part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lẻn bước ra khỏi căn nhà, Dongwoon cảm thấy như mình vừa thoát khỏi địa ngục. Cậu lướt đi như gió trên mặt đất gập ghềnh. Cậu cần phải đến cái khu rừng cấm đó ngay bây giờ, có lẽ ở đó sẽ có lời giải thích rõ ràng cho cậu về tất cả hiện tượng này. Cậu không hề chú ý đến đường đang đi trước mặt và...

RẦM!

Cậu có sao không?_ Sau cú va chạm đầy kịch tính, Dongwoon chỉ kịp lờ mờ thấy trước mặt mình là tên con trai tầm 18 tuổi với đôi mắt xanh thẳm và đầy nhiệt huyết. Mái tóc xoăn vàng óng ả dưới ánh nắng mặt trời, trông cứ như một thiên thần.
Quá chói. Cậu nhìn bàn tay thô ráp đưa ra trước khuôn mặt mình và khẽ nhăn mặt. Quá dịu dàng và...đồng bóng?!

Cậu có sao không thế? Bị thương ở đâu rồi à?_ Chàng trai mở giọng trêu chọc rồi nhắm kĩ khuôn mặt của cậu.
Con mắt...thật đáng sợ...mắt sói..
Chàng khẽ nhăn mặt nhưng vẫn tiếp tục nở một nụ cười. Dongwoon ngày càng cảm thấy khó chịu. Cậu gạt phăng bàn tay chìa sẵn trước mặt và tự mình đứng dậy. Vẫn còn khá là đau nên đôi chân cậu di chuyển rất vụng về, người con trai nhanh tay kịp đỡ.

Tránh ra khỏi tôi!_ Dongwoon hét lên, đẩy cậu ta té ngửa rồi chạy nhanh như bay về phía cánh rừng.

Hấp dẫn đấy!_ Người con trai đó ngồi trên đất khẽ nở một nụ cười khó hiểu. Điều ấn tượng của cậu đối với cậu ta là con mắt sói.

Khu rừng cấm. Nó có sự lôi cuốn gì đối với Dongwoon, cậu không nên vào đây, có lẽ cậu nên quay lại thì hơn. Cái cảm giác an toàn , thoải mái của ngày hôm qua không một chút gì vương vấn cả, bây giờ tất cả cảm giác lành lạnh chỉ khiến cho Dongwoon sợ hãi thôi.

8 giờ tối rồi, cậu đã đi được bao xa? Cậu không thể nhớ con đường mình đã đi qua. Lạc? Không! Dongwoon hoảng loạn ôm đầu mình. Cậu ngồi thụp xuống thảm lá, cậu như lọt thỏm vào bóng tối. Cậu cô đơn côi cút trong mớ hỗn loạn. Bây giờ Dongwoon thật sự ghét cay ghét đắng cái khoảng cách mà cậu tự tạo cho chính mình.

KHÔNG..

Cậu có mặt trăng là bạn, dịu dàng và ấm áp chứ không gay gắt như mặt trời, cậu không hề cô đơn. Tự nhủ rồi cậu ngước nhìn vầng trăng, tất cả thật an toàn cho đến khi tiếng sói tru lên thảm thiết và rợn tóc gáy, mây đen từ từ kéo đến rồi che đi khoảng sáng mặt trăng tròn. Không! Đừng! Nhưng rồi người bạn thân nhất của cậu cũng bỏ đi.

SOẠT!

Lại có người theo dõi Dongwoon! Cậu đã ngồi ở đây hai tiếng đồng hồ rồi sao?

SOẠT! SOẠT! SOẠT!

Tiếng di chân trên lá không thể nào lọt nổi qua đôi tai thính nhạy của cậu. Tại sao cậu luôn bị theo dõi? SOẠT! Cái tiếng khó chịu ấy vẫn cứ vang lên.

Ai đấy? Đừng có giấu mặt!_ Dongwoon hỏi ngập ngừng, cái sự sợ lần đầu tiên đã lấn át tâm trí cậu. Vẫn thấy hình như kẻ đó không có ý định bước ra, Dongwoon hít lấy một hơi thật dài rồi dần tiếng bước đến nơi phát ra tiếng động. Nhẹ nhàng và im ắng, cậu vẫn không thể hình dung ra được thứ đang chờ đợi cậu ở nơi đó. Dè chừng và sợ hãi, có thể kẻ đó sẽ giết cậu mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro