Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

Nghiêm chỉnh khoác trên người bộ đồng phục đắt tiền đặc trưng chỉ dành riêng cho học sinh của học viện đệ nhất toàn quốc Uy Liêm Cổ Bảo, bộ đồng phục hai màu lam trắng tinh xảo tuyệt đẹp này là niềm tự hào của bất kỳ ai được vinh dự mang nó trên người, bởi chỉ cần bước ra bên ngoài với bộ đồng phục Uy Liêm Cổ Bảo thì nhất định sẽ nhận được vô số những lời trầm trồ ngưỡng mộ và cả ghen tỵ. Thiếu niên mái tóc ngắn một màu đen nhánh mềm mại nhu thuận theo gió khẽ phiêu dật, dáng người cao cao gầy gầy, vài hạt nắng chếch nghiêng rơi lên một bên bờ vai mảnh mai, làn da thiếu niên trắng nõn thanh khiết tựa hoa nhài, sóng mũi thon gọn chạy một đường thẳng tắp đến đôi môi cong cong mềm mại hồng nhuận như cánh tường vi đang độ xuân sắc, hàng mi dài như cánh bướm phủ rợp đôi con ngươi đen láy to tròn lấp lánh tựa như chứa đựng hàng ngàn tinh tú, ngũ quan thiếu niên tinh xảo được xếp đặt hài hoà trên gương mặt thanh tú tạo thành một vẻ đẹp hoàn mỹ mê người, xinh đẹp đến mức khiến bất kỳ ai trông thấy cũng đều dễ dàng bị dung mạo này mê hoặc, từ cơ thể phát ra mùi hương bạc hà thoang thoảng dễ chịu, thiếu niên toàn thân vừa toát lên khí chất thanh nhã thuần khiết lại mang dáng dấp yêu mị câu nhân, đồng thời mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng lãnh ngạo.

Thiếu niên chậm rãi an tĩnh bước trên hành lang dài bên trong những cột trụ đá to lớn thuần trắng mang kiến trúc Hy Lạp của một khu thuộc học viện Uy Liêm Cổ Bảo, học viện tư nhân đệ nhất toàn quốc, thuộc quyền sở hữu của hai cổ đông lớn nhất là Dịch Thị và Vương Thị, diện tích rộng lớn ước chừng chiếm bốn mươi kilomet vuông, Uy Liêm Cổ Bảo nổi tiếng với phong cảnh vô cùng đẹp đẽ xa hoa, những loại kỳ sơn quái thạch, trân hoa dị thảo đều không thiếu, người bên ngoài một lần lạc vào nơi đây tưởng như mình đang ở chốn bồng lai tiên cảnh hay chốn huyền giới kỳ ảo.

Tương xứng với bề ngoài nguy nga lộng lẫy đến choáng ngợp của học viện chính là gia thế lừng lẫy và sự giàu có bạc vạn của các học sinh thuộc Uy Liêm Cổ Bảo, từ học viện này bước ra hoặc sẽ trở thành các chính trị gia điều khiển và vận hành bộ máy quốc gia, hoặc sẽ là những thương nhân nắm trong tay huyết mạch kinh tế đất nước, hoặc là nhà khoa học với bộ não thiên tài, hay những vận động viên thể thao xuất chúng đạt những thành tích đáng ngưỡng mộ, còn là những minh tinh, ngôi sao nghệ thuật tài năng được đông đảo công chúng mến mộ.

Học viện Uy Liêm Cổ Bảo gồm 4 bậc đào tạo từ tiểu học, sơ trung, cao trung đến đại học, học sinh của học viện đều có xuất thân từ những gia đình thượng lưu giàu có, hoặc phải trải qua các cuộc thi sát gạch vô cùng gắt gao đòi hỏi phải có thành tích đặc biệt xuất sắc mới có thể lọt vào.

Thiếu niên mỹ mạo xinh đẹp mê người đồng phục sạch sẽ thẳng thớm, trên người lại toát mùi hương dịu dàng vô tình góc nhỏ áo khoác lam đậm bị quét nhẹ qua bởi một thân hình gầy nhỏ yếu ớt đang cố lết một bên đôi chân tàn tật, di chuyển có phần khó nhọc, nhìn thoáng qua những phần cơ thể lộ ra như gáy, cánh tay đầy vết trầy da xước thịt cùng những dấu thương tích bầm tím do quyền hung cước bạo tích tụ nhiều ngày, một thân đồng phục cao quý của Uy Liêm Cổ Bảo cậu ta khoác trên người đã nhăn nhúm và rách nát nhiều chỗ, quần đã sờn bạc, lúc này ướt sũng nước bẩn có vẻ như vừa bị ai hắt vào, phần tóc phía trước thật dài che đi một nửa khuôn mặt lấm lem đầy đất cát ủ rũ hèn mọn cúi thật thấp khom lưng lê lết qua, dáng vẻ đầy tủi nhục nhẫn nhịn.

Vương Nguyên, thiếu niên dung mạo xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn biết kẻ thảm hại kia, cậu ta tên gọi là Lưu Chí Hoành, học sinh năm 2 cao trung lớp 3, cậu ta khá là nổi tiếng ở học viện Uy Liêm Cổ Bảo, dù theo hướng tiêu cực, không ai rõ vì sao cậu ta có thể vào được học viện này, xét thành tích, cậu ta chẳng phải học sinh xuất sắc, chưa từng một lần đứng trong top 300 dành cho bậc cao trung của học viện chứng tỏ học lực rất tầm thường, nói cậu ta thuộc gia đình giàu có lại càng khó tin gấp mấy lần, cậu ta đến bữa cơm trong căntin trường cũng không có tiền mua nổi, thường thấy cậu ta lặng lẽ ở một góc khu rừng yên tĩnh phía sau trường gặm ổ bánh mì khô khốc rẻ tiền, bên cạnh là chai nước lọc mang từ nhà theo, một đồng học cùng lớp nói đã nhìn thấy trong túi cậu ta chỉ có vài tờ bạc không đáng giá nhăn nhúm và mấy đồng xu lẻ, cậu ta cũng là học sinh duy nhất đến trường bằng xe bus như thường dân, mặc đồng phục của Uy Liêm Cổ Bảo lại dùng xe bus đến trường đối với bất kỳ học sinh nào của học viện cũng đều là sự sỉ nhục to lớn.

Ở học viện khoác lên cái vẻ ngoài xa hoa giàu sang như Uy Liêm Cổ Bảo, thực chất bên trong thối nát cùng cực, các học sinh luôn luôn muốn tìm kiếm những con mồi yếu kém dễ bắt nạt để đem ra hành hạ làm thú vui, Lưu Chí Hoành là con mồi thảm hại nhất của bọn họ, cậu ta thường xuyên bị đánh đập, chế nhạo, ném đồ vật dơ bẩn vào người, đến mức sự tồn tại của Lưu Chí Hoành tại Uy Liêm Cổ Bảo chỉ là vật tiêu khiển, bất kỳ ai cũng có thể thản nhiên bạt tai cậu ta hoặc đá cậu ta một cái thật mạnh nếu họ thích.

Vương Nguyên nhìn vệt bẩn nhỏ trên áo khoác của mình khi Lưu Chí Hoành đi ngang qua, khẽ hừ lạnh một tiếng, cậu bình thản đi đến trước một cái thùng rác, cởi áo khoác ra vo tròn nó lại và vứt vào đấy.

Nếu không ăn thịt người, người sẽ nuốt chửng ta. Đó là quy luật ngầm đã tồn tại ở học viện này từ rất lâu.

Hướng về phía Tây học viện, bề ngoài trông như một toà tháp cổ kính theo kiến trúc Gothic, bên trong lại trang hoàng rất hiện đại xa hoa, gồm ba tầng, đó là khu vực dành riêng cho hội học sinh, nắm giữ quyền điều khiển mọi hoạt động chung của tất cả học sinh, đồng thời là nơi tiếng nói có quyền lực và sức nặng lớn nhất học viện Uy Liêm Cổ Bảo, một khi hội học sinh đã ra bất kỳ quyết định gì, thì cho dù có là hiệu trưởng cũng không thể bãi bỏ.

Hội học sinh gồm năm nhân vật chủ chốt, trong đó có một cậu bé 14 tuổi tên Trác Mặc, còn học sơ trung cũng là thành viên nhỏ nhất, dù vậy nhưng quyền lực của cậu ta trong hội chỉ đứng sau hội trưởng. Một người là La Mỹ Tình, phó hội trưởng, bạn cùng lớp với hội trưởng, cô gái duy nhất của hội học sinh, đồng thời cũng là nữ sinh xinh đẹp và quyền lực nhất học viện Uy Liêm Cổ Bảo, được xưng tụng là Queen. Người tiếp theo là Hàn Vũ, 20 tuổi, sinh viên khoa tài chính của học viện, rất hiếm khi có mặt tại trường, được xem là một nhân vật bí ẩn, có những lời đồn đại về gia thế của anh ta liên quan đến xã hội đen. Một người nữa là Tần Triệt, học sinh cao trung năm 2 lớp 3, người duy nhất không có gia thế hoành tráng, vào trường dựa vào năng lực xuất chúng và bộ não thiên tài của mình.

Cuối cùng chính là người đứng đầu hội học sinh, hội trưởng Vương Tuấn Khải. Lầu 3 phòng số 2 chính là phòng riêng của vị hội trưởng này, đồng thời cũng là cấm địa, không được sự cho phép, bất kể đó là ai cũng không thể đặt chân vào, nếu cố tình xâm nhập sẽ phải lãnh hậu quả tàn khốc.

Vương Tuấn Khải cao trung năm 2 lớp 1 là một trong hai nhân vật đứng đầu học viện Uy Liêm Cổ Bảo cùng với một tên cao trung năm 2 lớp 3 khác nữa là Dịch Dương Thiên Tỷ. Nói về Vương Tuấn Khải, chỉ có thể dùng đến hai từ "hoàn mỹ", gia thế hoàn mỹ, ngoại hình hoàn mỹ, nhân cách hoàn mỹ, mọi thứ đều hoàn mỹ, một con người được ca ngợi là hoàn mỹ đến độ có đốt đuốc soi cũng không thể tìm ra được một khuyết điểm nào.

Xét về năng lực, trên bảng xếp hạng top 100 từ bậc tiểu học đến bậc cao trung đến nay, vị trí số một luôn thuộc về Vương Tuấn Khải. Xét về gia thế, tập đoàn Vương Thị là một tập đoàn nổi tiếng hùng mạnh và lâu đời tồn tại hơn 30 năm và Vương Tuấn Khải chính là người thừa kế đã được định sẵn ngay từ khi chào đời. Xét về ngoại hình, Vương Tuấn Khải có thể khiến bất kỳ cô gái nào phát điên mà hét lên ngay trong lần đầu tiên nhìn thấy, từng đường nét trên khuôn mặt đều như được chính bàn tay Thượng Đế hao tổn tâm lực dày công điêu khắc tỉ mỉ, đem toàn bộ mỹ cảnh trên thế gian đúc kết lại tạo nên tuyệt phẩm hoàn mỹ không lỗi vết, đó là lý do cái tên Vương Tuấn Khải không những chiếm vị trí số một trên bảng xếp hạng thành tích mà đồng thời trong lòng nữ sinh học viện Uy Liêm Cổ Bảo cũng xếp hạng nhất.

Vương Tuấn Khải trong mắt mọi người chính là một vị hoàng tử cao quý mang khí chất vương giả, mọi động tác mọi biểu hiện đều toát ra hơi thở thanh tao quý tộc, khiến người khác bất tri bất giác phải kính ngưỡng, ái mộ.

Vương Nguyên đôi khi nghe những lời nữ sinh tán tụng Vương Tuấn Khải, khoé môi xinh đẹp yêu mị chỉ hơi nhếch lên một đường rất mờ. Trên đời có rất nhiều thứ thối nát bẩn thỉu được che đậy bởi vẻ bề ngoài hào nhoáng thanh khiết, hãy thử đến mà bóc trần nó ra xem, sẽ cảm thấy nó kinh tởm đến mức nào.

Đẩy nhẹ cánh cửa bước vào bên trong căn phòng cấm địa của hội học sinh, người ngồi trên chiếc ghế xoay bọc nhung phía sau bàn làm việc đang tập trung xem thứ văn kiện gì đấy, gương mặt nhìn ở góc độ nghiêng phi thường đẹp trai tuấn tú, đôi mày thanh tú thỉnh thoảng hơi chau lại, dáng vẻ đàn ông đang chuyên chú làm việc trông hấp dẫn lạ thường.

Nghe động từ cánh cửa mở ra, tuấn mỹ thiếu niên theo phản xạ hơi ngẩng đầu lên một chút đưa ánh mắt liếc nhìn về cánh cửa, trông thấy người bước vào, ánh nhìn từ đôi mắt hoa đào lạnh lùng nghiêm nghị phút chốc biến hóa trở nên nhu hoà, gương mặt vốn căng cứng lãnh khốc nhẹ nhàng dãn ra, đôi môi tuyệt mỹ hiện lên nụ cười động lòng người.

– Tiểu Nguyên, là em sao? – Thanh âm đầy từ tính vô cùng dịu dàng vang lên. Ánh mắt si mê từ đầu đến cuối vẫn không dời khỏi người vừa đi vào.

Có ai tin được tên khờ say tình này chính là hội trưởng học sinh cao cao tại thượng trong truyền thuyết Uy Liêm Cổ Bảo khiến bao nữ sinh mê mệt ngưỡng mộ, Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên chậm rãi bước đến gần anh ta, gương mặt xinh đẹp thanh lãnh không có bất kỳ biểu lộ cảm xúc gì khác ngoài cái nhếch miệng rất mờ trên khoé môi hồng nhuận, thanh âm phát ra nghe có điểm lãnh đạm, lại có điểm trào phúng.

– Ngoài em ra, còn có người khác có thể bước vào đây sao?

Cánh tay dài của Vương Tuấn Khải vươn ra ôm lấy vòng eo thon nhỏ của người kia, siết thật chặt, khuôn mặt tuấn mỹ vùi sâu vào bờ ngực mạnh mai khẽ khàng cọ xát, cánh mũi phập phồng hít hà hương thơm dịu ngọt thanh khiết trên cơ thể thiếu niên, ngữ điệu như đang say trong bể tình.

– Ngoài em ra, tuyệt đối không có ai. Tiểu Nguyên, vĩnh viễn cũng chỉ có em...

Vương Nguyên từ trên nhìn xuống kẻ đang ôm chặt lấy cậu, đôi môi cánh hoa khẽ cong thành nụ cười lạnh, ánh mắt không một chút nhiệt độ, cậu khẽ đưa bàn tay trắng nõn thon thả nâng cằm anh lên, mắt hơi cong.

– Tiểu Khải, anh ngoan lắm, thưởng cho anh.

Cánh môi mềm như hoa chậm rãi đáp xuống nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua, đầu lưỡi đỏ tươi ướt át tinh quái vươn ra liếm một đường khiêu khích khiến khí huyết người kia sôi lên dâng đến đỉnh đầu, trong đại não một dây thần kinh nào đó dường như đã đứt phựt một tiếng. Một trận càn khôn đảo điên, Vương Tuấn Khải mạnh mẽ xoay người Vương Nguyên lại để cậu nửa người nằm trên bàn.

Tay gấp gáp kéo chiếc quần tây đồng phục màu lam đậm của cậu xuống lộ ra hai cánh mông căng tròn mềm mại trắng trẻo khiến người ta thèm thuồng đến phát điên. Có tiếng khóa quần kéo xuống roạt một cái, một tay còn lại của Vương Tuấn Khải kéo áo sơmi trắng của cậu cuốn lên tận ngực, mò mẫm sờ soạng hai điểm phấn hồng nho nhỏ nhô lên, anh áp thứ thô lớn nóng bỏng đã cương cứng dựng thẳng lên cọ vào khe mông cậu, bên tai cậu nghe tiếng anh thở dốc từng đợt nặng nề cùng thanh âm trầm khàn nhuốm màu dục vọng đang dâng trào mãnh liệt.

– Anh vào được không?

Hai tay chống đỡ tựa trên mặt bàn, Vương Nguyên cười lạnh.

– Vậy anh nhịn được không, thiếu gia?

Từ phía sau cậu lại nghe tiếng anh nghiến răng, thứ nóng rực đã trướng to cứng ngắc kia không tiến vào nhưng khó nhịn mà càng chà xát mạnh vào giữa hai cánh mông trắng nõn dụ hoặc kia, có biết bao nhiêu khao khát được vùi lấp toàn bộ dục vọng bên trong huyệt mật khiến người ta phải mất hồn.

– Nguyên Nguyên... xin em đấy... – Vương Tuấn Khải rên rỉ – Anh không nhịn được nữa rồi, cho anh đi...

Quần của Vương Nguyên đã bị kéo tuột xuống hẳn đến mắt cá chân. Cậu trong lòng thầm khinh bỉ, nghe ra cứ ngỡ anh ta đã đói khát tình dục lâu lắm rồi chứ, sáng nay đã làm hai lần, hiện tại tinh dịch của anh ta vẫn còn bên trong huyệt khẩu của cậu chưa kịp lấy ra, vậy mà giờ giải lao lúc này lại gọi cậu lên muốn tiếp, cậu phỉ nhổ vào cái gọi là vương tử cao quý tinh khiết lãnh tĩnh, cởi bỏ quần áo ra cũng thành cầm thú, trong mắt cậu, Vương Tuấn Khải chẳng hơn một con chó nghiện sex trường kỳ, quanh năm động dục, anh ta chính là kẻ dơ bẩn thối nát nhất mà cậu từng biết. Vương Nguyên hơi ngoái đầu lại nhìn người phía sau mỉm cười ngọt ngào, thanh âm có điểm nũng nịu tựa như chiếc lông vũ quét nhẹ qua tim.

– Thiếu gia, anh đừng nhịn nữa...

Vừa dứt lời, côn thịt thô to đã không kìm chế nổi mà tiến thẳng vào bên trong huyệt động tư mật nhỏ bé của thiếu niên xinh đẹp dụ người kia, lối vào mềm mại ướt át sau hai đợt khuấy động ban sáng vẫn còn chưa khép lại khiến toàn bộ côn thịt tím đỏ thô dài không chút trở ngại đã có thể vùi lấp trọn vẹn bên trong huyệt mật chật hẹp nóng ẩm, hưởng thụ từng đợt co rút từ vách tràng mềm ướt.

Vương Tuấn Khải ôm lấy thắt lưng nhỏ của Vương Nguyên, nâng cao người cậu nằm lên bàn thêm một chút nữa, chân cậu cơ hồ không chạm đất, anh rất thiếu kiên nhẫn cùng kiềm chế mà thúc mạnh vào thật sâu bên trong cậu, luật động điên cuồng, Vương Nguyên cắn chặt đôi môi mềm của mình, từng cú thúc đẩy mạnh bạo của người kia đều đâm vào tận cùng trong cúc huyệt của cậu, không có quá nhiều đau đớn như lần đầu tiên nhưng cảm giác ghê tởm thì không hề thay đổi, thậm chí là càng tăng lên gấp bội lần.

Vương Tuấn Khải say sưa đẩy động, côn thịt rút ra cắm vào liên tục nơi huyệt khẩu xinh đẹp bé nhỏ của Vương Nguyên, tay anh giữ lấy tính khí hồng phấn non nớt của cậu, theo nhịp điệu ma sát của côn thịt bên trong nội bích đang co thắt mà đồng thời vuốt ve kích thích tính dục của cậu cả mặt trước lẫn mặt sau.

Vương Tuấn Khải ôm ghì lấy thân thể mê người của thiếu niên tuyệt mỹ kia, vừa mạnh mẽ luật động, vừa khàn giọng nỉ non.

– Tiểu Nguyên... rên cho anh nghe đi... anh muốn nghe tiếng rên rỉ đáng yêu của em...

Khi làm tình với Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên tuyệt đối không muốn rên rỉ cho anh ta nghe, đôi khi bị hưng phấn tình dục không chế, cậu cũng sẽ cố gắng kiềm nén lại, chỉ đến khi anh yêu cầu, lúc ấy cậu mới thả tiếng rên a ư thoát ra khỏi cổ họng, thanh âm cậu nhỏ nhỏ mềm mại nũng nịu như tiếng mèo kêu lọt vào tai anh trở nên vô cùng gợi tình.

Anh yêu cậu đến phát cuồng, dù anh thừa biết thật tâm cậu không hề yêu anh. Nhưng cho dù tình cảm của cậu đối với anh chỉ là giả dối cũng không sao, chỉ cần cậu vẫn đang là người của anh, vẫn đang cùng anh kề cận thân mật là đủ.

Vương Nguyên chính là độc nghiện của anh, cậu vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ như con mèo, cậu xảo quyệt và tinh ranh hơn hồ ly, cậu khiến anh một khi chìm đắm vào cậu rồi sẽ không có cách nào thoát ra được mà càng ngày sẽ càng lún sâu hơn, trở thành nô lệ của cậu. Anh biết rất rõ, nhưng anh tình nguyện.

Vương Tuấn Khải vừa hôn khắp phía sau cái gáy trắng nõn của Vương Nguyên vừa như phát rồ điên cuồng va chạm nửa thân dưới, tiếng nước dâm loạn phát ra từ nơi kết hợp chặt chẽ giữa cả hai cùng tiếng thở hổn hển và cả tiếng rên rỉ vang vọng khắp gian phòng mãi một lúc thật lâu, mãi đến khi có tiếng thét thanh mảnh phát ra từ cổ họng Vương Nguyên cùng tiếng thở dốc đầy thoả mãn của Vương Tuấn Khải, không khí mới lắng xuống. Phía dưới đùi non trắng trẻo của thiếu niên xinh đẹp lăn xuống thứ chất lỏng màu trắng ngà đặc sệt, sau phần gáy lộ ra đầy những dấu hôn ngân, vừa nãy còn là khuôn mặt dâm đãng rên rỉ dưới thân người khác, sau một khắc lại trở về vẻ lãnh đạm có điểm kiêu ngạo.

Vương Nguyên xoay người lại ngồi trên bàn làm việc, cậu trên người chỉ mặc áo sơmi trắng đồng phục cài thiếu 3,4 nút áo kéo trễ qua một bên bả vai, giày vứt ở trước cửa ra, chiếc quần rớt trên sàn vẫn còn chưa mặc vào lộ ra cặp đùi cùng đôi chân trắng nõn thon thả khiến người ta phải chảy nước bọt, bộ dạng quyến rũ khêu gợi đầy mời gọi. Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế xoay, anh nâng một chân cậu lên, si ngưỡng hôn lên bàn chân hồng hào mềm mại sạch sẽ của cậu.

Thiếu niên xinh đẹp này là của anh. Bất kể ai cũng không được cướp mất. Và cả cậu cũng không được quyền rời khỏi anh.

Vương Tuấn Khải vừa hôn chân Vương Nguyên vừa ngước đôi mắt đầy say mê nhìn cậu.

– Thiếu gia... – Vương Nguyên ngọt ngào lên tiếng – Anh nói xem, anh là ai?

Vương Tuấn Khải mỉm cười lặp lại cậu trả lời đã đáp hàng trăm ngàn lần tựa như đó chính là tín ngưỡng anh phải khắc thật sâu vào trong trí não.

– Anh là nô lệ của em, Tiểu Nguyên.

– Thiếu gia, anh ngoan lắm.

Cậu cong mắt cười, nhấc bàn chân đạp lên đầu anh, xoa đầu anh như xoa đầu sủng vật, cậu trong lòng kinh tởm anh tột cùng, anh không cảm thấy nhục nhã, ngược lại còn mê mải nhìn chăm chú vào phần hạ thân lộ ra bên dưới vạt áo sơmi trắng của cậu theo động tác nhấc chân lên.

Dơ bẩn và đáng ghê tởm. Vương Tuấn Khải luôn muốn trói buộc cậu, chiếm hữu cậu, cậu sẽ ngược lại biến anh ta thành con chó trung thành để cậu sai bảo.

– Thiếu gia, anh biết Lục Đại Vũ chứ?

– Biết... – Vương Tuấn Khải vừa nâng bàn chân xinh đẹp của Vương Nguyên lên, vươn đầu lưỡi chậm rãi tỉ mỉ liếm mút từng ngón chân của cậu, vừa trả lời.

Vương Nguyên đặt chân còn lại lên vai anh, tựa như đang nói chuyện vu vơ.

– Hắn ta nói có hứng thú với em.

Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp của Vương Tuấn Khải phút chốc từ ôn nhu trở nên âm trầm sắc bén lộ ra tia hung ác tàn bạo, anh ngẩng đầu nhìn thiếu niên xinh đẹp, lạnh lẽo mỉm cười.

– Vậy sao?

Vương Nguyên cười cợt, một chân đang gác trên vai Vương Tuấn Khải hạ xuống, bàn chân đạp nhẹ trên ngực anh, đôi mắt sao trời hơi híp lại như một cây cầu tuyệt đẹp cong cong.

– Thiếu gia, anh có thấy ghen không?

Đầu lưỡi Vương Tuấn Khải liếm một cách ve vuốt lên lòng bàn chân cậu. Thanh âm rất trầm tĩnh.

– Không

– Vì sao?

– Bởi vì... – Vương Tuấn Khải ngước mắt lên nhìn cậu, đôi môi tuyệt mỹ khẽ nhếch thành nụ cười mỉm.

– Rất nhanh thôi, kẻ đó sẽ không thể thấy em được nữa.

Vương Nguyên vỗ nhẹ bàn tay trắng muốt lên gò má người kia, khẽ thấp giọng cười thành tiếng.

– Thiếu gia, anh độc tài quá.

Tầm mắt của anh chiếu đến phía dưới trống trải lộ ra vật tinh tế mê người lập lờ như ẩn như hiện sau vạt áo sơmi trắng tinh của cậu, ánh mắt anh trở lại ôn hoà mà đầy say mê, thanh âm đầy từ tính nghe có chút khàn khàn.

– Vì em là của anh, Tiểu Nguyên...

Vùi đầu vào giữa hai chân cậu, hạ môi hôn lên đùi trong trắng nõn của cậu, anh tiếp tục lẩm bẩm.

– Em là của anh... chỉ của mình anh... ai cũng không thể cướp được...

Vẻ mặt lãnh đạm, Vương Nguyên hơi liếc mắt xuống nhìn mái đầu đen mềm đang chôn giữa hai chân cậu, đáy mắt đều là sự ghê tởm. Cậu chống hai tay trên bàn, hơi ngửa người ra sau, đôi mắt xinh đẹp rũ hai hàng mi dài khép lại, từ khi nào mọi chuyện trở nên như vậy, cậu cũng không rõ, chỉ nhớ lúc trước thân thể, tâm hồn và trái tim của cậu vẫn còn rất thuần khiết, nếu Vương Tuấn Khải không tồn tại, có lẽ hiện tại cậu đã không trở nên nhơ nhớp để mặc hắn làm trò dơ bẩn biến thái như vậy.

Có lẽ, cậu ít nhất cũng sẽ giống như Lưu Chí Hoành, mặc dù bị mọi người hắt hủi khinh rẻ, nhưng ít ra cũng không mất đi sự trong sáng và trái tim thuần khiết, vẫn làm chủ được chính bản thân mình, tâm hồn không bị nhiễm bẩn như cậu bây giờ.

Cậu nếu đã không thể quay lại được, vậy sẽ chỉ còn cách bước tiếp. Dùng sự tàn nhẫn và linh hồn đã bị nhiễm bẩn của mình mà bước tiếp.

Vương Nguyên một thân đồng phục chỉnh tề sạch sẽ thẳng thớm bước ra khỏi phòng hội trưởng học sinh, dáng vẻ bề ngoài xinh đẹp thuần khiết, hoàn toàn có thể che đậy được dơ bẩn bên trong.

Bước ngang khu rừng tuyệt đẹp phía sau trường đã ngả lá vàng, ánh mắt Vương Nguyên thoáng liếc nhìn về một thân ảnh bé nhỏ đang ngồi dưới một gốc cây, đồng phục của cậu ta đã khô bớt nhưng vết bẩn vẫn đầy người, khuôn mặt bầm tím, bên khóe môi bị rách đến rỉ máu, một bên tay cầm ổ bánh mì đang ăn dở, một tay rải vụn xuống đất, đám chim chóc vây lấy rỉa những vụn bánh mì cậu ta rải xuống, trên môi cậu ta nở nụ cười vui vẻ.

Vương Nguyên khẽ cắn môi, đám chim chóc ấy thấy người sẽ lập tức bay tán loạn, nhưng Lưu Chí Hoành lại dễ dàng tiếp cận được bọn chúng. Là vì cậu ta cho chúng ăn, hay là cả cái ngôi trường dơ bẩn này chỉ còn sót lại duy nhất một mình cậu ta còn tinh khiết thật sự?

Vương Nguyên mang tâm trạng khó chịu rời nhanh đi, nụ cười của Lưu Chí Hoành khiến cậu chướng mắt và căm ghét đến phát điên được, cậu thật sự muốn hủy hoại nụ cười trong sáng đó của cậu ta, cậu thật sự muốn nhấn cậu ta xuống đáy bùn, khiến cậu ta trở nên dơ bẩn như cậu.

Vì sao bị mọi người khinh rẻ chà đạp như vậy, Lưu Chí Hoành vẫn còn có thể nở nụ cười vui vẻ đến như thế? Còn cậu đã đánh mất nụ cười thật sự của chính mình từ lúc nào rồi?

Vương Nguyên không rõ thân phận của Lưu Chí Hoành như thế nào mà có thể học tại học viện Uy Liêm Cổ Bảo này, nhưng có lẽ người có thân phận thấp nhất vẫn chỉ có một mình cậu, vào học tại học viện này đều là dựa vào Vương Tuấn Khải, những hào quang đẹp đẽ cậu khoác trên người tất cả đều là Vương Tuấn Khải mang đến cho. Cậu không áy náy, cũng không ngượng ngùng mà nhận những thứ Vương Tuấn Khải đem cho cậu cả, bởi vì đây điều anh ta bắt buộc phải làm! Là anh ta đã nợ cậu!

Vương Tuấn Khải là nô lệ của cậu, anh ta nợ cậu, vì thế cậu có quyền sai khiến anh ta làm bất cứ điều gì cậu muốn.

Chẳng hạn như chặt tay và đổ thuốc câm vào miệng một nam sinh khóa trên đã đụng tay đụng chân với cậu và cười nhạo cậu là con đàn bà của Vương Tuấn Khải.

Chẳng hạn như đánh gãy chân kẻ đã ngáng đường cậu khiến cậu suýt té vì hắn ta nói cảm thấy cậu rất chướng mắt.

Chẳng hạn như tên Lục Đại Vũ kia, cậu đoán ngày mai hắn sẽ không còn ở trường này nữa.

Bất kỳ ai dám động chạm gì đến cậu, cậu nhất định sẽ khiến cho kẻ đó phải đau đớn cùng cực.

Tại học viện này, sau Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỷ, bất kỳ ai cũng đều biết đến Vương Nguyên là người không thể động đến, nếu không hậu quả nhận được nhất định sẽ vô cùng thảm khốc.

Phía sau bỗng có tiếng ồn ào, Vương Nguyên hơi ngoái đầu lại lạnh lùng nhìn về phía gốc cây nơi Lưu Chí Hoành đang ngồi lúc nãy, một đám người đang vây quanh cậu ta đánh đấm túi bụi trút những quyền hung cước bạo lên thân thể gầy yếu của cậu ta, còn cậu ta chỉ có thể cuộn tròn người cố gắng tránh né, môi mím chặt không kêu lên một tiếng nào, mà dù cho có kêu cứu cũng chẳng ai cứu cậu ta.

Vương Nguyên khẽ nhếch miệng cười lạnh rồi bước đi thẳng không chút bận tâm về cảnh tượng phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro