Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi trái tim lên tiếng thật khó khăn để kiểm soát được lí trí. Kiềm chế mọi thứ bây giờ đối với Jessica rất khó khăn. Chỉ trong hai tuần ngắn ngủi gặp gỡ, quen biết, trải qua những thứ tưởng chừng như không thể xảy ra. Kwon Yuri một con người xấu xí , một người chị từ trên trời rớt xuống là người tình một đêm của Jessica và cũng là người bước vào trái tim lạnh lẽo của cô ấy. Phải chăng là vì cùng chung một dòng máu nên từ Yuri luôn toát ra một hơi ấm khiến Jessica cảm thấy yên bình?

Đã có lúc Jessica muốn bất chấp tất cả gọi điện thoại cho Yuri, nói ra những gì cô cất dấu trong lòng, nói ra cái sự thật phũ phàng, rồi mọi chuyện tới đâu sẽ tới. Nhưng ở địa vị này, hoàn cảnh này…chúng hoàn toàn không cho phép cô làm thế.

Đêm nay sẽ là một đêm dài, Jessica lang thang trên con đường vắng, từng bước chân trĩu nặng mang đầy tâm sự. Ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, cô ngắm nhìn mọi vật xung quanh, thật yên bình…ước gì trong lòng cô bây giờ cũng như thế.

“Jessica, mày bị cái gì thế này? Ở cái địa vị này mà mày muốn hưởng thụ sự yên bình sao? Mày cũng đừng nhớ đến Yuri, cô ta là chị mày đấy! Mày cứng cỏi lắm mà, lạnh lùng lắm mà, tại sao bây giờ mày khiến tao cảm thấy bất lực trước tất cả? Tao ghét mày lắm Jessica Jung ạ…”

Ở nơi đó, trên chiếc ghế đá, một bóng người cô đơn lặng lẽ rơi những giọt nước mắt đau khổ, không một ai biết và cũng không cần biết.

Riêng về Taeyeon và Tiffany, cả hai khá chật vật để vào nhà Taeyeon khi Tiffany cứ cố vùng vằng khỏi vòng tay của sếp cô.

“Uống…uống nữa đi…tôi muốn uống nữa….”

“Yahh, cô có thể yên lặng được không? Khuya lắm rồi đấy, tôi không muốn bị hàng xóm phàn nàn vào giờ này đâu…” Taeyeon nhăn mặt nhìn cái con người kế bên.

“Hửm…sếp…ah…sếp…sếp lùn lùn đáng yêu của em…” Fany thoát khỏi vòng tay của Taeyeon, cô đưa tay nựng gò má Taeyeon, mặt thì chu chu trông rất dễ thương.

“Cô nói nữa tôi cho cô ngủ hành lang đấy….”

“Sếp…lùn….giận…” Chưa dứt câu, Tiffany đã bị Taeyeon vứt lại ở hành lang trong khi mình mở cửa bước vào nhà.

“Ngủ ngon, cấp dưới lắm điều”

Bước vào căn nhà, Taeyeon mệt mỏi dựa vào cánh cửa… “Sếp…có biết là em….yêu sếp lắm không?” Gương mặt của Fany xuất hiện trong đầu Taeyeon khiến cô đỏ mặt. Cô không thể phủ nhận rằng Fany rất dễ thương, cô cũng có một chút…thích…cô ấy, chỉ một chút thôi.

Mở cửa, Taeyeon lấp ló xem Fany như thế nào, trong lòng cô có một chút bất an. Nhìn bên ngoài hành lang không có ai…Taeyeon lo lắng chạy ra tìm, bất ngờ cô nhận được một cái ôm từ đằng sau…

“Sếp à!!! Em thích sếp, nhiều nhiều lắm, sao sếp cứ lạnh lùng với em? Em đau lòng lắm...”

Taeyeon cảm nhận được nước mắt Fany thấm qua lớp áo của mình. Lặng người, trái tim Taeyeon chợt nhói lên khi nghe những lời ấy, trong lòng bỗng dưng hình thành một cảm giác tội lỗi. Xoay người đối mặt với Fany, Taeyeon không nói gì, khẽ lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt…Taeyeon đặt lên môi Fany một nụ hôn nhẹ nhàng rồi ôm cô ấy vào lòng.

“Xin lỗi em, Fany…Tae cũng thích em” TaeYeon thì thầm rồi chợt nhận ra Fany đã ngủ quên ngay sau đó

“Haizzz, sau này đừng hòng tôi cho em uống rượu nhé…!” Taeyeon lắc đầu cõng Fany vào nhà.

Sáng hôm sau, Tiffany thức dậy với thân người hoàn toàn ê ẩm, đầu nhức như búa bổ. Trấn tỉnh lại tinh thần, Tiffany phát hiện ra mình đang ở một căn phòng lạ, không phải phòng của mình.

“Tường xanh, tủ xanh, đèn ngủ xanh, chăn xanh, giường xanh, vật thể lạ màu xanh….đây đâu phải phòng mình…tối qua chuyện gì xảy ra vậy??” Mặt Tiffany ngơ ra vì không hiểu vì sao mình lại ở đây. Rón rén từng bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng, Tiffany nén cười khi thấy Taeyeon đang nằm co rúm trên chiếc ghế Sofa ở phòng khách.

“Hóa ra là nhà của sếp…”

Tiến lại gần Taeyeon, Tiffany ngồi xuống cạnh đó, chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt Taeyeon.

“Người gì mà cái mặt như con nít ấy, ngủ cũng dễ thương nữa…muốn cắn quá….”

Tiffany vừa dứt lời thì Taeyeon đã mở mắt chằm chằm nhìn cô ấy. Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, một không khí ngại ngùng bao trùm cả hai người. Taeyeon đứng dậy bỏ vào phòng tắm, không ngó ngàng đến việc Fany đang ngồi đấy. Cô sợ nếu nhìn Fany nữa, cô sẽ không kiềm được tà tâm trong lòng mình.

“Sếp…khi nãy….”

“Tôi không nghe thấy gì cả, thay đồ chuẩn bị đi làm đi…nếu không muốn bị đuổi việc…”

Taeyeon bỏ vào  trong phòng vệ sinh một hồi lâu, khi bước ra cô vẫn thấy Tiffany ngồi đấy không làm gì cả. Khó chịu, cô bước đến dùng chân đá nhẹ vào người Tiffany thị ý nhắc nhở rồi bỏ đi.

“Sếp….em không có đồ…..” Câu nói khiến Taeyeon khựng người lại. Đúng rồi, làm sao Tiffany có đồng phục, đi làm khi hôm qua cô ấy đi vào bar với cô chứ. Thở hắt một tiếng, Taeyeon bước vào phòng mình tìm cho Fany bộ đồng phục cũ của cô khi còn là một cảnh sát quèn.

“Mặc tạm đi…” Taeyeon nói rồi quăng bộ đồng phục về phía Fany.

“Cám ơn sếp!” Fany nở nụ cười đặc trưng khiến Taeyeon đỏ mặt phải quay chỗ khác để Fany không thể nhận ra.

Đi xuống bếp pha cà phê trong khi chờ đợi Tiffany, Taeyeon nở một nụ cười ngố khi nhớ về Fany tối qua, những cử chỉ, những lời nói của cô ấy. Tựa lưng vào tường, nhấm nháp tách cà phê, Taeyeon nhìn về phía phòng tắm…hình như Fany thay đồ có vẻ lâu…đã 30 phút kể từ lúc cô ấy bước vào.

Đặt tách cà phê xuống bàn, Taeyeon bước đến cửa phòng tắm, lắng nghe một hồi từ bên ngoài, hoàn toàn không có động tĩnh, Taeyeon lo lắng gõ cửa.

“Này Tiffany, cô ngủ luôn trong đó à?”

“Ơ…ừm sếp…em gặp một chút rắc rối…sếp có thể đi làm trước, xíu nữa em sẽ khóa cửa nhà cho sếp rồi bắt taxi đến sau cũng được….” Fany nói vọng ra bên ngoài, giọng hơi ngập ngừng.

“Cô nghĩ tôi tin cô được sao, mở cửa ra…” Taeyeon ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thực chất đang lo lắng không biết chuyện gì xảy với với Fany.

“Em..không sao…sếp đi trước đi….”

“MỞ CỬA” Taeyeon gằng giọng.

“Cạch” Cánh cửa được mở khóa bên trong, Taeyeon vội vàng mở cửa xông vào, cô nóng mặt khi thấy Tiffany chỉ mặc duy nhất bộ đồ lót trên người. Đứng đơ trước con người kia, Taeyeon thật sự đóng băng trước nét đẹp thiên thần của Fany, một body quá hoàn hảo.

“Sếp…em xin lỗi, tại đồ sếp chật quá…em cố mặc vào và nó…nó….” Tiffany cố giải thích, tay chỉ về phía bồ đò bị rách một mảng khá to…Bỗng, lời nói cô bị chặn lại bởi một nụ hôn bất ngờ từ Taeyeon.

“Lỗi của em là quyến rũ tôi đấy Fany…” Taeyeon nhẹ nhàng liếm môi Fany trước khi tách nụ hôn ra.

Tiffany đỏ mặt, một phần vì ngượng, một phần vì…thích…Thử xem một người bạn thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay, bất ngờ lại hôn bạn…thích chứ…Nhưng trong tình trạng như thế này thì không hay tí nào.

“Em…em….” Fany ngại ngùng khi Taeyeon cứ dán mắt vào thân thể của mình..

“Làm rách đồ tôi rồi…có nên bắt đền không nhỉ?” Lời nói Taeyeon cộng thêm nụ cười điểu khiến Fany có cảm giác rùng mình, không an toàn.

“Em…em sẽ mua cho sếp bộ khác…” Tiffany lùi lại dần khi Taeyeon càng ngày càng bước đến gần cô hơn.

“Bộ đồ đó là vô giá, làm sao em đền nổi…” Đối với Taeyeon bộ đồ chỉ là cái cớ, bộ đồ đó cũng đã cũ, cô còn định sẽ vất đi.

“Em…em…Sếp…Trễ giờ làm rồi…” Tiffany la lên, cô muốn thoát khỏi cái tình trạng này ngay lập tức.

“Hôm nay tôi cho phép nghỉ….” Taeyeon nói rồi lao tới ép chặt môi mình vào đôi môi mềm mại Fany.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro