Chap 36: .........................

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau tết âm lịch, mùng sáu cậu cùng nó về tới Giang Nam, Thiên Tỷ cùng Tuấn Khải so với bọn họ đến sớm một ngày, bởi vì phòng ốc của cậu vừa vặn đến kỳ, liền đóng gói hành lý đem đến căn hộ bọn nó thuê, buổi tối mua nguyên liệu nấu lẩu, có lẽ mới từ nhà trở về, mọi người cảm xúc cũng không cao, càng lớn càng muốn nhà, nghĩ đến cha mẹ từ từ già nua, thật sự cảm thấy thời gian bên cạnh bọn họ thật sự là quá ít.

Cũng không biết có phải cảm giác của cậu sai lầm hay không, chỉ cảm thấy chỉ một tháng không thấy, Tuấn Khải liền gầy không ít, cằm nhọn hơn, hơn nữa sắc mặt anh trắng bệch, cả người có vẻ rất tiều tụy.

Lần đầu tiên mọi người vây ngồi cùng một chỗ ăn lẩu không có một chút không khí náo nhiệt, yên lặng, không chỉ là cậu cùng anh, mà ngay cả nó cùng hắn đều là bộ dạng u sầu, một bữa cơm ăn được trong nội tâm của cậu có chút....

Sau khi ăn xong, Thiên Tỷ vẻ mặt nghiêm túc lôi kéo nó vào phòng ngủ, cậu thu dọn bát đũa, Tuấn Khải ở bên cạnh hỗ trợ.

Mụ nội nó nhìn về phía cửa phòng đóng chặt không hiểu hỏi: "Hai người bọn họ làm sao vậy?"

Anh nhìn cậu liếc mắt một cái, nói: "Chí Hoành nói với Thiên Tỷ công ty của hắn đi vào quỹ đạo thì trở về Trường Xuân."

Cậu sững sờ, mấp máy môi không nói chuyện.

"Em đã sớm biết?" Anh quay đầu nhìn cậu, chậm rãi nhíu mày.

Cậu thở dài bưng chén đĩa vào phòng bếp.

"Cậu ấy lúc nào cũng có ý nghĩ này hay sao?" Anh theo tiến đến, ôm hai tay tựa ở trên khung cửa trong ánh mắt mang theo chút ít bất mãn.

"Vừa mới có, tôi khuyên qua nó rất nhiều lần, chưa từng có tác dụng."

"Kia Thiên Tỷ làm sao bây giờ? Cậu ấy ra quyết định này có nghĩ tới cảm thụ của hắn hay không!"

Cậu có chút sinh khí xoay người, "Anh hướng vào tôi rống cái gì, đã nhiều năm như vậy, anh cho rằng tôi nhìn Thiên Tỷ khó chịu không đau lòng sao? Mà Chí Hoành chính là rất cứng rắn, tôi cũng không thể buộc nó cùng tiểu soái ca kia chia tay được!"

Tuấn Khải hai tay chà xát mặt, hướng cậu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh không phải ý tứ này, nhưng là cậu ấy như vậy thật sự sẽ đem Thiên Tỷ bức ép bị điên!"

Cậu thở dài thật sâu một hơi, tựa ở trên mặt bàn đá cẩm thạch, cúi đầu nói: "Tôi cảm thấy cũng có thể... có thể là nó có chút dao động, nếu không dùng cá tính của nó nhất định là cuối cùng không nói một tiếng rời đi, tôi khuyên nhủ khích lệ nó, mà tiểu soái ca đó dù sao cũng là mối tình đầu, mỗi người đối mặt với chính người mình yêu nhất nhiều khi đều không đành lòng , nó không phải không yêu Thiên Tỷ, chỉ là không muốn từ bỏ nguyện vọng có 1 viễn cảnh đẹp đẽ với mối tình đầu, ngẫm lại có thể cùng mối tình đầu của mình đi đến cả đời là làm cho người ta hạnh phúc cỡ nào ai cũng muốn hướng tới!"

Bất tri bất giác thanh âm của cậu trở nên mờ ảo mà thương cảm, thời điểm ngẩng đầu anh đang lẳng lặng nhìn cậu, trong mắt lại che phủ 1 tầng hơi nước.

Cậu cảm thấy được có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng quay người tiếp tục rửa chén.

Trong phòng bếp chỉ có tiếng nước chảy ào ào, anh không rời đi, cậu có thể cảm giác được sau lưng kia là ánh mắt nóng rực, nhất thời trở nên cực kỳ hỗn loạn, kỳ thật cậu vừa mới không có nghĩ đến hoàn cảnh mình, chỉ là đơn thuần đứng ở góc độ của Chí Hoành đi phân tích, nhưng cậu biết rõ anh khẳng định đã nghĩ sai.

Nghe được một ít tiếng động rất nhỏ, cậu vừa muốn quay người, một cỗ hỗn hợp có mùi bạc hà thơm ngát cùng hơi thở lạnh lùng nam tính phía sau đánh úp lại, trước khi đợi cậu làm ra phản ứng, Tuấn Khải từ phía sau vòng tay qua eo, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Thân thể của cậu lập tức cứng đờ, trong đầu trống rỗng, nhất thời lại quên phản kháng.

Hơi thở ấm áp không yên vờn trên cổ của cậu, quấy đến khi tất cả thần kinh loạn cả một đoàn.

Cuối cùng từ đang thừ người nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, cậu không chút do dự bắt lấy cánh tay đang ôm eo cậu cố sức mà nghĩ muốn đẩy ra, không những không có tác dụng mà càng chặt hơn.

Cậu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Buông ra!"

"Anh không muốn!" Chàng trai phía sau không có một chút do dự cự tuyệt, hơn nữa trực tiếp đem mặt chôn ở gáy cậu, bờ môi áp trên mặt lại bắt đầu chậm rãi hôn môi!

Cậu né thử xem không có tránh đi, mở miệng lần nữa thanh âm trở nên càng phát ra âm lãnh, "Anh nếu không buông ra, tôi thật sự tức giận!"

Hai cánh tay ôm cậu rõ ràng cứng đờ, không có bất kỳ buông lỏng, nhưng là phần gáy ẩm ướt xúc cảm đã từ từ biến mất, hai tay của cậu gắt gao nắm chặt cánh tay của anh, rất dùng sức, móng tay xuyên thấu qua áo lông hơi mỏng cơ hồ chặm đến thịt của anh.

Một lát giằng co, Tuấn Khải rốt cục buông lỏng cánh tay, cậu đẩy anh, quyết đoán từ trong lòng ngực của anh chui đi ra, vọt đến một bên, thở hổn hển trừng mắt nhìn anh.

Anh lùi về sau mấy bước trực tiếp đập lên vách tường, anh cúi thấp đầu, sợi tóc mềm áp vào trán, lông mi thật dài chỉnh tề khẽ run không ngừng, trắng bệch như tờ giấy biểu hiện trên mặt có chút bị thương, lộ ra cô đơn.

Trì hoãn trong chốc lát, tâm tình của cậu chậm rãi bình phục, mấy lần hít sâu sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Thời điểm cổ tay bị cầm, cậu như là bị điện giật dùng sức gạt bỏ, mà Tuấn Khải đứng vô hồn, cúi đầu nhìn nhìn bàn tay bị cậu gạt bỏ, trong mắt là thật sâu đau xót, anh giương mắt nhìn cậu rồi hạ xuống, quay người đi đến bên cạnh bồn, đem vòi nước vặn đến lớn nhất, sau đó múc lên một bả nước hắt trên mặt.

Cứ như vậy, hai cái, ba cái, anh xoay người hai tay chống trên bồn nước, đầu cúi thật thấp, trên mặt bọt nước dọc theo gò má tái nhợt của anh chậm rãi chảy xuống, nhỏ tại thành bồn rửa phát ra những thanh âm rung động leng keng.

Bà mẹ nó, tại tủ bát trên mặt bàn có chút bối rối nhìn anh, khi Vương Tuấn Khải cảm ơn cậu, cậu cảm thấy được có chút lạ lẫm, cả người quanh thân anh tản ra hơi thở nguy hiểm khiến cho ta có chút sợ hãi.

Như là qua một thế kỷ, Tuấn Khải mới quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên, trong hốc mắt phiếm hồng chứa đựng phức tạp tâm tình, ẩn chứa vô tận đau đớn, anh nhắm mắt, thanh âm có chút phát run nói: "Thật xin lỗi."

Cậu khẽ cắn môi không nói chuyện, cúi đầu quay người đi về hướng cửa ra vào.

"Vương Nguyên." anh gọi cậu, tiếng nói ưu thương lợi hại.

Cậu dừng bước không quay đầu lại.

"Nói làm sao để không phải thương không phải yêu? Em cứ như vậy , anh nên làm cái gì bây giờ?"

Hốc mắt cậu đỏ rủ mắt xuống, nghiêng đầu thở ra một hơi, nhẹ nói: "Sẽ khá hơn, tin tưởng tôi, anh nhất định sẽ làm được , bởi vì tôi đã từng so với anh bây giờ thống khổ hơn nhiều lắm, cũng tuyệt vọng nhiều lắm, thời gian có thể trị liệu hết thảy, từ từ hồi phục!"

"Em là đang trả thù anh đúng không?" Thanh âm của anh lại mang theo nhàn nhạt mong vọng.

Cậu cúi đầu trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có, Tuấn Khải, tôi chỉ không yêu anh nữa, anh cũng biết tôi không nói dối ." chưa nói xong trực tiếp cầm lấy túi rời đi.

Từ căn hộ đi ra mới ý thức tới mình đã hủy bỏ phòng thuê rồi, cậu thở dài, chẳng có mục đích đi về phía trước, phía nam thành không thể so với phương bắc, tuy nói vẫn là tết âm lịch, lại cảm giác không thấy chút nào không khí tết, bóng đêm dày đặc bao phủ cái thành phố này, người đi đường lạnh lùng rải rác, xe cũng rải rác, cô tịch không nói ra được!

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới có thể như vậy tổn thương anh, mà làm cho cậu kinh hãi chính là, không thấy bao nhiêu khoái chí mà đau lòng còn thấy nhiều hơn, có chỉ là uể oải cùng mỏi mệt, thật sự không muốn cùng anh có bất cứ gì liên lụy, là mệt mỏi thật sự, muốn sống được thoải mái một ít, những năm này ôm trong lòng đối với anh yêu cùng hận, cậu kỳ thật quả thật rất vất vả, rốt cục có thể buông xuống, là quả quyết không muốn lại lần nữa tiếp tục, những khi qua lại, lại khiến cho nó như bị lỗ đen cắn nuốt sạch đi!

Một lần nữa trở lại căn hộ đã hơn 10 giờ hơn, chỉ có Chí Hoành, như con mèo nhỏ bị vứt bỏ ôm đệm ổ ở trên sô pha, hốc mắt hồng hồng , hiển nhiên là đã khóc, nhìn thấy cậu, trong nháy mắt trên khuôn mặt đã đầy nước mắt .

Cậu cảm thấy rất đau lòng, đi qua ôm lấy hai vai của nó, "Đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đâu rồi?"

Lưu Chí Hoành đem mặt chôn ở trong ngực cậu nhỏ giọng nức nở, một câu đều nói không nên lời.

Chứng kiến lòng bàn tay của nó gắt gao nắm chặt điện thoại, cậu do dự một chút rút ra, trên màn hình điện thoại hiện lên nội dung tin nhắn đã nhận được hơn nửa giờ.

Là của Thiên Tỷ, hắn nói: "Anh đã cho rằng em đến thành phố này, cũng có thể là đi theo người Trường Xuân*, trước kia anh nói rồi trừ phi em kết hôn nếu không anh sẽ không buông tha, hiện tại anh cho em biết, trừ phi anh chết, nếu không em đừng nghĩ tới anh buông tay!"
(*nơi các nv trong truyện đang sống)

Cậu khiếp sợ chuyển hướng Chí Hoành, lại chỉ thấy hai vai nó không ngừng run run, sau đó đã cảm thấy rất khổ sở, Thiên Tỷ yêu Chí Hoành hơn bốn năm, rốt cục không hề lựa chọn chờ đợi, nó như có thể cảm nhận được tâm tình lúc này của hắn, tuyệt vọng mà không nguyện từ bỏ, thà rằng để tất cả cùng đau cũng không muốn thành toàn, yêu khiến cho người rung động không phải sao? Nếu tất cả cùng quyết đoán, như vậy tình yêu sẽ đơn giản rất nhiều.

Lưu Chí Hoành khóc thật lâu mới kìm nén được, cậu vỗ phía sau lưng, nhẹ nói: "Tiểu Hoành, mày nói thực cho tao biết trong nội tâm của mày rốt cuộc yêu người nào?"

Thở ra một hơi, nhìn về phía ánh mắt của cậu tràn đầy bất lực, nghẹn ngào hạ xuống, mới nói: "Người ấy bị ung thư phổi, đã là giai đoạn cuối rồi, anh ấy hy vọng chúng ta mau chóng cử hành hôn lễ."

Cậu kinh ngạc, nhẹ giọng mở miệng: "Cho nên mày liền như vậy không rõ ràng cùng hắn kết hôn? Tiểu tử, mày như vậy rất có thể sẽ hủy hoại hạnh phúc của cả 3!"

Lưu Chí Hoành cúi đầu, qua thật lâu mới sâu kín nói: "Vương Nguyên, ban đầu mày lúc đó chẳng phải từ bỏ Phùng Tô Xuyên lựa chọn Tuấn Khải sao? Trong lòng của tao có nhiều mâu thuẫn mày hẳn là so với ai khác đều rõ ràng."

Cậu thở dài nhìn nó nói: "Nhưng, tao cũng không mến Phùng Tô Xuyên, tao chỉ là nghe theo trái tim mà lựa chọn thôi."

"Vậy mày hối hận qua sao? Làm một cái lựa chọn sai lầm, lần nữa bị thương, có hối hận qua hay không?"

Cậu trầm mặc một chút, nói: "Không có, yêu đến không thể yêu mới thôi, đây là tao đã làm một sự kiện dũng cảm nhất , không có gì hay hối hận!"

Lưu Chí Hoành sửng sốt một chút, cúi đầu lập tức khóe miệng cong lên nở nụ cười, nhưng là vô cùng ưu thương, đem cái trán chống đỡ tại trên vai của cậu, thanh âm có chút phát run nói: "Mày dám thành thành thật thật trả lời tao một chuyện không?"

"Cái gì?"

"Đối với Tuấn Khải, mày thật sự không thương sao?"

Cậu ngơ ngác một chút, sau đó gật đầu, "Đúng, không thương."

Lưu Chí Hoành cười ra tiếng âm, "Gạt người! Tao không tin, mày không phải không yêu, chỉ là không dám yêu nữa, tao tin tưởng mày đã hoàn toàn buông xuống anh ta, nhưng tình yêu cũng không có biến mất, chỉ là dấu ở dưới cảm giác tìm không thấy, nói không chừng lúc nào đó sẽ sống lại, đương nhiên cũng có thể cả đời cũng sẽ không, Thiên Tỷ so với Tuấn Khải cũng đáng thương nhiều lắm, mày đã có thể đối với anh ta lạnh lùng, tao cũng có thể làm được!"

Cậu thở một hơi, nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau mới nói: "Thiên Tỷ cùng Tuấn Khải bất đồng, hắn chưa từng có thương tổn qua mày, tao đối với Tuấn Khải không đếm xỉa cùng lạnh lùng cũng không phải tận lực, bởi vì tâm đã chết, cho nên anh ấy hiện tại với tao mà nói chính là một người bạn bình thường, chứng kiến anh ấy khổ sở trong nội tâm của tao tuy rằng không dễ chịu, nhưng không có áy náy, nhưng mày khác, thời điểm mày đem Thiên Tỷ thương tổn, hắn có nhiều thống khổ, mày nhất định sẽ xúc động lây, Tiểu Hoành, tao cũng không phải khiến mày nhất định phải lựa chọn Thiên Tỷ, chỉ là không muốn tương lai mày hối hận, tình yêu cho tới bây giờ cũng không phải nhiều lựa chọn, tại lúc một khắc mày yêu mến Thiên Tỷ này, Tiểu Soái cũng đã trở thành quá khứ lúc rồi."


Lưu Chí Hoành ngơ ngác nhìn mặt đất, thời gian dài không có bất kỳ phản ứng, trong mắt một mảnh mờ mịt.


Vương Nguyên đứng lên đi đến trên ban công, ngửa đầu nhìn màn đêm đầy sao, tâm tình lúc này như vũ trụ mênh mông yên lặng, an tường, tình yêu thật là một loại giày vò, để mình cho tất cả hãm sâu trong đó và bị lạc, muốn ngừng mà không được, thẳng đến triệt để tuyệt vọng mới có thể thoát mà đi ra, lòng sẽ không đau nhức nữa, tuy nhiên lại mất đi chờ đợi! . .


End chap 36

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro