Chap 2 : The Richest High School

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 2 : The Richest High School

Lu Han bị kéo giật lại, tức tối mà hét lên:

-GÌ THẾ ?!!

Hét xong, tự cậu thấy chột dạ mà vội co vai lại dùng ánh mắt puppy khép nép nhìn cậu thanh niên có mái tóc 7 màu kia. Bắt gặp ánh mắt của LuHan, Sehun tự thấy xấu hổ, liếc mắt sang chỗ khác rồi lí nhí nói:

-Tôi có ăn thịt cậu đâu mà sợ? Ừm...chỉ là....nếu cậu không cảm thấy phiền...thì ...ờ....cậu có thể..

-Cậu muốn xin số của tôi hả hàng xóm? Xem xét thái độ đã, lúc khác đi!

Chưa nói hết câu Sehun đã bị Luhan cắt mất lời, nghe xong lời nhóc tóc hồng kia nói, Sehun thấy như sắp bốc hoả, muốn nổ tung:

-NÀY! Nhóc con! Cậu có thể ngừng việc ảo tưởng sắc đẹp lại được không? Chẳng qua là anh đây không qua được đường, muốn nhờ chút thôi mà nhóc nhiều lời quá đấy. Có thấy anh đã hạ mình nhờ vả mất hết cả phong độ rồi không? Thật là hết nói nổi mà!!

Có người đơ ra một lúc... Nhưng rồi cũng to mồm cãi lại:

-Cậu bao nhiêu tuổi mà cứ "anh anh" vs "nhóc nhóc" với tôi? Nhờ vả mà thái độ thế à? Chả biết ai mới là hết nói nổi.!!

-Thì tôi chưa nói gì cậu đã nhảy vào mồm tôi chặn họng mà!

-Ai bảo cậu cứ ấp úng còn lôi kéo người khác một cách bạo lực?

-Tôi biết tên cậu để mà gọi sao? Hay từ giờ tôi mặc định tên cậu là "GÌ" nhé? Được không? Cậu GÌ ơi, phiền cậu giúp tôi qua đường được không? Giúp liền đi và làm ơn đừng nhảy vào mồm tôi nữa. Tôi không muốn muộn học!

-Nhảy vào mồm gì chứ? Cậu muốn tôi nhảy vào mồm cậu thật không?

Vừa nói Luhan vừa vênh mặt và ưỡn ngực tiến tới xát Sehun. Hai khuôn mặt chỉ cách nhau khoảng 1 gang tay. Sehun bây giờ mới nhìn kĩ người đối diện, cậu ta xinh đẹp thật bảo sao dè chừng người khác quá thể. Lông mi còn cong cong dài dài, da trắng không tì vết, môi còn đỏ đỏ đang bĩu ra tỏ ý không hài lòng. Sehun tự nhủ cậu còn thấy cậu nhóc kia xinh hơn khối mẫu nữ trong công ti mĩ phẩm của ba cậu. Còn phía Luhan, cậu nhìn vào ánh mắt lạnh kia đang dò xét mình,chớp 2 cái, cậu hướng mắt xuống dưới bắt gặp phải đôi môi mỏng vẫn còn ươn ướt. Thế mới nhớ ra nãy giờ lúc nói chuyện cậu 7 màu kia cứ liếm môi liên tục, chắc thói quen của cậu ấy. Rồi Luhan liếc mắt lên dọc theo sống mũi của bạn đối diện, họ bắt gặp ánh mắt nhau lần nữa.

3.........2.........1 XẤU HỔ!

Cả 2 cùng quay mặt đi và hướng tới phía cổng trường. Đèn cũng báo hiệu cho phép người đi bộ qua đường. Luhan túm lấy quai ba lô bên vai phải Sehun mà lôi đi. Cuối cùng cũng qua được cổng , Luhan thở hắt ra 1 cái, thả tay khỏi balo Sehun mà tiến vào trong đi tìm lớp của mình. Sehun đứng sau nhìn theo cái dáng bé nhỏ đang đi nhanh dần nhanh dần xa mình. Bất giác cậu mỉm cười nhẹ rồi cũng bước vào trong. (điên à cười một mình?)

Check in: Sân trường The Richest High School.

Quả như tên gọi, trường vô cùng đẹp và lớn, sân trường cũng rộng mênh mông. Thoắt nghĩ ai mà bị phạt chạy dù chỉ 1 vòng quanh sân trường cũng đủ thấy đáng thương(thế mà sau này có vài "bạn" bị bắt chạy cả chục vòng TT______TT)

Cái trường này thật kì lạ, Suho đứng giữa sân trường mà quan sát. Cậu thấy rất nhiều màu đồng phục khác nhau, màu bảng tên cũng khác nhau, xung quanh cũng chỉ có mấy cậu hàng xóm và vài người nữa là giống màu đồng phục mình. Cậu tiến tới bảng thông báo lớn của trường và đọc. À thì ra là cái trường quái dị không dùng đồng phục trường mà dùng đồng phục lớp. Lớp được chia ra theo kì thi đầu vào của trường. Ánh mắt cậu dò xét trên danh sách từng lớp và vị trí của lớp. Cậu thi đứng đầu toàn trường và hoàn toàn không ngạc nhiên khi mình được xếp vào lớp A và làm lớp trưởng lớp đấy. Chợt nghĩ tới vài cậu hàng xóm sáng nay Suho cũng tự ngạc nhiên khi họ cùng lớp với mình. Trông vậy mà cũng học khá vậy sao? Đang mải mê suy nghĩ tự nhiên có cậu thanh niên cao cao tóc nâu xoăn xoăn vừa chen vào dòng người đứng trước bảng vừa kêu :

-A a! Các bạn cho mình nhờ chút nhờ chút!

Cuối cùng thì cậu bạn đó cũng chen được vào, huýnh phải vai Suho nên liền quay sang cười ngờ ngệch xin lỗi. Ngón tay cậu bạn đó chạy theo từng cái tên một trên bảng, thái độ khó hiểu, gãi gãi đầu, tự nhiên chẳng liên quan quay sang Suho cười trừ rồi lại tiếp tục công việc tìm kiếm. Nhận ra và thấy cậu hàng xóm ngốc nghếch kia có vẻ gặp phải khó khăn, Suho hỏi:

-Này nhà số 2. Cậu tên gì? Tôi tìm giúp?

-Ế???? À mình? Cậu bảo mình sao? Mình là Zhang Yi Xing – lại cười.

-Cậu không phải người Hàn hả?

-Hả? Ừ. Mình là người Trung Quốc – lại cười nữa

Suho cảm thấy người này hơi đáng sợ, làm thế nào mà cứ cười được mãi thế? Như sực nhớ ra điều gì đó cậu chỉ tay lên ngay cái tên dưới tên mình trong danh sách lớp ở trên cùng kia. Yi Xing hình như lúc nãy không có để ý ở trên mà chỉ chăm chú nhìn những hàng vừa tầm mẳt mình.

-Ủa? Mình đây hả? Ơ cảm ơn cậu nhé. Sao mình thi điểm cao vậy nhỉ? Mình chỉ nghĩ chắc học lớp trung là giỏi lắm rồi – ai đó lại cười, lần này từ núm đồng tiền còn bắn vài chưởng vào người đối diện.

Suho chỉ thấy Yi Xing hâm hâm khác người thôi. Mới gặp mà đã làm cậu lo lắng vì cái kiểu ngơ ngơ không đâu vào đâu của cậu bạn. Đứng nhìn YiXing đang loay hoay kiểm tra lại đồng phục xem có đúng là màu ghi xám và bảng tên có đúng màu vàng như bảng thông báo không, Suho thở dài, lấy tay đấm nhẹ vào bắp tay Yi Xing rồi hỏi:

-Này, Xing Xing, cậu biết lớp ở đâu chưa? Có muốn đi với mình luôn không?

Yi Xing đưa tay lên ôm lấy chỗ vừa bị Suho "sờ" nhẹ, tỏ vẻ ngạc nhiên, xong lại phá lên cười:

-Gọi gì kì vậy? Nhưng mà có chứ! Đi thôiii – cười cười cười ~~~~

2 người chen chúc thoát khỏi chỗ đông người, đi được một đoạn thì gặp phải cả 9 anh hàng xóm sáng nay đứng gần một gốc cây anh đào. Mùa này sang thu rõ ràng rồi, thêm tháng nữa là tới đông mà không hiểu sao cây cối ở đây vẫn đầy hoa như đầu xuân vậy. 9 anh chàng đứng đó, 2 người đang tiến lại gần tổng là 11 người. Cảnh đẹp như mơ lại thêm mấy con người đó tô điểm cho "bức tranh thiên nhiên" hay nói là thiên nhiên tô điểm thêm vẻ đẹp cho người nhỉ? Mấy cô gái đứng gần hay đứng xa đó cũng không thể rời mắt khỏi khung cảnh lung linh đấy. Và mấy cô gái trước màn hình máy tính/điện thoại cũng thế TT.TT. Họ đơn giản chỉ đứng đấy thôi mà cứ như một buổi chụp hình chuyên nghiệp vậy. Anh chàng cao nhất vs mái tóc vàng đc vuốt keo cầu kì thì đã cởi áo khoác ngoài từ bao giờ chỉ còn chiếc áo sơ mi ôm người,ống tay đc xắn lên 1 chút, cầm chiếc áo trên tay và vai đeo balo. Cổ áo sơ mi đính một dây xích nhỏ màu bạc, hai đầu xích là hai khuy bấm nhỏ hình 1 con rồng đang giang 2 cánh. Giầy Tây bóng loáng. Vâng, quả là model nhà ta. Mấy anh bạn còn lại người thì ngồi ghế đá cạnh gốc cây, người đứng tựa lưng vào thân cây, đa số họ đều mặc đồng phục cẩn thận không như ai kia...Chỉ có mỗi cậu tóc 7 màu và cậu da ngăm tuy vẫn khoác áo ngoài nhưng sơ mi trong cở phải đến 3-4 cúc, tay đút túi quần, ngay buổi đi học đầu tiên đã làm nhiều bạn mất máu rồi. Còn 1 anh chàng trông khó hiểu nhất là cái cậu tóc xanh thẫm với 2 bọng mắt đặc trưng. Cởi áo khoác thì cũng cởi rồi. cúc áo thì cũng phanh đủ rồi đây lại buộc cái áo khoác quanh thắt lưng, tay chống hông...bắt mắt quá nhỉ? (rõ duyên!)

Sau khi gia nhập với 9 anh chàng kia, Suho lên tiếng:

-Các cậu chắc cũng xem danh sách vs sơ đồ lớp hết rồi nhỉ? Cùng lên lớp luôn chứ? Đường này này – vừa nói Suho vừa chỉ tay theo hướng cần phải đi.

-Đứng yên đây một lúc đã – Kris lên tiếng

-Sao? Các cậu không muốn học à? Muốn trốn học sao? Như thế là không tốt đâu... - Yi Xing dè dặt nói.

-Cậu nghĩ bọn tôi bị điên hay sao mà buổi đầu đã trốn học sao? – Baekhyun bất mãn.

-Tại bọn họ kia kìa – Xiu Min vừa nói vừa đưa tay 1 vòng.

À, xung quanh họ mọi người đứng vây lại trầm trồ ngắm nhìn. Tuy đứng không quá sát nhưng cũng gần như kín thành 1 vòng. Suho và Yi Xing đã không để ý điều này nãy giờ.

-Tớ nghĩ tại cậu đó, cậu model nổi tiếng ạ - Luhan nói

-Gì chứ? Ở đây có mình tôi là model sao? Phải công nhận là tôi nổi tiếng thật đi (==!) nhưng còn cả mấy cậu kia nữa đó – Kris đưa tay chỉ Sehun, Jong In, Kyung Soo - họ cũng nổi lắm mà người nhà công ty giải trí vs công ty mĩ phẩm đó, nổi hơn khối idols bây giờ, hơn nữa tôi lúc nãy còn nhìn thấy mấy cô gái..à..cả mấy chàng trai nữa xúm lại chỗ cậu. Cậu cũng đâu có vừa. –nói xong Kris nhếch mép cười nhẹ.

-Uồi! Cái cậu "Gì" này mà cũng có người thích sao? Bảo sao sáng nay... - Sehun vừa nói vừa tặc lưỡi lắc đầu trêu Luhan

-Sao cậu lại gọi cậu ấy như vậy? Bạn ý cũng có tên mà, ngay đây này "Lu Han" , tên đẹp đó! – Chen đứng gần Lu Han liền lên tiếng bênh cậu bạn xinh đẹp.

Sehun ngớ người, phải rồi, ai chả có bảng tên, thế mà sáng nay cứ gì với già. Đúng là xấu hổ.
Cả lũ cứ đứng ngớ người nhìn nhau loay hoay không làm sao mà thoát được cảnh đang bị bao vây này.

-Như kiểu đang ở trong sở thú vậy! – Tao kêu gào

-Hay để tớ ra bảo bọn họ tránh ra? – Luhan lí nhí nói

-Thôi đi. Người ta vùi dập cho đấy – Sehun châm chọc.

-Chúng ta cứ đứng mãi thế này sao? Mình mỏi chân lắm rồi. Mình muốn lên lớp cơ. Mấy bọn họ không phải lên lớp sao? Đứng đó chụp hình mãi không mệt sao? Nhỡ chúng ta phải đứng đây đến tối thì sao? Ọ.Ọ – Kyung Soo hậm hực mãi mới nói 1 câu, vừa nói tay vừa cầm vào hai bên quai ba lô, chân đá đá vào gốc cây anh đào, có 1 vài bông hoa rơi xuống, vướng vào tóc cậu...đã đẹp nay càng đẹp hơn.

Jong In nãy giờ ngồi im cắm tai nghe nhưng có vẻ cũng chạm phải giới hạn liền đứng bật dậy, tắt nhạc, phát biểu 1 câu:

-Buổi đầu đi học có đánh nhau chắc cũng không bị xử nặng đâu. LÊN ĐI!!!

Ngay lập tức:

-THÔI NGAY!!! - 10 cái mồm đồng thanh, cậu da đen bất mãn, lại lủi thủi ngồi xuống.

-Aizzz ĐIÊN MẤT! Phải có ai đó giúp chúng ta mà không cần phải xử dụng biện pháp mạnh chứ? -Baekhyun càm ràm

Đột nhiên, sân trường tự nhiên nổi gió mạnh, lung lay hết cả người cả cây, hoa rơi tung toé cả lên, mấy người đứng quanh mấy thanh niên liền chạy đi hết vào trong sau khi phát hiện một vật thể lớn đang ngày càng tới sát xuống sân trường. Ở dưới gốc cây anh đào lớn nhất đấy, 11 anh chàng vẫn đứng đó đưa tay lên chắn gió và bụi. Đến khi "vật thể lạ" tiến gần sân xuống sân trường bỗng có 1 cái thang dây được thả xuống, một tiếng cười man rợ cất lên...

(TBC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro