part 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh tưởng anh đùa được tôi chắc? Những thứ này là nhảm, trên đời này không hề tồn tại cái được gọi là ma quỷ cả. - Dongwoon phản kháng, mong tất cả những Junhyung nói chỉ là một trò đùa vô hại để dọa cậu thôi.Nhưng trong một khoảnh khắc mờ mịt, cậu vẫn cảm thấy chúng có thật, những điều đã xảy ra với cậu.

Em không tin anh sao? - hắn hỏi nhưng khuôn mặt vẫn không tỏ ra một chút cảm xúc nhất định. Lúc thì nhìn cậu một vẻ âu yếm nhưng ngay sau đó lại là vẻ mặt lạnh lùng rồi lại nghiêm túc, quá nhiều khuôn mặt trên một bộ mặt. Junhyung ngắm cậu từ đầu đến chân và mỉm cười nhẹ nhàng chứ không phải là nụ cười tươi rạng kia nữa, điều này khiến cậu rùng mình.

Tôi phải tin anh sao? Người lạ! - Dongwoon buông thẳng một câu vào mặt Junhyung, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Dongwoon có thể thấy ở đôi mắt hắn một sự mơ hồ của thất vọng. 

Vì cái gì?

Đột ngột, hắn ta khom người xuống, nắm lấy bàn tay mảnh dẻ của cậu rồi kéo cậu ôm chặt vào lòng, một tay ngang eo và một tay giữ chặt lấy đầu như thể hai người đã quen nhau từ lâu rồi. Hắn giữ im như thế thật lâu hòng mong đợi hành động này sẽ làm cậu...tin hắn? Junhyung đặt nhẹ một nụ lên vầng trán của Dongwoon, rồi mạnh dạn hôn xuống mũi và cuối cùng mạo phạm, tham lam hôn lấy đôi môi đỏ mọng của Dongwoon, cậu chỉ biết đứng im và vô thức chấp nhận. 

Mây đen dần bay đi, để lại một vầng trăng tròn tỏa sáng xuống khu rừng cấm, thắp sáng nơi cặp đôi đang đứng, trông họ như đôi trời sinh. Sau khi nhận biết được tình hình, một cảm giác nóng ran của từng đường máu đỏ có vẻ như dồn lên đôi má gầy gò của Dongwoon, cậu đang cảm thấy khó thở và quá nóng, phải làm một gì đó trước khi hắn làm cậu ngạt thở. Cố xoay sở cánh tay, Dongwoon dùng nó đấm thật mạnh vào sườn hắn và thừa thời cơ hắn đang chịu đau liền chuồn ra khỏi vòng tay quái gở.

Đồ chó chết! - nhãn cầu con mắt Sói cậu thu nhỏ lại nổi lên từng hằn máu đỏ như mắt địa ngục. Chỉ ít phút nữa thôi, chắc cậu sẽ giết hắn mất.

Ừ, thì anh là chó! Hẳn là ông ta đã làm thế với em rồi! - hắn đang chịu đau bởi cú đấm lúc nãy nhưng vẫn còn hơi sức để thì thầm một câu nói chỉ có gió mới nghe được. Đôi tai của Dongwoon vểnh lên như vừa mới bắt được một thông tin gì đó.

Nếu em không tin anh thì anh sẽ để em thấy và đây là lần cuối anh cho phép mình vượt qua giới hạn, Miranda ạ. Nào bây giờ quay mặt sang hướng khác đi. - khoan, cậu nào đã nói tên mình cho hắn biết đâu chứ? Làm sao hắn có thể...?

Anh biết tên tôi nhưng tôi đã nói cho anh biết đâu? - cậu hỏi.

Quay mặt ngay! - hắn nạt khiến cậu khép nép hoảng sợ. Đành phải lắng nghe theo hắn cho đến khi mọi chuyện êm xuôi đã. Dongwoon quay mặt sang hướng khác và lắng nghe. Tiếng sột soạt của một chiếc áo được cởi. Tiếng kéo khóa quần, tiếng cởi giày, hắn đang làm cái quái gì thế này? Không lẽ hắn tính...?

Anh làm cái gì vậy? Junhy...! - lúc này, Dongwoon mới nhận ra Junhyung đã biến đi đâu mất tăm. trên nền đất đầy lá chỉ còn lại bộ đồ của hắn. Đừng nói với cậu hắn đang chơi đùa tiếp nữa đây, ít nhất thì mong hắn không bỏ cậu ở đây một mình, kẻo bọn ma...Cậu bị ảnh hưởng từ hắn từ khi nào thế hả? Chắc đây chỉ là trò đùa, cậu phải quay về nhà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro