CHAP 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng IMie_Minhyukie. Chúc đọc vui vẻ

Vừa về đến biệt thự Jooheon vội thúc cậu lên phòng thay đồ. Cậu vui vẻ vâng lời, vừa mở cửa phòng ra Changkyun thực sự đã rất rất ngạc nhiên. Phòng cậu giờ đây như một cửa hàng bán thú bông vậy, có lẽ ở đây có cả hơn trăm con thú nhồi bông, chúng nó có đủ loại hình dáng và kích thước lớn bé khác nhau đều này khiến Changkyun vô cùng vui vẻ. Changkyun cũng có thể chắc chắn được rằng bọn chúng có mặt tại phòng cậu là do một người muốn tạo bất ngờ cho cậu. Cậu vui vẻ chạy sang phòng của Jooheon, vừa nhìn thấy anh thì cậu đã nhảy lên người anh mà ôm cứng ngắc không muốn buông

" Em cảm động lắm, cám ơn Heonie " Changkyun thì thầm dúi đầu vào cổ Jooheon

" Bé con ngốc nghếch, sao lại cảm ơn anh chứ. Anh làm tất cả là vì em thôi, chỉ cần em luôn vui vẻ thì anh cũng hạnh phúc rồi " anh nhẹ nhàng nâng đầu cậu đối diện mặt mình mà nói

" Sao...sao anh lại tốt với em thế " ngập ngừng mãi cuối cùng Changkyun cũng nói ra đều cậu thắc mắc bấy lâu

Nghe câu hỏi của Changkyun anh muốn nói hết cho cậu biết tình cảm của mình, anh không biết đây có phải thời điểm thích hợp để nói ra không vì anh với cậu bên nhau có bao lâu đâu. Jooheon cũng lo sợ rằng khi anh nói ra Changkyun sẽ không còn vui vẻ, thân thiết với mình như hiện tại nữa. Nhưng cứ lo sợ mãi thì đã sao? Khi nỗi sợ to lớn nhất của anh là có một ngày Changkyun bị kẻ khác cướp mất mặc dù anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra nhưng nỗi sợ ấy cứ ngày một lớn dần trong anh và anh quyết định sẽ nói hết tất cả tình cảm mà lâu nay anh dành cho cậu, bất chấp cả người cậu gọi tên trong mơ có là gì của cậu đi nữa thì hôm nay anh vẫn sẽ nói

Jooheon nhẹ nhàng đặt Changkyun ngồi lên giường, còn anh quỳ một chân ở phía dưới nâng má cậu lên

" Em nghe cho kĩ những gì hyung sắp nói ra nhé, em chỉ được trả lời là có thôi vì mọi câu trả lời khác hyung đều không chấp nhận đâu...anh làm tất cả cũng chỉ vì... anh yêu em. Còn em?" ba chữ kia anh thì thầm vào tai cậu nhẹ nhàng như một cơn gió khiến cậu không thể tin được những gì mình vừa nghe

" Thình thịch...thình thịch..." Changkyun biết thứ tình cảm mình dành cho anh không đơn thuần là tình cảm anh em giống như Hoseok hyung khi cảm giác được bên cạnh và gần gũi anh khác xa với hyung ấy, khi những cái hôn cậu dành cho anh không đơn giản là do anh ép buộc. Bên anh khiến cậu luôn có cảm giác an toàn và ấm áp, tuy bình thường cậu có vẻ hơi ngốc và trẻ con không thích suy nghĩ những chuyện phức tạp nhưng cậu cũng có thể cảm nhận rằng trái tim mình đang thổn thức trước anh...nhưng...cậu đã có hôn ước với người khác mất rồi, cậu không xứng với anh, phải chăng đây là lúc cậu lí giải với anh lí do mình ngất xỉu giữa đường đêm mưa ấy

" ...em...em xin lỗi" nước mắt cứ thi nhau rơi xuống như những mảnh pha lê đang vỡ tan

Giờ đây trong đôi mắt to tròn, trong veo ấy là nỗi u phiền ảm đạm Jooheon chưa từng thấy, phải chăng việc yêu anh khó khăn với cậu đến vậy

" Kyunie đừng khóc, anh đau lòng"

" Anh đã nói rồi, chỉ cho phép em được nói là có yêu anh thôi còn lại đều không chấp nhận. Em chỉ có thể ở bên cạnh anh, mãi mãi thuộc về anh mà thôi" lau đi nước mắt của cậu rồi ôm cậu vào lòng anh thở dài

" Bảo bối thay đồ đi rồi xuống ăn tối, muộn rồi. Anh đã sai người đem đồ của em sang phòng anh rồi, kể từ hôm nay em sẽ ở phòng này với anh" nói rồi anh buông cậu ra lặng lẽ bước ra ngoài

Changkyun hốt hoảng chạy lại ôm phía sau anh ngăn không cho anh đi

" Em yêu anh. Anh đừng đi, anh định bỏ em hả? Kyunie không ngoan làm Heonie giận rồi phải không?" khi thấy bóng lưng cô đơn của anh lặng lẽ bước ra ngoài thì cậu rất sợ, sợ anh sẽ bỏ mình, sợ anh chê mình phiền không thèm quan tâm mình nữa. Tim cũng rất đau

Jooheon sững sờ đứng đó khi nghe cậu nói khiến Changkyun cứ tưởng những điều mình nghĩ là thật nên nước mắt chưa kịp khô lại nhịn không được mà thấm ướt một mảnh lưng áo anh

" Kyunie biết Kyunie hư lắm, hay nhõng nhẽo lại còn hay đi lung tung khiến anh lo lắng...Heonie đừng có không quan tâm em nữa nha, em hứa sau này em sẽ ngoan hơn...thật ra em đã có hôn ước được định sẵn, anh gặp em đêm đó là do em trốn appa đi vì chuyện hôn ước, em biết mình không xứng với anh, mặc dù em không đồng ý chuyện hôn ước đó nhưng appa sẽ sớm tìm ra em và bắt em về kết hôn với người mà em không yêu...em..." nói tới đó Changkyun đột nhiên khóc to hơn, ôm Jooheon chặt hơn, nghẹn ngào không thể nói tiếp

" Bảo bối ngốc, em cứ khiến anh không thể không quan tâm được. Thương em còn không hết sao lại bỏ mặc em được, chỉ cần em yêu anh là đủ rồi, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo là được" Jooheon xót xa quay người lại ôm Changkyun rồi anh cúi xuống lần tìm đôi môi anh đào quyến rũ của cậu. Changkyun vụng về đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào của anh, môi cậu hơi hé mở để cái lưỡi tinh nghịch của anh đi vào lôi kéo lưỡi cậu cùng nhau day dưa. Nhận thấy cậu sắp hết hơi anh mới không đành lòng buông tha

" Giờ thì bảo bối yên tâm chưa, không được nghĩ lung tung nữa đó"

" Nae, em biết rồi....chụt..." Changkyun nhảy lên hôn cái chụt vào môi anh rồi bỏ chạy

.

.

.

.

Ăn tối xong Changkyun kéo Jooheon ra vườn. Xung quanh đủ loại cây cỏ, ở giữa có một ngọn đồi nhỏ nhô lên khiến Changkyun rất thích thú, cậu đã để ý nơi này từ hôm đầu tiên muốn thoát khỏi anh mà chạy ra vườn. Jooheon nằm xuống trước rồi kéo Changkyun xuống nằm bên cạnh, anh ôm cậu cả hai nhìn lên trời. Bầu trời đêm hôm nay đầy sao

" Từ khi anh có nhận thức tới nay chưa bao giờ anh cảm thấy thoải mái, yên bình như vậy. Cảm ơn Kyunie của anh, cảm ơn em đã bước vào cuộc sống của anh " Jooheon nhẹ hôn lên trán cậu

Dù không hiểu lắm tại sao anh lại cám ơn mình nhưng Changkyun cũng nằm yên đó để anh ôm, giọng Jooheon có vẻ rất cô độc khiến cậu cũng rất đau lòng, cậu lặng lẽ vòng tay ôm anh chặt hơn, cậu muốn mang hơi ấm của mình để sưởi ấm anh

------

" Sao chúng ta lại không thể mang em ấy về chứ appa? Lỡ như Kyunie bị tên Jooheon đó bắt nạt thì phải làm thế nào? " ngoài mặt thì chàng trai vô cùng bình tĩnh nhưng giọng nói lại nóng nảy, gấp gáp cực đại

" Hoseok à con cứ yên tâm về Kyunie, nó ở đó sẽ rất an toàn " người đàn ông trung niên ấy chính là Shin Raymond chủ tịch ngân hàng StarShip, một trong những ngân hàng lớn và có quyền lực nhất ở Hàn Quốc

" Nhưng...appa biết tên Lee Jooheon đó mà, hắn tuy còn trẻ nhưng đã là tên cáo già trên thương trường rồi lại còn là tên máu lạnh nữa, con sợ Kyunie sẽ bị hắn làm tổn thương mà thôi " Hoseok như đang ngồi trên đám lửa

" Ta đã quyết định rồi, ta cũng rất lo cho thằng bé....nhưng từ lúc mẹ nó mất đến nay nó cứ ương bướng, rụt rè như thế nó cũng cần phải lớn rồi. Tạm thời cứ cho nó ở Lee gia " nói rồi ông bỏ ra ngoài không cho Hoseok nói gì thêm nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro