[LONGFIC] I Have A Date With A Vampire [Chap 1->5], Jeti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Shjn + Antony_Lee (aka Lee)

Rating: T

Disclaimer: họ thuộc về nhau

Staring: Nhân vật chính: Ca - Na - Cỏ - Nấm, còn ghép thành couple như thế nào thì hên xui Nhân vật thứ chính: Soo, Sun, Yul, Tae, Seo, Hyo. Và các nhân vật phụ khác.

Category: supernatural, humor, romance, mystery, drama . . .

cre: ssvn

I HAVE A DATE WITH A VAMPIRE

Prologue

Bên cạnh mặt trời còn có mặt trăng, bên cạnh ánh sáng còn có bóng tối, bên cạnh những sinh vật ban ngày còn có những sinh vật của bóng đêm:

Human + Vampire + Werwolf = Battle of blood

Trong một thế giới hỗn mang, nơi mà ai cũng phải đấu tranh cho sự sinh tồn của mình, thì việc tiêu diệt lẫn nhau là không thể tránh khỏi.

Werwolf, những sinh vật đáng sợ nhưng cũng rất đáng thương, họ là những con người bình thường cho đến đêm trăng tròn. Tất cả sẽ thay đổi, bản năng sói sẽ trỗi dậy. Họ trở thành những sinh vật to lớn, mạnh mẽ với móng vuốt, hàm răng sắc nhọn nhưng loạn trí và khát máu. Một mối nguy hiểm cho cả người và vampire.

Vampire, những đứa con của bóng tối, một giống loài vô cùng bất định. Là những sinh vật bất lão nhưng không bất tử, họ hoàn toàn có thể bị giết nhưng là bằng vũ khí diệt ma cà rồng hoặc bằng nanh vuốt của kẻ thù. Và kẻ thù tự nhiên của ma cà rồng chính là người sói. Ngoài ra, để duy trì sự sống của mình, bên cạnh những thực phẩm thông thường, ma cà rồng còn cần đến máu người.

Human, với số lượng áp đảo nhưng khả năng tự vệ có giới hạn, so với hai đại diện hùng mạnh của bóng đêm, loài người chỉ có thể trông chờ vào những người hùng thầm lặng của họ. Hiệp hội Hunter được thành lập, với những con người xuất chúng, nhận lãnh nhiệm vụ tiêu diệt vampire và người sói.

Một mối quan hệ đan xen giữa: Những mối tình lãng mạn? Những hận thù sâu đậm? Những người bạn chân thành? Và những âm mưu thâm độc?

Những cuộc chiến không thể tránh khỏi? Ai sẽ thắng và ai sẽ thua? Hay cuối cùng những gì còn lại chỉ là một biển máu?

SEASON 1: CENTURY OF BLOOD

OST season 1: Endless Love

Chap 1: Vampire Princess

Con dơi sinh ra con dơi con, con sói sinh ra con sói con, nên chỉ có vampire mới sinh ra vampire con.

Từ hơn một ngàn năm trước, vampire đã xuất hiện trên trái đất. Với một cơ thể rắn chắc, các giác quan phát triển và khả năng phục hồi nhanh chóng, họ gần như là một tạo vật hoàn hảo.

Thế nhưng cuộc sống của vampire không hề đơn giản. Họ cần một lượng máu người nhất định mỗi tuần để duy trì sự sống của mình.

Để phục vụ nhu cầu của mình, các vampire phải mạo hiểm tấn công loài người và bị săn đuổi bởi các thợ săn. Một thị tộc Vampire dần dần được hình thành với sự lãnh đạo của ba gia tộc hùng mạnh, những vampire quý tộc.

Ngoài những khả năng của một vampire bình thường, họ còn có những kỹ năng đặc biệt quy tụ sức mạnh từ thiên nhiên. Hwang, Jung, Choi – ba gia tộc đứng đầu thế giới vampire – mỗi gia tộc sở hữu một quyền lực tự nhiên.

Air, Water, Fire chính là những nguồn gốc sức mạnh của họ. Mỗi vampire quý tộc khi sinh ra đều mang trong mình một kỹ năng tương ứng với nguồn gốc sức mạnh của gia tộc mình. Họ sẽ được học cách sử dụng nó từ nhỏ và sức mạnh sẽ phát huy tối đa khi họ trưởng thành.

Những vampire quý tộc chính là chìa khóa cho sự tồn tại của cả thị tộc, chống lại sự săn đuổi của các hunter và sự tấn công của người sói.

= = = = = =

Dinh thự nhà họ Jung,

Tất cả mọi người đang tất bật dọn dẹp, trang trí để chuẩn bị cho ngày 18-4, đây có thể xem là ngày trọng đại nhất của thị tộc Vampire. Đó là ngày mà nhị tiểu thư của nhà họ Jung tròn 18 tuổi.

Thật ra đây cũng không phải là sự kiện gì ghê gớm lắm nếu vị tiểu thư có biệt danh Ice princess đó không vô tình trở thành vampire hùng mạnh nhất của thị tộc.

Vâng. Ice princess – Jessica Jung, người duy nhất trong lịch sử một ngàn năm của vampire, nàng công chúa băng giá có khả năng phát huy đến mức tối đa sức mạnh của gia tộc mình.

= = = = = =

-Krystal, lên gọi unnie của con dậy đi.

Krystal mặt xanh, môi tái, nước mắt giàn giụa, giẫy đành đạch:

-No no. Con chưa muốn chết.

-Lên ngay, đó là lệnh.

Cúi đầu, mặt hậm hực, lầm lũi đi lên lầu, không quên thủ theo vũ khí bí mật, thứ duy nhất có thể cứu mạng cô, phòng khi Ice princess nổi giận vì bị đánh thức.

15 phút sau, Krystal cùng đống dưa leo lao nhanh ra khỏi căn phòng, đuổi theo họ là một tiếng thét cá heo kỳ dị,

-“Cũng may là vampire có thuật phi hành chứ không chắc mình đã được đi thẳng đến cõi bồng lai.” – Krystal thở phào nhẹ nhõm khi cô biết mình đã ra khỏi vùng nguy hiểm.

Nàng công chúa tóc vàng mê ngủ cuối cùng cũng chịu lết xác xuống nhà, thả mình ểu oải lên cái ghế sofa gần nhất, bắn cho Krystal một tia đông cứng làm con bé hoảng sợ mém rớt cả cái hamburger đang ăn dở.

Liếc nhìn cảnh tưởng nhốn nháo, ồn ào như đàn ong vỡ tổ trước mắt mình, ba mẹ cô thì đang đứng chỉ trỏ, ra lệnh còn đám gia nhân thì chạy đôn chạy đáo, hết treo thứ này lại máng thứ kia. Cô khẽ tặc lưỡi “Thật không thể nào hiểu nổi tại sao mấy vị trưởng lão cứ thích làm mọi việc quá lên thế này?”

-Ông chủ, cậu hai đã mang thiệp về rồi!

Đang lim dim, Jessica bỗng mắt tròn mắt dẹp khi thấy đống thiệp mời được chuyên chở bằng container đang đổ xuống nhà cô.

-Sao thế em gái? Ông anh của em quá tài giỏi đúng không? – Il Woo vui vẻ vỗ vai cô em gái đang há hốc mồm vì ngạc nhiên của mình.

Krystal tất nhiên không thể bỏ cơ hội, nhanh chóng châm dầu vào lửa,

-Unnie đừng ngạc nhiên thế chứ? Unnie nên biết đống thiệp ấy sẽ được phát đi bằng cách nào kia kìa.

Quay lại nhìn bộ mặt đang ngoác ra cười một cách nham nhở của đứa em gái “yêu dấu”,

-Thiệp sẽ được rải bằng máy bay trực thăng khắp quảng trường trung tâm. Há há há

Rầm. . .cái bàn nặng hơn 500 cân gãy đôi trước sức mạnh của Sica. Mọi cử động đều dừng lại, mọi ánh mắt đều hướng về một người, mọi âm thanh đều trở nên im bặt.

-Dẹp ngay mấy cái trò vớ vẩn này lại. Chỉ làm một buổi tiệc đơn giản. Chấm hết.

Chỉ khi Jessica đã bỏ ra khỏi nhà một lúc lâu, mọi người mới thoát khỏi trạng thái đông cứng, mẹ Sica run run níu tay chồng mình, nói trong nước mắt,

-Mình ơi, con chúng ta thật oai phong, quả là có phong thái của một nhà lãnh đạo.

Ba của Sica và Il Woo cũng không giấu được sự xúc động, nói trong sung sướng:

-Con bé thật xứng đáng là niềm tự hào của dòng họ.

Với tư cách là người tỉnh táo nhất nhà, Krystal cũng giả vờ sụt sùi nhưng vẫn không quên ghi hình lại những thước phim drama vừa rồi để dành để có thể xem khi buồn chán.

= = = = = =

Jessica là một nàng công chúa băng giá và lạnh lùng. Cô chưa bao giờ do dự khi tiêu diệt kẻ thù hay giết một ai đó để uống máu. Cô là một vampire và đó là cách để một vampire có thể tồn tại.

Nhưng cô không phải là kẻ cuồng sát hay khát máu điên loạn, vì vậy cô không thích những thứ mà cô sẽ phải làm khi cô đã trưởng thành.

Cô biết rất rõ mình quan trọng như thế nào đối với tham vọng của thị tộc tuy vậy cô chán ghét những cuộc chiến vô nghĩa.

Chính bởi vị trí cao quý và bản tính của mình mà Jessica không có nhiều bạn (hay nói chính xác hơn là cô không hề có bạn) trừ một người.

= = = = = =

Jessica Jung, 15 tuổi

Nàng công chúa tóc vàng lạnh lùng nhìn xác của gã thợ săn mà cô vừa kết liễu. Sau một cuộc rượt đuổi dài cô đã bắt đầu cảm thấy khát, “dù sao cũng không nên bỏ phí.”

Đang kết thúc công việc của mình thì có một âm thanh nhỏ vang lên thu hút sự chú ý của cô, nhanh chóng di chuyển về hướng phát ra tiếng động,

-Ngươi là vampire?

Trước mặt cô là một đứa con gái trạc bằng tuổi cô nhưng cao hơn, trông có vẻ hoảng hốt.

-Đúng. Tôi là Choi Sooyoung.

Cô ta dõng dạc xưng tên, nhìn bộ dạng sợ hãi nhưng giả vờ tỏ ra can đảm của Sooyoung càng khiến Sica muốn trêu chọc cô ấy nhiều hơn,

-Khi nãy ngươi đã nhìn thấy ta, vậy thì ngươi phải…

Sica bỏ lửng câu nói của mình, vào thế chuẩn bị tấn công. Mặc dù là một vampire quý tộc nhưng Soo biết mình không phải là đối thủ của Sica, khi nãy cô đã nhìn thấy Sica hạ gã thợ săn đó nhanh, gọn như thế nào.

Cô không sợ chết, nhưng cô không can tâm, ở đời còn bao nhiêu món ngon vật lạ mà cô chưa được thưởng thức, thì hỏi làm sao cô có thể yên tâm mà nhắm mắt được chứ?

-Chúng ta có thể thương lượng được không? – Soo rụt rè đề nghị.

-Thương lượng cái gì?

-Những gì lúc nãy tớ sẽ xem như chưa bao giờ thấy, cậu đừng giết tớ có được không?

-Ngươi sợ chết sao?

-Không phải. Chỉ là tớ chưa được ăn hết các món ngon trên đời nên chưa muốn chết thôi.

Dù là một người vô tâm, không hay để ý đến người khác nhưng Sica vẫn biết mình đang nói chuyện với ai. Trước giờ cô không thích những người nhà họ Choi lắm, bởi đó là những kẻ phiền phức luôn bắt bẻ cô chuyện này chuyện kia nhưng cô gái họ Choi này thì lại rất thú vị.

-Ta sẽ không giết ngươi với điều kiện. Xem như ngươi chưa thấy gì hôm nay và phải làm bạn với ta.

Tai Sooyoung lùng bùng, cứ như cô vừa nghe tin đồ ăn lên giá vậy. Ice princess – Jessica Jung muốn làm bạn với cô. Đừng hỏi vì sao cô biết cô ấy là ai? Có ai trong cái thị tộc này mà không biết cô ấy. Với lại cô ham ăn không có nghĩa là cô ngốc nghếch hay mù tin tức.

-Đồng ý hay không? Ngươi có 3s để quyết định. 1. . .2. .

-Tớ đồng ý. Nhưng có một điều kiện, làm bạn thì làm nhưng không có vụ chia sẻ đồ ăn đâu đấy.

-Được.

“Cô ta đúng là một cô gái thú vị mà.” – Jessica nghĩ thầm.

Và thế là bắt đầu từ hôm đó,Choi Sooyoung chính thức trở thành người bạn (duy nhất) của Sica. Trừ đôi lúc cãi nhau (đa phần là do đồ ăn) ra, thì nhìn chung tình cảm của cả hai khá tốt.

= = = = = =

Lúc này, cả hai đang ở trong tiệm Pizza yêu thích của Sooyoung,

-Ha…ha…ha…chuyện này vui thật đó.

Soo vừa nhai pizza vừa cười sặc sụa vì những than phiền của Sica về sự chuẩn bị thái quá của gia đình cô ấy.

-Cười một tiếng nữa thì đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của cậu đó.

Dù quen nhau đã lâu, dù biết Sica chỉ hù dọa chứ không nhẫn tâm ra tay nhưng sợ thì Soo vẫn cứ sợ. Biết sao được, nàng công chúa vampire này nổi tiếng khó chịu mà.

-Vậy cậu tính sao?

Nuốt vội miếng pizza, Soo làm mặt nghiêm chỉnh, giả bộ hỏi han Sica.

-Chỉ hy vọng họ sẽ sợ mà làm đơn giản bớt lại. Thật chả hiểu, có gì quan trọng đâu mà mọi người cứ làm quá lên thế?

Nhâm nhi miếng bánh thứ n, Soo chậm rãi giảng giải cho cô bạn vô tâm của mình,

-Công chúa của tôi ơi, nàng không biết đây là dịp tốt để nàng có thể lựa chọn thuộc hạ cho mình sao?

-Thuộc hạ?

-Yup! Đừng nói là cậu không biết truyền thống “Oath Blood” của vampire nha!

Soo nhướng mày nhìn cô nàng tóc vàng tâm hồn vẫn đang bay đi đâu đó trước mặt mình.

-Không. Nó quan trọng lắm à?

-Sica Sica Jessica à! Không hiểu vì sao cậu lại được chọn làm công chúa của thị tộc Vampire chúng ta. Đúng là gia môn bất hạnh mà.

Sooyoung làm bộ lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, xử lý nốt miếng pizza cuối cùng. Jessica biết nhà họ Choi là những kẻ phiền phức, nhưng không ngờ hậu duệ của họ không chỉ phiền phức, ham ăn mà còn rất hài hước nữa kìa.

-Vì tớ có thể hạ thủ các Vampire tham ăn chỉ trong vòng ba chiêu. –Jessica kết thúc câu cùng một nụ cười nham hiểm làm tên vampire ham ăn kia tí nữa thì nuốt trọng luôn miếng pizza rồi. Sooyoung biết cô không nên đùa nữa.

-Cậu biết tớ chỉ đùa thôi mà, đúng không? – Sooyoung cười hề hề.

-Vậy thì nói tớ biết “Oath Blood“ là như thế nào?

-Nói đơn giản nó là một tục lệ cổ xưa của thị tộc ta. Nó tạo ra mối ràng buộc giữa hai vampire. – Sooyoung cố đơn giản hóa vấn đề với tên vampire đang ngồi gật gù đối diện mình, cô biết dù có giải thích dài dòng thì cái kẻ “không màn thế sự“ kia cũng chẳng quan tâm đâu.

-Vậy. . .cậu sẽ thành thuộc hạ của tớ.

-What ???

-Cậu sẽ thành thuộc hạ của tớ.

-Why ???

-Vì tớ không biết ai cả và khép ngay cái mồm của cậu lại trước khi có con ruồi nào ghé qua lấy pizza đi.

-No no no Jessica. Không thể được.

-Tại sao? – Jessica quắc mắt nhìn Sooyoung đầy vẻ nghi ngờ.

Thử nghĩ xem, Jessica Jung, ghét dưa leo anti cá hồi mà món sushi cá hồi dưa leo lại là món khoái khẩu của Sooyoung thì hỏi cô phải làm sao đây! Mặc dù trở thành thuộc hạ của Jessica cũng có nhiều cái hay nhưng mà. . .

-Xin lỗi Sica, tớ đã là thuộc hạ của người khác rồi! – Sooyoung ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt bạc của người kia, mắt cô rưng rưng, giọng nói nghẹn ngào ra chiều tiếc nuối lắm! Chỉ có một câu thôi: Cô đóng quá đạt!

Jessica chỉ có mỗi Sooyoung là bạn cớ gì cô bắt ép cô ấy được chứ, mà thấy bạn mình buồn vì phải từ chối mình cô còn buồn hơn. Vô cùng thông cảm, cô đề nghị Sooyoung ăn thêm một cái pizza nữa và cô sẽ thanh toán hóa đơn, nhưng cô nào ngờ ai kia đang thở phào nhẹ nhõm.

-“Jessica tớ rất tiếc khi từ chối cậu. Nhưng tớ không nói dối cậu. I’m a prisoner of food.”

Thế là sau cuộc nói chuyện với Sooyoung (dù chẳng đâu ra đâu) nhưng nó cũng làm Jessica của chúng ta trằn trọc mất ngủ.

Cô nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường king size của mình, trằn trọc cả đêm. Mặc dù miệng nói làm đơn giản, nhưng cô cũng không khỏi háo hức mong chờ, ngày cô tròn 18 tuổi.

18 tuổi, cô sẽ thoát khỏi cái cảnh phải học những thứ chán ngắt về lịch sử của vampire, 18 tuổi, năng lực của cô sẽ đạt tới mức hoàn hảo (mặc dù nó vốn đã hoàn thiện). Và điều tuyệt vời hơn cả đó là, 18 tuổi, cô sẽ thoát khỏi mọi sự giám sát, cô sẽ được làm chủ mọi việc.

-Ôi tự do ta đến đây!

Jessica chìm vào giấc ngủ với nụ cười mãn nguyện khi trời tờ mờ sáng, cô đang mơ một giấc mơ đẹp nhưng cô đã quên mất một điều quan trọng. . .

Chap 2 : “Your wish is my commands !”

Bạn có một cái tên, thật ngọt ngào khi người yêu bạn gọi tên bạn nhưng. . .đối với vampire đó nhiều khi là một gánh nặng.

Đặt biệt khi nó được thốt ra từ chủ nhân của bạn, điều đó có nghĩa là. . .họ có một điều ước.

Vampire là những sinh vật lập dị, tôn thờ những thần linh của riêng họ và đặc biệt tin tưởng vào truyền thống lâu đời mà nổi bật nhất là Oath Blood.

Từ thời tổ tiên xa xưa của thị tộc Vampire, các lãnh đạo của thị tộc đã tin rằng để tạo nên mối gắng kết giữa các vampire với nhau cần phải có một mối ràng buộc giữa những người trong thị tộc.

Khi một vampire bước qua ngày 7 tháng 7 của năm 18 tuổi, khi đó họ có quyền nhận hoặc dâng máu của mình cho một vampire mà họ muốn, trong điều kiện cả hai bên đều phải hoàn toàn tự nguyện.

Khi hai vampire đã hoàn tất việc trao đổi máu, thì người được nhận máu sẽ trở thành chủ nhân của người dâng máu và người kia sẽ phải thực hiện mọi mệnh lệnh từ chủ nhân của mình.

Nhưng ràng buộc này chỉ tồn tại tạm thời đến ngày 7 tháng 7 của năm 20 tuổi, khi đó các vampire sẽ có một cơ hội thay đổi quyết định của mình, dù là người nhận hay dâng máu. Và lần lựa chọn thứ hai thì mọi ràng buộc sẽ là vĩnh viễn.

= = = = = =

“Ở tập trước, mọi người còn nhớ thị tộc Vampire của chúng ta sắp xảy ra một sự kiện trọng đại gì không? Vâng, đó chính là tiệc mừng sinh nhận lần thứ 18 của cô công chúa huyền thoại của thế giới Vampire, Jessica Jung. Mọi vampire đều mong chờ ngày trọng đại này và hiển nhiên là không thể thiếu thiệp mời cho nhà họ Hwang một trong ba gia tộc lớn nhất của thị tộc Vampire.”

= = = = = =

Ngài Hwang buông mình lên chiếc ghế bành lớn trong phòng sách thở dài một cách ngao ngán miệng vẫn ngậm điếu tẩu, vợ ông ngồi nơi đối diện cũng chỉ biết lắc đầu. Trăm sự cũng tại cái thiệp mời đỏ thẫm đang nằm chiễm chệ trên bàn của ông.

“Chào quản gia Park, hôm nay ông ghé chắc hẳn có chuyện gì quan trọng?” – ông Hwang vui vẻ đón chào vị quản gia già của Jung gia.

“Vâng, tôi đến để thay mặt tiểu thư nhà tôi đưa thiếp mới đến dự tiệc sinh nhật 18 tuổi của người. Chắc hẳn ngài Hwang cũng có nghe qua!?”

“Thật là vinh hạnh cho gia đình tôi. Hãy gửi lời chúc mừng của tôi đến tiểu thư của ông nhé! Gia đình tôi sẽ tham dự.”

Ông Hwang thở dài lần thứ n mắt vẫn dán chặt vào cái “vinh hạnh” đỏ thẫm đang nằm trên bàn.

-Ông đừng thở dài nữa. Cuối cùng chúng ta phải làm sao đây?

-Bà nghĩ tôi đang làm gì hả? Tôi cũng đang suy nghĩ đây.

-Tôi nghĩ chúng ta nên cho con bé tham dự, dù nó không. . .

-Không! Con bé không được đến đó !

-Nhưng con bé đã bị giấu quá lâu rồi! Nó cũng phải được biết đến thế giới này như một người họ Hwang chứ!

-Nhưng nó. . .nó là nỗi sỉ nhục của dòng họ.

-Tôi muốn con bé được tham dự buổi tiệc này.

-Tôi không cho phép.

-Tôi sẽ dẫn nó đi.

-Bà không được.

-Ba mẹ. . .

= = = = = =

Trong phòng sách đang diễn ra cuộc tranh cãi *** gắt, ấy vậy mà, ở phía ngoài có hai kẻ đang nhìn trộm mà còn thích thú cười đùa và tuyệt hơn nữa là một cuộc cá cược vừa được họ bày ra.

-Michelle, chị nghĩ xem nhóc Nấm có được đi không?

-100% được. – cô gái tóc đỏ đang nhìn chăm chú vào khe cửa và môi nhếch lên một nụ cười bí ẩn.

-Woa sao chị dám chắc thế!? Em thì thấy ba không dễ dàng cho nhóc ấy ra ngoài đâu. – chàng trai tóc xanh lá tự gật gù với cái nhận xét của mình, một cách đắc ý.

-Vậy sao chúng ta không thử cá cược nhỉ Leo? –Michelle rời mắt khỏi khe cửa nhìn cậu em của mình đầy thách thức.

-Phần thưởng là?

-Kẻ thua phải làm thuộc hạ cho người thắng trong một tháng và phải cống nộp một tháng tiền quà cho người thắng.

-Sao nhiều quá vậy?

-Em thiếu tự tin đến thế à?

-Người thua phải mặc áo in chữ “Loser” đi học trong một tháng.

-Deal.

= = = = = =

-Michelle, Leo hai đứa về rồi à? – ông bà Hwang giật mình, quay lại phía tiếng nói được phát ra.

-Chúng con vừa về. Và hình như ba mẹ đang có tranh luận gì phải không ạ? – Michelle đưa mắt về phía tấm thiệp như một ngụ ý.

-Không hẳn là tranh luận chỉ là, ta và mẹ con đang khó đưa ra một quyết định đúng đắn thôi.

-Nếu ba mẹ khó quyết định vậy sao chúng ta không tổ chức một cuộc họp gia tộc. Như thế sẽ công bằng hơn.

-Ý kiến hay! – ông Hwang vỗ hai tay vào nhau rồi cùng vợ nhanh chóng rời phòng sách để đi liên lạc với các thành viên khác của gia tộc.

-Chị ăn gian.

-Không có luật nào cấm can thiệp vào quyết định cả. – Michelle nhún vai cười khẩy với cậu em trai mình.

-Em sẽ không thua đâu. – Leo nói một cách chắc chắn. . . .

= = = = = =

. . . nhưng bao giờ hành động cũng thiết thực hơn.

-Michelle Hwang chị là đồ ăn gian! – Leo cứ gào thét vào trong cánh cửa nhưng chỉ bất lực nhìn nó, anh hiểu cuộc đời trong một tháng tới của mình chấm dứt từ đây. Nguyên căn cũng là do bà chị tóc đỏ của anh.

30 phút trước.

-Mọi người đã tới đông đủ vậy chúng ta sẽ bắt đầu luôn. – ông Hwang nhìn một thể các thành viên trước khi tiến về phòng họp, những người theo sau ông toàn là bậc cha chú của Michelle và Leo.

Bất ngờ cô gái tóc đỏ đi về các chú các bác cuối chào lễ phép và phát biểu hùng hồn.

-Con xin phép được tham dự cuộc họp này vì dù sao con cũng là thành viên trong gia đình. Tính ra cũng là một người trong cuộc (cá cược), vì vậy con muốn được tham gia để chúng ta sẽ có một quyết định đúng đắn.

-Vậy còn Leo? – ông Hwang nhìn về cậu con trai vẫn đang ngơ ngác trước hành động can đảm của chị mình.

-Leo vẫn còn nhỏ đừng để em nó phải bận tâm tới chuyện này. Hãy để con thôi!

Và hành động thì luôn thiết thực hơn lời nói, cô đóng cửa sau khi tặng cậu em mình nụ nhếch mép và kịp nghe câu hét cuối cùng của Leo.

-Yah! Em chỉ nhỏ hơn chị một tuổi thôi mà!

= = = = = =

Michelle Hwang sinh ra là con của một trong ba gia tộc lớn trong thế giới Vampire, cô không chỉ xinh đẹp mà còn tài năng. Mọi người nói cô mạnh mẽ như mái tóc đỏ của cô, cũng vì vậy mà cô chưa bao giờ thua trong một trận đấu nào từ trường học cho đến trong gia đình, cô sẽ không chịu thua bất kì ai và Leo Hwang cũng không phải là ngoại lệ.

Là sinh viên xuất sắc Khoa Hùng biện tại Vampire Academic, ước mơ của cô là trở thành một trong những nhà hùng biện tài ba nhất mọi thời đại của thị tộc Vampire và là người trẻ tuổi đầu tiên ngồi vào chiếc ghế trong Hội Đồng Trưởng Lão tối cao của Vampire.

Vậy cớ gì mà cô không thuyết phục được những cái đầu cổ hữu trong gia tộc cô chứ, quá đơn giản! Và giờ cô đang nghĩ tới một cái thun màu trắng và chữ Loser bằng đèn nhấp nháy màu hồng.

= = = = = =

Cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ cứ đi qua đi lại trong phòng, vẻ mặt tức tối khó hiểu. Cớ sao lại bất công như thế được chứ? Cô là một cô gái có năng lực, nhiều thì không nhưng cơ bản là có, cô là một cô gái xinh đẹp, cái này thì dư, vậy cớ gì mà cô không được tham gia vào bất kì chuyện gì của gia tộc. Suy cho cùng cô cũng là một người nhà họ Hwang mà. Đúng, cô là Tiffany Hwang cơ mà.

= = = = = =

Cộp. . . cộp. . .cộp. . .

-Tiffany cậu có đó không? – bóng đen thì thầm dưới lan can phòng Tiffany, ôm một tảng đá to chực ném một lần nữa.

-Có, mình trên này cậu lên đây đi.

-Ừ.

Cô gái kia gật nhẹ đầu dù chẳng ai thấy rồi nhanh nhẹn đu mình lên lan can cao 10 mét một cách nhẹ nhàng.

-Sunny, tớ nhớ cậu. – Tiffany cười rạng rỡ khi thấy Sunny đứng trước những tấm cửa kính.

-Vẫn như cũ nhé! – Sunny cũng cười thật tươi với Tiffany. Tiffany gật đầu quay lưng về phía Sunny.

Ánh sáng trắng lóe lên kèm theo một làn khói nhẹ, cánh cửa kiếng dày hé mở. Tiffany quay lại nhìn Sunny, ánh mắt trìu mến, người bạn thân của cô chưa bao giờ làm cô thất vọng.

= = = = = =

Cái gì kím nén lâu quá thì nó cũng phải bộc phát. Ngày xưa, chị Dậu “tức nước cũng phải vỡ bờ” thì cớ gì ngày nay Tiffany “tức nước mà không vỡ tường” cơ chứ.

Cô gái nhỏ đấm vỡ bức tường trước mặt mình, tạo thành một lỗ to tướng.

-Ôi tự do ta tới đây!

Lao ra ngoài bầu trời xanh thẫm kia qua chiếc lỗ, bầu trời thật đẹp, không khí trong lành, cô nhóc giang tay ra và vui vẻ lao thẳng xuống đất. Có điều cô quên mất là. Cô đang ở độ cao 10 mét.

Tiffany đứng dậy khó khăn, mặt nhăn nhó, tiếp đất bằng mông quả là một quyết định ngu ngốc. Nhưng lao xuống từ độ cao 10 mét mà không chết thì đúng là thánh thần Vampire phù hộ lắm rồi! Vampire đâu có biết bay.

-Thưa lão gia tiểu thư biến mất rồi!

-Sao lại biến mất được chắc nó chỉ còn quanh quẩn đâu đây thôi. Chia ra tìm cho ta.

Tiếng của người quản gia và ông Hwang làm Tiffany bừng tỉnh, dừng việc xoa butt, cô bắt đầu nhắm về hướng cửa chính và phi hành.

Tuổi 15 là cái tuổi của mộng mơ, của bay nhảy là tuổi của tự do và giờ đây Tiffany đang tận hưởng sự tự do của mình sau suốt 14 năm bị giam lỏng, ngay tại dinh thự của gia tộc.

-Ouch….!!! – và những kẻ mơ mộng thường không hay mở mắt.

-Ôi tớ xin lỗi! Cậu không sao chứ? – Tiffany lo mãi phi hành mà đã đâm phải một cô nhóc khác.

Giây phút Tiffany kéo người kia dậy, nhìn vào mắt nhau, cũng là lúc họ biết định mệnh đã sắp đặt cho họ gặp nhau và trở thành bạn thân của nhau.

-Tớ là Lee Sunny, chúng ta làm bạn nhé!

-Ừ tớ là Tiffany Hwang, rất vui được gặp cậu! – Tiffany cười rạng rỡ, vẻ nên hai vầng trăng khuyết dưới đôi mày thanh tú.

-Tiffany này, cậu thích nghe hát chứ?!

= = = = = =

-Cửa kính nhà cậu tốt thật! – Sunny ngồi đung đưa trên giường của Tiffany nhớ lại những tảng đá khổng lồ mà cô đã ném lên cái cửa kính.

-Ừ ban đầu chỉ thay tường bằng bê tông cốt thép siêu bền, rồi thay tới kính chống đạn, nhưng tớ vẫn phá được. Kết quả là giờ appa thay nó bằng kính chống tăng luôn rồi. – Tiffany chỉ còn biết nhúng vai lắc đầu.

-Ừm vậy là tớ phải thường xuyên tới thăm cậu rồi. – Sunny mỉm cười, nháy mắt.

-Ừ vậy hôm nay cậu dạy tớ hát bài hát lần trước đi, bài gì nhỉ?

-“Thỏ con di động”.

-Yeah! Đúng rồi.

-Thôi hôm nay tớ sẽ hát cho cậu nghe bài “Thỏ con chiên bánh”. À mà không hôm nay tớ đến vì việc khác cơ mà. – Sunny tự gõ vào đầu mình vì bệnh đãng trí.

-Thị tộc sắp có sự kiện lớn gì à? – Tiffany hào hứng.

-Không chỉ lớn đâu, nó là một sự kiện siêu siêu lớn đó. Đó là ngày 18 tháng này sẽ có một đại tiệc chúc mừng sinh nhật của nàng công chúa nhà họ Jung. – Sunny dùng vẻ mặt nghiêm trọng, chờ đợi sự phản hồi từ người đối diện.

-Woaaa!!!

-Quá dữ đúng không!? Tất cả vampire sẽ được mời đến đó. Tuyệt quá phải không?

-Sunny à, tớ sẽ không được đi đâu. - giọng Tiffany thoáng chút nghẹn ngào.

-Nhưng mọi vampire đều được mời mà. Cả nhà cậu nữa đó Tiffany à!

-Nhưng cậu biết tớ là nổi sỉ nhục của dòng họ. Tớ là. . .mà khoan cậu nói nhà tớ cũng được mời sao?

-Yep.

Khoan đã, hôm nay trong giờ cơm ba mẹ có vẻ lo lắng rồi thì bỗng nhiên tổ chức họp gia tộc mà cô không được tham gia, dù bình thường lúc nào cô cũng bị đẩy ra ngoài nhưng ít ra cô luôn biết nội dung buổi họp, còn lần này thì. Vậy có khi nào. . .

Tiffany mặt sáng rỡ, mắt chặt hai tay của Sunny nhảy quanh phòng và bắt đầu la hét.

-Sunny à, tớ sẽ được tham gia.

= = = = = =

18 tháng 4,

“Kính thưa các bạn khán giả đem xem đài và toàn thể các readers đang xem fic! Hôm nay là ngày trọng đại nhất của toàn thể thị tộc Vampire, nơi tôi đang đứng đây là trước cổng của hội trường nơi sẽ diễn ra sinh nhật lần thứ 18 của nàng công chúa Jessica Jung hay còn gọi là Ice Princess.”

Tất cả các vampire già trẻ lớn bé đều tập trung về cổng chính để chờ đón sự xuất hiện của hai gia tộc lớn và nói thẳng ra là họ đang chờ nhà họ Hwang nhiều hơn.

Hai chiếc limo đổ xịch trước cổng chính, không ngoài mong đợi bước xuống từ chiếc limo màu đỏ là ông bà Choi cùng người con trưởng là Choi Siwon. Chiếc limo thứ hai được trang trí với hoa văn thức ăn, và dòng slogan thật bự “No food no life” thì chỉ có thể là nhị tiểu thư Choi Sooyoung và cô em út Choi Sulli.

Và kìa, chiếc xe mà mọi người mong đợi., chiếc limo màu trắng đã nối tiếp dừng lại trước cổng chính. Ông bà Hwang, Michelle Hwang theo sau là Leo Hwang, thường thì chỉ có thế nhưng….Từ trong xe bước ra một cái gái trẻ, khuôn mặt thanh tú vận trên người bộ đầm dạ hội màu hồng phấn càng tôn thêm nước da trắng nõn của cô, đôi mắt cô vẽ nên vần trăng khuyết khi cô nở nụ cười rạng rỡ.

Tiffany Hwang đã đến.

= = = = = =

Buổi dạ hội chính thức bắt đầu khi mọi người đã đeo mặt nạ, vampire là những kẻ màu mè. Và còn thích buôn chuyện nữa.

-Ngài Hwang, không ngờ hôm nay ngài lại dẫn con gái út của mình theo.

-Ngài Song, đây không phải là buổi tiệc dành cho tất cả mọi người sao? – ông Hwang cố nở một nụ cười xã giao với kẻ tò mò kia.

-Nó là buổi tiệc dành cho vampire. – lão Song vẫn cố công kích.

-Con bé là một vampire.

-Mọi vampire đều biết hút máu.

-……. - ông Hwang bỗng yên lặng, lão ta nói đúng.

Đã là vampire thì phải biết hút máu. ĐIều đó đúng với mọi vampire chỉ ngoại trừ. . .Tiffany Hwang. Cô sinh ra vốn là một vampire bình thường có khi sẽ nổi trội hơn người nữa kìa vì cô là người họ Hwang nhưng, người tính không bằng trời tính.

À không vampire tính chứ! Một ngày đẹp trời Tiffany thức dậy và cô không uống được máu nữa. . . .cô từ chối mọi loại máu mà ba mẹ cô đưa cho cô nhưng ba mẹ cô thì cứ bắt ép cô uống và kết quả thì vẫn không được gì.

Vì vậy, bắt đầu từ ngày đó, Tiffany Hwang 1 tuổi, vampire duy nhất không uống máu (thậm chí cô còn sợ máu) và không được thừa hưởng bất kì một năng lực nào từ gia tộc của mình.

Cũng từ đó, cái tên của cô đã được biết đến trong toàn thể thị tộc, Tiffany Hwang, vampire không hút máu, và cô trở thành nỗi sỉ nhục của toàn thể thị tộc Vampire nói chung và gia tộc họ Hwang nói riêng. Và cũng từ đó, cô phải đối mặt với cuộc sống giam cầm trong chính ngôi nhà của mình.

= = = = = =

Tiếng nhạc vang lên, đưa mọi người vào giữa hội trường bắt đầu màn khiêu vũ.

Đa phần những vampire tham gia hôm nay đều muốn có cơ hội gặp được Jessica Jung. Mặc dù, chưa tới ngày hạn định, nhưng tất cả vampire đều cho rằng buổi dạ hội đêm nay sẽ như một buổi ra mắt để Jessica chọn lựa. Và biết đâu sẽ lọt được vào mắt xanh của cô.

Người quản gia thông báo rằng tiểu thư đã xuất hiện nhưng vì đeo mặt nạ nên chưa ai tìm thấy cô cả và mọi người hi vọng sẽ được nhảy cùng cô trên sàn.

= = = = = =

Tiffany không thích khiêu vũ, đơn giản vì cô không biết nhảy nhưng Sunny là một người mê nhạc và cô cũng không muốn phải nghe những lời chỉ trích thêm nữa.

Tiffany thả mình để Sunny dẫn dắt , khi điệu nhạc tới phần đổi bạn nhảy thì Sunny đã trao cô cho một người khác.

-“Lee Sunkyu hãy chờ đấy!” – Tiffany rủa thầm con thỏ ấy.

Cô lộ rõ vẻ lúng túng khi bạn nhảy là một người lạ nhưng dường như người kia không để tâm lắm, qua ánh đèn vàng của sàn nhảy Tiffany tin chắc rằng đây là một cô gái rất xinh đẹp.

Tiếng nhạc kết thúc, đèn được mở sáng hơn và theo phép lịch sự, hai bạn nhảy sẽ cởi mặt nạ ra để chào nhau. Tiffany không nói nên lời, người đang đứng trước mặt cô kia, vậy ra cô đã được nhảy cùng công chúa sao.

Jessica lịch sự cởi mặt nạ, cuối nhẹ đầu kiểu cách.

-Cám ơn vì điệu nhảy.

Tiffany vẫn chưa tin vào mắt mình, miệng cô vẫn há hốc, hai mắt tròn xoe, chỉ thốt lên được hai chữ.

-Jessica Jung.

-Your wish is my commands.

Chap 3 : VG in a bottle

OST season 1: Endless Love

Part 1

Cả hội trường trở nên im lặng, không một tiếng nói, không một tiếng thở, mọi người điều im lặng nhìn trừng trừng vào hiện tượng siêu nhiên trước mắt mình.

Jessica Jung, nàng công chúa quyền lực của thị tộc vampire, đang quỳ ư?

= = = = = =

Jessica lịch sự cởi mặt nạ, cuối đầu kiểu cách.

-Cám ơn vì điệu nhảy.

Tiffany vẫn chưa tin vào mắt mình, miệng cô vẫn há hốc, hai mắt tròn xoe, chỉ thốt lên được hai chữ.

-Jessica Jung.

Bỗng dưng như có một luồng điện chạy ngang đầu cô, trong vô thức Jessica quỳ xuống cầm lấy bàn tay người con gái đối diện mình, cúi đầu cung kính.

-Your wish is my commands.

= = = = = =

Đã 5 phút trôi qua, 2 phút đầu không ai nói được tiếng nào, nhưng 3 phút sau thì đã có những tiếng xôn xao.

“Jessica Jung đang quỳ trước một cô gái ư?”

“Jessica Jung vừa nói câu đó đúng không?

Vân vân và vân vân…Nhưng câu hỏi lớn nhất chính là “Người con gái đang đứng đấy là ai?”. Theo cái màu hồng lòe loẹt từ đầu tới chân đó thì chỉ có thể là. . . .không, họ không tin, họ không dám tin.

= = = = = =

-Ơ ơ tại sao…? – Tiffany cũng ngạc nhiên chả kém gì mọi người cả, công chúa đang quỳ trước mặt cô sao?

-Tiểu thư, xin người hãy đứng lên. - người quản gia già nhanh chóng tiến lại, cố kéo chủ nhân của mình lên, nhưng ai kia cứ đơ ra như tượng.

-Không thấy ta đứng lên không được sao! – Jessica phát cáu, quát lớn.

Thánh thần vampire ơi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao đường đường là công chúa như Jessica mà quỳ trước mặt người khác cơ chứ? Mà cái đồ “hồng hồng” này là ai cơ chứ !?

-Yah! Áo hồng.

-Công chúa gọi tôi à? –Tiffany giật mình.

-Chứ gọi ai, không lẽ ta gọi ma à! Giúp ta đứng lên xem.

-À ừ… - Tiffany bối rối, cô cũng muốn rút tay ra nhưng cô công chúa sao cứ nắm tay cô không bỏ ra. Cứ thế này làm sao cả hai đứng lên được chứ.

-Mau lên xem, cô là rùa hay sao mà chậm chạp thế hả? – Jessica đã phát cáu, vừa mất mặt, vừa phải cuối đầu, chân cô tê cứng rồi.

-Yah! Cô không thấy tôi đang cố sao. Làm quái gì mà nắm tay người ta hoài vậy chứ!? – Tiffany cũng không còn kiên nhẫn nữa, có phải cô muốn đâu chứ.

-Mau lên, có tin ta giết chết cô không hả?

-Gì chứ, cô không bỏ tay ra được à? Cái đồ dê xồm.

-What?

= = = = = =

Krystal Jung, mắt rưng rưng nước, tay run run cầm cái máy quay. Cô phải kiềm chế, không, cô không làm được.

-Yah! Krystal cậu có cần cười đến chảy cả nước mắt như thế không? – Sulli hích nhẹ tay cô nhóc.

-Hố hố hố. . .cái này còn hay hơn cả drama Hàn Quốc đó, Sulli à! Há há há. – Krystal một tay quẹt nước mắt, một tay vẫn cầm chắc cái máy quay.

Krystal Jung, với đoạn phim này, cuộc đời cô từ nay sẽ bước sang một trang mới.

= = = = = =

-Cô dám gọi ta là gì hả?

-Tôi nói cô là cái đồ dê xồm đó, thì sao nào?

-Yah! Có tin ta cắt lưỡi cô không?

-Sao? Cô làm thử xem! Tôi biết tôi đẹp nhưng đâu cần phải cố tình quỳ để lợi dụng nắm tay người như thế chứ! – Tiffany hếch mặt đầy thách thức.

-Gì chứ! Ta mà thèm lợi dụng cô hả? Có phải cô dùng bùa chú gì đúng không?

-Yah! Tôi không việc gì phải làm thế. Có cô muốn lợi dụng thì có. Cái đồ dê xồm!

-Cô . . .cô. . .

= = = = = =

Người ta nói, rừng càng già càng cay, người càng già càng ghê.

Nếu không ai ra can thiệp thì cái hội trường này thành cái rạp hát tạp kỹ mất.

-Tiểu thư, không biết cô có thể bỏ mặt nạ ra được chứ? – ông Jung bước ra từ trong đám đông, tiến về phía hai bạn trẻ đang “vui vẻ”.

-À, vâng thưa bác Jung. – dù sao ông Jung cũng là bạn của ba cô, dù chưa gặp ông nhưng cô vẫn biết tiếng.

Chiếc mặt nạ màu hồng có dính lông vũ được bỏ xuống khỏi gương mặt thanh tú, kéo theo vô vàn cảm xúc của mọi người xung quanh.

Chúng ta hãy xem trạng thái có hình không tiếng trước nhé!

Mọi vampire há hốc mồm, như thể họ vừa thấy thánh thần của họ vậy. Miệng chữ O mắt chữ A, mà nhìn kĩ thì hai con mắt như sắp rớt khỏi hốc. Già trẻ lớn bé như nhau, ai nấy đều mang cái vẻ mặt của bức tranh “Tiếng thét”.

<<< hình minh họa.

Volume on!

-Oh! My Vampire!

-No no no…….

-What the…..

-Chuyện kì diệu gì đang diễn ra vậy?

-Oh không, Jessi bé bỏng của tôi!

Bà Jung nước mắt tuông trào, Il Woo đứng bên an ủi mà cũng không cầm được nước mắt.

-Con bé đã làm gì sai mà thánh thần vampire lại đối xử với nó như vậy chứ? Ôi em tôi!

= = = = = =

Đàn ông thì không được khóc, cố kiềm nước mắt, ông Jung nuốt ngược vào trong.

-Hwang tiểu thư, xin cô hãy đưa ra một mong muốn.

-Mong muốn? Là sao ạ?

-Là một điều gì đó mà cô đang muốn thực hiện. Nước chẳng hạn, cô muốn một ly nước không?

-À vâng, cháu cũng thấy hơi khát.

-Vậy cô hãy nói đi.

-Tôi muốn một ly nước nho.

Bỗng dưng Jessica đứng bật dậy, cái thế lực vô hình khiến cô quỳ không còn nữa, giờ nó bắt cô đi về phía bàn nước, cô không thể cưỡng lại. Cầm lấy thứ nước mà Tiffany muốn, cô lại bị lôi về phía Tiffany.

-Cám ơn. – Tiffany vui vẻ nhận ly nước từ Jessica, hồn nhiên uống nó.

Mệnh lệnh đã được thực hiện, thì thần đèn cũng phải được tự do chứ! Mọi thế lực vô hình kiềm hãm Jessica biến mất. Bao nhiêu tủi nhục dồn nén nãy giờ đều bộc phát ra hết.

Mọi người biết chuyện gì sắp diễn ra, mọi cơn gió trong hội trường dường như dồn về một điểm. Jessica Jung.

Nhanh như một cơn lốc, lao thẳng về phía Tiffany.

Né đi.

Vô ích, dù có phi hành cũng không thoát kịp.

Đánh lại.

Mơ hảo, cô không có năng lực thì chọi với người ta thế nào.

Đứng chờ chết.

Yep, chỉ còn cách đó.

Jessica, một mét trước khi chạm Tiffany.

-Tiffany gọi tên cô ấy đi. – Michelle đang cố gào lên giữa đám đông. Tiffany quay sang nhìn chị mình, chút hy vọng còn sót lại đâu đây.

-Jessica Jung. – cô thét thật lớn.

Và rồi, phút lãng mạn của hai bạn trẻ lại tái diễn.

-Your wish is my commands.

= = = = = =

Người ta nói “Ở hiền thì gặp lành”, 18 năm nay cô sống không làm gì ác, giết một con bọ cô còn không dám (vì cô sợ bọ) chỉ trừ muỗi (muỗi không phải bọ), nên phải chăng giờ là lúc cô được đền đáp.

Tiffany Hwang đang ngồi tham gia cuộc họp của Hội đồng trưởng lão Vampire. Phải, cô đang ở cái nơi mà nằm mơ cả đời cô cũng chưa dám nghĩ tới. Cả gia đình cô cũng được đặc cách tham dự.

Mà cái đồ hung dữ đó làm gì ở đây thế?

= = = = = =

Jessica Jung, mặt mày hầm hầm ngồi trên chiếc ghế của mình (trong tương lai) trong phòng họp của Hội đồng.

Các lão già. Chỉ biết nhìn cô lắc đầu là sao? 18 năm nay cô sống rất tốt mà, cô chỉ giết vài (nhiều) hunter, mà tại bọn chúng tấn công cô trước thôi cơ mà. Vậy cớ gì thánh thần vampire lại làm thế với cô? Cô có tội tình gì chứ? Chẵng lẽ vì cô đã đẹp lại còn quá giỏi hay sao?

= = = = = =

-Sao khi bàn bạc chúng ta đã quyết định. . . - một trong các lão vampire đứng lên tuyên bố, khẽ đưa mắt về con người đang sát khí tỏa ngút trời kia.

-. . . .luật là luật không thể thay đổi, hơn nữa chúng ta đều biết “Oath blood” là một lời thề mạnh mẽ nhất từ trước tới nay. Cho nên, bởi vậy, thì là. . . Jessica Jung từ nay cô sẽ trở thành thuộc hạ của. . .Tiffany Hwang.

-Không thể được.

-Ông Jung, ông có thắc mắc gì?

-Jessica nhà chúng tôi tuy đã đủ tuổi nhưng vẫn chưa tới ngày hạn định và con bé còn chưa hề gặp tiểu thư Hwang thì làm gì xảy ra “Oath blood” được chứ?

-À chuyện này thì. . .chúng ta cũng không biết.

Không ai biết cả, Jessica không biết, Tiffany không biết, toàn thể vampire không biết. Chỉ có hai Au biết!

RẦM !!!!

Cái bàn họp tròn tròn giờ như cái donnut bị cắn dở, ngay chỗ Jessica ngồi.

-Không biết là thế nào hả? Tôi và cái đồ mập ú đó còn chưa gặp nhau lần nào thì thực hiện “Oath blood” thế nào được hả? – Jessica tức tối, la hét, đập phá, chỉ về phía Tiffany.

-Gì! Cậu gọi ai là cái đồ mập ú hả? Sao không có tí lịch sự nào hết vậy! – Tiffany tức tối quát lại, trước giờ cô luôn tự hào về 3 vòng s.e.x.y của mình.

-Ta cần gì phải lịch sự với cái đồ mập ú như cô. Nhìn cứ như cây nấm lùn ấy! Đã thế còn mặc toàn màu hồng.

-Yah! Cô thì cao lắm đó! Với lại màu hồng tượng trưng cho lãng mạng và sự chân thành đó! Biết không hả, đồ thô lỗ.

-Cô….cô…

Đã bảo nếu không ai lên tiếng thì nơi nào có Jessica Jung + Tiffany Hwang thì nơi đó sẽ có hài tạp kỹ mà.

Nhưng hài thì vào sân khấu mà diễn.

-Hai tiểu thư xin hãy nghe tôi nói một câu được chứ? – lão già nhà họ Choi lên tiếng. Mọi ánh mắt đều dồn về phía ông.

-Vâng / Nói.

-Giờ chuyện này là chuyện đã rồi, có cãi nhau nữa cũng chẳng ích gì. Chi bằng cả hai cùng về thử “sống chung” với nhau một thời gian, biết đâu lại hợp. Còn nếu không được thì chẳng phải sẽ còn cơ hội khác sao?

-Nhưng mà ta. . .

-Quyết định vậy đi. Gia tộc Jung và gia tộc Hwang hãy tự sắp xếp ổn thỏa chuyện này. Giải tán!

Ba mươi sáu kế đúng chuồn là thượng sách mà. Các lão già thật cao tay.

= = = = = =

Jung gia,

-JUNG SOO JUNG! – Jessica lao lên tầng hai như một cơn lốc khi cô vừa đặt chân vào dinh thự của gia đình.

Krystal’s room:

“Đã dọn nhà đi xa, xin đừng tìm kiếm!”

Mặc kệ cái tấm biển dở hơi ở cửa phòng, Jessica thẳng chân đạp bung nó, tiến về phía sinh vật đang run rẩy bên kia giường.

-Unnie, em xin thề là em không biết gì cả!

Đôi mắt bạc lanh tanh, sát khí ngùn ngụt, bước từng bước một về phía con mồi.

Krystal mặt cắt không còn hột máu, nước mắt giàn giụa, tay chân cô toát mồ hôi lạnh. Không! Cô không muốn chết, cô còn quá trẻ để chết!

-Unnie hãy tin em, dù em có thông minh, tài giỏi, nhanh nhẹn đi chăng nữa em cũng không làm vậy được đâu. Unnie phải ti…..

Jessica lao về phía Krystal trước khi cô kịp kết thúc câu nói, hai tay siết chặt. Lắc lấy lắc để cô em gái nhỏ.

-Krystal, giải nghĩa cho unnie về “Oath Blood”. Now!

-Ủa vậy thôi hả?

-Ừm, mau lên.

-Hô hô thế thì quá đơn giản. Unnie buông em ra đã nào.

Krystal lên mặt, gỡ tay Jessica khỏi người mình. Công chúa nhà ta ngoan ngoãn làm theo, mặt dù cô lớn nhưng công bằng mà nói thì có vài điều Krystal thông thái hơn cô.

Diễn thuyết thì dùng máy chiếu mới sống động.

Nhịp nhịp cây chỉ bảng lên phông trắng phía sau mình Krystal bắt đầu công việc “khai thông” cho bà chị yêu dấu của cô.

30 phút sau,

-Xong chị hiểu rồi chứ? – Krystal hài lòng gỡ kiếng ra và nhìn về phía Jessica.

Cô đâu cần biết chị cô có hiểu hay không. Cô hài lòng vì chị cô đã ngồi đó 30 phút mà không ngủ gục một lần nào.

Đây quả đúng là một bước tiến lớn.

-Vậy chuyện này xảy ra là do cô ta uống máu chị?

-Yep.

-Nhưng chị chưa hề gặp cô ta.

-Yep. À mà em đâu có biết.

-Vô lý! Mặc kệ, nếu vậy giờ chị giết quách cô ta là được chứ gì.

-No no no. Unnie à, sau này học trò của em mà như chị thì em thà “mất dạy” chứ cũng không theo nghề giáo đâu.

-Yah! Krystal Jung!!

Krystal kéo cây chỉ bảng dài ra mở lại cái slide.

-Điều tối quan trọng nhất của trong mối quan hệ “Oath blood” đó là: Chủ nhân chết thì thuộc hạ chết. Nghĩa là, nếu unnie giết Tiffany unnie, em sẽ trở thành công chúa duy nhất trong nhà chúng ta. Hố hố, unnie hiểu chưa.

Im lặng. Người đời bảo nếu không biết nói gì thì hãy im lặng.

Nhưng cái này, là không nói nên lời. Mà đã bảo rồi, hành động thiết thực hơn lời nói mà.

Jessica lao tới bóp cổ Krystal.

-Không! Chuyện này không thể được. Nếu như thế nghĩa là chị phải làm osin cho cái đồ mập ú đó suốt đời sao? Sao? Sao?

-Ặc…ặc…ặc…

-Krystal em phải cứu unnie. Em phải cứu unnie. Unnie còn trẻ lắm unnie không muốn cuộc đời mình kết thúc một cách lãng xẹt thế này được. Em phải làm gì đi chứ! Làm gì đi!

-Ặc…Unnie... Ặc…em…Ặc…

-Nói đi, em nói gì đi chứ.

-Ẹc…ẹc…buông…Ẹc…mới…Ẹc…nói…

Jessica nhìn lại Krystal, con bé đã lè lưỡi, mặt trắng bệt. Jessica hoảng hồn buông lỏng tay, trong lúc quá khích tí nữa là cô đã cho con bé “cưỡi hạc về cõi bồng lai” đoàn tụ ông bà rồi.

-Thật ra…thì còn…một cách… - Krystal thều thào trong hơi thở.

-Cách gì? – đôi mắt bạc kia sáng rỡ, cố kiềm chế không lay mạnh con bé.

-Mỗi người đều có cơ hội thay đổi chủ nhân hoặc thuộc hạ một lần trong đời. Vào ngày 7 tháng 7 của năm 20 tuổi, “Oath Blood” sẽ được thay đổi nhưng chỉ một lần thôi. Không bao giờ có cơ hội thứ hai.

-Năm 20 tuổi ư? Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của chị. Có nghĩa là còn hơn 2 năm nữa lận?

-Yep.

-Những hơn 2 năm nữa ư?

-Yep.

Krystal lùi nhanh ra sau tránh xa Jessica, cô cảm thấy mối nguy hiểm lại đang đến lần nữa. Nói cho cùng không ai muốn chết trẻ cả.

Jessica hận. Hận vì sao khi nãy cô không bóp chết con nhóc kia cho rồi. Cô đang đau khổ vì sắp tới sẽ phải sống 2 năm trong cuộc đời osin mà nó có thể hớn hở vậy sao?! Cô hận!

-À còn một chuyện nữa… - Krystal đã và đang ở tại cửa ra vào.

-Sao?

-Tuy nói unnie đã 18 tuổi nhưng thật ra vẫn chưa tới ngày hạn định của unnie. Hey…chậc…chậc…không ngờ hai người đã lén “ăn cơm trước kẻng”.

Người ta bảo, “thần khẩu hại xác phàm” một người thông minh như Krystal không nhẽ không nhớ câu đó.

Cô lao nhanh ra cửa, đóng nó lại khi vừa kết thúc câu nói, phi hành tới cầu thang và điều cuối cùng cô nghe thấy là giọng hét cá heo của cô chị yêu quý.

-JUNG SOO JUNG!!!

TBC…

Part 2

Nhân gian có câu “Lù khù vác cái lu chạy vù vù.” quả thật là không ngoa!

Tiffany nhà ta đang ở trong trường hợp đó đây. Cuộc đời cô từ nay đã chính thức bước sang trang mới rồi'

= = = = = =

Vừa ngồi xuống chiếc sofa cùng chồng mình bà Hwang đã vỗ vỗ tay xuống chỗ trống cạnh mình, nhìn Tiffany đầy trìu mến.

-Con gái, lại đây ngồi với mẹ này.

Tiffany khẽ rùng mình. Cô biết mẹ rất thương cô nhưng. . . .chưa khi nào cô nhìn thấy tình yêu dạt dào như lúc này. Cả ba cô mà cũng gật đầu khuyến khích cô ngồi nữa chứ.

Cô biết ba mẹ cô đều thương cô nhưng. . . .phòng trước vẫn hơn.

Tiffany ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ cô, mắt vẫn quan sát ba mình kĩ lưỡng. Mà nhìn ra xa tí thì cô thấy Michelle và Leo đang cười lăn lộn dưới bếp.

-“Có chuyện gì vui mà hai người đó cười lắm thế nhỉ?”

= = = = = =

Ông Hwang không thể giấu nụ cười hạnh phúc khi nhìn về phía Tiffany. “Ôi, ông cảm động đến muốn khóc cơ!”

Bà Hwang không thể dừng đưa tay vuốt mái tóc mượt mà của con gái mình. “Ôi, con tôi nó làm tôi hãnh diện quá!”

Thế là, một người thì cứ ngồi nhâm nhi điếu tẩu tủm tỉm cười, một người thì cứ nhìn chằm chằm và vuốt đi vuốt lại mái tóc nâu mượt mà kia và một bóng hình nhỏ bé ngồi cam chịu mà chẳng hiểu chuyện gì nữa.

Không! Vậy không được! Cứ thế này người ngoài mà thấy là tống cả ba vô nhà thương điên mất.

-Ba mẹ à! Có chuyện gì vậy? Hai người làm con sợ đấy!

-Sao thế con gái yêu? Sao con lại sợ?

Tiffany, chưa bao giờ thấy sợ đến thế này. Từ “yêu” bỗng dưng thật đáng sợ.

-Tiffany, con là niềm tự hào của gia tộc ta. – ông Hwang nhìn cô, nói một cách hãnh diện.

Nhưng mà. . . .Tiffany không thấy vậy.

Đùa sao!? Ba tiếng trước đây cô còn là nổi sỉ nhục lớn nhất của dòng họ mà, ba cô thậm chí còn không dám cho cô ra ngoài. Họ đang đùa với cô sao?

-Appa, nếu con làm gì sai xin appa cứ la mắng con. Appa đừng trêu con như vậy!

-Hả? Tại sao ta lại phải la con chứ? Tại sao ta lại phải giận con chứ? Con đã làm gia đình ta hãnh diện.

-Vì điều gì ạ?

-Con không biết thật ư? Vì con đã trở thành chủ nhân của Jessica Jung, Jessica Jung đấy con gái yêu ạ! Vị công chúa quyền lực nhất của thị tộc chúng ta đấy! Ôi con làm ta thật ngạc nhiên! Mà hai đứa đã tiến hành “Oath Blood” khi nào vậy hả?

Tiffany im lặng không đáp. Vì cô cũng có biết gì đâu mà trả lời. Jessica Jung, công chúa của thị tộc Vampire, cô biết nhưng biết vì cô ta quá nổi tiếng chứ cô đã được gặp mặt lần nào đâu cơ chứ! Cô chỉ thấy hình cô ta trên các báo và tạp chí của vampire và đây đâu phải là việc cô bận tâm. . .

-Con thấy mệt, con xin phép lên phòng trước.

-À ừ.

= = = = = =

-Nấm ú, em còn thức chứ?

-Unnie. “Em không có ú ”

-Mình nói chuyện tí nhé!

-Vâng.

Michelle ngồi xuống giường cạnh Tiffany, cô nhóc lại tiếp tục chơi với móng tay của mình như lúc cô chưa bước vào.

-Em đang buồn ba mẹ à?

-…..

-Có phải vì ba mẹ hãnh diện về em chỉ vì em vô tình trở thành chủ nhân của “công chúa” đúng không?

-…..

Dù trong ánh đèn ngủ khá mờ ảo, nhưng Michelle thề rằng cô đã thấy đứa nhóc của mình khẽ gật đầu. Cô với tay kéo Tiffany vào lòng, xoa nhẹ lên mái tóc nâu mượt mà.

-Ngốc à! Ba mẹ không có ý đó đâu. Em có biết tại sao ba mẹ đã giữ em trong lâu đài và cấm em ra ngoài không?

-….. -*ngoan ngoãn lắc đầu*

-Ba mẹ làm thế không phải vì ghét em vì em không có năng lực đâu. Họ làm thế chỉ vì muốn bảo vệ em thôi.

Michelle cảm thấy Tiffany đã rời khỏi vòng tay mình. Cô nhóc đang giương đôi mắt nai lên nhìn cô như thế cho câu hỏi “Tại sao lại như vậy?”.

Cô xoa đầu bé nấm của mình, giọng nhẹ nhàng như tiếng thở.

-Thế giới này đầy rẫy những nguy hiểm Fany à! Và chúng ta luôn bị săn đuổi, bởi hunter…Chúng ta là người họ Hwang, một trong ba dòng họ danh giá nhất sở hữu những năng lực siêu nhiên và được xem như trụ cột của thị tộc và cũng vì thế…chúng ta cũng là những cái gai cần nhổ sớm nhất đối với hunter. Họ săn đuổi chỉ vì chúng ta cần máu để sống, mặc dù chúng ta đã hạn chế việc sử dụng máu tối đa, nên sẽ ra sao nếu vô tình một hunter thấy em và nghĩ em là một vampire khát máu!?

-……

-Ba mẹ đã giấu em vì không muốn em bị tổn thương vì những điều mà em không gây ra, em không hút máu. Họ luôn mong khi trưởng thành em sẽ kiếm được một người tốt để bảo vệ em và giờ đây người đó lại là Jessica Jung. Ba mẹ còn mong gì hơn chứ! Họ chỉ quá vui mừng thôi! Tiffany, em hãy hiểu cho ba mẹ nhé!

Tiffany òa khóc trong lòng của Michelle, cô không ngờ cô đã làm cho ba mẹ mình phải lo lắng nhiều đến vậy.

Cô hứa với lòng từ nay cô phải mạnh mẽ hơn, cô phải giúp đỡ được ba mẹ của mình. Mà nếu cô làm không được thì cô sẽ nhờ Jessica giúp cô. Đúng rồi, cô ấy chắc chắn sẽ vui vẻ giúp cô thôi mà!

= = = = = =

Trên đời có những nguyên lý hiển nhiên luôn luôn đúng:

1.Thần đèn phải ở trong cây đèn.

2.Người chủ phải cầm cây đèn thì mới điều khiển được thần đèn.

1 và 2 => thần đèn thì phải ở cạnh chủ nhân.

= = = = = =

-Không. Tuyệt đối không. Có chết con cũng không đồng ý. – Jessica gào thét trong phòng khách của dinh thự.

-Nhưng theo truyền thống thì thuộc hạ phải ở cùng chủ nhân, Jessica à. – ông Jung thở dài chán nản, có cho máu ông cũng không thể tin có một ngày ông phải dùng từ thuộc hạ để gọi các con mình đặc biệt là Jessica.

-Nhưng. . .ba cũng không sống cùng thuộc hạ của ba mà?

-Mẹ con là chủ nhân của ta đấy!

-Ơ….ơ….

-Cứ vậy đi. Con cứ qua bên ấy trước rồi ta sẽ cho người dọn đồ của con qua sau.

-Không. Con không đồng ý. – Jessica hậm hực bỏ ra ngoài.

Ông Jung thở dài. Ông nhớ lại lúc xưa khi bà Jung đồng ý uống máu ông để ông trở thành người bảo vệ của mình. Ôi, giây phút đó thật lãng mạng biết bao!

Ông đã hy vọng Jessica cũng tìm được một người nào đó, không cần tài hoa bằng con ông, nhưng ít ra phải có năng lực, để làm thuộc hạ cho nó chứ, cớ sao!?

Thở dài là biểu hiện rỏ nhất của sự thất vọng.

RẦM !!!

-Appa! Con đồng ý chuyển sang sống ở nhà họ Hwang.

= = = = = =

-Vô lý, Jessica này mà phải chịu qua nhà người khác sống như một thuộc hạ sao! – Jessica hậm hực đi ra vườn.

-Unnie.

-Gì?

-Chị không qua nhà họ Hwang thật à? – Krystal nhìn chằm chằm vào bà chị mình.

-Dĩ nhiên. Làm sao Jessica Jung này có thể đi làm thuộc hạ cho người khác được chứ.

-Bởi thế, phải công nhận là Sooyoung unnie nói quá đúng.

-Huh? Cái gì đúng?

-Sooyoung luôn bảo không hiểu vì sao chị có thể thành công chúa hùng mạnh nhất thị tộc được cơ chứ! Giờ thì em đã hiểu.

Krystal nhúng vai trước mặt Jessica, lắc đầu ra vẻ tiếc nuối và việc này chỉ như châm dầu vào lửa thôi.

-Chị không ngờ cái khiếu hài hước cũng lây qua đường ăn uống nhỉ !?

Con nhóc lạnh người, không cần nhìn nó cũng biết bà chị của nó đang giận run người và liên tục bắn tia đông cứng về phía nó. Krystal Jung, hãy mau làm quân sư quạt mo nào.

-Hì hì unnie biết em chỉ đùa thôi mà! Nhưng thật sai lầm khi chị không chịu dọn về nhà họ Hwang đấy!

-Why?

-Thứ nhất, khi về nhà họ Hwang chẳng phải chị sẽ luôn để mắt được tới cô ấy sao.

-Để?

-Chị ấy chết thì chị chết, Jessica à!

-Ừm.

-Thứ hai, chả phải khi ở chung hai người sẽ có nhiều thời gian bên cạnh nhau sao!

-For what?

-Thì chị sẽ có nhiều cơ hội để dọa cô ấy sợ chết khiếp để cô ấy chẳng dám lại gần chị nữa. Thế thì chị sẽ được tự do cho đến ngày hạn định đúng không.

-Ơ….ơ…

-Đơn giản thế chị cũng không hiểu ư! Unnie à, chán chị quá!

Krystal vội bịt miệng khi biết mình lỡ lời, cô nghĩ lần này cô sẽ bị thương không nhẹ đâu. Nhưng. . .phép màu đã xảy ra, cô không bị đánh, chỉ bị hôn.

Jessica hớn hở lao tới ôm chặt Krystal hôn một cái thật kêu vào má con bé. Em cô đúng là thiên tài.

= = = = = =

-Tiffanny, con dậy rồi à?

Bà Hwang dang tay ôm lấy đứa con út bé bỏng của mình. Tiffany dậy trễ hơn mọi khi vì đêm qua cô đã nói chuyện khá lâu với Michelle.

Thấy mọi người hầu trong nhà đều tất tả làm việc, chạy qua chạy lại, Tiffany không khỏi thắc mắc.

-Nhà ta sắp có khách à umma?

-Ừm, chúng ta vừa nhận được tin đó sáng nay.

-Là ai vậy ạ?

-Jessica Jung.

Tiffany bị shock. . .nhưng nhanh chóng chuyển sang trạng thái bị đơ, khi nghe tiếng ba cô vang lên:

-Chào mừng công chúa đến với nhà họ Hwang! – ông Hwang niềm nở khi vừa thấy Jessica xuất hiện trước cửa.

-Bác Hwang đừng khách sáo. Chỉ tiếc cháu không được phép triệt tiêu nguồn gốc tai họa (con gái bác) nên cháu mới phải đến đây làm phiền bác đấy ạ!

-…..

Vù….vù….mùa đông này về trên quê em….

-…..

-À…à thôi ta vào nhà nhé! Đứng đây tự dưng ta thấy lạnh quá.

Trời lạnh là tại gió.

Jessica bước theo sau trong sự chỉ dẫn của ông bà Hwang và ngay lúc đó mắt cô tia thấy vật thể màu hồng đang đứng thù lù trong phòng khách nhìn cô chằm chằm.

-Hừ, con gái gì mà giờ này còn mặc đồ ngủ chạy long nhong trong nhà thế hả!

-Ơ!!! Tôi đang đứng mà. Cô thấy tôi chạy khi nào hả?

-Ơ…ơ....thì tôi chưa thấy nhưng nói trước vậy, không được hả? – Jessica cố gỡ gạc tí hình tượng. (có đâu mà cố nàng ơi )

-Xì, dở hơi.

-Cô…cô…cái đồ….

Sau ba chấm thì phải có chữ, nhưng, Jessica nhận ra nhiều (một đống) người, vài chục con mắt trong nhà họ Hwang đang nhìn chằm chằm vào cuộc đấu khẩu của cô, chờ đợi xem cô sẽ phát ra cái từ nào thể hiện bản chất trẻ con của cả hai. Vậy đâu có được! Cô phải giữ thể diện của một công chúa chứ!

Tằng hắng, kiềm chế, cô vuốt giận nhìn cây nấm hồng kia ngoe nguẩy lên phòng với nhiệm vụ thay đồ, cô quay sang nhìn ông Hwang, người vẫn đang mở to mắt.

-Ừm…Vậy cháu sẽ ở…?

-À phòng của cháu trên lầu hai, rẽ trái đi hết hành lang rẽ phải phòng cuối cùng của dãy bên phải. Để ta dẫn cháu đi. – ông Hwang giật mình khi nghe câu hỏi, lấy lại nụ cười trên môi tiếp chuyện với Jessica.

-Không cần đâu ạ. Bác cứ ở đây cháu xin phép lên phòng trước.

-À ừm vậy cháu cẩn thận nhé!

-Vâng, cháu xin phép! – Jessica gật nhẹ đầu rồi cũng quay lưng bỏ lên cầu thang.

-Appa à, để cô ấy đi lên một mình có sao không?

-Sẽ không sao đâu. Dù sao đó cũng là “công chúa” của chúng ta mà!

= = = = = =

Người ta nói, muốn biết thì phải hỏi. Nhưng mà, cái đồ bướng bỉnh thì thường không làm theo.

-Aishhhh, lầu hai, rẽ trái, rồi sao nữa nhỉ?

Jessica không ngốc chỉ hơi ngơ thôi. Những chuyện quan trọng cô sẽ nhớ rất lâu nhưng những chuyện không quan trọng thì cô sẽ quên trong vòng 30s, và cái việc kiếm phòng này thì, thường thôi.

-Mình lạc rồi.

“Hỏi đường đi.”

-Không, quê lắm! Khi nãy khăng khăng bảo tự lên được. Giờ mà quay lại hỏi thì mặt mũi còn biết để đâu.

“Giờ tính sao?”

= = = = = =

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có ai dám bắt bẻ cách ăn mặc của cô (vì cô có bao giờ bước ra ngoài đâu), không, điều đó không có nghĩ là cô quê mùa hay lạc hậu. Cô thường xuyên được Michelle cung cấp tạp chí VR để đọc về thời trang chứ bộ, nghe đâu tổng biên của tạp chí đó là một người còn rất trẻ thì phải. Cơ mà tại sao cô phải quan tâm về việc cái đồ dở hơi nhìn cô thế nào chứ?

Người ta nói, bức xúc thì hay bức nút.

Tiffany đang muốn bức tung hàng nút của bộ áo ngủ màu hồng hình nấm của mình đây. Nhưng dù sao cũng là quà của Sunny nên cô đang rất kiềm chế đó, chiếc áo nhẹ nhàng chạm đất.

RẦM !!!

TBC...

Part 3

“Cái gì nên nhìn thì hãy nhìn, còn cái gì không nên nhìn thì đừng có nhìn.” – đó là chân lý.

-A a a a a a……..Jessica Jung!!!!

-Your wish is my commands.

= = = = = =

Không muốn mất mặt thì dùng cách thủ công. Jessica đành lầm lũi mở cửa từng phòng của dãy hành lang.

Cánh cửa bật mở, khí lạnh táp thẳng vào mặt cô, thật dễ chịu nếu như….cả căn phòng không như một núi băng thu nhỏ và không có một con gấu bắc cực.

Mắt Jessica rất tốt, tốt đều cả hai bên. Cả căn phòng trước mặt cô đều được đóng băng nhưng đâu nhằm nhò gì so với cái thứ đang nhìn cô chằm chằm kia.

Chú gấu bắc cực to to, trắng trắng từ từ xoay đầu về phía cửa ra vào, nheo mắt nhìn xem kẻ nào to gan dám xâm chiếm lãnh địa của mình. Một cô gái tóc vàng đang tròn mắt nhìn nó, chắc tại nó đẹp quá mà, nhưng mà nó chưa được ăn trưa. Thôi thì xin lỗi cô gái xui xẻo nhé! Con gấu lắc đầu tiếc nuối tiến lại phía Jessica.

-Nó đi lại phía mình kìa. Nó định làm gì vậy? Xin chữ kí của mình à?

Con gấu bỗng tăng tốc, lao nhanh hơn về phía Jessica, giơ bàn tay sắc nhọn tán thẳng về phía cô. Jessica bất ngờ nhưng cô vẫn nhẹ nhàng tránh được.

-Gì thế? Con quái này, mi muốn đầu thai rồi à?

Tuy to nhưng bé gấu khá nhanh nhẹn, bé tiếp tục lao về phía Jessica và bồi thêm cú tán thứ hai. Do băng khá trơn nên khi Jessica di chuyển cô gặp tí khó khăn, một vết trầy nhẹ bên má trái của cô, chảy máu.

-Thú vị hơn rồi đó.

Jessica lao lại đấm vào mặt con gấu (cô theo chủ nghĩa “ăn miếng trả miếng”), con gấu văng bật ra xa. Nó đau nhưng vẫn chưa biết sợ lao lại phía Jessica lần nữa, chồm cả người lên định đè cô nhưng công chúa đã nhanh chóng chụp cả hai chi trước của nó. Giờ cả hai như đang vật nhau vậy, mắt chạm mắt, đôi mắt bạc sáng lên, gió bao quanh người Jessica.

-Tối nay ta sẽ nhắm thịt mi với rượu mật gấu.

Nhưng…thánh thần Vampire bắt cô ăn chay tối nay cơ.

Cái tên nói lên tất cả. À không cái bảng tên mới đúng. Jessica nheo mắt nhìn vào cái bảng nhỏ trên cổ con gấu. Cái bảng hình trái tim, được treo bằng sợi xích vàng và trái tim thì màu hồng.

“Tài sản của Tiffany: Bé Polar!”

-Giờ mình giết nó…cô ta buồn…Rồi có khi nào cô ta bắt mình đeo cái bảng giống nó không?

“Tài sản của Tiffany: Jessica Jung!”

Jessica rùng mình khi nghĩ tới cái viễn cảnh đó, chớp cơ hội con gấu rút tay ra tán mạnh vào mặt Jessica. Công chúa bị đánh văng ra, có vết bầm và rách trên má cô.

-Con gấu chết tiệt. Chờ ta xử xong chủ mi, ta sẽ biến mi thành áo khoác.

5 phút sau,

Jessica vật vã bước ra khỏi căn phòng đó, sẽ không quá khó để cô xẻ nó làm hai nhưng không nên chọc giận Tiffany.

Giận cá chém thớt. Cô đạp mạnh vào cánh cửa đối diện phòng con gấu.

= = = = = =

-Đồ dê xồm, đồ biến thái, đồ cơ hội, đồ….đồ…đồ…

Sau mỗi chữ “đồ” thì một món đồ bay về phía Jessica đang quỳ.

Jessica hận. Không biết cái sức mạnh gì khiến Tiffany rút tay ra được khỏi tay cô, để rồi cô ấy lao về phía đồ của cô ấy, lấy và ném vào cô. Cô đang quỳ, làm sao mà né? Thì phải hứng chứ sao.

-Cô có thôi được không? – Jessica cáu tiết quát lên.

-Gì chứ? Cô còn dám lớn tiếng với tôi. Cô tự ý xông vào phòng tôi đấy thưa cô Jung!

-Ai biểu cô…thay đồ mà không đóng cửa.

-Cô đạp nó bay mất rồi.

-Ơ…tôi chưa thấy gì cả.

Câu này có vẻ có tác dụng, Tiffany dừng chọi đồ, chiếu tia nhìn ngờ vực về cái đầu đang cúi kia.

-Thật không?

-Tôi…chỉ thấy cái áo trong màu hồng với làn….

Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng.

-………..

-CÔ! ĐI RA NGOÀI NGAY CHO TÔI!

Mệnh lệnh ban ra là để được thực hiện. Nhanh như cắt Jessica lao nhanh ra khỏi phòng, bỏ lại kia cái mặt đang chuyển thành trái cà chua.

= = = = = =

Jessica đứng tựa vào cánh cửa gỗ thở dốc (cuối cùng cô cũng vào được phòng mình, mà thật ra thì ông Hwang đã dặn người treo biển tên cô lên cửa phòng), cô không mệt vì trận đánh với gấu mà cô mệt vì….ai kia.

-Cái đồ mê màu hồng đó…làm gì mà phải mặc màu hồng từ trong ra ngoài thế. Đã vậy da lại còn trắng nữa chứ mà body cô ấy đâu có ú lằm đâu. Nói chung là đẹp…ơ mà mình đang nói gì vậy trời. Jessica tỉnh lại nào mày tới đây là để hù cô ta sợ chết cơ mà.

Bình tâm, bình tâm, bình tâm. Phải bình tâm.

Cộc…cộc…cộc…

= = = = = =

-Tôi vào được chứ?

Tiffany quăng cho Jessica ánh mắt hình viên đạn khi cô đang đứng trước cửa phòng cô ấy.

-À ừ!

Thật lòng Jessica cũng biết mình không phải nên cô quyết định sẽ xin lỗi Tiffany.

-Khi nãy…

-Cô là đồ biến thái.

-Ơ....

-Ơ gì? Tôi không ngờ cô đường đường là một công chúa mà lại có sở thích biến thái như vậy.

-Cô…cô…

-Cô cô cái gì? Còn nữa sao quần áo cô lôi thôi, lếch thếch thế kia? Khi nãy ai vừa bảo tôi con gái con đứa mà ăn mặc kì khôi cơ mà.

Jessica nhìn xuống bộ đồ mới mà cô đang mặc trên người, giờ thì nó như một miếng giẻ rách không hơn không kém. Cơ mà có phải tại cô đâu cơ chứ.

-Cũng tại con gấu trời đánh của cô mà tôi mới thành thế này nè! Nếu không vì nghĩ tới cô (sẽ biến tôi thành thú cưng thế nó) thì tôi đã cho nó lên dĩa rồi!

Jessica bực bội quát, chỉ tay về phía phòng của Polar. Tiffany đứng phỗng ra như tượng. Cô đang cố tiếp thu cái tin tức vừa nhận được từ Jessica.

-Cô đánh nhau với Polar sao?

-Ai cơ? - mặt Jessica bỗng ngơ ngác.

-Polar Polar ấy! Bé Polar của tôi ấy! – Tiffany mất kiên nhẫn nắm chặt vào hai tay Jessica.

-À ừ. Nó không phải là con gấu, nó là đồ tiểu yêu.

-Cô…cô có biết là băng ở hai cực đang tan nhanh, loài gấu Bắc cực sắp tuyệt chủng rồi không hả? Sao có thể độc ác như vậy được chứ hả? Ôi Polar của chị !!!

Tiffany nói một hơi không ngừng nghỉ, nước mắt dàn giụa, lắc Jessica thật mạnh rồi lại buông cô ấy ra lao nhanh về phía phòng của bé gấu. Mất hút sau cánh cửa.

-Ơ…ơ… tôi đã giết nó đâu mà làm quá lên thế! - bỏ lại Jessica đứng đực ra ngơ ngơ ngác ngác.

= = = = = =

Con gấu đang ngồi thoải mái trên sofa ăn số cá tươi trong khẩu phần của mình. Công nhận là cuộc vật lộn với tên bao lực kia làm nó đói ngấu.

-Polarrrrrr…..

Polar (con gấu) giật mình, quay phắt lại. Nét vui mừng hiện rõ trên mặt (con gấu ấy) dang hai tay (chân trước) lao về phía chủ của mình, Tiffany.

-Grừ…grừ…

>>>Pause : chào các bạn, để tiện cho việc hiểu rõ câu chuyện nên Au xin phép làm thông dịch viên cho bé gấu. Thân !<<<

-Grừ….grừ…[Fany…Fany].

Polar lao vào vòng tay Tiffany thút thít (con gấu ấy), gục đầu lên vai cô tránh ôm mạnh để không làm đau cô chủ mình.

-Ôi cái đồ hung bạo đó đánh em phải không? – Tiffany thút thít xoa lưng con gấu.

-Grừ…[Yup!]

-Ôi cô ta đánh em bầm mắt luôn rồi! – Tiffany buông lỏng tay xoa xoa lên vết đen bên mi mắt phải của Polar.

-Grừ…grừ…[Hix hix tên đó thô bạo lắm!]

Đúng lúc đó Jessica xuất trước ngưỡng cửa, nhìn cảnh tượng mắc ói trước mắt, cô khẽ rùng mình. Thật may là cô đã không giết nó!

-Có cần làm quá lên thế không? – Jessica thở dài.

-Grừ !!!

-Grừ !!!

Jessica không nói gì nữa nhưng bỗng dưng Polar khều khều Tiffany.

-Grừ grào grừ grừ.[Cái đồ hung bạo ấy ở đâu ra vậy?]

-Cô ta là Jessica, từ nay sẽ dọn đến ở cùng chúng ta.

-Yah! Cô không được gọi tên tôi và con gấu mập kia cũng vậy! Dừng ngay cái việc vớ vẩn này lại đi. Hừ nói chuyện với một con gấu, đúng là biến thái mà! –Jessica cáu gắt, chả hiểu vì sao.

-Nhưng tôi không gọi tên cô thì tôi sẽ gọi cô là gì bây giờ.

-Không cần biết. Tôi cấm.

Jessica giật mình lùi lại khi thấy con gấu kia tiến về phía mình, cô không sợ nó nhưng cô phải đề phòng, nó không phải là gấu. Cô thề.

-Phì… - Polar đưa mắt sát lại mặt Jessica thở mạnh một cái rồi quay lưng đi trở lại phía Tiffany.

-…..

Jessica bất động nhìn hai tên tiểu yêu (một người, một gấu) đang âm mưu (thì thầm to nhỏ với nhau) hãm hại cô. Cô biết mà.

-Cô…

Tiffany bỗng dưng nói to chỉ ngón trỏ về phía Jessica.

Jessica giật mình nhìn chằm chằm vào Tiffany, trông một thoáng cô nghĩ đến cái chết.

-Tôi sẽ gọi cô là “Hung bạo”, cấm ý kiến. Đó là lệnh.

= = = = = =

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Krystal đã dạy cô như thế. Cô không được quên, tuyệt đối, nếu cô muốn thoát khỏi cái kiếp nô lệ này.

-Tiểu thư Jessica, sao cô không ăn đi? Thức ăn không hợp khẩu vị của cô à? – bà Hwang ân cần quan tâm khi thấy Jessica sắc mặt xanh xao, nhìn trân trối vào dĩa thức ăn của mình nhưng tuyệt nhiên không đụng đến một miếng.

-À không. Tôi…

-Hung bạo sao thế? Món bít tết đầu bếp nhà tôi làm ngon có tiếng đấy. –Tiffany quan tâm.

-À ừ.

Bít tết rất ngon nhưng mặt Jessica vẫn rất đau khổ. Dưa leo là phụ liệu chính cho món này.

= = = = = =

Jessica ghét dưa leo, ghét cay ghét đắng, ghét tới mức gọi tên nó cô còn không muốn gọi.

Ngay từ nhỏ cô đã hứa với lòng, nơi nào có dưa leo nơi đó sẽ không có Jessica Jung.

Dưa leo là điểm yếu của cô.

= = = = = =

-Hay là Jessica-shi không ăn được dưa leo? – Michelle bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của Jessica dành cho miếng dưa leo.

Phật. . .(nhất tiễn xuyên tâm)

-Thật vậy à? – Tiffany bỗng trở nên hớn hở, không lý do.

“Unnie chị không được để kẻ thù nhìn thấy yếu điểm của mình. Nếu không chị sẽ chết chắc!” tiếng Krystal cứ vang vọng bên tai cô. Jessica mồ hôi dàn giụa.

-Không có. Tôi thích dưa leo, rất thích là đằng khác.

Trước tám con mắt kinh ngạc của nhà họ Hwang, Jessica nuốt trọng từng miếng dưa leo một. Cùng với nụ cười “hạnh phúc”.

= = = = = =

Đã nói rồi! “Thần khẩu hại xác phàm.”

Từ sau hôm đó, nhà họ Hwang tin sái cổ chuyện Jessica Jung thích ăn dưa leo. Nên trong vòng một tháng trời, các bữa ăn đều được đặc cách có thêm dưa leo và Jessica được phần nhiều nhất. Sức chịu đựng của cô thật đáng khâm phục.

Cô đã được Krystal trấn an tinh thần nên phần nào cũng an tâm.

= = = = = =

-Unnie đừng lo chưa ai chết vì ăn dưa leo bao giờ cả. Cái này khoa học đã chứng minh rồi!

Krystal vỗ vai chị mình, dùng ánh mắt nghiêm túc nhất để trấn an chị cô. Jessica gật đầu đầy tin tưởng.

-Trừ khi đó là dưa leo Trung Quốc.

= = = = = =

-Món đặc biệt của hôm nay sẽ là: Sushi cá hồi cuộn dưa leo.

Người quản gia vừa dứt lời thì các khay đựng thức ăn được mở lên. Hiển nhiên cái mùi kinh khủng kia đập vào mũi Jessica. Cô đã thấy cổng thiên đàng đang rộng mở chào đón mình.

-Woa !!! Chúng ta nên thường xuyên làm món này. – Leo nhận xét sau khi cho một miếng vào miệng.

RẦM !!!

-Tiffany Hwang! Hãy dọn về sống cùng tôi!

= = = = = =

Cuối cùng Jessica cũng được về nhà. Tốn hơn một tuần để Tiffany dọn hết đồ qua nhà cô, Jessica không hiểu nhà cô ấy nghĩ gì làm như Jessica sẽ chịu làm osin của cô ấy cả đời sao, nực cười, nhưng nói chung cô được về nhà là tốt rồi.

Đồ của Tiffany không nhiều, chừng ba xe container là cùng, nhà Jessica dư sức chứa tất nhưng mà…

= = = = = =

-Hung bạo, hung bạo à!!! – Tiffany trông có vẻ hốt hoảng, mắt cô đã rưng rưng.

-Gì nữa?

-Polar Polar không ổn rồi… - Tiffany sắp khóc.

-Nó làm sao? Tôi vừa cho nó ăn mà.

Thánh thần vampire, còn gì nực cười hơn nữa đây. Đường đường là công chúa Vampire mà phải đi cho gấu ăn. Tất cả đều bắt nguồn từ “cô chủ” rắc rối của Jessica.

= = = = = =

-Hung bạo này. – Tiffany nhẹ nhàng khều khều Jessica khi đang ngồi cùng cô ấy ngoài vườn.

-Gì? – cô ghét cái tên Tiffany (và con gấu mập kia) đặt cho cô, nhưng còn hơn để cô ấy gọi tên cô. Dù là phải gọi đầy đủ họ tên nhưng biết đâu cái “lời thề” nó dở chứng thì sao. Mất mặt lắm!

-Tớ và bé Polar sau khi bàn bạc đã quyết định. Từ nay cậu sẽ chăm sóc cho nó.

-What? – Jessica nhảy dựng ra khỏi ghế nhìn trân trối Tiffany.

-Vậy nhé !

-No.

-Hung bạo!!!

-No no no.

-Jessica Jung.

-Your wish is my commands!

= = = = = =

-Polar à, từ nay Hung bạo sẽ chăm sóc cho em, em phải ngoan nhé!

Tiffany vui vẻ, cười tít mắt, đứng giữa hai đứa trẻ to xác (một người, một gấu) đang nhìn nhau té lửa.

-Hai người bắt tay đi. – Tiffany vẫn hớn hở.

-Hừ !!!

-Grừ !!!

-Hix hix...mình không tính nói nhưng hôm nay là sinh nhật mình đó (xạo đó). –Tiffany mắt rưng rưng.

Có hai kẻ dính bẫy, miễn cưỡng quay lại, bắt tay nhau. Jessica cười gian xảo đưa tay lên xoa xoa đầu Polar. Tiffany thấy vậy cười tít cả mắt, cô vui vẻ quay đi.

Phập !!!

-Con gấu ngốc sao mi dám ngoạm tay ta!

Jessica rút tay lại, quắc mắc nhìn Polar đang cười nham nhở (cái con gấu ấy). Nó trang thủ lúc Tiffany không thấy đã ngoạm cô một cái. Jessica đưa tay định cho nó một cú, đúng lúc đó thì Tiffany quay lại.

-Yah! Cậu định đánh bé Polar nữa à!

Thánh thần Vapire thật là bất công mà! Cô, Jessica Jung, đường đường là một công chúa Vampire được người người nể trọng, thế mà không những cô phải đi làm osin cho người, mà giờ đây cô còn phải đi làm osin cho một con gấu nữa chứ? Đời cô còn thảm hơn được nữa không đây?

= = = = = =

Jessica nhớ lại lúc cô tắm cho nó, cô mới phát hiện cái vết đen trên mắt nó đâu phải tại cô, đó chỉ là một vết dơ, nó không phải là gấu mà. Cô thề.

-Để xem nó lại giở trò gì!

Polar nằm rũ rượi trong căn phòng Jessica xây riêng cho nó. Căn phòng với hơn một chục chiếc điều hòa.

-Có vẻ vẫn chưa đủ lạnh. – Jessica trầm ngâm. Cô nhìn sang Tiffany, cô nàng vẫn đang hết sức lo lắng.

-Nè cô làm đi. – Jessica thúc nhẹ vào Tiffany.

-Làm gì cơ?

-Làm phòng lạnh cho nó.

-Làm sao cơ?

-Vậy ai là người đem nó về cho cô.

-Là appa.

-Quản gia Park mời ngài Hwang đến đây cho tôi.

= = = = = =

Tiffany vừa nghe tin cha cô tới thì vội chạy đi để gặp ông, ông đang ở phòng Polar.

Khi Tifffany đến nơi thì Polar cũng khỏe hẳn lên, cô biết cha cô đã giúp nó, Tiffany mừng rỡ ôm lấy appa mình, hôn vào má ông thay cho lời cảm ơn.

-Quả không hổ danh là ngài Hwang.

-Tiểu thư Jung quá khen!

-Làm phiền ngài quá!

-Câu này tôi phải nó mới đúng. Mong cô hãy để mắt đến con gái tôi.

-Vâng cháu sẽ bảo vệ cô ấy như chính mạng sống của mình.

Theo đúng nghĩa đen.

TBC…

Part 4

Xin chào các bạn xem đài cũng như các reader đang xem fic! Thật vui khi được gặp lại các bạn một lần nữa, lần trước là trong sinh nhật đáng nhớ của công chúa Jessica.

Hôm nay, tôi có mặt ở đây là để giới thiệu về một người. Chắc hẳn các bạn cũng nóng lòng muốn biết đó là ai lắm phải không?

Vâng mời các bạn hãy theo sau tôi nhé!

= = = = = =

Jessica Jung, nàng công chúa siêu việt, niềm tự hào của thị tộc Vampire, vâng, đó là điều không ai có thể phủ nhận! Cô được gọi là tuổi trẻ tài cao trăm năm có một nhưng mà. . .năm nay thì có tới hai.

Tuổi đời chưa tới 20 (theo tuổi vampire) nhưng cô gái trẻ này đã có hẳn một tờ báo riêng của chính mình và rất nổi tiếng: Tạp chí VR (Vampire’s Rag).

Bằng khả năng săn tin thiên phú và sự trợ giúp đắc lực của một số phóng viên khác, cô càng ngày càng đưa tên tuổi của tạp chí VR lên cao.

Hẳn các bạn rất muốn biết đó là ai phải không?

Vâng, xin thưa, thiên tài không thể thoát khỏi nhà họ Jung, tổng biên tập kiêm người sáng lập tạp chí VR:

Krystal Jung – Jung Soo Jung. Bút danh: Pha lê tinh khiết.

-Xin chào Krystal. Cám ơn em đã tham gia cuộc phỏng vấn hôm nay!

-Không có gì ạ!

-Thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn! Xin em cho biết vì sao em lại lập nên tạp chí này, tạp chí VR?

-Thật ra ban đầu em lập tạp chí này cùng với một người bạn với ý định cải thiện óc thẩm mĩ của thị tộc vampire bọn em.

-Oh thật là một bước đột phá! Nhưng gần đây tạp chí của em đang rất nổi tiếng, có phải vì càng ngày các vampire càng mê làm đẹp.

-À thật ra là vì sau ngày 18-4 vừa qua em đã quyết định thiết lập thêm một mục mới trong tạp chí của em và kết quả hơn cả mong đợi. Tạp chí của em danh số cứ tăng ngùn ngụt.

-Oh! Em có thể cho chúng tôi biết đó là mục gì được không?

-Đó là mục: Jessica Jung – Tiffany Hwang. Beauty and the Beast.

-Wooaaa!!! Với cái tên như thế thì nội dung chính chắc chắn là về nàng công chúa Jessica của chúng ta phải không?

-Vâng! Và em còn được sự giúp đỡ của một số thành viên khác nữa ạ!

-Oh! Vậy em hãy giới thiệu về họ.

-Thành viên No.1:

Choi Sulli. Bút danh: Lili nhí nhảnh. Chức vụ : phóng viên chính của mục thời trang (vì tự thấy mình không có khả năng soi mói đời tư người khác).

Gần đây kiêm thêm chức giao báo vì Tổng biên đang thực hiện chính sách cắt giảm biên chế.

-Thành viên No.2:

Choi Sooyoung. Bút danh: Shikshin bé bỏng. Chức vụ: phóng viên thời vụ.

Khả năng đặc biệt: Thêm mắm dặm muối.

-Thành viên No.3:

Lee Sunkyu. Bút danh: Thỏ con trong trắng. Chức vụ: phóng viên hiện trường.

Khả năng đặc biệt: PG hóa vấn đề.

-Thành viên No.4:

Vì sự an toàn của bản thân xin được phép giấu mặt. Bút danh: BP. Chức vụ: Hidden camera.

Khả năng đặc biệt: Chụp được hình đã là một khả năng đặc biệt.

= = = = = =

Thưa các bạn, chúng tôi đã xin được tổng biên tập Jung để làm một cuộc phỏng vấn nhỏ với từng thành viên. Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu với thành viên No.1: Choi Sulli.

-Em không có tham gia vào cái mục biến thái này ạ!

- . . . . . . . . . .

*Lau lau mồ hôi* À vâng, vậy bây giờ, chúng ta hãy chuyển qua thành viên No.2: Choi Sooyoung.

= = = = = =

-Thưa cô Choi, xin cô hãy cho các mọi người biết vì sao cô lại chọn đầu quân cho tạp chí VR?

-Ban đầu VR chỉ là tạp chí thời trang nên tôi không có mấy hứng thú nhưng từ sau cái ngày định mệnh ấy (18-4) cùng với sự chiêu mộ của Krystal (dụ dỗ bằng thức ăn). Tôi thấy mình nên có cống hiến gì đó cho thị tộc của mình.

-Vâng, vậy còn chức vụ hiện tại của cô thì sao?

-Còn chức vụ hiện tại, nó không dễ dàng như các bạn nghĩ đâu. Krystal là một tổng biên tập khó tính và đầy trách nhiệm, con bé không thể để những tin “siêu thật” (trong sáng, đúng sự thật) xuất hiện trong tạp chí của mình. Vì vậy, tôi Choi Sooyoung với kĩ năng cải biên (thêm mắm dặm muối) và tôi đã làm cho mọi tin tức về Jessica trở nên hấp dẫn hơn với bạn đọc.

-Oh! Quả là mộ khả năng tuyệt vời! Cô có thể cho một ví dụ được không?

-Ah, nó là trong số báo mới nhất của chúng tôi. Chuyện là thế này.

= = = = = =

-Hung bạo à, tớ muốn ăn táo.

-Thì tự đi hái đi. – Jessica nói đều đều mắt vẫn không rời cuốn sách.

-Không biết đường. – Tiffany nói mặt xụ một đống.

-Gì chứ? Cô từ trên núi rơi xuống à?

Cả cái thị tộc này, chỉ có một cây táo duy nhất và ai cũng biết nó ở đâu cả.

-Thật mà! Bé Hung bạo dẫn tớ đi đi.

-No.

-Please!!!

-No.

-Pleases…s….s…s… - Tiffany cố kéo dài giọng cố làm vẻ đáng yêu nhưng có vẻ tên kia cứng đầu quá.

-No no no.

-Jess..i…c….a…J…u…n…

-Đi. Tôi dẫn cô đi.

= = = = = =

Jessica và Tiffany đứng dưới cây táo khổng lồ. Jessica đưa cho Tiffany một trái táo đỏ mọng hấp dẫn.

-Nè!

-Cám ơn. – Tiffany cười tít mắt, thật đáng yêu!

Tiffany chùi chùi trái táo vài cái chuẩn bị đưa vào miệng để nếm nó thì…một bé sâu từ đâu chui ra tròn mắt nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

-Á á á….bug bug bug bug bug bug bug bug……

Tiffany Hwang, miệng thì hát rap, chân thì nhảy rap, tay thì chọi trái táo…vào đầu Jessica.

-Ây da! Cô làm cái trò khỉ gì vậy? Chỉ là một con sâu thôi mà! Cô sợ sâu à? Khà khà. . .

Jessica mặt mày gian tà, lượm trái táo đi lại gần dí vào Tiffany.

Tiffany sợ phát khóc, cô ghét bọ, cô sợ bọ, cô thù bọ, sâu cũng là bọ. Cô sợ tất.

-Jessica Jung! Jessica Jung! Jessica Jung! Jessica Jung! Jessica Jung!

Chuyện gì sau đó thì. . .các bạn đề biết rồi nhỉ?

= = = = = =

Sáng hôm sau, VR giật tít trên trang nhất:

“Hôm qua, sau ba tháng quấn quýt bên nhau, Jessica và Tiffany quyết định hẹn hò ở vườn táo. Trong một lúc bất cẩn Tiffany đã bị một loài vật ghê tởm tấn công. Bằng tất cả khả năng của mình Jessica đã chiến đấu anh dũng để bảo vệ chủ nhân kiêm người yêu của mình. Cuối cùng, Jessica là người chiến thắng Tiffany vui mừng gọi lớn tên cô (cả họ và tên) và rồi cô ra về. Kết quả đêm đó công chúa của chúng ta ngủ ngoài vườn táo, để mộng lại buổi hẹn hò đầu tiên.”

= = = = = =

-Woaaa!!! Quả là một câu chuyện lãng mạn.

-Đúng vậy. Tất cả là nhờ tôi.

-Cám ơn cô đã cung cấp thông tin. Chúng tôi được biết cô là bạn “vào sinh ra tử” của Jessica (hồi bé tí nữa là Jessica giết cô thật rồi) đúng không!? Vậy nhân đây, thông qua chương trình cô có muốn nhắn gửi gì đến cô ấy không?

-À, Jessica à, cậu có trách thì đừng trách tớ nhé! Có trách hãy trách là mình có một đứa em như Krystal và cái thẻ ăn miễn phí vô thời hạn tại nhà hàng New Vampire mà Krystal đã cho tớ nhé! Yêu cậu nhiều!

= = = = = =

Chúng ta vừa kết thúc cuộc phỏng vấn thú vị với phóng viên Choi. Để tiếp tục chương trình, sẽ là nhân viên sáng giá tiếp theo của tạp chí VR.

Phóng viên No.3: Lee Sunkyu. Hú hú!!!

-Cám ơn! Cám ơn!

= = = = = =

-Thưa cô Lee, vốn biết cô là một người trọng tình nghĩa và trầm tính, không mấy khi tham gia vào mấy trò vớ vẩn này. Vậy nguyên nhân gì đã đưa đẩy cô tới cái tạp chí này?

-Đó là một câu chuyện khá dài.

-Chúng ta còn gần nửa part mà.

. . . . . . . . .

-Vâng. Chuyện xảy ra cách đây chừng hai tháng.

= = = = = =

Hai tuần kể từ khi Tiffany chuyển về Jung gia.

Chán. Cực kì chán. Siêu chán! Super chán!!! Là cảm giác của Tiffany lúc này.

Không phải nhà họ Jung không tốt với cô mà chỉ là họ lạnh quá! Lạnh từ trên xuống dưới, lạnh từ trong ra ngoài.

Ông bà Jung thì không nói, hai người đó không thể chơi với cô được. Jung Il Woo thì suốt ngày bận rộn, mà không bận thì cô cũng có chơi với anh ta đâu. Krystal Jung, con bé dễ thương hoạt bát thời gian đầu nó cũng làm cô thấy ấm áp nhưng gần đây con bé cứ hay ra ngoài không biết là đi đâu mà không dẫn cô theo được, túm lại là nó bỏ cô nằm chèo queo một mình. Cuối cùng cô chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất – Jessica Jung.

Cái kẻ khó tính, kì dị, lạnh lùng, biến thái đó (Jessica Jung) suốt ngày chỉ nằm đọc sách chẳng thèm quan tâm đến tâm trạng của cô gì cả.

Không được cô không chịu được nữa rồi!

-Hung bạo à, tớ muốn vào rừng.

-Chi?

-Bắt thỏ.

-Ừm đi.

-“Sunny rất thích thỏ. MÌnh cũng thích nữa. Bắt vài con đem về nuôi cho đỡ buồn vậy.”

-“Lâu rồi không ăn thịt thỏ, hôm nay phải làm vài con mới được. Sooyoung làm món thịt thỏ ngon phải biết.”

Thế là hai người cùng mục tiêu không cùng mục đích dẫn nhau vào rừng bắt thỏ.

= = = = = =

Người ta nói loài vật thường có giác quan thứ sáu và thỏ thì chắc chắn phải có. Ít nhất là trong fic này.

= = = = = =

Vật vã gần nửa ngày trong rừng mà hai vampire kia vẫn chưa kiếm được một chú thỏ nhép nào cả. Bọn thỏ trốn đi đâu hết rồi nhỉ !?

-A a a a Hung bạo đằng kia có một con kia. – Tiffany mừng rỡ nhảy tưng tưng lên chỉ về phía bụi dâu dại. Một chú thỏ đang đứng nhâm nhi bữa trưa của mình.

Jessica ra hiệu im lặng, từng bước từng bước cô tiến lại phía bữa tối của mình, nhanh như cắt phóng về phía trước để chụp lấy con thỏ.

Nhưng…nhanh như cắt thỏ ta đã tránh được Jessica, quay lại nhìn cô với chút ngỡ ngàng.

-[Ha ha chụp ếch rồi! Hố hố] – au mạn phép thay lời thỏ.

Nhưng…tại mãi lo cười (cái con thỏ ấy) nên nó không hề biết còn một kẻ nữa. Tiffany nhanh nhẹn chụp lấy đôi tai dài của thỏ ta, ôm gọn nó vào lòng.

-Ôi dễ thương quá!

-“Con này đem quay chắc đủ cho hai người.” – Jessica đứng dậy phủi quần áo, nhìn con thỏ. Nghĩ ngay tới món thỏ quay.

-Ôi!!! ta muốn “ăn” mi quá! – Tiffany vẫn chưa thể ngừng phấn khích, cô dùng mũi cọ vào mũi của bé thỏ, cười tít cả mắt.

-Tôi cũng muốn “ăn” nó.

= = = = = =

Có những thứ gọi là đồng âm khác nghĩa.

Tiffany quay về hướng Jessica, vẫn cười tít mắt, giao “chứng cho ác”.

-Vậy à !? Hung bạo cũng ẫm nó đi.

Đã nó thỏ có giác quan thứ sáu mà! Nãy giờ bé thỏ biết mình trong vòng tay người tốt nên rất ngoan ngoãn nhưng khi vừa chuẩn bị được chuyền sang cho cái đồ hung bạo kia thì…

Phập !!!

Số của Jessica là số khắc động vật. Cớ gì mà bọn nó cứ khoái cắn cô cơ chứ! Hết gấu rồi tới thỏ.

VÌ cái cắn bất ngờ (nhẹ hều) nên Jessica đã để xổng mất bé thỏ. Còn bé thỏ thì nhanh như cắt, bỏ của (Tiffany) chạy lấy người.

Jessica Jung, công chúa của thị tộc Vampire, cô không thể để một con thỏ nhép chạy dễ dàng như thế được.

Xoẹt !!!

= = = = = =

-Bé thỏ…. – Tiffany ngỡ ngàng ôm lấy chú thỏ bị cắt một vết ở chân vào lòng.

-Hừ dám cắn ta hử!

-Hung bạo, sao cậu có thể làm vậy hả? – Tiffany đứng đối diện Jessica quát lớn.

-Gì chứ? Nó chỉ bị thương tí thôi mà đằng nào chả làm bữa tối cho tôi. –Jessica hơi ngạc nhiên như vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

-Cậu…cậu…cậu là đồ hung bạo! – Tiffany hét lên rồi quay lưng bỏ chạy sâu vào rừng.

Jessica vẫn còn hơi ngỡ ngàng, đứng đực mặt ra đó.

-Thì đó là tên cô đặt cho tôi mà !?

= = = = = =

-……..

-À ừm…vậy sau đó thì sao nữa cô Lee?

-Tôi vô tình gặp Tiffany nên đưa cô ấy về nhà và chữa trị cho con thỏ ấy. Sáng hôm sao thì cái đồ hung bạo ấy đến đón cô ấy về.

-…..Ừm vậy….tôi thật sự vẫn chưa rõ lắm vì sao cô lại đồng ý làm cho tạp chí này, dìm hàng bạn cô Tiffany Hwang, mặc dù cô ấy chẳng còn gì để dìm nữa, không phải hai người là bạn thân hay sao?

-Tôi vào đây vì cái tên hung bạo kia.

-Ồ vậy là do Jessica! Xin cô hãy nói rõ hơn.

-Cũng là do cái vụ bắt thỏ đó. Sáng hôm sau, Jessica đến nhà tôi để đón Tiffany, tôi đã tỏ ra thân thiện với cô ta vì Tiffany vậy mà…

-Mà…?

-Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi lúc tôi ra mở cửa và…và…

-Và…?

-Cô ta....cô ta…

-Cô ta làm gì cô hả cô Lee? Làm gì?

-Cô ta quay sang hỏi Tiffany: “Này nấm ú, cô biến thỏ thành người được à? Đỉnh thật!”.

-……Chỉ vậy thôi hả…?

-Gì chứ? Chứ còn đòi gì nữa hử? Tôi biết tôi dễ thương, xinh đẹp, đáng yêu, nhỏ nhắn, trong trắng nhưng cô ta có cần nhìn tôi như một con thỏ không?

-Chưa kể cô ta còn dám làm bị thương bé thỏ và có âm mưu ăn thịt thỏ nữa. Jessica Jung, tôi sẽ cống hiến tất cả tài năng của mình cho tạp chí này để báo thù. Tôi, Lee Sunkyu, sẽ hành động vì một thế giới (Vampire) không ăn thịt thỏ.

-À vâng, vâng, chúng tôi đã hiểu! Cám ơn cô Lee đã tham gia buổi phóng vấn! (hai Au chuồn lẹ trước khi bị bắt vào hội những người yêu thỏ anti Jessica Jung)

= = = = = =

-Cám ơn cô Choi đã đưa cô Lee rời khỏi buổi phỏng vấn.

“Kính thưa các bạn Reader đang xem Fic! Chúng ta vừa trải qua một cuộc phỏng vấn thú vị với các phóng viên của tạp chí VR. Cám ơn mọi người đã tham gia cuộc phỏng vấn. Xin chúc cho tờ báo của các bạn sẽ luôn có được nhiều bài viết hay! (mặc dù đa phần là nhờ Au! ^^)”

= = = = = =

Ngoại truyện:

Chắc hẳn một số bạn sẽ thắc mắc về bài báo của VR về chuyện đi bắt thỏ của Jessica và Tiffany đúng không? Dĩ nhiên là Krystal Jung, một tồng biên tập trẻ tuổi, tài năng không thể bỏ lỡ một bài báo hay như vậy rồi, mời các bạn cùng xem nhé!

Vâng, sau đây chính là bài báo được đăng trên tạp chí VR ngày hôm sau:

“Sau một tháng sống cùng nhau, cặp đôi định mệnh Jessica Jung – Tiffany Hwang đã quyết định đi thêm bước nữa trong mối quan hệ của họ. Đó là: dẫn nhau đi bắt thỏ về nuôi.

Sau nhiều giờ mòn mỏi trong cánh rừng hoang sơ mà vẫn không tìm được thỏ, nhưng vì tình yêu vô bờ bến với Tiffany, Jessica đã không bỏ cuộc và thánh thần Vampire vì cảm động trước tình yêu sâu sắc của hai bạn trẻ đã không phụ lòng cô.

Tiffany vô cùng hạnh phúc với chú thỏ con và vô tình cô đã quá đáng yêu làm ai kia rung động. Không kiềm chế được trước sự đáng yêu của chủ nhân mình, Jessica đã. . .đánh ghen với con thỏ vì nó được Tiffany hôn còn cô thì không.

Kết quả là Tiffany tức giận bỏ nhà ra đi, Jessica đã đuổi theo khóc lóc, năn nỉ, xin xỏ, cuối cùng Tiffany cũng chịu quay về. “Tội chết có thể tha nhưng tội sống thì khó thoát”, không nhẫn tâm làm khổ người yêu nên Tiffany chỉ nhẹ nhàng trừng phạt:

-Jessica Jung, một tuần bảy ngày một ngày ba tiếng, quét dọn chuồng thỏ nhà Sunny, đó là lệnh!”

Bài báo thông qua sự chỉnh sửa (thêm thắt, bịa chuyện) của hai phóng viên Lee, Choi; sự đóng góp hình ảnh của Hidden camera BP, đã giúp VR giành vị trí No.1 trên bảng xếp hạng ngày của Vampire Chart. Xin chúc mừng!

---------------------------------

Chap 4 : Zarame

OST season 1: Endless Love

Part 1

Thời gian trôi qua thật nhanh! Coi vậy mà đã một năm từ ngày Tiffany chuyển qua sống chung với Jessica rồi đó nhỉ!

= = = = = =

Hôm nay là sinh nhật thứ 19 của Jessica.

Jessica không ưa cô.

Cô biết!

Nhưng nó không có nghĩa là cô không ưa Jessica.

Tiffany hăm hở xem cuốn sách dạy làm bánh mà Sunny cung cấp cho cô. Không có gì tuyệt hơn một chiếc bánh kem tự làm vào ngày sinh nhật. Jessica chắc chắn sẽ không càu nhàu cô nữa.

Tiffany thấy mình nên chuẩn bị cả buổi ăn.

= = = = = =

Krystal có giác quan thứ 6.

Cà nhà họ Jung không ai biết. Con bé cũng không.

-Appa, umma, oppa, hôm nay chúng ta đi cắm trại đi. – Krystal nói trong khi đang ngồi tại bàn ăn sáng của gia đình.

-Tại sao con lại bất ngờ đòi đi cắm trại thế? – bà Jung ngạc nhiên nhìn tiểu công chúa.

-Mà không phải hôm nay là sinh nhật của Jessica sao? Sao chúng ta quên gọi con bé dậy nhỉ? – ông Jung nói rồi ra hiệu cho quản gia lên gọi Jessica và cả Tiffany nữa.

À dĩ nhiên là gọi ở hai phòng riêng nhé!

-Không. Đừng gọi.

-Sao lại không gọi? Hôm nay em hơi lạ đấy Krystal?

-Chỉ là, thật ra, hôm qua em đã thấy Tiffany unnie thức cả đêm để nghiên cứu sách nấu ăn…

Cả nhà họ Jung gật gù lắng nghe câu chuyện, quả là có khả năng của một nhà lãnh đạo đó! Krystal Jung.

-….nên con nghĩ chúng ta nên tạo cơ hội cho họ cải tạo mối quan hệ của họ nên…Tốt nhất là kì đà chúng ta nên tránh mặt.

Ông Jung gật gù, tuy Tiffany không có gì nổi bật (nếu không muốn gọi là tầm thường) nhưng tính tình con bé thật thà hiền lành mà chưa kể ông Hwang cũng là bạn thân của ông. Ông cũng không nên ruồng rẫy con bé.

-Ừm vậy chúng ta hãy đi đâu xa xa tí.

-Không appa. Đứng ở quá gần nhưng cũng đừng đi quá xa!

= = = = = =

Jessica thích ngày hôm nay.

Hôm nay cô bỗng thấy yêu đời hơn.

Vì….hôm nay cô được ngủ nhiều hơn mọi ngày.

Không có bất kì tiếng kêu gọi nào từ phía người nhà mà cũng chẳng có tiếng lèm bèm đòi dẫn đi chơi của cái đồ “ú mà yêu màu hồng” kia.

Ngày hôm nay quả là quá tuyệt vời!

= = = = = =

Jessica yêu sự yên tĩnh. Cô luôn muốn tìm một nơi không có bất kì tiếng ồn nào làm phiền tới mình. Cô muốn tìm một nơi mà cô sẽ quên đi nghĩa vụ (hầu hạ), quên đi chức danh (ô sin) phù phiếm của mình.

Nhưng mà….yên tĩnh quá thì cũng hơi đáng sợ đó!

= = = = = =

Jessica thoải mái bước xuống nhà dưới sau một giấc ngủ dài và cô nhận ra không có bóng một người nào cả.

Cô nhớ gia đình cô luôn đối xử tốt với gia nhân cơ mà. Không lẽ đình công tập thể sao?

-Hù….

-Á á á….Cô điên hả? – Jessica giật nảy mình khi cô đụng phải Tiffany ở cửa bếp.

-Hung bạo à, cậu nhát quá! – Tiffany cười tít cả mắt, hôm nay cô trông tươi hơn bình thường.

-Gì chứ! Tại…cô xấu quá nên tôi giật mình thôi!

-Cậu…thôi hôm nay tha cho cậu đó.

-Người nhà (ám chỉ ba, má, anh và tiểu yêu), người làm đâu hết rồi?

-À appa, omma, oppa và Krystal thì đi cắm trại. Còn mấy người giúp việc thì bác Park bảo đã sai họ đi dọn mất tầng trên của dinh thự rồi.

-Dọn gì mà cử hết người làm đi thế? Cái nhà này to bao nhiêu vậy hả?

-Ai biết chứ! Nhà cậu mà.

-…..

-Tôi ra ngoài ăn đây.

-Ấy đừng. Sinh nhật ai lại đi ăn ngoài bao giờ (*giơ tay* Au ăn ngoài nè >”<).

-Chứ còn ai đâu mà nấu ăn?

-Tớ nấu.

= = = = = =

Jessica thoải mái nằm đọc sách trong thư viện (cái phòng sách to đùng của nhà họ Jung). Jessica chọn cái ghế dài cạnh cửa sổ, vừa để hứng ánh mặt trời (giữa trưa), vừa có thể thưởng thức mùi thơm từ nhà bếp, đúng là nhất cử lưởng tam tiện.

Tiffany nấu ăn hẳn rất ngon.

Jessica dám chắc như vậy. Vì sao ư? Hãy nghe thử lập luận của cô.

Tiffany là con gái út của gia đình (1)

Tiffany ngoan ngoãn, lễ phép (trong mắt ông bà Jung aka ba má cô). (2)

Tiffany trông rất đảm đang – cô ta nuôi cả một con gấu cơ mà. (3)

Từ (1),(2),(3) suy ra:

Tiffany nấu ăn rất ngon.

= = = = = =

*Cắt cắt…gạt gạt…bầm bầm…bật bếp*

Tiffany điều chỉnh lửa một cách điệu nghệ rồi quay qua chuẩn bị món sinh tố đặc biệt cho Jessica.

Tiffany đã hạ quyết tâm. Con đường nhanh nhất để đến trái tim là con đường đi qua cái bao tử. Tiffany muốn thân hơn với Jessica.

“Con người ăn để sống. Con gấu cũng thế. Con người chỉ ăn cái gì ăn được. Con gấu cũng vậy.”

Polar nhìn chằm chằm vào cái thau nước màu xanh rêu đặt trước mặt nó, Fany Fany Tiffany yêu quý của nó vừa mang đến.

-Polar, tuy là làm cho Hung bạo nhưng tao làm rất nhiều. Mày hãy uống thật ngon nhé!

Ôi! Nó (Polar) yêu cái đôi mắt cười của Tiffany biết bao, từ nhỏ tới lớn cả hai đã luôn thân thiết bên nhau. Tiffany đã luôn bên cạnh chăm sóc nó, quan tâm nó, ru nó ngủ khi nó còn nhớ mẹ. Thì, vì Tiffany nó xá gì cái mạng này chứ.

*Ực ực ực*

-Wooaaa!!! Polar bé uống giỏi quá! Nữa không nè?

-Gừ..gừ..gào…[Không phải còn chừa cho Jessica nữa sao!]

-Ừ nhỉ! Thôi chị đi nhé!

Tiffany hớn hở vẫy tay chào bé Polar rồi rời khỏi phòng.

Ọc…ọc…

“Polar mày đã cố gắng hết sức rồi! Làm tốt lắm!”

= = = = = =

-Hung bạo.

-Có ăn rồi hả? - mắt Jessica sáng như trăng khi nghe Tiffany gọi mình.

-Chưa nhưng tớ có đem nước này.

-Nước gì thế? Có uống được không đây?

-Đây là sinh tố đặc biệt để mừng sinh nhật cậu đó.

-Ờ, vậy tôi uống nhé!

1….2….3

Phụt….phụt…

“Không trúng Tiffany đâu mọi người đừng lo ^^ !”

-Cái…cái…quái gì vậy? – Jessica tưởng chừng lưỡi mình đã mất hết vị giác.

-Dưa leo + dưa hấu + dưa gang + dưa tây + bột sắn (thật ra là muối). Nó…không ngon à?

-Cái này mà là nước cho người sao!? Gấu còn không uống được nữa đó! –Jessica quát lớn, cuộc đời cô chưa bao giờ sợ như bây giờ. Cái thức uống đáng sợ.

-Nhưng Polar uống được mà.

-…..

Tiffany rưng rưng nước mắt, cô đã cố hết sức rồi mà.

-Tớ nghĩ Hung bạo thích dưa leo nên mới làm nó mà.

Tiffany thút thít.

-“Ơ có khi nào tại mình kị dưa leo nên thấy nó dở không? Con gấu mập kia uống được thật sao? Vậy là đâu phải tại cô ấy nhỉ?”

[Có ai nói cho Jessica là Polar đã phun ra hết chưa nhỉ? Chắc là chưa rồi.]

-Tôi xin lỗi. Chắc tại hôm nay vị giác tôi có vấn đề.

*Thút thít…thút thít…*

-Đừng khóc nữa mà.

Vẫn *thút thít…thút thít…*

-Tôi….tôi…

*Ánh mắt chờ đợi*

-Tôi….tôi….tôi nhảy bài “Ba con gấu” cho cô xem nhé!

= = = = = =

Krystal Jung, cô gái thông minh, xinh đẹp tài hoa, đứng hai không ai dám đứng nhất, đang cười vật vã với cái máy tính trên tay.

-Krystal, em có gì hay à? – Il Woo tò mò.

-Không oppa à! Nếu muốn biết thì đăng kí tài khoản VRTub đi, em sẽ đăng lên đó.

-Rồi hàng tháng anh phải trả tiền hội viên à?

-Yep. Hố hố hố.

Krystal Jung, Krystal Jung, quả là đúng đắn khi đầu tư vào dàn camera siêu nhỏ giấu trong nhà!

= = = = = =

-Này cô cười rồi không khóc nữa nhé!

-Ừ. – Tiffany lại cười tít mắt, cô nhận thấy ít ra Jessica cũng dễ thương lắm chứ.

-Vậy đi chuẩn bị đồ ăn đi tôi đói quá rồi này!

-Ừ.

Tiffany vẫn cứ nhắm tịt mắt vì đang cười mà bản tính thì lại hậu đậu (có eyes smille cũng khổ nhỉ!), vừa xoay lưng đi thì cô dẫm phải cái quyến sách nào đó nằm trên sàn té bật ngửa.

Có Jessica bên cạnh thì Tiffany không bao giờ té được.

Chỉ là Tiffany hơi nặng nên…Jessica nhanh chóng bật dậy khỏi ghế đỡ lấy cái đồ hậu đậu kia nhưng…cô đạp phải chính quyển sách mình vừa quăng xuống và cả hai té ngửa lên ghế.

Jessica nằm trên Tiffany nằm dưới.

Đầu cách nhau một gang tay. Mắt chạm mắt.

-Tiff…Tiffany…

-Jess…Jessica…

-Tôi thấy có ánh lửa ngoài cửa sổ…

-Hả?

Phừng…phừng..

===========

Bí bo bí bo…

-Cứu người ra rồi!!! Mau xịt nước!

-Điểm bốc cháy từ nhà bếp! Xe tiếp viện vẫn chưa đến hả?

-Thà tôi đi ăn tiệm còn hơn.

-….

= = = = = =

Kết quả, Tiffany không châm lửa đốt cháy được trái tim Ice Princess - Jessica…nhưng đốt cháy được nhà cô ta.

= = = = = =

Cũng may mà chỉ cháy nhẹ ở nhà bếp, chứ không hôm nay cả nhà họ Jung ngủ ngoài đường rồi.

Đúng là trong cái rủi còn có cái may!

= = = = = =

Tiffany ngồi buồn bã trên sofa. Cô cảm thấy mình thật vô dụng. Cứ thế này làm sao cô có thể cải thiện tình cảm giữa cô và Hung bạo được đây.

-Unnie.

-À, có chuyện gì vậy Krystal?

-À ừm…chị đừng buồn. Chị cũng đâu cố ý. Đây là lần đầu mà.

-Chị thật là vô dụng mà.

….

Krystal bất ngờ vỗ vai Tiffany, cùng với ánh nhìn kiên định.

-Hãy thử lại lần nữa unnie à! Sinh nhật vẫn chưa kết thúc mà.

-Chị…

-Em sẽ giúp chị.

-Ừ.

= = = = = =

Il Woo không biết nấu ăn. Vì anh là con trai.

Jessica không biết nấu ăn. Vì cô là công chúa mà phải có người phục vụ cô chứ!

Thế hệ sau phải “tiến hóa” hơn thế hệ trước chứ!

Krystal biết nấu ăn, không ngon, nhưng căn bản là biết. Và cô biết phân biệt rau củ.

= = = = = =

Krystal nhìn chằm chằm vào trái dưa leo trên tay Tiffany. Cô không ghét dưa leo như chị cô nhưng cũng không thích nó, như là bệnh di truyền vậy.

Krystal nhớ cô đã từng nói với Jessica : “Không ai chết vì ăn dưa leo cả.”. Không lẽ chị cô học ăn nó thật.

-Unnie…chị định cho nó vào bánh à?

-Ừ. Hung bạo rất thích dưa leo mà! – Tiffany vui vẻ xắt từng miếng dưa leo. Từng miếng, từng miếng một.

-Chị chắc không?

-100%

-…..

-Em sẽ giúp chị làm một cái bánh thật ngon!

= = = = = =

Jessica vật vã, Jessica mệt mỏi, hôm nay đối với cô quả là một sinh nhật kinh hoàng. Còn có gì tệ hơn được nữa chứ!

“Có lẽ cô phải ước mình đã không nói vậy!”

Cộc…cộc…

-Hung bạo, tớ vào nhé!

-Cô muốn gì nữa đây?

Jessica ngồi hẳn dậy trên giường, tay cầm gối ôm chắn trước người.

-Tớ có làm bánh kem này. – Tiffany vui vẻ cùng với chiếc bánh kem tuyệt đẹp trên tay. Trông thật ngon miệng!

-Cô làm? Cô đã đốt thêm thứ gì chưa?

-Chưa. Có Krystal giúp tớ.

-Krystal???

Jessica vội vứt cái gối sang một bên. Con bé đó (Krystal), tuy nó hơi gian ma (mưu mô, xảo quyệt) nhưng món bánh kem của con bé rất ngon. Jessica nhiều lần đề nghị nó làm cho cô nhưng năn nỉ rát cả cổ nó cũng có chịu đâu.

Tiffany vui vẻ cắt một miếng cho Jessica, đưa nó về phía cô gái sinh nhật “may mắn”.

Jessica vui vẻ nhận nó, cô thấy những mẫu xanh xanh trong nhân bánh. “Chắc là thạch táo. Krystal biết mình thích táo mà.”

-Cậu ước gì đi.

-Ừm. “Ước gì một năm trôi qua thật nhanh!”. Tôi ăn đây.

-Nhân nó là dưa leo đó! - cười tít mắt.

-….

-Cậu ăn hết luôn nha! Ăn nữa này!

“Unnie chị không được để kẻ thù nhìn thấy yếu điểm của mình. Nếu không chị sẽ chết chắc!”

= = = = = =

“Nếu sớm biết cái bánh được làm bằng gì thì Jessica đã ước là mình sẽ sống sót được tới ngày 18 tháng 4 năm sau.”

TBC…

Part 2

-Yêu là gì ?

-…..

-Yêu là chết trong lòng một ít…

-…..

“Nói ra thì sợ không ai tin nhưng đúng là Jessica đang ngồi hỏi định nghĩa về tình yêu đấy mọi người ạ!”

Jessica thở dài ngao ngán, chưa bao giờ cô cảm thấy như bây giờ.

-Yêu khó đến vậy sao?

= = = = = =

-Jessica!

-Vâng appa?

-Trông con có hơi xanh đấy! – ông Jung nhìn Jessica với ánh nhìn quan tâm nhưng đầy ngụ ý. Dạo này con ông cũng khá bận rộn (dọn chuồng thỏ, chăm sóc gấu, nuôi Tiffany).

-Vâng. Cũng lâu lắm rồi kể từ lần cuối con dùng máu.

-Ừm vậy hãy đi dạo một vòng đi.

-Vâng. À con sẽ dẫn Tiffany theo. Gần đây trông cô ta hơi xanh xao.

-Ơ…thế ta sẽ cử theo vài người.

-Vâng!?

= = = = = =

Tiffany không giỏi nấu ăn, ai cũng biết (ai có đọc tập trước cũng biết).

Sau khi chứng kiến và nếm thử món ăn của Krystal, Tiffany đã quyết định tầm sư học đạo.

-Tiffany unnie..

-Hửm? – Tiffany tay cầm “kiệt tác” của mình, mắt long lanh mong đợi sự kiểm duyệt của cô giáo Krystal.

Jessica là Jessica. Krystal là Krystal. Đâu phải ai cũng như ai.

-Unnie, khi nấu ăn chị phải tự mình nếm thử nó mới hiểu hết được tinh túy của việc nấu ăn.

Nhưng Tiffany thì lại ngốc giống Jessica. Tin Krystal sái cổ.

Tiffany trở nên xanh xao sau một tuần học. Cô bị trúng thực.

-Nếu phải dạy hai người bọn họ thà mình “mất dạy” còn hơn. – Krystal thở dài.

= = = = = =

Năm bóng người lao vụt vào rừng, Jessica dẫn đầu bên cạnh cô là Tiffany, theo sau là ba vampire khác mà ông Jung đã chuẩn bị.

Mang tiếng là đi kiếm máu nhưng thật chất là đi khảo sát. Thường thì Jessica có thể đi một mình nhưng vì có Tiffany nên ông Jung không an tâm.

Ông không hiểu sao con gái mình lại muốn dẫn theo một vampire không hút máu cơ chứ?

= = = = = =

-Này, cô có cần mặt đồ chói thế không? – Jessica nheo mắt nhìn cái áo măng tô màu hồng của Tiffany.

-Gì chứ? Tại tớ chỉ có cái áo này thôi. Ai bảo tự dưng lôi người ta đi săn, mà thú vật làm gì mà phân biệt được màu chứ! Mắt chúng chỉ có trắng và đen thôi.

Jessica tròn mắt nhìn Tiffany quơ tay múa chân cho bài thuyết giáo.

-Ờ... ờ…

“Chắc cô ta biết là đi săn cái gì nhỉ!”

= = = = = =

Jessica phải xử ba thợ săn, việc đó không quá khó đối với cô.

Và giờ cô đang nạp “năng lượng” cho cơ thể. Cô không thích thú việc này nhưng đó là nhu cầu tối thiểu của vampire, cô cũng không ngoại lệ.

Mà nhắc tới ngoại lệ, cái đồ nấm ú đó đâu rồi nhỉ?

= = = = = =

Tiffany đang lang thang trong rừng.

“Lang thang” thì phải một mình nhỉ? Nhưng mà tên Taecyeon đang kè kè theo cô.

-“Cái thứ gì mà bám dai như đỉa vậy trời?”

-Này. Sao anh cứ lẽo đẽo theo tôi vậy?

-Ở đây khá nguy hiểm nên tôi sợ tiểu thư đi lạc thôi. – tên họ Ok nở nụ cười ra vẻ thân thiện.

Nhưng càng làm Tiffany bực mình hơn, đặc biệt là miệng hắn vẫn sặc mùi máu.

-Tôi tự lo được không cần anh quan tâm. Xin tránh xa ra cho!

-Không biết tiểu thư Hwang có nghe về một số loài thú ăn thịt đồng loại?

-Hả???

-Điển hình như loài rắn hổ mang chúa Ophiophagus hannah, chúng ăn thịt các loài rắn độc khác để tăng độc tính cho nọc của mình.

-Thì sao?

-Tương truyền, nếu được hút cạn máu của vampire thuộc ba dòng họ Jung, Choi, Hwang thì sẽ lĩnh ngộ kỹ năng đặc biệt của dòng họ đó.

Tiffany Hwang, dù là người ngây thơ cách mấy cũng hiểu được tình huống hiện giờ.

Taecyeon nở nụ cười nham hiểm từng bước từng bước tiến lại phía con mồi.

Tiffany Hwang, vampire duy nhất nhà họ Hwang không có năng lực, nhưng biết đâu nó tiềm ẩn bên trong, hắn uống vào sẽ có tác dụng.

-Hung bạo!!!

= = = = = =

Đụng tới nhà họ Hwang là “điếc không sợ súng”.

Đụng tới Jessica là “cùi không sợ lở”.

Còn đụng tới Tiffany Hwang... đích thị là “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

= = = = = =

Đúng là không uổng công Tiffany luyện thanh suốt bao nhiêu năm trời.

Tên Ok-gì-đó, cô không quan tâm, chưa kịp chạm tới cô thì Hung bạo của cô đã lao tới như một cơn lốc.

= = = = = =

Jessica nghe thấy tiếng thét của Tiffany, biết có chuyện chẳng lành nên nhanh chóng bay về phía đó.

Jessica là cái đồ nóng tính. Điều này ai cũng biết.

Vừa đến nơi, cảnh tượng đập vào mắt cô là Tiffany đang bị tên nào đó giữ chặt, cô thoáng thấy hắn nhe răng chuẩn bị cắn vào cổ Tiffany.

Tiffany mà có mệnh hệ gì thì làm sao cô sống nổi! (Đúng nghĩa đen nhá!)

Sét từ trên trời đánh thẳng xuống đầu kẻ ác ôn.

= = = = = =

Sét hay tia sét là hiện tượng phóng điện trong khí quyển giữa các đám mây và đất hay giữa các đám mây mang các điện tích khác dấu.

Nói đơn giản, đó là một dạng thù hình của việc điều khiển Air.

= = = = = =

Tiffany vẫn còn khá hoảng sợ, mặc dù hiện giờ cô đang được Jessica cõng về.

Tiffany vẫn còn nhớ như in cái đống đen thui trước mặt mình khi nãy, mới một phút trước nó còn là một tên vampire dã tâm định tấn công cô. Vậy mà khi Jessica vừa xuất hiện thì hắn chỉ còn là một đống tro. Thật đáng sợ!

Nhưng mà…cũng đáng đời hắn lắm!

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

= = = = = =

Jessica đặt Tiffany nằm xuống giường.

-Cô không sao chứ? – Jessica thoáng chút lo lắng, mặt Tiffany vẫn còn xanh xao lắm.

-Ừm tớ ổn rồi. Cám ơn Hung bạo!

Jessica thấy an tâm hơn.

-Mà Hung bạo này, khi nãy sao cậu lại mạnh tay thế! Tớ biết cậu lo cho tớ nhưng cũng không cần phải giết hắn thế đâu. – Tiffany bỗng dưng nở một nụ cười hạnh phúc.

-Gì chứ? Sinh mạng của cô là mạng sống của tôi đó! Làm sao tôi có thể bình tĩnh được chứ!

-Hung bạo…

*Lưu ý : kiến thức về Oath Blood của Tiffany = 0.

-Cô mà chết thì tôi cũng chết đấy! – Jessica vừa nói vừa quay đi chuẩn bị gì đó.

-Hung bạo…không cần phải thế đâu mà! - tự dưng Tiffany thấy mặt mình nóng hổi. Ôi, Jessica đang tỏ tình với cô sao.

-Tôi nghiêm túc mà.

-Cậu đừng nói thẳng thế chứ! – Tiffany ngượng chín cả mặt, cô dùng tay che khuôn mặt đỏ ửng của mình không dám nhìn thẳng vào Jessica.

-Cô mà chết thì tôi phải chết theo cô tính sao! Cũng tại cái lời thề ngu ngốc đó cả!

-Hả?

-Thì Oath Blood đó, cô chết thì tôi cũng chết.

-Hả?

-Hả gì mà hả! Thế nên lần sau cô làm ơn cẩn thận hơn và sử dụng sức mạnh của mình đi nhé!

-Vậy là cậu sợ tôi chết thì cậu sẽ chết theo à?

-Chứ sao nữa!

Đang bay lơ lửng trên chín tầng mây mà rơi xuống đất thì chắc để lại một lỗ to lắm nhỉ! Cái này phải đi hỏi Tiffany mới biết được. Cô vừa rơi xuống mà.

-Này uống đi, nhìn cô xanh quá!

Tiffany thẩn thờ nhìn cái ly trong tay Jessica, cô đang bị một cú sốc tâm lý quá nặng.

-“Chắc là nước dưa hấu.”

Không ngần ngại Tiffany nốc cạn ly máu Jessica đưa cô.

Phụt !!!

Và kết quả là Tiffany phun trả lại hết cho Jessica.

-M.. á…u… - Tiffnay nhìn trừng trừng vào cái ly, mùi tanh bám đầy trên đầu lưỡi, nước mắt cô lưng tròng.

-Chứ cô nghĩ nó là gì! Cô biết khó lắm tôi mới dành lại được một ít cho cô đấy. Cô mau uống đi, cô mà chết thì tôi cũng chết đó.

-Jessica Jung.

-Your wish is my commands!

-Cô dọn qua ngủ chung với Polar một tháng, bắt đầu từ tối nay. Đó là lệnh.

= = = = = =

-Tại sao cô ta lại nổi nóng như thế chứ? Có gì sai khi ta yêu mạng sống của mình chứ!

Jessica lại thở dài, cô đang tâm sự với Polar, người bạn cùng phòng mới của cô trong một tháng tới.

-Grừ…grử…grừ…[Đáng ra cô ấy sẽ không giận thế đâu nếu như ngươi không đưa máu cho cô ấy!]

Bé Polar lắc đầu tiếc nuối, vỗ vai Jessica đầy an ủi. Thôi kệ coi như đây là cơ hội để Jessica tập hiểu tiếng gấu vậy.

Jessica nào có biết rằng tội của cô là đã đưa máu cho một vampire.

= = = = = =

Jessica đang cười.

Krystal cảm thấy lo lắng. Cả nhà họ Jung lo lắng.

Đã 1 năm 6 tháng rồi họ mới thấy Jessica lại cười vui vẻ đến vậy. Có khi nào bị muỗi cắn rồi cô phát bệnh dại hay không? Chưa ai biết.

= = = = = =

Jessica mê ngủ. Ừ ai cũng biết.

Jessica mê ăn. Ừ cái này vài người biết.

Jessica mê làm. Cái này không ai biết!

= = = = = =

Jessica không thể giấu được nụ cười hạnh phúc khi cô nhìn lá thư triệu tập trên tay.

“Hội đồng trưởng lão Vampire triệu tập: Jessica Jung.

Vì gần đây Werwolf đã công khai xâm nhập vào lãnh địa của vampire, nên hội đồng đã đưa ra quyết định triệu tập các vapmire mạnh nhất của thị tộc để thực hiện một cuộc phản công bảo vệ lãnh thổ!

Thân ái và chào quyết thắng!”

Jessica sẽ tham gia, chắc chắn. Nếu là một năm 6 tháng về trước, nếu là trước khi cô thành osin của ai đó thì, không bao giờ cô tham gia vào những chuyện nhảm nhí này.

Nhưng lần này thì khác. Được đi càng xa càng tốt, đi càng lâu càng tốt Jessica thấy đời mình đẹp làm sao.

Cô tích cực xếp vali hành lí. À mà đi đánh nhau có cần đem nhiều đồ không nhỉ?

-Unnie.

-Hửm? Sao thể tiểu yêu? – Jessica vẫn chưa thể ngừng cười.

-Chị tính đi thật à? Nhà ta để anh hai đi được rồi.

-Không chị phải đi chứ. Không đi không được đâu.

-Nhưng mà…còn Tiffany unnie thì sao?

-Cô ấy thì sao? Cô ấy sẽ tự lo được mà. Dù sao cô ấy cũng là người nhà họ Hwang mà. Thôi em đi ra ngoài đi cho unnie soạn đồ.

Jessica nói là làm, cô không thương tiếc đạp bay con bé ra ngoài. Krystal vẫn còn ngỡ ngàng trước câu nói của cô chị quý hóa.

-“Chị ấy có biết là Tiffany unnie không có năng lực gì hết không nhỉ?”

Ai cũng biết chỉ một người không biết!

= = = = = =

Tiffany đang bị cúm. Heo, Gà còn bị cúm nói chi là vampire.

Tiffany không phải là người dễ bệnh nhưng tại gần đây cô cứ hay tiếp xúc với thời tiết lạnh về đêm nên. Giờ cô bị sốt, đó là chuyện bình thường.

= = = = = =

Mặc dù bệnh nhưng cũng thật kì nếu làm phiền người khác nên Tiffany quyết định tự xuống bếp một mình.

-Ồ, hôm nay cô dậy trễ thế! – Jessica vui vẻ khi thấy Tiffany, cô sắp được thoát khỏi cô ta mà.

-À ừ tớ hơi mệt. Cậu có chuyện gì vui à?

-Ừ tôi sắp tham gia một trận chiến.

-Cậu thích chém giết thế à?

-Không hẳn. Chỉ là vì tôi sẽ được đi xa một thời gian.

-Bao lâu?

-3 tháng. Phải chi là 6 tháng thì tốt nhỉ. Nhưng thôi vậy cũng được rồi.

-……

-Tiffany. – Jessica bất ngờ tiến lại gần Tiffany, mặt nghiêm trọng, hai tay cô nằm trên vai người đối diện.

-Cô ở nhà bảo trọng nhé! Nếu được thì đi chơi ít thôi ở nhà chơi với Polar cho lành nhé! Tự bảo vệ mạng mình nhé! Trăm sự nhờ cô đó. – Jessica kết thúc với nụ cười tới tận mang tai, ai nhìn cũng biết cô đang rất rất rất hạnh phúc.

-…..

-Tớ ra ngoài tí.

-Ừ đi cẩn thận.

Tiffany bỏ lại sau lưng Jessica vẫn đứng vẫy tay chào cô với nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt. Tiffany nghe tim mình đau nhói. Cô một mình bỏ vào rừng.

= = = = = =

Taiyou bỏ ăn mấy bữa nay. Sunny đang rất lo lắng.

-Mày làm sao thế?

-…..

-Ăn gì đi này.

Taiyou (con thỏ mà Tiffany nhờ Sunny nuôi) không nói không rằng, chỉ đẩy củ cà rốt mà Sunny đưa ra xa rồi xoay mặt đi. Thở dài ngao ngán.

Không phải nó muốn làm khó cô chủ đáng yêu của nó, chỉ là nó (cái con thỏ đó), nó nhớ cái cô đẹp đẹp có “đôi mắt cười” kia thôi. Dạo này cô đẹp đẹp ít tới thăm nó quá!

-Tao đưa mày đi thăm Tiffany nhé!

“Đấy, nó đã bảo cô chủ Sunny của nó là đáng yêu nhất mà! Yêu Sunny nhất cơ!”

= = = = = =

-Unnie, sao chị có một mình vậy?

Krystal hỏi khi bước vào vườn và nhìn thấy Jessica đang ngồi thong thả nhâm nhi tách trà cùng với cuốn sách yêu thích trên tay.

-Chứ em muốn mấy mình?

-Ý em là Tiffany unnie không ở với chị à?

-Cô ấy vào rừng chơi rồi.

-Ừ…Hả Tiffany unnie vào rừng một mình à? – Krystal hoảng hốt, không tin nổi chị mình.

-Ừ. Em làm gì mà lo thế? Cô ta lớn rồi mà, đâu phải lúc nào chị cũng kè kè theo được. – Jessica bình thản nhìn Krystal khó hiểu.

Bốp!!!

= = = = = =

Tiffany giật mình nhìn lại xung quanh. Có vẻ cô đã đi khá xa, có lẽ là cô đã bị lạc, nhưng, lạc thì sao chứ! Dù sao sẽ chẳng ai quan tâm tìm cô làm gì!

Ngày còn ở với gia đình, cô phải sống cảnh “chim lồng cá chậu”, cô biết vì ba mẹ cô muốn tốt cho cô nhưng, cô là một con người (vampire) cô không phải là vật nuôi, cô muốn tự do.

Từ ngày gặp Jessica, về sống cùng Jessica, cô những tưởng cuộc đời mình sẽ thay đổi. Cô sẽ có thêm nhiều bạn bè, cô sẽ được khám phá thế giới và hơn cả cô sẽ được tự do. Tuy nhiên, Jessica có vẻ không ưa cô lắm, nhưng không sao Tiffany nghĩ cô sẽ làm cô ấy thay đổi, quan hệ của họ sẽ tốt hơn, họ sẽ thành bạn tốt của nhau, ít nhất là như vậy nhưng. Cuộc đời không phải lúc nào cũng dễ dàng thế. Thời gian làm Tiffany thay đổi nhưng Jessica thì không. Tiffany càng ngày càng quý Jessica nhưng tình cảm của Jessica thì tăng theo chiều ngược lại.

Tiffany buồn vì Jessica ghét cô nhiều đến vậy.

-Ê có người kia!

Tiffany giật mình khi nghe tiếng nói, hai người đàn ông tay cầm vũ khí bước ra từ bụi rậm trước mặt Tiffany.

“Hunter”

-Vampire. Chỉ có một tên thì phải. - một trong hai hunter lên tiếng.

-Cũng nên cẩn thận. Đang trong lãnh địa của chúng nên chúng ta phải làm êm.

Tiffany hoảng sợ, đây không phải lần đầu cô thấy hunter nhưng lần trước có Jessica, cô không hiểu vì sao cô thấy rất an toàn. Lần này cô chỉ có một mình.

“Chạy là thượng sách!”

Nghĩ là làm, Tiffany xoay người phi hành thật nhanh. Nhưng hai tên hunter kia không phải tầm thường, vừa thấy Tiffany bỏ chạy một tên đã nổ súng và cả hai quyết rượt theo cô.

Tiffany đang bị sốt, cô thấy cơ thể mình nóng rực và chân cô đang chảy máu, viên đạn của hunter không sượt qua mà ghim thẳng vào chân cô.

Viên đạn không trúng chổ hiểm nhưng vết máu tuôn ra đủ để dẫn đường cho hai hunter và làm giảm tốc độ của Tiffany.

Cơn sốt hành hạ, vết thương rỉ máu, Tiffany thấy mắt mình hoa đi và rồi cô vấp cục đá. Tiffany mất đà té nhào về phía trước, cô nghe cổ chân mình đau nhói.

Hai tên hunter đã đuổi tới nơi. Chúng thở hồng hộc nhưng vẫn nhìn cô cười man rợ.

-Đồ hút máu, chết đi!

Tiffany nhắm mắt, đón chờ cái chết.

Pằng….

Vút…vút….

Rắc…

Tiffany không thấy đau, cô khẽ mở mắt ra nhưng cô đã đến giới hạn.

Điều cuối cùng cô thấy là tên hunter trước mặt cô giờ đã biến thành một tượng băng. Và một giọng nói quen thuộc.

-Tiffany!!! Tiffany!!!

TBC….

Part 3

= = = = = =

Tiffany đã ngủ say. Cơn sốt lẫn vết thương trên chân đã vắt kiệt sức cô.

Sunny đắp chiếc khăn lạnh lên trán Tiffany, thở phào nhẹ nhỏm. Cũng may là khi nãy cô đến kịp lúc.

= = = = = =

-Sunny unnie… - Krystal không tin vào mắt mình nữa, Sunny không biết ở đâu xuất hiện và hơn cả là cô ấy vừa cho Jessica một cái tát nảy lửa vào mặt.

-Vì sao chứ? – Jessica bực bội sờ vào bên má đỏ ửng của mình.

-Tại sao lại bỏ cô ấy một mình hả? – Sunny hai tay nắm lấy cổ áo Jessica kéo cô đứng thẳng dậy. Đôi mắt rực lửa.

-Thì sao? Cô ta lớn rồi không tự bảo vệ mình được sao? – Jessica quát lại giật tay Sunny ra.

-Tiffany mà có mệnh hệ gì cô không yên với tôi đâu! – Sunny bỏ tay khỏi áo Jessica rồi nhanh chóng phi hành đi mất.

-Gì chứ? Cô ta có phải con nít đâu, mà chưa kể cô ta còn là con gái nhà họ Hwang kia mà!

-Unnie à….

-What???

-Thật ra thì….Tiffany unnie không có năng lực gì cả! – Krystal nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng.

-Là sao? – Jessica nhìn Krystal vẻ khó hiểu.

-Là…chị ấy không thừa hưởng được một tí Water nào từ dòng họ Hwang cả.

-…….

-Tại sao không nói sớm hả? – Jessica lao vào bóp cổ Krystal, lắc muốn rụng cổ con bé.

-Trời ơi, tôi chết mất thôi!

Jessica lao vội theo hướng của Tiffany.

-Cả cái thế giới Vampire này ai cũng biết chuyện đó mà, bà chị ngốc!

Krystal và Taiyou nhìn nhau thở dài.

= = = = = =

Bay thì nhanh hơn chạy. Ofcouse.

Nhưng Jessica không hiểu vì sao Sunny chân ngắn mà chạy nhanh thế. Cô bay đến nơi thì Sunny đã có mặt ở đó.

= = = = = =

Gió lạnh bao trùm không khí, cả người Sunny sáng rực màn hơi dày cuộn quanh người cô, Sunny giờ như một khối băng khổng lồ.

Viên đạn đã ra khỏi nòng nhưng Sunny còn nhanh hơn nữa, một lượng băng khổng lồ thoát ra từ lòng bàn tay Sunny nhắm thẳng tên hunter. Mục tiêu trở thành tượng đá.

Sunny vội lao tới phía Tiffany.

-Tiffany!!! Tiffany!!!

Tên hunter còn lại hoảng sợ nhưng nhìn thấy Sunny có vẻ phân tâm nên hắn cầm kiếm lao về phía cô.

Jessica ở đó để làm gì chứ!

Gió lốc cuốn tên hunter đó lẫn cục băng hình người bay thẳng lên trời, thành sao.

= = = = = =

Kéo chăn lên kín cổ cho Tiffany, kiểm tra chắc chắn bé nấm của cô đã ngủ say rồi thì Sunny mới yên tâm ngoài.

Khép nhẹ cánh cửa lại sau lưng, cô tựa mình vào đó thở phào nhẹ nhỏm. Sunny nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình.

Rầm!!!

= = = = = =

Jessica tóm lấy cổ Sunny, đẩy mạnh cô ấy lao về phía bức tường cuối hành lang, ánh mắt đằng đằng sát khí. Sunny nhăn mặt vì bị cú va đập và bàn tay đang

siết mạnh trên cổ.

-Tôi sẽ hỏi cô hai câu và tốt nhất là cô nên trả lời cho đúng.

-…..

-Cô đã uống máu của ai trong nhà họ Hwang? Và cô tiếp cận Tiffany với mục đích gì?

- Thứ nhất, tôi không việc gì phải uống máu của những kẻ nhà họ Hwang cả. Thứ 2, tôi chơi với Tiffany không vì mục đích gì cả. Cô nên kiềm chế lại, tôi không muốn Tiffany bị quấy rầy đâu. Và tôi không muốn phải đánh nhau ở đây. Tin hay không tùy cô.

Jessica là kẻ nóng tính, nhưng không phải là kẻ mất hết lý trí. Nhìn vào đôi mắt thỏ, cô biết những gì Sunny nói là sự thật, trực giác chưa bao giờ đánh lừa cô.

Jessica buông Sunny ra lùi lại vài bước, mắt cô đã dịu lại. Nhưng cô vẫn còn nhiều thắc mắc.

-Vậy tại sao cô mang họ Lee nhưng lại có Wate?

-Hãy hứa cuộc nói chuyện hôm nay chỉ có 2 chúng ta biết.

-Được tôi hứa.

-Lee là họ của mẹ tôi, cha ruột của tôi là Hwang Soon Hyun. Cũng là cha của Tiffany.

-….W.T.V….!!!

Lần thứ n trong ngày vì một tin tức mà Jessica không khép miệng cô lại được. Sunny thì không mấy để tâm, sắc mặt cô không thay đổi, đôi mắt thỏ đăm chiêu nhớ về những ký ức xa xưa.

-Mẹ tôi thời trẻ là một bác sĩ, vì muốn chấm dứt việc vampire cứ phải đi hút máu người nên bà đã rời khỏi gia đình sống tách biệt với thị tộc và âm thầm nghiên cứu. Trong một lần xảy ra chiến tranh với werwolf bà đã gặp ông Hwang, ông ta bị thương trong trận đánh và mẹ tôi đã cứu ông ta. Suốt thời gian ở cùng nhau họ đã nảy sinh tình cảm với nhau nhưng về sau mẹ tôi mới biết ông là người đã có gia đình và khi ông rời đi, ông đã không trở lại nữa…

-….

-Và lúc đó mẹ tôi đã mang thai tôi nhưng bà chưa bao giờ hận ông ấy. Ngay cả tới khi bà mất đi bà vẫn không hề trách ông ấy dù chỉ một lần.

-….Vậy cô làm thân với Tiffany không phải để trả thù sao? – Jessica nhìn sâu vào mắt Sunny tìm kiếm gì đó nhưng đáp lại cô chỉ là nụ cười và đôi mắt thỏ đầy chân thành đó.

-Tôi và Tiffany quen nhau từ rất nhỏ khi ấy tôi chưa biết gì cả, một năm sau thì mẹ tôi mất khi ấy tôi mới biết sự thật về thân thế của mình và lúc đó tôi rất hận Tiffany. Cùng là con tại sao cô ấy được nhận cha còn tôi thì không và tôi có nghĩ đến chuyện trả thù.

-Cô tính giết Tiffany? – Jessica hơi mất bình tĩnh.

-Nếu muốn tôi đã làm từ lâu rồi nhưng…

= = = = = =

-Tiffany này!

-Hửm?

-Giả sử, nếu như tớ làm cậu tổn thương rồi bỏ đi thì cậu sẽ như thế nào?

-…Oa…oa….oa… - Tiffany ngừng nghịch với cây kẹo trên tay và qua sang Sunny khóc rống lên.

-Sao thế sao cậu lại khóc? – Sunny bất ngờ trước hành động đó.

-Cậu…hức…cậu…sắp bỏ tớ đi sao…hức…

-Tớ chỉ giả sử thôi mà.

-Cậu…hức....không được bỏ…hức…tớ nha!

-Ừ tớ hứa mà! Nín đi nào!

-Hix..hix…

-Nhưng cậu phải trả lời tớ đi, nếu tớ làm thế cậu có kiếm tớ vào trả thù không?

-Không. Tớ sẽ đi tìm và cắn cho cậu một phát rồi sẽ bắt cậu về lại để chơi với tớ.

-Cậu không hận tớ sao? Nếu như tớ làm hại người thân trong gia đình cậu thì sao? Cậu không muốn giết tớ để trả thù sao?

-Hận nhưng tớ tin không phải vô cớ mà cậu làm thế.

-….Cậu ngốc quá Nấm ú à! – Sunny quay đi, cô không biết nên xử sự thế nào.

Bất ngờ Tiffany dùng hai tay tóm lấy mặt cô, xoay cô đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt Sunny.

-Trả thù không phải làm cách đem lại hạnh phúc, nó chỉ là cách để cậu chuyển nỗi đau của bản thân sang cho người khác thôi. Nếu thế đau khổ sẽ không chấm dứt cho dù cậu giết bao nhiêu người đi nữa Sunny à!

= = = = = =

-….khi tôi nhìn vào đôi mắt của cô ấy, tôi nhận ra cô ấy là thiên thần mà thánh thần vampire đã bù đắp cho tôi. Mỗi khi thấy đôi mắt cười của cô ấy tôi luôn bất giác cười theo, dù nó có là điều ngu ngốc đi chăng nữa thì, nụ cười của cô ấy đã xóa đi màn đêm u tối trong tâm hồn tôi.

Không khí trầm lại sau câu nói cuối cùng của Sunny, Jessica không hiểu Sunny, không biết Sunny đang nghĩ gì nhưng ít nhất cô biết tình cảm của Sunny dành cho Tiffany là chân thật. Có lẽ đó là sức mạnh huyết thồng hoặc là sức mạnh của một kẻ ngốc nhưng đáng yêu.

-Tôi về đây, hãy chăm sóc cô ấy thật tốt nhé! Và chuyện hôm nay đừng nói cho ai, kể cả Tiffany.

-Tại sao?

-Tại sao gì?

-Tại sao cô không thử nói với Tiffany? Ngơ như cô ấy chắc sẽ hiểu mà, dù chậm hơn người ta thôi.

-Hì…để làm gì. Tôi không muốn tốn thời gian để giải thích đâu. – một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt của cô gái nhỏ bé, mặc dù cô không nhìn lại nhưng Jessica thấy nó.

-Với lại, hãy luôn đặt mình vào vị trí của người khác, nếu điều đó làm bạn tổn thương thì nó cũng sẽ tổn thương người khác.

Sunny vẫy chào Jessica và tiếp tục rảo bước đi.

-Còn một chuyện nữa. Cô có tính nhận lại cha mình không?

-Sinh ra là Lee Soonkyu, chết đi cũng sẽ là Lee Soonkyu.

Sunny đã đi khuất, bỗng Jessica nở một nụ cười.

-Thật buồn cười! Có lẽ chuyện này có kể cũng không ai tin….

= = = = = =

Jessica dùng khăn thấm mồ hôi đang chảy dài trên má, cô vừa kết thúc trận cuối với nhà họ Hwang.

Hàng tháng ba dòng họ lớn của thị tộc Vampire sẽ có một cuộc sát hạch để kiểm tra năng lực của những người thừa kế, và người đánh giá và đấu với các hậu duệ thuộc các thị tộc sẽ là Jessica.

-Công chúa, người thấy thế nào? – Hwang Soon Hyun, người đứng đầu nhà họ Hwang, đang cung kính chờ nhận xét từ cô.

-Ừm tất cả đều rất khá nhưng nổi bật chỉ có Michelle và Leo. Michelle thì biết khống chế năng lực khá tốt nhưng vẫn còn yếu, Leo thì tùy năng lực mạnh nhưng lại chưa biết cách điều khiển để khiến nó hoàn chỉnh.

= = = = = =

-…Water mạnh nhất dòng họ Hwang lại không nằm trong tay một người họ Hwang!

Jessica tự cười với bản thân rồi nhẹ mở cửa vào phòng ai kia.

Krystal đang ngồi dưới nhà nói chuyện với Taiyou, trên kia để người lớn nói chuyện. Krystal đang lắng nghe Taiyou tư vấn tình yêu.

“Con gái thường thích những con thú có đôi mắt long lanh. Tốt nhất là mua tặng họ một con thú nuôi dễ thương rồi đặt theo tên bạn, khi đó họ sẽ thấy bạn cũng dễ thương.”

Krystal gật gù đồng ý với sáng kiến đó. Chợt cô thấy Sunny ở cuối cầu thang, chắc Tiffany unnie không sao rồi.

-Sunny unnie, chị về à?

-Ừ, Tiffany không sao rồi. Taiyou, chúng ta về nào.

Sunny mỉn cười với Krystal trong lúc cuối xuống bế Taiyou đặt lên vai, cả hai tiến ra cửa.

-Unnie về cẩn thận nhé!

Sunny và Taiyou quay lại vẫy tay chào Krystal lần cuối rồi bước về phía khu rừng, Krystal đứng nhìn cho tới khi họ đi khuất.

Ok! Ngày mai cô sẽ mua một con dê con để tặng Sulli, giờ cô phải lên mạng xem hàng đã. Krystal nhảy chân sáo lên phòng trong lòng vui sướng.

(Con bé tính xác định câu : “Chủ nào tớ nấy.” đây mà!)

= = = = = =

Jessica vẫn đang im lặng ngắm nhìn Tiffany ngủ. Cô đã ngồi được hơn 30 phút rồi và cô không có vẻ gì là chán cả, thật là một chuyện lạ! Phải chi cô biết sớm là Tiffany không uống máu và chẳng có tí năng lực nào thì cô đâu dám để cô ấy đi một mình chứ, cảm giác tội lỗi dâng trào.

Jessica đưa tay vén nhẹ lọn tóc trên mặt Tiffany, thật nhẹ nhàng để tránh làm cô ấy thức giấc.

-Có ai nói khi ngủ cô rất đáng yêu chưa nhỉ? – Jessica tự cười với bản thân.

Bất chợ cô thấy môi Tiffany mấp mấy gì đó.

-Ngủ mớ à? Đáng yêu thật!

Jessica cứ nhìn chằm chằm vào đó, dần rồi cô không thấy nó đáng yêu nữa, nó trở nên thật thu hút, Jessica như bị thôi miên. Cô không hiểu rõ cảm xúc của mình lúc này, đơn giản chỉ là cô thấy nó thật quyến rũ và dĩ nhiên là cô thường không cưỡng lại được những thứ quyến rũ rồi. Đôi môi Tiffany cứ mấp mấy điều gì đó, Jessica giờ chẳng quan tâm nữa rồi, cô từ từ cúi xuống tìm kiếm một nụ hôn.

-Cái này có tính là cưỡng hôn không nhỉ!?

Nhưng nghĩ thế thôi, dù có kêu đúng thì cô cũng chẳng buồn dừng lại đâu. Khoảng cách ngày càng rút ngắn, một milimet trước khi chạm môi Tiffany.

-Đồ nấm ngốc, cô đang mơ thấy gì đó! – Jessica cười ranh mãnh, nhắm mắt lại chuẩn bị hôn thì, tai cô đã nghe được Tiffany nói gì.

-Jessica Jung…

-Your wish is my commands!

-Cô là đồ keo kiệt, đồ dê xồm, đồ xấu xa, đồ hung bạo….

Tiffany vẫn đang mớ và trong cơn mơ thì cô gọi tên Jessica.

-Đồ nấm ú, thế mà một phút trước mình còn nghĩ cô ta đáng yêu cơ đấy!

Jessica rít qua khẽ răng, đánh thức cô ta thì cô không nỡ nhưng nếu cô ta không đưa ra nguyện vọng gì thì cô sẽ quỳ ở đây cả đêm sao.

Tính ra cũng tại tội dê mới bị thế này! Jessica Jung, vị công chúa hùng mạnh nhất thị tộc Vampire, tối nay đành ngủ quỳ một đêm vậy!

= = = = = =

Hôm nay là ngày Jessica lên đường. Đừng bảo cô liều, cô đâu có ngốc đâu mà dám bỏ Tiffany một mình chứ, cô còn muốn sống mà. Vì vậy, cô quyết định, nhờ Sunny chăm sóc cái đồ “không răng” đó rồi.

Chắc mọi người cũng thắc mắc tại sao Sunny lại dễ dàng đồng ý như thế đúng không! Đơn giản thôi vì Hung bạo nhà ta đã nắm được điểm yếu của cô.

Máy PSP!!!

= = = = = =

-Sunny, hãy trông chứng cô ấy dùm tôi nhé!

Jessica dùng mắt cún con và cái agyeo đáng sợ của mình để nhờ vả.

-Không. Tại sao tôi phải giúp cô chứ?

Jessica quên mất Sunny là ai à! Nữ hoàng agyeo đấy với lại mắt thỏ con của Sunny còn đáng yêu hơn nhiều.

-Tôi sẽ tặng cô một cái PSP mới nhất!

-Ba cái cho ba tháng.

-Deal!

= = = = = =

-Lần này phải cám ơn Sooyoung về cái tin của Sunny mới được. Hố hố.

-Em có sao không đấy công chúa? – Il Woo ái ngại nhìn cô em mình nãy giờ cứ cười man rợ.

-Em ổn oppa.

-Lần này Werwolf có vẻ đông nên mới phải triệu tập chúng ta. Tốt nhất là em cũng phải cẩn thận đó.

-Vâng, anh nói cứ y như anh của Sooyoung.

-Ngốc à, anh nào mà chả lo cho em chứ!

= = = = = =

Tiffany đang ngồi chơi với Polar nhưng cô có vẻ không tập trung.

-Nhớ hắn à?

Giọng nói của Sunny làm cô giật mình. Nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái tự kỷ ban đầu và ngoan ngoãn gật đầu.

-Cái tên Hung bạo ấy! Cô ta hành hạ cậu thế mà cậu nhớ cô ta làm gì.

-Ừm….

-Thôi bỏ cái mặt ấy đi. Một tháng nữa là cô ta về rồi.

-Mặc dù biết là cậu ấy không ưa tớ nhưng khi không ở bên cạnh thì…tớ vẫn thấy lo. Mặc dù biết cậu ấy rất mạnh nhưng tớ vẫn sợ cậu ấy gặp chuyện, cái đồ vừa ngốc vừa nóng tính ấy.

Thấy Tiffany cứ buồn vậy Sunny cũng thấy không an tâm, cô phải vực dậy cho Tiffany mới được.

-Thôi có ngồi đây buồn cũng không ích gì. Chi bằng…

= = = = = =

-Ắt xì…!!!

-Jessica, em thấy không khỏe ở đâu sao? – Il Woo nhìn Jessica lo lắng.

-Không ạ. Chắc có ai đang nói xấu em thôi! – Jessica lắc đầu, cười vui vẻ với anh cô.

-Thật không!? Hay là nhớ hơi ai kia quá nên phát bệnh luôn rồi!? – Sooyoung ở đâu xuất hiện, miệng đầy thức ăn nhưng vẫn trêu chọc Jessica.

-Choi Sooyoung cậu có tin là khi về tớ sẽ cho lốc xoáy thổi bay kho lưu trữ đồ ăn của cậu không hả? – Jessica lao tới dí Sooyoung chạy vòng quanh.

-Thôi hai đứa đừng đùa nữa. Toàn bộ Werwolf nổi loạn đều đã bị diệt cả rồi chúng ta chỉ bắt sống được một tên, anh và Il Woo oppa sẽ đem hắn tới hội đồng trưởng lão để tra hỏi. Hai em về nhà trước nhé! – Si Won từ phía sau chậm rãi lên tiếng.

-Vâng!

= = = = = =

-Ôi tiểu quỷ! Unnie nhớ em quá! – Jessica vừa về tới nhà là lao tới ôm lấy chặt lấy Krystal, siết con bé nghẹt thở. Cũng may Sooyoung kịp gỡ con bé ra nhưng mà…

-Unnie cũng nhớ em quá! Sulli nhà chị đâu? – Sooyoung bóp cổ Krystal, ánh nhìn đe dọa.

-Ặc…ặc…cậu ấy trong bếp kìa unnie!

-Unnie à, bỏ cậu ấy ra đi. Nhà cậu ấy đi hết nên em mới qua giúp cậu ấy nấu ăn thôi. Có phần của unnie nữa này.

Sulli từ bếp đi ra để giải cứu cho bé “dê con” của mình, mắt cười của cô và đồ ăn đều có tác dụng khá tốt với Sooyoung.

-Hừ… đúng là không xem thường con nhóc này được mà! Sẩy ra một tí là nó bắt em mình về nhà liền hà! Đúng là chị nào em nấy!

Sooyoung lườm hai chị em nhà họ Jung rồi lon ton vào bếp để chờ bữa ăn của mình. Chờ Sooyoung đi khuất, Jessica liền câu lấy cổ Krystal thì thầm.

-Em không biết nấu ăn từ khi nào thế?

-Từ khi Sulli ở nhà một mình.

-Người làm đâu hết rồi?

-Dọn nhà. – con bé nháy mắt, thoát khỏi vòng tay Jessica rồi lon ton chạy vào bếp.

-À Nấm ú đâu rồi? – Jessica hỏi với theo.

-Chị ấy ngủ rồi. Hôm qua chị ấy bị mất ngủ thì phải. Chị lên xem chị ấy thử xem!

-Ừm…”Nhớ mình tới mất ngủ luôn à! Hớ hớ!”

Jessica rón rén vào phòng Tiffany để tránh làm ai kia thức giấc. Cô đứng gần giường ngắm nhìn cây nấm ấy ngủ say, bất giác cô nở một nụ cười.

-Phải chi lúc nào cũng đáng yêu thế có tốt không!

Jessica chỉnh lại chăn cho Tiffany rồi bỏ ra ngoài, để tránh phải ngủ quỳ thêm lần nữa, cô nhớ sáng hôm sau cô không đứng dậy nổi luôn. Thật đáng sợ!

Jessica đi về phòng mình, chắc chắn cô phải ngủ một giấc ngủ dài để bù lại những ngày thiếu ngủ vừa rồi mới được. Có một mẩu giấy bay phất phới trước mặt Jessica, nó được dính lên cửa phòng cô.

“Lịch hoạt động của Jessica from Tiffany:

Ngày….việc…

Ngày….việc…

Ngày….việc...

P/s: Cậu có quyền than thở nhưng cậu biết là không làm cũng không được đâu đúng không! Nên chúng ta cùng cố gắng nhé!”

Jessica đổ mồ hôi, Jessica run, Jessica hóa đá.

-Cô ta thức cả đêm chỉ để soạn thứ này cho mình sao! Mà cái chữ kí này, có vẽ con thỏ….con thỏ…con thỏ…Ya!!!

Lee Soonkyu!!!

Đồ hai mặt. Đồ lừa đảo. Đồ ném đá giấu tay.

= = = = = =

-Ắt xì...ngộ nhỉ có khi nào mình bị bệnh đâu cơ chứ! Ha ha mà cái máy PSP mới này chơi đã thật!

= = = = = =

Jessica ngồi trong phòng Polar than thở đã hơn 1 tiếng, cô được quyền than thở mà nhưng mà than thở không ai nghe thì than thở làm gì. Con bé Krystal thì đang chìm trong hạnh phúc rồi, than thở với nó có mà chuốc họa vào thân, Tiffany thì sao, cô ta là nguyên do khiến cô than thở mà. Cuối cùng chỉ còn Polar.

Tội nghiệp bé, ngồi nghe mà cứ ngáp lên ngáp xuống, ai kêu bé tốt bụng làm chi, chỉ vì một trăm con cá hồi to mà Hung bạo đem tới nên giờ bé mới tốt vậy đó!

-Vậy mà khi nãy tao còn nghĩ cô ấy dễ thương đó! Vampire ơi, ba tháng tới tôi phải sống thế nào đây! Tiffany Hwang tôi hận cô!!!

-Grừ…grừ…[Hiểu rồi! Hiều rồi! Đừng khóc mà! Ngoan nào!]

-Híx…híx…hức…

Jessica nào biết trong lúc cô đang gào thét với Polar thì ở ngoài đã có một người nghe hết câu chuyện và đang mỉn cười hạnh phúc.

-Jessi, mừng cậu đã trở về!

Chap 5: TotoGod

OST season 1: Endless Love

Part 1:

Sau hơn 2 năm 2 tháng 18 ngày đau khổ, tủi nhục với thân phận tôi tớ, trở thành trò cười cho cả thị tộc. Dù chẳng ai dám cười cợt một cách công khai trước mặt Jessica nhưng việc gia tăng doanh số của mấy cái tờ báo lá cải cũng đã đủ nói lên tất cả.

Mặc dù Tiffany không phải là một chủ nhân quá tệ (trừ việc cô ấy hậu đậu và hơi bị phiền phức ra).

Nhưng dù sao Jessica cũng là một vampire huyền thoại, không có lý nào mà cả đời cô phải đi làm thuộc hạ cho kẻ khác.

-Freedom! I’m coming back to you again.

Jessica vui vẻ bay nhảy khắp nơi, không hề biết rằng có một người đang đếm ngược từng giây, từng phút.

= = = = = =

Hai năm qua, có thể nói là quãng thời gian đẹp nhất trong đời Tiffany. Không phải vì bỗng nhiên cô trở thành chủ nhân của nàng công chúa vampire, được cả thị tộc vampire cung kính, nể sợ.

Mà vì những giây phút trải qua cùng Jessica thật sự khiến Tiffany rất hạnh phúc. Sinh ra là một vampire kỳ dị, cô chưa bao giờ cảm nhận đủ tình thương từ gia đình và luôn phải sống ẩn mình trong bốn bức tường màu hồng (cũng may vẫn còn niềm an ủi là tường màu hồng).

Nhưng vampire vốn là những sinh vật yêu thích tự do, thích sống gần gũi với thiên nhiên. Nên cái cuộc sống mới mẻ Jessica mang lại cho Tiffany là những gì Tiffany chưa từng được nếm trải trong đời mình.

Cô yêu những giây phút ngắm nhìn Jessica ngủ gục khi cả hai đang câu cá (bé hung bạo của cô khi ngủ rất đáng yêu). Yêu những lúc Jessica lo lắng, bảo vệ cho cô (mặc dù là do cô ấy lo cho mạng sống của cô ấy nhiều hơn). Yêu những khi cô ấy nổi cáu lên vì một yêu cầu vô lý nào đó của cô nhưng rồi sau đó vẫn lầm lũi thực hiện nó dù ấm ức (khi ấy mỏ cô ấy chu chu ra dễ thương lắm).

= = = = = =

-Tại sao chúng ta lại phải làm việc cái việc ngớ ngẩn này? Cô muốn ăn cá gì có thể nhờ người làm đi mua mà. – Jessica than thở lần thứ 100 trong ngày, sau khi cô bị lôi khỏi giường từ sáng sớm để đưa Tiffany đi câu cá.

-Nhưng như vậy sẽ không có thành ý.

-???

-Hôm nay là sinh nhật của Polar, tớ muốn tự tay câu cá về cho Polar ăn. – Tiffany hạnh phúc khi tưởng tượng đến ánh mắt cảm động của Polar lúc cô mang cá về.

-W.T.V? Gấu Bắc cực mà cũng có sinh nhật sao?

“-Grừ...grử...grừ...grừ…[mắc gì mà lại không? Gấu thì cũng có mẹ sinh ra chứ.]”

-Ắc xì. . . – không cần phải là thiên tài Jessica cũng biết là ai đang chửi thầm cô.

-Cậu không sao chứ hung bạo? – Tiffany nhìn Jessica đầy lo lắng. “Có lẽ tại mình bắt cậu ấy dậy sớm quá nên giờ cậu ấy bị cảm lạnh rồi. Ước gì mình mau mau câu được cá để cậu ấy còn về nghỉ.”

Đúng ra hôm nay Tiffany nên đi mua vé số chứ đừng đi câu cá.

= = = = = =

Jessica sắp ngủ gục.

Jessica đang ngủ gục.

Jessica đã ngủ gục.

Mắt cô bật mở chỉ một giây sau một tiếng Bõm lớn. Trước mặt cô là hồ nước mênh mông, tầm nhìn thẳng tăm tắp. Tiffany đã biến mất.

À không, một vampire không thể tự nhiên biến mất được. Chỉ là họ đã chuyển từ vị trí này sang vị trí khác.

Và ở đây, Tiffany đã chuyển từ mặt thuyền xuống mặt nước. Hay chính xác hơn là cô đã bị lôi xuống với cái cần câu vẫn còn cầm trong tay.

Đi câu mà câu được cá là chuyện bình thường.

Nhưng câu được cá mập ở hồ nước ngọt là chuyện bất thường.

Tiffany quyết tâm không buông tay cho dù chiến lợi phẩm mà cô câu được đang lôi cô chìm sâu xuống mặt nước.

Jessica biết đi, biết chạy thậm chí còn biết bay chỉ có bơi là cô không biết nhưng, người [này] thì cô không thể không cứu.

= = = = = =

Người sống phải học cách từ bỏ. Vâng nói trắng ra trong trường hợp này muốn sống thì nên bỏ phức con cá đi.

Tiffany gần như mất phương hướng, khi nãy vì quyết tâm mà cô không buông nhưng giờ thì, sợi nhợ đã quấn chặt vào cổ tay cô làm cô muốn buông cũng không được.

-Hung bạo, cứu tớ!

Đã bảo hôm nay Tiffany nên đi mua vé số thì hơn mà!

= = = = = =

Jessica dùng Air để “bay” dưới nước, cuối cùng cô cũng dí kịp con cá mập đó. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, thấy được Tiffany là Jessica mừng phát khóc, vội đưa hai tay về phía trước, ôm chặt ngang ngực Tiffany và kéo cả hai lên khỏi mặt nước.

-Oái, hung bạo! Tóm vào đâu thế !!! – Tiffany chợt tỉnh sau khi cảm nhận được tay Jessica đang ở đâu.

-Nấm ú, buông cái cần ra mau!

-Có cậu buông ra ấy! Đồ ngốc!

-Tiffany, cô mà không mau buông ra thì chết cả hai đấy!

-Đồ ngốc!!! Ôm chặt thế?!

Phựt…dây cước thì sức chịu cũng có hạn thôi, anh chị đóng phim lâu quá ai mà chịu được chứ, tiền cát-sê của con cá được trả theo giờ đó!

= = = = = =

Sau khi đưa Tiffany an toàn trở lại bờ Jessica mới thở phào nhẹ nhỏm.

-Cũng may mà khi nãy đứt dây.

-“Gì chứ! Sao không dùng năng lực cắt phăng nó đi, cố tình để lâu để lợi dụng ôm mình còn dám nói nữa.”

-Lần sau làm ơn đừng có cố! Cô còn yếu lắm! Cô mà có làm sao thì chỉ khổ tôi thôi!

-Jessica Jung!!!

-Your wish is my commands!

-Cô phải đi bắt bằng được con cá đó cho tôi, đó là lệnh! Hứ!!!

= = = = = =

Nghe đâu Jessica phải cắm trại ở đoạn sông đó, cùng với sự giúp đỡ của hơn một chục người họ Hwang, trong suốt một tuần, và rồi thì cô cũng được về nhà.

Cuối cùng, vì Polar không ăn được cá mập nên phải thả nó đi. Nói chung là cô đã làm một chuyện vô ích.

= = = = = =

Ba ngày sau, hồ bơi nhà Jessica trở thành bể nuôi cá. Mặn, ngọt có đủ.

= = = = = =

Và có lẽ Tiffany đã yêu nàng công chúa băng giá, hung bạo đó tự lúc nào không biết. Nhiều lần Tiffany thầm trách móc tại sao các thánh thần Vampire lại đặt ra cái hạn định 2 năm ngắn ngủi này cơ chứ? Nhưng cô biết phép màu nào rồi cũng phải đến hồi kết thúc, cô là gì mà đòi có thể sở hữu nàng công chúa hùng mạnh của thị tộc Vampire?

Tiffany là một cô gái rất lạc quan, dù là một vampire không giống ai, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy tủi thân vì điều đó.

Nhưng lúc này đây, cô chỉ ước gì mình là một vampire họ Hwang bình thường như những vampire họ Hwang khác. Vì như vậy, biết đâu cô vẫn có cơ hội trở thành thuộc hạ của Jessica.

= = = = = =

Nhưng:

Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước.

= = = = = =

Đồng hồ đã điểm 12h, buổi dạ hội đã kết thúc, cũng là lúc nàng lọ lem phải trở về đúng với vị trí của mình.

Một lần nữa cả thị tộc Vampire tụ họp lại nơi hội trường để chờ đợi giờ phút trọng đại này, những hãng truyền thông lớn đều có mặt: như VNN, VT . . .

Đa phần các vampire đều háo hức ra mặt: các trưởng lão vui mừng vì Jessica sẽ lại được tự do, các vampire trẻ tuổi thì trông chờ sự lựa chọn lần hai của nàng công chúa băng giá. . . nhưng vẫn có những gương mặt tỏ ra thất vọng: “thế là từ nay tạp chí VR sẽ không còn những tin tức sốt dẻo để lôi kéo đọc giả nữa rồi.” – Krystal lặng lẽ thở dài.

= = = = = =

Đối mặt với Jessica ở chính giữa hội trường, làn da trắng mịn của Tiffany tắm dưới ánh trăng lấp lánh bạc như chính màu mắt của người con gái đang đứng trước cô.

Jessica thoáng chút lưỡng lự khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã, da diết của Tiffany. Cô không phủ nhận Tiffany thật sự rất dễ thương dù đôi khi cũng rất phiền phức, nhưng “Oath Blood” là một việc rất hệ trọng. Cô không thể chỉ vì một phút mềm lòng mà chấp nhận nó được.

Ở đời mà, “thấy cũng tội nhưng mà thôi cũng kệ.”

= = = = = =

Ngay thời khắc chuông đồng hồ điểm 12 tiếng, Jessica dõng dạc hô to:

-Dưới sự chứng giám của các thánh thần Vampire, tôi tự nguyện xóa bỏ mối ràng buộc Oath Blood giữa tôi và Tiffany Hwang.

Ngay khi những chữ cuối cùng của Jessica vang lên,

Đùng!!!

Dưới sàn là một cái xác đen thui, khói bốc ra từ miệng, mà ít phút trước còn là nàng công chúa tóc vàng xinh đẹp tuyệt trần.

Bất chấp mọi cái mồm đang há hốc ra vì ngạc nhiên của cả thị tộc, Tiffany không ngần ngại chạy đến bên bé hung bạo của mình, lo lắng đỡ cô ấy lên:

-Hun. . . – nhưng chợt nhớ mình đang ở chốn đông người, Tiffany liền đổi cách xưng hô.

-Cậu có sao không, Jessica Jung?

3. . .

2. . .

1. . .

Tèn ten. . .

-Your wish is my commands. – trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ và toàn thể các readers, nàng công chúa kiêu hãnh Jessica đang quỳ dưới chân chủ nhân của mình, Tiffany Hwang, một lần nữa.

= = = = = =

Jessica hận . . .

Cô hận cái đám vampire lạc hậu, mê tín, cổ hủ đã đặt ra cái lời thề oái ăm này.

Jessica ghét . . .

Cô ghét cái “đồ không răng” màu hồng đã biến cô thành trò cười của cả thị tộc.

Jessica tức giận . . .

Cô tức giận cái lý do ngu ngốc nào đó khiến cô không thể hủy bỏ cái giao ước nhảm nhí này.

Cô không thể ngồi im được nữa, cô cần một lý do, cần một ai đó cho cô biết cái quái quỷ gì đang diễn ra. Kéo Tiffany về phía mình, Jessica mang Tiffany đến chỗ Sooyoung và Sunny đang đứng:

-Trông chừng cây nấm này giùm tớ.

Lệnh được ban ra và SooYoung chỉ còn có thể nuốt vội chỗ đồ ăn trong miệng mà gật đầu lia lịa. Còn Sunny cũng không nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười hài lòng.

= = = = = =

Quay lại đám vampire hiếu kỳ vẫn đang theo dõi sát sao từng cử động của nữ diễn viên chính tóc vàng,

-Họp hội đồng! Những ai không phận sự xin mời ra về!

Hành động thiết thực hơn lời nói, bằng một cái phẩy tay, Jessica đã đẩy hết những vampire khác ra khỏi cửa. Tiến đến trước mặt ba vị đứng đầu ba gia tộc, Jessica buông lời đe dọa:

-Ai đó có thể giải thích chuyện gì đã xảy ra?

Bất cứ ai có mắt đều có thể thấy được sự tức giận của Jessica, chọc đến Jessica lúc này chẳng khác nào đặt vé một chiều đi ăn khuya tại Vampire Heaven restaurant.

Nếu xét về tuổi tác thì ba vị trưởng lão này đều thuộc hàng cụ, kị của Jessica. Nhưng đối với giống loài sống dai như vampire thì tuổi tác chả ảnh hưởng gì đến vai vế trong thị tộc. Tất cả đều là do năng lực quyết định.

Vì thế nên ba lão vampire đùn đẩy lẫn nhau, dù họ đã cao tuổi nhưng họ vẫn còn rất yêu đời.

Cuối cùng, lão Hwang run run tiến lên, vận dụng hết noron thần kinh cùng gương mặt lừa tình tốt nhất có thể,

-Các lão đây cũng không biết vì sao lại như vậy,

Jessica bẻ tay răng rắc, lão Hwang nuốt xuống trước khi nhanh chóng bổ sung phần tiếp theo,

-nhưng có một người chắc chắn biết.

-Ai?

Jessica vốn nổi tiếng là một nàng công chúa băng giá, điều đó không ai dám phủ nhận. Nhưng cái không khí không thua gì Bắc cực mà cô đang tạo ra ở đây thì quả thật rất đáng sợ.

-Đó là Ngài TotoGod, vị thần thông thái của vạn vật.

Chỉ sau khi cơn lốc mang tên Jessica đã bay đi mất, lão mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là một cuộc đối thoại ngắn ngủi vài chục giây mà lão thấy căng thẳng như phải một mình đánh nhau với cả đám hunter, tí về chắc lão phải chưng tổ yến máu người tẩm bổ mới được.

= = = = = =

Air là không khí, nhưng khi không khí xoáy tròn và di chuyển với vận tốc hơn 450 km/h thì đó là một cơn lốc xoáy cấp F5. Và cơn lốc ấy đang lao thẳng về vùng đất Totoland, nơi TotoGod ngự trị.

Totoland là một trong những vùng đất huyền bí nhất trên Trái đất, nằm trên đỉnh TotoMountain, mây và sương mù bao phủ quanh năm. Nổi bật trên nền trắng xóa ấy là TotoShrine nguy nga, tráng lệ.

Lúc này, cơn lốc Jessica đã đạp bay cửa điện, lao thẳng vào trong nhưng thứ duy nhất mà cô tìm thấy chỉ là một cái ghế trống không. Bỗng đâu một tờ giấy bay phấp phới trước mắt cô:

“Thông báo: TotoShrine chỉ mở cửa tiếp khách giờ hành chính. Thứ bảy, chủ nhật, ngày lễ: NGHỈ. Ký tên: TotoGod.

= = = = = =

Shock. . . Đơ. . .Đứng hình. . .Bốc khói. . .

Bây giờ thì mặc cho TotoGod có là ai Jessica cũng sẽ san bằng cái điện thờ này. Nhưng ngay khi cô vừa định ra tay thì nhận ra mình đang bị bao vây bởi hàng trăm bông hoa ăn thịt người.

Nếu là người bình thường, thì khi đối diện với một cái bông cao hơn 10 feet, miệng há rộng đầy những răng nhọn đã là khó sống chứ đừng nói tới hàng trăm bông như vậy.

Nhưng thật đáng tiếc, Jessica không phải là người bình thường và cái danh hiệu vampire hùng mạnh nhất của cô cũng không phải là hiện vật chỉ để trưng bày chơi cho vui.

= = = = = =

Những cái bông còn lại đang tháo chạy, và tất nhiên Jessica thì đang đuổi theo. Đúng ra thì cô không phải loại người độc ác, đuổi cùng giết tận như vậy nhưng khi nãy trong lúc đánh nhau, một cái bông ngu ngốc nào đó dám phun acid trúng cái áo mà cô đang mặc mà nó lại vô tình là cái mà Jessica yêu thích nhất.

= = = = = =

-Stop!!!

Khựng lại, nhìn quanh tìm nguồn gốc phát ra tiếng nói ấy. Lúc bấy giờ, Jessica mới để ý nơi cô đang đứng là một khu vườn cực kỳ xinh đẹp. Nó cứ như một vườn địa đàng với các loại cây xanh tốt nặng trĩu trái hay những bông hoa đầy màu sắc tỏa hương thơm ngát.

Nhưng “nhân vô thập toàn”, ngay cả thiên đường cũng vẫn có khuyết điểm. Chình ình ngay chính giữa khu vườn là một con vật mập ú, xấu xí đang ngồi chễm chệ trên một cành cây thấp.

-Bé hung bạo, ngươi tìm ta có việc gì? – con vật xấu xí ấy đang cười một cách nham nhở.

“Con vật xấu xí ấy vừa mới nói chuyện với mình sao? Mà sao nó biết cái biệt danh đáng ghét đó nữa chứ? Chẳng lẽ nó là . . .”

-Đúng, ta là TotoGod, vị thần thông thái của vạn vật. Và thôi ngay cái việc gọi ta là con vật xấu xí đi.

-Ngươi là TotoGod? – Jessica hỏi sau khi đã hết shock.

-Yup!

-Ngươi biết chuyện gì đã xảy ra với ta?

-Yup!

-Vậy thì chuyện gì đã xảy ra? – Jessica đang mất dần sự kiên nhẫn.

-Không nói.

-Why???

-Không thích thì không nói. – TotoGod nhún vai.

= = = = = =

Tức giận Jessica lao đến bóp cổ cái con cú mập ú đó, nhưng trước khi cô kịp siết chặt các ngón tay của mình hơn nữa thì cô đã đo đất sau một cái phẩy tay của TotoGod.

Tay không không lại thì ta dùng chiêu, chứ có sức mạnh để làm gì? Chẵng lẽ để trưng chơi?

Nghĩ là làm, Sica điều khiển các luồng gió xung quanh dịch chuyển thành một cơn lốc nhỏ, tiến đến cuốn con cú mập xấu xí, đáng ghét lên cao.

-Ha. . .ha. . .ha. . . – Sica đang đứng cười tự sướng thì,

Rầm. . .

. . . vampire tính không bằng TotoGod tính.

TotoGod rơi từ trên cao xuống và cơ thể nàng công chúa tóc vàng biến thành tấm đệm bảo vệ cho cú hạ cánh này.

Jessica Jung đã học được bài học. Cô có thể là vampire mạnh nhất, nhưng TotoGod là vô đối.

= = = = = =

Bạo lực không xong thì ta phải mềm mỏng, đánh nhau không lại thì ta phải nằm ăn vạ.

Lăn ra đất, la hét, khóc lóc, giãy đành đạch, . . .

TotoGod cuối cùng cũng không chịu nổi cái tiếng cá heo chói tai của công chúa nên đành phải nhượng bộ,

-Thôi! Ngươi đừng la hét nữa, muốn hỏi gì thì hỏi đi.

- . . . – không nói mà vẫn tiếp tục ăn vạ.

-Bé hung bạo ngoan, nín đi, TotoGod thương. – giọng ngọt ngào, dỗ dành.

- . . . – khóc lóc, la hét to hơn.

Người ta nói, làm cái gì thì làm nhưng đừng có làm quá!

-Giờ có nín không? Tin ta đem ngươi ra băm nhỏ, nghiền nát làm mồi câu cá mập không hả? – TotoGod mất kiên nhẫn, đập bàn, quát lớn.

Bông Quân sư thấy chủ nhân tức giận, vội vã khuyên can,

-Đại nhân, Ngài đừng nên tức giận, còn phải giữ hình tượng với các readers nữa chứ. Với lại nghe đâu Au nó ship công chúa, Ngài hù dọa công chúa như thế coi chừng bị giảm thời gian lên fic bây giờ.

TotoGod nghe nói chí lí, gật rù lia lịa, quay lại kẻ đang sợ hãi nằm im thin thít kia:

-Ngươi cần hỏi ta chuyện gì? – TotoGod đổi giọng nhẹ nhàng.

-Chuyện. . .chuyện gì đã xảy ra với tôi?

-Haizz. . .chuyện này. . .chuyện này phải nói là vô cùng phức tạp! – TotoGod lắc đầu, thở dài ra chiều chán nản.

Jessica sửng sốt, chẵng lẽ mọi chuyện càng ngày càng vượt quá tầm kiểm soát của cô,

-Phức tạp lắm sao? Nó như thế nào? – Jessica lo sợ, rụt rè hỏi.

TotoGod chíu ánh mắt thương hại về phía Sica, trước khi chậm rãi nói:

-Ngươi. . .ngươi. . .đã. . .thực hiện Oath blood với Tiffany Hwang.

TBC. . .

Vô duyên. . .lãng xẹt. . . dư thừa. . .nhảm nhí. . . là tất cả những gì mà Jessica có thể nghĩ ra để nhận xét về cái câu trả lời của TotoGod. Cái con cú mập này đang muốn đùa giỡn với cô sao,

-Chuyện đó ai mà không biết. Nhưng cái tôi muốn biết là nó đã xảy ra thế nào kìa? – Jessica giận dữ hét lên.

TotoGod ngạc nhiên nhìn nàng công chúa đang giận dữ trước mặt mình. Chớp chớp mắt một cách ngây thơ, vô (số) tội,

-Ủa? Ngươi không nhớ gì sao?

-What? Nhớ cái gì?

-Tsk tsk. . .tất nhiên là chuyện ngươi đã phá bỏ luật lệ, tự nguyện dâng máu mình cho người khác khi chưa đủ tuổi. – TotoGod chặc lưỡi.

-Tôi? Khi nào?

-Đúng là cái đồ trí nhớ xé bịch xài liền (câu này Au đã đăng ký bản quyền, đề nghị không sao chép dưới mọi hình thức). Chuyện quan trọng như vậy mà nhà ngươi cũng quên cho được.

= = = = = =

Khả năng vampire của Jessica là vô hạn.

Nhưng khả năng kiềm chế của cô là hết hạn.

Và các nhà khoa học cũng đã chứng minh:

Jessica Jung = kiên nhẫn => mệnh đề không bao giờ có thể tồn tại trên cái hành tinh này.

Rầm!!!

Cái bàn gỗ Lim 100 năm tuổi của TotoGod mẻ một mm.

Chết. . .chết chắc. . .lần này mình khó sống rồi! – Jessica hoảng sợ nhìn lên gương mặt không mấy gì gọi là vui vẻ của TotoGod.

Thế nhưng. . .

TotoGod lại bất ngờ tha chết cho cô. Vì sao thế?

Chẵng lẽ. . . vì cô đẹp ư?

Nằm mơ. Chẳng qua vì tháng này TotoGod đang ăn chay nên cô mới được toàn mạng thôi.

= = = = = =

19 năm trước, Vampire Mall:

-Xin kính chào quý khách! – cô nhân viên lịch sự cúi chào khi thấy quý phu nhân nhà họ Jung.

-Nhờ cô trông chừng giùm con gái tôi.

Bà Jung trao vào tay cô gái trẻ thiên thần tóc vàng xinh đẹp của mình – Jessica Jung – 1 tuổi 3 tháng 17 ngày.

Nếu mà bà biết trước cái quyết định của bà ngày hôm đó sẽ làm thay đổi vĩnh viễn số phận con gái bà sau này thì bà đã không ham đi giành cái túi Channel giảm giá đó đâu.

1 phút 30 giây sau khi Mrs. Jung rời khỏi khu vực trông trẻ,

-Xin kính chào quý khách! – cô nhân viên lại cúi đầu trước một người phụ nữ sang trọng khác.

-Vâng. Xin nhờ cô trông chừng giùm con gái tôi. – người phụ nữ mỉm cười để lộ eyes smile.

Tiffany Hwang – 1 tuổi – thiên thần với eyes smile nhỏ xíu của mình trong vòng tay cô giữ trẻ.

Suốt 19 năm nay, bà Hwang vẫn luôn ôm hận nguyền rủa cái kẻ tranh mua được cái túi Channel của mình. Nhưng nếu mà bà biết trước nó sẽ mang đến cho con bà một tương lai tươi sáng thì có lẽ bà sẽ đi tìm mà cám ơn người kia rối rít.

= = = = = =

-Vậy tôi và cây nấm đó đã gặp nhau như vậy sao?

-Yup.

TotoGod bình thản nhấp ngụm trà trả lời.

-“Thì ra tất cả là tại cái túi Channel. Cô hận cái túi Channel, từ nay Jessica Jung thề sẽ không bao giờ xài đồ Channel nữa.”

-Rồi chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?

= = = = = =

Cô gái trẻ bận túi bụi, hết dỗ dành đứa nhóc này, tới dụ dỗ đứa nhóc kia. Nếu không phải vì món tiền lương hậu hĩnh mà giám đốc trung tâm mua sắm đã hứa sẽ trả cho cô. Thì có điên cô cũng không bao giờ nhận trông trẻ vào cái ngày đại hạ giá này đâu.

Nhưng dù cho cô có là một vampire thì cô cũng không có 3 đầu 6 tay. Cô không thể để mắt đến tất cả những đứa nhóc của mình. Và thế là, trong một góc khuất,

-. . . – mắt nhìn chăm chăm, tay chùi chùi nước miếng.

Nhoằm. . .nhoằm. . . – vẫn vô tư ăn, vờ như không thấy.

-C. . .ho. . .co. . .l. . . – hai tay giơ ra, miệng bập bẹ.

-. . . – lơ toàn tập, thanh chocolate đã hết quá nửa.

-Ch. . .o. . .c. . .la. . .t – gương mặt tội nghiệp, hai mắt rưng rưng.

-. . . – ngừng ăn trong giây lát, lưỡng lự nhìn qua nhìn lại giữa thanh chocolate lúc này chỉ còn 1/3 và đôi mắt cười trên gương mặt thiên thần kia.

-Nè!

Tay giơ thẳng thanh chocolate về hướng người đối diện.

-Ăn. . .

Phập!!!

-. . .ít thôi. – những từ không bao giờ được thốt ra kịp lúc.

Máu. . .dù chỉ vài giọt thôi nhưng vẫn là máu.

Máu trên ngón tay Jessica hòa lẫn vào phần còn lại của thanh chocolate trôi tuột xuống bụng Tiffany.

Một cơn đau nhẹ thoáng qua và một vết thương nhỏ không thành sẹo lại đóng vai trò quyết định đến tương lai của cả hai vampire trẻ tuổi này vĩnh viễn.

= = = = = =

Jessica không thể ngăn bản thân mình thốt lên câu hỏi,

-Ẹc, sao chuối quá vậy?

-Biết sao được, đây là cái Fic hài rẻ tiền mà! – TotoGod nhún vai, bình thản đáp.

Lần đầu tiên trong 20 năm, Jessica không nói được lời nào, chỉ trầm ngâm thở dài, nhưng rồi một tia sáng lé lên:

-Nhưng tại sao chúng tôi không được phá bỏ lời thề, không phải ai cũng có cơ hội được thay đổi lời thề đó một lần sao?

Thông minh đấy, Jessica Jung!

Nhưng đáng tiếc là chưa đủ.

= = = = = =

-Thế người nghĩ vì sao Tiffany Hwang lại không thể hút máu và không có năng lực siêu nhiên cho dù cô ấy mang họ Hwang?

-Làm…làm…sao ta biết được?

Jessica bỗng trở nên lúng túng trước ánh nhìn sắc bén của TotoGod.

-Đó là hình phạt dành cho cô bé ấy vì đã cưỡng đoạt lấy máu của ngươi.

TotoGod bỗng trở nên trầm ngâm một cách đáng sợ.

Cũng phải thôi, khuya rồi, thần thánh cũng biết buồn ngủ chứ.

-Việc không xóa bỏ được lời thề là hình phạt của ta sao?

-Yup. – TotoGod trả lời với một cái ngáp dài.

Đã bảo Jessica thông minh mà lị.

-Vậy tại sao ta lại bị phạt?

Nhưng vẫn không đủ.

= = = = = =

-Ban đầu ta và các thánh thần Vampire quyết định chỉ trừng phạt một mình Tiffany Hwang vì đã cưỡng đoạt máu mà không có sự đồng ý của ngươi. Nhưng…

-…Oath blood vẫn xảy ra giữa hai ngươi. Điều đó chứng tỏ rằng ngươi đã tự nguyện dâng máu mình cho Tiffany Hwang.

-Vô lý, khi đó ta mới một tuổi, làm sao có thể chứ.

TotoGod mặt mày nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào Jessica, chậm rãi nói từng tiếng:

-Đó chính là vấn đề đấy, Jessica Jung ạ!

Không khí giữa cả hai trở nên im lặng đáng sợ, trước khi TotoGod phá vỡ nó,

-Ngay khi biết Oath blood giữa hai ngươi có hiệu lực, ta đã cho triệu tập các thánh thần Vampire. Chúng ta mất gần hai năm để sắp xếp một cuộc họp khẩn cấp, và quyết định đã được đưa ra chỉ sau 1 phút. Vì chúng ta không thể rút lại hình phạt đối với Tiffany Hwang nên ngươi cũng sẽ bị phạt chung cho nó công bằng.

Trong một thoáng chốc, Jessica có cảm giác mình đã hiểu hết ý nghĩa của câu nói: “Đã xấu lại còn ác.”

-Ngươi đừng trách chúng ta, thay đổi thói quen ăn uống của một người là rất tàn nhẫn, nói chi Tiffany còn là một vampire. Có trách thì cũng trách bản thân nhà ngươi dại gái quá thôi.

TotoGod ra chiều đau khổ, vỗ vai Jessica đầy an ủi.

Nếu giết động vật quý hiếm mà không bị kiểm lâm bắt, thì Jessica sẽ giết TotoGod đầu tiên.

= = = = = =

Nhà Jessica, 11h59’ ngày hôm trước,

Có một kẻ vừa thở dài vừa lúi cúi thu dọn hành lý. Hôm nay là ngày cuối cùng nó còn được ở lại Jung gia, từ mai nó sẽ phải theo chủ nhân của mình trở về Hwang tộc.

Không hẳn là nó yêu quý Jessica hay lưu luyến gì nơi này nhưng món cá hồi thì lại là một vấn đề khác.

Jessica Jung không thích cá hồi, việc này ai không ngơ đều biết.

Nên đối với cô, cá hồi là một món ăn kinh dị.

Đem món ăn kinh dị cho kẻ mình ghét là một kế sách thông minh.

Nhưng cô không biết gấu lại thích cá hồi.

Thế nên, từ ngày đến đây, thực đơn hàng ngày của Polar toàn là cá hồi.

Vuốt ve những bức ảnh chụp mình với hàng đống cá hồi mà nó không cầm được nước mắt.

-Grừ. . . grừ. . .grừ. . . (Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu.)

= = = = = =

Không có bữa tiệc nào mà không tàn, không có cuộc hội ngộ nào mà không chia ly. Nhất là khi nó diễn ra vào lúc nửa đêm về sáng thế này.

TotoGod mắt mở không lên, chỉ đang muốn tống khứ kẻ phiền phức phá rối giấc ngủ kia càng sớm càng tốt.

Sau khi tốn hết gần chục bịch khăn giấy để chậm nước mắt trong lúc ngồi nghe Jessica than thân trách phận. Cuối cùng, Jessica cũng chịu ngừng bài ca con cá của mình lại mà đứng lên đi về.

Buồn ngủ, ngáp nhiều quá nó cũng chảy nước mắt chứ bộ.

TotoGod có thể hơi xấu tính nhưng được cái hào phóng. Đường đường là vị thần thông thái của vạn vật, đâu thể để khách đến thăm cung điện của mình ra về tay không.

-Nè, cầm lấy. Mang về làm kỷ niệm.

Jessica mặt mày ngơ ngác, nhận lấy gói quà từ tay Bông Quân sư của TotoGod.

-Cám…cám ơn.

-Không có gì. Ngươi về lẹ lẹ đi để ta còn đi ngủ.

TotoGod miệng nói, tay phẩy phẩy ra hiệu cho đám bông ăn thịt tiễn khách. Thế nên, mới có chuyện công chúa của chúng ta bị tống ra khỏi cửa một cách nhanh chóng, không thương tiếc.

= = = = = =

Tiffany không ngủ được.

Tiffany đang lo lắng.

Jessica đã đi hơn 3 tiếng đồng hồ.

-Je. . .Hung bạo!!!

Tiffany vui mừng khi thấy bóng người vừa đáp xuống trước cổng nhà họ Jung.

Jessica không cười lại.

Jessica đang không vui.

Hay đó là cách nói giảm nói tránh việc cô đang khó chịu khi thấy người đang chờ mình là ai.

Đừng trách cô lạnh lùng hay tàn nhẫn, chỉ vì một phần ba miếng chocolate mà phải làm nô lệ suốt đời. Thì ai mà cười cho nổi?

-Xin lỗi, tôi mệt lắm! Cô tránh ra đi.

Jessica không cố ý nhưng có cố tình. Giọng của cô lớn hơn bình thường, âm điệu cũng dữ dằn hơn. Tay cô hất mạnh hơn bình thường mặc dù cô biết rất rõ sức mạnh của bản thân.

Nụ cười được thay thế bằng những giọt nước mắt khi cả thân người chạm đất, Tiffany không khóc vì đau, Tiffany khóc vì cảm thấy sợ hãi. Cô không biết con người này. Đây không phải là bé Hung bạo đáng yêu của cô.

-Tại…tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy chứ? Tớ đã làm gì sai sao?

-Sai ư? Tất cả những gì cô làm đều là sai cả? Sự tồn tại của cô chính là sai lầm lớn nhất đó.

Khi nóng người ta thường nói mà không suy nghĩ.

Jessica không nhận ra rằng những lời nói của mình đang bóp nghẹt một trái tim. Bỏ mặc Tiffany thổn thức không nói nên lời, Jessica đi thẳng về phòng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti