Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1.


Tokyo. Nhật Bản.

Shinichi Kudo kéo vali, bước thẳng ra chiếc BMW đen bóng đang đậu phía trước sân bay từ trước đó rất lâu. Anh mệt mỏi kéo sập cửa lại, 2 tay không ngừng xoa trán, lệch múi giờ và cả thời tiết làm anh khó chịu, từ khóe môi anh phát ra 3 tiếng gãy gọn:

-Về nhà thôi.

Người ngồi trước tay lái khẽ cau mày, rút đôi mắt kính đen ra, quay ra phía sau nhìn anh, thô lỗ trách móc:

-Cậu không thể tử tế với bạn bè hơn được sao Kudo? Tớ nên để cậu đi xe điện ngầm về mới phải.

Shinichi cười toe toét dù khuôn mặt vẫn mệt mỏi:

-Tha cho tớ đi Hattori. Ngồi máy bay suốt 12 giờ cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Khi nào sẽ mời cậu và Kazuha đi ăn.

Hattori cười cười, dù ngoài miệng nói thế, nhưng hắn hiểu rõ Kudo, hắn nôn nóng quay về cũng chỉ vì gặp lại cô ấy. Mà việc đó bây giờ, chưa chắc đã là tốt. Hattori mím môi, ánh mắt đầy lo lắng quét lên người Shinichi khi bí mật nhìn qua kính chiếu hậu.


Một năm trước, vụ án về bọn áo đen có chuyển biến đột ngột, nhờ tình báo của các mật vụ, FBI cảm thấy thời cơ đã tới, quyết định tung một mẻ lưới lớn, đặt cược cả ván bài được ăn cả ngã về không. Do thời gian quá gấp rút, những người có liên quan đều được đưa sang Mĩ, trụ sở tổng bộ của FBI, cũng là nơi giao dịch lần này của bọn áo đen. Trong vòng 3 ngày, danh sách các nạn nhân hay những nhân vật có thể bị bọn áo đen nhắm tới được di dời an toàn đến một nơi khác. Còn Shinichi bắt đầu nhập cuộc tham mưu, cả một lời từ biệt với Ran cũng chưa kịp nói, anh sợ Ran quá nhạy cảm, sẽ cảm nhận được anh có gì bất ổn, sẽ làm chuyện liều lĩnh nguy hiểm cho bản thân. Anh đích thân nhờ vả lực lượng cảnh sát an ninh quốc gia âm thầm bảo vệ an toàn cho gia đình Ran, sau đó anh bẻ gãy thẻ sim cũ, cắt đứt mọi liên lạc với Ran, anh biết chỉ cần một lần mềm lòng rất có thể làm Ran rơi vào nguy hiểm, nhưng cũng chính vì vậy anh luôn thề với lòng, phá vụ án này nhanh nhất có thể và giữ lấy mạng mình về gặp Ran đường đường chính chính nói một câu xin lỗi.

10 tháng sau, những tên cầm đầu và tay chân của bọn áo đen dần dần sa lưới, có thể gọi là đã thành công vang dội, nhưng cái giá trả lại cũng rất đắt, FBI hy sinh 13 người trong cuộc đọ súng ác liệt, 1 người bị giết khi làm con tin và những vết thương trên cơ thể những người còn may mắn sống sót. Shinichi không biết nói rằng mình may mắn hay không may mắn, 1 vết đạn trên bụng, 1 vết xước trên vai tuy đều không quá nguy hiểm nhưng anh phải nằm trên giường bệnh trên 1 tháng để vết thương lành hoàn toàn và hệ miễn dịch phục hồi tốt, có như vậy Shiho mới yên tâm để anh sử dụng thuốc giải vĩnh viễn với nồng độ thuốc cao mà cô vừa chế tạo ra khi được tài trợ một phòng nghiên cứu ở đây. Do trước đây anh sử dụng thuốc giải tạm thời nhiều lần, khiến Shiho lo lắng về nguy cơ gây ra biến chứng nên nhất quyết bắt anh ở lại theo dõi thêm một thời gian. Sau 3 ngày không có triệu chứng kì lạ gì xảy ra, anh vội vội vàng vàng gởi một tin nhắn cho Hattori rồi thu xếp hành lí, bay về Nhật Bản. Tuy anh biết lực lượng an ninh luôn theo sát bảo vệ cô, nhưng anh vẫn lo lắng. Trong suốt từng ấy năm, chưa bao giờ anh xa cách Ran lâu đến như vậy, dù trước đây có khoảng thời gian anh "mất tích" nhưng suy cho cùng, anh vẫn ở đó, vẫn luôn đặt Ran trong tầm mắt, luôn để tâm xem Ran đang vui hay đang buồn, chỉ cần Ran rơi nước mắt, anh lại cuống quýt tìm cách dỗ dành cô, anh thật không muốn cô chịu ủy khuất bất cứ điều gì, để rồi cuối cùng chính anh lại gây ra cho cô nhiều ủy khuất nhất. Dù anh biết trong khoảng thời gian đó, Ran mang nhiều buồn phiền trong lòng, nhưng đến khi anh là người trải qua, anh mới hiểu sâu sắc cảm giác đó, không có Ran bên cạnh, anh chỉ biết lao đầu vào cuộc chiến, bận rộn đến bức người, thỉnh thoảng anh gọi về cục an ninh hỏi về tin tức của cô chỉ để biết cô bình an. Có ai đó sẽ nói, không có cô bên cạnh như vậy thì anh sẽ không có gánh nặng, sẽ toàn tâm làm việc, nhưng trong lòng anh biết rõ anh tham lam nhường nào. Anh muốn Ran vui vẻ bình an, nhưng chỉ nhìn thấy cô thế giới của anh mới có màu sắc, những việc anh làm mới có ý nghĩa, trong lòng anh mới có một điểm tựa mà bước về phía trước.


Shinichi mở cửa nhà, trong lòng anh có một sự xúc động không nhỏ, cũng đã hơn 1 năm rồi. Khi trải qua những lần sinh tử ở nơi đất khách quê người, mới cảm thấy ngôi nhà quen thuộc của mình đáng quý biết bao. Anh thầm đánh giá một vòng, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như cũ, hơn nữa còn rất sạch sẽ, rất mới. Anh khẽ nhướng mày nhìn Hattori. Cậu ta nhún vai, trả lời nhàn nhạt:

-Cô ấy vẫn thường sang đây lau dọn.

Shinichi vào nhà bếp, nhìn lên kệ bếp thấy còn chút hồng trà mà Ran thích uống, anh lặng lẽ pha 2 ly, vẻ mặt trầm tư đầy bất lực. Khi đi ra phòng khách, thấy vẻ mặt không lạnh không nhạt của cậu bạn thân, Shinichi cau mày, hạ quyết tâm hỏi:

-Đã xảy ra chuyện gì?

Heiji thoáng chút bất ngờ, nhưng sau đó lại tỏ ra có chút thích thú tán thưởng trong đôi mắt. Quả là Shinichi Kudo. Hattori liếm cặp môi, bối rối lên tiếng:

-Tớ nghe Kazuha nói, Ran đã chuyển ra một chung cư nhỏ ở bên ngoài rồi, bác Eri đã chuyển về ở cùng ông bác.

Shinichi khẽ nhíu mày, đây rõ ràng là chuyện tốt, sao tên da đen này lại tỏ ra đáng tiếc như vậy?

-Còn Ran đang học ở Học viện Cảnh sát nhân dân, ngành cảnh sát hình sự.

-Tớ biết. –Shinichi gãy gọn cắt đứt, từ bao giờ tên da đen này lại có chứng ăn nói dư thừa thế không biết – Nên tớ đã nhận lời giúp giảng dạy Nghiệp vụ cơ bản điều tra trinh sát thay cho một đàn anh sắp đi nước ngoài rồi.

-Sao? Không phải cậu sẽ làm ở Cục cảnh sát Tokyo sao?

-Tớ đã bàn bạc ổn thỏa qua mail cả rồi. –Shinichi nhìn xoáy vào mắt Heiji khiến cậu ta đổ mồ hôi hột - Rốt cuộc cậu giấu tớ chuyện gì?

Heiji thở dài:

-Ran đã có hôn ước, một tên cao ráo đẹp trai học cùng ngành với cô ấy, nghe nói lí lịch cũng rất tốt.

Sau khi nói xong, Hattori lặng lẽ lùi về sau 3 bước, anh biết, bão giông sắp kéo đến. Nhưng anh lại không biết, đến nhanh đến mức anh không kịp trở tay. Shinichi nắm lấy cổ áo Hattori, trợn mắt áp sát vào khuôn mặt đang dần chuyển màu của cậu bạn, không hề nể mặt, nghiến răng ken két:

-CÁI GÌIIIIIIIIII? Khi nào? Tại sao tớ không biết? Tên khốn đó là ai?

Heiji nghe mồ hôi chạy thành dòng trên thái dương:

-Tớ.. tớ cũng biết khi về nước thôi, cũng chỉ trước cậu vài tháng. Tớ cũng không biết cô ấy nghĩ gì, nhưng..ờ...không nghe cô ấy phủ nhận hay từ chối, cũng không hủy bỏ hôn ước. Ngay cả Kazuha cũng không biết chuyện gì, tớ nghĩ cậu nên...ờ...nên chuẩn bị tinh thần.

-Tại sao cậu lại không nói với tớ? TẠI-SAO? – Shinichi càng dí sát vào khuôn mặt đầy biểu cảm sợ hãi của Hattori.

-Cậu đang bị thương, tịnh dưỡng là quan trọng nhất, nếu nói ra không phải Miyano sẽ xay tớ ra thành bột sao. - Gương mặt cậu ta bây giờ, thật vô cùng tội nghiệp.

Shinichi buông áo Heiji ra, ngồi phịch xuống sofa, không lạnh không nhạt thì thầm mấy chữ rồi trực tiếp đuổi khách:

-Hôm nay cảm ơn cậu. Cậu về đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro