Chương 23 + 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23 - Mặc quần nhỏ vào

Chẳng mấy chốc, trời thực sự đổ mưa, hơn nữa còn là mưa rền gió dữ. Mặc dù đã đóng cửa sổ nhưng Nghi Ân vẫn có thể nghe được động tĩnh bên ngoài. Hạt mưa nện lộp độp lên bệ cửa sổ, nện đến lòng Nghi Ân thất linh bát lạc, nện ra vô số tia lửa nhỏ.

Cậu đi tới bên cạnh cửa sổ, oán hận nhìn ra ngoài.

Nếu trời chỉ mưa thôi thì còn đỡ, đằng này lại gió giật ầm ầm kèm cả giông tố, cây dù trong tay Gia Nhĩ đã bị chà đạp đến chẳng còn ra hình dạng.

"Cút lên xe anh đi!" Nghi Ân tức giận rống lên một tiếng.

Kết quả chẳng trấn trụ được Gia Nhĩ, lại còn rước cả mẹ Đoàn tới.

"Con trai, làm sao vậy?"

Nghi Ân tạm thời làm dịu hô hấp một chút, nói về phía cửa: "Mẹ, con không sao."

"Sét đánh đấy, nhớ đóng cửa sổ cho chặt."

"Vâng."

Kết quả, Nghi Ân chẳng những không đóng cửa sổ, mà còn mở phanh cửa sổ ra.

"Lăn vào đây!"

Gia Nhĩ nhảy qua cửa sổ vào phòng chỉ trong nháy mắt, Nghi Ân rõ ràng nhìn thấy một tia cười nhe nhởn ẩn giấu dưới khuôn mặt bình tĩnh của hắn.

Sau khi vào phòng, Nghi Ân liền bảo Gia Nhĩ đi tắm rửa trước, để tránh cả người ướt sũng, ngồi chỗ nào cũng bất tiện. Tiếp đó lại lấy một bộ đồ ngủ rộng thùng thình từ trong tủ quần áo ra, đưa cho Gia Nhĩ.

Sau khi vào phòng tắm, Gia Nhĩ mới phát hiện nơi này có đủ các loại đồ dưỡng da của trai tân Nghi Ân, nhịn không được hừ cười một tiếng, còn thích làm đỏm nữa cơ!

Gia Nhĩ tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy Nghi Ân đang phơi quần áo ướt của hắn lên dây.

"Quần lót của cậu nhỏ quá, mặc chật." Gia Nhĩ nói.

Nghi Ân phừng một cái tím tái cả mặt.

"Cái đệch, ai bảo anh mặc?"

"Tôi thấy trong phòng tắm có treo, liền mặc." Một bộ biểu tình như lẽ hiển nhiên.

Ánh mắt sắc lẻm lạnh băng của Nghi Ân thẳng tắp trừng về phía hắn.

Gia Nhĩ trượt tay tới bên xương hông cường tráng, ngữ khí đặc biệt cố tình.

"Không thì... bây giờ tôi cởi ra?"

"Không cần!"

Nghi Ân cứng rắn gạt đi, sầm mặt đi về phía bàn viết.

Sau đó kéo mở ngăn bàn, lấy mô hình nhà gỗ ra.

"Lời ngày đó anh nói có còn tính không?" Nghi Ân hỏi.

Gia Nhĩ hỏi lại: "Lời gì?"

Nghi Ân có chút không được tự nhiên nói: "Chính là gia gia cười với anh một cái, anh liền cho nó mặc vào một chiếc quần nhỏ."

Nói xong bèn lấy con tò he hình người ra.

Gia Nhĩ vừa thấy vậy, khóe môi căng cứng liền nhịn không được hiện lên một tia ý cười.

"Cười gì?" Nghi Ân mặt mũi âm trầm.

Việc này phải ai cũng sẽ cười thôi, tiểu kê nhi và cái mông nho nhỏ của con tò he kia đều đã bị Nghi Ân bôi đen, bên trên còn dính chút gì đó nhão nhão trông cực buồn cười. Xem ra trước đấy Nghi Ân đã nỗ lực vô số lần, nghĩ muốn cho con tò he này mặc vào một chiếc quần nhỏ, kết quả tay nghề lại không được tốt, liền biến thành cái bộ dạng như hiện tại.

Gia Nhĩ chép miệng, thản nhiên nói: "Độ khó tăng lên mất rồi, chỉ cười thôi không được!"

"Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!" Nghi Ân nheo mắt nhòm Gia Nhĩ, "Gia gia bảo anh sửa là đã coi trọng anh rồi! Có sửa hay không, không sửa thì trả đây!"

Gia Nhĩ nghiêng đầu liếc nhìn Nghi Ân, nói: "Sửa."

Lúc này Nghi Ân mới xem như có chút ý cười.

Thế là, ngoài trời đổ mưa to, trong nhà hai người ngồi bên cửa sổ. Nghi Ân vừa nghe tiếng mưa rơi, vừa nghe tiếng đinh đinh đang đang của Gia Nhĩ. Cậu đặc biệt buồn bực, vì sao cậu dùng búa cũng không đập được, mà Gia Nhĩ chỉ dùng một con dao nhỏ lại có thể chém sắt như chém bùn thế?

"Lực không ở trên dao, mà ở nơi tay." Gia Nhĩ nói.

Hừ... Nghi Ân hừ lạnh một tiếng.

Bất quá, không thể không khiến Nghi Ân bội phục chính là đôi bàn tay to lớn thoạt nhìn vô cùng thô kệch của Gia Nhĩ lại có thể làm được công việc tinh tế như vậy. Dao kẹp giữa ngón tay lưu loát uyển chuyển, làm việc đẽo gọt mà đặc biệt đẹp mắt. Chẳng mấy chốc, tiểu kê kê giương lên trời của con tò he đã biến mất, thay vào đó là một ụ nhỏ gồ lên chắc mẩy.

Chẳng biết Gia Nhĩ động tay động chân kiểu gì, sau khi mặc quần nhỏ vào, trông nó chẳng những không đứng đắn hơn, trái lại còn có cảm giác mời gọi. Vẫn thường hay nói hoàn toàn trần trụi chẳng khiến người ta bị cám dỗ, nửa che nửa đậy mới gọi là gợi cảm, bàn tay thần sầu của Gia Nhĩ đã diễn tả vô cùng sâu sắc câu nói này.

Nghi Ân cảm thấy vẫn không được tự nhiên, lại nói: "Mặc quần dài vào."

Gia Nhĩ nâng mí mắt lên nhìn cậu một cái, nói: "Lượng công trình quá lớn, tôi không xoay chuyển được."

"Anh tuyệt đối là cố ý."

Gia Nhĩ liếm liếm răng nanh, "Tôi chiếu theo yêu cầu của cậu đấy thôi? Cho nó mặc thêm một chiếc quần nhỏ. Cậu không nói rõ hiển nhiên là muốn nó lẳng lơ, còn trách tôi thủ nghệ bất tài."

Chương 24 - Tập kích đêm khuya

Trái tim Nghi Ân bỗng chốc tóe lửa, cậu vung mạnh một nắm đấm về phía cổ Gia Nhĩ.

"Đệch, anh bảo ai lẳng lơ đấy?"

Gia Nhĩ thần tốc xòe bàn tay ra, bộp một tiếng đỡ được cú đấm này. Sau đó năm ngón tay chầm chậm khép lại, bao bọc tay Nghi Ân trong lòng bàn tay của mình.

Nghi Ân dùng sức giãy ra, nhưng không dời đi được.

Trong lòng không phục, nắm đấm còn lại cũng khua tới luôn, kết quả lại bị tay kia của Gia Nhĩ bao bọc giống vậy.

"Buông ra!" Nghi Ân dựng thẳng lông mày.

Gia Nhĩ chẳng những không buông tay, trái lại còn nắm chặt thêm, như thể muốn bóp nát xương ngón tay của Nghi Ân, nắm vụn da thịt, hoàn toàn khảm vào lòng bàn tay của mình.

Nghi Ân bị đau, đấu lại ánh mắt của Gia Nhĩ, sâu trong nội tâm bỗng nhiên có một loại cảm giác rét sợ.

Gia Nhĩ lẳng lặng nhìn cậu, sắc bén như dao, ác liệt như lửa, tựa hồ muốn đem da thịt xương cốt của Nghi Ân nuốt cả vào bụng. Ngay tại thời khắc Nghi Ân hoảng loạn, bỗng nhiên một cỗ cường lực kéo giật lấy cậu, cứng rắn nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất, cả người đổ về phía Gia Nhĩ.

Một âm thanh nặng nề vang lên, cả mặt Nghi Ân đập bộp vào lồng ngực rắn chắc mà đầy độ đàn hồi của Gia Nhĩ. Sau đó, còn chưa kịp đứng vững, thân thể đã lại bắt đầu ngả mạnh về phía sau, hai chân không thể khống chế, lảo đảo một cái ngã xuống giường.

Đèn bỗng nhiên phụt tắt, Nghi Ân bị một thân hình cường tráng đè nặng đến không thể động đậy.

Cậu định chửi toáng lên, nhưng lại bị Gia Nhĩ bịt miệng.

Hai chữ "xâm phạm" đâm thẳng vào tầng vỏ não, sâu trong nội tâm Nghi Ân điên cuồng oán giận cùng gào thét tuyệt vọng. Cậu gần như liều mạng mà phản kháng giãy giụa, mấy giây đồng hồ sau đã đầm đìa mồ hôi.

Bàn tay Gia Nhĩ đặt trên miệng Nghi Ân, cảm nhận được bờ môi mỏng dưới lòng bàn tay mình đang mấp máy và ma sát kịch liệt, còn cả từng luồng nhiệt khí khẩn trương dồn dập đang phả mạnh lên mu bàn tay, trắng trợn biểu lộ sự căng thẳng cùng kháng cự cường liệt của Nghi Ân đối với việc tiếp xúc thân thể, đây là loại phản ứng chỉ thấy được ở đàn ông chưa có kinh nghiệm gì.

Gia Nhĩ mỉm cười, nụ cười của hắn cùng hành động tùy tiện hiện giờ hình thành sự tương phản cường liệt, cười tới nỗi Nghi Ân ngay cả suy nghĩ muốn giết hắn cũng có.

Bỗng nhiên, một nòng súng lạnh như băng dựng thẳng trước ô cửa sổ rộng mở.

Gia Nhĩ bất ngờ nhảy bật lên, gần như chỉ trong nháy mắt đã phi tới cửa sổ, một chưởng bổ xuống cổ tay kẻ cầm súng. Bộp một tiếng, khẩu súng rơi xuống sàn nhà, Nghi Ân kịp thời phản ứng, cấp tốc lao về phía cửa sổ.

Nhưng vì vừa bị Gia Nhĩ đè ép quá lâu nên thân thể không được linh hoạt như lúc thường, chờ tới khi cậu tới bên cửa sổ, Gia Nhĩ đã rầm một tiếng đóng chặt cửa lại. Bởi vì dùng lực quá mạnh, cửa sổ như bị khảm chặt vào tường, làm thế nào cũng không đẩy ra được.

Sức của Nghi Ân không nhỏ, nếu là ở lúc thường, nhất định có thể mở được cửa sổ. Thế nhưng vừa bị Gia Nhĩ siết rõ chặt, hai bàn tay như bị rút gân, hoàn toàn không sử được lực.

Cậu muốn chạy ra phòng khách mở cửa, kết quả lại phát hiện cửa chính và cửa sổ đều đã bị hóc chặt, mở không ra.

Nghi Ân vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Trong màn mưa, Gia Nhĩ đang cùng một gã đàn ông không rõ thân phận triền đấu.

Giờ phút này, Nghi Ân mới hiểu vì sao Gia Nhĩ phải bóp tay mình, phải tắt đèn trong phòng, phải xô mình ngã xuống giường, hơn nữa còn bịt miệng mình...

Mà mình, vào thời điểm ấy lại hối hận vì đã để một kẻ tính khí ác liệt tiến vào phòng.

Cuộc chiến bên ngoài đang đến hồi kịch liệt, gã đàn ông kia thân thủ cũng không tồi, bằng không đã chẳng trốn thoát dưới tình huống lần trước. Hơn nữa trong ngực gã còn giấu một khẩu súng khác, họng súng chỉ thẳng vào Gia Nhĩ, trong lòng Nghi Ân hồi hộp căng thẳng. Gia Nhĩ mở rộng hai tay, chỉ trong nháy mắt, đã thực hiện một chiêu tay không đoạt súng cực kỳ ghê gớm.

Sau đó, hai người lại tay không triền đấu một hồi, Gia Nhĩ móc hai chân lên vai tên tội phạm, tên tội phạm quăng Gia Nhĩ ngã xuống đất, Gia Nhĩ lại dùng hai bắp đùi cường hãn lật cả người tên tôi phạm ngã sấp xuống theo. Sau đó đầu gối hắn đạp mạnh lên lưng tên tội phạm, vặn chéo hai tay gã ra sau rồi bóp mạnh, chỉ nghe thấy hai tiếng răng rắc vang lên, tên tội phạm phát ra một tiếng rống tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro