Chương 45 + 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45 - Xuất phát nào!

Mùng một tháng mười là ngày lễ của cả nước, cũng là ngày bận rộn nhất của cảnh sát.

Từ mùng một đến mùng bốn, ngày nào Nghi Ân cũng đi sớm về muộn, tuần tra, bảo an… đủ loại nhiệm vụ tập hợp trên thân. Buổi sáng sáu giờ đã ra quảng trường Thiên An Môn, buổi trưa theo dòng người di chuyển tới viện bảo tàng Cố Cung, buổi chiều lại chạy đến công viên giải trí, suốt cả buổi tối đại đội hình sự lại xuất hiện ở một chợ bán buôn hàng hóa nằm ngoài Bắc Kinh…

Không chỉ thế, mỗi ngày Nghi Ân còn phải làm “cảnh quan” cho du khách ngoại tỉnh.

Cái gọi là “cảnh quan” chính là võ trang đầy đủ, cầm trong tay súng phòng chống bạo động, đi tuần xung quanh một số kiến trúc tiêu biểu ở Bắc Kinh. Du khách đi ngang qua cậu, đặc biệt là nữ du khách, hầu hết ai cũng nhìn cậu chằm chằm.

“Mau nhìn anh cảnh sát kia kìa, ngầu quá đi!”

“Ê, tớ vừa thấy một anh cảnh sát, đẹp ngây người luôn, tớ dẫn cậu đi xem.”

“A a a, mau giúp tớ chụp hình anh cảnh sát này đi!”

“…”

Nghi Ân không chỉ như khỉ trong vườn bách thú bị người ta ngắm nghía, mà còn chui vào camera của vô số người. Cận cảnh, trung cảnh, đặc tả… thậm chí còn có tình huống “chụp chung” mà cậu hoàn toàn không hay biết.

Buổi đêm, Nghi Ân dạo bước sau biển người, đột nhiên nhớ tới chuyện Tuyên Đại Vũ phó thác cho mình, liền chạy thẳng tới câu lạc bộ tư nhân đã tụ họp uống rượu ngày đó. Đến rồi liền yêu cầu xem băng ghi hình từ camera giám sát bên ngoài câu lạc bộ, muốn thông qua băng ghi hình để biết được diện mạo của Vương Trì Thủy, nhằm xác định rõ thân phận lúc thẩm tra hồ sơ.

Nghi Ân kéo băng ghi hình đến mười giờ hơn đêm đó, áng chừng là lúc bọn họ rời khỏi câu lạc bộ. Khách khứa tốp năm tốp ba đi ra, Nghi Ân thấy Tể Phạm lên xe của Đậu Điệp, ô tô chầm chậm chạy ra khỏi phạm vi theo dõi. Tiếp đó có bóng dáng hai người chồng lên nhau xuất hiện trước cửa câu lạc bộ, ánh mắt Nghi Ân lập tức tập trung.

Đây chẳng phải là cậu và Tuyên Đại Vũ sao?

Không đúng! Nếu chính là Tuyên Đại Vũ cõng cậu ra, vậy tại sao về sau cậu lại chạy lên lưng Gia Nhĩ cơ chứ?

Nghi Ân đang nghĩ ngợi, đột nhiên bóng hai người nhoáng lên một cái, chờ tới khi cậu nhìn kỹ lại, đã thấy mình nằm úp sấp trên lưng Gia Nhĩ. Chỉ trong thời gian một cái nhoáng lên như vậy, cậu còn không thấy rõ mình đã đổi vị trí thế nào.

Nghi Ân bèn tua lại băng ghi hình về trước, lần này chăm chú nhìn vào màn hình không chuyển mắt.

Nhân vật mục tiêu đã xuất hiện, lảo đảo đi về phía Tuyên Đại Vũ. Lúc này từ chỗ tối bên cạnh đột nhiên lóe lên một bóng người, tiếp theo nhân vật mục tiêu này đã trèo lên lưng Tuyên Đại Vũ, còn cậu cũng đổi sang lưng Gia Nhĩ. Về phần cụ thể đổi như thế nào, Nghi Ân cũng không nhìn rõ.

Chuyện đổi người gần như chỉ trong một tích tắc, hoàn toàn như ảo thuật, tốc độ mắt thường của Nghi Ân căn bản không đuổi kịp tốc độ hạ thủ của Gia Nhĩ. Tạm thời không nói đến chuyện thủ pháp của người này cao siêu cỡ nào, chỉ cần nói khí lực của người này thôi, rốt cuộc nghịch thiên đến mức nào chứ? Rõ ràng là hai thằng con trai to đùng, lại cứ như vậy bay tới bay lui dưới tay hắn.

Nghi Ân cảm thấy như mình đang xem phim ma, sống lưng nhè nhẹ bốc lên hơi lạnh.

Cậu để đoạn phim chạy chậm mười lần, sau khi xem rõ ràng quá trình cụ thể, khí lạnh đều bị nộ hỏa trong lòng bức ra khỏi cơ thể, cả người giận không kềm được.

Khốn nạn, dám chơi ông đây như vậy!

Sau khi tự thuận khí một hồi, Nghi Ân lại thu mạch suy nghĩ, chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ có nói nữa cũng vô dụng. Trước mắt nhiệm vụ trọng yếu nhất là điều tra Vương Trì Thủy, đây mới là mục đích cậu xem băng ghi hình.

Bởi vậy, Nghi Ân lại tua băng về, sau khi đặt chế độ chạy chậm, điều chỉnh nước phim, đã cơ bản nắm được đặc trưng tướng mạo của Vương Trì Thủy.

Sau đó lại mở hồ sơ thông tin nhân khẩu của nội bộ cục công an, tra tìm cái tên “Vương Trì Thủy”, rồi đem ra đối chiếu từng người một. Căn cứ vào băng ghi hình và lời miêu tả của Tuyên Đại Vũ, trong phạm vi Nghi Ân có thể điều tra, không thấy có ai phù hợp.

Hôm sau, Nghi Ân liền đem kết quả điều tra này nói cho Tuyên Đại Vũ biết.

“Không thể nào!” Tuyên Đại Vũ kêu, “Cậu ta nói giọng Bắc Kinh rất lưu loát, nghe khẩu ẩm hẳn là người Bắc Kinh bản địa, sao có thể không tra ra chứ?”

Nghi Ân hỏi: “Liệu có phải từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, sau đó chuyển hộ khẩu sang vùng khác?”

“Không thể nào!” Giọng điệu Tuyên Đại Vũ đặc biệt quyết đoán, “Nhìn cái kiểu của cậu ta, có thể mang hộ khẩu Bắc Kinh đã là may lắm rồi, cậu ta còn có thể chuyển ra ngoài sao?”

Được rồi… Nghi Ân nói: “Có thể là người Bắc phiêu, để tôi về tra thêm nhân khẩu lưu động vậy.”

Lại tra một lượt giấy tờ tạm trú, vẫn không tìm ra người này.

“Có khi nào giấy căn cước là giả không?” Nghi Ân hỏi.

Tuyên Đại Vũ nhíu mày, “Ý cậu là cậu ta hành nghề lừa đảo? Ngày đó cố tình sắp xếp cục diện để trèo lên lưng tôi?”

“Không phải.” Nghi Ân nói.

Tuyên Đại Vũ nghi hoặc, “Sao cậu khẳng định như vậy?”

“Hả?… À, là vì ngày đó cậu bảo tôi đấy thôi! Cậu nói cậu mới về Bắc Kinh, cậu ta làm gì có bản lĩnh nhoáng một cái đã nhìn trúng cậu?”

“Có băng ghi hình không? Cho tôi xem.”

Nghi Ân thần sắc ngưng trệ, vội vàng chối bay chối biến, “Không cần xem, tôi xem rồi, hai chúng ta căn bản không ra cửa cùng nhau. Tên nhóc kia ra song song với cậu, cậu trực tiếp kéo người ta lên lưng.”

“Theo như cậu nói, là do tôi chủ động?”

Nghi Ân dối gạt lương tâm mà gật đầu.

Tuyên Đại Vũ ảo não vỗ vỗ ót, “Vậy chẳng phải tôi đây tự chuốc lấy phiền toái rồi sao!”

“Thôi được rồi, đang đại lễ, nghĩ đến cậu ta làm gì? Nói tôi nghe xem, mấy ngày nay đi những đâu chơi rồi?” Nghi Ân chuyển hướng đề tài.

Tuyên Đại Vũ nói: “Khỏi phải nói, chẳng phải cậu vẫn luôn không có thời gian rảnh đấy sao? Tôi liền bảo Bành Trạch lái xe đưa tôi ra ngoài đi loanh quanh, nhìn xem Bắc Kinh của chúng ta biến đổi thế nào rồi. Kết quả cậu thử đoán xem? Đông muốn chết luôn! Sau này có nói gì cũng quyết không ra ngoài vào dịp lễ này nữa.”

Nghi Ân cười, nhét một điếu thuốc vào miệng Tuyên Đại Vũ.

Lúc Tuyên Đại Vũ ngậm lấy, còn cắn một cái lên tay Nghi Ân.

Nghi Ân nghiến răng, “Cậu là chó đấy à?”

Tuyên Đại Vũ lại bảo: “Phải rồi, ngày mai hẳn là cậu được nghỉ rồi chứ? Mấy anh em tụ họp đánh bài đi! Tôi ra ngoài nhiều năm như vậy, còn rất nhiều người chưa lui tới, vừa vặn nhân cơ hội này nối lại tình cảm.”

“Cậu đi đi!” Nghi Ân phả nhẹ làn khói trong miệng, thản nhiên nói: “Mấy ngày nay tôi mệt quá rồi, được nghỉ chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe thôi.”

Tuyên Đại Vũ mặc dù có chút thất vọng, nhưng nhìn dáng vẻ Nghi Ân, liền biết cậu không còn tinh thần và thể lực, cũng không cưỡng cầu nữa.

Kỳ thực Nghi Ân nào có phải hết tinh lực cơ chứ? Cậu là đang nhớ thương chiếc mô-tô phân khối lớn kia đấy!

Để tránh cho tất cả “sự cố ngoài ý muốn” có thể xảy ra, Nghi Ân và Viên Tung đã quy ước, chuyến này đi lấy hóng gió làm chính, ngắm cảnh làm phụ. Sẽ trở về ngay trong đêm ấy, tuyệt đối không qua đêm bên ngoài. Bởi vậy để tranh thủ được nhiều thời gian hơn, hai người thương lượng sẽ xuất phát vào bốn giờ sáng, giữa trưa tới bờ Hoàng Hà hóng gió, ăn đồ nướng, buổi chiều liền phóng về, như vậy đến tối là có thể về tới Bắc Kinh.

Thế nhưng, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp sự biến hóa.

Ba rưỡi sáng, Nghi Ân nghe thấy tiếng chuông báo thức kêu, ngây ngây ngốc ngốc tưởng mình đang nằm mơ.

Bốn giờ Gia Nhĩ tới gõ cửa sổ, Nghi Ân mơ mơ màng màng ngồi dậy, đầu tóc bù xù, mí mắt rũ sụp. Thực sự không có tinh thần quản nhiều như vậy, trực tiếp mặc một chiếc quần đùi rồi lảo đảo vào phòng vệ sinh, hai cặp chân trắng bóc không cẩn thận để Gia Nhĩ ở ngoài cửa sổ liếc thấy được, ý nghĩ gian tà muốn qua đêm bên ngoài lại bắt đầu nổi lên trong lòng.

Nghi Ân cù nhây ước chừng nửa tiếng đồng hồ, đợi tới khi xuất hiện, quả thực cùng kẻ ban nãy như hai người khác nhau.

Đầu đội mũ bảo hiểm siêu ngầu, mặc áo khoác da đen, chân đi giày mũi đinh, một thân trang bị kỵ sĩ, trông ngầu vô cùng. Cậu đi tới bên cạnh Gia Nhĩ, không nói lời nào cũng không lên xe, chỉ dùng ánh mắt sắc bén mang đặc thù chức nghiệp cảnh sát để trừng nhìn tên “đại phạm nhân” dám thừa dịp cậu say rượu mà giở trò ly miêu hoán thái tử này.

Gia Nhĩ đóng đinh con ngươi tối đen trên mặt Nghi Ân, lúc lâu sau mới mở miệng.

“Cậu trừng tôi đến cương hết cả lên rồi.”

Nghi Ân tức sôi gan, giày da trực tiếp bay thẳng về phía điểm yếu của Gia Nhĩ.

Gia Nhĩ vội vàng ngăn lại, nói: “Đừng làm ồn, cẩn thận đánh thức mẹ cậu.”

Lúc này Nghi Ân mới thu chân, sầm mặt lên xe.

Hai người thương lượng mỗi người đèo một đoạn, đường trong Bắc Kinh bị giám thị nghiêm ngặt, Nghi Ân chưa có bằng lái, chỉ có thể để Gia Nhĩ đèo trước.

Xe mô-tô phóng như gió trên đường, lúc này vừa vặn là năm giờ, trời còn chưa sáng, xe trên đường rất ít, gần như không có chướng ngại vật. Nghi Ân ngồi sau được một lúc lại buồn ngủ, cậu nhắc đi nhắc lại với mình mấy câu: Đừng ngủ! Hoạt bát lên! Đừng gục xuống! Đây không phải sau lưng một người, đây là núi đao biển lửa, mi mà gục xuống là mất mạng liền…

Sau khi niệm đi niệm lại mấy lần, Nghi Ân đã cam chịu số phận, đầu bộp một cái ngả lên vai Gia Nhĩ, cánh tay cũng như làm phản mà vòng qua eo Gia Nhĩ.

Nhóc con ti tiện… Gia Nhĩ hừ cười một tiếng.

Để Nghi Ân ngủ được ngon hơn, không để cậu bị lạnh, Gia Nhĩ đặc biệt chọn một vài đoạn đường bằng phẳng, tốc độ xe cũng giảm xuống chút ít.

Bởi vậy, thời gian ra khỏi thành phố lại tiếp tục chậm hơn một giờ so với kế hoạch ban đầu.

Chương 46 - Tình yêu manh nha

Lúc Nghi Ân tỉnh lại đã là hơn bảy giờ, trời sáng rõ rồi. Cậu vừa liếc đồng hồ liền tỉnh táo ngay lập tức, ngó nhìn bốn phía xung quanh, hoang vu dã lĩnh, nhà cửa thưa thớt. Vỗ vỗ lên lưng Gia Nhĩ, Nghi Ân lớn tiếng hỏi: “Chúng ta đến đâu rồi?”

“Vừa ra khỏi thành phố, hẳn là trong địa phận Hà Bắc.”

“Cái gì? Đi đến bây giờ mới ra khỏi thành phố?” Nghi Ân nóng nảy, “Vậy phải đến bao giờ mới tới Hà Nam chứ? Với cái tốc độ này mà anh cũng không biết thẹn kêu đưa tôi đi hóng gió? Xuống xuống xuống, mau xuống đi, để tôi lái!”

Gia Nhĩ dừng xe ở một trạm xăng dầu, sau khi thêm đầy bình xăng, liền đưa xe cho Nghi Ân.

Động cơ phát ra tiếng nổ ran như sư tử rống, ống bô chấn động kịch liệt, phun ra hơi nóng hừng hực…

Nghi Ân thuần thục điều khiển tay phải của mình, để vận tốc tăng lên như gió, cũng may có kính chắn gió, bằng không gió lốc rít gào ập tới có thể thổi bay cả kính áp tròng. Loại cảm giác tự do tự tại này tựa như một loại ma túy tiêu hồn, có thể khiến người ta nhanh chóng quên đi cả chuỗi phiền muộn, mãn nguyện mà phóng về phía trước.

Gia Nhĩ ngồi sau Nghi Ân, đũng quần chặt chẽ dán vào giữa hai cánh mông được quần da bao bọc của cậu, chợt nghe thấy Nghi Ân hô lớn từ trong mũ bảo hiểm: “Sảng khoái quá… Kích thích quá… Muốn điên rồi.”

Gia Nhĩ đặc biệt muốn đem xe máy cùng cảnh vật xung quanh cắt rụng khỏi khung cảnh hiện tại.

Dùng tốc độ bão táp như vậy phóng hơn 200 kilomet rồi mới hạ tốc độ, đi vào một con đường tắt. Đường không bằng phẳng bằng lúc trước, thi thoảng còn có chỗ mấp mô, Nghi Ân cũng lái có chút mệt rồi, liền giảm tốc độ theo bản năng.

Tay Gia Nhĩ bất giác vòng qua eo Nghi Ân.

Nghi Ân dị thường mẫn cảm, phản ứng lớn đến nỗi thiếu chút nữa thì nhảy khỏi xe, lập tức quay đầu lại rống lên một tiếng.

“Anh làm gì hả?”

Gia Nhĩ ngữ khí trầm ổn nói: “Ôm chút thôi, để tránh bị hất ngã!”

Nghi Ân bực mình, “Ban nãy lái nhanh như vậy anh chả ho he gì thì thôi, bây giờ giảm tốc độ còn giả bộ gì hả?”

“Ban nãy mặt đường bằng phẳng, bây giờ rất xóc nảy.”

Vừa nói xong liền vấp phải một ổ voi, xung quanh toàn là đá vụn rải rác. Mông Nghi Ân trên yên rung rung dịch chuyển, hung hăng kích thích tiểu Nhĩ gia đằng sau. Gia Nhĩ nhân thời cơ ôm lấy eo Nghi Ân, để hai người càng dán sát vào nhau, ác liệt cảm thụ sự ma sát giữa những cú xóc nảy.

Nghi Ân cực không thoải mái, nhưng lại không dám vặn vẹo thân thể, sợ lật xe, cũng sợ kẻ nào đó càng thêm táo tợn. Chỉ có thể cứng rắn chịu đựng, dần dần quen với sự tiếp xúc của Gia Nhĩ, cơ thể căng cứng cũng dần buông lỏng.

“Anh muốn ôm thì ôm, nhưng tay đừng có hoạt động vớ vẩn!”

Gia Nhĩ đặt cằm lên vai Nghi Ân, khẩu khí giễu cợt hỏi: “Cậu có máu buồn?”

Cơ thể Nghi Ân lại bắt đầu căng cứng, “Anh quan tâm làm gì!”

Vừa nói xong, nách liền bị một bàn tay không an phận nào đó tập kích, tiếp theo là eo, bụng… Xe bắt đầu điên cuồng xóc nảy tròng trành trên đường, Nghi Ân mắng chửi suốt dọc đường đi.

“Đệch! Cút ra xa.”

“Phía trước có xe bò, xe bò!”

“Còn nháo nữa tôi đạp anh xuống có tin hay không?”

“…”

Cuối cùng Nghi Ân ầm ĩ đến mệt, cũng lái mệt rồi, liền dừng xe lại, tìm một tảng đá đặt mông ngồi xuống.

“Có đói bụng không?” Gia Nhĩ hỏi.

Ầm ĩ suốt cả đường, có thể không đói sao?

Nghi Ân đưa mắt nhìn xung quanh, ngút ngàn không một bóng người, khắp nơi đều là đồng ruộng. Còn cách trạm phục vụ xa lắm, Nghi Ân đã đói đến không chịu được, định bụng ăn chút đồ vặt lót dạ rồi mới đi tiếp.

“Anh mang theo cái gì để ăn?” Nghi Ân hỏi Gia Nhĩ.

Gia Nhĩ nói: “Cậu muốn ăn gì thì có cái ấy.”

Nghi Ân hoàn toàn không tin lời hắn, tự đi lục cốp xe, phát hiện bên trong ngoài áo mưa, sạc điện thoại và một vài công cụ sửa chữa khác thì không có gì.

“Nói dóc hả, làm gì có đồ ăn?” Nghi Ân cả giận.

Gia Nhĩ bảo: “Cậu nói xem muốn ăn gì, tôi liền biến ra cho cậu cái đó.”

Nghi Ân khịt mũi khinh bỉ, “Anh biến ra cho tôi một túi hạt thông đi.”

Nghi Ân cảm thấy loại đàn ông thô tháo như Gia Nhĩ, phỏng chừng ngay cả hạt thông là gì cũng không biết. Kết quả vừa nhoáng lên một cái, một túi hạt thông đã được đưa tới trước mặt Nghi Ân.

“Ha, anh lấy ra từ chỗ nào?”

Nghi Ân không lấy gì làm ngạc nhiên với thủ pháp đánh tráo của Gia Nhĩ, dù sao sớm đã được diện kiến. Cậu chỉ tò mò những thứ đồ ăn vặt này được giấu ở đâu thôi. Duỗi tay vào túi áo Gia Nhĩ, phát hiện trống không.

Gia Nhĩ tiếp tục đùa Nghi Ân, “Đã nói là biến ra mà, cậu còn không tin.”

“Anh tưởng tôi dễ bị lừa lắm hả!” Nghi Ân lại nói, “Biến thêm một túi bò viên tiêu đen (1)xem nào.”

Lần này Nghi Ân nhìn thật chăm chú, xem tay Gia Nhĩ duỗi vào đâu. Kết quả bàn tay Gia Nhĩ duỗi vào túi áo, lấy ra một túi bò viên tiêu đen, đưa cho Nghi Ân.

Nghi Ân giậm chân, “Chà bông rau tím cuốn phượng hoàng (2)!”

Tôi không thèm tin trò quỷ này đâu, anh có thể có hết mọi thứ sao?

Kết quả chứng minh, Gia Nhĩ chính là lén giấu cả một kho tàng, muốn gì có nấy, chà bông rau tím cuốn phượng hoàng cứ thế hiện ra trước mắt Nghi Ân.

Lúc này Nghi Ân không khách khí nữa, “Anh biến cho tôi một lồng bánh bao, phải là vừa mới ra lò.”

Khoé miệng Gia Nhĩ nhịn không được nhếch lên một tia cười.

“Cậu muốn bỏng chết tôi hả.”

Gia Nhĩ vừa nói vậy, Nghi Ân liền hầm hừ hai tiếng, roẹt một cái cởi khuy áo khoác của Gia Nhĩ ra. Liền nhìn thấy quần áo rất vừa người, bên trong treo đầy đồ ăn vặt, rực rỡ muôn màu, đều là những thứ Nghi Ân thích ăn, xem chừng phải tới hai mươi cân.

Nghi Ân kinh ngạc, “Anh… treo lắm thế không nặng sao? Sao anh không bỏ vào cốp xe?”

“Không bỏ được.” Gia Nhĩ nói.

“Anh có thể thêm một cái thùng ở đằng trước mà!”

Gia Nhĩ đáp: “Thêm thùng, lúc cậu lái xe sẽ không thoải mái.”

“Vậy anh có thể thêm ở phía sau!”

“Thêm phía sau, lúc cậu ngồi xe sẽ không thoải mái.”

Đáy lòng Nghi Ân vô duyên vô cớ nổi lên một cỗ khí phẫn uất, không nơi phát tiết lại quấy cậu đến tâm phiền ý loạn. Cuối cùng quẳng cho Gia Nhĩ một câu “Ngốc nghếch”, rồi giục hắn tiếp tục lên đường.

* * *

Mãi đến hơn hai giờ chiều, hai người mới tới nơi đã định, muộn ba tiếng đồng hồ so với kế hoạch.

Hai người không xuống xe, tránh những nơi đông đúc, khu du lịch nườm nượp người, trực tiếp phi xe lên cầu lớn và bờ sông. Nghe tiếng sóng lớn cuồn cuộn thét gào ầm vang, nhìn ra khoảng không bát ngát, mặt nước mênh mông cuồn cuộn, càng cảm nhận được khí thế ào ạt của sông cả, một loại tự hào dân tộc tự nhiên sinh ra.

Người một khi được thả đến nơi rộng lớn bao la, tâm tình tự nhiên sẽ khoáng đạt sáng sủa. Rất lâu rồi Nghi Ân không có được loại cảm giác sảng khoái này, không có những lời cằn nhằn của cha mẹ, lục đục đấu đá của đồng sự, vòng luẩn quẩn của lợi ích quyền hành… Chỉ có một chiếc xe phi băng băng như vậy, không bị mưa gió ngăn trở, tư duy phóng khoáng, cái gì cũng không cần nghĩ.

Lột xuống tấm vỏ vật chất thối nát, kỳ thực sự thoải mái bên trong chính là đơn giản như vậy.

Bên tai Gia Nhĩ truyền tới tiếng hô rõ to của Nghi Ân.

“Ê, người anh em, hát một bài đi!”

Gia Nhĩ nghiêng đầu, hỏi: “Muốn nghe cái gì?”

“Heavy metal đi! Có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.”

Đừng nói hát, Gia Nhĩ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe, hắn chỉ biết mấy bài hát thôi. Để không thổi bay mất hưng trí của Nghi Ân, Gia Nhĩ đáp một câu: “Cái đó thì có gì hay? Để tôi hát cho cậu một đoạn nhiệt huyết sôi trào hơn nhiều.”

Nghi Ân hơi nhấc mông lên, tay vịn vào vai Gia Nhĩ, kề lỗ tai lại gần.

“Một thanh lợi kiếm xẹt qua bầu trời, phô ra thân hình cường tráng của chúng ta, hào hùng cường tráng quân uy, công lý thổi lên danh tiếng, công lý thổi lên danh tiếng. Quan sát địch tình, đến vô hình, đi vô tung. Phá trận địa địch, mạnh mẽ như hổ, uy thế như rồng.”

Khóe miệng Nghi Ân giật giật, đầu tiên là một trận phẫn nộ vì bị lừa bịp, sau đó bình tĩnh nghe tiếp, lại nếm ra một loại tư vị khác.

Đang nhấm nháp, xe đột nhiên tăng tốc, từ bãi sông lao thẳng xuống lòng sông như mất lái. Theo một tiếng hét kinh hoảng của Nghi Ân, là sóng lớn mang theo cát vàng tạt thẳng vào mặt, giữa lúc thở dốc, xe lại quành một góc lớn, dùng mã lực kinh người xông lên bờ, cuồn cuộn làm nổi lên một tầng bọt sóng.

“Đù má!”

Nghi Ân vẫy vẫy mái tóc bị nước làm ướt nhẹp, giữa lúc mắng chửi xe lại quay đầu tăng tốc, trực tiếp bổ thẳng xuống nước, hai bên trào lên cột sóng cao cả thước, giội cho Nghi Ân ướt sũng.

“Gia Nhĩ, đệch cụ anh!! A a a!!”

Nghi Ân chính là điển hình của kiểu ngoài miệng mắng chửi, trong lòng thầm thích. Lúc xe lại xông xuống nước lần nữa, cậu cúi người dùng mũ bảo hiểm múc một vốc nước, ào ào đổ xuống từ cổ áo Gia Nhĩ.

Đây chính là nước Hoàng Hà nha! Nửa cân nước nửa cân cát nha.

Sau khi chơi mệt, hai người dựng xe ở một bên, ngồi xuống chiếu trên bãi sông. Quần áo hai người đều ướt, thành thật mà nói thì Gia Nhĩ ướt nhiều hơn một chút, từ cổ đến gót chân đều nhỏ nước. Lúc này mặt trời đang chói, hai người lại nô lâu vậy nên vẫn chưa cảm thấy lạnh.

Nghi Ân liếc nhìn Gia Nhĩ, thấy Gia Nhĩ đang dùng bàn tay to lớn vuốt nước trên mặt, mái tóc ngắn thô cứng ẹp hết xuống đầu. Cậu duỗi tay qua, thử thăm dò cái ót cứng rắn của Gia Nhĩ một chút, sau đó thần tốc rụt tay về.

“Làm gì vậy?” Gia Nhĩ nhìn về phía cậu.

“Không có gì, thử xem lạnh không.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro