Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7.


Giáng sinh đến, năm nay mọi người không tổ chức vũ hội như mọi năm nữa, mà quyết định đăng kí du lịch tập thể ở một khu trượt tuyết mới mở, còn vũ hội sẽ dời đến ngày Valentine. Vừa được đi chơi xa cùng nhau, vừa là một dịp học tập thực tế, nên mọi người vô cùng hào hứng. Chuyến đi kéo dài 3 ngày 2 đêm, có cả giáo viên chủ nhiệm và một vài giáo viên khác, tất nhiên với sự hào hứng của không ít nữ sinh đã lôi kéo cho bằng được Kudo Shinichi. Shinichi một phần không chống lại được sự nhiệt tình của sinh viên, một phần anh muốn nhân cơ hội này tìm ra người đã ngấm ngầm đối phó Ran, còn lên kế hoạch tuy đơn giản nhưng lại an toàn như vậy.

.

.

.

Khu trượt tuyết này là một khu trượt tuyết tư nhân trên một đỉnh núi khá xa nội thành. Đường xá có vẻ thông thoáng tuy nhiên lại vắng vẻ, chắc là khu trượt tuyết mới vừa mở nên chưa được nhiều người biết đến. Trên đỉnh núi là một biệt thự to lớn và xa hoa, vừa là nơi ở của gia đình người chủ, vừa là khách sạn cho thuê. Gần 50 giáo viên và sinh viên sau một đoạn đường dài trên xe, vừa tới khách sạn thì bắt đầu sắp xếp phòng ngủ đâu vào đấy sau đó lại kéo nhau đi trượt tuyết.

Đã vào được Học viện Cảnh sát nhân dân chắc hẳn thể lực không tệ, thế nhưng đến lúc trượt tuyết mới khiến Ran Mori ngỡ ngàng, khóe môi không ngừng giật giật. Số nữ sinh tỏ ra lóng ngóng vụng về quả thật không ít, trong đó người "vụng về" nhiệt tình nhất chắc hẳn là Hakura rồi. Cô gái tìm một vị trí gần bên cạnh Shinichi, tỏ vẻ hồi hộp và bối rối, vuốt nhẹ mái tóc ra sau vành tai đầy e thẹn, cô mềm mại:

-Thầy Kudo ơi, thầy có thể dạy em cách trượt tuyết không?

Ran Mori thở dài, một cảm giác quen thuộc ùa về trong kí ức, vừa day dứt vừa khó chịu...

.

.

.

Ngày đầu tiên vốn dĩ tưởng như vô cùng hoàn hảo, sau khi trượt tuyết chán chê, mọi người lại quay quần ăn bữa trưa ở khách sạn, sau đó lại đi tham quan khu bán đồ triển lãm ở khách sạn, nặn người tuyết, ném banh tuyết, hoặc chơi trò chơi tập thể, rồi lại quay về thưởng thức bữa tối, cả một ngày lịch trình được xếp kín mít và hợp lí đến mức khiến người ta không thể không thấy thoải mái và mãn nguyện.

Nhưng tối hôm đó, không một ai ngờ rằng, một vụ án đã xảy ra ngay trước mặt những người cảnh sát tương lai, như một sự khiêu khích táo bạo đến ngỡ ngàng...

Khi bầu trời còn phủ hơi sương, mọi thứ mờ mịt và xám ngắt, chập choạng giữa tối và sáng, cái lạnh khiến người ta còn muốn vùi mình thật sâu trong chăn đánh một giấc đến tận trưa thì một tiếng hét kinh hoàng vang lên từ nhà bếp, vọng lên cả những tầng lầu như một tiếng kêu ma mị và vang vọng từ cõi chết...

Vụ án xảy ra giữa trận tuyết lớn khiến không khí vốn hào hứng vui vẻ bỗng chốc trở nên kinh hoàng và u ám. Mọi người đều là những cảnh sát tương lai tuy nhiên cả năng lực và kiến thức đều chưa vững, càng không có kinh nghiệm tiếp xúc với hiện trường vụ án, nên khi chứng kiến xác ông chủ khách sạn gục trên sàn, bàn tay nắm chặt tấm thảm đầy uất hận, trên người đầy máu loang dài trên nền gạch với chiếc dao đâm từ phía sau lưng khiến mọi người tái mặt, một số ít trở nên hoảng loạn. Không khí thoáng chốc đông cứng như tuyết ngoài trời.

Khi cảnh sát đến, Shinichi và một số giáo viên khác đã sơ bộ bảo vệ hiện trường và đang tiến hành lấy lời khai. Số lượng sinh viên khá đông, lại là những lời khai mập mờ không mang nhiều giá trị nên muốn tìm được manh mối giống như mò kim dưới đáy biển... Khu trượt tuyết tư nhân này do một gia đình 7 người làm chủ, là gia đình của 2 người anh em, có 4 đầu bếp, 2 thợ làm vườn, cùng 1 quản gia. Nghi phạm đã có, nhưng bằng chứng lại bằng 0. Do xảy ra vụ án bất ngờ nên phía nhà trường quyết định dừng chuyến du lịch sớm, khoảng 1 giờ chiều cùng ngày xe sẽ đến để rước sinh viên về trường...

Buổi trưa hôm đó, bất ngờ có bão tuyết. Gió thốc lên từ nhiều hướng, xoáy những bông tuyết đang rơi thành một khối, tấn công vào những kẻ cố chấp ra khỏi nhà. Bông tuyết rơi trắng xóa, tới mức người ta không nhìn nổi mặt người đối diện một cách rõ ràng, dù có trùm kín đến mức nào thì tuyết vẫn len lỏi vào người, thấm ướt quần áo, tan vào da thịt, lạnh cắt da thịt. Những cành cây khô, yếu ớt chịu không nổi sức gió tuyết, gãy răng rắc, va đập mọi thứ trên đường càn quét của nó... Chuyến về của mọi người cũng vì thế mà bị hủy bỏ.

Trong cơn bão tuyết, người ta lại phát hiện thêm một điều kinh hoàng khác. Ở gần bờ vực cách khách sạn không xa, xác của bà chủ nhà được tìm ra, lạnh lẽo, thê lương, cô đơn và bị vùi lấp bởi vô số hoa tuyết... Shinichi và 5 cảnh sát khác vội vàng đi ra hiện trường, mọi người đều lo rằng bão tuyết quá lớn sẽ phá nát hiện trường. Shinichi đi xung quanh để tìm kiếm thêm manh mối, lúc anh đang cúi đầu quan sát vật kì lạ trên mặt đất thì gió thốc tới, mang theo một cành cây mục đánh mạnh vào lưng anh khiến anh trượt chân, rơi xuống vực trong sự ngỡ ngàng của mọi người, tiếng la hét của anh chìm vào trong sự cuồng nộ của gió tuyết. 5 cảnh sát địa phương vội vàng chạy tới bờ vực tìm anh, nhưng ngoài tuyết và tuyết thì cũng là tuyết. Tuyết phủ kín tất cả, trắng xóa và rơi với mật độ dày hơn bao giờ hết, sẵn sàng che phủ mọi thứ.

Đội tìm kiếm cứu hộ được huy động, nhưng gần như vô vọng giữa thời tiết tồi tệ cộng thêm địa hình phức tạp, trong khi Shinichi bị vùi trong tuyết thì dù có tìm ra được thì cũng e là lành ít dữ nhiều.

Khi nhìn thấy xe của đội cứu hộ cứu nạn, trong lòng Ran Mori đã có cảm giác cồn cào không yên. Cảm giác bị bóp nghẹt lồng ngực khiến cô không thở nỗi, khi nhìn 5 cảnh sát trở về mà không có Shinichi, linh cảm đó càng mãnh liệt đến đáng sợ. Cô hốt hoảng chạy đến bên một viên cảnh sát ngay khi họ vừa mở cửa, anh ta đang cố gắng xoay sở khỏi lớp tuyết đang ứ đọng đầy trên quần áo:

-Thầy Kudo đâu ạ? Shinichi Kudo đâu rồi ạ? – Ran khẩn khoản.

-Cậu ta trượt chân rơi xuống vực rồi, chúng tôi đang thay phiên nhau tích cực tìm kiếm. – Trên mặt anh ta đầy nét khổ sở cùng mệt mỏi.

Anh ta vừa dứt câu nói thì không khí trong phòng trở rớt xuống thinh không. Mọi người đờ đẫn và hoảng loạn, sức ép khiến họ khó chịu, với một cơn bão tuyết cuống nộ khiến người ta cảm thấy mình không còn sức để chống chọi với thiên nhiên, thì chỉ một ngày đó 2 xác chết được tìm ra, 2 con người đáng thương bị giết, bởi chính người nhà của mình, một tội ác đáng kinh tởm. Nhưng bây giờ đây, họ sắp mất cả thầy Kudo...

Cả người Ran run run, lí trí trở nên trống rỗng chỉ có trái tim không ngừng đau nhức, giống như một bàn tay vô hình bóp lấy cả lồng ngực cô. Ran lao ra ngoài trời tuyết:

-Tôi đi tìm anh ấy... -Ran lẩm bẩm, nhưng câu nói đó như một tiếng trống giữa trời quang khiến mọi người bừng tỉnh, một người, rồi hai người, rồi tất cả mọi người đều lao ra ngoài vực, lần mò tìm kiếm Shinichi dù tuyết vẫn rơi mạnh, nhưng không ai ngăn cản, bởi vì, thời gian giờ đây vô cùng quan trọng, hơn nữa họ đều là những cảnh sát tương lai, ắt hẳn cũng không quá kém cỏi.

Rất may mắn là mọi người lần mò trong bão chưa đến 30 phút thì bão dần lặng bớt, chỉ thỉnh thoảng quét qua một vài cơn gió đủ khiến mọi người run rẩy, nhưng tuyết rơi thưa thớt hơn là một dấu hiệu tốt, tầm nhìn tốt hơn, dễ di chuyển hơn, mọi người cũng có thể tìm kiếm được lâu hơn. Gần như không có một tiến triển nào sau hơn 2 giờ miệt mài tìm kiếm, trời dần tắt nắng, sức người cũng dần rã rời, sự tuyệt vọng phủ kín mọi khuôn mặt, người ta không buồn động viên nhau nữa, người ta chỉ im lặng, lầm lũi rời đi...

-SHINICHI!!!!!!!!

Ran hét lên uất nghẹn. Tiếng hét vang vọng không gian, thấm vào thiên nhiên, thấm vào trái tim con người. Sự sợ hãi và tuyệt vọng xâm chiếm cả người cô. Ran ngã xuống nền tuyết, nước mắt ướt nhòe cả khuôn mặt, bàn tay trần không ngừng đào bới trong vô vọng, mọi người xung quanh đã ngừng tìm kiếm từ lâu, trên mỗi khuôn mặt đều mang theo sự bàng hoàng.

Có ai đó đỡ cô dậy, nhưng Ran không ngừng giãy giụa, đôi chân cô không hề có sức lực, cả người tựa hồ đều tựa vào người kia. Ran trách móc đầy tuyệt vọng:

-Shinichi. Anh xuất hiện cho em. SHINICHI!!!! – Ran hơi gục xuống, giọng cô nhỏ dần nhưng nức nở và rõ ràng - Em vẫn chưa nói với anh về tình cảm của chúng ta... Em không cam tâm, em sẽ không tha thứ cho anh... SHINICHI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

.

.

.

Lúc Ran về đến khách sạn, ánh mắt cô đã sớm rã rời. Có một ai đó đỡ cô về, bảo cô ăn chút gì đó, bảo cô nghỉ ngơi sớm, nhưng mọi thứ vang bên tai Ran lạ lẫm như vang vọng từ đâu đó xa xôi, tiếng thì thầm của ai đó bên tai, tiếng nức nở của cô gái nào đó, cô không cảm giác được gì cả, thế giới của cô trở nên vỡ nát...

Ran mò mẫm bước lên phòng, bàn tay vẫn còn tê cứng, chạm vào cánh cửa đầy gượng gạo. Cánh cửa phòng mở ra khiến Ran sững người...

Trên giường của cô, toàn bộ gối, drap và chăn bị cắt nham nhở, nhìn vết cắt ắt hẳn là dùng dao hoặc kéo, vết cắt vội vàng và tùy tiện biểu hiện tâm trạng hỗn loạn của thủ phạm. Trên giường được phun đầy tương cà không theo bất kì quy luật nào. Ran ngớ người. Đây là ý gì? Và tại sao?

Takashi đi bên cạnh cô từ nãy đến giờ, vội bước đến hiện trường, chụp lại vài bức ảnh từ nhiều góc độ khác nhau:

-Kiểm tra xem tủ đồ của cậu có gì bất thường không?

Ran di chuyển như cái máy, xem xét hành lí của mình, thấy không có gì bất thường, khe khẽ lắc đầu.

Takashi đem ra trước mặt Ran sau khi xem xét hiện trường, một tờ giấy trắng, loại vở bình thường, không có gì đặc biệt, một chữ viết bằng bút bi bình thường tương đối nguệch ngoạc và khó coi, có lẽ không muốn bị nhận ra: "Tránh xa thầy Kudo".

Ran cầm lấy tờ giấy, cô nhìn chăm chăm vào từ Kudo, nước mắt lặng lẽ rơi. Bây giờ có còn ý nghĩa gì nữa hay không?

.

Phòng Ran ở có 5 người gồm 2 giường đôi và một giường đơn, Ran nằm trên giường đơn, còn 2 giường còn lại lần lượt là: Hakura và Yoshida, Myuki và Kagami. Chỉ những người trong phòng mới có chìa khóa vào phòng, một trong 4 người này, ai đã là người thù hận cô tới mức phải tốn công sức với cô như vậy?

Do giường của cô đã be bét, mọi người đành sắp xếp cho Ran ở giường của Shinichi. Một ngày quá nhiều biến cố, cũng quá vất vả và kiệt sức, nhưng không ai cảm thấy buồn ngủ, cảm giác sợ hãi và chết chóc lan tỏa trong không khí. Ran vùi đầu vào gối Shinichi, chút mùi hương sót lại từ anh khiến sóng mũi cô cay cay, mùi hương quen thuộc đến nhức nhói cõi lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro