Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chap 5

Trong đợt thực tập thực tế sắp tới, cả lớp được chia thành 7 nhóm, mỗi nhóm 6 người, mỗi nhóm được giới thiệu về một phòng cảnh sát, được 1 thanh tra đứng ra chỉ dạy trong các vụ án thực sự, thời gian thực tập trong vòng 4 tuần. Việc phân chia danh sách dựa vào việc bốc thăm ngẫu nhiên. Sau gần 1 tuần xôn xao, danh sách chính thức cũng đã có. Nhóm của Ran gồm 4 nữ và 2 nam. Ngoài Takashi là một đồng đội khá ăn ý của Ran, còn có một bạn nam nữa là Tomoaki, tương đối ít nói và trầm lặng. 3 bạn nữ còn lại là Haruka, Myuki và Yoshida. Nhưng tên của các bạn trong nhóm không làm Ran chú ý bằng dòng chữ in đậm phía trên:

Người chịu trách nhiệm: Kudo Shinichi – sở cảnh sát Tokyo.

.

.

.

Ngày đầu tiên đến thực tập, Ran có chút khẩn trương, cô không ngừng nhìn lại mình trong gương, bàn tay không ngừng chỉnh lại bộ cảnh phục trên người. Trong khi đó Takashi thì có vẻ rất nôn nóng và hào hứng, Tomoaki vẫn trầm mặc như ngày thường, không mảy may biểu lộ cảm xúc, 2 cô gái còn lại cũng có chút e dè, chỉ có Haruka vô cùng vui vẻ và đắc ý không hề che giấu. Trong những ngày đầu, thầy Kudo chỉ yêu cầu cả 6 người đọc tài liệu, sau đó mỗi người làm một bài báo cáo nộp cho anh. Công việc vô cùng nhẹ nhàng, cả 6 người ngồi trên bàn lớn ở góc đối diện với bàn làm việc của anh trong một căn phòng, yên tĩnh đọc tài liệu, thỉnh thoảng chỉ có tiếng bấm bút, tiếng lật giấy, hay tiếng bút lướt trên mặt giấy. Ngược lại Shinichi lại có vẻ khá bận bịu, lúc thì anh yên lặng đọc hồ sơ, khi lại trò chuyện điện thoại rất lâu, khi lại vớ áo khoác đi ra ngoài, đến tối kiểm tra mọi người một vòng rồi ra hiệu hôm nay đến đây là kết thúc. Nhưng tuyệt nhiên trong những khoảng thời gian đó, Ran vẫn cảm thấy trong đôi mắt anh chứa đầy sự âm trầm nhưng lạnh lùng...

.

.

.

Sở cảnh sát. Một ngày bình thường...

Trong phòng làm việc của Shinichi, sau một cuộc điện thoại, anh soạn một tập tài liệu rồi bước ra khỏi phòng. Còn lại 6 người và những tập hồ sơ dày cộp được đặt khắp mọi nơi. Ran hơi mỏi mệt buông một tập hồ sơ, cô giơ tay đầu hàng, lên tiếng:

-Tớ nghỉ ngơi một chút.

Nói rồi Ran bước về phía sô pha dài trong phòng, ngả người dựa lưng vào ghế đầy thỏa mãn. Takashi cũng đứng dậy, hỏi:

-Mọi người uống cà phê không? Tớ đi pha.

Đợi mọi người đều gật đầu đồng ý, Takashi bước về phía Ran, vừa định cất câu hỏi tương tự, nhưng khi bước gần đến sô pha lại không chú ý đến dưới chân có một bức ảnh vô tình bay ra từ một tập hồ sơ nào đó, khiến Takashi bất ngờ, trượt chân, cả người mất thăng bằng ngã lên người Ran. Mà rõ ràng Ran cũng đang nhắm mắt mơ màng, vô cùng yên tâm, đường đường ở trong sở cảnh sát thì có thể có chuyện gì xảy ra đây, nhưng không ngờ trong những phút giây nghỉ ngơi ít ỏi lại bất ngờ bị đè nặng lên người. Ran mở to hai mắt, phát hiện Takashi cũng đang trừng mắt nhìn mình.

Khi cả Ran và Takashi đều chưa kịp phản ứng thì tiếng chốt cửa nhẹ xoay, Shinichi bước vào phòng, cảm giác không khí có chút ngưng đọng khiến anh hơi nhíu mày. Liếc qua một vòng lại thấy Takashi nằm lên người Ran trên sô pha với một tư thế vô cùng mờ ám. Shinichi nghĩ cũng không cần nghĩ, tất cả máu trên người tức thời đều sôi lên sùng sục, cô gái của anh ngoài anh ra thì không ai có thể chạm vào, đừng nói là còn dám đè dưới thân ngay trong phòng làm việc của anh. Chưa đầy 1 giây sau anh đã lôi Takashi đứng dậy, không hề suy nghĩ đánh một quyền không hề tương tay vào mặt Takashi, không cần nhìn chỉ cần nghe âm thanh cũng biết cú đánh đó dùng bao nhiêu lực. Takashi chật vật đứng lên, trên má hiện rõ một vết bầm, khóe môi hơi tươm máu khiến mọi người đồng loạt nín thở. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức không ai kịp hiểu. Ran vội vã đứng dậy, sự quan tâm hiện rõ trên khuôn mặt, Ran bước về phía Takashi lo lắng hỏi:

-Cậu có sao không Takashi?

Takashi hơi xoa má, quẹt đi vết máu vương trên khóe môi, khẽ lắc đầu, nhưng ánh mắt lại phức tạp nhìn Shinichi. Mà Shinichi lại đang nghiến răng ken két, bàn tay cuộn thành đấm hơi run rẩy do tận lực kiềm chế, ánh mắt anh lộ rõ sự tức giận như muốn giết người.

Ran cau mày, quay sang Shinichi:

-Sao thầy lại...

Ran chưa kịp nói hết câu thì Shinichi đã thô bạo nắm lấy tay Ran kéo đi. Anh một mạch kéo Ran ra khỏi phòng làm việc trực tiếp bấm thang máy xuống hầm gởi xe, trực tiếp kéo Ran vào xe.

Trong suốt gần 20 năm biết anh, đây là lần đầu tiên Ran thấy Shinichi mất bình tĩnh như vậy, khi phá án, khi đối mặt với nguy hiểm hay hung thủ giết người dù anh có khẩn trương, có căng thẳng nhưng chưa bao giờ đánh mất đi sự bình tĩnh của mình, trong ánh mắt vẫn kiên định và đầy can đảm. Nhưng lần này Shinichi khiến Ran thật sự hoảng sợ, cô không hiểu được anh, sự giận dữ chiếm đầy đôi mắt anh. Anh xiết tay cô đến đau nhói, mà trước đây anh chưa từng.

Shinichi lái chiếc Lexus ra khỏi sở cảnh sát, anh xiết chặt vô lăng, đạp chân ga đến điên cuồng, chiếc kim trên đồng hồ tốc độ dịch chuyển một cách nhanh chóng, khung cảnh trước mắt lướt qua thật nhanh khiến Ran hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh. Cô sợ hãi lên tiếng:

-Shinichi. Có chuyện gì vậy?

Nhưng Shinichi không hề có vẻ gì là nghe được bất cứ tiếng nào của Ran.

-Đừng như vậy Shinichi. Ngừng xe lại. – Ran lắc đầu quầy quậy, trong đôi mắt đầy hoảng sợ, nhưng cũng kiên định. Nếu anh thật sự không dừng xe lại, cô sẽ đánh ngất anh, sau đó giành lấy tay lái, dù cô ngàn vạn lần không muốn làm như vậy.

Shinichi rẽ vào cao tốc, chiếc Lexus lại tiếp tục phóng như bay trên đường, bàn tay anh xiết vô lăng có chút trầm ổn hơn khiến Ran cũng dần bình ổn lại. Shinichi lái xe không biết bao lâu cho đến khi chiếc xe dừng lại thì trước mắt là vùng ngoại ô vắng vẻ, xung quanh thấy rõ rừng cây và những ngôi nhà đậm nét nông thôn, yên bình và trong lành.

Anh ngừng xe, tắt máy. Hai bàn tay anh đan vào mái tóc rối đầy mệt mỏi. Anh cố thả lỏng bản thân, nhắm mắt suy nghĩ nhưng vẫn không che được sự bất lực cùng quẫn bách trên gương mặt. Lí trí dần trở về, nhưng anh vẫn không giải thích được nhiều thứ như vậy. Anh thề, anh không hề nhúng tay vào danh sách thực tập đó, có trời mới biết lúc nhìn thấy tên cô trong danh sách phụ trách của mình anh vui đến chừng nào. Niềm vui của anh vô cùng ngắn ngủi, 10 giây sau đó thấy tên Takashi, anh chỉ biết thở dài dặn lòng mình hàng ngàn lần, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải kiềm chế. Anh không còn tư cách để khó chịu khi Ran ở bên người khác, người con gái anh yêu danh chính ngôn thuận ở bên người khác thì anh có thể làm gì? Nhưng dù lí trí anh có nói gì đi chăng nữa, trong trái tim anh, vốn dĩ không bao giờ có thể chấp nhận được. Khi nhìn thấy tư thế mờ ám giữa 2 người, anh đã không chịu nổi, thật sự đau đến không chịu nổi, cũng khổ sở đến không chịu nổi. Vốn dĩ anh đã chuẩn bị tinh thần, ở bên cạnh nhìn Ran hạnh phúc, anh cũng sẽ vui vẻ. Nhưng nói thì thật dễ dàng, khi trải qua anh mới hiểu, anh sẵn sàng phát điên bất cứ lúc nào khi nhìn cô thân mật với người khác.

Ran im lặng cắn chặt môi. Shinichi trước giờ luôn mạnh mẽ, từ khi anh trở về, bóng lưng anh luôn kiêu ngạo, khuôn mặt anh luôn lạnh lùng xa cách. Ran giận anh vì đã đối xử với cô như vậy, lúc anh biến mất không một câu từ biệt, lúc anh trở về không một lời giải thích. Đến khi anh lạnh nhạt với cô, thờ ơ với cô, Ran đột nhiên sợ hãi, sợ hãi sự lạnh nhạt của anh, sợ hãi Shinichi đã thay đổi, trái tim anh đối với cô đã nguội lạnh, sợ hãi cô không còn là gì với anh cả, sợ hãi anh chưa từng yêu cô, sợ hãi anh đã không còn muốn cô xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa. Ngoài mặt Ran vẫn bình thản, nhưng trong lòng cô đã sớm đảo lộn. Ran muốn hỏi, nhưng lại sợ câu trả lời của anh. Ran muốn quay lại như trước đây biết bao, nhưng cô lại sợ sẽ đánh mất cả lòng tự tôn cuối cùng trước anh. Nhưng ngay lúc này đây, cô mới phát hiện mình thật ra không hiểu anh, không hiểu anh nghĩ gì, cũng không hiểu sau bóng lưng thẳng tắp của anh là sự mệt mỏi đến vậy. Ran cân nhắc một chút, khẽ lên tiếng:

-Shinichi, có chuyện gì vậy? Sao lại đánh Takashi?

Shinichi không nhìn Ran, cũng không trả lời, thật lâu đến nỗi Ran cảm thấy quen dần với không khí im lặng đặc quánh thì anh lại lên tiếng. Giọng nói anh trầm mặc và nặng nề lạ lùng:

-Nếu em chưa thật sự yêu một người hết lòng thì đừng vội vàng quá, được không?

-Sao? – Ran nghiêng người, mở to mắt nhìn anh đầy ngơ ngác, những câu trừu tượng như vậy thật sự không giống Shinichi chút nào, mà quan trọng hơn là tuy Ran là người nhạy cảm nhưng cô vẫn thuộc tuýp người đầu óc đơn giản, nên Ran vừa bất ngờ, vừa ngạc nhiên và càng không hiểu anh đang nói về điều gì.

Shinichi cũng không nói gì, anh lặng lẽ hướng đồng hồ gây mê về phía cô. Ran ngã người về phía anh, dần chìm vào giấc ngủ. Shinichi dang tay đỡ lấy cô, vô cùng xấu tính lợi dụng thời cơ ôm chặt lấy cô vào lòng. Một nụ hôn dịu dàng trên mái tóc, trên trán, thật lâu. Xiết lấy cô trong tay, anh thì thầm đầy nuối tiếc:

-Nếu bây giờ tôi nói xin lỗi em thì có còn kịp không?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro