Chap40 Mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bacon cậu vẫn ổn chứ?

JongDae cuối cùng vẫn không an tâm, nghĩ nghĩ liền giọi điện cho Baekhyun hỏi thăm tình hình.

- Ừ, tớ không sao cậu đừng lo, chú tâm vào chuyện hôn lễ đi.

Baekhyun không thể không cảm động trước sự quan tâm của người bạn thân, đúng là không ai tốt bằng những người bạn.

- Còn bảo không sao, nghe giọng đã biết còn giấu, hay là tớ qua đó nha.

Quen biết bao nhiêu năm, nói thật nói dối còn không phân biệt được,thì đâu xứng danh bạn thân.

- Đừng, cậu làm vậy tớ sẽ áy náy chết mất.

Chuyện cả đời của bạn đã không giúp được, còn khiến bạn phiền lòng lặn lội sang an ủi sao cậu làm sao dám nhìn mặt về sau.

- Vậy cậu tính thế nào?

- Haizz tớ cũng không biết nữa.

- Cứ nói rõ tất cả không phải là xong sao?

- Nhưng...

- Nhưng nhị gì, cứ nghe lời tớ không sai đâu. Cậu phải tin tưởng ChanYeol, tin vào tình yêu cậu lựa chọn.

- Ừm tớ hiểu rồi.

- Đi tìm gặp và nói rõ với ChanYeol đi.

- JongDae cám ơn cậu.

- Ngốc, khách sáo là tớ giận đó. Mau mau làm lành rồi còn sang đây, nếu không tớ sẽ giận thật đó.

- Ừ, tớ sẽ sang ăn bám dài dài, lúc đó đừng có đuổi.

Cúp điện thoại Baekhyun quyết định thay đồ ra ngoài tìm người, JongDae nói đúng, cậu phải tin tưởng anh. Tin vào tình yêu của cả hai.

- Các người...

Nhưng cậu vừa tới cửa thì đã bị một đám người mặc áo đen chặn lại ở cửa.

- Cậu Baekhyun mời cậu theo chúng tôi, thiếu gia muốn gặp cậu.

Người đi đầu trong số họ lịch sự tiến lên cúi chào rồi từ tốn mở lời.

- Xin lỗi tôi có việc gấp không thể đi được, nhắn với người đó khi khác có dịp sẽ tái ngộ sau.

Cậu không ngờ tức tới tai người kia nhanh như thế, lại còn có thể cho người tìm tới tận cửa nhà cậu. Nếu bị người kia bắt được, thì coi như chim sa lồng hết đường thoát muốn gặp lại anh có khi còn khó vô cùng.

- Mong cậu thứ lỗi, thiếu gia đã dặn phải mời cậu cho bằng được.

Người áo đen vẫn duy trì thái độ khiêm tốn lịch sự lên tiếng.

- Tôi đã nói là tôi có việc gấp, không thể đi mà.

Baekhyun cố gắng lách qua khỏi đám người, nhưng với vóc dáng nhỏ bó của mình thì cậu nhanh chóng bị chặn lại.

- Các người dám...bỏ tôi ra, bỏ tôi ra...

Giống như không nghe thấy lời cậu, đám người đi tới vây lấy cậu, rồi mọi thứ rơi vào bóng tối cậu không còn biết gì nữa.

....

ChanYeol cả người phủ đầy tuyết trắng, cứ thế ngẩn ngơ cho đến khi bị một bàn tay kéo đi.

- Hyung...

- Cái tên nhóc này, nhỡ bị nhận ra thì sao hả, muốn chọc hyung tức chết à.

LuHan không hài lòng nhét cậu em vào trong xe, lên tiếng dạy dỗ.

- Xem kia lạnh môi thâm hết cả rồi.

Trái ngược với thái độ của LuHan, XiuMin xót xa phủi phủi tuyết lại đem áo khoác choàng lên người cậu em.

- Cám ơn hyung.

ChanYeol xúc động nhận lấy ly nước ấm, nhìn người quản lý đã sớm coi thành anh trai mà trái tim dần ấm lên.

- Sao lại thành bộ dạng như vậy, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà. Còn có hyung và LuHan hyung của em nữa.

- Phiền hai hyung quá.

- Ngốc, tin tức bọn hyung sẽ có ngăn chặn. Có điều mấy tin đó đều là thật nên là....

- Em hiểu, dù sao thì cũng cám ơn hai hyung nhiều.

- Cái tên nhóc này, ăn nói kiểu gì đấy, bỏ ngay cái bản mặt đưa đám đó cho hyung.

LuHan trên ghế lái quay xuống cốc vào đầu cậu em, anh cũng thương nhưng anh biết ChanYeol cần tỉnh táo lúc này. Truyền thông, báo chí anh có thể giúp nhưng với Baekhyun anh không thể nào can thiệp vấn đề riêng tư của gia đình hai người. Anh chỉ lo sự bồng bột bất đồng sẽ khiến ChanYeol phạm sai lầm mà thôi.

- Được rồi, LuHan anh tập trung lái xe cho em. ChanYeol em với Baekhyun đã nói rõ mọi việc chưa? Đầu đuôi ra sao?

- Em...

- Hyung biết Baekhyun nó giấu em là không đúng, nhưng biết đâu nó có lý do bất đắc dĩ. Em yêu sống với nó em phải bao nhiêu năm em phải hiểu chứ.

-...

- Baekhyun là đứa trẻ đơn thuần,có khi vì không muốn em lo lắng nên mới không nói ra, sống với nhau là phải biết cảm thông.

- Em không giận mà em chỉ thất vọng, không ngờ Baekhyun lại không tin tưởng em đến thế.

- Vấn đề không phải tin tưởng hay không, mà là Baekhyun không muốn em phân tâm lo lắng vì nó. Thời gian vừa qua đã có quá nhiều chuyện không hay xảy ra rồi.

XiuMin vừa nói vừa lặng nhìn người phía trước, đúng lúc LuHan quay lại ánh mắt hai người vì thế chạm nhau. Họ cũng đã từng vì đối phương mà chịu không biết bao nhiêu tổn thương, nên họ thấu hiểu cảm giác ấy. Nhìn người mình yêu đau còn đau hơn bản thân mình đau.

- Về nhà ngồi xuống cùng nhau nói cho rõ mọi việc, giải quyết hiểu lầm.

LuHan lại hung hăng kéo người xuống xe như lúc kéo lên, không quên dặn dò.

- Nhanh vào đi.

XiuMin liếc liếc LuHan, sau đó qua qua nhẹ đẩy cậu em tới phía hướng trước cửa nhà.

- Đừng lo, sẽ ổn thôi.

Nhẹ ôm người yêu siết chặt vào lòng, LuHan lên tiếng trấn an.

- Nhưng em vẫn lo.

Cớ sao một tình yêu đẹp đến thế lại cứ vấp phải những khó khăn cùng thửu thách liên miên.

- Anh tin tình yêu sẽ giúp hai đứa vượt qua tất cả, giống như lần trước vậy. Về thôi coi chừng cảm lạnh đó.

- Mong là vậy.

Nhìn theo bóng lưng cậu em lần nữa, cả hai xoay người lái xe trở về. Có những chuyện chỉ bản thân mỗi người mới có thể giải quyết được người ngoài dù muốn không thể giúp được gì.

ChanYeol nắm chặt nắm cửa hít một hơi thật sâu mới tự tin vặn mở, rồi khi canh cửa mở ra thì liền hoảng loạn bất ngờ vì cảnh tượng trước mắt.

Đồ đạc lộn xộn, hai chú cún bằng xứ mà anh và cậu yêu thích đổ vỡ trên sàn. Giá giày đổ hỗn loạn nhìn rõ do sự tranh chấp mà thành.

- Baekhyun! Baekhyun! Baekhyun...

Không nghĩ nhiều anh lao thẳng vào nhà vừa tìm kiếm vừa không ngừng gọi tên cậu. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, sự im lặng đến dọa người. Điện thoại cũng chỉ là hồi chuông kéo dài trong vô vọng.

Lòng bàn chân vì dẫm phải mảnh vỡ mà chảy máu, nhưng anh không còn sức mà quan tâm đến nó, nỗi sợ hãi vây chiếm trong anh. Điều anh muốn biết lúc này là: Baekhyun của anh, Baekhyun của anh ở đâu? Rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Anh đúng là ngu ngốc, ngu ngốc vì đã bỏ cậu một mình, để giờ đây ôm lấy hối hận về mình. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, có lẽ anh sẽ phát điên mất.

Baekhyun, anh xin lỗi. Hãy trở về đây bên anh, chỉ cần em bình an, yên ổn. Dù cho em muốn đánh trách mắng anh ra sao cũng được.

Baekhyun...Baekhyun...Baekhyun em ở đâu????



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek