Chương 29 + 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29 - Vụng trộm

Nghi Ân lướt qua một lượt các phòng làm việc, điền bảng biểu, in dấu tay, thỏa thuận phương án huấn luyện, bởi vì nói quá nhiều nên thường xuyên uống nước. Chốc chốc lại buồn đi vệ sinh, vội vội vàng vàng chạy về phía WC, còn chưa kịp hành sự đã sắp nhịn không nổi, vừa lấy ra liền “xè”.

Một hoạt động cực kỳ bình thường, cũng có thể bán đứng tính từng trải của một người đàn ông.

Thông thường dưới loại tình huống này, vội vội vàng vàng chạy tới WC đều là trai tân, ngược lại, nếu một người đàn ông thong thả bước vào WC, vừa nhìn ngó xung quanh vừa đi về phía bệ tiểu tiện, duỗi một bàn tay vào trong đũng quần đào lấy, thật vất vả mới tìm được công cụ của mình. Sau đó lại đứng yên bất động một hồi, tựa như đang khảo lự một nan đề của thế giới, chờ tới khi kết thúc công việc, mới phát hiện đã làm ướt cả giày, thì đó tuyệt đối không phải trai tân.

Như Nghi Ân đây, vật thể ở khố hạ như vòi rồng cao áp của chiến sĩ phòng cháy chữa cháy, phun cả lên bức tường đối diện, thậm chí còn có thể bắn ngược trở về, đây tuyệt đối là trai tân.

Đương nhiên, trai tân cũng rất chú ý quan sát nơi riêng tư của những người đàn ông khác, sau đó bụng dạ hẹp hòi mà đem so sánh với của mình. Nghi Ân chính là như vậy, mỗi lần đi tiểu đều trông có vẻ rất chuyên tâm, kỳ thực ánh mắt lại luôn ngó trái ngó phải.

Nghi Ân dậy thì sớm hơn so với bạn đồng lứa, hồi lớp sáu tiểu học, lúc đi nhà xí còn từng có nam sinh khác gọi cậu là “củ cải trắng”, mỗi lần như vậy Nghi Ân lại quẳng hai cái, vẻ mặt ta đây lợi hại. Thật không ngờ, hơn mười năm đã qua, củ cải trắng của người ta đã biến thành củ cải đen, củ cải trắng của Nghi Ân lại vẫn trong sáng giòn rụm như thế.

Lúc tiến hành được một nửa, bên cạnh liền có người đi tới, ánh mắt Nghi Ân theo bản năng lệch sang bên phải.

Người nọ kéo khóa quần, vừa lấy cái đó ra được một nửa, Nghi Ân liền rùng mình. Sau đó tiếng nước từ bên cạnh truyền tới, nếu dùng vòi cao áp để hình dung cái đó của Nghi Ân, vậy vị kia tuyệt đối có thể coi là nỏ pháo, tiếng động này đủ để khiến toàn bộ người trong WC phải ghé mắt liếc xéo.

Có thằng đàn ông nào thấy được đại thần như vậy mà không hướng mắt lên liếc thử một cái? Nghi Ân cũng không ngoại lệ.

Kết quả, lúc liếc tới hầu kết đã cảm thấy không được đúng cho lắm, mí mắt nâng thêm tí nữa, liếc tới bờ môi với đường nét kiên nghị cứng rắn lại hơi nhếch lên, liền thấy kẻ kia đang dùng một tư thái bễ nghễ để nhìn cậu.

Nghi Ân cấp tốc thu hồi ánh mắt. Đệt! Sao lại chạm mặt hắn nữa rồi?

Trong lòng sợ run một hồi, đột nhiên nhớ tới ban nãy mình vừa rêu rao độ tuổi hoàng kim thế lọ thế chai, rồi lại so sánh với tình huống hiện tại. Đã hiểu cái gì gọi là lạc đà chết đói còn lớn hơn ngựa béo, cái thứ này cho dù có suy sụp, cũng dư sức lấy một địch ba đi?

Kỳ thực lúc Nghi Ân lén rình coi Gia Nhĩ, Gia Nhĩ cũng đang liếc ngó Nghi Ân, cái đó của Nghi Ân lấy ra được hơn nửa, màu sắc thanh lệ, phần đầu mềm mại màu hồng, lại một lần nữa bán đứng thân phận trai tân của cậu.

Nghi Ân dường như ý thức được đặc trưng này, nhanh nhanh chóng chóng thu tờ rym, chạy về phía bồn rửa tay.

Gia Nhĩ không nhanh không chậm, nhưng tốc độ đi tới bồn rửa tay lại chẳng kém Nghi Ân là bao.

Sau đó, bốn mắt chạm nhau trong gương, một bên vừa sắc bén lóe lên liền cấp tốc thu hồi, một bên lại ẩn giấu ý cười trắng trợn.

Sau khi ra ngoài, vừa đúng lúc là thời gian nghỉ ngơi, Nghi Ân liền tới trò chuyện cùng một đám học viên.

Có mấy học viên nữ nhìn thấy ngoại hình, cách ăn mặc cùng khí chất của Nghi Ân, đều tranh nhau trò chuyện với cậu. Nghi Ân ở nơi công cộng từ trước tới tay đều mang ý cười, hữu lễ hiền hòa, hào sảng khéo miệng, phong phạm cậu ấm kia thu hút người khác khỏi cần phải nói.

“Tôi đã bảo Tề Viện Viện cũng thường thôi mà, người ta cứ thích tâng bốc vậy chứ, nếu tôi mà được như này như kia, chỉ ba ngày là đã lên tới đỉnh cao rồi.”

“Tôi vừa nhìn thấy cô ta liền mất kiên nhẫn.”

“Emma, tôi sắp chịu không nổi rồi, cầu loại bỏ đi!”

“…”

Cả một đám đang trò chuyện đến say sưa vui vẻ, bỗng nhiên Gia Nhĩ xuất hiện từ phía sau Nghi Ân, nhìn như tùy ý mà vỗ một cái lên mông cậu, hỏi mọi người: “Đang tán gẫu gì thế?”

Đám người kia liền giật mình cả kinh, lão đại đã khi nào thì cảm thấy hứng thú với nội dung tán phét của chúng ta cơ chứ?

Kết quả, đám học viên đang định mở miệng trả lời, Gia Nhĩ đã xoay người đi mất. Hơn nữa còn không phải đi nhận điện thoại, cũng không phải có ai gọi hắn, cứ như vậy thong thả mà rời đi chỗ khác.

“Hợ, quái lạ, ban nãy có phải hắn vừa hỏi chúng ta đang tán gẫu cái gì không?”

“Đúng thế.”

“Chúng ta còn chưa nói, sao hắn đã đi mất rồi?”

“Vậy chứ hắn đến đây làm gì?”

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt cực kỳ khó hiểu, chỉ một mình Nghi Ân là sa sầm mặt mũi, duỗi tay về phía sau, dùng sức phủi phủi hai cái ở chỗ vừa bị Gia Nhĩ sờ qua.

Chương 30 - Một chữ ngàn vàng

Sáng sớm, Gia Như mặc đồ ngủ, đầu tóc bù xù bước ra từ phòng ngủ, lững thững đi tới phòng huấn luyện.

Đám học viên bảo tiêu ở đây đã sớm quen với cách ăn mặc lúc ở nhà của Gia Như, không mặc áo ngực, hai bánh bao lớn cúp D lúc ẩn lúc hiện trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Thỉnh thoảng cô nàng còn vươn vai, làm cả khuôn ngực chuyển động, tầng vải sợi mỏng manh trên ngực căng ra thành hình dáng gồ gồ, vẫn hồn nhiên không hay biết mà đi xuyên qua một đám đàn ông.

“Trương Đức Tử, hôm qua tôi bảo anh đi siêu thị mua cho tôi băng hàng ngày, sao anh lại mua cho tôi băng vệ sinh hả?” Gia Như oang oang hỏi một chàng trai thường xuyên làm chân chạy vặt.

Chàng trai vẻ mặt hồ đồ, “Cái đó… có gì khác nhau sao?”

“Nói nhảm! Băng kia là để dùng trước và sau kỳ kinh, còn băng vệ sinh là để dùng trong kỳ kinh.”

“Nếu đã không có cái kia, còn dùng làm gì? Không ngại bịt quá bí bách sao?”

“Tôi đánh chết anh…”

Gia Như đang nháo đến ầm ĩ, đột nhiên liếc thấy một thân ảnh quen thuộc, cánh tay đang quấn lấy chàng trai kia lập tức buông ra, ý cười đùa trong mắt dần dần nhạt đi, thay vào đó là sự kinh hãi.

“Hắn… hắn… sao hắn lại tới đây?” Gia Như chỉ vào Nghi Ân đang khuân vác cùng một đám bảo tiêu cách đó không xa.

Chàng trai nói: “Hôm qua hắn tới báo danh, sao thế? Em quen?”

“Hắn chính là Nghi Ân đó!”

Nói xong, Gia Như liền lộ ra vẻ mặt kích động chưa từng có, đầu tiên là cào cào mái tóc rối tinh, sau đó cúi đầu liếc xuống cách ăn mặc toàn thân của mình, nghiến răng nghiến lợi tức giận, vẻ mặt hối hận không kịp. Thấy đội ngũ kia của Nghi Ân chuẩn bị đi tới đây, Gia Như liền cấp tốc che ngực bỏ chạy.

Chỉ chốc lát sau, thân phận của Nghi Ân đã được lan truyền ra khắp trường. Lúc thay quần áo, mọi người đều lén liếc nhìn cậu.

“Thì ra cậu ta chính là Nghi Ân!”

“Hôm qua cậu ta tới báo danh, tôi đã theo dõi suốt nửa ngày, còn đang nghĩ không biết ở đâu ra một anh chàng đẹp trai như vậy!”

“Vương đại mỹ nhân thật có mắt mà!”

“…”

Nghi Ân cởi quần áo của mình ra, thay sang bộ bảo tiêu đặc huấn, ống quần bó đến tỉ mỉ kỹ càng, dây lưng cài tạch tạch, cổ áo lật ra, từng góc áo đều được kéo đến phẳng lì. Cuối cùng lại lau sạch sẽ từng góc tủ đồ một lượt, rồi mới xếp chồng quần áo vừa cởi ra được gấp vuông vức vào trong.

Chỉ một động tác đơn giản, đã có thể nhìn ra người này chú trọng hình tượng bao nhiêu.

Lúc hoạt động chuẩn bị được làm xong, Thi Thiên Bưu ra lệnh cho hai mươi hai bảo tiêu đứng quay lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn.

“Sau đây là mười phút huấn luyện vật lộn trói bắt, tôi ra lệnh một tiếng, các cậu mau chóng xoay người đoạt lấy mảnh vải, sau đó tìm một đối thủ bất kỳ, chế ngự đối phương rồi trói lại, kẻ thất bại sẽ phải chịu phạt nặng. Ngoại trừ các khớp xương cùng bộ vị yếu hại không thể tấn công, các cậu có thể áp dụng mọi thủ đoạn để chế ngự đối phương.”

Tiếng còi vừa vang lên, Nghi Ân liền thần tốc xoay người lại, là người đầu tiên giành được mảnh vải. Cậu nhắm vào một học viên bên phía đối diện, lách mình một cái rồi tung chân đá thẳng vào vai người nọ, sau đó cổ tay phát lực, túm chặt lấy cổ người kia.

Học viên kia nghiễm nhiên dày dặn kinh nghiệm hơn Nghi Ân nhiều, ban nãy động tác thay quần áo của Nghi Ân đã bị hắn theo dõi từ đầu đến cuối. Lúc này hắn không ra công cũng không phát lực, mà chỉ chuyên chú vào việc xé rách quần áo của Nghi Ân.

Nghi Ân vốn đã sắp sửa chế ngự được học viên này, kết quả lại vì quần áo bị xé rách mà thoáng thất thần, liền bị học viên kia tóm được. Sau đó hai người bắt đầu triền đấu, Nghi Ân liên tiếp bị kéo quần áo, giận đến chửi ầm lên.

“Đệt, đừng có kéo nữa!”

Một tiếng này lập tức rước tới Thi Thiên Bưu.

“Xảy ra chuyện gì?”

Hai người dừng tay, Nghi Ân kéo lại quần áo cho phẳng, tức giận nói: “Hắn kéo quần áo của tôi.”

“Hôm qua là chính miệng cậu đã đáp ứng, muốn cùng những bảo tiêu này huấn luyện theo tiêu chuẩn, vậy tôi nói cho cậu biết…” Thi Thiên Bưu bắt chước khẩu khí của Gia Nhĩ, nói: “Thân là một bảo tiêu, sự an toàn của chủ nhân mới là quan trọng nhất, hình tượng cá nhân của cậu chỉ là thứ yếu. Muốn trở thành một bảo tiêu đạt chuẩn, nhất định phải có sự hi sinh hình tượng cá nhân…”

Nói xong, bàn tay to liền túm lấy cổ áo Nghi Ân, kéo mạnh một cái, hai khuy áo bên trên liền rớt ra.

Nghi Ân mím chặt môi, vẻ mặt cứng đờ, nhìn ra được cậu đang gắng sức chịu đựng.

“Vì cậu là em rể của Vương tổng, tôi lại càng phải nghiêm khắc với cậu gấp bội!”

Nói xong lại kéo phừn phựt, toàn bộ vạt áo đều bị kéo ra; kéo thêm nữa, lộ ra một mảng ngực lớn; kéo thêm nữa, hai điểm đỏ đều bị bại lộ…

Gia Nhĩ đứng trước cửa sổ phòng làm việc, nhìn quần áo mà hắn còn chẳng nỡ xé lại bị người khác kéo mạnh mấy lần liền, hơn nữa còn bắt chước cách nói chuyện của mình, trong lòng liền khó mà tiếp thụ, mẹ kiếp đây chính là báo ứng chứ gì!

Nghi Ân vừa bị xé quần áo lại phải đi lăn lộn cùng một đám người trong vũng bùn, việc này đối với Nghi Ân ưa sạch sẽ mà nói là kiểu khiêu chiến cỡ nào cơ chứ! Hơn nữa trước ngực và sau lưng còn bắt buộc phải lăn cho đều, nếu chỉ có phần lưng lăn lên bùn, trước ngực vẫn sạch sẽ, vậy sẽ phải lăn lại. Vạt áo trước của Nghi Ân gần như đã bị xé hết, nếu muốn lăn cho trước sau đều đặn, thì phải cọ cả lên người.

Lúc đầu Nghi Ân làm không hẳn hoi, kết quả bị phạt phải lăn lại, lúc lăn lại bị một học viên động tác chậm chạp làm cản trở lối đi, kết quả lại bị Thi Thiên Bưu đá cho một cước.

“Là do hắn cản đường tôi!” Nghi Ân cãi chày cãi cối.

Thi Thiên Bưu nói: “Nhưng cậu là em rể của Vương tổng, tôi nhất định phải có trách nhiệm với cậu hơn!”

Tiếp đó lại bồi thêm một cước!

Tới giữa trưa, tất cả mọi người đều đi ăn cơm, Nghi Ân bởi vì chống đối huấn luyện viên, lại thêm cậu là em rể của Gia Nhĩ, Thi Thiên Bưu vì để nâng cao hình tượng của Gia Nhĩ, thể hiện khí độ chí công vô tư, liền quả quyết phạt Nghi Ân đứng phơi giữa trời nắng chói chang.

Bình thường Gia Nhĩ đều tới canteen ăn trưa, nhưng hôm nay lại lần lữa mãi chưa thấy xuất hiện.

Mấy huấn luyện viên tụ tập lại với nhau, vừa ăn vừa trò chuyện.

“Sao hôm nay không thấy Vương tổng nhỉ?”

“Đúng thế! Tôi cũng đang băn khoăn đấy, có phải hắn ra ngoài rồi không?”

“Không, vẫn ở trong phòng làm việc suốt đấy.”

“Không giống hắn nha!”

“…”

Buổi chiều có lịch học theo chương trình, trong giờ học có phát một đoạn clip vật lộn do Gia Nhĩ cùng một vị cao thủ khác mô phỏng, nhất chiêu nhất thức đều giảng giải đến cực kỳ tỉ mỉ. Tất cả mọi người đều chăm chú học theo chiêu thức trên màn hình, chỉ một mình Nghi Ân là nhìn chằm chằm vào thân thể Gia Nhĩ, cậu đang tìm kiếm nhược điểm của Gia Nhĩ.

Kết thúc buổi học, bỗng nhiên Nghi Ân cảm thấy có người đập vào lưng mình.

Quay đầu lại liền thấy một cô gái có tướng mạo anh khí, nói với cậu: “Vương tổng gọi cậu tới phòng làm việc một chuyến.”

Nghi Ân đi tới phòng làm việc của Gia Nhĩ, nhưng không thấy Gia Nhĩ đâu.

Trên bàn làm việc bày mấy miếng bánh ngọt, tất cả đều mới ra lò, tản ra mùi sữa thơm phưng phức. Ánh mắt Nghi Ân lưu chuyển, đầu lưỡi liếm liếm qua răng nanh. Đây không phải quá mức rõ ràng rồi sao? Gia Nhĩ sợ Nghi Ân bị đói, đặc biệt chuẩn bị đồ ăn, để tránh hiềm nghi, còn cố ý đi vắng khỏi hiện trường. Bởi vậy, Nghi Ân có muốn “ăn vụng” mấy miếng cũng chẳng ai thấy.

Ăn hay không ăn? Đồ ngọt chính là thứ mà Nghi Ân không có lực kháng cự nhất, lúc trước nếu không phải ngoài vỏ hộp đựng mõ viết là bánh cookie, cậu tuyệt đối sẽ không ngu ngốc mà đem mở ra.

Ngay thời điểm bàn tay Nghi Ân chuẩn bị duỗi tới, cánh cửa liền kẹt một tiếng bật mở.

Bóng dáng Thi Thiên Bưu xuất hiện trước cửa.

“Sao cậu lại ở đây?” Thi Thiên Bưu hỏi.

Nghi Ân nói: “Gia Nhĩ gọi tôi tới.”

Thi Thiên Bưu liếc thấy đồ ăn trên bàn làm việc của Gia Nhĩ, nháy mắt liền lộ ra vẻ mặt thấu hiểu.

“Anh vợ cậu thật là hao tâm tổn trí mà! Để rèn luyện ý chí của cậu, lại nghĩ ra được một chiêu thế này.” Nói xong hắn liền bưng đĩa bánh kia lên, vừa ăn vừa đi ra ngoài.

Kết quả còn chưa ăn được hai miếng, đã nhìn thấy một gương mặt âm trầm đang đi thẳng về phía mình.

Thi Thiên Bưu nhai nuốt miếng bánh trong miệng, giơ ngón cái lên với Gia Nhĩ.

“Vương tổng, cậu em rể này của anh khá lắm đấy, có thể kháng cự lại sức cám dỗ!”

Gia Nhĩ nhìn chằm chằm theo hắn cho tới khi chẳng còn bóng dáng mới chịu chuyển đường nhìn về.

Lăn lộn suốt cả ngày, ai cũng mặt xám mày tro, đặc biệt là Nghi Ân, quả thực như một con khỉ bùn. Toàn bộ học viên đều tới nhà tắm công cộng để cọ rửa tập thể, Nghi Ân cũng không ngoại lệ.

Mang theo quần áo sạch đi về phía nhà tắm, đột nhiên lại bị một người gọi lại.

“Vương tổng có bố trí cho cậu một gian phòng tắm riêng, mời cậu đi theo tôi.”

Nghi Ân đi chưa được bao xa, lại bị Thi Thiên Bưu đón đầu ngăn chặn.

“Đi đâu?”

Nghi Ân không nói gì, học viên bên cạnh cũng không dám mở miệng, bởi vì Gia Nhĩ đã đặc biệt dặn dò việc này không được để lộ ra ngoài.

“Lại muốn đi kiếm đặc quyền phải không?” Thi Thiên Bưu đột nhiên sa sầm mặt, nghiêm giọng khiển trách học viên đi chuyển lời: “Làm gì? Hình tượng công chính liêm minh của Vương tổng là để cậu bôi bẩn hay sao? Cứ tưởng mình hay đấy!”

Nói xong liền túm lấy tay Nghi Ân.

“Không cần để ý tới loại người này, chúng ta cùng tới nhà tắm tẩy rửa.”

Nghi Ân chọn một vòi hoa sen ở góc khuất nhất, vừa rửa sạch bùn đất trên người, ánh mắt từ bốn phương tám hướng liền đổ dồn về. Chẳng trách được, Nghi Ân quá trắng mà, hoàn toàn không hợp với màu da xung quanh. Hệt như vừa vớt ra từ trong vại sữa vậy, khắp người không tìm được một điểm khác màu. Chẳng những trắng, dáng người cậu còn cực kỳ đẹp, rắn rỏi kiện mỹ, hai chân thon dài, thắt lưng hõm sâu, cặp mông rất vểnh, đây mà là một phòng gay thì có khi máu mũi đã chảy thành sông rồi.

Nghi Ân quấn một chiếc khăn dưới thân, đám con trai trong phòng đều cực kỳ muốn kéo ra, thử nhìn xem vật cất giấu bên trong có phải cũng trắng như vậy hay không, nhưng chẳng ai dám.

Đúng lúc này, Thi Thiên Bưu trần truồng tiến vào, khố hạ như treo một ống thuốc lào, lắc trái lắc phải đi về phía Nghi Ân.

“Tắm rửa còn quấn khăn làm gì? Cả phòng toàn đàn ông với nhau, có ai mà không biết chứ? Ha ha ha…”

Cả phòng liền rộ lên tiếng cười phụ họa, Thi Thiên Bưu kéo tấm khăn quấn dưới thân Nghi Ân ra, vô số cặp mắt liền quét về hướng này. Thế nhưng không quét tới được cây củ cải trắng như trong mong đợi, mà lại quét tới một sống lưng cường tráng cùng cặp đùi bưu hãn.

Ánh mắt lãnh lệ của Gia Nhĩ đảo qua khắp phòng, giọng nói thâm trầm xuyên qua cột nước đâm thẳng về phía đám người đang vui cười.

“Nháo cái gì? Thành thật hết cho tôi!”

Tất cả mọi người đều quy củ cúi đầu xuống, còn lớn gan thì thầm một câu: sao đi tắm mà còn phải thị sát? Bình thường chưa từng có loại đãi ngộ này nha!

Gia Nhĩ chắp tay sau lưng đứng chắn trước người Nghi Ân, tựa như một bức bình phong cực lớn, vừa vặn che khuất Nghi Ân. Bất luận Nghi Ân lắc lư thế nào, cây củ cải trắng bóc kia vẫn trong phạm vi che phủ của hắn, ai cũng đừng hòng thấy được.

* * *

Ngày hôm sau tại buổi họp giao ban, Gia Nhĩ khen ngợi Thi Thiên Bưu trước mặt mọi người.

“Các anh phải học tập huấn luyện viên Thi, đối xử bình đẳng với các học viên, tận chức tận trách, khiến tôi vô cùng hài lòng.”

Đây là lần đầu tiên Gia Nhĩ biểu dương một người trước mặt tập thể, Thi Thiên Bưu đắc ý khỏi cần phải nói.

Buổi chiều phát tiền lương, Thi Thiên Bưu cứ nghĩ mình có biểu hiện xuất chúng như vậy, kiểu gì cũng được tăng thưởng chút đỉnh, kết quả tập trung nhìn vào, lại thấy bị ít đi ba ngàn đồng tiền thưởng.

“Hạch toán sai rồi à?” Hỏi kế toán viên.

Kế toán viên nói: “Không sai, tôi đã đặc biệt kiểm tra đối chiếu lại, tiền thưởng tháng này của anh chính là hai ngàn.”

Thi Thiên Bưu vội vội vàng vàng chạy tới văn phòng của Gia Nhĩ, hỏi hắn xem rốt cuộc là như thế nào.

Gia Nhĩ sau một hồi yên lặng, ánh mắt lãnh đạm mới quét về phía Thi Thiên Bưu đang đứng trước mặt.

“Biết cái gì gọi là một chữ ngàn vàng không? Tôi khen anh nhiều câu như vậy, hẳn là đáng giá ba ngàn đồng đi?”

“…”

-------------------------------

Anh Nhĩ lấy công trả thù riêng :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro