Chap 4: "Tôi không quan tâm cậu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 4: "Tôi không quan tâm cậu"




6h kém vài phút, Suho, Lay, Xiu Min và Chen đã ra "sân" bắt đầu chuẩn bị cho tiệc nướng. Một lúc sau thì Lu Han và Kyung Soo cũng tới.


Đúng 6h, mọi thứ được bày ra ngăn nắp, vì đông người nên lượng thức ăn cũng không hề nhỏ hơn nữa sáng nay còn có cậu da đen nhỏ nhẹ báo cáo rằng một mình có thể ăn hết suất của 7-8 người. Toàn thịt bò Hàn Quốc và hải sản hảo hạng. Tiếng thịt xèo xèo bắt đầu được 1-2 phút thì có thêm vài người chạy tới, đến lúc cả khu Magic Land tràn ngập mùi thơm nức của thịt bò và bơ thì 12 anh chàng cũng đã tụ hợp đầy đủ. Họ thay nhau nấu nấu nướng nướng rồi bày bàn ăn.

Tới lúc xong xuôi tất cả. Có một giọng nói trầm nhất vang lên báo hiệu 1 điều mà ai cũng thừa biết :

-Giờ ăn đến rồi, thịt đã có rồi. Ngồi ăn thôi. Ngồi ăn thôi. Hihiihiihahaa

-Này! Tôi không cho cậu ăn nhiều thịt bò đâu, thịt bò là của nhà tôi đó! - Baekhyun vênh mặt tuyên bố.

-Sáng nay cậu làm mình bẽ mặt giữa lớp vậy chưa đủ sao hả Bacon???...híc ...- Chan Yeol tự nhiên đổi giọng nũng nịu hờn dỗi

-Thôi cậu ăn dùm tôi và cất cái giọng đấy đi. Tôi chưa ăn gì mà nghe xong đã muốn ói! - tiếp tục khẩu chiến.

-Mình sẽ ăn thật ngon miệng hihii.

Gì chứ nhắc tới ăn là Chan Yeol cực kì nghiêm túc, làm đủ mọi cách, giở mọi thủ đoạn cũng phải ăn cho bằng được thứ mình muốn!

Họ ngồi quây quanh 2 bàn ăn lớn ghép vào nhau. Như chợt nhớ ra gì đó Sehun chạy vụt vào trong nhà, Jong In cũng đứng dậy mở chút nhạc. Đợi Sehun ra, tay cầm theo 2 chai trà sữa lớn, một chai đặt ở chỗ của mình,một trai đẩy về phía Luhan đang ngồi. Mọi người lại bật chế độ Kyung Soo face lên mà nhìn Sehun. Cậu cười ngượng 1 chút rồi biện minh:

-Sáng nay Luhan giúp mình qua đường mình chỉ cảm ơn thôi mà. Với lại mình không thích uống đồ có ga mọi người mua, chỉ uống được trà sữa thôi. Nếu mọi người muốn thì cũng có thể...

-THÔI KHỎI ĐI! - mấy cái mồm đồng thanh chặn họng Sehun. Có vẻ như hôm nay cậu bị nhảy vào mồm hơi nhiều nhỉ?

Họ bắt đầu tập trung ăn uống với một tốc độ chóng mặt hay người ta còn dùng thuật ngữ "ăn như vũ bão". Các đĩa thịt khủng lồ dần bốc hơi nhanh chóng, vậy là lại phải tiếp tục nướng thôi. Kyung soo đứng dậy ra vỉ nướng gần nhất loay hoay mãi:

-Mọi người à~ lửa tắt mất rồi phải sao đây? Ọ.Ọ

-Vỉ nướng bên này vẫn được nè để nướng bên này trước,ai ra giúp Kyung soo bên đó đi - XiuMin từ hướng đối diện nói với sang.

Vậy là có 2 vỉ nướng hoạt động hết công suất để phục vụ 12 miệng ăn. Jong In đứng dậy đi tới chỗ Kyung Soo giúp nhưng cậu cũng bó tay không làm sao cho lửa lớn hơn được. Phải rồi, cậu chỉ giỏi nhảy với ăn thôi chứ có giỏi làm mấy cái khỉ này bao giờ đâu. Mà hiện tại ở đây toàn mấy công tử ăn sung mặc sướng có người phục vụ suốt ngày, liệu cái vỉ nướng có được cứu không đây?

Thấy Kyung soo và Jong In cứu chữa cái vỉ nướng Tao áy náy nói:


-Tubuxii Dyo ah~ Mình chỉ biết múa võ thôi không thể sửa chữa cái gì được hết á~

-Tôi cũng thế luôn! Đứng im cho người khác ngắm tôi còn làm được chứ sửa chữa thì dẹp luôn cho nhanh - Kris gege ngừng miệng ăn mà nói với biểu cảm "mong cậu thông cảm cho model tài năng này".

Nói xong 2 con người vô tâm đó quay đi thì thầm to nhỏ với nhau. Chan Yeol đang ăn uống say sưa mà hết đồ ăn cũng mất hứng lắm, cậu cũng chạy tới chỗ Kyung Soo xem mình có thể giúp gì được không hay ít ra là mong cậu không làm hỏng thêm cái gì! Lật đật lật đật chạy tới đứng kế bên Kyung Soo.

-Cậu biết sửa cái này hả? O.O

-À..Tớ thấy nó nhiều rồi! - cười cười

-Tức là cậu thấy người ta sửa ý hả? O.O

-À...không..hê hê...đi ăn nhiều thì thấy thôi chứ còn hỏng thì đây là lần đầu tiên thấy đó hehe. Cậu tránh ra tớ xem 1 chút.

Kyung Soo bước lùi vài bước, lưng bỗng chạm phải cái gì đấy cậu liền quay lại thì mắt chạm phải ngực Jong In :

-O.O cậu đứng đây nãy giờ hả? - Kyung Soo hỏi.

-Mắt to vậy mà không thấy mình sao?

Chợt có tiếng vô duyên gần đấy thêm nếm vào:

-Tôi nghĩ tại cậu ẩn mình trong bóng tối giỏi quá, da cậu đó, cậu nên mặc áo vào thì hơn haha -chủ nhân của câu nói này không phải ai khác chính là Sehun, cậu vừa hút sữa vừa nói, xong còn vén tay áo lên tận sát nách ở để chứng tỏ rõ cái sự khác biệt giữa 2 làn da. Cười cười thêm 1 chút rồi cậu cũng quay lại về bàn ăn. Jong In đang vừa tức vừa ngượng chẳng biết làm gì thì cậu bạn nhỏ nhắn tóc đỏ nói:

-Mình không thấy cậu đen đâu. Bình thường thôi mà. Tại mình không hay chú ý xung quanh. Xin lỗi cậu~

-Cậu không thấy mình đen thật ý hả??? - Jong In ngạc nhiên.

-Ơ thì...- vừa nói Kyung Soo vừa đưa tay lên luồn qua tóc và vuốt ngược ra sau,cậu không vuốt keo nên tóc đang rủ xuống trán,ánh mắt dò xét nhìn Jong In một lượt từ chân lên đầu, điểm dừng là khuôn mặt của Jong In,Kyung soo nói tiếp:

-Không! Mình hoàn toàn thấy cậu không đen chút nào! Thật đó!

-Cảm ơn hehe! Mình không thích bị nói là đen chút nào hết~ - Jong in đưa tay lên xoa đầu Kyung Soo và cảm ơn cậu với giọng nũng nịu.Thật ra cái hành động đưa tay vuốt tóc lúc nãy của Kyung Soo đã làm cậu có chút khó thở

Kyung Soo bị xoa đầu đã lần thứ 2 trong ngày. Cậu tự hỏi đây là thói quen của những người cao sao? Xoa đầu những người nhỏ bé hơn họ? Nhưng cậu tự cảm thấy cái xoa đầu tối nay nhẹ nhàng và có chút dễ chấp nhận hơn so với cái xoa đầu nghịch ngợm của Chan Yeol.

Ôi Chan Yeol.! Không thể quên mất Channie của chúng ta ở bên vỉ nướng được. Ơ nhưng cậu đã làm cho cái vỉ nướng "sống lại" từ lúc nào rồi!

-Oa oa oaa! Cậu giỏi thật Chan Yeol àh~ Cậu làm thế nào hay vậy? - Chen mồm to từ đâu xuất hiện.

-Ơ.. Mình cũng chưa kịp làm gì. Mình chỉ đứng nhìn một lúc rồi nói chuyện với đống than nướng - Chanyeol gãi gãi đầu

-Cậu nói chuyện với than á? Nói gì vậy? - Lay đang ngồi ở bàn ăn cũng hóng hớt.

-Mình bảo "Này, Cháy lên cho Đại Ca còn ăn tiếp" hê hê - vừa nói Chan Yeol vừa diễn tả lại hành động của chính mình,cái hành động cau mày chun mũi giả vờ cute ngón tay thì chỉ chỏ vào đống than đang cháy lớn dần.

-Thật sao? Vậy là được hả? Daeeebak! - Luhan im re từ lúc nhận được chai sữa của ai đấy đến giờ mới nói được 1 câu.

-Cậu ta ăn may thôi! Mấy cậu vậy cũng khen sao?

-Ya Baekhyun! Từ lúc mình nói là lửa từ từ cháy lên thật mà! Biết thế quay video clip lại! Chắc mình là thiên tài quá hahahaa

-Phát ghê! - Baekhyun phát biểu câu cuối rồi bĩu môi ngoảnh mặt ra chỗ khác tỏ vẻ sang chảnh không quan tâm!

12 người cùng cười nói vui vẻ liên tục ăn và nướng, nướng rồi lại ăn!

Đột nhiên Luhan chợt thấy khó chịu trong người. Cậu xem xét lại đồ ăn trong bát của mình nghĩ thầm chắc lúc nãy mải nói chuyện không để ý mà gắp nhầm phải đồ hải sản gì đấy! Luhan bị dị ứng hải sản mà. Mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng, tay chân hơi run rẩy, đứng dậy và chạy vào trong nhà tìm thuốc, cơn khó thở ập đến khiến mọi cử động của cậu trở nên khó khăn. Có một bóng lớn chạy vào bật tung cửa nhà Luhan:

-Ya! Nhóc con cậu bị sao thế? - một giọng lo lắng vang lên

-Ừm...a....tôi...dị ứng hải sản - nói xong câu Luhan cứ thở dốc liên hồi rồi sau đó lại chuyển sang sự bí bóc vì thiếu Oxi. Rất khó cho cậu hít thở bằng mũi, cậu phải dùng cả miệng mà hô hấp để thu được chút Oxi vào phổi mình.Oxi kìa Oxi kìa! Mũi mũi miệng miệng mau hít đi em!!

Sehun chạy vào trong bếp và thấy quái lạ là căn nhà bên ngoài đã giống nhau bên trong cũng giống y hệt chỉ khác một số nội thất nho nhỏ. Nhưng bỏ qua sự kì lạ này trước đã, cậu nhanh chóng tìm thấy tủ thuốc cũng đặt ở vị trí giống nhà mình nhưng lại chẳng biết cái nào mới là thuốc của Luhan nên Sehun cứ thế vơ hết ra ngoài rồi rót vội cốc nước mang ra chỗ Luhan đang ngồi. Luhan chỉ cho Sehun thuốc của cậu rồi Sehun giúp cậu uống thuốc. Thuốc vừa vào người thì Luhan cũng đỡ đi nhanh chóng, vài phút sau tỉnh táo lại và điều hoà được nhịp thở thì đã thấy mọi người đứng vây xung quanh mình với bộ mặt lo lắng.

-Xin lỗi tại mình mà mọi người mất vui...- Luhan áy náy

-Cậu không sao là may rồi - Kris nói

-Mọi người rất lo cho cậu đó, nhất là anh bạn này - Lay vừa nói vừa chỉ vào Sehun.

-Nhóc ổn rồi chứ? - Sehun nói với chút ngượng ngập vì vừa bị chỉ điểm.

-Ừm. Bây giờ ổn rồi. Tại bất cẩn thôi. Cảm ơn cậu nhé! - Luhan vừa cảm ơn vừa kèm tặng một nụ cười kẹo ngọt chết người cho cậu thanh niên đang sắp chết vì xấu hổ kia.

Cảm thấy sắp ngượng đến mức khó kiểm soát, Sehun vội đánh lạc chủ đề sang vấn đề khác:

-À...Nhà của mọi người..bên trong cũng giống như này sao?

Mọi người thay nhau đáp:

-Ồh~ Kì lạ thật! Nhà mình y hệt ở đây luôn đó!

-Mình còn tưởng mình đang đứng trong nhà mình chứ!

-Nhà mình thì chỉ có thêm mấy bức tranh.

-Có đi nhầm vào đây chắc cũng phải lâu lâu mới nhận ra đây không phải nhà mình!

Họ lại tiếp tục cười nói vui vẻ, trêu chọc nhau 1 lúc trong phòng bếp nhà Luhan. Chợt nhớ ra đống ngoài sân chưa ai dọn thì lại lóc cóc rồng rắn đi ra ngoài. Mỗi người làm một chút nên việc dọn dẹp nhanh chóng được giải quyết êm đẹp! Lần đầu tiên cảm thấy may mắn khi đông người và đương nhiên lúc họ cảm thấy không may mắn nhất là lúc ăn, tranh giành nhau mệt lắm chứ bộ. Đứa nào công phu dùng đũa không thâm hậu là chỉ có chấp nhận bị bỏ đói.

Dọn dẹp xong ai về nhà nấy. Hôm nay 12 anh chàng còn có làm thêm được 1 việc có ích nữa đó là "đặt tên nhóm". Họ tự gọi mình là EXO vì sau khi thấy cạnh cửa nhà mỗi người đều có 1 hình lục giác y như nhau nên Chanyeol đã nghĩ ra cái tên này cùng logo nhóm và được toàn thể "anh em" phê duyệt.

Cũng đã trễ,12 chàng trai phải ngủ sớm để mai còn dậy đi học. Đến để đối mặt với các bạn nữ/nam sinh trong tình trạng sức khoẻ và khuôn mặt tốt đẹp nhất có thể, không thể mất hình tượng được! Chỉ 1 ngày thôi mà đã lây bệnh "làm màu" của Kris lên level này rồi cơ đấy!


Đèn thì đã tắt nhưng có vài nhân vật vẫn còn thao thức chằn chọc mãi, vài người thì lại đang tí tách nhắn tin hay Line hay Viber hay Kakao Talk gì đó rồi khúc khích cười!

001-002:

Yixing: Hôm nay cảm ơn cậu nhiều nhé. Bằng tuổi mà cậu cư xử như ông cụ non vậy. kkkk

Suho: Gì chứ. Vừa đấm vừa xoa tôi sao?

Yixing: nu nu nuu~. Tớ ko có đấm. Tớ chỉ xoa thôi *xoaxoa* chiuchiu~

~~sau đây là những tin nhắn rất sến để bảo vệ đám lông tay lông chân của reader không bị dựng lên Au sẽ không tiết lộ~~

...blablabla....

003-004:

Tao: Tôi thích xe của anh!~~
Kris: Ai?
Tao: 003
Kris: Sao cậu mò đâu ra số tôi vậy?
Tao: Google
Kris: Có sao??
Tao: Ko! Đồ ngớ ngẩn! Lúc nãy cậu để máy trên bàn nên tôi tự lấy nháy sang.
Kris: Nhưng tôi để mã mà?
Tao: Thời nào rồi mà còn để ngày sinh nhật làm mã điện thoại?
Kris: Sao cậu biết sinh nhật tôi?
Tao: Google ...

............*chí choé* *chí choé*

005-006: đã chìm vào giấc ngủ. Quả là các bé ngoan của xóm ^.^

007:

-Ngủ chưa nhóc? Uống trà sữa chưa?
.
.
.
Nhắn tin đấy cho hàng xóm đối diện từ lúc tắm xong, Sehun nằm chắn chê mê mỏi mà mới nhận được tin nhắn trả lời:

-Chưa...tôi chưa có uống,mai sẽ thử. Cậu ngủ đi. Tôi ngủ đây. Chúc ngủ ngon. Mai gặp lại ^^

-Ừm! - Sehun uể oải rep tin và trong lòng không khỏi thắc mắc "Sao cậu ấy có vẻ tránh mình?? Liệu mai có dẫn mình qua đường nữa không? Híc.."

Một lúc sau từ ngôi nhà số 1 đến số 10 đã tối đèn và dìm vào giấc ngủ. Trong khi đấy:

House 011: có người vẫn đang nằm tự kỉ nói chuyện một mình. Cuộn mình trong chăn với tư thế con tôm, Baekhyun ôm 1 con Bò bông to gần bằng người rồi càm nhàm với nó:

-Hôm nay chả vui gì hết Bacon àhh~

-...

-Hôm anh rất khó chịu đấy Bacon biết không? Bacon biết chứ? Bacon hiểu anh chứ??

-...

-Aizzz cái tên ChanYeol đáng ghét đó!! Cả con bé Baek myy! Muốn cào mặt cả 2 đứa ra quá đii!!- Nói dứt lời là cào liền, Baekhyun đưa tay cào cấu vào Bacon đáng thương rồi chợt dừng hình khựng luôn lại, đưa Bacon lên cao trước mặt mình.

-Aaaaaa! Anh đã làm gì với Bacon của mình thế này! Anh xin lỗi xin lỗi xin lỗii~ huhu

3 giây im lặng 3.....2....1

-Không được rồi! Không được rồi! Không thể chờ đến sáng mai được! Quyết định vậy đi! Muốn nhịn nhưng không có nổi mẹ ơi huhu Phải đi vệ sinh khẩn cấp thôi!! >.< - Baekhyun tung chăn nhảy ra khỏi giường và bật đèn phòng ngủ. Đúng lúc đấy nhà đối diện cũng sáng đèn. Cái mặt thằng hàng xóm đáng ghét đang hiện ra trước mắt Baekhyun. Cửa sổ phòng ngủ của hai nhà đối diện nhau sao?(Nhà nào cũng thế hết á~~)


Chan thấy Baek liền đưa tay lên vẫy vẫy. Baek lập tức quay đi rồi mất khỏi tầm mắt Chan.

"Cậu ý ghét mình vậy à?" ChanYeol ngơ ngẩn đứng trước cửa sổ và đặt tay lên tấm kính cửa. Như bị ai đấy thức tỉnh cậu liền lục tung ngăn kéo tìm tìm gì đó.


Baekhyun đây rồi! Baek đang đứng khoanh tay trước cửa sổ phòng mình sau khi mất tích đi đâu mấy chục giây. Chan Yeol giơ tay ra hiệu cho Baekyun nhìn mình rồi giơ một tập A3 cỡ lớn trên có nguệch ngoặc mấy chữ bằng bút màu:

"Baekie ghét tớ à?" - Baekhyun đọc xong không có động tĩnh gì.

"Thấy tớ liền phải chạy ra chỗ khác vậy sao Baekie?" -ChanYeol lật tiếp tập giấy vẽ.

"Baekie ah~ Mình làm cậu khó chịu lắm hả? T.T" - lại lật

"Xin lỗi...Baekhyun"

Tờ cuối cùng mà Chan Yeol viết rồi. Cậu không thấy Baekhyun có phải ứng gì liền cúi gầm mặt tỏ vẻ thất vọng.


Tại bên đối diện, Baekhyun đang ở trong trạng thái "D.O" vì vừa đọc được câu cuối cùng của Chanyeol. "Gì chứ? Đang Baekie ngọt xớt xong lại Baekhyun? Đùa chắc? Có cái gì đấy cứ khó chịu!! Mà cái thằng Chan Tửng đấy trí tưởng tượng hình như không có giới hạn". Độc thoại nột tâm xong Baekhyun giơ bàn tay phải lên về phía cửa sổ đối diện bảo ChanYeol chờ đã, rồi cậu cũng vớ lấy giấy bút tô tô vẽ vẽ.


"Tôi vừa đi vệ sinh" - Baekhyun lật giấy của mình với bộ mặt tỉnh bơ

"Cậu nghĩ vừa thôi"

"Tôi không ghét hay khó chịu về cậu"

Sau khi Baekhyun lật liên tiếp, ChanYeol đọc được dòng chữ đấy hình như đã tưng tửng trở lại nhưng tâm trạng lập tức trùng xuống khi đọc được trang mới Baekhyun vừa lật:

"Tôi không quan tâm cậu"

Có chút bực mình Chan Yeol viết chữ "OK" to đùng đỏ chót giơ lên dính chặt cả chữ cả mặt mình vào kính cửa sổ rồi ngoảnh mông phi lên giường, vỗ tay "bụp" một cái đèn tắt lập tức. Trong phòng ChanYeol giờ chỉ còn ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ cạnh giường, không đủ để người đối diện thấy bất kì thứ gì trong phòng.

Baekhyun sững sờ nhìn thằng hàng xóm dám kiêu chảnh lại mình liền lẩm bẩm như 1 ông già:

-Aaa sao cái cái thằng đó lại có kiểu đèn tự động mới của công ty ba mình?? Mình còn chưa kịp lắp nữa! Đáng ghét!!! THẬT LÀ TỨC KHÔNG NGỦ NỔI!!!

(TBC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro