Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cái buổi cuối thu, tại hoàng cung Bangtan quốc, ở vườn thượng uyển, anh gặp một cậu bé mang một vẻ đẹp trong sáng, thánh thiện. Mái tóc đen ôm sát luôn mặt và làn da trắng như sữa, đôi mắt to tròn và đôi môi đỏ mọng nước, đẹp tới say lòng người. Ngây người trước vẻ đẹp đó, anh tiến lại gần cậu, vuốt nhẹ lên má cậu, sờ làn da mịn màng của cậu. Mặc cho cậu bé vẫn đang ngơ ngẩn nhìn người đối diện, anh dùng chất giọng trầm ấm và đầy uy quyền...

– "Đệ tên gì?"

– "Đệ tên Hoseok , Jung Hoseok "

– "Ta là Hoàng thái tử của Bangtan quốc, Jeon Jungkook. Hoseok , kể từ nay, đệ thuộc về ta"

.....

Jung Hoseok , đại thiếu gia của Jung phủ. Cha là Jung tể tướng đứng trên vạn người chỉ dưới một người, ông từng lập được nhiều công lao cho Jeon hoàng tộc nên có thể coi Jung gia thuộc vào hàng đại quý tộc của Bangtan quốc. Jung tể tướng chỉ có duy nhất Kim phu nhân, sắc đẹp bậc nhất. Ông có hai người con, cả hai đều là nam nhưng mang một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đặc biệt là Hoseok .

Hoseok từ nhỏ vì là con nhà họ Jung nên được bảo bọc rất cẩn thận, cậu ít khi được ra ngoài điều đó làm Hoseok không có nhiều bạn bè, ngoài những tiểu hầu trong phủ ra thì chỉ có em trai cậu là người cậu chơi cùng. Hơn nữa, vì vẻ đẹp của mình mà cậu bị không ít các cô tiểu thư ghét bỏ và xa lánh. Năm Hoseok tròn 8 tuổi, cha cậu dẫn cậu vào cung để dự tiệc, không ngờ vì ham vui mà cậu bị lạc tới một vườn hoa vô cùng đẹp. Trong lúc lúng túng để tìm đường về chỗ cha, cậu đã gặp một cậu bé trạc tuổi mình. Cậu bé đó vô cùng đẹp trai, đôi mắt một mí, khuôn mặt nhỏ, toàn thân toát ra một bá khí khiến người khác kinh sợ. Dù nhỏ tuổi nhưng ngữ điệu đủ để hiểu đó người không tầm thường.

"Ta là Hoàng thái tử của Bangtan quốc,Joen Jungkook . Hoseok , kể từ nay, đệ thuộc về ta"

Trong khi cậu còn đang ngỡ ngàng chưa hiểu gì thì cậu đã bị Hoàng thái tử nắm tay lôi đi. Mùa thu năm 8 tuổi, Jung Hoseok đã có người bạn thân đầu tiên trong cuộc đời. Và, người đó là người tương lai sẽ trở thành Hoàng đế của cậu, của Bangtan quốc – Jeon Jungkook.

.....

Vườn thượng uyển

– "Hobie..."

– "Vâng, thái tử" – Cậu đáp lại.

– "Gọi ta như ta đã nói" – Jungkook tỏ vẻ không hài lòng nhưng cứ nghĩ tới phải gọi anh như vậy là cậu ngượng tới không thể ngượng hơn rồi.

– "... K... Kookie..." – Khó khăn lắm Hoseok mới bật được hết câu ra khỏi cổ họng.

Jungkook rất mến Hoseok , hàng ngày đều nói với cha cậu đưa cậu vào cung để chơi với anh. Không phải Jungkook không có bạn như Hoseok , anh có rất nhiều là đằng khác. Bạn bè anh đều học ở Ngự Đình Quán, là trường học dành riêng cho con cái hoàng tộc, quý tộc và quan lại cấp cao. Jungkook và Hoseok bằng tuổi nhưng không như anh, cậu không đi học. Cậu được cha mẹ mới thầy về tận nhà để dạy. Cha cậu nói, vẻ bề ngoài của cậu sẽ khiến cậu gặp rắc rối. Lại thêm cả mối quan hệ với thái tử, e là...

– "Đệ đã nói với Jung tể tướng chưa?" – Vuốt mái tóc đen huyền, Jungkook hít hà hương thơm của sữa toát ra từ người cậu – "Ta rất muốn được đi học với đệ"

– "Không được đâu..." – Hoseok lắc đầu – "Đệ không thể. Phụ thân nói là học ở nhà cũng được. Kookie huynh, đừng làm khó phụ thân được không? Mỗi ngày chúng ta gặp nhau như vậy không đủ sao?" – Đôi mắt tròn to chớp chớp nhìn người đối diện.

– "Không đủ... ta muốn được gặp đệ suốt"

– "Đệ..." – Cậu cúi đầu khó xử, cậu không muốn Jungkook buồn càng không muốn làm khó cho cha mình. Cậu biết, cha cũng vì lo cho cậu.

Anh nhìn cậu, khẽ nheo mắt lại, lại làm cậu đau đầu rồi. Mặc dù Jungkook không muốn thấy cậu buồn và khó xử nhưng anh vẫn muốn ích kỉ một lần. Đưa tay lên xoa xoa đôi má bầu bĩnh trắng ngần kia, anh khẽ nở một nụ cười.

– "Thôi bỏ đi. Ta không ép đệ đâu"

– "Thôi mà, được rồi mà. Đệ sẽ về năn nỉ phụ thân lần nữa mà" – Quả nhiên Hoseok không bao giờ nỡ nhìn thấy anh thất vọng, cậu vội vàng níu tay anh, nói.

– "Được" – Nhìn vào khuôn mặt đẹp như hoa của cậu, Jungkook bĩu môi không hài lòng – "Hobie, đệ là của ta phải không? Ta có một ý chỉ, nhất định đệ phải thực hiện, không được từ chối"

– "Dạ...?" – Hoseok thực sự hơi ngạc nhiên, chưa bao giờ Jungkook dùng từ 'ý chỉ' với cậu hết – "Chuyện gì vậy, Kookie huynh?"

– "Ta muốn đệ phải ăn mặc thật xấu, tuyệt đối không được để người khác nhìn thấy vẻ đẹp của đệ. Ngoài ta ra, ta không muốn ai thấy" – Vị thái tử năm nay mới lên 8 mà tính chiếm hữu cao một cách đáng sợ.

"Đệ là của ta, mãi mãi, Hobie~"

.....

Hosoek từ hôm đó không còn mặc bộ cánh đẹp, chải tóc, chỉnh trang gọn gàng. Cậu để đầu tóc bù xù, che đi khuôn mặt xinh đẹp kia, quần áo thì mặc đồ cũ của Jackson – là một tiểu hầu trong Jung phủ. Sau khi nài nỉ, áp dụng mọi biện pháp, cuối cùng Jung tể tướng cũng chấp nhận cho cậu đi học tại Ngự Đình Quán theo ý thái tử. Jung tể tướng tin là Jungkook sẽ bảo vệ và giúp đỡ Hosoek .

Đúng như Jungkook nghĩ, với vẻ ngoài hiện tại, khi Hosoek nhập học ở Ngự Đình Quán, lũ trẻ con không ai chịu lại gần cậu. Cho dù là con trai của Jung tể tướng nhưng với bản tính tiểu thư, công tử của đám trẻ học tại đó, tuyệt đối không bao giờ chơi với một thằng nhóc ăn mặc bẩn thỉu lại xấu xí như Jung  Hosoek . Tất nhiên, Jeon  Jungkook vẫn là người duy nhất quan tâm, chăm sóc Hosoek . Điều đó càng làm cho những đứa trẻ khác ghen tị và ganh ghét cậu.

– "Kookie huynh, sao họ cứ ghét đệ vậy?" – Hosoek rơm rớm nhìn Jungkook khi cả hai đang ngồi trên chiếc trường kỉ trong cung thái tử. Cậu thực sự rất tủi thân, vốn tưởng đi học sẽ có thêm nhiều bạn.

– "Mặc kệ họ, chỉ cần có ta là bạn của đệ là được. Đệ là của ta" – Jungkook vẫn thói quen cũ, đưa tay xoa xoa tấm lưng của cậu.

– "Huynh sẽ làm bạn của đệ mãi mãi đúng không? Sẽ không bỏ rơi, không lừa dối đệ chứ?" – Vòng tay ôm lấy anh, cậu nức nở.

– "Đúng vậy, ta không bao giờ bỏ rơi, không bao giờ lừa dối đệ hết. Hobie của ta..." – Thơm nhẹ vào trán cậu, Jungkook khẽ mỉm cười – "Đệ là của ta, ta thương đệ"

"Đệ là của ta..."

Câu nói đó, Jungkook cứ lặp đi lặp lại mãi từ ngày cả hai quen nhau, nhưng lúc đó Hosoek thực sự chưa thể hiểu hết ý nghĩa của câu nói này cũng như vì sao anh cứ nhắc mãi nó... Bởi vì, cậu sẽ mãi mãi không bao giờ thoát khỏi bàn tay của con người đó, cậu thuộc về anh, vị Hoàng thái tử tài ba, ưu tú và có trái tim lạnh như băng của Bangtan quốc.

.....

Thời gian cứ thế trôi qua, đã 2 năm từ ngày gặp anh, cậu vẫn cứ tiếp tục đi học tại Ngự đình Quán. Ngự Đình Quán nằm ở trong cung, đó là một căn nhà với sân lớn được Hoàng thượng xây dựng bên Lầu Thanh Phong, nơi ngắm cảnh nghỉ ngơi ưa thích của người và các cung phi tần. Hosoek vừa học, vừa phải chịu sự ghen ghét của đám bạn cùng lứa, khổ cực vô bờ nhưng vì anh, cậu vẫn tiếp tục đi học đều đặn, không nghỉ buổi nào. Dạo này Hosoek hơi buồn, chẳng hiểu sao Jungkook gần đây không còn hay cười nói với cậu, anh cũng không quan tâm chăm sóc cậu như mọi khi, khi cậu tìm anh thường nói bận để không gặp. Điều đó làm Hosoek cảm thấy chán nản và thất vọng.

– "Hosoek ..." – Khi cậu đang ngồi đó nghịch nước ở hồ bên cạnh Ngự Đình Quán, tiếng gọi quen thuộc làm cậu hơi giật mình, quay lại – "Cậu làm gì vậy? Nghịch vậy sẽ ốm đó, trời qua thu rồi"

– "Taehyung~" – Hosoek reo lên khi thấy hắn.

Cậu bị cô lập thì có cô lập nhưng vẫn có một vài người tốt bụng thực sự vẫn làm bạn với Hosoek . Một trong số đó là con trai của Kim đại tướng quân, một vị tướng tài ba, người duy nhất ngang hàng với cha cậu trong triều đình, Kim Taehyung. Gia đình họ Kim cũng thuộc hàng đại quý tộc như Jung gia cậu. Kim Taehyung bằng tuổi Hosoek và Jungkook, có khuôn mặt đào hoa, lãng tử, khiến biết bao nữ nhân bị mê hoặc. Tính tình tốt bụng, ấm áp lại gần gũi, biết chăm sóc người khác. Mặc dù Hosoek xấu xí là thế nhưng vẫn vui vẻ làm bạn với cậu.

– "Ngâm chân lâu sẽ bị ốm đó, ngốc à" – Taehyung bật cười, ngồi xuống cạnh câu – "Sao? Lại buồn cái gì nên mới ra đây phải không? Tớ đã bảo buồn gì thì phải nói với tớ hoặc nói với Namjoon mà. Toàn làm ba cái chuyện có hại cho sức khỏe không à"

– "Kookie huynh, huynh ấy..." – Giọng cậu lí nhí.

– "Jungkook huynh á? Huynh ấy làm sao?" – Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, tất nhiên là biết cậu với anh khá thân nhau nhưng nói chung là chi tiết mọi chuyện thế nào thì hắn không rõ cho lắm.

Taehyungcũng là một người bạn thân thiết của Jungkook . Người muốn được Jungkook để ý thì hàng đống hàng vạn nhưng mà Taehyungđây lại là một trong những người được vị thái tử băng giá của Bangtan quốc tuyệt đối tin tưởng cơ. Ngoài Taehyungra còn có cả Choi Namjoon  , con trai Choi học sĩ. Rồi anh em Park Mingyu, Park Soonyoung là 2 vị vương tử, anh em họ của anh và Kim Woowon, anh trai của Taehyung. Trong số họ, ngoài Taehyung thì có Namjoon là chơi với cậu.

– "À, không có gì" – Cậu lắc đầu, không nên làm phiền Taehyung– "Taehyungnày..."

– "Ừ..."

– "Sao cậu lại làm bạn với một kẻ xấu xí như tớ?" – Đôi mắt cậu buồn man mác nhìn lên bầu trời xanh, lững thững có vài đám mây thả trôi.

– "Là bạn mà phải để ý là đẹp hay xấu sao?" –  mày – "Chỉ cần Hoseok cứ là Hoseok là được, tớ cần bạn đẹp tâm hồn chứ không cần người đẹp vẻ ngoài mà bên trong mục nát"

– "Cảm ơn, Taehyung" – Sững lại vài giây, Hoseok mỉm cười dịu dàng với hắn.

– "Yah, hai người sao lại ngồi đây?" – Một tiếng quát khiến cả hai giật bắn cả mình.

Quay lại, đó là một cậu nhóc tầm tuổi cả hai, khuôn mặt tuấn tú, khí chất vương giả đầy mình. Cậu nhóc mặc bộ đồng phục của Ngự đình quán, hiện đang nhăn nhó, bực tức, tay chống nạnh, mắt lườm tóe lửa về phía hắn và cậu.

– "Namjoom ..." – Cả hai đồng thanh không hẹn mà lên tiếng.

– "Vào lớp nhanh nhanh đi, Kwon học sĩ gọi rồi đó" – Tiến tới kéo Hoseok đứng dậy, Namjoon bực bội quát – "Huynh đó, đã bảo là bỏ cái tật ngâm chân dưới nước rồi mà. Ốm thì sao hả? Con chuột kia thì không nói nhưng sức khỏe huynh thì chẳng bằng ai đâu. Đừng có mà rước bệnh vào người chứ"

– "Yah yah, Kim Namjoon , nói thế là sao hả? Ta là chuột sao? Trong mắt đệ ta chỉ bằng con chuột thôi hả?" – Taehyunggườm gườm nhìn nhưng có vẻ chả có tác dụng gì. Namjoon vẫn bở bờ bơ, lôi Hoseok đứng dậy.

– "Thôi nào, hai người" – Hoseok cười huề.

.....

Ngay gần đó, trên đỉnh Lầu Thanh Phong, anh đứng đó, bàn tay xiết chặt vào. Cảm giác cực kì khó chịu khi nhìn thấy cảnh 3 người họ cười đùa. Tuy nhiên, Taehyung và Namjoon đối với Jungkook mà nói lại là những người bạn tốt, nếu không phải thế đảm bảo là cả hai sẽ không còn lành lặn với anh đâu. Anh ghét việc Hoseok cười với hai người họ, hai người họ ân cần chăm sóc cậu. Cậu là của anh, của anh, vậy thì tại sao cậu lại cười với người khác, để người khác chăm sóc, chạm vào trong khi họ không phải anh chứ. Đó là lí do vì sao thời gian gần đây Jungkook xa lánh Hoseok , anh tức lắm, cảm giác như có hàng trăm con kiến bò trong người, anh không thích cảm giác này chút nào.

– "Hoàng ca, ca đang nhìn gì vậy?" – Một cô bé có khuôn mặt xinh xắn, mặc trên người chiếc áo lụa đắt tiền màu hồng phấn chạy lại phía Jungkook – "A, đó không phải là Jung Hoseok  sao? Cậu ta đi với Namjoon ca và Taehyungca kìa"

– "Soeun... ít lời đi" – Anh nhíu mày, lườm.

– "Muội có làm gì đâu chứ? Sao tự dưng ca mắng muội"

Jeon Soeun, đại công chúa của Bangtan quốc, bằng tuổi với Jungkook . Jungkook nguyên là con trai do Hoàng Hậu sinh ra còn Soeunlà con của Ha quý phi sinh ra. Tuy là anh em cùng cha khác mẹ nhưng nói chung là tình cảm anh em giữa hai người rất thân thiết. Soeunrất thương anh và anh cũng quý cô bé. Soeunkhông hề khinh ghét Hoseok như những người khác nhưng vốn là một công chúa, việc làm bạn với nam giới là rất hạn chế, bởi vậy ngoài Jungkook , Soeunít khi nào nói chuyện với các bạn nam.

– "Thôi được rồi, cãi với muội mệt mỏi lắm" – Đưa tay lên vỗ vỗ vào vai tiểu muội, anh quay bước – "Xuống đi, tới giờ vào rồi. Lúc nãy Cha thái giám vừa bảo Kwon học sĩ gọi đó"

– "Thì muội tới để giục ca đi mà" – Soeunchu mồm, làu bàu.

.....

Hoseok sung sướng cầm bài văn mình viết, trên đó cho cậu điểm tuyệt đối, cậu vui mừng tới òa khóc. Không phải cậu không học giỏi mà là bài văn hôm đó nói về ý nghĩa của người quan trọng nhất. Cậu đã dùng hết tình cảm của mình dành cho Jungkook để viết. Không ngờ được điểm ưu tuyệt đối. Chạy thật nhanh về hướng Đình Nghi Các cạnh Lầu Thanh Phong. Cậu biết giờ Jungkook đang ở đó, anh thường ở đó sau mỗi giờ học.

– "Jungkook thái tử, thần vẫn không thể hiểu nổi sao thái tử có thể chơi được với cả một tên bẩn thỉu, xấu xí như Jung  Hoseok " – Một tên công tử trong số đám con nít ngồi bâu lấy anh ở Đình Nghi Các bĩu môi với vẻ khinh thường, nói.

– "..." – Bước chân Hoseok chợt ngưng lại nơi cổng, cậu đứng lặng ở đó, muốn biết anh sẽ nói gì.

– "Đúng đó thái tử, một kẻ như vậy mà lại là Jung đại công tử. Uổng cho Kim phu nhân xinh đẹp là vậy, Jung tể tướng tuấn tú là vậy. Nghe nói cậu ta còn có một đứa em, không biết có xấu xí như thế không" – Giọng một cô tiểu thư chanh ngoa kêu lên.

– "Yah, đừng có nói xấu người không có mặt ở đây chứ. Thật không quân tử" – Taehyung ngồi cạnh bên Jungkook tức giận, đập tay xuống bàn đá quát.

– "Ngồi xuống đi, Taehyung " – Giọng anh lạnh băng, ra lệnh, tay vẫn cầm ly trà nhấm nháp.

– "Nhưng..." – Hắn cự lại.

– "Ngồi đi"

– "Hừ..." – Hắng giọng, Taehyung bất đắc dĩ ngồi xuống, lòng không khỏi hậm hực.

– "Huynh ấy không đẹp nhưng phẩm chất của huynh ấy thì thanh cao hơn bất kì ai. Các người không nói chuyện, không tiếp xúc thì làm sao có thể hiểu được Hoseok huynh chứ" – Namjoon cũng không kềm được sự bức xúc.

– "Namjoon công tử, Taehyung công tử, hai người thật là... sao lại bênh vực tên đó chứ?" – Đám công tử, tiểu thư nhao nhao lên. Nhưng đáp lại chỉ là bộ mặt cáu giận của cả hai người kia.

Namjoon càng nói, Taehyung càng bênh vực thì Jungkook càng khó chịu, lòng không khác nào đang bị lửa nó nung sôi lên. Từ bao giờ mà hai người này lại thân thiết và hiểu Hoseok như thế. Rõ là đã che đi vẻ đẹp kia rồi mà tại sao vẫn có những kẻ bị thu hút bởi cậu, hơn nữa lại là những kẻ ưu tú nhất. Ruột gan anh cứ nóng hừng hực. Chả nhẽ phải nhốt cậu như một chú chim trong lồng, mãi mãi không để cho người khác nhìn thấy thì mới ổn sao?

– "Hoàng ca, hoàng ca nói gì đi chứ?" – Soeunngồi bên kia của Jungkook thấy tình hình không mấy khả quan, thì thầm vào tai anh.

– "Đồ chơi..." – Hai từ phát ra từ miệng Jungkook khiến tất cả tròn mắt nhìn – "Cậu ta chỉ là đồ chơi của ta, chơi chán thì bỏ đi. Vậy thôi"

Đưa bàn tay run rẩy lên, Hoseok bịt chặt mồm vào ngăn tiếng nức nở của bản thân. Đau, trái tim như bị hàng ngàn con dao cứa vào, sâu thật sâu. Jungkook nói vậy, anh đã từng nói không lừa cậu, không bỏ rơi cậu mà. Từng hàng nước mắt cứ thi nhau rơi xuống đất, vải từ chiếc áo cũ mèm ướt nước. Bài văn bị cậu xiết tới nát cả giấy. Bên trong Đình Nghi Các, tất cả tròn mắt nhìn anh rồi rộ lên tiếng cười, họ biết mà, làm sao vị thái tử cao quý lại thật lòng quý mến thằng nhóc bẩn thỉu đó. Namjoon và Taehyung thì nhíu mày nhìn Jungkook , nửa tức giận nửa tới run người lại nghĩ tới tình bạn với anh. Soeunnhìn anh, khó hiểu, rõ ràng đâu phải vậy. Jungkook mặt lạnh tanh, không cảm xúc, giọng nói đều đều như một con rối bị điều khiển.

– "Cậu ta đơn giản là đồ chơi của ta, với cậu ta ta không có chút cảm xúc nào hết" – Nhếch mép cười, ánh mắt Jungkook sầm lại, một màu đen. Tiếng cười của đám trẻ bên cạnh vang vang bên tai anh.

BÔP!!!

Một cuộn giấy ném thẳng vào mặt Jungkook khiến tất cả sợ hãi giật mình, trước giờ nào ai dám làm bị thương Hoàng thái tử. Tất cả quay lại cánh cửa Đình Nghi Các, là Hoseok , cậu đứng đó, toàn thân run rẩy, tay áo đẫm nước, khuôn mặt căm phẫn, đôi môi mím chặt lại, ánh mắt đỏ hoe cúi xuống nhìn nền đất lạnh.

– "Hoseok ..." – Namjoon và Taehyung hoảng loạn khi thấy Hoseok .

– "..." – Jungkook mở to mắt ngạc nhiên, tại sao cậu lại...? Không lẽ đã nghe hết? Lòng anh hoảng loạn, bối rối, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi – "... ta..."

– "Là ta ngu ngốc" – Giọng nói trong trẻo của Hoseok cất lên cắt ngang lời Jungkook – "Là ta đã tin vào một tình bạn, tin vào những lời ngươi nói, những lời ngươi hứa... ta đặt hết tình cảm vào bài văn đó để rồi..." – Ngưng lại một chút, cậu hít một hơi, ngẩng lên nhìn thằng vào đôi mắt nâu của Jungkook– "JEON JUNGKOOK, TA HẬN NGƯƠI. MÃI MÃI, TA HẬN NGƯƠI!!"

Ba từ đó làm đầu óc Jungkook như đảo lộn, Hoseok nhanh như một cơn gió, quay người bỏ chạy trước sự ngỡ ngàng của tất cả đám trẻ. Jungkook ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ xoan, ánh mắt thất thần, khuôn mặt bàng hoàng dường như không thể tin được mọi chuyện. Sau đó không lâu, cả đám trẻ nháo nhác lao tới coi xem vết đỏ trên trán anh có bị bầm không, ban này Hoseok ném quá mạnh. Namjoon và Taehyung hoang mang nhìn hết Jungkook lại quay sang nhìn phía cổng trống không rồi vội vàng dứng dậy chạy theo người bạn của mình. Tiếc là bóng của cậu đã biến mất lúc nào...

.....

Sáng hôm sau, tay xiết chặt tờ giấy bị nhăn nhúm trên vẫn còn nét chữ của Hoseok bước tới trước cánh cổng gỗ to uy nghiêm của Jung gia. Bài văn đó, tối qua Jungkook đã mất một đêm để đọc. Sự sợ hãi và ân hận bao trùm lên tâm hồn của vị Hoàng thái tử bé nhỏ. Hai bên anh, một Namjoon , một Taehyung , cả hai im lặng, khuôn mặt không giấu nổi nỗi lo lắng.

– "Hoàng thái tử" – Kim tể tướng nhìn người ngồi trên ghế tại trung đường nhà mình, khuôn mặt ông không giấu được đau đớn – "Tiểu tử sáng sớm nay đã không còn ở đây nữa. Thần không biết có chuyện gì, chuyện gì đã khiến cho tiểu tử đau lòng tới vậy. Nó vốn là người rất mạnh mẽ..."

– "Không còn ở đây?" – Đôi đồng tử mở to ra, trái tim tê tái buốt lạnh – "Hobie đi đâu rồi?" – Bàn tay xiết chặt tưởng như muốn bật máu, Jungkook hét lớn.

– "Tiểu tử đã rời Bangtan quốc rồi, thái tử" – Nước mắt khẽ lăn trên má khuôn mặt già nua không khỏi khiến người ta thương xót.

Namjoon và Taehyung bàng hoàng, lặng nhìn Jungkook đang đứng im đó, khuôn mặt cúi xuống. Mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt trên khiến họ không biết anh đang nghĩ gì. Chỉ biết rằng, thái tử của họ đang đau đớn tới tột cùng. Chạy trốn sao? Người đó muốn thoát khỏi tay của anh? Hất văng ly trà, đôi tay đập mạnh xuống khiến chiếc bàn gỗ tưởng chứng nứt đôi ra.

– "JUNG HOSEOK , DÙ CÓ CHẾT ĐỆ VẪN LÀ CỦA TA. ĐỆ TUYỆT ĐỐI KHÔNG BAO GIỜ THOÁT KHỎI TA"

Nghiền từng chữ từng chữ, bá khí tỏa ra khiến người khác run sợ. Namjoon và Taehyung không khỏi tái mặt, chưa bao giờ họ thấy thái tử lại đáng sợ thế này, giống như một con quỷ dữ thức tính sau một giấc ngủ dài vậy. Còn Jung tể tướng, trước nay tới Hoàng thượng ông cũng không thấy sợ ấy vậy lại run sợ trước vị thái tử năm nay mới tròn 11 tuổi.Jung Hoseok , con trai ông rốt cục liệu sẽ có tương lai thế nào đây?


Ta gặp đệ mùa thu năm chúng ta 8 tuổi, đệ tới, như cơn gió thơm lành thổi vào tim ta...

Mùa thu năm 11 tuổi, đệ lại như cơn gió bỏ ta lại...

Không, ta không thể để đệ đi mất...

Cứ chạy đi, cứ trốn đi...

Cho dù tới chân trời góc bể ta cũng nhất định sẽ bắt được đệ...

Bắt đệ trở về bên ta...

Giam cầm đệ suốt đời suốt kiếp làm người của ta...

Jung Hoseok , dù có chết, đệ mãi mãi là của ta, thuộc về ta...

Thuộc về Jeon Jungkook này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro