ không gì. Suốt ngày trong nhà cứ dội bom xả đạn hết sức kịch liệt đến nỗi Chen và ông quản gia cũng bó tay.



Cả hai cũng đã quen với việc ngủ chung phòng và nằm chung giường. Chưa có làm gì đâu nhé! Sehun thì đã thích Luhan ra mặt rồi nhưng Luhan cứ giả vờ không biết. Đúng là khó hiểu, khó yêu, khó chiều.



Sáng nào cả hai cũng đi học chung nhưng khi mấy đứa bạn cùng lớp hỏi thì Luhan lại bảo là đi nhờ làm Sehun hơi buồn. Trong giờ học thì vợ nào chồng nấy, toàn làm chuyện riêng cả. Nhưng chỉ có mỗi một môn là Luhan chịu ngồi yên.



*Tiết Anh Văn:



Cô Kim Yura đang giảng bài một cách say sưa. Thế mà Sehun lại ngủ thẳng cẳng, Luhan thì đang chăm chú vào cái miệng nói tiếng anh không ngừng nghỉ của cô:



- Today we'll study The Idol. Let's me introduce my idol. She is an American singer-songwriter, her name is Taylor Swift. She was born on December 13, 1989. Her famous songs include: Love Story, Speak Now, I Knew You Were Trouble..v..v.. I like the song Love Story best because it's very romantic.



Cô thấy Sehun đang ngủ ngon lành thì bất ngờ gọi tên Sehun:



- SEHUNN!!!



- Ơ... hả?... Dạ.... Cô gọi em! - Sehundụi dụi mắt đưa bộ mặt còn say ke nhìn cô.



- Who is your idol? - cô hỏi.



Sehun thộn mặt ra gãi gãi đầu. Tưởng gì chứ mấy cái này Sehun đâu có hiểu. Sehun dốt môn ngoại ngữ nhất trên đời mà lại hỏi Sehun.(Au: Vậy sao nói đc tiếng Nhật thế tên Hun Móm.)



Sehun cứ đứng đó bứt tóc móc mắt không biết nên đáp cô như thế nào. Bỗng Sehun đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Luhan , Luhan khẽ nở nụ cười gian rồi nhắc Sehun . Cô gõ gõ bàn rồi nhắc lại câu hỏi:



- Let's answer my question! Who is your idol?



- Maria..... Maria Ozawa! - Sehun trả lời theo những gì Luhan nhắc. (Au: vãi nhà anh, chơi sock ko nha.)



Cô Yura chết điếng, mấy đứa trong lớp đứa thì bụm miệng đứa thì há hốc. Sehun thấy thái độ lạ lùng của mọi người thì mặt Sehun đơ như trái bơ. Luhan, Baekhyun, Chanyeol thì ôm bụng không dám cười lớn. Xiumin cũng cười, Chen đưa bộ mặt ngơ ngác nhìn Xiumin:



- Anh hiểu gì không mà cười thế?



- Con nít thì im đi!... - Xiumin run bần bật vì cười.



Cô Yura khá bất ngờ vì câu trả lời của Sehun.



- Are you sure? - cô cười cười



Sehun lại nhìn Luhan để chờ Luhan nhắc. Luhan nhép miệng trả lời rồi Sehun bắt chước:



- Yes! - Sehun nhìn cô giáo.



- Oh my god! - cô che miệng như quá đỗi bất ngờ. Học sinh bây giờ ăn nói táo bạo quá.



Chanyeol cười nghiêng ngả, Sehun quay xuống nhìn anh:



- Mày điên hả thằng khốn nạn? Cười gì thế?



- haha... Mày thật sự không biết à?



Sehun lắc đầu rồi quay lên nhìn cô Yura.



- Ai đã nhắc bài cho em thế? - Cô khoanh tay rồi hỏi Sehun.



- Dạ? - Sehun nhìn Luhan rồi nhìn cô.



- Dạ không ai hết!



- Thế em có biết cô hỏi gì và em đang trả lời cái gì không?



- Thực ra thì..... em không hiểu ạ! - Sehun gãi đầu cười trừ.



- KyungSoo! Em lại bày trò đúng không? - Cô Yura quay sang nhìn Luhan.



- Đâu có đâu cô!- KyungSoo gãi gãi đầu nhìn cô cười vô tội.



Cô giáo bó tay bó chân bó toàn thân, cô nhìn Sehun và Luhan:



- Sehun à! Em mất căn bản ngoại ngữ quá trầm trọng rồi! Không biết thì cứ nói là không biết tại sao lại nghe lời Luhan thế hả? Còn Luhan nữa, cô ra lệnh cho em kể từ hôm nay phải giúp Sehun học Anh Văn. Nếu điểm kiểm tra của Sehun lần tới mà còn âm điểm thì em sẽ chịu chung điểm với em ấy rõ chưa?



- Dạ rõ....... - cả hai kéo dài thườn thượt.



- Tại sao lúc nãy mày cười? - Sehun vừa ngồi xuống thì đã hỏi Chanyeol.



- Xem đi!..hihi.... Maria Ozawa thần tượng của mầy đấy! Haha.... - Chanyeol đưa cho Sehun cái điện thoại, mặt anh vẫn đỏ lên vì cười.



- ÁAAaaaa..... - phía bàn dưới vang lên tiếng hét của Chen, cậu quăng cái điện thoại vào người Xiumin rồi đánh túi bụi vào người anh.



- Là cậu kêu tôi cho cậu biết mặt Maria Ozawa mà! Bây giờ biết rồi lại đánh tôi là sao? - Xiumin nắm hai tay cậu lại rồi vừa cười vừa nói.



- Tôi đâu có ngờ chứ! Xiumin là đồ đáng ghét! Tên biến thái., thần kinh..... - Xiumin lại nhào đến đánh anh khiến anh cười ngả nghiêng.



Sehun xem cái điện thoại của Chanyeol xong thì mặt biến sắc quay sang nhìn Luhan:



- Luhan! - gằn từng chữ.



- G.. gì? - Luhan cười cười nhìn Sehun.



- Em... em... nhắc bài cho anh thế sao?



- Ai biểu anh dốt Anh Văn quá làm chi! Câu hỏi đơn giản thế mà anh cũng không biết cách trả lời, đáng đời anh! - Luhan lè lưỡi trêu tức Sehun.



- Em biết anh không biết nên mới chơi xỏ anh chứ gì, báo hại cô bắt anh phải học thêm ngoại ngữ.



- Em dạy anh em không than mà anh than cái gì? Liệu hồn học cho tốt vào không thì biết tay em.



-----------------------------------------------



- Đây là bài kiểm tra hôm trước! Lớp trưởng phát ra để các bạn biết điểm đi nào!



Cô Yura đặt xấp bài lên bàn. Luhan háo hức chờ đợi không biết mình được bao nhiêu điểm. Còn mấy người kia thì ngán ngẩm luôn, gì chứ môn nầy thi dốt đều.



- Sao mà có 98 điểm vậy nè trời???? - Luhan úp mặt xuống bàn than vãn.( 98 điểm mà còn than là sao ta??)



Baekhyun vò bài kiểm tra lại rồi vứt vào hộc bàn, Chanyeol nhiều chuyện hỏi:



- Được 100 điểm hả?



- Không.



- Thế 50 phải không?



- Không.



- Thế được bao nhiêu điểm?



- Đã nói là KHÔNG mà!!!!! - Baekhyun hung dữ quát lên.



Chanyeol nuốt nước bọt cái ực hết biết nói gì luôn.



- Bài kiểm tra của anh bao nhiêu thế? - Luhan nhìn Sehun.



Sehun đưa cho Luhan tờ giấy của mình.



- Điểm nhỏ nhất là 0 mà anh lại bị -3 là sao? - Luhan xem xong thì bật cười.



- Em nhìn vào khung lời phê của giáo viên sẽ rõ!



Luhan đọc lời phê của cô Yura:



- Không làm bài mà còn chém gió hả? Đáng đời! Haha...



-------------------------------------------

*Giờ phụ đạo Anh Văn của giáo viên Luhan:



- Sehun!!!! Ai dạy anh cách đặt câu gì kì vậy? Cái gì mà I am have studied want to playeding? Động từ to be mà có have vô đó làm gì? Sau want to mà động từ thêm ing hả? Mà sao nhìn cái câu không hiểu gì hết vậy. Đặt câu lại đi!!!!



- Sehun!!!! Anh viết cái gì vậy hả? To Singinged là cái giống ôn gì vậy? Đã có to rồi mà còn thêm ing với ed làm gì? Viết lại từ này 50 lần đi.



- Nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần là chủ từ ngôi ba số ít động từ phải thêm s HOẶC es mà. Ai mượn thêm một lượt hai cái vậy? Chép phạt công thức này 50 lần mau lên!



- Con mèo tiếng anh là CAT chứ không phải là TOM trời ạ!!!! Anh xem phim hoạt hình riết rồi điên à?



- YAAA! SEHUN! Sao anh viết từ vựng trớt quớt vậy? Ai bảo anh CON HEO là DOG hả? Lớn già đầu rồi mà còn bảo ĐIỆN THOẠI là APPLE. Anh bị ngu hả? Em bảo anh viết GIỚI TỪ (on, in, at, of...) chứ không phải GIỚI TÍNH man hay woman gì hết. OK????



- SEHUNNN!!!! Sao anh khoanh trắc nghiệm em nhìn muốn lòi con mắt luôn vậy nè? Chọn một câu thôi chứ không phải là bốn trời ạ!



Luhan ngồi kế bên hết mắng cái này lại chửi cái kia trong khi Sehun đang cặm cụi làm bài tập. Nhìn cái đống chữ tiếng anh mà Sehun muốn bủn rủn tay chân. Thế mà cái gì Luhan cũng biết, đúng là khâm phục Luhan thiệt. Một buổi tối không yên tĩnh tại biệt thự Hắc Long.



-----------



*Tối hôm sau:



- Hôm nay cho anh cơ hội nhá! Làm xong 200 câu trắc nghiệm này có thưởng. - Luhan cười đưa tình nhìn Sehun.



Sehun thấy vẻ mặt của Luhan thì phấn khởi vô cùng.



- Là em nói đấy nhé! - Sehun cười gian.



- Tất nhiên rồi! 200 câu này dễ lắm đấy, không làm được thì bị phạt ráng chịu...



Sehun hứng thú cầm cây bút chì lên và bắt đầu làm bài. Luhan ngồi nhìn Sehun làm một lát rồi bảo:

- Em đi xuống lầu ăn cơm nha! Anh từ từ làm đi lát em lên kiểm tra đấy!



Luhan nói rồi bước ra ngoài đóng cửa lại. Sau khi nghe ngóng tiếng bước chân Luhan đã xa, Sehun hí hửng lôi trong hộc bàn ra cuốn sách hướng dẫn rồi ngồi chép đáp án vào:



- Haha.... Không ngờ mình lại thông minh đến vậy! Phen này làm đúng sẽ có thưởng.....hihi...



------------------------------------------



Luhan ngồi vào bàn khi cô người hầu đã dọn cơm lên sẵn, Luhan nhìn sơ qua thức ăn. Một món chiên, một món xào và một món canh. Luhan quay sang cô người hầu đứng gần đấy:



- Mọi người trong nhà đã ăn hết rồi hả?



- Vâng! Chỉ có mợ chủ là chưa ăn thôi ạ!



Luhan lấy tay chạm vào tô canh rồi bảo:

- Em hâm lại giúp tôi đi! Nguội rồi tôi ăn không được!



- Dạ?.... Vâng!



Cô người hầu khó hiểu vô cùng, tô canh mới được đem xuống chưa đầy 30 phút nữa mà. Nhắc mới nhớ, mấy lần trước cũng vậy. Luhan chỉ thích ăn khi thức ăn còn bóc khói thôi. Số là thế đấy! Người gì mà khó khăn!



- Dạ đây thưa mợ chủ! - cô người hầu đặt tô canh nóng hổi xuống bàn.



- Mà em ăn chưa? Em và Bí Đỏ ngồi xuống ăn luôn đi!



- Dạ thôi tụi em không dám ạ! - Bí Ngô giơ tay lên xua xua



- Em không cần khách sáo như vậy đâu. Giờ này tôi ngồi ăn một mình cũng buồn lắm! Hai em ngồi xuống đây đi. - Luhan vừa nói vừa chỉ vào cái ghế đối diện.



Hai chị em có gương mặt y nhau như đúc nhìn nhau.



- Dạ tụi em cám ơn! - Cuối cùng cả hai đồng thanh.



Bí Ngô và Bí Đỏ là do Baekhyun đặt. Mới có 15 tuổi thôi nên Luhan gọi bằng em. Hai người là song sinh nên giống như đúc, mấy ngày đầu Luhan hay nhầm nhưng giờ thì đã quen.



..............20 phút sau.......



Sehun đang chép những câu cuối cùng thì Luhan mở cửa bước vào:



- Sehun à! Anh làm xong chưa?



- Hơ.... à sắp xong!



Sehun giật bắn mình giấu cuốn sách xuống dưới, Luhan từ từ tiến đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh Sehun. Cuốn sách lại di chuyển ra phía sau lưng. Luhan nhìn vào mấy bài tập cuối cùng chỉ Sehun cách làm. Sehun một tay viết một tay cố giữ cho cuốn sách sau lưng đừng rơi.



- Xong rồi! Cho anh nộp bài!



- Vậy đợi em chấm bài nhé! Mà nè, giấu cái gì sau lưng đó?



Sehun há hốc mồm, mồ hôi từ trán lăn xuống. Luhan cứ nhíu mày nhìn chằm chằm vào mặt Sehun. Để Luhan biết coi như là tiêu đời! Sehun cố chống chế:



- Đâu.... Không có gì hết!



- Vậy giơ tay ra em xem! - Luhan nghiêm mặt.



Sehun nhanh trí vắt cuốn sách vào túi quần rồi giơ ra huơ huơ trước mặt Luhan:



- Nè! Đâu có gì đâu!



- Vậy ngồi trật tự để em chấm bài đi!



................5 phút sau..................



- Đúng 160 câu! Hun giỏi quá! - Luhan đặt cuốn sách xuống bàn rồi vỗ tay.



- Vậy thưởng cho anh đi! - Sehun cười gian. Gì chứ tên này là cáo già!



- Vậy muốn thưởng cái gì? - Luhan lấy hai tay bẹo má Sehun.



- Muốn thế này!



Sehun đặt môi mình lên môi Luhan, tay Sehun nắm tay Luhan. Luhan dùng tay đẩy Sehun ra, chống trả một cách ngượng ngùng. Tim Luhan đập mạnh, mặt Luhan nóng ran đi. Cơ thể Luhan như mềm nhũn ra. Tuy là vợ chồng nhưng đây là lần hôn nhau chính thức nếu không kể nụ hôn ở nhà thờ. Luhan khép mắt lại, cả hai đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào. Tay Luhan đặt lên tấm lưng rắn chắc của Sehun. Sehun và Luhan vẫn ngồi đối diện nhau trên hai cái ghế cạnh bàn học. Máu trong cơ thể Sehun chạy rần rần như muốn thôi thúc Sehun đi xa hơn nữa.



Luhan cũng cảm nhận được Sehun đang muốn gì nhưng Luhan lại không muốn chuyện đó xảy ra quá sớm. Cố đẩy Sehun ra nhưng thấy dường như điều đó chỉ khiến cho Sehun càng sáp vào. Sehun lột phăng chiếc áo thun trên người quăng xuống đất để lộ cơ bụng sáu múi quyến rũ. Sehun lại kéo Luhan vào người, môi Sehun tìm đến môi Luhan. Cánh tay rắn chắc siết nhẹ vòng eo nó. Sehun dịu dàng lướt nụ hôn xuống cổ, mùi hương trên cơ thể Luhan khiến Sehun muốn phát điên lên được. Luhan cố dùng sức đẩy Sehun ra, miệng Luhan khó khăn thốt lên bên tai Sehun:



- Hun à! Dừng... lại......đi...



- Em nói thưởng cho anh mà! - Sehun thì thầm bên tai Luhan.



Sehun không có dấu hiệu gì gọi là dừng lại, tiếp tục đặt lên cổ Luhan những nụ hôn nóng bỏng. Bỗng tay Luhan chạm phải cái gì đó dưới túi quần của Sehun, Luhan lấy ra đem lên xem xét. Hai mắt Luhan bắt đầu nổi lửa, tay Luhan siết lại thành đấm. Không thể chịu đựng được nữa rồi!



- AAAAAaaaaaaaa.........



Luhan cắn một phát muốn nát vai Sehun làm Sehun hét lên thất thanh. Nhờ vậy mà Sehun mới chịu dừng lại lấy tay xoa xoa bờ vai có dấu răng rõ rệt.



- Sao em cắn anh đau vậy? Ui....da.. - Sehun nhăn nhó nhìn Luhan.



- Cái gì đây? - Luhan giơ cuốn sách giải lên trước mặt Sehun rồi gằn giọng:



Hai mắt Sehun mở to hết cỡ, miệng Sehun cười méo xệch. Thôi tiêu rồi! Sehun gãi đầu nhìn Luhan cười trừ:



- Thì... sách....



- Sách gì? - Luhan gằn giọng, gương mặt trở nên tức tối.



- Sách.... sách.... - Sehun ấp úng.



- SÁCH GÌ???



- Sách tham khảo!



- Sao nó nằm trong túi anh? - Luhan quăng cuốn sách lên bàn rồi khoanh tay nhìn Sehun.



- Anh... anh... không biết! - Sehun lắc lắc cái đầu, cái mặt lại trở nên tái méc.



- 160 câu đúng là chép từ đấy ra phải không?



Sehun hoang mang nhìn Luhan, bại lộ rồi ai mà không sợ. Với lại lúc nãy vì Sehun làm đúng nên Luhan còn định cho Sehun xxx nữa. Nếu Luhan phát hiện đó là giả thì Sehun chỉ có nước bị xé xác ra thôi.



- Với năng lực của anh mà làm đúng 160 câu là tôi đã nghi rồi! Giờ thì đi theo tôi mau lên! - Luhan gằn giọng.



Luhan gằn giọng rồi kéo Sehun xuống lầu. Đầu Luhan muốn bóc khói luôn, xém tí nữa là bị Sehun gạt rồi. Phen này phải phạt thật nặng mới được! Đúng là đồ hư hỏng!



----------------------------------------------



"Tính.....toong"



Bí Ngô chạy ra mở cửa. Một lát sau thì trở vào cùng với Chanyeol và Baekhyun . Cả hai vừa bước vào nhà đã cảm thấy trong nhà có sát khí rồi. Baekhyun đưa cho Bí Ngô túi quần áo:



- Oppa mua cho hai đứa này! Mà trong nhà có chuyện gì thế?



- Các anh vào bếp sẽ rõ! Em "zọt" trước nha! - Bí Ngô rụt vai, lắc đầu.



Cả hai nhìn nhau khó hiểu, tiến vào bếp theo lời Bí Ngô nói. Và vâng! Một cảnh tượng có một không hai đang được diễn ra ngay trước mắt.



"Vút.... phập"



End chap 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro