Chap 34: Tết Nguyên Đán đi leo núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài hát ở trên rất thích hợp để đọc chap này.M.n nhớ bấm vid trên để vừa nghe vừa đọc nhá..............................................................................................................................................................Ngày hôm sau, sáng sớm Phùng Tô Xuyên đem cậu đưa về căn hộ, Lưu Chí Hoành chứng kiến bộ dạng của cậu cái gì cũng chưa nói, thời điểm lôi kéo cậu đi vào phòng ngủ đỏ vành mắt, cậu nghĩ cô ấy hẳn là đã biết chuyện tình Vương Tuấn Khải rồi.


Cả ngày bọn họ ở cùng cậu, thẳng đến khi trời tối Thiên Tỷ tới, trên mặt của hắn tràn đầy uể oải, biểu lộ phức tạp nhìn cậu trong chốc lát, sau đó đi tới đem cậu kéo vào trong ngực, như một huynh trưởng vuốt tóc của cậu nói: "Vương Nguyên, đừng khổ sở, mặc kệ em quyết định gì, đều ủng hộ em, chỉ cần em có thể trải qua vui vẻ."


Nước mắt đã muốn cạn, cậu đỏ vành mắt nhẹ nhàng gật đầu.


Bằng hữu chân chính, là tại thời điểm mày cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, bọn họ còn có thể trước sau như một tin tưởng mày, ủng hộ mày!


Cái ngày đi làm đó là vào tuần cuối cùng trước tết, buổi sáng hội nghị thường kỳ cậu không có dự họp, giữa trưa Phùng Tô Xuyên mời cậu đi ăn cơm.


"Tết có ba ngày nghỉ dự định sẽ làm gì?"


"Tiểu Hoành cùng Thiên Tỷ nói là đi leo núi, anh thì sao?"


" Làm 1 chuyến về nhà, lâu rồi chưa về."


Cậu lên tiếng, thời điểm ngẩng đầu thoáng nhìn có 2 bóng dáng ở cửa, mím chặt bờ môi đem mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ.


Phùng Tô Xuyên nhíu mày, quay người nhìn thoáng qua, lại nhìn hướng cậu khóe miệng chứa đựng nụ cười thản nhiên.


"Diễn kịch cùng người khác ân ái cho em xem, xem ra bị kích thích không nhẹ, chỉ tiếc hắn dùng sai phương pháp, đối phó với con mèo hoang này, lông cũng không sờ được."


Cậu trừng mắt liếc hắn một cái, quấy quấy cà phê, nhẹ nói: "em cùng anh ta đã triệt để nói rõ, không tiếp tục có bất cứ liên quan gì, thậm chí ngay cả bằng hữu cũng không phải, về sau đừng có lại lấy em ra trêu đùa, em phỏng chừng còn phải cần một khoảng thời gian mới có thể thản nhiên ứng đối việc anh trêu chọc."


Phùng Tô Xuyên rõ ràng sửng sốt một chút, giương mắt dừng ở cậu, một lúc lâu sau, uống một ngụm trà cười nói: "Rất tốt."


Cậu quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ dưới ánh mặt trời in xuống bóng cây, suy nghĩ dần dần theo chiều hướng ra xa, những ký ức kia thật sự đã không muốn nhớ lại, trải qua bao nhiêu mùa đông đều là nhờ hồi ức mà vượt qua, từng lần một hồi tưởng đến cảnh hạnh phúc, nay rốt cục có thể không hề sa vào trong đó, cậu nghĩ cậu hẳn là thành thục!


Sau khi ăn xong rời khỏi nhà hàng , cậu rõ ràng cảm giác được trong góc hai ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, do dự một lát sau vẫn là nhìn sang.


Đôi mắt kia đã từng tràn ngập thâm tình ôn nhu, nhưng bây giờ dị thường là lạnh như băng, Vương Tuấn Khải ngồi ở vị trí khuất mặt, cậu nhìn không rõ thái độ của anh, trong mắt chỉ thấy anh nhếch đôi môi trắng bệch cùng thân hình thẳng tắp gầy gò.


Nhìn thẳng anh vài giây , cậu cúi đầu theo Phùng Tô Xuyên rời đi, đi ngang qua cửa sổ thủy tinh , quay đầu nhìn về bên trong nhìn thoáng qua.


Cô gái xinh đẹp bên trong mặt mày hớn hở đang nói gì đó, đối diện chàng trai anh tuấn đang mím môi khẽ cười một cái, trên mặt tuy rằng lộ ra vẻ tiều tụy, nhưng thần sắc là ôn nhu, một màn phi thường hài hòa, hoàn mỹ giống như một bức họa.


Mà cậu chỉ là người qua đường thưởng thức bức vẽ đấy!


Sáng sớm tết cậu liền nhận được tin nhắn của Thiên Tỷ, hắn nói: "Vương Nguyên, Tuấn Khải nói cũng muốn đi leo núi, em nếu cảm thấy không được tự nhiên anh liền cự tuyệt hắn."


Cậu đứng ở bên cửa sổ nhìn khí trời có chút âm trầm, cười cười nói: "Không có việc gì, càng nhiều người càng náo nhiệt."


"Một lát nữa bọn anh qua đón em, bên ngoài lạnh, mặc nhiều áo vào."


Cậu cười lên tiếng cúp điện thoại.


Hắn nói rất đúng "Bọn hắn" , cậu cuối cùng là muốn thích ứng không phải sao?


Cậu mặc áo lông dày đứng ở trên ban công, thoáng nhìn chiếc xe màu đen dưới lầu, hít sâu một hơi quay người ra cửa.


Đi xuống lầu, Tuấn Khải cùng Thiên Tỷ tựa ở thân xe hút thuốc, nhìn thấy cậu, anh đứng không nhúc nhích, hướng một bên lấy tay xoa mặt, hắn mở cửa xe vỗ vỗ bờ vai của cậu, nhẹ nói: "Một giờ là có thể đến."


Cậu gật đầu, nhìn Chí Hoành gồi ở giữa, tâm ấm áp, chui vào.


"Vương Nguyên, Happy New Year!" Amy cười hì hì bắt chuyện với cậu.


Lưu Chí Hoành thân thể cứng đờ, khoác lên cánh tay của cậu, cậu nắm tay nó, tại lúc Thiên Tỷ cùng Tuấn Khải đi lên, đối với Amy cười nói: "Năm mới vui vẻ!"


Lời của cậu làm cho hai chàng trai ngồi trước đồng thời quay đầu lại, hắn trên mặt là nhàn nhạt kinh ngạc, mà anh vẻ mặt sợ sệt, cậu mím môi đối với anh cười cười, nói: "Năm mới vui vẻ!"


Anh lập tức cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng có chút chật vật khởi động xe.


Những người khác đều là vẻ mặt khó hiểu, mà cậu chỉ là đem mặt chuyển hướng ra ngoài cửa xe, sắc trời càng âm trầm, mùa đông năm nay không tính quá lạnh, đều nhanh bước sang năm mới rồi lại còn chưa có tuyết rơi, dự báo thời tiết nói ngày nghỉ tết khả năng sẽ có, không biết có phải là hôm nay hay không?


Trên đường đi, mọi người cơ hồ không có nói chuyện với nhau, nó gắt gao ôm cậu, cùng Amy vẫn duy trì một khoảng cách, càng về sau trực tiếp gối lên trên vai của cậu, hai người chỉ chiếm hết một chỗ ngồi, rốt cục thời điểm chạy đến chân núi, cậu cảm giác được mỗi người đều có chút thở dài một hơi.


Xuống xe, Thiên Tỷ đi mua nước, Amy đứng ở bên người Vương Tuấn Khải, thỉnh thoảng dùng tiếng Anh cùng anh trò chuyện với nhau, Vương Tuấn Khải trên mặt không có chút tươi cười, vẫn cúi đầu, ngẫu nhiên đáp lại một câu, bộ dạng hoàn toàn trưng ra vẻ thiếu hứng thú.


Cậu bỏ qua một bên sửa sang lấy mũ.


Chí Hoành ôm lấy bờ vai của cậu con mắt nhìn về phía Thiên Tỷ đang đi tới, vẻ mặt ý cười.


Bởi vì là ngày nghỉ, leo núi người không ít, hơn nữa tất cả mọi người ăn mặc tương đối cồng kềnh, cho nên tốc độ rất chậm, cậu cùng nó đi tuốt ở đằng trước, hắn mang theo nước đi ở sau họ, anh cùng Amy đi ở cuối cùng.


Ngọn núi này cũng chẳng hề cao, hai bên cây cối ngoại trừ tùng bách, đều chỉ còn lại nhánh cây trụi lủi, có vẻ có chút tiêu điều.


Amy trên đường đi đều biểu hiện vẻ cực kỳ hưng phấn, líu ríu nói chuyện không ngừng, thời gian dần qua mọi người bị tâm tình vui vẻ của cô ấy lây nhiễm, không khí cũng bớt căng thẳng, không đầy một lát Thiên Tỷ bắt đầu trêu chọc cô ấy phát âm không quá tiêu chuẩn, bất ngờ muốn dạy cô ấy nói thêm tiếng Thiểm Tây , Chí Hoành nín nghẹn cười bả vai run lên một cái .


Vương Nguyên quay đầu lại nhìn thoáng qua, Vương Tuấn Khải cũng không có cười, đi sau cùng một mình, hai tay đặt ở trong túi áo cúi đầu, mặt cơ hồ chôn ở trong khăn quàng cổ, tựa hồ lâm vào trầm tư.


Thời điểm đến giữa sườn núi, Amy muốn chụp ảnh, tất cả ngồi ở trên tảng đá đợi cô ấy.


"Tuyết rơi!"


Theo một tiếng thét kinh hãi, cậu cùng nó bật người đứng lên, vươn tay, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, quả nhiên, bầu trời bắt đầu phiêu tuyết(tuyết rơi nhẹ), vài bông tuyết nhỏ dừng ở lòng bàn tay của cậu, rất nhanh hóa thành giọt nước, lành lạnh .


Thiên Tỷ cùng Tuấn Khải ngồi ở trên tảng đá hút thuốc, hai người không có nói chuyện với nhau, ánh mắt đều là nhìn về phía phương xa.


Rất nhanh trên mặt đất đã bị bao trùm lên bằng một tầng tuyết mỏng, Amy sau khi trở về liền lôi kéo anh giúp chụp cảnh tuyết, cậu nhìn bọn họ chằm chằm trong chốc lát mới dời đi con mắt.


"Tuấn Khải chỉ coi cô ấy như em gái ." Thiên Tỷ để tay trên vai của cậu nhẹ nói.


Cậu lắc đầu cười nói, "Em không sao, như vậy ngược lại dễ chịu một ít."


Thiên Tỷ gật đầu, " Vài năm trước ai cũng không ở bên cạnh của hắn, chỉ có Amy, cũng không biết hắn là tới như thế nào, tên tiểu tử thúi này không ngờ một chút cũng không thổ lộ với anh!"


Vương Nguyên mím môi cười cười không nói gì.


Thời điểm tiếp tục leo núi, trên bầu trời như cũ phiêu tuyết, không lớn, nhưng độ ấm lại giảm rất nhiều, nghe được vài tiếng ho khan, cậu quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Amy vẻ mặt khẩn trương đang giúp Tuấn Khải nhẹ vỗ lồng ngực, trong lòng của cậu căng thẳng, gấp đi vài bước đem bọn Lưu Chí Hoành dừng.


Quãng đường còn lại cậu đi rất nhanh, tới đỉnh núi ngồi ở một cái sườn đất mới bắt đầu thở dốc, cậu thừa nhận trong lòng của mình có chút không thoải mái, nhưng cũng biết không thoải như vậy mới là có đạo lý.


Tuyết đã ngừng, trên đỉnh núi gió đặc biệt lớn, cậu nắm thật chặt áo lông hai tay ôm chân nhìn phương xa.


"Lạnh không?"


Bên người truyền tới một thanh âm có chút khàn khàn, khiến thân thể của cậu có chút run lên một cái.


Vương Nguyên quay đầu, thấy Vương Tuấn Khải lặng yên đứng, sắc mặt của anh có chút trắng bệch, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, nhìn về phía ánh mắt của cậu cũng rất ôn nhu.


Cậu lắc đầu, "Thiên Tỷ bọn họ đâu rồi?"


Vương Tuấn Khải bước về phía trước từng bước ngồi ở bên cạnh cậu vừa vặn chặn gió lạnh.


"Đang giúp Amy chụp ảnh."


"Cô ấy thật đáng yêu, rất hoạt bát." Ánh mắt cậu nhìn về phía trước nhẹ nói.


Vương Tuấn Khải móc ra thứ gì đó do dự một chút lại thả trở về, trầm thấp đáp lời: "Ừm, rất đơn thuần, không có tim không có phổi giống với em trước kia."


Cậu quay đầu nhìn anh cười, "Ý của anh là tôi hiện tại không đơn thuần rồi?"


Người bên cạnh rõ ràng sững sờ, trực tiếp lắc đầu, "Không phải, anh không phải ý tứ này..."


Cậu cười cắt ngang lời anh, "Anh cân nhắc tôi, tôi sao có thể cùng với cô ấy so sánh."


Trước khi để anh kịp lên tiếng, cậu từ trong túi tiền móc ra một cái hộp đưa tới.


Vương Tuấn Khải sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, anh không có nhận, chỉ là yên lặng nhìn cậu.


Cậu đem cái hộp đặt ở trong lòng bàn tay anh, thấp giọng nói: "Tôi nghĩ thật lâu vẫn cảm thấy hẳn là phải trả lại cho anh, tôi biết rõ như vậy rất tầm thường, nhưng sợi dây chuyền này ẩn chứa ý nghĩa không đúng nữa, phỏng chừng để ở chỗ của tôi không tốt, sau này đưa cho người xứng đôi với nó đi." Nói xong cậu liền đứng lên, lúc xoay người cổ tay bị anh gắt gao chế trụ.


Anh ngồi không nhúc nhích, đưa cánh tay căng thẳng, ngón tay của anh thật lạnh, cơ hồ là lạnh như băng, có chút phát run.


"Lấy về!" Không có một tia độ ấm, ẩn hàm tức giận.


Cậu thử gạt tay một cái, không buông lỏng, hướng phía dưới núi nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Đừng như vậy, bị Amy chứng kiến không tốt."


Anh cầm lấy cánh tay của cậu liền đứng lên, mặt khác trong tay anh gắt gao nắm chặt cái hộp nhỏ kia, thần sắc vô cùng lạnh lùng, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu, theo trong kẽ răng phun ra một câu, "Cùng cô ấy có quan hệ gì? ! Là em không yêu anh, không cần phải lấy người khác làm cái cớ!"


Cậu bình tĩnh nhìn anh, dùng sức rút cánh tay ta khỏi tay anh, xoa cổ tay, nhìn thẳng ánh mắt của anh, "Đúng, đúng, tôi không yêu anh, cho nên không muốn giữ lại những thứ trói buộc này, tôi nói rồi tôi muốn cuộc sống được thoải mái một ít, không muốn lại một lần nữa vấp ngã để chịu khổ sở."


Vương Tuấn Khải trong mắt lập tức tràn đầy đau xót, thân thể khẽ lung lay lùi về sau một cái, mệt mỏi quay người không hề nhìn cậu.


Cậu đứng tim trong chốc lát cất bước rời đi, đi ra một khoảng cách về sau, sau lưng truyền tới một thanh âm có chút hốt hoảng.


"Cả đời này anh chỉ yêu em, Vương Nguyên, sẽ không còn có người khác!"


Cước bộ của cậu không có ngưng lại, mang trên mặt mỉm cười, hốc mắt lại nóng lên.


Vương Nguyên không thương anh, nhưng cũng không cách nào lại yêu mến người khác nữa, cho nên, kỳ thật cậu cũng không có nợ anh cái gì!

End chap 34

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro