Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Nghệ Hưng cho rằng mình đang nằm mơ, lập tức giáng lên mặt Lộc Hàm một cái tát" Dạ Lộc Hàm, anh là cái đồ siêu cấp bại hoại! Ai cho anh chạy vào trong mộng của tôi? Tôi đây chán ghét anh, vô cùng chán ghét, hiện tại tôi ra lệnh cho anh biến khỏi giấc mơ của tôi ngay lập tức! Tôi không muốn nhìn thấy anh!" 

Bị tát một cái, sắc mặt lãnh khốc trên mặt Dạ Lộc Hàm thay đổi liên tục, nhẫn nhịn để không đem cậu trong ngực ném xuống, nói:" Em đừng tùy hứng! Bác gái rất lo cho em! Bà gọi cho tôi ít nhất mười cuộc điện thoại hỏi thăm! Nói tại sao cả buổi em không trở về nhà? Em có biết thân phận của chính em hay không? Đại minh tinh vào khách sạn! Em nghĩ ngày mai chuyện này  sẽ không lên trang nhất hay sao?"

Hắn thật muốn điên lên vì Trương Nghệ Hưng, nhất là khi nghe nói muộn rồi mà cậu vẫn chưa về, hắn sợ cậu gặp chuyện không hay! Bỏ mặc Biện Bạch Hiền mà tìm cậu khắp nơi.

Giờ phút này hắn giận giữ nhìn chằm chằm vào đôi môi đã bị người ta hôn tới sưng đỏ cả lên, quả thật là muốn vọng động bóp chết cậu.

Lộc Hàm thề rằng tính tình hắn luôn luôn lãnh đạm, đối với ai cũng có thái độ lạnh lùng rất biết kìm nén cảm xúc, từ trước tới giờ hắn chưa có lần nào nói ra những câu như vậy. Hắn biết trước đó Trương Nghệ Hưng bị kích động, rất uất ức, tinh thần rất không tốt, hắn không muốn quát cậu! Thế nhưng hắn chịu không nổi! Hắn tức giận rồi! Hắn ghen!

Bị hắn quở mắng, Trương Nghệ Hưng có chút sửng sốt ở trong lòng hắn không kịp phản ứng.

Chậc! Thì ra không phải là mơ! Đã vậy càng không thể tha thứ.

Người này đã ân ái với người yêu cũ trước mặt cậu thì dựa vào cái gì mà lại xuất hiện ở đây? Tại sao không xin lỗi cậu mà còn làm bộ mặt đó nói với cậu, hô to gọi nhỏ? Hắn cho rằng hắn là ai chứ??

Trương Nghệ Hưng giùng giằng muốn thoát khỏi vòng tay hắn, giọng nói dịu dàng thường ngày cũng lớn gấp đôi, không sợ chết mắng" Dạ Lộc Hàm, tôi nhịn anh đủ rồi, thả tôi xuống, đừng đụng vào tôi. Tôi cảm thấy anh rất bẩn thỉu! Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi ngay lập tức cho tôi, chuyện của tôi không cần anh lo, bây giờ không phải giờ làm việc!"

Nét mặt cùng cử chỉ đó hoàn toàn không phải của một Trương Nghệ Hưng bình thường luôn dịu dàng, ít nhất Lộc Hàm cũng chưa từng gặp qua chuyện Trương Nghệ Hưng mất kiểm soát như thế.

Hắn không thích bộ dạng hiện tại của cậu, nó sẽ làm hắn cảm giác mất khống chế. Hắn thích cậu biết điều nghe lời như bình thường.

Cho nên bây giờ Trương Nghệ Hưng giống như đã thay đổi, trở thành con người quật cường cứ la hét om xòm.Lộc Hàm đã tức giận lại càng thêm phát cáu. Haizzz, hắn không ngờ rằng dạng chim non nép vào người khác như Trương Nghệ Hưng cũng có mặt kiên cường thế này.

Rất muốn ném cậu xuống đất nhưng lại sợ cậu đau.

Từ khi biết nhau thời đại học, hắn biết thể chất cậu rất đặc biệt vừa sợ  lạnh vừa sợ đau, lại cao gầy xinh đẹp, mặc dù rất thích hợp làm người mẫu nhưng khiến người ta nhìn vào  lại cảm thấy thương tiếc.

Lộc Hàm thấy cậu thực sự muốn giùng giằng thoát khỏi, tự biết mình đuối lý, vì vậy không nói một lời đặt cậu xuống giường.

Động tác này lập tức làm cho Trương Nghệ Hưng có chút hoảng hốt, cậu che kín người bằng chiếc khăn bông lớn, nhìn hắn bằng vẻ mặt hết sức đề phòng, không còn tin tưởng giống như trước đây.

Loại ánh mắt này của cậu khiến cho hắn có chút bi thương, nhưng hắn nhẫn nhịn không có biểu hiện ra. Hắn lấy cái máy sấy giúp cậu làm khô tóc, sau đó đôi mắt lạnh lùng sâu thăm thẳm chầm chậm lướt qua như muốn lăng trì cậu, nhìn cậu từ đầu tới cuối, ngay cả đầu ngón chân trắng nõn cũng không bỏ sót.

Ơ....Cái tên đại tổng tài lãnh khốc xấu xa đáng bị sét đánh sao còn chưa đi? Còn nhìn chằm chằm cậu làm gì?

Trương Nghệ Hưng bị hắn nhìn chằm chằm đến tay chân luống cuống, trời ạ, ánh mắt hắn nhìn cậu giống như dã thú muốn ăn thịt, giống như đang tìm nơi nào trên người cậu để cắn miếng thứ nhất.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro