Chap32 Em là duy nhất (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần về Hàn này bốn người vẫn lựa chọn bí mật, không phải vì sợ mà là ngại phiền phức. Sau khi tới nơi LayChen hai người cũng không theo ChanBaek mà tới biệt thự của Lay ở Hàn, hay đúng hơn là bạn Chen của chúng ta bị dụ.

ChanBaek trở lại liền báo cho cha mẹ Park cùng chị gái Yoora và lẽ tất nhiên ba người JunMyun, LuHan, XiuMin cũng đều biết cho nên liền kéo tới nhà. Baekhyun một hồi chịu giáo huấn thì mới được buông tha, năm người lâu ngày có dịp tụ tập vui vẻ ăn uống đến muộn mới rời đi.

Nhìn bóng lưng đang loay hoay dọn dẹp trong bếp Baekhyun bất giác mỉm cười, đúng là không ở đâu bằng nhà của mình.

- Mệt không?

Một vòng tay cùng hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy cậu, làm cho nụ cười càng thêm rạng rỡ. Khẽ lắc đầu, cậu rúc sâu vào lồng ngực rộng rãi của anh.

- Lu hyung bảo em khuyên anh quay lại làm việc.

Lúc nãy, LuHan hyung cứ loay hoay muốn cậu thuyết phục anh hoạt động tiếp lịch trình. Còn về quan hệ của anh và cậu người phản đối không phải không có nhưng người ủng hộ cũng nhiều. Nói chung dù sao với chỗ đứng cùng danh tiếng của anh thì không ai có thể hạ ngục được.

- Chờ thêm một thời gian nữa rồi tính, hiện tại anh chỉ muốn dành thời gian bên em.

Siết chặt bảo bối trong vòng tay, cảm nhận mùi hương thân thuộc anh mới có thể an tâm rằng cậu vẫn đang ở bên cạnh. Vì đã mất đi một lần cho nên con người luôn thấy bất an và lo lắng như thế.

- Được đứng trên sân khấu diễn xuất, ca hát là ước mơ của anh. Em không muốn vì em mà anh từ bỏ nó, giống như anh luôn ủng hộ em viết sách vậy.

Yêu và sống với nhau bao nhiên năm làm sao cậu không thấy nỗi bất sợ hãi, bất an trong anh chứ.

- Anh sẽ không từ bỏ đâu, em an tâm đi. Anh còn phải cho cả thế giới thấy tình yêu của chúng ta, khiến họ phải ngưỡng mộ và gang tị.

Sau sự việc lần này anh đã rút ra được rất nhiều điều, mà điều quan trọng nhất là anh không thể sống thiếu cậu được.

- Em xin lỗi.

Nếu người anh yêu không phải là cậu, một nam nhân, lại là một nam nhân vô cùng bình thường thì có lẽ mọi thứ sẽ không khó khăn đến vậy.

- Ngốc. Em không có lỗi người có lỗi là anh.

- Em yêu anh.

Cậu vươn người đặt một nụ hôn lên môi anh, cuộc đời cậu có được tình yêu của anh đúng là may mắn vô cùng.

- Bảo bối là em câu dẫn anh trước đó.

Nhấc bổng cậu ôm vào phòng đặt lên chiếc giường thân quen, anh nói nhỏ vào tai cậu. Nghĩ tới việc thiếu chút nữa mất đi cậu, lồng ngực anh đau đớn không thôi. Nghĩ tới thời gian không có cậu, anh nhớ, nhớ đến phát điên trái tim anh, cơ thể anh đều khát cậu.

Giống như con thú thèm khát con mồi, anh ra sức hôn lên khắp nơi trên khuôn mặt cậu như để bù đắp sự nhớ nhung của những ngày tháng xa cách.

Quần áo trên người cả hai từ từ được trút bỏ vương vãi khắp nơi, nhiệt độ cả căn phòng nhanh chóng tăng lên. Mỗi nơi đôi môi của anh đi qua cậu cảm thấy da thịt đều như nóng ra, mà bàn tay anh còn không biết điều hư hỏng sờ loạn thân thể cậu khiến cậu không nhịn được mà rên thành tiếng. Anh thấy thế lại càng thêm phấn khích, nụ hôn càng mãnh liệt.

- Ưm...ưm...

Cậu hé miện đón nhận, để chiếc lưỡi của anh khám phá mọi nơi trong khoang miệng của mình.

- Đừng...đau...

Cậu nắm chặt lấy ga giường khi nhận ra điểm nhỏ trước ngực của mình từ khi nào đã trở thành "món ăn" tiếp theo của anh, đang bị hàm răng xấu xa cọ qua cọ lại. Cả cơ thể cậu run rẩy không ngừng trước sự trêu đùa đầy ác ý kia.

- Anh nhớ em, rất nhớ em...

Anh nói vọng vào tai cậu trong khi đôi tay tìm tới bên dưới giữa hai chân, đang không ngưng chơi đùa với tiểu bảo bối của cậu.

- A ~ a ~ ưm....

Cậu khó khăn mở lời cả người ngứa ngáy khó chịu nhưng cũng thật hưng phấn. Cậu nhớ anh, không chỉ trái tim àm cả thân thể đã sớm quen được anh yêu thương. Cho nên dưới sự chăm sóc của anh, cuối cùng cậu liền không biết xấu hổ mà giải phóng ra đầy tay anh.

- Xem ra thân thể này cũng rất nhớ anh.

Anh mỉm cười hài lòng, gặm gặm đôi tai đã đỏ ửng, nhìn khuôn mặt cùng ánh mắt mông lung đầy dục vọng của cậu.

Bàn tay bắt đầu ra sức nắn hai khối thịt mịm màng tròn vo của cậy, rồi lần mò vào giữa hai chân cậu nơi đang không ngừng mời gọi tiểu bảo bối của anh.

- Aaaa~

Cậu bấu chặt lấy vai anh kêu lên khi ngốn tay của anh tiến vào nơi nào đó, dù không phải lần đầu tiên nhưng cảm giác vô cùng đau đớn vẫn không hề thay đổi.

- A~ đau...dừng...lại...

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu khi anh đưa ngón tay thứ hai rồi thứ ba vào cơ thể, cậu tưởng như cơ thể bị xé toạc làm đôi vậy.

- Ngoan, sẽ nhanh qua thôi.

Anh nhẹ giọng vỗ về rồi chiếm lấy bờ môi cậu, nhìn cậu đau anh cũng xót xa lắm. Nhưng anh đã phải nhịn rất lâu rồi, nếu bây giờ đến nước này mà dừng lại chẳng thà anh sẽ ngẹn chết mất.

- Ưm...ưm...

Cảm giác đau đớn đi qua, cậu dần thích ứng với sự di chuyển của những ngón tay của anh. Thậm chí, cơ thêr cậu còn khao khát nó, cả người cong lên theo sự di chuyển của các ngón tay.

Anh thấy vậy thì hiểu là thời cơ đã đến liền rút ra ngón tay, đem tiểu bảo bối của mình thay thế.

- AAAAAA....

Cậu hét lên khi một vật thật to lớn xâm nhập cơ thể, cảm giác đau đớn khó chịu hơn trước rất nhiều.

- Ngoan, thả lỏng.

Anh nói với chất giọng khàn đục của mình, bởi không chỉ mình cậu anh lúc này cũng rất khổ sở. Sự chặt chội của cậu khiến anh sắp phát điên rồi.

Nhưng nơi nào đó cũng dần dần quen với sự tồn tại của anh, tất cả đau khổ đều không còn chỉ còn dục vọng đơn thuần.

- Nhanh...nhanh.... ChanChan...

Cậu chìm trong ham muốn không biết biết gì nữa vô thức mà mời gọi anh. Còn anh lúc này thì chỉ biết chuyển động không ngừng ra vào, cố gắng tìm đến nơi sâu thẳm trong cậu.

- Nơi đó...nhanh....mạnh...

Cảm thấy được anh đã chạm tới nơi sâu cùng nhạy cảm nhất của mình, cậu lại càng tha thiết mời gọi còn anh thì lại càng tiếp tục đẩy mạnh thật mạnh hơn nữa.

- ChanChan...em..sắp... Aaaaaa.....

Cậu kêu lên bắn đầy trên người anh trên cả ga giường, mà anh thì lấp đầy trong cậu. Cứ như thế không biết bao nhiêu lần chỉ biết cho đến khi cậu mất đi ý thức vẫn cảm thấy cảm giác đau đớn kéo đến.

Anh ngắm gương mặt vẫn còn vương nước mắt nơi khóe mi của cậu, nhẹ nhàng hôn lên đó. Anh biết bản thân hôm nay đã bị dục vọng làm cho mờ mắt, ngày mai sẽ bị cậu giận dỗi mắng cho một trận. Nhưng anh không hối hận, bởi anh chỉ có cách này đây anh mới cảm nhận chân thực nhất là cậu đã trở về bên mình.

Baekhyun, anh yêu em, yêu em và chỉ mình em thôi mãi mãi là thế.

Em là duy nhất, duy nhất của anh.

P/S: Viết xong chap này Au đã chính thức tử nạn vì mất máu, ai còn tiếp máu cho bạn để bạn có sức viết tiếp😙😙😙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek