Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Minie muốn đi chơi, muốn đi chơi... – Jimin bám lấy cánh tay của Hoseok mà mè nheo – "Minie muốn đi với Hobie huynh, cho Minie đi với"

– "Không thích, rõ ràng Hobie nói chỉ có ta với Hobie đi. Không cho ngươi đi" – Cánh tay kia cũng bị Seungkwan giữ rịt, không buông.

– "Hobie là đại huynh của ta, ngươi là gì chứ?" – Vênh mặt.

– "Hobie là bạn thân nhất của ta, ta cũng là bạn tốt nhất của Hobie . Em trai thì sao chứ" – Tự đắc không kém.

– "Thôi, thôi... cho ta xin..." – Hoseok bị kẹt giữa quả thật sắp phát điên.

Jung tể tướng và Jung phu nhân nhìn đứa con trai xa nhà 7 năm vừa thương vừa xót nhưng không dám xớ rớ vào gần hai cái loa phát thanh kia. Không khéo trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết chớ chẳng chơi. Thôi thì Hoseok à, coi như số con gặp hạn đen nên mới bị chịu trận đi vậy. Ai bảo Jimin nó bám anh quá làm gì và ai bảo Seungkwan thương Hoseok quá làm chi.

– "Ta sẽ đưa cả hai người đi dạo phố được chưa? Không cãi nhau nữa nhé"

– "Hứ..." – Seungkwan và Jimin nhìn nhau chằm chằm rồi đồng loạt quay ngoắt mặt sang hai phía trái nhau – "Nếu như Hobie/Hobie huynh đã nói thế thì đành vậy"

Quả là hai kẻ 'thiên hạ đệ nhất bám Hoseok '. Lời Hoseok nói đáng giá ngàn vàng, nói phát nghe ngay, thử cứ là người khác coi, chen mồm vào thế trận hai bên kiểu gì cũng sống dở chết dở với Đại bối lạc Seventeen  quốc và Nhị thiếu gia của Jung tể tướng Bangtan quốc.

.....

Phố xá Bangtan quốc đã thay đổi nhiều hơn nữa từ nhỏ Hoseok ngoài hoàng cung và Jung phủ, Kim phủ, Choi phủ thì không bao giờ được dạo chơi ở đâu hết thành ra bảo là dẫn hai người kia đi chơi bây giờ lại hóa ra cả ba lạc đường. Thật là mất mặt, bảo đi chơi ở Seventeen quốc thì cậu còn biết chứ đằng này...

– "Minie, em đã bao giờ tới đây chưa?" – Hoseok nhăn nhó nhìn cậu em trai nhưng đáp lại chỉ là một cái lắc đầu với khuôn mặt nhìn như chú cún con – "Haiz~, xem ra mệt rồi đây"

– "Hobie , Hobie... Boo muốn ăn cái kia" – Seungkwan  hoàn toàn không để ý tới hoàn cảnh, sung sướng chỉ vào chiếc kẹo hồ lô đỏ tròn, thích mắt – "Mua cho mình đi, mua cho mình"

– "Em cũng muốn ăn" – Lại thêm một kẻ không hiểu hoàn cảnh mà.

– "Được, thì ăn"

Hai tay dắt hai người, Hoseok tiến tới tiệm bán hồ lô. Mua tổng cộng 3 que, mỗi người một que. Lúc nãy thì chí chóe cãi nhau ấy vậy mà giờ chỉ nhờ có vài que hồ lô mà hai con người kia, tức Lee Seungkwan và Jung Jimin  lại tay nắm tay, chân bắt chân, cười cười nói nói tán dóc về sự ngon ngọt của kẹo như kiểu đã thân lâu lắm rồi. Đúng là trẻ con mà...

– "Ngon không?"

– "Ngon lắm" – Đồng thanh hai cái mồm trả lời.

– "Thế thì tốt... chậc, mình không rõ phố xá, biết tới chỗ nào tiếp theo đây?" – Nhìn khung cảnh xung quanh tấp nhập người qua người lại nhưng tự dưng cậu cảm thấy kì kì – "Yah, Minie, Boo ... hai người có thấy hình như từ nãy tới giờ ai cũng nhìn chúng ta chằm chằm không?"

– "Nhìn chúng ta?" – Hai con nai ngơ ngác hỏi.

– "Đúng thế"

– "À, đúng rồi. Họ nhìn chúng ta kìa" – Seungkwan nhìn mọi người đứng xung quanh mình – "Không phải là chúng ta đã thay đồ thường phục rồi sao. Không lẽ họ nhận ra chúng ta?"

– "Không thể nào, Minie từ nhỏ không mấy khi lộ mặt, người ta sao biết đệ ấy được. Còn mình thì từ nhỏ đã qua Seventeen quốc, làm sao mà nhận ra. Boo lại còn là người Seventeen quốc nên càng không thể" – Hoseok phản bác lại ngay.

– "Ha ha... vì ba người đẹp quá đó, cho nên họ nhìn" – Một giọng nói cắt ngang cuộc đối thoại giữa ba người.

Cả ba quay lại, trước mặt họ là một tiểu cô nương vô cùng xinh xắn và đáng yêu. Đôi mắt sáng long lanh tựa vì sao sáng, nụ cười ngập tràn ánh mai. Vận trên người một bộ y phục màu cam bắt mắt, tiểu cô nương chống tay vào hông, nghiêng đầu nhìn ba người.

– "Cô là..." – Hoseok nheo mắt.

– "Bổn cô nương là Jiyoen" – Jiyoen vui vẻ tiến lại gần cả 3 – "Yah, sao các người cứ ngơ ngơ ngác ngác như người mới rơi từ trên trời xuống thế. Không khéo lại thành mồi cho đám tiểu tử đầu trộm đuôi cắp đó. Thậm chí mình đẹp thế nào cũng không biết, lại còn tự hỏi sao mọi người nhìn mình. Ngốc thật, hì hì"

– "Bọn tôi đẹp?" – Jimin  chu mồm hỏi.

– "Phải, phải nói là sắc nước hương trời" – Cô chống tay, mặt ngửa lên trời, cười vang mấy tiếng – "Mà các người là nam nhân hay nữ nhân vậy? Bổn cô nương nhìn hoài không ra, đẹp dữ vậy"

– "Cả ba chúng tôi đều là nam nhân" – Hoseok trả lời – "Là người nước khác tới Bangtan quốc du ngoạn, tất nhiên chúng tôi không biết hết đường xá nơi này. Xin hỏi, ở đây có chỗ nào có thể thưởng ngoạn chăng? Nếu có thể, cô nương dẫn chúng tôi đi được chứ?" – Nhìn tiểu cô nương sáng sủa lại dễ mến, hơn nữa lại có vẻ am hiểu, cậu mạnh bạo đề nghị.

– "Được" – Jiyoen quả quyết đáp – "Ta sẽ dẫn các người đi chơi. Gọi ta là Jiyoen, năm nay bổn cô nương tròn 16 tuổi"

– "Vậy thì gọi bọn ta là ca ca đi, Jiyoen muội muội à" – Seungkwan  bật cười – "Ta là Seungkwan, đây là Hoseok , kia là Jimin. Người nhỏ nhất trong 3 người bọn ta là 17 tuổi đó"

– "CÁI GÌ??? THẬT HẢ???" – Không thể tin nổi vào mắt mình, ba người này mà lớn tuổi hơn cô sao chứ – "Xin các người, trẻ vậy mà... ta cứ tưởng chỉ có 14, 15 tuồi thôi chứ"

– "Vì thế... Jiyoen muội, nhờ muội dẫn đường" – Nở nụ cười sát máu người khác, Hoseok gập người, đưa tay mời tiểu cô nương đi trước.

.....

Park phủ

RẦM!!!

– "Huynh nói gì? Hoseok huynh đã trở về?" – Người nam nhân đứng bật dậy, đập bàn, khuôn mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên tới tột độ.

– "Đúng, Namjoon đệ" – Đối diện, Kim Taehyung điềm tĩnh ngồi uống trà.

– "Vậy mau báo cho Hoàng thượng"

– "Không, chưa thể báo cho Hoàng thượng" – Taehyung lắc đầu, thở dài – "Mối quan hệ của họ như thế nào, tới giờ chúng ta chưa thể biết. Việc năm xưa tác động rất lớn tới cả hai cộng với việc Hoàng thượng lúc nào cũng nóng lòng muốn chiêm hữu Hoseok huynh, chỉ e là hậu quả khó lường. Hoseok huynh sẽ càng bị tổn thương"

– "..." – Nhíu mày, Namjoon ngồi xuống – "Phải làm sao?"

– "Đệ chưa gặp nên không biết, Hoseok giờ đây... ừm có gì đó, ta cảm thấy sợ cậu ấy. Lạnh lùng, thờ ơ và bất cần đời. Có lẽ tổn thương năm đó... quá lớn. Hơn nữa vẻ đẹp đó khiến người ta quả bị rơi vào trạng thái ma mị đầu óc"

– "Vẻ đẹp đó?" – Anh bật cười – "Ha ha, Taehyung huynh, huynh có nhầm Hoseok huynh với Jackson hay Jimin không đó hả?"

– "Không, Hoseok đẹp còn hơn cả Jackson với Jimin cộng lại. Namjoon , đệ nghĩ lại đi, năm xưa đã bao giờ chúng ta nhìn được mặt của Hoseok , Hoseok thường mặc đồ cũ, tóc bù xù che hết khuôn mặt điều đó khiến chúng ta nghĩ cậu ấy xấu xí. Năm đó gặp Jimin ta đã thầm tự hỏi tại sao Jung phủ chỉ có Hoseok như vậy" – Nói ra hết những suy nghĩ của mình, Taehyung chống cằm, vẻ mặt đăm chiêu – "Ta nghi... Hoseok cố tình làm mình trở nên như thế?"

– "Không thể nào" – Namjoon phản bác – "Huynh không nhớ vì bộ dạng đó mà huynh ấy đã bị cô lập, bị bao nhiêu khổ cực sao? Không thể có chuyện huynh ấy lại muốn mình bị như vậy"

– "Sẽ không thể nhưng nếu..."

– "Nếu...?"

– "Nếu đó là lệnh của Hoàng thái tử... à không, bây giờ phải gọi là Hoàng thượng, thì sao?" – Đưa ánh mắt nhìn Namjoon – "Nói về sự ích kỉ và chiếm hữu của người đó, hoàn toàn có thể"

Đôi tay xiết chặt lại, Namjoon nhìn xuống sàn nhà lạnh tanh, nếu như Taehyung nói, quả là hoàn toàn có khả năng đó. Rốt cục cái mối quan hệ giữa hai người đó là như thế nào đây chứ? Hóa ra 7 năm trời ở Seventeen  quốc, khiến cho cả hắn, cả anh và cả Jungkook mất bao nhiêu công sức tìm kiếm. Hơn nữa lại ở phủ tể tướng thảo nào mà hành tung lại được giấu kín thế.

– "Ngày mai đệ sẽ qua Jung phủ gặp Hoseok huynh. Chuyện này tạm thời không cho Hoàng thượng biết vậy"

– "Mark tướng quân nói khoảng ngày mai, ngày kia sẽ qua bái kiến Hoàng thượng. Chỉ sợ bản tính trẻ con ngang Jimin của Đại bối lạc kia sẽ làm lộ hết mọi chuyện thôi. Bởi vậy nếu có gì, đệ và ta đành phải lấp liếm cho qua chuyện, đệ hiểu chứ?"

– "Đệ hiểu mà, huynh đừng lo" – Gật đầu chắc nịch, Namjoon nói.

.....

Jung phủ

– "Chết rồi, giờ phải làm sao đây? Càng đi càng thấy loạn. Sao mà cái phủ này nó to thế này hả giời?" – Mark đã đi lòng vòng cả tiếng đồng hồ rồi, quả thực không còn hơi sức đâu mà đi nữa, thế mà cái nơi cần tới thì mãi chưa tới.

Đường đường là Đại tướng quân của Seventeen quốc, không chết oai phong trên chiến trường thì thôi ít nhất cũng phải chết tại quê hương chứ chả nhẽ phải chết tủi nhục ở đất khách quê người này. Hơn nữa lại với cái lí do lãng toẹt là chết vì đói do bị lạc ở trong Jung phủ. Không, đánh chết Lee Mark cũng không chấp nhận điều này. Cái chết này quá quá vô nghĩa. Nghĩ tới lại thấy muốn bóp cổ cái kẻ tên Kim Taehyung.

– "Lee tướng quân" – Cái giọng lảnh lót kia đúng là cứu tinh của đời Lee Mark .

– "Ai đó?" – Vùng dậy như một con cá sắp chết đuối vớ được phao (!?), mắt hắn sáng hơn vì sao, cố gắng tìm chủ nhân giọng nói kia.

– "Tôi, Wang Jackson đây" – Jackson tiến lại gần – "Tướng quân sao lại ở đây giờ này. Đã quá giờ ăn rồi, mọi người chờ mãi không thấy tướng quân ra tưởng ngài mệt sau một ngày đi xa nên..."

– "Ta..." – Gãi đầu khó xử, chả nhẽ lại đi nói là bị lạc. Mất mặt quá – "... ừm..."

Ọc ọc ọc...

Ba tiếng vang lên mà quả như tiếng báo tử của Mark . Khuôn mặt anh tú vốn lúc nào cũng oai nghiêm nay cúi gằm xuống, từ hai má tới vành tai đỏ còn hơn trái cà rốt. Bụng ơi là bụng, ngươi hại chết ta rồi. Jackson thì đồng tử mở to nhìn người trước mặt. Có đúng là Đại tướng quân của Seventeen quốc, người ngang tài ngang sức với Kim Taehyung đây không trời?

– "Khục... khục..." – Cậu bật cười – "Tướng quân, xem ra ngài đói quá rồi"

– "Xin lỗi... ta... thực ra thì chiều nay ta đi với Kim tướng quân, không ngờ tướng quân lại bỏ đi trước... vì thế..." – Đời hắn chưa bao giờ ăn nói ấp úng thế này. Từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng dõng dạc, rõ ràng ấy vậy mà nay lại có các biểu hiện này trước mặt một hầu nhân Jung phủ.

– "Bữa ăn tối đã kết thúc rồi..." – Nghe cậu nói, Mark chợt thấy chột dạ, không lẽ đêm nay bắt cá ở hồ mà ăn. Không được, Lee Mark ăn gì thì ăn chứ quyết tử không ăn cá (=))) – "... nhưng thôi, ngài theo tôi, tôi sẽ nấu cho ngài ăn mặc dù không được ngon như các đầu bếp nhưng ăn không tới nỗi nào đâu"

Mark ngẩng lên nhìn Jackson với ánh mắt không sao biết ơn hơn, không phải chứ... con người này hôm nay đã cứu hắn tới 2 lần rồi đó. Lúc này ngẩng lên mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đối diện, Mark chợt ngẩn ngơ ngắm nhìn. Hơi gầy, khuôn mặt nhỏ, mặc một chiếc áo cũ nhưng vẻ xinh xắn, dễ thương thì hoàn toàn không bị che phủ. Không thể nói là đẹp như Hoseok hay Jimin , nhưng nếu để so với Chan , em trai hắn thì cũng không thua kém. Hơn nữa giọng nói lảnh lót mê kia quả là thu hút thính giác của người ta.

– "Mark tướng quân, tướng quân ổn đó chứ?" – Hua hua tay trước mặt hắn, cậu lo lắng.

– "À... ừm, ta ổn..." – Như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mặt hắn đã đỏ lại thêm đỏ. Tự dưng nhìn người ta chằm chằm như thế, quả thất lễ.

– "Tự dưng tướng quân đứng đờ ra vậy"

– "Ừm... ta đang nghĩ một số chuyện. À mà Jackson ... cậu sẽ không nói..." – Nhanh chóng lảng qua chuyện khác.

– "Yên tâm đi, tôi không kẻ với ai đâu. Chuyện tướng quân bị lạc và bị đói" – Jackson che miệng khúc khích cười mà không biết có một người đang đơ vì nụ cười của cậu. Đẹp thật – "Vậy tướng quân, chúng ta đi tới nhà bếp chứ?" – Vẫn tiếp tục đơ – "Tướng quân, tướng quân..."

– "À, ừ... đi đi..." – Giật mình.

Thế là có hai cái bóng rồng rắn nối đuôi nhau đi về hướng nhà bếp mang hai tâm trạng khác nhau. Một người thì nghĩ vị ai đó hóa ra rất đáng yêu chứ không đáng sợ như mình nghĩ, vừa cười thầm trong bụng khi nghĩ lại cảnh ban nãy, vừa lo lắng không biết người kia có làm sao không khi nãy giờ hồn cứ như ở trên mây. Một thì ôm ngực, sợ hãi, sao mà tim đập mạnh thế, không lẽ mình bị bệnh tim (!?)

.....

Jung phủ, phòng của Hoseok 

– "Hôm nay đệ muốn ngủ với đại huynh" – Jimin hí hửng ngồi trên ghế, cười tươi rói nhìn Hoseok đang pha trà.

– "Boo cũng muốn ngủ với Hoseok " – Quay sang Jimin – "Đệ cũng muốn ngủ với ta nữa đúng không, Minie?"

– "Vâng"

Đúng là trẻ con, chỉ nhờ 1 buổi đi chơi chiều nay mà hai người đó từ 'quyết không độ trời chung' nay thành 'tri kỉ hoạn nạn có nhau', thật đúng là... Hoseok nhìn cảnh tượng trước mắt cũng thầm gật đầu cảm tạ trời đất, cậu đang lo là tối nay nhờ mà hai đứa nó xẻ cậu làm đôi thì phải làm sao đây.

– "Minie, Jacksonie đâu, sao từ chiều không thấy đệ ấy?"

– "Jacksonie đi đâu rồi ấy" – Nói tới đây, khuôn mặt bầu bĩnh của Jimin bỗng xị xuống giống như chiếc bánh bao để quá chiều – "Jacksonie xấu, bỏ Minie. Lúc chiều đệ rủ cậu ấy đi chơi, cậu ấy nói phải lo chuẩn bị nơi ở cho các quân lính Seventeen quốc. Sau bữa ăn thì bảo phải dọn dẹp rồi biến mất tích luôn từ lúc đó"

– "Nói tới đây, không phải Markie cũng thế sao?"

– "Boo huynh, không lẽ hai người họ đi với nhau sao?" – Jimin chồm người qua Seungkwan. Đôi mắt mở to, hào hứng giống như vớ được chuyện gì đó rất hay ho.

– "Chẳng nhẽ, Markie với Jackson..." – Seungkwan hều theo, giả bộ ngạc nhiên.

– "Không thể nào, hai người họ đâu có quen biết. Đừng có ăn nói linh tinh" – Cốc cho mỗi người một cái, Hoseok lườm.

– "Người ta giỡn thôi mà" –Chu mồm, mắt anh ngấn nước, hờn dỗi.

– "Giỡn lăng nhăng" – Kí đầu anh cái nữa, cậu liếc qua Jimin– "Còn đệ, nếu đệ ngủ bên huynh hôm nay thì nhớ mà nói lại với Jacksonie. Chắc chút về phòng không thấy đệ thì đệ ấy sẽ qua đây thôi" – Nhìn Seungkwan– "Cả cậu đó, chút nữa phải nói với Markie hiểu chưa?"

– "Boo cũng phải nói với Markie sao? Sao mà cứ coi mình là trẻ con hoài vậy?" – Seungkwan phụng phịu – "Boo lớn hơn Markie 1 tuổi nhá, là huynh trưởng của Markie nhá"

– "Cả đệ nữa, đệ bằng với Jacksonie mà..." – Jimin cũng lanh chanh.

Ngẩng mặt lên trời, Hoseok thầm than, hãy nhìn cái thái độ này mà xem. Vâng, 17, 18 tuổi đó hả? Giống lũ trẻ 4, 5 tuổi thì có... mộtJung Jimin rồi, nay lại thêm một Lee Seungkwan. Hai người đúng là bao giờ mới lớn nổi cho cam? Lee Mark, Wang Jackson... hai người đúng là sinh ra để làm bảo mẫu khi hầu được hai con người này từ thưở nhỏ tới giờ.

– "Jiyoen muội muội nói sáng mai sẽ lại hẹn chúng ta ở chỗ cũ. Muội ấy sẽ đưa chúng ta đi thăm Bán Dụ Cốc" – Nói tới đi chơi, Seungkwan lại hào hứng.

– "Đúng, đúng... Jiyoen muội thật đáng yêu"

Hoseok nhìn Jimin và Seungkwan nói chuyện thì khẽ mỉm cười. Dù mới gặp nhưng cậu rất có thiện cảm với Jiyoen. Mặc dù hành tung của cô bé rất đáng ngờ nhưng cậu bị thu hút bởi tính quyết đoán, sự năng động và đáng yêu của Jiyoen. Chính vì thế chỉ trong 1 buổi chiều Jiyoen đã khiến cho cả Seungkwan và Jimin quý mến. Tuy nhiên với Hoseok mà nói, bây giờ cậu không thể nhanh chóng thân thiết với ai được, với Jiyoen thì càng nên cẩn thận khi chưa biết rõ về cô gái này. Trong đầu cậu giờ đây không còn hai chữ 'niềm tin' vào bất cứ thứ gì, bất cứ ai nữa...

Quá tin tưởng vào người khác chỉ là ngu ngốc làm tổn thương bản thân mình mà thôi...

.....

Hoàng cung

Đại công chúa Soeunngồi trong thư phòng của Hoàng thượng, khuôn mặt đẹp như hoa lại thêm dáng vẻ yêu kiều thục nữ khiến cho người khác giới không khỏi mê mẩn. Khẽ phẩy nhè nhẹ chiếc quạt, Soeunđưa mắt nhìn ông anh trai đang làm việc như một cái máy trên bàn. Khay đồ ăn đã nguội lạnh từ khi nào.

– "Hoàng ca à, muội nghĩ ca nên ăn một chút thì hơn. Không thì không có sức đâu"

– "Ta không sao" – Giọng Jungkook vang lên lạnh tanh.

– "Muội nghe nói là Đại tướng quân cùng với Đại bối lạc của Seventeen quốc đã tới Bangtan ta. Họ không ở Hoàng cung sao hoàng ca?"

– "Không, Hong thái giám bẩm rằng Kim tể tướng của Seventeen quốc là cháu họ của Jung phu nhân cho nên hai người họ sẽ ở... Jung phủ một thời gian" – Hai từ 'Jung phủ' khó khăn lắm mới bật được ra khỏi cổ họng của anh. Soeunnhìn anh trai mà không khỏi buồn lòng, rõ là vẫn còn quá nặng tình – "Mai họ sẽ qua Hoàng cung trước khi Lee Đại tướng quân về nước. Còn Đại bối lạc chắc lưu lại Bangtan ít lâu"

– "Ra thế... nhưng như thế ổn chứ? Không phải ở trong cung vẫn tốt hơn sao... nhỡ..."

– "Yên tâm đi, bảo vệ của Jung phủ nghiêm ngặt không kém gì hoàng cung đâu. Không lo thích khác đâu mà sợ. Hơn nữa Taehyung ngày nào cũng ghé qua đó rồi"

Nếu không nghiêm ngặt làm sao mà các thiếu gia của Jung tể tướng lại có thể giấu mặt được lâu như thế chứ. Vẻ đẹp của anh em nhà họ Jung có thể làm suy chuyện cả một vận nước chứ chẳng đùa bởi vậy cho nên từ lúc lọt lòng, anh em họ Jung đã được Jung tể tướng và Jung phu nhân bao bọc, nâng niu hơn cả bảo bối.

– "Mà... Soeun..." – Khẽ ngẩng lên, anh nhìn cô.

– "Vâng"

– "Con bé đó lại trốn ra khỏi cung hả? Đường đường là Tam công chúa của Bangtan quốc mà lại vô phép tắc như thế" – Jungkook nhíu mày – "Cho dù ta có là Hoàng đế chăng nữa nhưng chuyện hậu cung vẫn là hoàng mẫu cai quản. Nếu hoàng mẫu biết nó cứ trốn ra khỏi cung suốt như thế thì nó sẽ phải chịu hình phạt không nhỏ đâu"

– "Có can ngăn nó cũng đâu có được chứ?" – Soeunthở dài – "Nó không thích bị gò bò bởi các quy định trong cung mà. Mà hoàng ca, Hoàng thái hậu đang hỏi bao giờ ca mới chịu lập Hoàng hậu đây? Không phải ca đã có vị hôn thê từ 2 năm trước rồi sao?"

– "Vẫn là chuyện đó à?" – Ánh mắt anh đanh lại – "Không phải ta đã nói là chuyện đó đừng có nhắc nữa rồi sao" – Rồi lại cúi xuống tiếp tục viết.

– "Muội biết... ca vẫn đang... tìm người đó... nhưng Hoàng thái hậu thì... ca hiểu mà..."

Lảng ánh mắt đi chỗ khác, cô không nhìn vào Jungkook nữa mà nhìn vào bức họa được treo trên tường bên chiếc trường kỉ. Đó là khuôn mặt một đứa con nít, vẻ đẹp như hoa như ngọc, trong sáng, thơ ngây tựa một thiên thần giáng thế, lay động lòng người. Đôi mắt tròn, đôi môi đỏ, nét mày ngài, mái tóc dài ôm sát khuôn mặt trái xoan.

– "Hoàng ca này, đã nhiều lần muốn hỏi nhưng muội lại không dám..."

– "Chuyện gì?" – Hai tiếng khô khốc vang lên.

– "Ca trước nay là kì tài trong cầm kì thi họa nhưng chỉ vẽ độc nhất bức tranh này, lại dành hết tình cảm yêu quý nâng niu, treo nó bên cạnh chiếc trường kỉ để mỗi lần nằm lại được ngắm nó... phải chăng người trong này là..." – Ngưng lại một chút, Soeunhít một hơi – "... mặc dù không muốn tin, bởi vì 7 năm trước chính muội đã nhìn thấy người đó. Xấu xí, nhếch nhác chứ không phải mang vẻ đẹp tới động lòng thế này"

– "..." – Anh im lặng không nói gì. Dù không ngẩng lên nhưng đôi tay đã ngừng viết.

– "Tuy nhiên, muội có thể đoán được người trong tranh là ai vì dựa vào sự nâng niu và yêu quý của hoàng ca cũng như vẻ đẹp tâm hồn của người đó. Một tâm hồn đẹp và trong như nước hồ Lệ Tuyết trên núi Nam Mi" – Quay lại nhìn Jungkook , ánh mắt Soeunphảng phất nỗi buồn – "... nhưng hoàng ca, phải chăng năm xưa người đó giả bộ xấu xí như thế là do..."

– "Phải, do ta" – Nhìn thằng vào mắt Soeun, Jungkook cao ngạo trả lời – 'Ta không muốn ai nhìn thấy vẻ đẹp đó, ngoài ta. Ta ghét ánh mắt hau háu nhìn vào bảo bối của ta, bởi vậy ta đã nói người đó ăn vận thật xấu xí. Lúc đó người đó sẽ bị xa lánh, cô lập và chỉ còn biết dựa vào ta"

– "Tính chiếm hữu của ca thật quá cao" – Cô khẽ lắc đầu.

– "Nhưng dù có làm như thế nhưng người đó vẫn thu hút ánh nhìn của kẻ khác. Không phải những kẻ phàm nhân mà là ánh mắt của những kẻ kì tài, những kẻ ta chỉ lơ là một chút là có thể cướp đi bảo bối của ta. Muội có biết ta ghét cảm giác phải chia sẻ người đó với kẻ khác thế nào không?" – Bàn tay Jungkook xiết chặt lại khi nhớ tới hình ảnh cậu đùa nghịch với Namjoon và Taehyung năm xưa. Chưa bao giờ, anh quên đi.

– "Cho nên... năm đó ca mới nói ra hai từ đó"

– "Đúng, đó là sai lầm lớn nhất của ta, trong lúc tức giận nhất thời..." – Mím chặt môi, Jungkook nhìn ra ngoài bầu trời đầy sao ngoài kia – "... đã 7 năm, nhưng ta tuyệt đối không thể để mất người đó"

– "Tại sao?"

Tại sao lại cứ cố chấp như thế chứ... cô không hiểu. Xưa nay anh cô luôn thờ ơ với mọi thứ, tất cả thay đổi từ khi người đó xuất hiện. Sự chiếm hữu của anh dâng tới đỉnh điểm. Cô tuyệt đối không hiểu dựa vào đâu mà Jungkook cứ luôn nói rằng người đó thuộc về anh, một cách chắc chắn và tự tin tới như thế. Giống như anh có thể nhìn thấy được vận duyên của mình.

– "Soeun, muội không hiểu sao? Đơn giản đó là... người đó thuộc về ta, mãi mãi. Bởi vì thế, cho dù có như thế nào thì cuối cùng người đó vẫn sẽ trở về bên ta"

Thà là để ta giam cầm...

Thà là để chính tay ta giết chết...

Chứ tuyệt đối không để người đó thuộc về người khác...

Đời này kiếp này...

Jung Hoseok  mãi mãi thuộc về Jeon Jungkook...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro