Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4.
Kết thúc tiết dạy cuối cùng của buổi sáng, Shinichi có một buổi họp về kế hoạch thực tập cho sinh viên với lãnh đạo trường vào đầu giờ chiều nên phải ở lại trường. Thật sự là một ngày hiếm hoi, cũng là một buổi trưa hiếm hoi mà Shinichi Kudo anh nhớ đến bữa trưa của mình vào đúng giờ trưa. Shinichi vốn dĩ không hề nghĩ quá nhiều, anh định bước xuống căn tin mua một vài thứ đơn giản rồi quay trở lại văn phòng chuẩn bị báo cáo cho buổi chiều. Thế nhưng không ngờ anh thấy cô gái nhỏ sánh bước bên cạnh tên khốn Takashi, khiến tâm tình ăn trưa của anh bay sạch sẽ, khiến bao tử của anh không cần thức ăn cũng tự động được lấp đầy bằng một sự bức bối không nói nên lời. Dù đây không phải là lần đầu tiên anh được chứng kiến, nhưng lại là lần đầu tiên anh ở cạnh với khoảng cách gần như vậy, trong lòng anh đột nhiên hiện lên hình ảnh của anh và cô trước đây, không nhịn được lại có chút chua xót. Lý trí của anh bảo nên quay đầu đi, nhưng bàn chân anh lại vô thức bước đến gần. Takashi bước vào quầy thức ăn mua phần ăn cho cả hai, còn Ran lại sang quầy nước uống mua 2 phần nước. Tốt lắm, quả là một sự phối hợp nhịp nhàng. Phía sau khuôn mặt lãnh đạm, thờ ơ của anh là một bụng giấm chua, chỉ hận không thể phát tiết. Anh mua một cái sandwich cùng một hộp sữa, lẳng lặng ngồi vào một bàn ăn gần quầy nước, ánh mắt như có như không nhìn cô gái nhỏ.


Dòng người phía sau Ran xuất hiện một cô gái trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng như sứ, tuy mặc cảnh phục nhưng không thể che đậy được đường cong nóng bỏng trên người. Shinichi hơi nhíu mày, hình như là cô gái gặp anh ở quán Bar thì phải, là Haruka Tomiyaki.

Lúc Ran nhận 2 ly nước quay người về phía sau, trong một tích tắc Shinichi thấy cô gái trẻ hơi nhướn người, khiến Ran bất ngờ, 2 ly nước đổ tung tóe trên khay, vô tình làm ướt phần áo trước ngực Ran, tuy cảnh phục sẫm màu nhưng dính bết lại ẩn hiện những thứ không nên hiện. Shinichi đứng phắt dậy, anh dợm bước đến bên cạnh Ran, cô gái trẻ vòng tay trước ngực, khóe môi cong cong, chậm rãi lên tiếng, giọng nói mềm mại nhưng không được mấy phần thiện ý:

-Ôi, đổ lên người cậu rồi sao, thật xin lỗi...

Mọi người xung quanh thấy chuyện cũng nhỏ, hơn nữa giờ ăn trưa ai cũng vội vàng nên cũng không để tâm. Cô gái trẻ nghiêng sát người vào gần Ran:

-Tôi mong từ nay về sau ba mẹ cô đừng cản đường làm ăn của ba tôi nữa.

Ran cau mày, ánh mắt kiên định trả lời:

-Tôi nghĩ cô nên khuyên ba mình đừng tiếp tay cho kẻ xấu làm ác thì đúng hơn. Ba mẹ tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của mình.

-Đừng nói nghe thanh cao như vậy. Trách nhiệm của một luật sư là bảo vệ thân chủ của mình, ba tôi cũng như vậy thôi, chẳng qua là ba tôi biết thân chủ nào nên bảo vệ hơn là mẹ cô. Mà, cũng đừng nghĩ cô có chút quan hệ với gia đình của thanh tra cấp cao thì lên mặt.

Thì ra đây là con gái của luật sư Tomiyaki, có lẽ trong những vụ kiện gần đây phải liên tiếp đối đầu với cô Kisaki, với sự trợ giúp, umh, cũng không quá gà mờ của bác Mori, cô Kisaki thuận lợi thu thập được nhiều bằng chứng, thắng lớn nhiều vụ kiện, khiến giới luật sư phải ngả mũ.

Ánh mắt Ran có vài phần kiên quyết:

-Dù cho không có mẹ tôi thì sự thật cũng chỉ có một, ba cô mãi mãi không thể thay đổi.

Khóe miệng Haruka hơi cứng lại, định đáp trả gì đó. Song Shinichi đã bước đến bên cạnh, anh trầm ổn lên tiếng:

-Có chuyện gì vậy?

-Ôi, thầy Kudo, em bất cẩn va phải người bạn Mori thôi ạ. – Rồi cô gái nở nụ cười ngọt ngào – Lại gặp thầy rồi, thật tình cờ quá. Thầy vẫn chưa ăn trưa sao, trùng hợp quá, em có thể mời thầy cùng ăn trưa không?

Shinichi không nói gì, chỉ hơi mỉm cười đáp lại, những câu nói vừa rồi anh đều nghe cả, chỉ là anh không tiện xen vào. Anh liếc mắt thấy Takashi hối hả chạy đến, bàn tay không ngừng tìm kiếm khăn tay trong túi khiến anh nhíu chặt mày, anh không chần chừ, càng không hề suy nghĩ, cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Ran, nếu tên đó định dùng khăn tay lau giúp Ran ở vị trí đó không phải bức anh tức chết tại chỗ hay sao.

-Chiều nay em có tiết thì cứ mặc tạm áo của tôi, áo của em ướt rồi không nên mặc lên lớp.

Ánh mắt cô gái nhỏ nhìn anh có chút giận dỗi, có chút phẫn uất, cũng có chút ngơ ngác. Nhưng anh đã nhanh chóng rời đi, nghĩ cho cùng anh và Takashi thật sự không thể cùng hít thở chung một bầu không khí và nghĩ cho cùng, một Ran Mori sinh động như vậy đứng trước mặt anh, khiến lồng ngực anh đau nhói không thở nỗi. Mọi người xung quanh có chút trầm trồ, thầy Kudo thật sự quá phong độ quá mức cần thiết rồi, và, một số khác tỏ ra ganh tị, Ran Mori thật quá may mắn...

.

.

.

Tiết học sắp bắt đầu, cả lớp vô cùng xôn xao, chỉ có Ran là thất thần nhìn đăm đăm vào một điểm vô định.

-Ran! Ran! – Takashi mất hết kiên nhẫn, lay vai Ran – Cậu làm sao vậy?

Takashi liếc mắt nhìn cảnh phục trên người Ran, dòng chữ "Kudo Shinichi" được đính trên chiếc áo một cách bình thường như bao nhiêu cái tên khác nhưng lại làm lóa mắt không biết bao nhiêu người. Khỏi phải nói, Ran Mori là nhân vật sáng nhất hôm nay. Đúng là cô có tiết học buổi chiều, cũng bắt buộc mặc đồng phục, trong thời gian gấp gáp như vậy cũng không thể mượn ai, áo cô vừa ướt vừa bẩn như vậy mặc trên người cũng có chút xấu hổ, nên cũng không còn cách nào khác đành mượn tạm áo Shinichi, mặc dù có hơi rộng, nhưng may mắn cho Ran vì nội quy của nhà trường là áo đóng thùng nên cũng không đến nỗi quá khó coi.

-Không phải là cậu thích thầy Kudo rồi đó chứ? – Takashi nhìn Ran chăm chú.

Ran Mori giật mình, lắc đầu, phẩy tay hết sức nhiệt tình, nhưng khuôn mặt lại gượng gạo, đỏ bừng:

-Làm gì có chứ.

Takashi hơi cau mày, nghiêm túc cất giọng:

-Cậu nhất định không được thích thầy Kudo đâu đấy!

Vừa lúc đó giọng nói lanh lảnh của Haruka vang lên cách đó không xa, cũng có chút cố tình cao giọng:

-Đúng rồi, thầy Kudo đi ngang qua thấy có chút tội nghiệp nên tiện tay đưa cô ta mượn áo thôi. Có thể là ý gì chứ. Thầy ấy vốn thân thiện như vậy mà. Hôm qua tớ gặp thầy ở quán bar, thầy rất nhiệt tình cùng tớ uống đến tận khuya cơ. – Haruka tỏ ra ngại ngùng một cách chuyên nghiệp, cô che miệng thảng thốt – ôi, tớ lỡ nói ra mất rồi. Mọi người đừng nói lung tung, thầy nghe được sẽ không hay đâu...

Ran Mori cảm thấy cả người tê dại. Mùi hương trên áo anh vẫn như vậy, vẫn quen thuộc như trong trí nhớ của cô, thậm chí trong giây phút thất thần, cô còn tưởng rằng mình đang lọt thỏm trong vòng tay anh, thế nhưng, Shinichi lạnh nhạt với cô, Shinichi đi vào quán bar, Shinichi thân thiết cùng Haruka đến tận nửa đêm, đó là một Shinichi Kudo xa lạ nào đó, vốn không phải là Shinichi mà cô đã từng quen biết suốt từng ấy thời gian. Ran nghe vành mắt nóng bừng, hốc mắt ẩm ướt nhưng cô cố không rơi nước mắt. Ran xiết chặt bàn tay đã sớm lạnh lẽo, cô thật sự mong rằng niềm tin của mình là đúng, Shinichi làm gì cũng có lí do của anh ấy...

.

.

.

Ran ôm chiếc áo trên tay, chần chừ đứng trước phòng làm việc của anh. Bàn tay cô đã sớm mất đi nhiệt độ. Ran không thể nào tưởng tượng được, một ngày nào đó, mối quan hệ thân thiết giữa 2 người lại trở nên xa lạ, thậm chí khiến người ta có chút căng thẳng khi đối diện như vậy. Trong lúc Ran đắn đo thì tiếng giày cao gót vang vọng trên nền gạch làm cô giật mình, Haruka trên tay ôm một tập tài liệu, bước thẳng về phía Ran khiến cô có chút bối rối. Khóe mắt Hakura liếc nhẹ về phía cô đầy trào phúng, cô gái ngạo nghễ gõ của phòng làm việc của Shinichi. Rất nhanh sau đó, giọng nói trầm ổn của anh vang lên:

-Mời vào.

Hakura tự tin mở cửa, sải bước vào trên đôi giày cao gót khiến Ran ngạc nhiên, giờ học vốn không được mang giày cao gót, cô gái này cũng đầu tư quá rồi. Shinichi hơi ngước mắt, trước khi anh kịp nói gì, Hakura đã dịu dàng lên tiếng:

-Hình như thầy có một vị khách trước em, mà không dám gõ cửa.

Shinichi nhìn thấy Ran, anh thoáng sững người, nhưng khi tầm mắt anh dời xuống chiếc áo trên tay cô, anh có chút tức giận về cảm xúc của bản thân, hình như anh đã hy vọng xa xôi rồi. Anh tiếng bước về phía Ran, đối diện cô gái nhỏ ở khoảng cách gần như vậy, làm anh chấn động. Mùi hương của cô, hơi thở của cô tựa như đánh thức những kí ức xa xôi vừa quen thuộc vừa day dứt, những nhớ nhung điên cuồng trỗi dậy không kiểm soát, trái tim anh vùng vẫy mạnh mẽ trong lồng ngực nhưng anh lại có cảm giác không thở nổi.

Ran cúi mặt che giấu cảm xúc vỡ vụn trong đôi mắt:

-Tớ... À, không. Em... em đến để trả thầy chiếc áo, cảm ơn thầy.

Shinichi im lặng nhìn cô, tiếng "thầy" vang vọng trong không gian yên tĩnh, cũng vang vọng trong trái tim anh, đau đớn. Ran khẽ liếc mắt vào trong phòng, nhìn tư thế nghiêng ngả của Hakura trên ghế dựa khiến bàn tay cô vô thức xiết chặt chiếc áo đến trắng bệch. Anh nghe cô hít một hơi sâu, nhỏ giọng đầy bất bình:

-Thầy và Hakura có vẻ thân thiết quá...

Shinichi đột nhiên có chút tức giận khó giải thích, không chủ ý nhưng giọng nói lại có chút trào phúng, lạnh nhạt vô tình bộc lộ sự tức giận đã kiềm chế suốt thời gian qua:

-Bây giờ là em đang dùng tư cách gì để quan tâm tôi có quan hệ với ai?

Ran ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tổn thương. Người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý. Câu hỏi của anh, Ran không trả lời được. Hai chữ "bạn gái" chỉ mình cô thừa nhận thì có ý nghĩa gì. Cô mấp máy môi:

-Tại sao? Chúng ta bây giờ...

-Với vị trí của em và tôi bây giờ thì có thể là gì đây? – Shinichi tức giận, nếu cô đã lựa chọn Takashi thì làm sao có thể bắt anh trở về như trước đây.

Ran nghẹn giọng, làm sao cô không nghe được, Shinichi muốn phân rõ khoảng cách với cô. Ran đưa áo cho anh, rồi quay lưng bước đi, một giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro