Chap 31: Lấy một lão già?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 31: Lấy một lão già?

-Ông chẳng phải là lão Hoàng quản gia...

-Vậy là mấy người đã gặp em sinh đôi của ta. - Hoàng lão gia nói, nở nụ cười có cũng như không rồi quay lên phía 4 người ngồi trên cao - không phải sẽ định cho tôi đứng đây, mấy người ở trên kia mà bàn chính sự đấy chứ?

Mọi người lập tức hiểu ý, mấy vị quan lại lúc nãy ngồi hai bên từ lúc thấy Hoàng lão gia vào đã ba chân bốn cẳng chạy về. Không gian có phần yên tĩnh đến chết người, không ai dám thở mạnh.

-Mời Hoàng lão gia và 10 người kia vào điện. - Biện lão gia ra lệnh, 4 người cùng đứng dậy di chuyển vào trong, 10 chàng trai nào đó đi ngay theo sau.

Họ bước vào một căn phòng vô cùng lớn, màu vàng và đỏ ấm áp chủ đạo mà chẳng hiểu sao lại có chút lạnh sống lưng, không khí nơi này còn làm người ta rợn người hơn Vương Quốc Frozen lạnh lẽo. Người hầu bê 5 cái ghế đặt thẳng hàng, 5 vị lão gia cứ thế ngồi xuống, vì là chủ nhà Biện lão gia ngồi giữa, nhường ghế cạnh Lộc lão gia lúc nãy của mình cho Hoàng lão gia. 10 người kia thì đương nhiên là vẫn cứ đứng đấy dàn hàng ngang trông rất giống 5 lão gia là nhân viên cấp cao đang tuyển người mới, ai được chọn...là xui xẻo cho người ấy.

-Baekhyun, Minseok, Jong Dae, Kyung Soo bước lên một bước đi. - Biện lão gia nói.

4 người họ lần này ngoan ngoãn nghe theo, thực chất là chờ xem mấy người kia nhất định là muốn làm gì họ?

-Ngoài 4 người đó, số còn lại, Hoàng Quyền...tuỳ ông lựa chọn. - Biện lão gia nói tiếp, Hoàng Quyền là tên đầy đủ của Hoàng lão gia kia. Thâm tình của họ đã lâu, chốn ít người thường gọi nhau như vậy.

-Được thôi Biện Phong. - Hoàng lão gia trả lời - đưa mắt đánh giá sáu người còn lại một lượt - hừm...ai là người có sức mạnh hồi sinh? - ông ta hỏi.

-Ông hỏi tôi? - Yixing bước lên cùng hàng với 4 người bạn của mình, Suho có đưa tay ra định cản rồi lại thôi - nhưng cho hỏi liệu ông có quyền được lựa chọn?

-Chà...ăn nói sắc sảo lại có sức mạnh hơn người, rất vừa ý ta. Đương nhiên là ta có quyền lựa chọn, ta cũng là một trong số 12 người các cậu cần phải gặp và trao thân giống như 4 vị lão gia kia.

Từ "trao thân"... có phải hơi quá? Nó làm cả 10 người nóng mặt.

-Chúng tôi muốn huỷ Kí Ước, là muốn bàn bạc điều kiện! - Suho bước lên nói.

5 vị lão gia chẳng tỏ ra chút ngạc nhiên nào, ngược lại trông rất bình thản giống như chưa hề nghe thấy gì, kiểu như là không quan tâm, dù gì người họ muốn cũng phải thuộc về họ! Lúc này từ bên ngoài cánh cửa phòng đóng kín có tiếng người hầu thông báo:

-Lão gia, 6 vị công tử tới.

-Cho vào. - Biện lão gia ra lệnh, sắp có việc hay để xem rồi đây.

Cửa mở, 6 vị công tử tiến tới, có 4 người rất cao, 2 người còn lại thì nhỏ hơn một chút. 10 người nhìn họ thật kĩ quả thực là vừa quen vừa không quen. 6 người họ cực giống Kris, Tao, Sehun, Luhan, Chanyeol và Baekhyun. Đặc biệt là cái người giống Tao kia, nhìn một phát họ nhận ra ngay là ai: Tử Thao - Vua khóc nhè. Từ lúc Tử Thao từ nơi Mas trở về, đã kể lại chuyện gặp những người rất giống bạn của cậu ở đây như thế nào cho mọi người, bây giờ hai bên mới chính thức đối mặt. 10 người từng nghe Tử Thao nói trong nước mắt rằng có người rất giống họ nhưng bây giờ mới mở mang tầm mắt.

-Giới thiệu chút đi. Dù sao về sau cũng sẽ ở bên nhau lâu dài. - Hoàng lão gia nói.

6 người vẫn im lặng giữ ánh mắt vô cùng kiên quyết, "bên nhau lâu dài" là có ý gì đây? Cái ông này nói gì cũng thấy nguy hiểm, tuôn ra câu nào là đầy ẩn ý câu đấy. 10 người kia đương nhiên cũng không nói gì, còn đang bận soi xét những "bản sao" của họ. Chính vì thế lại có vị tổng quản khi nãy đứng ra giới thiệu:

-Đây là Ngô Diệc Phàm và Ngô Thế Huân thiếu gia, con trai của Ngô lão gia. Diệc Phàm thiếu gia là con lớn.

Người tên Diệc Phàm giống Kris như đúc, mái tóc đen cắt ngắn gọn, bộ trang phục đen tuyền toát ra khí phách lẫm liệt, đai lưng cùng màu thắt chặt eo, khuôn mặt không một chút cảm xúc, sóng mắt tĩnh lặng không biểu lộ bất kì thứ gì, không để bất cứ ai nắm giữ suy nghĩ của mình. Ngoài Tử Thao và Diệc Phàm để tóc ngắn ra những người còn lại để tóc dài búi lên một chút lại thả một chút, buộc vào một chút hoặc tết một chút giống y như trong phim kiếm hiệp, quần áo của tất cả cũng trông cực giống trong phim. Nhìn kĩ thì ra kiểu Trung nhưng vẫn có vài nét phảng phất của Hàn. Nếu Kris mà ở đây sẽ không kiêng dè mà nói ra hai từ "lỗi thời" hoặc "thảm hoạ", tự nhiên lại cảm thấy may mắn khi thiếu mặt "Đại Ca". Ngô Thế Huân cũng y như anh trai mình, ánh mắt kiên định sắc nhọn, sống mũi cao thẳng rất đẹp, đôi môi mỏng mím mặt. Ngô Thế Huân tỏ rõ thái độ không vui vẻ gì chỉ khi nhìn xuống chàng trai nhỏ bé trong bộ quần áo tím bên cạnh thì mới ôn nhu và dịu dàng hơn một chút.

-Đây là Hoàng Tử Thao thiếu gia, con trai Hoàng lão gia.

-Khỏi giới thiệu đi, họ biết ta rồi! - Tử Thao nói, đánh mắt về phía họ lè lưỡi trêu ngươi(?). 10 anh đẹp trai bị Vua khóc nhè châm chọc cũng bĩu môi mà dè bỉu lại, ngay lập tức, nhận được ánh mắt muốn đâm chém của Ngô Diệc Phàm!

-Đây là Lộc Hàm thiếu gia, con trai Lộc lão gia.

Lộc Hàm rất giống Luhan, đôi mắt to long lanh đi với hàng mi dày vong vút, cánh môi hồng ươn ướt khi đưa lưỡi ra liếm trông rất gợi tình, cánh mũi phập phồng nhè nhẹ cũng vô cùng quyến rũ, bộ quần áo tím mềm mại nổi bật trên làn da trắng mịn không tì vết. Người này trông vừa tà vừa chính, vừa đa tình vừa ngây thơ, vừa mờ ám lại vừa thuần khiết. Sức quyến rõ toả ra áp đảo, ngực nhô lên hạ xuống theo nhịp thở cũng đủ chết người. Mỗi tội người đời đồn đại, Lộc Hàm tuy quyến rũ như vậy căn bản vẫn không ai có can đảm tiến tới gần làm quen bởi hai lí do:

Một : Lộc Hàm là con Lộc gia, động đến con trai ông ấy thì hãy chuẩn bị sẵn tâm lý bị tứ mã phanh thây, sẽ có cái chết đến vô cùng nhanh chóng và thảm thiết. Ở nơi Lộc gia thống trị, có nguyên một nơi chỉ để xử lí và chôn xác những ai cả gan động tới Lộc Hàm. Thật lòng mà nói, Lộc gia còn cho chôn xác đã rất tử tế rồi, không như cách xử lí của ai kia, tức là: nguyên nhân số hai vì sao không ai có can đảm tiến tới làm quen Lộc Hàm.

Hai : đụng đến Lộc Hàm, Ngô Thế Huân nhất định dùng chính tay mình bẻ gãy tay chân người đó, chặt nhỏ người mà ném mỗi nơi một bộ phận! Đấy mới gọi là tận cùng của địa ngục.

Căn bản là người đẹp chỉ để ngắm tuyệt đối không thể có ý đồ gì hơn. Cái đẹp bao giờ mà chẳng được nâng niu cơ chứ. Hơn nữa đẹp cấp độ của Lộc Hàm, nhiều người bảo rằng, hàng ngàn hàng vạn vì sao cũng phải cúi đầu thua xa, cứ âm thầm mà ghen tị.

-Đây là Biện Bạch Hiền, con trai Biện lão gia. Bên cạnh là Phác Xán Liệt con trai Phác lão gia.

Nếu nói Lộc Hàm đẹp như cổ vật quý hiếm ngàn đời cần được nâng niu trân trọng, chỉ được ngắm không được chạm vào kẻo cậu ấy bị vấy bẩn bởi những con mắt phàm tục thì Biện Bạch Hiền là vẻ đẹp tuyệt đối đến nhìn cũng không nên. Bạch Hiền không có nét ngây thơ giống Lộc Hàm, toàn bộ thứ cậu toát ra là một vẻ mê muội say đắm bất cứ ai từ cái nhìn đầu tiên, muốn dứt mắt khỏi cậu ta quả thực khó hơn lấy can đảm chạm vào Lộc Hàm một cái. Đôi mắt đen láy đong đưa đầy ý tình, đôi môi đỏ thắm nhiều thiếu nữ phải xếp hàng ghen tị, làn da mịn màng toả sáng trong bộ quần áo tơ tằm màu vàng, quả thực nhìn vào chỉ muốn dụi mắt lại mấy lần để kiểm chứng người mình thấy là có thật hay không? Đẹp như mơ. Sao lại có thể đẹp điên đảo lòng người đến như vậy? Đặc biệt là đôi bàn tay nhỏ nhắn thon dài, không biết bao nhiêu người cố ý tiến tới gần cậu mà bị đôi bàn tay ấy bóp cổ tới chết. Giống như Lộc Hàm, Bạch Hiền cũng chịu sự bao bọc rất lớn từ gia đình và ...người tình. Phác Xán Liệt là người tình của Biện Bạch Hiền, khắp mọi ngõ ngách lớn nhỏ không ai không biết. Phác Xán Liệt đẹp như tượng tạc, từng sợi lông trên người cũng quý giá nhưng nhiều người cho rằng vẫn thua Diệc Phàm một chút bởi Diệc Phàm có khả năng lạnh lùng không biến đổi sắc mặt đến mức đáng ngạc nhiên, lúc nào trông cũng chỉ có 1 vẻ uy nghiêm bình tĩnh y như bức tượng sống, thứ duy nhất làm Diệc Phàm rối bời chỉ có thể là nước mắt của Hoàng Tử Thao. Còn Xán Liệt rất hay cười, "nụ cười làm trao đảo thế gian" là từ người ta hay dùng để miêu tả nụ cười của cậu. Người đời đồn đại vài điều sau, ai cũng nghiêm túc và kiểm lại mỗi ngày để khỏi đụng phải:

1. Nếu Phác Xác Liệt không cười, phải cách xa nghìn thước vạn dặm.
2. Nếu Ngô Diệc Phàm cười, chuẩn bị sẵn tâm lý đi chọn quan tài.
3. Muốn chết ngay tức khắc, đến tìm Ngô Thế Huân.

Ngoài ra còn có một số lời cảnh báo về vài người khác nữa. Chỉ biết trong số 12 vị công tử nào đấy thì tàn bạo nhất là Ngô Diệc Phàm, Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt tuyệt đối phải tránh xa, không được để bị vẻ bề ngoài của họ thu hút đến ngây ngốc. Không phải chỉ Ngô Diệc Phàm, Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt bảo vệ người yêu mình kĩ càng, mà ngay cả mấy mỹ nam nhân kia khi tức giận nếu có ai đụng phải cường công của họ cũng vô cùng đáng sợ. Cái này thế gian người ta dùng thuật ngữ: đánh ghen. Có lần, một công chúa băng lãnh ở một nơi xa xôi tới đây chơi, rơi vào lưới tình của Ngô Diệc Phàm cố gắng quyến rũ anh ta bằng được, chỉ vài hôm sau xác trắng bệch nổi lềnh bềnh trên sông cùng vết rạch chém lở loét không hề thương tình, nghe nói là Hoàng Tử Thao làm. Có lần, lại một kiều nữ đẹp như tiên giáng trần đem lòng thầm thương trộm nhớ con trai út của Ngô gia cố gắng cài người thu thập tin tức về cậu ấy, cuối cùng những gì thu được là cái chết của cả nhà mình, xác cả nhà trên dưới ngổn ngang chất lên nhau thành núi, ai nhìn thấy cũng vô cùng kinh hãi, nghe nói là Lộc Hàm thiếu gia ra tay. Và có lần, một tiểu yêu nào đấy xuống núi, dùng phép luật lôi kéo Phác Xán Liệt ở cùng một chỗ với mình, chỉ vài giờ sau toàn bộ gia tộc tiểu yêu trên núi chết không còn một mạng, máu đổ nhuộm đỏ cả một dòng suối, xác nào cũng không còn đầu, cả gia tộc Miêu nữ hơn trăm người đều nhận cái chết như vậy, điều này tất cả đều chắc chắn là Biện Bạch Hiền làm. Trong số 12 vị công tử nào đấy vô tình nhất vẫn là Biện Bạch Hiền, Lộc Hàm và Hoàng Tử Thao. 3 người tàn bạo nhất cùng 3 người vô tình nhất lại thành 3 cặp trời sinh không gì có thể ngăn cách. Chuyện tình của họ cũng đã lưu vào sử sách.

6 người đứng yên lặng, ánh mắt lạnh lùng quét qua người 10 người "khách", chỉ khi bắt gặp người giống y hệt mình thì mới hơi dao động khoé mi một chút. Diệc Phàm bước lên, dùng chất giọng lạnh lẽo khàn khàn nói:

-Ngô lão gia, Diệc Phàm con đây không hề ngại giết bất cứ ai ngăn cản chuyện con và Tử Thao... - anh dừng một chút, ánh mắt kiên định hơn - ... Ý con là....không-trừ-một-ai.

Ý Diệc Phàm thế nào, không ai là không hiểu rõ. Thật quá tuyệt tình!

-...Ta biết - Ngô lão gia nói - ta đâu có nói sẽ cản mấy đứa? Mấy vị lão gia ở đây cũng vậy.

-Ý cha là...? - Thế Huân nheo mắt nghi ngờ.

-Các con không ưng, được, nhưng bọn ta ưng! - khoé miệng Ngô lão gia nhếch lên.

Diệc Phàm cùng 5 người kia như đã hiểu ý, để lại một câu "vậy thì được" rồi lập tức ra khỏi phòng, ánh mắt thừa thãi cũng không dành cho bất kì ai, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

10 người kia thì lại ngơ ngơ ngác ngác, ông ta nói vậy là có ý gì? Con ông ta không ưng? Ông ta ưng? Vậy là....họ phải lấy ông ta? Nếu như thế thật...thì có phải là loạn rồi hay không? Trời đất đột nhiên như muốn nổ tung.

-Không thể như vậy được! - Kyung Soo nói, bàn tay siết chặt, cái quái quỷ gì thế này? Lấy một lão già? Có phải là cuộc đời đang rơi vào hố đen rồi hay không?

Câu nói của Kyung Soo hoàn toàn như vô tác dụng, Biện lão gia đứng lên nói một câu rất vô tình:

-Đưa về phòng đặc biệt, khi nào ta gọi thì tới!

Lệnh vừa truyền xong, các vị lão gia khác cũng lập tức đứng lên ra về. Trời cũng đã muộn, không phải lúc thích hợp để dài dòng chuyện này, hơn nữa mấy vị lão gia kia ngoài Hoàng lão gia đều đã có chút rượu, đầu óc choáng váng vì ngà ngà say nên vội vã về nghỉ ngơi.

Không thể chống cự, 10 người sau một hồi vòng vèo như lạc vào mê cung thì bị dẫn tới một căn phòng lớn xếp sẵn 12 cái giường chăn gối đen một màu, ánh đèn đỏ lập loè yếu ớt. Không khí rất bí bóc nên họ quyết định chia theo đôi ra ngoài đi dạo, nhân tiện dò la tin tức.

Đi được một hồi theo hành lang thì Chanbaek bắt gặp thấy hai bóng người một cao một thấp đứng cạnh nhau nhìn xuống mặt hồ liền nấp vào một nơi gần đấy quan sát.

Hai người đứng ven hồ chỉ yên lặng nhìn xuống mặt hồ in bóng trăng sáng tỏ, mãi một hồi lâu sau người cao hơn mới lên tiếng:

-Bạch Hiền...có gì mà lại phải suy nghĩ trầm tư như vậy?

Bạch Hiền khẽ cười, rồi thở dài một tiếng:

-Cảm thấy hơi xấu hổ một chút, cha đã già như vậy mà còn bày trò quá ư là...biến thái. Xán Liệt, làm sao họ chịu được việc đấy? Nhìn qua em cũng biết trong số họ là cũng có vài người có tình ý với nhau. Không được ở bên cạnh người mình yêu...thật sự là khổ tâm chết mất.

-Em định cản? - Xán Liệt đưa tay đặt lên hai vai Bạch Hiền, ánh mắt cả hai người đầy tâm sự nhìn nhau.

-Mấy hôm trước em đã bảo cha rồi, bảo huỷ Kí Ước đó đi nhưng cha không nghe, bảo họ có sức mạnh gì đó đặc biệt, rất cần. - Bạch Hiền ôm lấy Xán Liệt, vòng tay qua eo cậu ấy, Xán Liệt cũng nhẹ nhàng ôm lại, vòng tay rộng lớn quàng qua vai Bạch Hiền để Bạch Hiền tựa cằm vào vai mình. Hai người ôm nhau mà không nói gì nữa. Họ thừa hiểu, mấy người già kia muốn có sức mạnh là để làm gì, chắc chắn là để đánh nhau, để đi đánh chiếm các vương quốc khác, liệu lúc đó hai người họ có bị chia cách hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro