Chap 32: Chẳng phải em là đã đồng ý lấy anh rồi hay sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 32: Chẳng phải em là đã đồng ý lấy anh rồi hay sao?

Ở trong bụi rậm, Baekhyun vì nhạy cảm với hoa lá liền hắt xì một cái, Chanyeol không kịp chặn lại. Vậy là bị phát hiện mất rồi.

-Ai ở đó? Lập tức ra đây. - Xán Liệt buông Bạch Hiền hỏi vòng tay rồi nói. Chưa đầy 10 giây sau 2 người kia đã ở trước mặt họ.

-Xin lỗi đã làm phiền hai người...à tôi là Chanyeol đây là Baekhyun, mới tới đây lúc nãy chắc hai người đã biết. - Chanyeol nói mà không rời mắt khỏi Xán Liệt, sao hai người lại có thể giống nhau tới thế? Có khi ngay cả từng sợi lông mi cũng y hệt. Chỉ khác dưới ánh trăng bộ quần áo đen dài của Xán Liệt không nổi bật bằng chiếc áo khoác da nâu và quần Jean rách kiểu cách của Chanyeol. Baekhyun đứng bên cạnh nắm tay Chanyeol rất tự nhiên, hai người như mặc đồ đôi, Baekhyun cũng mặc áo da nâu và quần Jean mỗi tội là quần cậu lành lặn không có rách chỗ nào hết. Chanyeol đã từng dặn ở trước mặt người khác không được hở da thịt quá 10%, còn trước mặt Chanyeol...hở 100% cũng không sao hết!

-Tên rất khó đọc. - Bạch Hiền nhăn nhó nói, nhìn hai người kia thân mật như vậy chẳng hiểu sao lại có chút đỏ mặt. - hai người đang đi đâu? Tại sao lại phải trốn?

-À...đi dạo một chút, chẳng may nhìn thấy cũng không thể ngó lơ mà đi qua một cách vô duyên, chỉ là định khi nào hai người về chúng tôi cũng muốn ra hồ ngắm một chút, xem có gì đẹp mà đứng nhìn lâu như vậy. - Baekhyun vui vẻ trả lời, ánh mắt không biết nên đặt ở Xán Liệt giống hệt Chanyeol hay Bạch Hiền giống mình như đúc mà chỉ lướt mắt qua hai bọn họ chủ yếu là khoác tay Chanyeol chặt hơn và nhìn cậu ấy mà nói.

-Hai người...là có tình ý với nhau? - Xán Liệt nhìn ra sự thân thiết không bình thường của họ. Cậu cảm thấy có chút lạ cũng có chút hay, hai người giống hệt mình và Bạch Hiền cũng yêu nhau say đắm như vậy.

-Phải a~ - Baekhyun không chần chừ mà thừa nhận, cười rất rạng rỡ mà đáp trả, nụ cười của Baekhyun cũng vô cùng say mê lòng người, cậu cười toàn tâm toàn ý, nụ cười vui tươi hơn nụ cười băng lãnh của Bạch Hiền rất nhiều, Bạch Hiền rất ít khi cười thật sự vui vẻ.

-Mắt cậu...? - Bạch Hiền phát hiện ra điều khác thường, Baekhyun có viền mắt rất đen, còn hơi óng ánh một chút, lúc bình thường trông đã cực gây chú ý bây giờ cười lên càng nhấn mạnh vào đôi mắt thêm rạng ngời.

Chanyeol nghe thấy Bạch Hiền hỏi, liền quay ra ôm mặt Baekhyun mà phũng phịu nói:

-Chẳng phải anh đã bảo em không được kẻ mắt trước mặt người khác hay sao? Từ lúc ở khách sạn đã định nhắc nhưng em cứ chăm chú tô tô vẽ vẽ. Em không nghe lời gì hết, nếu tiếp tục như vậy càng ngày càng có nhiều người theo đuổi em, rồi sẽ có ngày em bỏ anh mà đi mất!

Baekhyun hôm nay cảm thấy Chanyeol đáng yêu lạ kì, dưới ánh trăng khuôn mặt cậu ấy càng thêm tuấn tú, mái tóc xoăn nhẹ nâu nâu bồng bềnh bắt mắt, đôi môi đỏ đầy đặn hơi cong lên cực cực cực đẹp trai nha~, bàn tay ấm áp đặt trên hai má cậu, Baekhyun thực sự bị Chanyeol quyến rũ mất rồi( đã bị từ lâu). Nhất thời quên mất xung quanh còn có người khác, liền nhón nhân, bàn tay xinh đẹp áp lên má Chanyeol kéo xuống một tẹo, hôn chụt lấy một cái, giữa nụ hôn nhanh chóng còn thoáng ý cười, hôn xong cũng nói một câu trấn an Chanchan đang giận dỗi:

-Làm sao bỏ Chanchan được, chẳng phải em là đã đồng ý lấy anh rồi hay sao?

Hai người nhìn nhau cười ngây ngốc, hai khán giả thoáng đỏ mặt trước màn tình tứ của đôi kia mà hung hắng ho một cái báo hiệu ở đây còn người, là chỗ công cộng, không phải nơi riêng tư, chú ý rating dùm cái!!!

-Xin lỗi xin lỗi haha - Chanyeol cười ngượng - nhưng hai người việc gì phải đỏ mặt dữ như vậy? Giữa những người yêu nhau chẳng phải đây là chuyện bình thường hay sao? Chả nhẽ các cậu lại chưa hôn nhau bao giờ? - thấy hai người kia dưới trời đêm mà còn đỏ mặt thấy rõ, Chanyeol liền buông lời trêu chọc, cậu chỉ định trêu thôi, ai ngờ...

-...

-Ơ....thật sự là chưa có hôn nhau sao? - Baekbaek chớp chớp đôi mắt đen láy hỏi, Chanchan ngu ngốc chạm phải nỗi đau nhà người ta rồi!

-.....

-Vậy hai người đã yêu nhau bao lâu? - Chanyeol hỏi.

-Hơn 10 năm...gì đấy - Xán Liệt vô cùng thành thực mà trả lời. Xấu hổ đến nỗi máu dồn hết lên mặt đỏ tưng bừng! Có ai muốn ăn trứng ốpla không? Mau mau đặt lên trán Phác Xán Liệt đi nào!

Baekhyun có chút choáng mà đứng không vững, yêu nhau 10 năm mà chưa có hôn nhau? Cậu cả Chanyeol 10 tháng còn chưa tới mà những gì cần làm đã làm "gần" hết, có phải 2 người kia giữ thân kĩ quá hay tại cậu dễ dãi nên bị sói Chan dụ dỗ? Có người bắt đầu tiết mục thương thân trong lòng.

-Thôi việc này dừng lại ở đây, chúng tôi về phòng, còn Bạch Hiền nếu tò mò về việc kẻ mắt hãy đến tìm tôi! - Baekhyun nói rồi kéo Chanyeol đi thẳng, hai người vừa đi vừa nói cái gì đấy, kiểu như:

-Baekbaek, em mang bút kẻ mắt theo người?

-Vật bất ly thân a!

.
.
.

Phía này, Hunhan và Xiuchen đang đi tới gần một nơi giống như đấu trường. Sân rất rộng được ánh lửa thắp sáng, tới gần nữa thì phát hiện có 6 người đang bắn cung. 4 người đứng một góc quan sát, nhận ra trong đó có 4 người đã gặp còn hai người nữa tuy chưa gặp lần nào nhưng cũng thực sự quen mắt. Ở đó có Diệc Phàm, Tử Thao, Thế Huân, Lộc Hàm và 2 người còn lại giống Xiumin và Chen y đúc.

Diệc Phàm phát hiện có khách không mời mà tới, sai người đưa họ vào nơi 6 người đang tập bắn cung. 4 người bước vào tới nơi, thì lại hoàn toàn bị họ ngó lơ như không hề tồn tại. 6 người chăm chú bắn cung, ngay cả 2 người giống Xiuchen kia khi thấy bản sao của mình cũng chẳng hề lia mắt tới nhìn thêm lần nào. Họ bắn cung rất giỏi, nhưng chuẩn xác nhất, trăm phát trăm chúng chỉ có 2 người.

-Mân Thạc, Chung Đại hai người bắn cung mà chẳng nể mặt anh em gì hết, không cho người khác cơ hội vớt vát tự trọng hay sao? - Lộc Hàm nói, tay cậu cẩn thận chỉnh lại dây cung.

Người tên Mân Thạc cười cười, bắn xong một mũi tên nữa xé đôi mũi tên cũ ở hồng tâm phía xa xa mới trả lời:

-Thế lúc đấu kiếm cậu có nhường cho tôi không Lộc Hàm? Còn dám để lại một vết sẹo trên vai tôi.

-Chuyện hồi nhỏ thôi mà, thù dai thế? - Lộc Hàm cũng bắn một mũi tên nhưng lệch một tẹo. Hạ dây cung xuống, cậu ta chạy về phía Ngô Thế Huân đang khoanh tay đứng xem, thì thầm gì đấy rất nhỏ rồi hai người ôm nhau một chút, Thế Huân khẽ cười mà hôn lên má Lộc Hàm.

-Về phòng mà tình tứ đi! - Diệc Phàm đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi, chống tay lên thái dương buông lời giễu cợt đôi trẻ kia.

-Cậu là vẫn còn lưu tình tôi nên không muốn nhìn? - Lộc Hàm quay ra không hề e ngại mà trêu trọc Diệc Phàm, trước đây, Diệc Phàm là từng có lúc mê đắm cậu. Khoé môi Lộc Hàm xinh đẹp cười cười, nhận được cái liếc xéo của Tử Thao mới thôi tủm tỉm mà tiếp tục chìm vào vòng tay rộng lớn của Ngô Thế Huân. Ngô Diệc Phàm cũng là người duy nhất mà Ngô Thế Huân tha thứ khi đụng tới Lộc Hàm.

4 người kia ngơ ngác, chẳng lẽ họ gọi mình tới đây để xem họ tình tứ chim chuột với nhau? Sehun tự nhiên như chợt nghĩ ra cái gì đấy, quay ra nhìn Luhan rồi hỏi một câu ngớ ngẩn:

-Có phải Kris đã từng thích Lulu của tớ?

Luhan nín giận, đá Sehun một cái khe khẽ vào chân rồi nói:

-Hình thức thì giống nhau nhưng tình cảm làm sao mà giống y hệt được? Có phải Oh Sehun yêu tôi quá nên đầu óc không bình thường rồi hay không? - Luhan cười cười, Lộc Hàm giống Luhan, Thế Huân giống Sehun, Diệc Phàm giống Kris, Lộc Hàm với Thế Huân yêu nhau, Sehun và Luhan yêu nhau nhưng Diệc Phàm từng thích Lộc Hàm không có nghĩa là Kris đã từng thích Luhan.

-Có lẽ~ - Sehun cười ngốc nghếch nghiêng nghiêng đầu nói, hở ra hàm răng xinh đẹp.

Phía kia 6 người nào đó đã ngồi vào một cái bàn gỗ nghỉ ngơi, 4 anh chàng của chúng ta cũng được mời về phía đó ngồi. Hơi ngập ngừng một chút, hơi đắn đo một chút nhưng rồi tất cả cũng đã ngồi quanh cái bàn gỗ đó. Mân Thạc và Chung Đại bây giờ mới tay chống cằm mà ngắm 4 người lạ mới tới, đặc biệt chăm chú vào Chen và Xiumin.

-Giới thiệu chút đi. Tôi là Thế Huân, đây là Lộc Hàm, Tử Thao, Diệc Phàm, Mân Thạc và Chung Đại. - Thế Huân nói, ánh mắt dính chặt vào 2 người có mái tóc hồng hồng.

-À...- Sehun đáp - tôi là Sehun, bên cạnh tôi là Luhan, kia là Minseok và Jong Dae.

-Gọi là Xiumin và Chen là được rồi. - Xiumin nói rồi uống một ngụm trà.

Lời qua tiếng lại một lúc chung quy là đã khá am hiểu về nhau, tuy nhiên 4 người kia chưa nói về sức mạnh đặc biệt của mình mà chỉ mờ ám bảo rằng giữ một thứ mấy vị lão gia kia muốn. Khi Tử Thao hỏi đến cái người có đôi cánh đã cứu cậu đâu họ cũng chỉ à ừ bảo rằng mỗi Kris là khác người có cái đó và hiện tại đang bận không có đến được . Lại nói chuyện thêm một lúc nữa chủ để bắn cung được lôi ra:

-Các cậu bắn cung rất giỏi, tôi cũng muốn thử, có được không? - Luhan hỏi.

Lộc Hàm cười khẩy, đáp lại:

-Khó lắm đấy, trông cậu mỏng manh như vậy chắc gì đã giữ chắc được dây cung?

Cảm thấy bị xúc phạm, Luhan bặm môi cau mày giận giữ nói trả:

-Tôi với cậu trông y hệt nhau vậy tôi không hiểu cậu bảo tôi mỏng manh chỗ nào? Muốn đấu một ván không?

Sehun có chút bất ngờ, Luhan quả đúng là nội công thâm hậu võ vẽ đầy mình nhưng bắn cung là cần kĩ năng cao mà cậu thì chưa bao giờ thấy Luhan nhắc tới vấn đề này cả. Cậu khẽ nắm lấy tay Luhan ý rằng đừng chấp người ta nhưng Luhan bướng bỉnh vùng vằng bỏ đến chỗ bắn cung, Lộc Hàm cứ thế chấp thuận thách đấu.

Có 8 người yên lặng quan sát 2 người giống y hệt nhau chuẩn bị đấu đá một mất một còn. Thế Huân chẳng chút lo lắng, cậu nhìn vào cách Luhan cầm cung rồi tư thế đứng đã ngấm ngầm khẳng định Lộc Hàm thắng đến 99,9%. Lộc Hàm luyện cung từ nhỏ tuy độ chuyên nghiệp chưa thể bằng Mân Thạc và Chung Đại nhưng cũng là không thể xem thường, đặc biệt đối với người nghiệp dư như Luhan, muốn thắng quả thật rất dễ dàng. Rất tự tin vào người yêu của mình nên có người hứng chí nói:

-Cậu kia chắc chắn sẽ thua Lộc Hàm của tôi.

Máu nóng dồn lên não khiến Sehun có tí bực mình mà đáp trả:

-Muốn cá cược không? - máu cờ bạc của đôi HunHan cực lớn, đi tới đâu cũng có thể giở món này ra. Căn bản tại chưa bao giờ nếm trải mùi thua cuộc nên chưa thấy điểm dừng!

-Được! - Thế Huân đồng ý - nếu Lộc Hàm thua tôi sẽ làm bất kì việc gì cậu muốn!

-Vậy đi. - Sehun cười, cậu nhìn ra phía Luhan, nhận được cái nháy mắt của người yêu thì lập tức hiểu ý nên cũng nháy lại rồi yên lặng quan sát.
Mỗi người sẽ bắn 3 mũi tên, ai bắn được gần tâm, tức là nhiều điểm hơn người đó thắng. Lộc Hàm bắn trước, tư thế rất chuẩn, lực căng dây cung vừa phải, ngắm bắn chính xác, mũi tên thứ nhất xé gió bay đi.

"Phập"

Mũi tên gần trúng hồng tâm, kết quả không quá hoàn hảo nhưng cũng không tệ chút nào. Lộc Hàm ghi 9 điểm.

Đến lượt Luhan, cánh tay cầm mũi tên còn hơi run run, cậu dùng hết sức lực mà bắn một phát. Khi mũi tên đâm vào tấm bia cũng là lúc có ai đấy vô cùng xấu hổ và thất vọng. Luhan ghi 5 điểm!

Lộc Hàm thích chí cười khẩy, tâm trạng vui lên trông thấy, quay sang nhìn Luhan với ánh mắt xem thường rồi chuẩn bị bắn mũi tên tiếp theo. Luhan vô cùng bực tức mà lườm người kia tới lác mắt, để rồi xem còn cười được bao lâu. Lộc Hàm giương cung tên lên, cố gắng nhắm bắn thật chuẩn xác, trời khe khẽ có thêm chút gió nhưng không hề ảnh hưởng đến mũi tên sắp bắn ra của cậu mà còn làm cho dáng vẻ cậu càng thêm mê đắm lòng người. Tuy vậy, vẻ đẹp mê đắm ấy không giữ được bao lâu, khuôn mặt rạng rỡ của Lộc Hàm chợt biến sắc, tối sầm lại. Mũi tên cậu bắn rất chuẩn xác nhưng hướng bay vô cùng vô lý, thậm chí mũi tên ấy chẳng hề lưu luyến tấm bia chút nào mà bay về đâu đấy không rõ. Quay sang nhìn Luhan thì Lộc Hàm chỉ thấy một nụ cười vô cùng hiểm độc...

Luhan bắn tiếp phát thứ hai, điểm số chả cải thiện được là mấy, 6 điểm! Bắn xong thì liền nhìn ra hướng Sehun ngồi giơ ngón tay cái lên cười rạng rỡ. Lộc Hàm vô cùng cay cú, quay sang nhìn Thế Huân cũng thấy sắc mặt người yêu mình cũng vô cùng không tốt nhưng vẫn cười cười ủng hộ mình.

Mũi tên cuối cùng, Lộc Hàm tập trung tư tưởng, dồn hết kinh nghiệm vốn có mà bắn một cách tốt nhất có thể. Mũi tên bay đi vun vút theo một đường thẳng hướng đến hồng tâm...thế nhưng mà có cái gì đấy rất kì lạ xảy ra, khi chỉ còn cách tấm bia một chút nữa thôi, mũi tên đổi hướng lao đến phần chỉ có 2 điểm mà cắm vào! Cơn bực tức như đến đỉnh điểm, Lộc Hàm khẽ rít lên mà căm phẫn nhìn Luhan thờ ơ bắn mũi tên tiếp theo. Mũi tên của Luhan ung dung cắm vào ô 3 điểm.

Vậy là Luhan - Đầu gấu Bắc Kinh chiến thắng vô cùng "VẺ VANG"!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro