Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3:

 

 

Hwang gia

 

Trước cổng ra vào hiện giờ, các vệ sĩ và gia nhân của Hwang gia đang chào đón sự trở về của Tiffany Hwang. Mọi người ở đây, không ít người thắc mắc về vẻ đẹp của Fany.

- Không biết tiểu thư có đẹp không nhỉ? _ Một người làm lên tiếng.

- Đẹp nhưng vẫn còn thua xa tôi. _ Người khác nói.

- Thật là khônh biết tự lượng sức. _ Người kế bên lắc đầu.

- E hèm. _ Tiếng của quản gia Han vừa cất lên, tất cả gia nhân đều im lặng trở về hàng ngũ.

Từ phía xa, chiếc xe của Tiffany đã từ từ chạy đến. Trang phục đơn giản nhưng vẫn không thể che đi những đường cong nóng bỏng trên cơ thể.

- Chào mừng tiểu thư đã trở về. _ Tất cả mọi người cùng đồng thanh lên tiếng.

- Chào mọi người. _ Tiếng nói nhẹ nhàng của Fany cất lên cũng là lúc mọi người mê đắm.

“Wow ! Giọng nói thật là tuyệt.“

Không biết vô tình hay cố ý mà một ngọn gió lại làm rơi chiếc mũ đang che nửa khuôn mặt của Fany.

“OMG. Cô ấy đúng là nữ thần.”

“Thật là đẹp quá đi mất.”

 

Trong lúc mọi người đang ngắm nhìn khuôn mặt nữ thần của Fany thì có một vệ sĩ đã tiến lên và nhặt chiếc mũ cho cô.

- Tiểu thư! Mũ của cô.

- A! Cám ơn! _ Fany nói không quên kèm theo eyes smile làm cho người trước mặt bất giác đứng hình, trên mũi lại có một vài giọt nước đỏ chảy ra.

“OMG. Cô ấy vừa cười với mình. Chắc mình chết mất.”

 

- Tiểu thư! Ông bà đang đợi cô. _ Quản gia Han lên tiếng.

- Vâng ạ, cháu sẽ vào ngay.

Tiffany vào trong, mọi người cũng nhanh chóng vào theo duy nhất chỉ có một người đứng như tượng mà bận download dữ liệu.

- Umma! Appa!

Vừa thấy bà Hwang, Fany đã nhanh chóng ôm chầm lấy umma mình mà nũng nịu.

- Umma a ~ Fany rất nhớ umma ~

Cảm nhận được hơi ấm của mẹ, hơi ấm mà bao lâu nay mình nhớ mong, trong vô thức, Fany lại khóc thút thít. Ở Mỹ, không có umma, không nhận được những cái ôm ấm áp, không những cử chỉ chăm sóc tận tình. Thật sự là Fany rất rất nhớ umma của mình.

Thấy đứa con trong vòng tay có chiều hướng nhõng nhẽo, bà Hwang nhanh chóng vỗ về an ủi.

- Thôi nào, nín đi! Chẳng phải giờ con đã trở về rồi sao? Umma cũng rất nhớ con, con gái!

Bà Hwang cũng ôm chặt Fany hơn để cho thỏa nổi nhớ. Ông Hwang đứng bên cạnh chứng kiến tất cả. Trong lòng ông lại vừa vui vừa ghen tị.

- Fany ah ! Con chỉ nhớ umma con thôi sao ? _ Ông Hwang ra vẻ buồn rầu.

Fany thấy umma là quên hết tất cả, lại không chú ý đến appa bên cạnh. Fany nhanh chóng quẹt nước mắt mà sà vào lòng ông Hwang.

- Con cũng rất nhớ appa! _ Fany cười kèm theo eyes smile hối lỗi.

- Thật không?

- Thật! *Cười*

- Aigoo ~ ta có cảm giác như con chỉ mới 10 tuổi vậy. _ Ông Hwang phì cười trước độ dễ thương của con gái mình.

- Có âu ~ Con 22 tuổi rồi áh. _ Fany lém lỉnh trả lời.

- Fany ah! Con càng ngày càng lớn lại càng xinh đẹp ra rồi. _ Ông Hwang kéo con mình ra khỏi vòng tay mà ngắm nhìn.

- Hihi, con là con của appa sao lại không xinh đẹp được chứ.

- Thôi nào! Con đã mệt rồi, về phòng nằm nghĩ đi, lát xuống ăn cơm. _ Ông Hwang xoa mái tóc Fany làm cho nó rối lên.

- Fany ah! Umma đã giữ lại căn phòng của con như cũ, không có thay đổi gì cả. _ Bà Hwang hiền từ nhìn đứa con gái.

- Cảm ơn umma! *Eyes smile*


“Con không cần cảm ơn umma, thật ra thì umma đã định sửa nó lâu rồi nhưng mà bước vào thì đã chói mắt nên umma cũng để vậy.”

 

Fany nhanh chóng chạy lên lầu mà ngắm nhìn căn phòng của mình, để lại ông bà Hwang nhìn nhau đầy ẩn ý.

- Haiz ~ Fany trẻ con như vậy làm sao mà có thể chăm sóc thêm một đứa bé 8 tuổi cơ chứ ? _ Ông Hwang khẽ thở dài.

- Ông yên tâm đi, dù sao nó cũng không hẳn là một đứa bé 8 tuổi.

- Hy vọng hai đứa sẽ hòa thuận với nhau.

 

Sau bữa tối, Fany cùng umma của mình ngồi trên sofa xem TV trong khi ông Hwang ngồi đọc báo. Tuy đang đọc báo nhưng mắt ông Hwang cứ chớp chớp mà ra lệnh cho bà Hwang mở lời. Thấy mắt appa cứ chớp chớp, lòng hiếu thảo của Fany lại trỗi dậy.

- Mắt appa bị sao vậy ạh?

- À.. không, bụi bay vào mắt ấy mà. _ Ông Hwang cười cười.

- Vậy sao? Nhưng mà appa đang đeo kính mà.

o.O

Thấy chồng mình có vẻ như cứng họng trước lời nói của con gái, bà Hwang mới lên tiếng giải vây, thu hút sự chú ý của Fany.

- Fany ah! Con có thích trẻ con không?

- Dạ có, nhưng mà… umma biết đó, trẻ con không có thích con. _ Fany ra vẻ buồn rầu.

- Vậy nếu như đứa trẻ đó không thích con, con sẽ chăm sóc tốt cho nó chứ?

- Vâng ạ. Nhưng mà… umma có thai ạh?

o.O

 

Ông Hwang đang uống trà nghe xong câu nói đó lại bị sặc nước mà ra sức ho.

- Không phải. _ Bà Hwang cười trước câu hỏi của con gái mình. _ Chỉ là umma, appa và bạn quyết định đi du lịch nhưng họ lại có đứa cháu nhỏ, nếu đi thì sẽ không ai chăm sóc, cho nên…

- Cho nên umma muốn con chăm sóc nó ạ? _ Fany tròn mắt nhìn umma của mình.

“Haiz… sao con mình lại ngơ như vậy chứ?”

 

- Đúng vậy. _ Bà Hwang gật đầu.

- Nhưng mà con còn phải làm việc ở công ty nữa.

- Không sao, đứa bé ấy rất ngoan, sẽ không phá phách đâu.

- Nhưng mà… _ Tiffany lại ra vẻ đắn đo.

“Mình biết thế nào cũng vậy mà.”

 

- Umma đi du lịch về sẽ mua cho con túi xách phiên bản giới hạn của tất cả các nhãn hiệu nổi tiếng.

Phải nói là bà Hwang hiểu con gái mình nhất. 

- Nhưng mà…

Lại nhưng ! 

 

- Tất cả đều màu hồng.

“Umma hiểu con lắm. :T”

 

- OK. Quyết định vậy đi ạh. _ Fany híp mắt cười khi nghĩ đến những chiếc túi xách hàng hiệu, màu hồng nữa chứ.


OMG ! Là màu hồng đó.

Cô tung tăng chạy về phòng để lại bà Hwang ngồi đó cười ẩn ý.

“Xem ra mình vẫn còn lời.”

 

---------

Sáng hôm sau

 

Fany trong tình trạng đầu tóc rối bù, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi để ngủ lại để hở nút trên cùng, đang mắt nhắm mắt mở cố gắng xác định rõ những gì đang diễn ra trước mặt.

Appa vẫn đang đọc báo, nhâm nhi tách cà phê buổi sáng. Còn umma của cô đang đứng lắc đầu mà đánh giá tình trạng của cô hiện giờ. Nhưng quan trọng nhất là “vật thể” bé bé, lùn lùn đang khép nép đứng sau lưng mẹ. Giấc ngủ ngon lành của cô bị phá hỏng chỉ vì “vật thể” ấy.

- Fany! Đây là đứa bé mà umma nói với con hôm qua. Cháu của bạn umma. Lát nữa umma và appa sẽ ra sân bay. Từ bây giờ, con hãy chăm sóc đứa bé. _ Bà Hwang giải thích chậm rõ từng chữ cho Fany nghe.

Fany nghe vậy cũng nhanh chóng dụi mắt mà nhìn kĩ vật thể kia.

“Khoan đã! Khuôn mặt trông quen quen.

Mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ?”

 

- Fany! Fany! FANY !!! _ Thấy Fany không trả lời, bà Hwang gọi to làm Fany hối hả trở lại mặt đất, còn tách trà trên tay ông Hwang thì vỡ vụn.

- Dạ? _ Fany ngơ ngơ hỏi lại.

- Umma và appa đi đây. Hãy chăm sóc tốt cho đứa bé!

- Vâng ạ.

Phòng khách bây giờ chỉ còn một lớn một bé. Nhìn thấy đứa bé, Fany đột nhiên hối hận về việc làm của mình nhưng biết làm sao bây giờ, cô đã hứa với umma rồi.

Đứa trẻ không dám lên tiếng đành để Fany bắt chuyện. Cô khom người xuống ngang tầm với đứa bé mà hỏi.

- Em tên là gì vậy? _ Fany còn kèm thêm eyes smile để tạo thiện cảm.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

- Kim Taeyeon. Tiện thể, khi ngủ… unnie không mặc nội y à?

o.O

 

TBC

Như đã hứa, ko ngâm nha ^^

Xog chap 3 uj' đó, mọi thắc mắc xin liên hệ… tui (keke)

Nhớ cmt đó >_<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro