part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn Harmica? Không hứng thú.
Những quán nhậu cuồng nhiệt? Chẳng màng quan tâm.
Khu nghĩa địa? cái nơi chả mô phỏng được địa ngục.
Chán, chán, chán và chán.

Trước mặt Dongwoon là một hàng rào gai, chứa điện chắc tới hàng ngàn vôn, cao một mét hai. Khu rừng là vùng cấm, bất cứ ai trong thị trấn nếu vi phạm kỉ luật sẽ bị phạt nặng. Tốt, thứ nào cấm là thứ đó hấp dẫn cậu vô cùng.
Sao ấy nhỉ? Tham quan thôi. Dongwoon khẽ nhết môi cười thật ranh mãnh.

Cái hàng rào tầm này chỉ cần nhảy qua là được. Nói thì dễ chứ làm thì đối với cậu không thành vấn đề. Lấy đà cách hàng rài đó khoảng năm mét, Dongwoon bắt đầu chạy và tăng tốc. Cùng với kĩ thuật điêu luyện của môn nhảy cao và tài năng có sẵn, cậu nhảy qua tấm hàng rào dễ như ăn bánh. Một cú tiếp đất tuyệt đỉnh, và nhê bẫng không một tiếng động. Thành công. Bây giờ thì chỉ còn một việc, đi vào khu rừng cấm.

Nói thật, khu rừng này có không cấm thì cũng chả ai muốn vào. Nó ghê rợn đến sởn gai óc. Những cái cây mọc san sát vô nhau tạo nên những tiếng ken két nhức tai vì sự va chạm của các nhánh cây. Tiếng lá xào xạt góp phần thêm cho bản giao hưởng của một khúc cầu hồn. Những ngọn gió buốt lạnh thấu cả xương chỉ làm Dongwoon thêm mê hoặc khu rừng này.

11 giờ đêm, giờ tốt và khá khuya, có lẽ cậu nên về nhà nhưng trong lòng không nỡ bỏ cuộc dạo chơi mà quay lưng đi về. Chắc mầm bây giờ bố mẹ đang ở nhà lo sốt vó. Một chút nữa, chỉ thêm một chút nữa thôi. Rồi cậu miễn cưỡng xoay bước đi về.

RẮC!

Tiếng kêu rõ to, Dongwoon không thể nhầm lẫn được. Có người theo dõi. Linh tính nhạy bén mách cậu như thế. Rõ ràng là từ chiều đến giờ, cậu luôn có một cảm giác khó chịu bám lấy. Có lẽ như tên theo dõi sẽ không bỏ cuộc. Thế là cậu quyết định bước tiếp.

Đêm khuya mà bị theo dõi thế này thì thật không hay chút nào. Đôi tai nhọn dị dạng vển cao lên lắng nghe tiếng bước chân từ phía say. Nó đang tiến đến gần và gần hơn nữa...

Xoạch!

Một cú quay người mạo hiểm và nhìn vào cái vật thể lạ trước mặt...
Sói...sói...hình như cậu...vừa thấy...người sói...

Này em, đừng giết tôi!! _Cái hình dạng người sói trước mặt cậu biến mất, để tên con trai cao hơn cậu một cái đầu với đôi mắc sắc sảo và tinh ranh màu tím lợ. Mái tóc cắt xéo màu sám bạc. Người sói lúc nãy chỉ là một ảo ảnh, cậu chắc thế. Điều đó không có thật.

Giờ này em đừng có đi lang thang một mình trong rừng. Nguy hiểm lắm đấy. _ Hắn ta nói rồi cười tươi, để lộ hàm răng trắng bóc, nhọn hoắc. Cặp răng nanh bất thường này thu hút sự chú ý của Dongwoon. Lại ảo tưởng thôi.

Tôi đang về._ Cậu dè chừng. Không tin tưởng. Con mắt sói bắn ra tầm nhìn chết chóc nguyền rủa.

Thì về mau đi. Trễ lắm rồi đấy!_ Hắn nói rồi thổi phù hơi vào khuôn mặt của Dongwoon. Khi đã nhìn rõ lại thì hắn đã chạy biến đâu mất, những dấu chân rõ ràng là hướng về phía khu rừng.

Ở trong rừng à? Cái mùi hương của hơi thở vẫn còn thoang thoảng. Một mùi thơm, mùi thơm của máu. Nó theo cậu về tận nhà, và vào tận trong giấc ngủ.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn khẽ lấp loáng soi xuống khu rừng cấm. Dongwoon vẫn nghe vang vọng tiếng sói tru lên một cách thảm thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro