Chương 9 + 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 - Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!

Ngày hôm sau, vì để tránh chạm mặt Gia Nhĩ, Nghi Ân quyết định ra khỏi nhà bằng xe đạp địa hình. Dáng người hơi khom, tay cầm lái, đồng phục sơ mi cảnh sát bị gió tốc lên, bụng dưới phẳng phiu căn mịn lúc ẩn lúc hiện lộ ra. Đôi chân dài thẳng tắp được bao lấy trong chiếc quần cảnh sát co duỗi liên tục theo động tác đạp xe, đôi chân phát hoạ đường nét săn chắc cường tráng.

Tất cả phụ nữ ngồi trong xe đều không cưỡng được mà đưa mắt đuổi theo hình ảnh lướt nhanh qua kính chắn gió, nếu chỉ dùng bốn chữ để miêu tả cảm nhận thị giác thì sẽ là:

"Vô cùng đẹp trai"

Đến đơn vị, Nghi Ân dựng chiếc xe đạp địa hình ở bãi giữ xe, vừa lúc gặp được một đồng nghiệp tên Trương Điền.

"Ô kìa ! Sao hôm nay lại đi xe đạp vậy ?" Trường Điền hỏi

Nghi Ân tất nhiên sẽ không nói là để trốn người, chỉ trả lời: "Để rèn luyện thân thể."

"Dáng người cậu như thế này mà còn rèn luyện?" Trương Điền vỗ mông Nghi Ân một cái, "Cũng sắp luyện cái này lên cơ rồi hả?"

Biểu cảm Nghi Ân lộ vẻ không bằng lòng, "Cậu tính vỗ xẹp nó đấy hả?"

"Chết! tôi quên." Trương Điền cười mỉa,"Đoàn thiếu gia, cậu nói ghét người khác sờ, ghét người khác đụng, còn ghét người nào cởi đồ trước mặt cậu, tương lai có vợ thì phải làm sao?"

Nghi Ân vỗ một cái vào gáy Trương Điền, "Việc này cần cậu quan tâm sao?"

Buổi tối tan việc, Nghi Ân ra cổng sau cố ý liếc mắt sang bãi giữ xe một chút, chiếc xe chưa mất, vẫn còn dựng ở đó.

Lại liếc mắt ra ngoài cổng lớn, chiếc xe kia như trước mà đợi tại đó, Nghi Ân khó hiểu trừng mắt nhìn Gia Nhĩ một cái, duỗi chân ra phía bánh sau, dáng dấp đẹp trai đạp xe lên đường.

Gia Nhĩ chạy ô tô trên đường, ánh mắt hàm chứa sỏi đá thô ráp nhìn chăm chú cặp mông thịt đang đong đưa trên yên xe của Nghi Ân, nhịp điệu tương đối gợi cảm.

Tới một ngã rẻ, Nghi Ân chợt cua gấp vào một cái hẻm chật hẹp.

Sau đó, khoé môi cong lên một đường cười khiêu gợi, anh có bản lĩnh thì đâm vào đây! Không kẹp chết anh mới lạ!

Gia Nhĩ dừng xe lại ở đầu hẻm.

Nghi Ân nhíu mày lại, đạp vài cái định tăng tốc độ, muốn mau chống tránh khỏi tầm mắt người kia, kết quả chân đạp bỗng nhiên có chút kẹt. Lại dùng sức đạp hai cái, chợt nghe rắc một cái, phía dưới xe có một bộ phận bị hỏng.

Sau khi ngồi xổm xuống kiểm tra một lúc, con ngươi Nghi Ân trong nháy mắt nổi lên một tầng tơ máu.

Xích xe bị đứt.

Đến mức bị đứt, lòng Nghi Ân rõ như gương, âm thầm nghiến răng. Muốn tôi xin anh chở tôi về tiện thể bắt tôi nhận quà chứ gì? Ông đây quyết không quay đầu lại, ông đây thà dắt xe trở về, cũng không thèm lên xe của nhà ngươi.

Thế là, Nghi Ân dắt xe tiến về phía trước.

Lại đi tới một chỗ cua quẹo, trước mặt bất ngờ xuất hiện một cái rãnh sâu, Nghi Ân nhìn bảng hiệu "Công trình đang thi công" cảm giác như bị đấm vào mặt.

Nghi Ân hung dữ đập một cái xuống tay lái.

Đến khi Nghi Ân quay trở về đường cũ đến trước đầu hẻm, Gia Nhĩ vẫn ở đó, biểu cảm như chưa từng quen biết Nghi Ân.

Nghi Ân mang theo ý cười đẩy xe tiến lên, gõ một cái cửa sổ xe. Đợi khi Gia Nhĩ hạ kính chắn gió xuống, Nghi Ân nhấc chiếc xe đạp địa hình kia lên, ném về phía Gia Nhĩ đang ngồi trong xe.

Tiện thể gào lên một câu giận dữ khí phách ngất trời.

"Đừng có mà mặt dày!"

Ném xe xong, nhanh chóng chạy đi.

Khoé miệng Gia Nhĩ không kiềm chế được lộ ra một tia cười, thoáng qua rồi biến mất.

Buổi tối về nha, Mẹ Nghi Ân chỉ thấy mỗi cái người không của cậu, không thấy chiếc xe đạp kia đâu, không nhịn được hỏi: "Xe đâu? Không phải sáng sớm con đạp xe ra ngoài sao?"

"A..." Nghi Ân cười gượng, "Bàn đạp bị hỏng, con đem xe đi sửa rồi."

"Con đạp xe cũng bất cẩn quá, chất lượng xe tốt như vậy lại bị con làm hỏng bàn đạp." Mẹ Nghi Ân lộ ra chút tức giận trong giọng nói.

Nghi Ân thầm lè lưỡi, không dám nói nhiều lời, cấp tốc lén lút về phòng.

Thời điểm ném chiếc xe có bao nhiêu thoải mái, thì bây giờ mất xe rồi lại có bấy nhiêu rầu rĩ.

Nghi Ân không sợ ai, chỉ sợ "Hoàng ngạch nương" (1) của cậu ta. Các gia đình khác đều là "con hư tại mẹ", nhà cậu lại ngược lại. Tuy rằng cậu là con trai duy nhất, nhưng mẹ Nghi Ân lại dạy dỗ không hề nương tay, Nghi Ân xem như được mẹ đánh mà nên người.

(1) Hoàng ngạch nương: kiểu gọi mẹ của hoàng tử thời xưa. (ý là gọi yêu mẹ của Nghi Ân)

Mẹ Nghi Ân đối với cậu đòi hỏi rất nghiêm khắc, khi còn bé khi Nghi Ân cùng đứa trẻ khác đánh nhau, không cần biết ai đúng ai sai, bà Đoàn đều bắt con mình xin lỗi. Tuy rằng nhà khá giả, nhưng bà Đoàn lại không cho phép con mình tiêu tốn một phân tiền nào, tiều lương sáu ngàn tệ đều phải kê khai đầy đủ.

Chiếc xe hơn một ngàn tệ, nói là ném sao? Việc này mà để "Mẫu hậu" biết được sẽ đến mức nào?

Tìm Gia Nhĩ đòi? Đ*o ! Nghi Ân thà bị mẹ dùng gậy đánh chết, chứ tuyệt đối không chủ động liên lạc con sói đuôi to (2) kia.

(2) Sói đuôi to: Từ gốc: 大尾巴狼 - "Đại vĩ ba lang" Dùng để ám chỉ những kẻ giả bộ đứng đắng ra vẻ chính nhân quân tử

Kệ, ngày mai tìm người mượn ít tiền, mua lại chiếc khác là xong.

Chương 10 - Mắng chết mi luôn!

Kết quả, sáng sớm hôm sau, Nghi Ân vừa bước ra ngoài liền thấy chiếc xe địa hình của mình được dựng trước cửa.

Xích xe đã được thay mới, bộ phận bị đập hỏng cũng đã sửa xong, thoạt nhìn không khác gì trước kia. Nghi Ân đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Gia Nhĩ đâu, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng.

“Cuối cùng cũng làm được một việc con người!”

Bất quá, Nghi Ân không định đạp xe đi làm nữa, cậu cực kỳ hoài nghi nhân phẩm của Nghi Ân. Ngộ nhỡ hắn lại động tay động chân gì với xe, an toàn trên đường đi của cậu liền không được bảo đảm.

Bởi vậy, để cho an toàn, lần này Nghi Ân đổi từ xe đạp sang pa-tin.

So với ngày hôm qua, Nghi Ân một thân trang phục lại thêm đồ bảo hiểm lại càng phong cách, lúc trượt tới trước cổng đơn vị, vừa vặn chạm mặt mấy nữ đồng nghiệp tụ tập ra ngoài. Nghi Ân vừa lướt khỏi tầm mắt của bọn họ, các cô nàng liền bắt đầu lao xao nghị luận.

“Hai ngày nay cậu Đoàn làm sao vậy? Hôm qua thì đi xe đạp địa hình, hôm nay thì trượt pa-tin!”

“Cô thử nói xem, anh ta như vậy, có phải là thông suốt rồi không?”

“Ý của cô là… tôi có cơ hội rồi?”

“Phì — cô mặt dày quá.”

“…”

Nghi Ân trở lại văn phòng, cởi giày pa-tin, trực tiếp đặt nó trong tầm mắt, để xem lần này mi động tay động chân thế nào?

Buổi tối tan ca, Nghi Ân xỏ giày pa-tin thoải mái trượt trên phố lớn ngõ nhỏ, xuyên qua các loại đường chật ngõ hẹp, rất là tiêu sái. Có bản lĩnh thì ngươi đuổi đi! Ngươi theo vào đi! Ông đây cho mi ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.

Sau mấy ngày, Nghi Ân cuối cùng cũng thể nghiệm được cảm giác không bị người chằm chằm theo dõi, đường về nhà tự do bay lượn. Trong lòng gào to thống khoái quá đi! Cơm tối cũng ăn nhiều một bát.

Kết quả, buổi đêm đi ngủ, lúc Nghi Ân tới cửa sổ kéo rèm, liền bị một gương mặt bất thình lình xuất hiện hù cho sợ tới mức bắn xa ba thước.

Sau khi thở hồng hộc, cậu liền hướng về phía cửa sổ rống giận một tiếng: “Cút!”

Một tiếng rống này, làm chú yểng cũng phải sợ tới mức nhảy loạn cào cào trong lồng.

Mẹ Đoàn chạy tới gõ cửa, “Con trai, làm sao vậy?”

Nghi Ân phẫn hận kéo xoạch rèm cửa lại, xoa dịu hô hấp một chút rồi nói: “Không có gì đâu ạ, mẹ ngủ đi mẹ.”

Mẹ Đoàn đi rồi, Nghi Ân một mình ngồi xếp bằng trên giường vận khí, cũng may phòng cậu đủ lớn, từ giường tới cửa sổ có một khoảng cách. Bằng không trong vòng hai thước, cậu nhất định sẽ bị ánh mắt ngoài rèm cửa kia bức tới tâm thần phân liệt.

Sao lại có người dai như đỉa đói, sống chết bám chặt, mặt dày mày dạn đến thế cơ chứ?

Chỉ vì một món quà sao?

Mi cứ trực tiếp ném, rồi quay về nói với em gái mi, đồ đã đưa tới tay, chẳng phải là được rồi sao?

Đệt!!

Sau khi Nghi Ân làm dịu tâm tình một chút, ánh mắt lại nhịn không được mà bắn về phía cửa sổ, phỏng đoán liệu lúc này Gia Nhĩ đã đi hay chưa. Hơn tiếng đồng hồ rồi, hẳn là đi rồi chứ?

Nghi Ân có chút không yên tâm, rón ra rón rén đi tới trước cửa sổ, bậy một khe hở trên rèm cửa rồi lén dòm ra ngoài.

Sau đó, Gia Nhĩ liền từ khe hở kia, nhìn thấy một con mắt xinh đẹp híp híp, mang theo ý thăm dò, nghi ngờ cùng dè dặt. Sau đó con mắt còn lại cũng hiện ra, tiếp nữa là sống mũi cao, bờ môi mỏng, phần cằm kiên định, nét mặt cũng từ ôn hòa tốt đẹp biến thành giận không kiềm được.

Cuối cùng, xoạch một cái, cả khuôn mặt đều thu trở vào, cùng với đó là tiếng bước chân huỵch huỵch.

Ngày hôm sau, trước khi đi làm, Nghi Ân đổi hai cục pin mới cho máy đọc lại, bật lên rồi treo bên cạnh lồng chim.

Trong máy đọc lại lặp đi lặp lại câu nói mà Nghi Ân vừa ghi hôm qua.

“Cút đi! Cút đi! Cút đi…”

Buổi tối, Nghi Ân vẫn như trước trượt pa-tin về nhà, vứt Gia Nhĩ đi thật xa. Đến lúc về nhà, ăn xong bữa tối, cho chú yểng ăn no, Nghi Ân bắt đầu chờ đợi cái loa này tận chức tận trách vì mình phục vụ.

Từ lúc Gia Nhĩ còn chưa tới, yểng ta đã bắt đầu liến thoắng nói liên hồi, chờ Gia Nhĩ tới rồi, yểng ta lại càng kêu mạnh mẽ hơn.

“Cút đi! Cút đi! Cút đi!…”

Nghi Ân chẳng cần phải đi kéo rèm cửa sổ, cũng có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt bị thóa mạ ngoài kia là xấu hổ chật vật cỡ nào. Không khỏi nhếch nhếch khóe môi, hậm hực hừ mấy tiếng, “Mắng chết mi luôn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro