Chương 3 + 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3 - Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh

Vừa nói xong, chim yểng trước cửa sổ lại bắn ra một tràng rap.

"Xin chào, khoẻ không, phát tài, phát tài, cùng em hôn hôn hôn hôn hôn, hôn em thật rồng nàn..."

Tể Phạm tìm quanh phòng một vòng, rốt cục cũng phát hiện trước cửa sổ có một con chim nhỏ màu đen, cái đầu nhỏ ngước lên, cái miệng nhỏ nhắn vừa mở ra lại đóng lại, đôi mắt sáng lấp lánh có thần.

"Này, cái này cũng quá là buồn cười đi!"Tể Phạm thán phục một tiếng.

Yểng tử cũng nói theo: "Quá là buồn cười!"

Tể Phạm cười ha hả. Chim yểng nhà ta cũng giương cao cổ, phát ra tiếng cười cạc cạc

Tể Phạm cùng yểng tử trêu đùa rất lâu, sau đó lại đưa ánh ánh hướng lên mặt Nghi Ân, trở lại chuyện chính,"Tôi nói, cậu nể mặt mà đi một lần đi, đi rồi nói vài câu cho có lệ cũng được. Tôi là đồng ý với Đậu ca rồi, bằng mọi cách phải mời được cậu tới."

Nghi Ân vẫn còn thờ ơ.

"Vương Gia Như cũng đi". Tể Phạm cố ý nhấn mạnh một chút.

Kết quả, không nhắc đến cái tên này thì thôi, nhắc rồi lại càng không muốn đi.

Tể Phạm bất đắc dĩ,"Cậu rốt cuộc suy nghĩ như thế nào? Con gái đông bắc rất tốt, thuỳ mị nết na, muốn như thế nào liền có thế ấy, sao cậu không gọi cho cô ấy một cú điện thoại đi?"

Nghi Ân móc một thẻ ATM ra đưa cho Tể Phạm,"Bữa nay tôi mời, các cậu cứ việc thoải mái. Nhân tiện thay tôi cảm ơn Đậu ca, nói tôi có chút mệt, lúc khác sẽ cùng tụ tập náo nhiệt sau."

Tể Phạm vẻ mặt đau khổ,"Coi như tôi van xin cậu được không ? tôi gọi cậu là ông nội được không? tôi..."

"Này!" yểng tử đáp trả rất vang dội.

Nghi Ân cười khúc khích một chút, sau đó vỗ vai Tể Phạm, xách lồNg chim thẳng ra ngoài đi dạo.

Nghi Ân tính cách cũng không phải là quái gở, cậu ta đi trên đường thấy người lớn tuổi đều chào hỏi.

"Bác Trương, đi dạo sau khi ăn đó à?"

"Ùm, để tiêu cơm đó mà."

Người lớn tuổi trong khu ai cũng mến Nghi Ân, cậu ta là công tử của gia đình danh giá, đứa trẻ này biết nói biết đùa lại biết thu xếp chuyện. Nhất là thân hình đẹp đẽ, khí khái phấn chấn, khí chất oai hùng, đặc biệt là biết đối nhân xử thế.

Nghi Ân trong chuyện tình cảm cũng không tệ, rất đàn ông lại nghĩa khí. Nhưng lại có một điểm, là quá thanh tâm quả dục (1). Các cuộc vui chơi xã giao bình thường cậu ta đều không khước từ, chỉ riêng có loại trò tiêu khiển mạnh mẽ, có các cô tụ tập, cậu tuyệt đối lãng tránh. Có người nói cậu ta chậm mở mang đầu óc, có người nói cậu ta lãnh cảm, còn có người nói cậu ấy đồng tính...

(1) Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm hồn luôn thanh sạch, đè nén dục vọng

Thật ra sự thật là: Nghi Ân có nỗi niềm khó nói, cậu ấy có một đoạn kí ức không dám nhớ đến.

Trong thời gian Nghi Ân học cao trung, cũng như những nam sinh khác, nảy sinh nhiều hiếu kì, xao động đối với người khác giới. Rốt cục một ngày, cậu ta không cưỡng lại mê hoặc, mở videocall chat xxx.

Không may, cậu gặp phải một tên tâm thần.

Đó là một người nam, da trắng nõn, chân dài nhẵn mịn. Hắn đem cameras nhắm ngay nửa người dưới, sau đó lấy hai chân bắt chéo giấu cậu nhỏ, nhìn không khác gì thân thể con gái. Sau đó vừa hút thuốc vừa hứng thú mà nhìn Nghi Ân lột đồ.

Nghi Ân nhìn "Trần nữ" giữa hai chân gợi ra một khu rừng gợi cảm, tưởng tượng đủ một loại cảnh dâm đãng bên trong, cạch cạch đánh một hàng chữ.

"Tách chân ra anh nhìn một cái"

Đối diện cũng đánh một hàng chữ,"Anh, vậy anh tuyệt đối không được chớp mắt nha, em cho anh xem một phép màu."

Nghi Ân sắp đạt cực độ, còn thiếu một chút nữa là đem toàn bộ xuất ra

Khung tin nhắn hiện lên ba chữ.

"Một, hai, ba!"

Nghi Ân nhìn không chớp mắt.

Sau đó, đối diện "Em gái" mở đùi ra...

Sau đó, Nghi Ân ám ảnh khó quên.

Những gã đàn ông khác thấy phụ nữ mặc váy ngắn, lộ ra cặp chân thon dài trơn nhẵn,đều phát sinh dục vọng muốn lột sạch, nhưng Nghi Ân thì lại có dục vọng lập tức xắn áo đánh người. Nghi Ân lập lời thề, đời này nhất định phải bắt cho được gã đàn ông kia, tự tay cắt của quý của hắn, triệt để giúp hắn hoàn thành mộng tưởng được làm em gái.

Chương 4 - Giúp em làm mối đi mà!

Ở bờ sông, Nghi Ân đem yểng tử cùng đi dạo, phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe. Một cô gái rất lẳng lơ khêu gợi vùng Đông Bắc từ trên xe bước xuống, ngang ngược đứng ở trước mặt Nghi Ân.

Thân mặc một chiếc váy màu lục (1), vai được khoét sâu thiết kế đặc biệt gợi cảm, kết hợp với mái tóc được uốn xoăn, phát hoạ nên dáng vẻ trưởng thành nhưng lại thuỳ mị thướt tha. Bắt mắt nhất là chỗ xẻ sâu nơi chân váy, làm lộ ra cặp chân đẹp vừa trắng nõn vừa thẳng dài, toả sáng mà "kích thích" nhãn cầu Nghi Ân.

Tạo hình này chắc chắc phải có chín mươi chín phần trăm đàn ông phải quay đầu lại, nhưng Nghi Ân lại nằm ở một phần trăm còn lại.

"Em nói này Đoàn thiếu gia, đặc biệt chuẩn bị tiệc rượu cho anh, tại sao anh lại không đi?"

Nghi Ân mặt không thay đổi cự tuyệt, "Không muốn đi".

Vương Gia Như tiến thêm mấy bước đem cặp chân dài hướng về phía Nghi Ân, lớn tiếng hỏi: "Chẳng lẽ là anh tránh mặt em sao?"

"Không hề." Nói xong hai chữ, Nghi Ân trực tiếp xoay người trở về.

Gia Như nhanh chân đuổi theo, "Này, em đang hỏi anh, anh vội đi cái gì?"

Nghi Ân liếc mắt nhìn Gia Như, lạnh lùng nói:" Váy này xem chừng xẻ tà tới tận nách hử?"

Gia Như không hề tỏ ý xấu hổ, ngược lại còn lẳng lơ hướng Nghi Ân mà giễu cợt: "Anh thấy hấp dẫn chứ?"

Nói xong còn cố ý vén váy cao hơn nữa, để lộ cặp chân dài mê người.

Nghi Ân đi nhanh hai bước, cố ý cách Gia Như thật xa.

Gia Như vẫn đuổi theo, đuổi tới khi Nghi Ân vào hẻm nhỏ, xe của cô ta cũng không lái vào được nữa, mới bất đắt dĩ mà bỏ đi.

.....................

"Anh hai, em lại đang thích một người đàn ông"

Qua cái từ "lại" này, có thể thấy tình huống này diễn ra không biết bao nhiêu lần.

"Nhưng mà anh ấy lại không có ý đối với em, anh giúp em làm cho hắc thích em đi, trên thế gian này chỉ có mình anh là giúp được em thôi."

Vương Gia Nhĩ im lặng trầm mặt.

"Anh ấy là cháu đích tôn ba đời của một dòng họ danh giá có công với cách mạng."

Gia Nhĩ vẫn im lặng trầm mặc.

"Anh ấy rất đẹp trai, bãn lĩnh hoàn hảo, chưa từng yêu ai, không có tật xấu, hơn nữa bây giờ còn độc thân. Anh nói đi, loại đàn ông này đi đâu mà tìm? Trừ đứa em gái này của anh ra, ai còn có khả năng khống chế được."

Gia Như từ đầu đến cuối không nhận được câu trả lời, nhịn không được liền giận dữ hỏi: "Anh trả lời em một chút gì đi chứ!"

"Tự giải quyết việc của em đi."

Gia Như vừa nghe như vậy liền có chút khẩn trương,"Người đàn ông này quá mạnh mẽ, như một tảng đá cứng, có khiêu gợi cách mấy anh ấy đều không có phản ứng. Anh nói xem hai cái chân dài gợi cảm của em này, người thấy người khen, nhưng anh ấy lại không hề có phản ứng một chút gì."

Gia Nhĩ cũng không phản ứng gì.

"Điều này chứng tỏ cái gì? chứng tỏ người đàn ông thực sự đáng tin cậy!" Gia Như tiếp tục lằng nhằng, "Anh hai à, anh giúp em một chút đi, em cam đoan, nếu gặp hắn, anh sẽ thích hắn ngay cái nhìn đầu tiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro