Chương #1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn nhỏ Vương Nguyên 6 tuổi đang xây lâu đài cát trong công viên gần nhà, chợt thấy một bạn nhỏ khác cũng chạc tuổi mình đang ngồi 1 mình trên xích đu gần đó. Vốn tính hòa đồng cởi mở, Vương Nguyên liền chạy đến chỗ bạn nhỏ kia nói nói:

“Chào bạn, mình tên là Vương Nguyên, năm nay mình 6 tuổi rồi đó nga~ Mình ở ngôi nhà màu trắng giống như lâu đài ở đằng kia kìa *chỉ chỉ* Bạn tên là gì vậy? Năn nay bạn bao nhiêu tuổi rồi? Nhà bạn cũng ở gần đây à? Sao mình chưa gặp bao giờ vậy?”

Sau một hồi ba hoa chích chòe, cuối cùng Vương Nguyên cũng chịu ngưng miệng. Bạn nhỏ kia quay ra “HÌ” một cái, khiến Vương Nguyên giật mình đến mức tim bắn ra ngoài, sau đó lại làm bộ mặt bất cần đời.

“Oa~ Bạn cười thật đẹp quá đi (Là dọa người đó không phải cười đâu bạn học Nguyên Nguyên ơi =))) ) Bạn có răng khểnh dễ thương quá, tháo ra cho mình một cái có được không? Mình cũng muốn răng khểnh nữa a~

Bạn học phì cười, quay ra nói với Vương Nguyên:

“Tôi 7 tuổi rồi, nhiều hơn cậu đó, gọi tôi là anh đi. Răng của tôi không thể tháo cho cậu được, má tôi nói không có răng khểnh không phải con của má (Bạn học này cũng ngốc đâu có khác gì Nguyên Nguyên đâu =3=” )  Còn nữa, ngôi nhà trắng kia là nhà của tôi, không phải nhà của cậu.”

“Ừ thì gọi là anh, nhưng căn nhà màu trắng kia là nhà của tô… lộn của em”

“Của anh”

“Của em”

Màn “Của anh, của em” cứ diễn ra như vậy. Đến khi có mọt người phụ nữ gương mặt hiền hậu đi gần tới, Vương Nguyên như thói quen cúi chào lễ phép “Con chào dì ạ!”

“Con trai ngoan quá!” Người phụ nữ cười nói với Vương Nguyên rồi qua bạn học kia “Đi thôi Khải Khải”

“À! Thì ra tên anh là Khải Khải, em biết rồi nhé, nhưng ngôi nhà đó vẫn là nhà của em”

“Là Vương Tuấn Khải, Khải Khải chỉ để bố mẹ anh gọi thôi. Ngôi nhà đó vẫn là của anh”

“Ủa? 2 đứa nói ngôi nhà nào vậy? Mà con quen cậu bé hả Khải Khải?”

“À! Cậu ấy nói tên là Vương Nguyên. Cứ hỏi xin răng khểnh của con nhưng con không cho. Cậu ấy lại nói nhà mình là nhà cậu ấy”

“Vậy nhà con ở gần đây hả Nguyên Nguyên? Để dì dẫn con về nhé” Người phụ nữ hiền từ xoa đầu Vương Nguyên.

___________

“Nguyên Nhi! Con hư quá rồi đấy, đi chơi mà không bảo má, có biết má lo thế nào không hả? Nếu không có má của Khải Khải dắt con về thì có phải bị bắt cóc không?” Má Vương (Trôi) vừa mắng vừa nguýt Vương Nguyên một cái. Rồi quay qua người kia:

“Cảm ơn bà đã dẫn thằng bé về cho tôi nhé, ở Anh về lúc nào mà tôi không biết?”

“À! Tôi gặp thằng bé đang đứng cạnh Khải Khải trong công viên. Tôi vừa mới cùng ông chồng đưa Khải Khải về. Sợ thằng bé buồn nên nói ra công viên kiếm bạn chơi, ai ngờ thân được Nguyên Nhi”

“Ủa? Má có quen dì và anh này hả?” Vương Nguyên mở to hết cỡ đôi mắt hạnh đào nhìn mẹ của mình.

“À! Dì ấy là bạn thân với mẹ từ nhỏ, ngày trước vừa lấy chồng, làm nhà xng thì phải sang Anh cho đến giờ. Con không biết là phải rồi” Má Vương vừa giải thích vừa xoa đầu Vương Nguyên.

“Anh thấy chưa? Đây là nhà của em nhé. Hứ”

“Anh có nói là nhà của anh đâu, anh nói ngôi nhà màu trắng bên cạnh nhà em mà”

“Anh…anh..”

“Thôi thôi 2 đứa, mỗi đứa ở một nhà đã được chưa?”

_______9 năm sau_______

“Khải Khải à, con mau tìm lại mấy cuốn vở quan trọng rồi đi thôi, sách và quần áo ba mẹ sẽ mua lại cho con sau”

“Đi đâu vậy mẹ?”

“Gia đình chú dì Vương đã mời nhà mình qua đó ở trong thời gian sửa nhà, ba con cũng muốn giám sát việc sửa nhà nữa….”

Vương Tuấn Khải nhanh lẹ tìm lại mấy cuốn vở của mình.

30 phút sau…

“Pínhhhh…poongggg…..”

“A! Ông bà đã qua rồi đó à, vào trong mau đi, ngoài này lạnh lắm.”

Mẹ Vương vội rót trà mời ba mẹ Vương Tuấn Khải, rồi tiếp:

“Thật xui quá, nhà tôi chỉ có một phòng cho khách, 2 người ở đó nhé, cũng không chật chội đâu. Còn Khải Khải, con ở cùng với Tiểu Nguyên nhà dì cũng được chứ nhỉ?”.”Kìa Tiểu Nguyên, con mau giúp Khải Khải mang đồ lên phòng đi chứ.”

Mẹ Vương mải miết nói mà không để ý có 2 cặp mắt đang trố hết cỡ nhìn nhau. Bố mẹ Tuấn Khải cũng không phản đối nhìn 2 đứa trẻ dắt nhau lên phòng. =))))))

Phòng của Vương Nguyên cũng khá rộng, có một chiếc bàn học lớn ở góc phòng. Vương Tuấn Khải đặt mấy quyển vở lên bàn thật gọn gàng, sau đó đảo mắt quanh phòng. Áaaaaaaaaaaaaaa, phòng chỉ có một giường? Vương Tuấn Khải ôm trán cười khổ. Như đọc được suy nghĩ của anh, Vương Nguyên không để người kia kịp lên tiếng:

“Yên tâm, sẽ có chăn đệm đầy đủ cho anh nằm dưới đất” Vương Nguyên nhí nhảnh lè lưỡi bỡn cợt Vương Tuấn Khải. Nguyên Nhi a~ là ba mẹ con mời nhà người ta ở lại mà T___T ,sao con nhẫn tâm vậy =))). Ai đó lại cười khổ một lần nữa.

__________

2 má Vương cùng nhau nấu cơm, cười nói vui vẻ, 2 ba Vương đang xem bóng đá, hò hét om sòm, thỉnh thoảng lại bị 2 má liếc cho rơi con mắt. Trên lầu hai, có hai con người họ Vương…

“Anh này, xê ra, đường em em đi sao cứ đụng em vậy?”

“Trò chơi phải có thắng thua, tại em không ép lại anh đấy chứ”. Vương Tuấn Khải vừa chơi vừa liên tục huých vào người Vương Nguyên, khiến cậu nổi giận.

“Quá đáng. Lần này Đại Vương ta đây phải ra tay thật rồi!”

Nghĩ là làm, nhân lúc anh không chú ý, Vương Nguyên dùng hết sức huých mạnh một cái khiến anh ngã nhào ra sàn. Cậu nhanh tay cầm cái điều khiển lái con Hennessey Venom GT của mình về đích.

“Tingggggggg….You Win”

“Zêêê, em thắng rồi nhé, vậy nên tối nay em được nằm giường. Lêu lêu đồ Vương đại đao”

Vì phòng chỉ có một giường nên hai người quyết định chơi game mỗi tối, ai thắng sẽ được nằm giường, thua thì nằm đất.

Không thấy Tuấn Khải lên tiếng, Vương Nguyên nhìn sang đã thấy anh bất di bất dịch trên sàn. Vương Nguyên từ bỡn cợt chuyển sang chột dạ:

“T..Tiểu…Tiểu…Tiểu Khải, a..anh làm sao vậy? Không phải do em mạnh tay đấy chứ. Anh..anh tỉnh lại đi, Tiểu Khải, Tiểu Khải…” Vương Nguyên vừa lay cánh tay anh vừa lắp bắp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro