Chương 19 + 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19 - Không thể thương lượng

Gia Nhĩ tạm thời được bảo lãnh chờ thẩm vấn, quay về làm việc và sinh sống như bình thường.

Sau khi cùng nhau phá đại án, cả bộ công an đều rất bận rộn, Nghi Ân tranh thủ lúc rảnh rỗi, suy tính xem có nên đi thăm Gia Nhĩ hay không. Mặc dù động cơ xuất hiện bất ngờ của Gia Nhĩ thật đáng hận, mấy vết thương kia đối với hắn mà nói cũng chỉ là chuyện vặt vãnh, nhưng suy cho cùng, những thương tích ấy đều là chịu vì Nghi Ân, về tình về lý cậu đều nên đi thăm một chút.

Bận rộn đến khuya trờ khuya trật mới tan ca, Nghi Ân tới cửa hàng tổng hợp mua một ít quà, xách đến nhà Gia Nhĩ.

Gia Như ra mở cửa, nhìn thấy hoa tươi trong tay Nghi Ân, trái tim bé nhỏ vẫn không chịu thua kém mà rạo rực đập thình thịch.

“Không phải chúng ta đã nói rõ ràng hết rồi sao? Anh thế nào lại… anh như vậy… khiến em rất khó xử…”

Gia Như chìa tay ra đón bó hoa trong tay Nghi Ân, kết quả Nghi Ân lại trực tiếp đi vòng qua người cô, tiến thẳng vào trong.

“Anh cô có nhà không?”

“Anh tìm anh ấy làm gì?”

Sau khi nghe Nghi Ân nói rõ mục đích đến, Gia Như lập tức ngã ngửa. Đậu xanh! Thì ra có chuyện như vậy, uổng công mình tự đa tình một phen. Có điều cô chẳng biết gì về việc Gia Nhĩ bị dính án, vì tính chất công việc của Gia Nhĩ bị thương là chuyện như cơm bữa, vậy nên Gia Như cũng không để ý.

Vừa nghe Nghi Ân nói vậy, Gia Như liền thu hồi nụ cười không đứng đắn, vội vàng tới trước cửa phòng ngủ gọi Gia Nhĩ.

“Anh, cảnh sát Đoàn tìm anh.”

Giọng nói trầm trầm của Gia Nhĩ vang lên từ trong phòng, “Vào đi!”

“Đù! Anh, anh tính thế nào đấy? Người ta tới nhà chúng ta tìm anh, anh nên ra ngoài đón khách mới phải chứ, đằng này lại bảo hắn đi vào tìm anh, anh thật là…”

Gia Như còn chưa nói hết, Nghi Ân đã đẩy cửa vào.

Sau đó cậu liền phát hiện, Gia Nhĩ bảo cậu vào phòng thay vì tự ra khỏi phòng là có lý do. Toàn thân hắn chỉ mặc một chiếc quần đùi, cơ bắp màu đồng gợi cảm mà cuồng dã, một thứ cự vật có thể gọi là khố hạ thần thoại ẩn núp giữa hai chân, trắng trợn thể hiện ra khí tức dã thú của hắn.

Nếu là gã đàn ông khác dùng hình tượng này phô bày trước mặt Nghi Ân, Nghi Ân nhất định sẽ hung hăng ghen tị một phen. Thế nhưng đối với một vị rõ ràng có mục đích không trong sáng thì cậu sẽ nhìn nhận kiểu khác.

Nghi Ân thu liễm dây thần kinh luống cuống, lạnh lùng nói với Gia Nhĩ: “Mặc quần áo hẳn hoi vào, ra ngoài nói chuyện!”

Nói xong, mặt vô biểu cảm xoay người ra ngoài.

Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, Gia Nhĩ rõ ràng nhìn thấy hai tai Nghi Ân đỏ bừng.

Gia Nhĩ tùy tiện khoác lên người một chiếc áo rồi đi ra, Nghi Ân đang uống trà lạnh để giảm nhiệt.

“Sao muộn thế này mới tới?”

Nghi Ân nói: “Trong cục rất nhiều việc, nhất thời không kiếm được thời gian. Tôi tới đây chủ yếu là muốn nói một chút về trường hợp của anh. Mặc dù anh không phải nhân viên chấp pháp, nhưng tình huống khi ấy tương đối nguy ngập, kẻ xấu nổ súng về phía quần chúng, tính nguy hại xã hội cực cao. Dưới tình huống như vậy, mặc dù anh đã bắn chết nghi phạm, nhưng cũng thuộc về trường hợp phòng vệ chính đáng, sau khi điều tra rõ ràng, hẳn là sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự.”

Gia Nhĩ không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Nghi Ân.

Nghi Ân bị hắn nhìn chòng chọc đến vô cùng mất tự nhiên, thái độ mới rồi còn ôn hòa, chỉ trong nháy mắt đã trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

“Anh có nghe tôi nói không đấy?”

Gia Nhĩ đặc biệt không thành khẩn mà ừ một tiếng.

Sau đó, Nghi Ân liền không biết nên nói gì nữa. Hai người lần lượt lâm vào trầm mặc, Gia Nhĩ tiếp tục trắng trợn nhìn Nghi Ân chằm chằm, cứ nhìn mãi nhìn mãi, như thể muốn nhìn tới từng cọng lông của Nghi Ân.

Không biết có phải bởi vì biểu hiện anh dũng của Gia Nhĩ ngày đó khiến Nghi Ân có thêm vài phần tán thưởng đối với hắn hay không. Bây giờ bị Gia Nhĩ nhìn chằm chằm như vậy, Nghi Ân đã không còn cảm thấy quá chán ghét.

Gia Nhĩ đang nhìn đến xuất thần, Nghi Ân bỗng nhiên bật cười khó hiểu.

Nụ cười này, khiến trái tim Gia Nhĩ hung hãn rung lên.

“Cười gì?”

Nghi Ân nói: “Tôi cảm thấy con người anh cũng được, là một người đàn ông thành thục! Chẳng bằng như vậy đi, tôi có thể cùng anh kết giao bạn bè, anh cảm thấy thế nào?”

Gia Nhĩ đặc biệt thẳng thắn đáp lại hai chữ, “Không được.”

“Nhất định… phải như vậy sao? Như vậy được sao?”

“Được.”

Nghi Ân miễn cưỡng thu liễm sự cáu kỉnh, lại nói với Gia Nhĩ: “Kỳ thực tôi thấy, cảm giác của anh đối với tôi có khả năng chính là một loại ăn ý đồng cảm, kết quả lại bị anh hiểu sai. Tôi cũng có kiểu anh em thân thiết này mà! Suốt ngày nhớ nhung, ba ngày không thấy liền muốn…”

“Ai?”

Nghi Ân âm thầm nghiến răng, đồ cờ hó! Nói mãi mà chẳng bắt được trọng điểm!

“Thôi thì nói thế này đi, anh khẳng định anh đối với tôi là loại tình cảm không chính đáng kia sao? Liệu có phải là do anh hiểu sai không? Anh có chứng cớ gì để chứng minh anh đối với tôi là…”

“Tôi muốn cùng cậu lên giường.” Gia Nhĩ nói.

“…”

Nghi Ân hiểu ra, cậu không nên động cái tâm trắc ẩn này mà làm gì, cậu không nên tới đây, không nên trí nhớ ngắn hạn, để bây giờ lại phải vác khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ mà đi về.

Gia Như vào nhà vệ sinh một lúc, quay ra đã không thấy Nghi Ân đâu nữa.

“Hắn đi rồi?” Hỏi Gia Nhĩ.

Gia Nhĩ gật đầu.

Gia Như bỗng nhiên sà vào lòng Gia Nhĩ, nước mắt lã chã nói: “Anh à, anh khiến em cảm động quá đi mất. Em cũng đã quyết định buông tha cho hắn rồi, anh còn đối tốt với hắn như vậy…”

Chương 20 - Gửi nuôi

Gia Nhĩ phải đích thân dẫn một nhóm nữ bảo tiêu tới bãi biển Yên Thai làm đặc huấn, trước lúc xuất phát liền xách lồng chim tới tìm Nghi Ân, mặt dày nói: “Tôi phải ra ngoài một khoảng thời gian, trước mắt đem nó gửi nuôi ở chỗ cậu đi.”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Nghi Ân hỏi.

Gia Nhĩ nói: “Vậy tôi liền không đi nữa.”

Nghi Ân lập tức nhận lấy lồng chim, xoay người đi vào nhà, treo lên trước ban công phòng ngủ, chỉ vào đầu chú yểng mà cảnh cáo: “Nói cho mày biết, chớ có bắt nạt tiểu hắc nhà tao đó nha.”

Đại yểng to mồm kêu một tiếng lảnh lót, “Tôi yêu cậu!”

Nghi Ân thần sắc đình trệ, trong đôi mắt nheo nheo lộ ra ý cảnh cáo ác liệt.

“Mày còn nói bậy nói bạ nữa, tao bóp chết mày!”

“Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu…”

Mẹ Đoàn ở trong thư phòng nghe thấy động tĩnh, bèn ló đầu vào hỏi Nghi Ân: “Ai nói đấy?”

Nghi Ân bực tức đè thấp thanh âm quát đại yểng một tiếng, “Yên tĩnh chút đi! Còn ầm ĩ nữa là tao bẻ cái mỏ mày xuống đó!”

Tới buổi đêm, Nghi Ân sau cả một ngày bận rộn đã vô cùng mỏi mệt, đang mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên bị một tiếng kêu của đại yểng đánh thức.

“Cậu thật mê người!”

Nghi Ân hung dữ quẳng ánh mắt về phía cửa sổ, mợ mày, thật đúng là người sao dưỡng chim vậy!

Sợ quát lại chỉ tổ khiến yểng ta càng thêm lắm mồm kêu rống, Nghi Ân liền giả vờ như không nghe thấy, khẽ trở mình một cái rồi lại tiếp tục ngủ.

“Cởi áo lót của cậu! Cởi quần nhỏ của cậu! Cởi áo lót của cậu! Cởi quần nhỏ của cậu!…”

Cái móe gì thế này?! Nghi Ân không thể nhịn hơn được nữa, liền quay đầu sang quát ầm lên với đại yểng: “Đừng có ầm ĩ nữa!”

Kết quả, một tiếng này của cậu chẳng những không khiến đại yểng câm miệng, trái lại còn kích khởi dục vọng phát ngôn của tiểu yểng.

Tiểu yểng học theo khẩu khí của Nghi Ân, rống lên lặp đi lặp lại.

“Đừng có ầm ĩ nữa, đừng có ầm ĩ nữa, đừng có ầm ĩ nữa…”

Đại yểng lại càng sôi nổi, vỗ cánh phành phạch xinh xinh điên điên mà nhảy nhót trong lồng, càng nói càng hăng hái.

Và thế là, trong phòng liền vang lên “khúc song ca” lúc trầm lúc bổng.

“Cậu thật mê người, đừng có ầm ĩ nữa, tôi yêu cậu, đừng có ầm ĩ nữa, cậu là áng mây đẹp nhất trong lòng tôi, khiến tôi muốn dụng tâm giữ lại…”

Giữ cái trứng! Nghi Ân gào một tiếng, “Cút!”

* * *

Ngày hôm sau tan làm, Nghi Ân liền xách lồng chim đi ra ngoài, định đem con đại yểng này tới nhà bạn gửi nuôi, kết quả lại bị mẹ Đoàn ngăn cản.

“Con đừng đem chú chim này đi tặng người ta, mẹ thấy khá là thích nó đấy!” Mẹ Đoàn nói.

Nghi Ân buồn bực, “Mẹ thích nó?”

“Phải, cái miệng nhỏ của chú chim này thật là ngọt, mở miệng khép miệng đều là tôi yêu cậu, cậu thật mê người…, so với chim của con thì khiến người ta yêu thích hơn nhiều. Con chim kia của con đôi lúc lại vô duyên vô cớ thốt ra mấy lời thô tục, đặc biệt không khiến người ta yêu thích!”

Nghi Ân không biết nên nói gì cho phải, nếu mẹ cậu mà biết vì sao con chim này lại nói những lời như vậy, phỏng chừng sẽ bắt nó làm thịt ngay tại chỗ.

“Nếu con không thích nuôi, vậy treo vào ban công phòng mẹ đi.” Mẹ Đoàn nói.

Nghi Ân nghĩ tới chuyện không biết con chim này sẽ còn ứa ra những lời ghẹo người gì, đành phải nói: “Thôi, vẫn là để nuôi trong phòng con đi.”

Thế là, cậu lại nghiến răng nghiến lợi xách con chim ồn ào kia về.

* * *

Bên bờ biển Yên Thai, một dàn mỹ nữ bảo tiêu mặc bikini, bị trói hết tứ chi rồi ném lên bãi cát nằm phơi nắng gắt. Qua hai ba ngày huấn luyện ngắn ngủi, có người đã bị phơi nắng đến tróc da, vết thương to nhỏ trên người gần như đều bị nước biển ngâm trắng.

Đứng sau lưng các cô là hai nam huấn luyện viên cường tráng mặc mê thải phục (1), một gã đạp chân lên người mỹ nữ đang nằm phủ phục dưới mặt cát, một gã cầm vật nặng trong tay đè lên lưng mỹ nữ trước mặt.

Các nữ bảo tiêu ăn mặc gợi cảm nóng cháy, vẻ mặt thống khổ, nam huấn luyện viên lại có vẻ chẳng nương tay chút nào.

Gia Nhĩ đi chân trần trên bãi biển, mặt vô biểu cảm chăm chú nhìn đám thiếu nữ yếu đuối này chịu đủ các loại tra tấn.

Trong một lần huấn luyện vật lộn, có nữ bảo tiêu bị huấn luyện viên giật đứt áo ngực, lập tức kêu ré lên một tiếng, dùng tay che lại theo bản năng, kết quả vì động tác này mà phải chịu phạt nặng.

Gia Nhĩ đứng trước mặt một hàng nữ bảo tiêu, ngữ khí đặc biệt hờ hững nói: “Nhớ cho kỹ, thân là một vệ sĩ, sự an toàn của chủ nhân mới là quan trọng nhất, hình tượng cá nhân của các cô chỉ là thứ yếu. Muốn trở thành một vệ sĩ đạt tiêu chuẩn, nhất định phải có sự hi sinh hình tượng cá nhân…”

Đang nói, di động chợt vang lên.

Gia Nhĩ phất tay ý bảo các huấn luyện viên tiếp tục huấn luyện, còn mình thì đi sang một bên nhận điện thoại.

_____________

*Chú thích

(1) mê thải phục: là một loại trang phục huấn luyện cơ bản. Mê thải phục yêu cầu sóng ánh sáng phản xạ của nó cùng sóng ánh sáng phản xạ của cảnh vật xung quanh có sự giống nhau đáng kể, chẳng những có thể mê hoặc thị lực trinh sát của địch nhân, mà còn có thể đối phó với trinh sát hồng ngoại, khiến thiết bị dò nhìn hiện đại của địch nhân khó có thể nắm bắt được mục tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro