Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo bước quanh khuôn viên của Jung phủ, hắn ngắm nhìn những hàng hoa muôn màu sắc được đặt hai bên đường. Hồ nước trong xanh, lặng sóng, yên bình bên trên là chiếc cầu gỗ màu nâu nhỏ bắc qua. Khung cảnh không khác nào thần tiên, dù không được rộng như vườn thượng uyển ở hoàng cung nhưng nếu so ra với Kim phủ thì đã hơn vạn phần. Không hổ là phủ tể tướng.

Đã qua 3 tháng kể từ ngày người đó ra đi, Taehyung vẫn thường ghé qua Jung phủ cùng Namjoon để thăm Jung tể tướng và Jung phu nhân. Đối với họ, Hoseok là một người bạn, một người anh tuyệt vời mà họ vô cùng yêu quý bởi vậy hai người thấy rằng mình cần có trách nhiệm chăm sóc cho cha mẹ Hoseok khi cậu không có nhà. Nhắc tới cũng thấy lạ, từ hôm đó trở đi, Hoàng thái tử không còn tới Ngự Đình Quán học nữa. Kwon học sĩ nói rằng thái tử muốn học tại cung của người. Điều đó khiến cho biết bao vị tiểu công tử, tiểu thư tiếc nuối.

Dù thỉnh thoảng vẫn vào cung vì được Jungkook vời nhưng nói thật là dù hắn là Kim Taehyung đi chăng nữa thì việc muốn gặp Hoàng thái tử bây giờ cũng khó khăn vô cùng. Hơn nữa dạo gần đây hắn thấy lo cho Jungkook. Anh ngày xưa lạnh thì có lạnh nhưng vẫn còn có cười, có trêu đùa. Còn giờ thì giống như một cái máy, lầm lì, ít nói, không chút cảm xúc, khuôn mặt thì lúc nào cũng tỏa sát khí, dường như là đã khép kín trái tim của mình vào vậy.

– "Hoseok à, rút cục là cậu đang ở đâu vậy?" – Đi rồi mà vẫn gây ra một đống rắc rối rồi để lại cho những người như hắn và Namjoon giải quyết, thật là...

– "Hức... hức..." – Từ đâu một tiếng khóc thút thít đã gây chú ý cho YooChun.

– "Thiếu gia à, người đừng khóc nữa có được không? Người khóc làm tôi cũng muốn khóc theo luôn đó" – Tiếp tới là tiếng nói lảnh lót của ai đó.

Taehyung đi tới phía phát ra hai tiếng nói lạ, thầm tò mò trong bụng không biết là ai. Dù tới đây cũng khá nhiều nhưng với hắn Jung phủ vẫn là một bức màn bí ẩn. Ngoài Jung tể tướng và Jung phu nhân cùng vài gia nhân ra thì hầu như hắn chưa gặp ai khác. Cách chỗ hắn đứng vừa nãy không xa có một mái đình, đình không to, xây bên cạnh hồ nước. Taehyung đứng nấp sau tảng đá to gần đình, lén nhìn.

– "Hu hu...Jacksonie, ta ứ biết đâu, ta muốn đại huynh cơ... hức... hu hu..." – Một cậu bé có khuôn mặt bầu bình, trông có vẻ nhỏ hơn hắn đang ngồi trong đình, òa khóc nức nở.

Trong vài giây, Taehyung đã bị choáng váng bởi vẻ đẹp ngây thơ và dễ thương đó. Nước da cậu bé kia trắng ngần, đôi mắt một mí, đôi môi hồng hồng chúm chím như trái dâu, khoác trên mình bộ cánh màu tím nhạt lụa thượng hạng cũng đã đủ biết cậu bé này không phải là hạng tiểu hầu trong phủ. Kế bên cậu bé là một cậu nhóc khác tên Jackson, Jackson mặc chiếc áo hơi cũ, có vẻ là một tiểu hầu, gương mặt nhỏ, đầu tóc không được chau chuốt như cậu bé kia nhưng làn da trắng, khuôn mặt yêu kiều cũng không thể bị che mờ.

– "Phủ này... sao toàn người đẹp vậy, tới tiểu hầu cũng đẹp" – Taehyung lẩm bẩm – "... ấy vậy mà Hoseok ..."

– "Nhị thiếu gia của tôi ơi, tôi xin người đó, người cứ khóc hoài thế này cũng đâu phải cách chứ. Hoseok thiếu gia đâu phải đi luôn không về, nhất định một thời gian nữa Hoseok thiếu gia sẽ về mà" – Jackson có vẻ bực mình khi dỗ mãi mà người kia vẫn không nín – "Đâu phải mình người buồn, tôi cũng buồn lắm chứ"

– "Phụ thân xấu, mẫu thân xấu. Không cho ta ra ngoài rồi, ta có mỗi đại huynh với Jacksonie làm bạn thế mà... Oa oa, Hobie huynh, huynh về với đệ đi mà" – Cái giọng the thé, cao vun vút như giọng cá heo khiến Taehyung phải bịt tai, nhăn mạt.

– "Nhị thiếu gia, còn tôi nữa mà, tôi chơi với người là được chứ gì?"

– "Ứ ừ, ngày nào chả chơi với con khỉ nhà ngươi, ta muốn có bạn cơ, bạn mới cơ" – Vị nhị thiếu gia kia giãy đành đạch như đỉa gặp vôi, sử dụng tuyệt chiêu ăn vạ.

Jackson lúng túng trước vị thiếu gia của mình, đã 10 tuổi rồi mà vẫn còn nhõng nhẽo, theo hầu cậu từ nhỏ sao nó lại không biết cái bản tính 'ăn không được nhất định phải cố ăn được' của cậu chứ. Đằng sau tảng đá, nhìn cái vẻ trẻ con kia mà hắn không kìm được tiếng mà bật cười.

– "Ai đó?" – Jackson quắc mắt quay lại nhìn về hướng tảng đá, gì chứ tai nó thính lắm à.

– "Xin lỗi..." – Hắn bước ra từ sau tảng đá, khuôn mặt lãng tử nở một nụ cười chết người, dù nhỏ nhưng toàn thân toát ra sự đĩnh đạc hơn người.

– "Ngươi là ai?" – Nó tiếp tục chất vấn Taehyung .

– "Kim  Taehyung , ta là khách tới chơi Kim phủ, đang đi dạo bỗng nghe thấy có tiếng khóc nên tò mò tìm tới đây. Thứ lỗi khi làm phiền hai cậu" – Hơi cúi người, hắn điềm tĩnh trả lời câu hỏi của Jackson một cách thành thật nhất có thể.

– "A, ra là Kim công tử" – Lúc này Jackson mới giật mình, cúi đầu chào lại – "Xin thứ lỗi cho tiểu nhân, tiểu nhân không biết người là Kim công tử"

– "Cậu biết ta?"

– "Kim công tử  là bạn của Hoseok đại thiếu gia, Jung phu nhân và Jung lão gia đã dặn hai người là khách quý của phủ" – Nhìn thấy vẻ đẹp trai của Taehyung , Jackson hơi ngạc nhiên nhưng sau đó thì nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường – "Tôi là tiểu hầu của nhị thiếu gia, Wang Jackson"

– "Tiểu hầu sao? Quả nhiên như ta nghĩ" – Hắn nghiêng đầu nhìn sang người sau nó – "Còn người đó..."

– "Đây là Jung Jimin, nhị thiếu gia của Jung phủ chúng tôi" – Jackson quay lại nhìn Jiminmắt đỏ hoe, đang sợ hãi núp sau người mình lén lén đưa mắt về phía hắn – "Jiminthiếu gia, chào Kim công tử đi, công tử là bạn của Hoseok thiếu gia đó"

Taehyung nheo mắt, thầm lấy làm lạ. Đã nghe qua Jung phủ ngoài Hoseok còn có một người con trai nữa. Tuy nhiên chưa bao giờ gặp mặt, trước đây có nghe đám trẻ ở Đình Nghi Các nói là Hoseok xấu thế thì em trai cậu cũng sẽ như vậy thôi nhưng không ngờ... Nay được gặp quả là sắc nước hương trời, vẻ đẹp khiến nam nhân mê hoặc, nữ nhân thì ganh tị, như bông hoa cúc, thanh khiết, thuần túy. Quả không hổ là con trai của Jung tể tướng và Jung phu nhân. Nhưng xét tới đây lại nghĩ tới Hoseok . Tại sao chỉ có mình Hoseok là lại xấu xí?

– "Hobie đại huynh, bạn của đại huynh sao?" – Cắt ngang suy nghĩ của hắn, Jimin ngây thơ hỏi, ngước lên nhìn Jackson. Nhìn hai người chả giống chủ tớ gì hết mà trông Jackson giống anh trai kiêm bảo mẫu của Jiminthì đúng hơn.

– "Đúng thế"

– "Xin chào, ta là Jung Jimin... 10 tuổi..." – Jiminrụt rè nói.

– "Ta là Kim Taehyung , con trai Kim đại tướng quân năm nay 11 tuổi" – Hướng ánh mắt dịu dàng về phía cậu, hắn mỉm cười – "Ta có thể chơi cùng hai người không?" – Chỉ về đình, hỏi.

– "Mời công tử" – Jackson gật đầu, đưa tay lên làm lễ.

Hắn bước tới đình, nhanh chóng sử dụng võ công nhảy qua các bậc đá trơn trượt. Từ nhỏ đã được cha dạy võ thuật cho, dù mới 11 tuổi nhưng về võ thuật thì có thể nói khó kiếm được ai tầm tuổi hắn có thể đánh lại Kim Taehyung . Jiminvà Jackson tròn mắt nhìn Taehyung phi thân như chú chim, nhanh nhẹn thoăn thoắt nhảy hết từ bậc đá này sang bậc đá khác. Chả mấy chốc đã đứng trước đình.

– "Oa, giỏi quá" – Cái rụt rè ban nãy chẳng hiểu bay biến đi đâu, Jimin mắt sáng rực, vui vẻ chạy lại hắn với sự ngưỡng mộ – "Sao ngươi làm được thế?"

– "Ta học võ mà" – Taehyung mỉm cười.

– "Cao thủ" – Jackson vỗ vỗ tay, khen.

– "Cảm ơn" – Nhìn Jackson , hắn mỉm cười rồi lại quay lại nhìn Jiminđang ngô nghê, trông thật đáng yêu – "Đệ là Jimin, ta có thể làm bạn với đệ và cậu ấy chứ?" – Chỉ Jackson .

– "Làm bạn? Ngươi làm bạn với ta và Jacksonie? Không phải ngươi là bạn của Hobie đại huynh sao?" – Nghe tới 'bạn' mà Jiminvui tới đỏ hết cả mặt.

– "Phải, ta là bạn của Hoseok , nhưng ta cũng muốn làm bạn với đệ. Sao nào? Không được hả? Tại ban nãy ta nghe đệ nói đệ không có ai làm bạn cho nên ta tưởng đề nghị thế đệ sẽ vui chứ. Xem ra ta đã lầm"

– "Không không" – Níu tay hắn, Jiminnhảy cẫng lên – "Làm bạn, làm bạn. Ta thích làm bạn với ngươi, Jiminthích làm bạn với ngươi"

Phì cười trước dáng vẻ của cậu, hắn xoa xoa mái tóc nâu mềm như tơ của cậu, đôi mắt to long lanh dịu dàng và ấm áp. Cậu giống như một đứa trẻ lớn xác, khi vừa nhìn thấy Jimin, không hiểu sao trong thâm tâm, Taehyung đã muốn bảo vệ con người này, không muốn Jimin bị vướng bẩn bụi trần của thế gian. Cậu đáng yêu giống như một đứa em trai nhỏ. Còn cả Jackson , Jackson dù chỉ là tiểu hầu nhưng mang một nét mạnh mẽ và cuốn hút hắn, làm hắn muốn kết nghĩa huynh đệ với nó.

– "Được, vậy đệ phải gọi ta là huynh, xưng đệ"

– "Tại sao?" – Chớp chớp mắt, Jimin hỏi.

– "Ta 11 tuổi, đệ 10 tuổi, nhỏ hơn ta nên tất nhiên phải gọi ta là huynh rồi. Đồ ngốc" – Hắn bĩu môi chọc ghẹo.

– "Jimin không có ngốc, Jimin thông minh mà" _ Cậu chu mồm cãi lại – "Huynh thì huynh, có gì đâu cơ chứ. Thế thì Jacksonie cũng phải gọiTaehyung  huynh là huynh, vìJacksonie bằng tuổi với Jimin "

– "Kim công tử, tôi làm bạn với người liệu có..." – Jackson lo lắng nhìn Taehyung.

Được làm bạn với hai vị thiếu gia đã là may mắn lắm rồi đằng này lại là Kim công tử của Kim phủ. Không như Hoseok và Jimin , Jackson chỉ là 1 tiểu hầu theo hầu Jimin , chỉ là hạng thường dân chứ đâu thể sánh với những vị công tử thuộc hàng đại quý tộc của Bangtan quốc này chứ. Nói làm bạn thì liệu có phải thất lễ.

– "Đừng lo, không sao hết" – Taehyung lắc đầu – "Tiểu đệ của Hoseok cũng là tiểu đệ của ta. Cứ coi ta như huynh trưởng của đệ đi, Jackson "

– "Được sao?"

– "Được chứ" – Hắn gật đầu chắc nịch – "Trong lúc Hoseok không có ở đây, ta sẽ chăm sóc cho đệ và Jimin "

.....

7 năm sau

SEVENTEEN quốc, Vương phủ

Seventeen quốc nằm ngay cạnh Bangtan quốc, cùng Bangtan quốc là 2 nước lớn nhất trong tất cả các nước nằm ở vùng BTS . Mối quan hệ giữa hai nước vô cùng hòa hữu, trước giờ luôn giúp đỡ nhau trong mọi chuyện, chưa bao giờ xảy ra chiến tranh hay tranh chấp gì hết. Người dân hai nước thương yêu và hòa thuận với nhau. Nói về quân đội, uy quyền, sự giàu có, tài nguyên, Seventeen và Bangtan không ai kém ai.

Nằm phía tây kinh thành Seventeen , Vương phủ là phủ dành cho các vương gia, bối lạc và quận chúa, những con người mang trong người dòng máu hoàng tộc ở. Vương phủ rất rộng, to lớn và bề thế chỉ thua có hoàng cung. Đứng đầu Vương phủ chính là Lee vương gia, là anh trai của Đương kim Hoàng thượng Seventeen quốc. Sau là các công chúa, em gái của Lee vương gia và Hoàng thượng. Không như mọi ngày tại gian nhà ở của Tam thiếu gia, con trai thứ 3 của Lee vương gia, luôn luôn ồn ào và tràn ngập tiếng cười nói nhưng hôm nay lại yên lặng tới rợn người khiến những người trong phủ không khỏi lo lắng.

– "Đệ không chịu đâu, không chịu đâu" – Một cậu bé có mái tóc xoăn màu rơm, khuôn mặt vô cùng dễ thương đang ngồi trên ghế phụng phịu – "Tại sao đại huynh và nhị huynh được đi mà đệ không được đi chứ?"

– "Chan, đệ phải hiểu là các huynh ấy đi có công việc mà. Đâu phải đi chơi" – Ngồi đối diện Tam công tử của Vương phủ, Lee Chan là một chàng trai, khuôn mặt điển trai, nở một nụ cười đẹp như hoa – "Ngoan ngoãn ở nhà đi"

– "Hứ..." – Phồng má, Chan phụng phịu khiến cho chàng trai kia bật cười – "Yugyoem nói thế chứ đệ biết dư là chỉ có nhị huynh là đi làm việc chứ đại huynh á, còn trẻ con hơn cả đệ, có mà đi chơi ý"

Lee Yugyoem chỉ còn biết lắc đầu ngán ngầm trước sự giận dỗi của Chan. Chan vốn là con trai thứ ba của Lee vương gia. Lee Yugyoem lại là con trai độc nhất của Lee đại công chúa, là em gái Lee vương gia. Nói ra thì Yugyoem phải gọi Chan là 'huynh' nhưng tính trong số các anh em, Chan là người nhỏ nhất, từ nhỏ đã được nuông chiều, chăm sóc, lại nhỏ hơn Yugyoem tới 2 tuổi nên chả biết từ bao giờ, Chancứ gọi Yugyoem là huynh xưng đệ và Yugyoem thì ngược lại.

– "Lần này đại huynh đi, thực huynh thấy lo quá" – Yugyoem chống tay xuống bàn, cằm đặt lên mu bàn tay, trầm ngâm nói.

– "Tại sao vậy?" – Chan hồn nhiên hỏi.

– "Cậu đúng là đồ ngốc" – Một giọng nói cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai, từ cửa phòng, cậu trai có khuôn mặt thanh tú, mái tóc màu tro, nở một nụ cười rất đáng yêu bước vào – "Yugyoem đang lo về người đó"

– "Bambam..." – Chu mồm nhìn người bạn thân, mặt Chan ngơ ngác – "Người đó? Người đó nào?"

– "Haiz~..." – Thở dài một cái, Bambam bơ luôn Chan , tiến lại chỗ Yugyoem , đặt môi lên môi anh, cười ngọt ngào – "Chào Yugyoemie..."

– "Chào bé yêu..." – Yugyoem cũng mỉm cười ngọt ngào không kém, đáp trả lại nụ hôn, đưa tay vuốt mái tóc của Bambam– "Đệ tới lúc nào thế? Sao biết ta ở chỗ Chan ?"

– "Yah, hai người kia, còn có ta ở đây đó nhá" – Chan ngượng đỏ cả mặt khi trở thành khán giả bất đắc dĩ.

Hai tay ôm mặt, cúi xuống Chan gắt nhẹ nhưng rốt cục hai người kia chỉ nhìn một cái rồi lại tiếp tục 'công việc' của mình như chốn không người. Gì chứ, lời nói của Lee Chan chả có kí lô nào với Yugyoem và Bambam đâu, từ xưa đã vậy rồi...

Bambam là con trai của Bang đại thương gia, giàu có bậc nhất đất Seventeen, có quan hệ thân thiết với Lee vương gia. Từ nhỏ Bambam đã thường xuyên tới vương phủ chơi rồi chả hiểu từ bao giờ lại nên duyên với Yugyoem bối lạc của hoàng tộc này. Chiều ý hai con, Bang gia và Lee đại công chúa đã đính hôn cho hai người, chờ lúc hợp lí sẽ tổ chức hôn lễ. Thật là khiến Chan quá quá là ghen tị.

– "Qua bên Yugyoemie nhưng Hang quản gia nói là sáng nay Seungkwan đại huynh và Mark nhị huynh mới đi xa cho nên đệ đoán là Channie thể nào cũng làm loạn lên và rồi Yugyoemie sẽ phải qua đây dỗ cậu ấy" – Bambam nói mà không nén được sự chán nản, rõ ràng là 14 tuổi như nhau nhưng Chan thật là một người quá quá ngây thơ, quá quá không biết sự đời – "Người đó đã biết tin đại huynh đi chưa?"

– "Chắc chưa, nếu không đã loạn phủ lên rồi"

– "Người đó thật kì lạ, rõ ràng là rất có ý với đại huynh nhưng lại làm như không quan tâm tới đại huynh"

– "Không phải là làm như không quan tâm mà vốn người đó cũng là một kẻ ngốc nghếch trong tình yêu giống hệt đại huynh. Hai người đó rõ ràng cũng lớn rồi nhưng lại không hiểu chuyện bằng chúng ta" – Khẽ nhún vai, Yugyoem thơm nhẹ lên má Bambam khi cậu đang yên vị trên đùi anh.

– "Lần này mà ham vui không hiểu bao giờ thì Seungkwan đại huynh mới chịu về. Còn Mark nhị huynh chắc sẽ về sớm thôi"

– "Ừ, nhị huynh chỉ hộ tống họ thôi mà, sau đó sẽ về luôn"

– "Mà họ đi đâu thế, Yugyoemie?"

– "Bangtan quốc"

– "Không lẽ..." – Ngạc nhiên, Bambam quay lại nhìn Yugyoem – "... đừng bảo là... theo lệnh của Kim tể tướng hả?"

– "Đúng thế. Kim Wooshin đích thân tối qua qua bên phủ ta nhờ Mark nhị huynh đưa Hoseok huynh về Bangtan quốc. Mất miếng thịt nào thì chết với Wooshin tể tướng đó" – Nghĩ tới cái mặt lạnh như tiền của vị tể tướng trẻ nhất, tài năng nhất trong lịch sử của Seventeen quốc là Yugyoem lại ớn cả người – "Mà huynh cũng mong là nhị huynh về sớm chứ không, mình huynh gánh cả cái quân đội của Seventeen quốc chắc huynh chết"

– "Ủa chứ sao Yugyoem lại phải gánh quân đội nước ta?" – Chan (lại) ngây thơ hỏi. Bị bơ nãy giờ ứ chịu được nên quyết tâm bon chen.

– "Chan , đệ có thể quan tâm tới người khác một chút được không?" – Yugyoem thở dài – "Mark nhị huynh là Đại tướng quân, huynh ấy mà không về sớm thì cái trách nhiệm củng cố quân đội tất nhiên là do ta – Phó đại tướng quân gánh vác rồi"

– "Chán thật đó, Hoseok huynh ở với chúng ta đã 7 năm rồi, giờ huynh ấy về lại Bangtan quốc..." – Bambam rơm rớm nước mắt.

– "Đừng khóc chứ... không sao, khi nào đệ nhớ Hoseok huynh, ta sẽ đưa đệ tới chơi với huynh ấy mà" – Nựng đôi má bầu bĩnh của Bambam, Yugyoem khẽ an ủi.

– "Nhưng đệ đang lo lắm, Yugyoem à... nếu Hoseok huynh về Bangtan quốc, không phải là... phải gặp lại người huynh ấy không muốn gặp nhất sao? Đệ chỉ cần nhớ về lúc huynh ấy mới qua Seventeen quốc lại thấy xót xa. Lúc ấy huynh ấy đóng cửa trái tim với tất cả, lúc nào cũng như một con nhím, xù gai với bất kì ai..." – Vê vê vạt áo, Chan lặng lẽ nhìn xuống nền đất lạnh.

– "Hoseok huynh rất mạnh mẽ, đừng lo lắng, sẽ ổn thôi" – Nụ cười trên môi Yugyoem nở ra, một cách gượng gạo.

Hoseok huynh, nhất định huynh sẽ ổn thôi, phải không?

.....

Lọc cọc... lọc cọc...

Tiếng những bước chân ngựa chạy, tiếng chiếc bánh xe làm bằng sắt lăn trên đường. Phong cách đậm chất Seventeen quốc khiến người dân Bangtan quốc không thể không ngoái nhìn. Đó rõ là xe của quý tộc Seventeen quốc, lại thêm có khoảng vài chục quân lính mặc quân phục Seventeen quốc chạy theo bảo vệ không khỏi khiến người ta tò mò.

– "Dừng..." – Vị tướng quân cao giọng hô khi chiếc xe dừng lại trước cánh cổng gỗ uy nghiêm, trên mái có biển khắc chữ vàng 'Jung phủ'. Tiến lại phía chiếc xe ngựa, vị tướng quân cúi người sẵng giọng – "Thưa Đại tướng quân, đã tới nơi"

– "Được" – Một giọng nói trầm, đầy uy lực cất lên từ trong xe.

Một chàng trai kéo chiếc rèm che phía trước ra, bước xuống. Khuôn mặt điển trai khiến bao cô gái rung động, dáng người cao, phong thái đĩnh đạc, nghiêm nghị. Vận chiếc áo màu xanh biển trên người, chàng trai đưa mắt nhìn cánh cửa Jung phủ rồi nụ cười nhẹ nở trên môi.

– "Hai huynh, tới nơi rồi"

– "Tới rồi sao" – Chất giọng nhí nhảnh, vui vẻ như một đứa trẻ con được kẹo khiến chàng trai kia không khỏi bật cười, ôi... vị đại huynh của hắn – "Markie, Markie, đỡ huynh xuống"

Người đó hơi lùn, có khuôn mặt đẹp hơn cả con gái, làn da trắng hồng như trứng gà, đôi mắt lấp lánh tựa vì sao, đôi môi hồng hồng như cánh hoa anh đào, toàn thân toát ra một mùi hương dâu quyến rũ. Mặc một bộ y phục hồng từ đầu tới chân, thật chẳng thể đoán là nam nhân nếu ban nãy Mark không gọi 'huynh'. Bước ra một, anh nhào vào người Mark đang đứng dưới giơ hai tay đỡ như một cậu nhóc con nũng nịu.

– "Seungkwan huynh, cẩn thận chứ. Ngã thì sao?" – Nhìn vị huynh trưởng đang phấn khích tột độ, Mark nửa cảm thấy anh quá dễ thương nửa lại cảm thấy hình như hai chữ 'vương phủ' đang bị bôi bác trong mắt các quân lính đi đằng sau.

Trong lúc cả hai người Mark và Seungkwan đang không để ý, một dáng người thanh mảnh, vận chiếc áo trắng tinh bước xuống xe ngựa. Người đó đẹp như một vị thiên thần dáng thế, làn da trắng mịn như sữa, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt ngập nước có chút u buồn giống như bị phủ một lớp sương mờ, sống mũi cao và cả mái tóc đen ôm sát vào khuôn mặt thanh tú. Tiến lại trước cánh cửa gỗ dày kia, ngước nhìn tấm biển vàng có chữ 'Jung phủ'. Người đó cất tiếng, giọng nói trong trẻo, tựa hồ tiếng gió thổi.

– "7 năm rồi, ta đã trở về..."

7 năm rồi ta đã trở về...

Jung phủ, Bangtan quốc...

Vẫn ngôi nhà cũ, vẫn là những người cũ, phong cảnh cũ, chả có gì khác xưa...

Chỉ tiếc là...

Trái tim ta, tâm hồn ta đã thay đổi từ lâu rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro