CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm tối mưa tầm tã, xe của Jooheon đang trên đường trở về biệt thự trên núi thì bỗng nhiên ngừng lại

" Có chuyện gì thế? " Jooheon khó chịu

" Thưa cậu, phía trước hình như có vật gì đó "

" Xuống xem thử đi "

Tài xế bước xuống thì thấy có người đang nằm xỉu vội chạy về xe báo cho Jooheon, không hiểu sao khi nghe tài xế báo lại anh lại bước xuống để xem người bị té xỉu nếu là bình thường anh đã mặc kệ rồi cho xe chạy tiếp. Thì ra người đang nằm cản trước xe anh là một chàng trai dáng người nhỏ nhắn với mái tóc đỏ do trời đã tối mà mưa càng ngày lại càng lớn nên anh không tài nào nhìn rõ được mặt người con trai ấy. Lee Jooheon anh chưa từng thấy tội nghiệp ai bao giờ nhưng hôm nay anh lại không đành lòng bỏ người con trai xa lạ này ở lại thế là anh đã ẵm cậu về xe dưới sự ngạc nhiên của người tài xế đã theo mình nhiều năm

Tại biệt thự Lee gia, người hầu đang nháo nhào cả lên để lo cho chàng trai lạ mặt mà cậu chủ mình vừa dẫn về. Ai cũng tò mò xen lẫn khó hiểu " Chàng trai ấy là ai? Sao một người lãnh đạm như cậu chủ lại tỏ ra lo lắng cho cậu ấy như vậy? ". Ngay cả chính Jooheon cũng không hiểu hôm nay mình sao lại tốt bụng như vậy, vừa đem người con trai này về nhà vừa chăm sóc lại còn lo lắng cho cậu ta.

" Sao khi cậu ta được thay quần áo xong sao nhìn cứ như thiên thần vậy nè... Con trai gì mà da trắng hồng lại còn có đôi gò má phúng phính, khi ngủ lâu lâu miệng cứ chu chu ra nhìn thật đáng yêu " _ Jooheon pov

Nguyên đêm hôm ấy Jooheon đã thức để trông chừng cậu vì bác sĩ bảo cậu có thể phát sốt bất cứ lúc nào vì bị ngấm nước mưa quá lâu và suy nhược cơ thể, may sao cả đêm cậu chỉ hơi nóng nên Jooheon cũng yên tâm đi đến công ty.

Chankyun cảm thấy đầu mình thật đau, cậu cố mở mắt ra nhìn xung quanh. Căn phòng này thật rộng, tông màu chủ đạo là xanh dương là màu cậu thích nhất mọi vật dụng trong phòng điều là những thứ đắt tiền nhưng quan trọng là đây không phải phòng của cậu. Cậu bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, mấy hôm trước vì cãi nhau với appa nên cậu đã chạy ra khỏi nhà nhưng càng đi càng xa và không biết đường về cho đến đêm mưa ngày hôm qua cậu kiệt sức rồi té xỉu ra đường trong lúc mơ màng cậu có cảm giác có người đã ẵm cậu đi, chắc người đó đã đưa cậu về đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro