Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3.
Shinichi biết tâm tình mình ngày càng trở nên hỏng bét. Phá án cũng không có cảm giác hồ hởi, vì khi anh quay lưng lại không có đôi mắt tím biếc kiên nhẫn đợi anh, anh cũng vô thức mất đi cảm giác có thành tựu và khoe khoang đầy kiêu ngạo. Số lần nói chuyện trên ngày của anh càng ít ỏi, chuyện về Holmes cũng không có ai để kể thao thao bất tuyệt. Ăn uống thì càng tệ hơn nữa, lúc ở Mĩ mọi người như thế nào thì anh như thế đó, anh căn bản cũng không nhớ rõ mình ăn những gì và từ đâu có. Khi về lại Nhật Bản có những ngày đến khi cơn đau bao tử hành hạ anh mới chợt nhớ đến bữa ăn của mình mà bữa ăn gần nhất cách đây bao lâu và ăn những gì thì anh không tài nào nhớ nỗi. Cũng may, việc dạy học chỉ chiếm phần ít thời gian của anh, anh thật không muốn để người khác chê cười việc giảng viên như anh lại suốt ngày đi trễ. Shinichi cười khổ, cuộc sống không có Ran Mori, sắp bức anh đến phát điên rồi. Hattori có lần lên thăm anh, vô cùng phát hoảng, rõ ràng hồn phách của Kudo chỉ còn lại mấy phần, còn mấy phần kia bay theo Ran Mori mất rồi. Trong những câu nói nghiêm túc ít ỏi của Hattori, anh chân thành khuyên cậu bạn:


-Rõ ràng là cậu có lợi thế như vậy, không bỏ được thì theo đuổi lại người ta đi.

Shinichi mỉm cười nhàn nhạt, che giấu tâm tình chua xót đang trào dâng:

-Quan trọng là cô ấy vui vẻ...

Tuy việc đứng lớp của anh kéo dài chưa được bao lâu, nhưng mỗi lần như vậy đều là sự tra tấn tinh thần anh. Nhìn cô gái nhỏ cách anh không xa, đôi mắt tím biếc mở to đầy sống động, có đôi khi anh đọc được sự ủy khuất của cô trong đôi mắt thoáng qua trong chốc lát, mái tóc dài xõa trên vai, mỗi khi có một làn gió lướt qua anh tựa hồ nghe được mùi thơm ngọt ngào quen thuộc trên mái tóc cô, có lúc trong bài giảng của anh có những tình tiết "kinh dị", giữa những tiếng rên rỉ của sinh viên trong lớp anh thấy cô khẽ rùng mình, bờ môi mím chặt đầy đáng yêu. Ánh mắt anh, luôn luôn đặt cô vào tầm mắt, và những lúc Ran và Takashi đi cùng nhau trong sân trường hay cùng ăn trưa trong căn tin, anh thật ước mình đừng nhìn thấy, nhưng lại cứ cố chấp, cứ nhìn nụ cười rạng ngời trên môi cô để rồi đau thắt. Shinichi tự nhận mình không phải người vĩ đại, càng không hề muốn làm người cao thượng ngời ngời như trong phim hay tiểu thuyết. Anh yêu Ran Mori, anh biết anh yêu cô ấy từ rất lâu về trước, anh biết người duy nhất ảnh hưởng đến tâm tình của mình chỉ có cô, người làm anh mất đi lí trí và sáng suốt cũng chỉ có cô, người khiến anh có thể cam tâm làm những việc mà không nghĩ mình có thể làm cũng chỉ có cô. Cô vui vẻ thì anh cũng vui vẻ, cô khóc thì anh xót xa, cô buồn bã thì anh cũng nhíu mày cả ngày, cô lẳng lặng trốn một góc khóc một mình thì anh lại muốn ôm cô vào lòng bảo bọc. Trước đây là như vậy, bây giờ cũng như vậy. Chỉ là trước đây anh ngại ngùng khi thể hiện tình cảm của mình nên luôn chọn cách trêu chọc cô để cô vui vẻ, giả vờ như không quan tâm nhưng rồi sau lưng lại ngốc nghếch vì cô làm bao nhiêu chuyện. Khi trải qua sinh tử, anh vẫn lạc quan, vì trong lòng anh có một lòng tin kiên định, Ran cần có anh, nên gian khổ gì anh cũng có thể vượt qua. Còn bây giờ, anh cảm thấy thế giới của mình đơn điệu và trống rỗng không sao lấp đầy. Có lúc anh ước, nếu được làm lại, anh sẽ thật tâm thật lòng nói cho cô biết anh yêu thương cô thế nào. Có lúc ước muốn đó mãnh liệt đến mức anh muốn hỏi Ran, rốt cuộc tình cảm từng ấy năm của chúng ta đâu rồi, có lúc anh muốn đường đường chính chính theo đuổi lại cô. Nhưng anh lại nghĩ, nếu cuộc sống của Ran đã có thể bình yên vui vẻ như vậy rồi, anh không nên xen vào làm hỏng bét mọi thứ. Anh không phải là người hay lo sợ, hay đắn đo về mọi thứ, càng không phải người dễ dàng buông bỏ điều mình muốn, nhưng vì đó là Ran nên anh sợ, sợ Ran không hạnh phúc. Thật lòng anh có lòng tin bản thân sẽ bảo vệ cô, sẽ chăm sóc cô thật tốt nhưng anh không hề tự tin làm một người bạn trai anh cho cô được bao nhiêu vui vẻ, những vụ án cuốn xoáy anh, giết chóc và nguy hiểm lúc nào cũng cận kề, một bữa ăn tối cùng nhau hay một bộ phim cùng xem, những điều giản đơn như vậy cũng có thể dang dở, những gì anh làm cho cô là những câu xin lỗi và những lời hứa sáo rỗng và cả sự ích kỷ của bản thân. Có phải anh không mang lại cho cô được hạnh phúc vui vẻ như Takashi nên cô mới có thể đưa ra lựa chọn nhanh như vậy? Có lẽ Takashi không hay trễ hẹn như anh, cũng không biến mất trong buổi đi chơi của 2 người, càng không thao thao bất tuyệt về Holmes. Anh không muốn, nhưng anh phải thừa nhận, người bạn trai như anh đã để Ran phải trải qua cô đơn và chịu nhiều thiệt thòi. Nên nếu người Ran muốn ở bên cạnh là Takashi thì anh sẽ tôn trọng cô, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể vui vẻ nhìn cô bên cạnh người khác, càng không có nghĩa là anh có thể thản nhiên chấp nhận quay lại vị trí bạn bè và chúc phúc cho cô cùng một người không-phải-anh. Vì như vậy nên một cách nào đó, anh vô thức né tránh gặp Ran, anh sợ nhìn thấy cô sẽ không kiềm chế được tâm tình, càng không biết phải dùng thái độ gì để trò chuyện cùng cô. Ba từ "vợ sắp cưới" cứa vào lòng anh một vết thương đau đớn, không có từ ngữ nào diễn tả được cảm giác khi một người đang là bạn-gái-sắp-chính-thức của mình sẽ trở thành vợ của người khác. Shinichi thật sự không cách nào chịu đựng nổi.

.

.

.

Một buổi chiều tan tầm, Shinichi lười nhác bước ra khỏi sở cảnh sát, ánh nắng chiều chiếu vào mắt khiến anh có chút ngạc nhiên, thường ngày lúc anh bước về thì phố cũng đã lên đèn, nên bây giờ không tránh khỏi có chút không quen. Anh đánh xe một vòng vô định, có chút tắc đường khiến trong lòng mệt mỏi nên Shinichi lại lái về nhà. Về đến nhà anh ngồi thừ trước tay lái, nhìn vào ngôi nhà rộng lớn của mình, không có Ran anh cũng không muốn vào, không có hơi ấm, không có dấu vết bàn tay cô, không có giọng nói trong trẻo của cô anh thấy ngôi nhà mất đi tất cả sức sống. Shinichi luồn tay vào mái tóc rối, anh thật sự vẫn không thể nào chấp nhận, rằng cô đã không còn cần anh nữa... Anh nhấn chân ga, lướt qua vài con phố rồi dứt khoát bước vào một quán bar nho nhỏ, ngồi trên quầy gọi 1 ly martini, anh tự chế giễu mình. Cái gì là giảng viên trường đại học, cái gì là thám tử lừng danh, cái gì là thanh tra sở cảnh sát, hóa ra một ngày của anh, không có những vụ án thì lại trống trải vô cùng. Trước đây anh thường hay bài xích những nơi như thế này, anh cho rằng tìm vui trong men rượu chỉ là một sự trốn tránh hèn nhát, rồi hoá ra cũng có một ngày con người tôn thờ lí trí như anh buộc phải thừa nhận rằng, lí trí của anh không dạy anh cách sống thiếu một người, sự sáng suốt của anh không nói được tại sao khi Ran không cần anh nữa anh thấy thế giới của mình mất đi tất cả sắc màu, sự đơn điệu và tẻ nhạt hiện diện ở tất cả mọi nơi anh đi qua, hòa cả vào từng hơi thở. Lý tưởng của anh giúp anh thỏa mãn được sự kiêu hãnh và bản năng tìm kiếm sự thật của một thám tử trong con người anh, nhưng không sao khỏa lấp được sự trống vắng đeo đuổi theo anh như một cái bóng không rời nửa bước. Anh nhìn một cô gái trẻ uống rượu ở phía đối diện, trong đầu lại nảy lên suy nghĩ "Mái tóc nhuộm lại uốn xoăn, không đẹp tự nhiên như Ran. Chiếc váy ngắn củn cỡn vô cùng sexy nhưng nhìn thế nào cũng không thấy quyến rũ bằng Ran. Gương mặt trang điểm tinh tế nhưng lại không sinh động đáng yêu hút hồn người đối diện như cô gái nhỏ của anh". Còn nữa, cô gái đang uốn éo đầy khiêu gợi trên sàn nhảy kia, ờ, hình như hơi quen mắt, Shinichi hơi nheo mày, cố nhớ, nhưng anh chỉ nhớ hình như học cùng khóa với Ran, còn tên gì thì anh đành chịu. Cô gái giống như biết rõ ánh mắt của anh đang dán trên người mình, cô quay đầu lại nhìn anh bằng một ánh mắt tà mị khiến Shinichi chút nữa thì sặc, cô gái trẻ không hề bối rối, khóa lấy ánh mắt của anh, bước xuống sàn nhảy, với tay lấy một ly rượu trên quầy rồi tiến về phía anh.

Cô gái ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, có hơi cố tình nhướn sát người về phía anh, giọng nói mềm mại mà nũng nịu:

-Chào thầy Kudo, thầy cũng đến đây sao ạ?

Shinichi khẽ gật đầu:

-Em là...

-Em là Haruka Tomiyaki. Học Cảnh sát hình sự khóa 43. – Haruka hơi dừng một chút, trên môi cô nở nụ cười đầy e thẹn – Em mời thầy một ly, hy vọng sau này được thầy chỉ bảo tận tình.

Shinichi miễn cưỡng cười cười, cụng nhẹ vào thành ly. Sau đó lịch sự nói vài câu rồi rời đi. Làm sao anh không thấy trên miệng là lời nói khách sáo của Haruka, nhưng ánh mắt thì ngầm ăn tươi nuốt sống anh. Anh cởi áo khoác ngoài quăng bừa trên ghế phụ, mùi nước hoa trên người Haruka vương lại do cô gái cố tình đụng chạm khiến anh có chút bài xích, tuy không quá nồng nặc nhưng lại không thanh thuần như của Ran. Shinichi dựa người vào ghế, hai tay xoa xoa trán, đúng là hết thuốc chữa, hình như trên thế giới này ngoài Ran ra, không có cô gái nào làm anh thấy thuận mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro