Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân bỗng nhiên nắm lấy bờ vai mỏng manh của cậu, đôi môi nóng bỏng hôn lên xương quai xanh mê người.

Trương Nghệ Hưng trợn mắt, đầu óc trong thoáng chốc trở nên trống rỗng, không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.....Hắn...hắn đang.....

"Tích tắc tích tắc..."Có âm thanh truyền đến, nó xuất phát từ cổ tay của Ngô Thế Huân.

Cổ tay hắn đeo một cái đồng hồ đeo tay lớn rất tinh xảo tựa hồ như ngâm nước cũng không việc gì.

Giờ phút này chiếc đồng hồ đeo tay lại phát ra thứ tín hiệu có ánh sáng màu đỏ, ở trong phòng tắm yên tĩnh quả thật có chút khoa trương, xua tan đi thứ không khí mập mờ vừa rồi, cũng khiến cho lý trí của Ngô Thế Huân nhất thời tỉnh táo lại.

Hắn cau mày buông Trương Nghệ Hưng ra, để cho cả người cậu ngâm trong nước nóng, sau đó hắn đè nén dục vọng trong lòng xuống, đứng lên, quay lưng hướng về phía đồng hồ đặc chế bắt đầu nói điện thoại.

"Chuyện gì?" Hắn hỏi với giọng nghiêm túc.

Ước chừng khoảng mười phút im lặng nghe đối phương nói, hắn trả lời:"Biết rồi! Tôi sẽ trở về ngay lập tức."

Cắt đứt liên lạc, trên mặt Ngô Thế Huân không biết hiện chút cảm xúc gì.

Hắn đứng yên mấy giây, vẫn quay lưng về phía Trương Nghệ Hưng, giọng lạnh băng nói"Tôi phải đi cậu phải chú ý giữ an toàn. Lát nữa Dạ Lộc Hàm- Dạ đại tổng tài sẽ tới đón cậu. Nhân lúc hắn chưa tới cậu nhớ mặc quần áo cho tử tế, tốt nhất là đừng để cho hắn động vào cậu, nếu không....thôi sau này hãy nói! Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi."

Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.

Trương Nghệ Hưng hoàn toàn ngơ ngẩn, hắn chiếm tiện nghi của cậu rồi cứ vậy đi mà không xin lỗi?! Cậu muốn hắn phải xin lỗi!

Đợi đã...!Vừa nãy hắn vừa nói gì? Lộc Hàm sẽ đến đón cậu?

Sau khi Ngô Thế Huân rời đi, thật lâu sau cậu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Người đàn ông tỏa ra thứ hào quang rực rỡ đột nhiên xông vào cuộc đời cậu, cứu cậu lúc nguy nan, hiện tại lại biến mất không một tiếng động.

Hắn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tựa như một đám mây khiến người ta khó nắm bắt, hành tung lại có chút quỷ dị. Không phải cậu đã gặp được vị thiếu gia hắc đạo trong truyền thuyết đó chứ?

Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, Trương Nghệ Hưng vẫn ngây ngô đầu óc có chút mơ hồ. Cậu nghĩ càng ngày mình càng gặp phải chuyện không bình thường.

Chân trái của cậu bị trật khớp, rồi lại ngã nằm trên sàn nhà lạnh lẽo nên hiện tại đang ở trong phòng tắm yên tĩnh không bị sắc lang quấy rầy quả thật là điều rất tốt, rất thoải mái.

Hừ, cậu không tin lời Ngô Thế Huân nói trước khi rời đi. Giờ phút này Dạ Lộc Hàm đang ân ái với mối tình đầu thì sao có thể lo lắng cho cậu, ra ngoài tìm cậu được? Cậu không tin!

Vừa nghĩ đến, trong lòng cậu có chút đau xót, Dạ đại tổng tài ung dung tự tại không thèm coi trọng tình yêu thầm lặng bao nhiêu năm của cậu, tại sao cậu lại khổ sở ghen tuông, thậm chí là rơi nước mắt chứ?

Cho nên! Cô cũng phải làm bộ không thèm quan tâm. Cô lớn tiếng cười, cô muốn sống một cuộc sống bình thường buông thả một chút.

Vì vậy, Trương Nghệ Hưng vô thức ngủ tiếp đi trong phòng tắm.

Lúc Dạ Lộc Hàm xông vào đã thấy cả cơ thể Trương Nghệ Hưng trượt xuống bồn tắm, mê  man ngủ mà không biết mình sắp chết chìm.

Lộc Hàm cau mày, nhưng nét lạnh lùng đã không còn nữa, rõ ràng chỉ có vẻ mặt lo lắng, không chút chậm trễ bế cả người Trương Nghệ Hưng ra khỏi bồn tắm, với cái khăn bông to bọc kín người cậu lại, nhìn qua rất giống con tằm chỉ lộ khuôn mặt đáng yêu này ra.

Bị hắn xoay qua xoay lại, Trương Nghệ Hưng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, bắt đầu hít thở khó khăn.

Cậu trợn tròn mắt, chớp chớp, bắt đầu nghĩ mình đang mơ, trong mơ rất không có khí thế, tự dưng lại mơ đến Dạ Lộc Hàm!

Hừ, người trước mặt cậu cùng người con gái khác thân thiết, điều đó hoàn toàn khiến cho cậu khó chịu, hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm của cậu nhiều năm nay, khốn khiếp như vậy sao cậu lại mơ tới cơ chứ?

Vì vậy, một cái tát lập tức giáng lên mặt Dạ Lộc Hàm!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro