Chương 13 + 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 - Tôi nhìn trúng cậu rồi

Tiểu Huy và Trương Điền trở lại văn phòng, thấy trên bàn làm việc có rất nhiều đồ ăn vặt và đồ uống. Lại liếc Nghi Ân, thấy cậu ta đang vắt vẻo một chân trên đầu gối, nhếch mày vui vẻ nhìn bọn họ.

“Ôi chao, có chuyện gì thú vị đây?” Tiểu Huy chạy tới đớp ngon lành.

Nghi Ân nói: “Tôi mua cho các cậu đấy.”

Trương Điền vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, “Hôm nay là ngày gì thế?”

“Không ngày gì cả, chỉ là tâm tình tôi tốt thôi.”

Tiểu Huy muốn bóc một bao hạt dưa, kết quả miệng bao bị toạc quá lớn, hạt dưa vãi cả ra đất. Tiểu Huy đang định khom người đi dọn, Nghi Ân lại kéo lấy hắn.

“Đừng nhặt, để đấy lát nữa tôi quét.”

Tiểu Huy nghe xong lời này liền cùng Trương Điền trao đổi một ánh mắt, đây là hỉ sự lớn cỡ nào chứ? Có thể khiến Đoàn đại thiếu gia chủ động đi lao động thu dọn cơ đấy.

Quả nhiên hạnh phúc và đau đớn luôn nương tựa vào nhau, trước khi quen biết Gia Như, tháng ngày của Nghi Ân cũng chỉ bình bình đạm đạm mà trôi qua, không có chuyện gì đáng để hưng phấn. Kết quả nín nhịn ủy khuất suốt mấy ngày qua, cuối cùng cũng diệt trừ được hai cái đại họa trong lòng, tâm tình nháy mắt liền sảng khoái không gì sánh nổi, như thể chiếm được tiện nghi cực lớn.

Buổi tối tan ca, Nghi Ân ôm tâm tình thoải mái vô hạn, bá vai đồng sự, nói nói cười cười đi ra ngoài cổng.

“Cậu Đoàn, hôm nay có việc gì vui thế? Nói các anh em nghe thử xem nào.”

Nghi Ân mím môi làm ra vẻ thần bí, đường nét trên mặt vô cùng tươi tắn sống động.

“Không nói cho các cậu biết.”

“Ha, cố tình khơi gợi trí tò mò đấy phỏng? Đại Điền, cậu ta không nói, làm sao bây giờ?”

Thế là Trương Điền và Tiểu Huy cùng nhau giở trò với Nghi Ân.

“Đừng đùa, đừng đùa…”

Nghi Ân nửa giận nửa cười đẩy bọn họ ra, ba người đang đùa đến vui vẻ, bỗng nhiên Nghi Ân liếc thấy một bóng xe quen thuộc đang đậu cách đó không xa. Nét mặt linh động lập tức chết cứng, ngữ khí cũng cứng ngắc theo.

“Đừng đùa nữa!” Nghi Ân nổi giận gầm lên một tiếng.

Hai người đồng sự nhanh chóng thu tay về, còn trêu chọc nói: “Sao tự nhiên không chịu được thế? Ban nãy còn tốt đẹp mà, mới chạm hai cái đã tức giận rồi, cậu nói xem…”

Nghi Ân điều chỉnh lại cơ mặt một chút, nhẫn nại nặn ra một nụ cười.

“Không có gì, hai cậu về trước đi, tôi đi lấy xe.”

Tiểu Huy và Trương Điền đi rồi, Nghi Ân liền duy trì bộ mặt cương thi, đi về phía chiếc ô tô đang đỗ bên kia đường.

“Sao anh còn tới?”

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Gia Nhĩ duỗi ra bên ngoài ô cửa, búng búng tàn thuốc, ánh mắt thô ráp vẫn gãi mạnh trên mặt Nghi Ân như trước, không kiêng nể gì, không chút che giấu.

Nghi Ân cố nén một tia kiên nhẫn cuối cùng, hỏi Gia Nhĩ: “Tôi đã nói rõ ràng với em gái của anh rồi, lẽ nào cô ta chưa nói cho anh biết?”

“Nói rồi.”

Nghi Ân ghét nhất là loại khẩu khí rõ ràng ngang ngạnh vô lý, nhưng cứ duy trì bình thản dị thường này của Gia Nhĩ.

“Nói rồi mà anh còn tới?!!” Nghi Ân ngữ khí không lành.

Gia Nhĩ mở cửa xe bước xuống, dùng chân vê dụi đầu lọc thuốc, nhìn xuống Nghi Ân từ một khoảng cách gần, ánh mắt rất chuyên chú.

“Tôi nhìn trúng cậu rồi.”

Nghi Ân đỏ mặt tía tai mắng lại Gia Nhĩ, “Anh nhìn trúng tôi thì có tác dụng gì! Em gái anh đã chướng mắt với tôi rồi, anh cũng không thể làm chủ hộ cô ta đi?”

Khóe miệng Gia Nhĩ lộ ra một tia ý cười không dễ phát hiện, hắn duỗi tay ra, dị thường khí phách mà chỉ vào ngực mình, rồi lại chọc chọc vào huyệt thái dương của Nghi Ân.

“Ý của tôi là, ‘tôi’ nhìn trúng ‘cậu’ rồi.”

Gia Nhĩ nói ra lời này, hệt như xuất ra một Thiết Sa chưởng, nháy mắt đã bức Nghi Ân giật lùi ba bước.

“Không phải… Tôi không hiểu nổi, trông tôi giống gay lắm sao?”

Gia Nhĩ nói: “Tôi chính là nhìn trúng cậu, không liên quan tới gay.”

“Vậy anh nghĩ tôi có thể nhìn trúng anh sao?” Nghi Ân sắc bén quặc lại.

Gia Nhĩ nói: “Có hay không cũng chẳng liên quan.”

“Ý anh là, anh thích tôi thì không liên quan tới tôi?”

“Có liên quan.”

“Tại sao lại có liên quan?”

“Người tôi nhìn trúng chính là cậu, sao có thể không liên quan tới cậu?”

F*ck you! Ông đây không thèm vặn xoắn với mi nữa!

Nghi Ân lại nói: “Mẹ kiếp, nếu tôi có thể nhìn trúng anh, tôi tự cắt tờ rym!”

Nói xong liền xoay người bỏ chạy, khuôn mặt kia như thể bị áp lên một bàn ủi lớn, nháy mắt đã cháy đến đỏ rực, gió thổi qua có khi còn bốc ra hơi nước được đấy!

Chương 14 - Đây là cái kiểu logic gì chứ?

Cả đêm hôm ấy, Nghi Ân đều ngủ không được ngon, trằn trọc suy nghĩ chuyện ban sáng, càng nghĩ càng cảm thấy chán ghét. Đằng ấy thử nói mà xem, một gã đàn ông đang yên đang lành, thế nào tự nhiên lại nhìn trúng cậu cơ chứ? Nếu là một cô gái thì còn dễ lo liệu, tùy tiện nói đôi câu ngang ngạnh là đá văng được thôi. Thế nhưng loại người này lại không phải thân thiện gì cho cam, trông cái đức hạnh kia chắc hẳn chuyện gì cũng làm ra được. Thế này mà chọc giận hắn, để hắn tới trước cửa đơn vị diễn một tràng tuyên thệ ái tình, sau này chẳng cần nghĩ cũng đủ thấy nhức đầu.

Vốn dĩ là cuối tuần, có thể ngủ nướng một giấc ngon lành, nhưng Nghi Ân lại chẳng buồn ngủ chút nào. Cầm di động bấm tìm một hồi lâu, cuối cùng dừng lại ở cái tên Lâm Tể Phạm, liền căng thẳng bấm gọi.

“Alo…” Giọng nói ngái ngủ truyền tới từ trong ống nghe.

Nghi Ân trầm giọng hỏi: “Tển Phạm, cậu có rảnh không?”

“Khi nào?”

“Bây giờ luôn.”

Tể Phạm ngáp dài một cái, “Bây giờ mới mấy giờ chứ?”

Nghi Ân thở dài, “Bên tôi xảy ra chút chuyện, hơn nữa còn là vấn đề rất nghiêm trọng. Nếu cậu tiện, liền qua đây một chuyến đi, quán cafe ở ngay cổng Đông Trực, tôi chờ cậu.”

Ngắt điện thoại, Nghi Ân rửa mặt qua loa rồi thay quần áo đi ra ngoài.

Vốn định bí mật tán gẫu, kết quả Tể Phạm lại dẫn theo một gã trai tới. Hơn nữa còn là một yêu nam*, phong cách ăn mặc đặc biệt mang hơi hướm phương tây, ánh mắt khi đi đường còn hào hứng nhìn ngó xung quanh.

(*mỹ nam trung tính hóa)

“Đây là ai nhỉ?” Nghi Ân hỏi.

Tể Phạm giới thiệu, “Một người bạn của tôi, Phác Chân Vinh.”

Phác Chân Vinh cười tà, “Cứ gọi tôi Chân Vinh là được rồi.”

Chân Vinh… Nghi Ân âm thầm mắc ói, chẳng hiểu có phải do bị Gia Nhĩ làm rộn hay không, bây giờ Nghi Ân cứ hễ nhìn thấy người nào có thần vận gay là trong lòng lại không thoải mái.

Ánh mắt của Chân Vinh Chân rất độc, Nghi Ân bên này có chút tình tự nào, đều bị hắn chộp được cả.

Ba người vừa ngồi xuống ghế, phục vụ bàn liền đi tới.

“Xin hỏi ba anh dùng gì ạ?”

Nghi Ân nói: “Cafe đi.”

“Hai tách cafe.” Tể Phạm nói xong lại quay sang Chân Vinh, “Em uống gì?”

Chân Vinh nói: “Nước khoáng thiên nhiên Băng Xuyên 5100m (1).”

Tể Phạm phì cười, “Em nói thẳng là nước lọc không phải được rồi sao!”

“Giống nhau làm sao được? Nước khoáng Băng Xuyên có thể làm tăng độ đàn hồi của da, nước lọc có thể sao?”

Nghi Ân lại âm thầm liếc xấu Chân Vinh một cái.

Sau khi người phục vụ rời đi, Tể Phạm cố ý chỉ vào Nghi Ân, hỏi Chân Vinh: “Khà, người anh em này của anh có đẹp trai không?”

Chân Vinh liếc nhìn Nghi Ân, bâng quơ đáp: “Cũng xem như có chút dạng người đi!”

Nghi Ân không quá để ý tới lời bình phẩm của người ngoài về diện mạo của cậu, giữa anh em trêu chọc nhau cũng không quá để tâm, nhưng lời này từ miệng Chân Vinh nói ra, sao lại cảm thấy khó chịu vậy chứ?

Tể Phạm lại hỏi Nghi Ân: “Phải rồi, cậu nói bên cậu xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Khỏi nói đi, dù sao bây giờ tôi cũng triệt để nhịn xuống rồi.” Nghi Ân thở dài, “Tôi thật sự không biết nên mở miệng thế nào, bỏ đi, để sau này rồi nói, chúng ta tán gẫu chút chuyện khác trước đi.”

Chân Vinh ứa ra một câu, “Nghe ý tứ này là đang chê tôi làm cản trở chứ gì?”

Tể Phạm vỗ một cái lên đùi Chân Vinh, nói: “Em đừng thiếu tự trọng đi! Bạn anh chỉ thuận miệng nói thôi, nào có ý đấy?”

Chân Vinh nói: “Anh đập đùi tôi làm gì? Tôi nói cho anh biết! Chúng ta trong diễn ngoài diễn phải phân cho rõ ràng, đừng suốt ngày động tay động chân, để người khác thấy được thì biết nói thế nào?”

“Anh động tay động chân thì lại làm sao?” Tể Phạm càng táo tợn hơn, sờ loạn trên người Chân Vinh, “Cái miệng em còn tiện nữa, gia liền ở đây thượng em luôn.”

Chân Vinh cố tình rên một tiếng khiến Nghi Ân cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Sau khi nháo đủ, Chân Vinh kéo cổ áo lên, đứng dậy nói: “Thôi, không cản trở hai người các anh hàn huyên tình cảm nữa, tôi sang cửa hàng tổng hợp bên kia xem thử, tản bộ một chút.”

Tể Phạm nói: “Thấy gì đẹp thì cứ mua, lão công mua cho em.”

Nói xong lại cười phóng đãng một hồi rồi mới quay đầu về, phát hiện sắc mặt Nghi Ân cực kỳ không tốt.

“Khụ… là như vậy.” Tể Phạm giải thích một chút, “Gần đây tôi đang thích một cô gái, để chiếm được trái tim của cô nàng, tôi mới gọi Chân Vinh tới cùng tôi làm trò ái muội.”

Khóe miệng Nghi Ân giật giật, “Cậu cùng hắn ái muội, là để theo đuổi một cô gái?”

Cái này là kiểu logic mẹ gì!

Tể Phạm khẳng khái nói: “Đúng vậy! Cậu không biết sao? Bây giờ con gái đều thích thế đấy! Tôi trực tiếp theo đuổi thì chẳng buồn để ý tới tôi, tôi vừa cùng Chân Vinh ái muội, cô nàng liền dính tới ngay lập tức.”

Nghi Ân hóa đá.

Tể Phạm hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khủng khiếp thế? Bây giờ Chân Vinh cũng đi rồi, cậu có thể nói.”

Nghi Ân ấp úng lắc đầu.

“Không có.”

“Không có?”

“Ừ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro