Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seventeen quốc, phủ tể tướng

Kim Wooshin , vị tể tướng mới 17 tuổi, tài ba, giỏi giang và trẻ nhất trong lịch sử Seventeen quốc đang ngồi trên chiếc bàn gỗ, cần mẫn chăm chỉ đọc từng cuốn sách một. Công việc của một tể tướng đó là giúp Hoàng thượng giải quyết bớt các công việc không quan trọng. Wooshin nổi tiếng là người người máu lạnh, không có cảm xúc, giải quyết công việc lúc nào cũng nghiêm minh cho nên rất nhiều người sợ và ghét hắn.

Cốc cốc...

– "Vào đi" – Không thèm ngẩng lên, Wooshin cất giọng nói lạnh băng của mình.

– "Tể tướng..." – Một nữ hầu bước vào khúm núm, mồ hôi vã ra như mưa – "Có người muốn gặp ngài ạ" – Vành tai cô ta đỏ ửng lên, phải thôi đứng trước một người đẹp trai và tài năng như Wooshin không có một nữ nhi nào không động lòng.

– "Nói ta không rảnh"

– "Nhưng..."

– "Không được đâu ạ, người không thể làm như thế được ạ" – Cô hầu chưa kịp nói dứt câu thì cái tiếng ồn ào, can ngăn của đám gia nhân cùng với ông quản gia khiến hắn phải ngẩng lên, chau mày một cách khó chịu.

RẦM!!!
Cái cửa thư phòng của Wooshin cứ tưởng là long ra luôn sau cú đạp 'siêu nghệ thuật' của vị khách không mời. Một nam nhân bước vào, vận một bộ y phục màu vàng, dáng người cao không khác gì một cái sào, khuôn mặt đẹp trai pha chút dễ thương non nớt của một người chưa trưởng thành, đôi lông mày nhíu mày vào nhau, đôi mắt đỏ ngầu vì tức. Đứng trước mặt Wooshin mà gầm gừ.

– "Lại là cậu sao?" – Vị tể tướng lạnh băng, tưởng như không có cảm xúc nay lại thở dài não nề khi nhìn thấy kẻ đứng trước mặt mình. Kẻ duy nhất có thể làm Kim Wooshin loạn cảm xúc chắc chỉ có duy nhất người này.

– "YAH, NHÀ NGƯƠI GIẤU HOBIE CỦA TA Ở ĐÂU HẢ???"

Chỉ thẳng vào mặt người đứng trên vạn người, dưới một người của Seventeen quốc, chàng trai kia cất tiếng hét 'trời phú' làm rung chuyển cả cái phủ tể tướng. 2000V điện cứ gọi giọng hét kia bằng cụ, trong khi Wooshin bị choáng váng thì số người hầu trong phủ cùng người dân sống trong vòng bán kính 100m chắc ngất và điếc lâm sàn hết cả rồi.

– "Lee Xiao , cậu không thể nào cứ mỗi lần vào phủ của ta là lại làm ta mất tiền thuốc để khám tai không hả? Hobie huynh là của cậu bao giờ thế hả?" – Ôm cái đầu chưa hết choáng của mình, Wooshin lườm 'hung thủ' – "Mà sao ngày nào cậu cũng qua đây thế hả? Hay phủ của Đại học sĩ ít việc lắm cho nên cậu rảnh quá, tôi tăng khối lượng công việc lên cho cậu nhé?"

– "Ta qua tìm ngươi đó hả?" – Chống tay vào nạnh, Xiao lừ mắt nhìn lại – "Nói, Hobie của ta đâu? Sao ta qua chỗ huynh ấy thì phòng huynh ấy trống không, không-còn-gì, HẢ???" – Gằn giọng.

– "Tìm Hobie huynh làm gì?"

– "Ta muốn ăn, ta muốn ăn, ta muốn được ăn đồ huynh ấy nấu" – Xiao người cao lêu nghêu hiện nay đang dậm chân bình bịch một cách giận dỗi, trông rất đáng yêu – "Ta muốn ăn bánh bao hấp, muốn ăn súp tổ yến, muốn ăn thịt heo nướng,..." – Mơ mộng, vừa nói vừa chảy nước miếng.

– "Huynh ấy là đầu bếp nhà cậu chắc. Về đi, xùy xùy" – Phẩy phẩy tay, mặt Wooshin không giấu được vẻ khinh bỉ cái tên cuồng ăn uống trước mặt mình.

– "Ta không cần biết, ta phải ăn đồ Hobie nấu. Ngươi giấu huynh ấy ở đâu rồi hả?"

– "Asshi..." – Bực bội vời cái con đỉa thân dài kia, Wooshin nhăn nhó, thật đau đầu – "Hobie huynh về Bangtan quốc từ sáng sớm nay rồi. Vậy nên từ sau này đừng có qua phủ của ta làm loạn nữa đi. Phủ tể tướng mà cậu coi cứ như cái chợ không bằng..."

Trong khi hắn cứ thao thao bất tuyệt thì Xiao đã và đang chết lâm sáng ngay từ cái đoạn 'về Bangtan quốc'. Không phải chứ? Không phải đúng không? Trời ơi, Lee Xiao có thể bỏ đi cái chức Đại học sĩ của mình, bỏ cái vẻ ngoài đẹp trai sáng láng này để được ăn đồ của Hoseok nấu. Đồ ăn của Jung Hoseok  là tình yêu, là nỗi niềm, là sự hạnh phúc của nó, thế mà trời nỡ lòng nào cướp đi cái hạnh phúc to lớn, vĩ đại kia. Về Bangtan quốc sao? Vậy là từ nay về sau sẽ không được ăn đồ của Hoseok nấu sao? Không thể nào? Chuyện gì có thể được, trời sụp cũng không sao chứ riêng chuyện này thì không được.

– "Yah, cậu ổn đó chứ?" – Thấy Xiao cứ đứng lặng người một chỗ, Wooshin cũng thấy hơn chột dạ.

– "Không... không thể nào..." – Xiao mếu máo òa khóc – "Không thể nào, không thể nào..."

– "..." – Câm nín.

– "Kim Wooshin , ta nghỉ phép 1 tháng, báo lại với Hoàng thượng như thế. Ta phải sang Bangtan quốc, ta phải ăn được bánh bao hấp, súp tổ yến, thịt heo nướng của Hobie"

– "Khoan..."

– "Vậy nhé" – Tiến lại phía Wooshin , nó chả thèm nghe hắn nói, đặt cái lệnh bài Đại học sĩ của mình xuống – "Ta nhờ ngươi, nếu Hoàng thượng có hỏi hãy bảo rằng ta đã theo đuổi ước mơ to lớn của cuộc đời mình. Đời ta không thể không có đồ ăn ngon, thế nhé" – Vỗ vai Wooshin hai cái rồi nó chạy biến đi với sự sung sướng là sắp lại được ăn đồ Hoseok nấu.

Sau một hồi ngơ ngẩn do bị shock vì lí do rất vớ vẩn của Xiao, Wooshin bắt đầu suy nghĩ. Nếu mà Hoàng thượng biết chuyện Lee Đại học sĩ, người đừng đầu bên các quan văn bỏ đi 1 tháng chỉ vì đồ ăn và sự nghiệp ăn chắc hẳn sẽ vô cùng tức giận. Mà suy cho cùng rồi thể nào cũng là hắn bị mắng oan, bị chịu trận. Suy ra kiểu gì cũng bị phạt phải làm cả đống việc của phủ tể tướng lẫn phủ học sĩ. Chỉ cần nghĩ tới làm thêm việc là mặt Wooshin lại tái xanh cả vào, phủ tể tướng chưa đủ việc sao mà lại còn gom cả việc bên phủ học sĩ, đã thế còn bị chửi oan. Hắn bật dậy, hét lớn.

– "YAH, LEE  XIAO, NGƯƠI QUAY LẠI CHO TA!!!!! LEE XIAO!!!!! YAH, ĐỒ CUỒNG ĂN!!!!!!!! QUAY VỀ ĐÂY CHO TA!!!!!" – Chỉ tiếc là người có cái tên Lee Xiao đã biến, đã bay đâu mất rồi.

.....

Bangtan quốc, Jung phủ

Jung tể tướng và Jung phu nhân ngồi ở trên hai ghế cao nhất trong trung đường Jung phủ. Bên dưới, nhị thiếu gia họ Jung và công tử họ Kim ngồi cạnh nhau, nói chuyện rôm rả, lôi Hoseok đang đứng phía sau Jimin ra trêu chọc. Từ năm đó tới giờ, ngày nào Taehyung cũng bớt chút thời gian qua Jung phủ chơi với hai người Jackson và Jimin như đã hứa, chăm sóc họ như một vị huynh trưởng. Có lẽ bởi vì thế mà nỗi buồn xa Hoseok của cả hai cũng vơi đi bớt phần nào. Nhìn khung cảnh trước mắt, Jung tể tướng và phu nhân vui vẻ mỉm cười hài lòng.

– "Thưa, thưa lão gia, phu nhân" – Bỗng một gia nhân chạy xộc vào, hoảng hốt khiến tất cả 5 người đang ngồi trong trung đường giật mình đưa mắt nhìn.

– "Chuyện gì vậy? Sao lại hoảng hốt như thế?" – Jung tể tướng không trách mắng hành động hơi khiếm nhã kia mà ôn tồn hỏi. Nói về đối nhân xử thế, Jung tể tướng xưa nay là người đứng nhất Bangtan quốc, ông không bao giờ trách mắng ai khi chưa rõ sự tình.

– "Lão gia, về rồi ạ..." – Người gia nhân thở dốc.

– "Cái gì? Về gì cơ?" – Khẽ nhíu mày, ông hỏi lại.

– "Là..."

– "Phụ thân, mẫu thân, con đã về" – Cắt ngang lời của gia nhân, bóng y nhân áo trắng bước vào, khuôn mặt thanh tú đẹp mê lòng người, đôi môi đỏ nở một nụ cười ngạo mạn.

Không chỉ có Jung tể tướng và Jung phu nhân, thậm chí Jimin, Jackson và Taehyung cũng đứng hình nhìn người con trai trước mặt. Bất động trong vài giây, cảm xúc chôn vùi 7 năm trời trong phút chốc như vỡ òa ra. Nụ cười trên môi của Jimin biến mất, cảm giác giống như có một luồn điện chạy ngang qua não. Đứng bật dậy, đôi mắt Jimin ầng ậc nước, đôi tay run rẩy vươn về phía người con trai kia.

– "Là thật sao?" – Jung phu nhân không kìm được tiếng nấc của mình.

– "ĐẠI HUYNH!!!" – Jimin ào vào ôm chầm, vùi mặt vào lồng ngực người đó mà nức nở khóc – "Không lừa đệ chứ? Là đại huynh, là đại huynh"

– "Minnie ngoan" – Người kia khẽ mỉm cười, đôi mắt dịu dàng như dòng suối mùa xuân, nhẹ ngàng vòng tay ôm lấy Jimin , vỗ về.

– "Đại thiếu gia..." – Jackson tới lúc này vẫn chưa tin vào mắt mình, đưa tay lên bịt miệng mình lại.

Taehyung nãy giờ bị choáng trước vẻ đẹp người kia nhưng vẫn chưa hiểu người đó là ai mà khiến cho tất cả từ Jung tể tướng tới Jackson lại xúc động thế này. Ba từ bật ra từ miệng của Jackson và Jimin như một cái búa giáng mạnh vào gáy của hắn. Hắn trợn mắt nhìn người đó, không thể tin vào mắt của mình, không thể tin nổi.

– "Ho... Hoseok ?"

– "..." – Hoseok nghe thấy có người nhắc tên mình thì ngẩng lên nhìn hắn, đôi lông mày khẽ nhướng lên – "... ngươi là?"

– "Có thật là Hoseok không? Mình này, Kim Taehyung đây" – Taehyung loạng choạng đứng dậy. Trong kí ức của hắn, Hoseok không thể đẹp tới mức này, cho dù thời gian có trôi qua đi chăng nữa thì tuyệt đối không thể từ một người xấu xí trở nên đẹp tới mức này.

– "A..." – Khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười lạnh băng – "Đã lâu không gặp"

– "..." – Hắn chợt cảm thấy rợn người, dướng như đứng trước mặt hắn không còn là người bạn Hoseok thưở năm nào. Con người này có gì đó... đáng sợ...

– "Phụ thân, mẫu thân, Jacksonie" – Hướng ánh mắt về phía ba người kia, cậu nghiêng đầu hỏi – "Không nhận ra Jung Hoseok  này sao?"

– "Thiếu gia/Hoseok "

Dường như chỉ chờ có thể, cả ba người kia cũng lao về phía cậu, ôm chầm lấy cậu. Nước mắt lại trào ra nơi khóe mắt, đã 7 năm rồi, cuối cùng đã trở về. Vị thiếu gia mà Jackson yêu quý, người anh trai mà Jimin thương yêu và đứa con mà Jung tể tướng, Jung phu nhân hết lòng yêu chiều, mong nhớ.

.....

Taehyung vẫn ngồi chỗ cũ, cạnh Jimin . Đối diện với ghế của Taehyung là Hoseok , khuôn mặt như hoa, dáng vẻ kiêu ngạo, mặc chiếc áo trắng thanh thoát ngồi cạnh một người không rõ là nam hay nữ. Người ngồi cạnh cậu mặc bộ đồ của quý tộc Seventeen quốc, hồng toàn tập, khuôn mặt bầu bĩnh, vô cùng xinh đẹp, chẳng kém cạnh gì với anh em nhà họ Jung , đôi mắt sáng lấp lánh, nhấp từng ngụm trà Ô Long một cách thích thú. Đứng sau người mặc áo hồng là một chàng trai điển trai, cũng mặc y phục quý tốc của Seventeen quốc nhưng màu xanh biển, toàn thân toát ra một sự uy nghiêm khó tả, bản năng của một người học võ cho hắn biết kẻ này là một cao thủ.

– "Xin hỏi, hai vị đây là...?" – Jung tể tướng đưa mắt nhìn hai vị khách quý của mình.

– "À, phụ thân, mẫu thân để con giới thiệu. Người mặc áo hồng đây là Đại bối lạc của Seventeen quốc, Lee Seungkwan, năm nay 18 tuổi bằng con. Còn người mặc áo xanh là em trai Seungkwan – Nhị bối lạc, Lee Mark. Mark mới 17 tuổi nhưng đã là Đại tướng quân của Seventeen quốc rồi đó ạ" – Hoseok mỉm cười giới thiệu cả hai – "Họ đều là bạn tốt của con"

– "Ồ, khách quý, khách quý" – Hai vợ chồng Jung tể tướng vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng nói.

– "Markie, Boo. Đó là phụ thân và phụ mẫu của ta. Kia là em trai của ta Jung Jimin, đằng sau là Wang Jackson . Dù Jacksonie là tiểu hầu trong phủ nhưng với ta thì Sonie không khác gì một người em trai hết" – Jackson nhìn Hoseok khẽ đỏ mặt, ngại quá – "Còn người ngồi cạnh Jimin là Kim Taehyung , bạn của ta"

– "Tôi là Kim Taehyung " – Taehyung đứng dậy, khẽ cúi đầu – "Mark tướng quân, lâu rồi không gặp"

– "Phải" – Mark gật – "Kim Đại tướng quân của Bangtan quốc, từ sau hồi tỉ thí giữa các tướng sĩ hai nước tới nay không gặp lại. Nếu có dịp, hãy so tài"

– "Rất hân hạnh"

– "Chà, xem ra Taehyung giờ đã thay Kim bá phụ trở thành Đại tướng quân của Bangtan quốc" – Hoseok đưa mắt nhìn Taehyung– "7 năm, xem ra có rất nhiều chuyện đổi thay. Taehyung, nếu có thời gian rảnh hãy qua đây dẫn tớ đi chơi nhé"

– "Được" – Taehyung nhìn Hoseok , trả lời dứt khoát. Dù có đôi lúc hắn cảm thấy hơi sờ sợ Hoseok , cảm giác bây giờ Hoseok có một cái gì đó rất lạ nhưng vì tình bạn đã khiến hắn quyết tâm tin tưởng hoàn toàn vào cậu.

– "À, phải rồi, Boo muốn ở lại Bangtan quốc một thời gian. Phụ thân, liệu có thể..."

– "Được được, Đại bối lạc, xin cứ ở lại nhà chúng tôi" – Jung tể tướng không hề chần chừ một giây, gật đầu nhanh chóng – "Còn Nhị bối lạc vừa đi đường xa tới, hãy ở lại vài hôm rồi hãng về Seventeen quốc"

– "Oa, cảm ơn" – Seungkwan cười tít cả mắt quay sang Mark mè nheo – "Markie, Markie, ở lại vài hôm với huynh nha, nha, nha~~~"

– "Được được, đệ ở lại với huynh vài hôm" – Mark quả không thể nào mà từ chối được ông anh trai của mình. Tuyệt chiêu dễ thương của Seungkwan quả là bất khả chiến bại – "Vậy làm phiền bá phụ, bá mẫu"

– "Không sao, không sao" – Jung tể tướng xua tay.

– "Hai vị bối lạc, tôi vốn là người Seventeen quốc, nay được gặp hai vị quả thật là..." – Jung phu nhân đứng bật dậy hành lễ theo phong tục Seventeen quốc.

– "Ấy, bá mẫu đừng làm thế" – Mark chạy lại đỡ bà dậy – "Tại hạ biết là người là người Seventeen quốc nhưng theo Jung bá phụ về Bangtan quốc làm dâu. Wooshin tể tướng hình như là cháu gọi bá mẫu là dì?"

– "Đúng thế. Sao Nhị bối lạc biết?"

– "Tối qua Wooshin tể tướng đã đích thân sang Vương phủ nhờ tại hạ hộ tống Hoseok huynh về Bangtan quốc. Hôm nay lúc đi đường tại hạ có hỏi Hoseok huynh..."

– "À, ra là thế. Vậy bối lạc thân với tiểu tử nhà tôi lắm?"

– "Vâng, dù Hobie ở phủ tể tướng nhưng hôm nào cũng qua Vương phủ chơi với ta hết luôn á" – Seungkwan chồm người qua bàn, ôm chầm lấy Hoseok, nũng nịu dụi đầu vào ngực cậu – "Boo là Boo thương Hobie nhất luôn. Thương hơn Markie, Chanie cả Yugyoemie với Bambam luôn. Hobie là của Boo"

– "Không đúng" – Jimin ngồi im nãy giờ đứng bật dậy – "Hobie huynh là của Minie" – Lật đật chạy lại dằng một bên tay của Hoseok – "Đại huynh, đại huynh là của Miniecơ"

– "Của ta" – Seungkwan cãi.

– "Của ta chứ" – Jimincũng không thua kém gì.

– "Của Boooooooooooo~~~~~"

– "Của Minnnnnnnnnn~~~~~"

– "Minnieeeeeeeeeeeeee~~~~~"

– "Booooooooooooo~~~~~"

Jung tể tướng, Jung phu nhân cùng Taehyung, Jackson và Mark đưa mắt nhìn hai kẻ con nít trong xác người lớn mà đồng thanh thở dài não nề. Cái Jung phủ này đã có một Jimibn rồi giờ lại thêm một Seungkwan nữa. Hoseok ngồi giữa hai cái loa phát thanh, mặt điềm tĩnh, đưa ly trà lên môi nhấp từng ngụm coi như không có việc gì xảy ra. Xem ra khoảng thời gian Lee Seungkwan ở Jung phủ sẽ có rất nhiều chuyện hay để coi đây.

......

Hoseok ngồi trong căn phòng của mình, đã 7 năm rồi nhưng mọi vật dụng không hề bị thay đổi, đồ đạc vẫn được lau sạch sẽ. Khu vườn trước cửa phòng vẫn được chăm sóc, nhớ năm xưa cậu có sở thích trồng hoa hồng, nên khu vườn ngập một màu đỏ trông rất đẹp. Bây giờ hoa vẫn nở, chỉ tiếc là không được đẹp như ngày nào do chính tay Hoseok chăm sóc.

– "Hobie..." – Seungkwan chạy nhào vào – "Boo ở gian kế phòng Hobie đó"

– "Ừ ừ, nếu tối mà không ngủ được thì cứ qua phòng mình nhé" – Vuốt vuốt mái tóc của Seungkwan, Hoseok cười dịu dàng – "Mà Markie đâu? Ban nãy đệ ấy bảo đi xem nơi ở cho các quân sĩ xong là lặn tăm luôn"

– "Markie đi thăm quan Jung phủ rồi. Hình như đi với Kim gì gì đó đó"

– "Chắc đi với Taehyung rồi. Thôi kệ họ đi, chắc lại nói chuyện binh pháp gì đó đấy mà" – Nhún vai, cậu lôi đống hành lí ra và bắt đầu sắp xếp – "Boo, đừng có cãi nhau với Minie nữa nhé. Nó là đứa em mà mình rất yêu thương. Hơn nữa ta cũng rất yêu Boo, bởi vậy nếu hai người mình yêu thương cãi nhau, mình sẽ bị tổn thương đó"

– "Boo ứ thích thằng nhóc đó. Nhưng mà thôi, Hobie nói vậy thì ta sẽ cố hòa thuận với nó" – Nhảy lên giường của cậu, anh ôm chiếc gối, mặt phụng phịu.

– "Ngoan..." – Cậu bật cười nhưng nụ cười nhanh chóng mất đi thay vào đó là vẻ vô cảm cố hữu – "Boo này, khi đi... đã nói với người đó chưa?"

Bàn tay trắng múp míp đang nghịch ngợm đống chăn nệm của Seungkwan  chợt khựng lại. Khuôn mặt dễ thương, đáng yêu như đứa trẻ biến mất thay vào đó là một khuôn mặt u buồn. Nhìn anh lúc này mới đúng trở về bản chất thật của 1 con người 18 tuổi. Mím chặt đôi môi, hàng lông mi cong vút cụp xuống.

– "Chưa nói đúng không?" – Hoseok dừng tay, ngẩng lên nhìn anh.

– "Không nói thì sao chứ? Mình có là cái gì mà đi đâu làm gì cũng phải báo cáo với người đó chứ" – Giọng anh vang lên, không còn vẻ nụng nịu mọi khi, nó đĩnh đạc hơn hẳn – "Dù có làm gì đi chăng nữa thì người đó mãi mãi không bao giờ để ý tới Seungkwan này" – Nhếch mép, cười khẩy một cái.

– "Định cứ để mọi chuyện như thế à?"

– "Ai quan tâm chứ" – Ném chiếc gối một cách thô bạo, Seungkwan nằm phịch xuống giường, đôi mắt nhắm lại – "Muốn sao cũng được, mình... từ bỏ rồi"

Hoseok nhìn Seungkwan, lòng cũng muốn thắt lại theo. Chỉ khi nhắc tới người đó, Seungkwan mới trở về với đúng tuổi thật của mình, một con người yêu hết lòng hết dạ nhưng... lại không được đáp lại. Những lúc nhìn anh thế này, Hoseok không khỏi xót xa.

– "Thôi không nhắc nữa. Boo, chút nữa chúng ta sẽ đi chơi phố nhé?"

– "Được được" – Nghe tới chơi là Seungkwan bật dậy, đôi mắt long lanh như đứa trẻ vớ được kẹo.

Hãy cứ ngây thơ thế này nhé, Boo. Mình không muốn thấy cậu bị tổn thương...

Có lẽ từ bỏ sẽ tốt hơn cho cậu, trước khi lún quá sâu để rồi bị tổn thương quá nhiều...

Một mình mình chịu nỗi đau, vậy là đủ rồi...

.....

– "Mark, thực ra ta có một chuyện muốn hỏi tướng quân" – Taehyung cất tiếng trước trong khi cả hai đang đi dạo quanh hồ nước trong vườn hoa Jung phủ.

– "Huynh cứ nói"

– '"7 năm nay Hoseok đã ở Seventeen quốc?"

– "Đúng thế"

– "Hoseok ... cậu ấy đã làm cái gì mà trở nên đẹp tới thế? Ta nhớ trước đây cậu ấy rất xấu xí, ăn mặc nhếch nhác khiến cho đám trẻ trong Ngự Đình Quán xa lánh. Trừ ta và một vài người khác ra không ai chơi với cậu ấy..."

– "Hoseok huynh xấu xí?" – Mark ngạc nhiên rồi sau đó bật cười lớn – "Ha ha... ha ha... Taehyung huynh, lần đầu tiên ta nghe có người nói Hoseok huynh xấu xí đó. Huynh ấy vốn rất đẹp mà, ngay từ hôm đầu gặp đã khiến tất thảy những đứa trẻ ở Vương phủ phải ngây ra vì vẻ đẹp thanh tú của huynh ấy. Phải nói rằng trừ đại huynh ra, ta đây cũng chưa bao giờ gặp ai đẹp tới thế"

Taehyung nhíu mày, đẹp sẵn thế, vậy chứ chả nhẽ năm xưa hắn cùng toàn thể đám trẻ ở Ngự Đình Quán đều bị đui à? Rõ ràng là Hoseok đâu có đẹp vậy, ăn mặc thì nhem nhuốc, đầu tóc thì bù xù che hết cả khuôn mặt.... Khoan, che hết cả khuôn mặt? Đúng thế, mặt của cậu lúc nào cũng bị mái tóc che đi hết, khiến cho khuôn mặt trở nên vô cùng u ám làm người khác không tới gần. Đúng, chưa bao giờ Taehyung được nhìn khuôn mặt thật sự của Hoseok tới một lần. Chẳng nhẽ...

– "... không lẽ là... Hoàng thượng?"

– "Chuyện gì vậy, Taehyung huynh?" – Mark nhìn nét mặt Taehyung căng thẳng mà lo lắng.

– "Không có gì" – Hắn xua tay, cố cười cho qua chuyện nhưng đầu lại tập trung về vấn đề khác.

Cho tới nay Namjoon và Taehyung vẫn chưa thể hiểu hết về mối quan hệ giữa Jeon Jungkook và Jung Hoseok . Chỉ biết được rằng thực sự cậu có vị trí rất quan trọng trong lòng anh. Jungkook luôn luôn muốn sở hữu Hoseok . Suốt 7 năm nay không biết đã bao nhiêu lần Jungkook lùng sục tung tích của Hoseok nhưng rốt cục không thu được kết quả gì. Cứ mỗi lần như thế, họ lại được chứng kiến cơn thịnh nộ đáng sợ của vị Hoàng thái tử. Jungkook ngày một trở thành một con người không có trái tim và linh hồn, còn Hoseok thì hắn có thể nhận thấy được sự thờ ơ và vô cảm từ cậu. Với tư cách một người bạn, Taehyung không thể để hai người họ như vậy.

– "Phải làm rõ chuyện này" – Xiết chặt bàn tay, Taehyung thầm nói với mình – "Mark tướng quân, ta chợt nhớ có việc phải về trước. Xin tướng quân nếu gặp Jacksonie, Jimin hoặc Hoseok thì nói lại dùm"

– "Ơ..."

Nói là làm, Taehyung sử dụng võ công, phi thân nhanh như gió, thoắt cái đã biến mất để lại mình Mark ngơ ngẩn. Rõ là đang dẫn Mark đi tham quan giờ bỏ Mark lại giữa Jung phủ rộng lớn thế này, làm thế nào để tìm được đường về chỗ ở của Hoseok cơ chứ? Mark ... bị lạc rồi...

.....

Hoàng cung

– "Hoàng thượng, con phải ăn một chút đi, sẽ hại tới long thể" – Người phụ nữ ăn vận bộ cánh màu hoàng kim, đầu cái trâm ngọc, dù đã quá 40 tuổi nhưng khuôn mặt vẫn còn nét đẹp của tuổi thanh xuân. Bà nhìn con trai mình, xót xa.

– "Hoàng thái hậu cứ để đó, chút ta ăn" – Đôi tay viết những dòng chữ như rồng bay phượng múa lên trên trang giấy trắng. Người kia không thèm ngẩng lên nhìn Hoàng thái hậu.

– "Hoàng thượng, phải chăng cứ phải phí công vì một người như vậy?" – Bà thở dài – "Đã 7 năm rồi, nếu có duyên có số nhất định sẽ gặp lại nhau. Không duyên không số dù con có ép thế nào vận trời vẫn không đổi"

– "Hoàng thái hậu, chuyện gì ta có thể bỏ qua nhưng nếu người cứ nhắc tới chuyện đó, ta tuyệt đối không tha, cho dù người là hoàng mẫu của ta" – Đập mạnh tập sách xuống bàn, vị Hoàng thượng nhíu mày tức giận – "Gì mà số với chả duyên chứ? Đơn giản là người đó thuộc về ta"

– "Jungkook ...~ sao lại cố chấp thế?"

– "Hoàng thái hậu, giờ ta đã vua một cõi, cho dù người là hoàng mẫu nếu không được ta cho phép cũng không được gọi tên của ta" – Jungkook phẫn nộ lớn tiếng, anh ghét nhất ai gọi tên của mình, cái tên đó, chỉ một người duy nhất được gọi – "Thôi, người ra ngoài đi. Ta muốn được yên tĩnh..."

Phẩy phẩy tay ra hiệu cho Hoàng thái hậu, Jungkook khẽ nhắm mắt mình vào, thở dài một cách mệt mỏi. Hoàng thái hậu nhìn đứa con trai rồi miễn cưỡng bước ra khỏi thư phòng. Bàn tay với lấy miếng ngọc xanh hình con rồng để trên bàn, Jungkook nâng niu nó một cách cẩn thận. Khuôn mặt lạnh lùng không thay đổi nhưng ánh mắt chợt trở nên vô cùng hiền hòa, dịu dàng. Cặp ngọc đôi này, anh cầm 'long', cậu cầm 'phụng'. Giống như một vật tín ước. Tựa như nhìn vật giống như nhìn thấy người.

– "Đệ mãi mãi không bao giờ thoát được ta, Hobie"

Suốt đời suốt kiếp này, đệ không bao giờ thoát khỏi bàn tay ta...

Suốt đời suốt kiếp này, đệ thuộc về ta...

Sẽ nhanh thôi, cái ngày đệ trở về trong vòng tay ta...

Jung Hoseok , Hobie của ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro