Chap 57: Tuân thủ nguyên tắc kế hoạch!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luhan đang nằm giữa một cái vườn hoa rất là lớn, buồn chán lại ngắt một bông hoa nho nhỏ nhiều cánh màu vàng ở ngay bên cạnh, bắt đầu dựt từng cánh hoa:

-Yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu, không yêu...

Ba phút sau.

-Không yêu, yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu, không yêu...

????

!!!!!

Luhan bực mình nhìn bông hoa nhỏ trên tay, sao nhiều cánh quá vậy dựt hoài không hết?!

Lập tức vứt bỏ!

Lại nằm xuống giữa vườn hoa ngắm trời ngắm đất cảm thán cho cái cuộc đời đen đủi của mình! Sáng nay lúc Oh Sehun vừa mới bước ra khỏi cửa khách sạn để mua đồ ăn thì chả hiểu sao lại rất nhanh chóng trở về, sau đó gây sự cãi nhau một trận, lúc Luhan bị cho vào bao tải đựng ximăng-cốt thép vác tới đây thì mới nhận ra đấy căn bản không phải là Oh Sehun thật. Ắt hẳn ở nơi kia Oh Sehun cũng đang loạn lên đi tìm rồi cũng nên!

Buồn bực thở dài một cái~~~~~~

Người yêu đẹp trai của tôi đang ở nơi nào?

Có bị lừa gạt như mình không nhỉ?

Nhớ nhớ nhớ nhớ nhớ nhớ lắm rồi đó~

Luhan nghiêng người, nhìn ra xa xa thấy Byun Baekhyun đang đứng trên một mỏm đá, hai tay giơ cao lên trời trông hơi ngu một tẹo, trên tay là cái điện thoại. Byun Baekhyun nghiêng sang bên phải, sau đó lại nghiêng sang bên trái, nhón nhón chân ngắn lên cao, cuối cùng lại nghiêng ngả thêm một hồi nữa, lập tức có hậu quả là bị ngã oạch xuống nền đất!

Cậu ấy đã ngã này là lần thứ 27 rồi! Không ngờ Byun Baekhyun lại kiên trì đến thế!

Ở gần mỏm đá, Byun Baekhyun xoa mông nhỏ, ngúng nguẩy khó khăn đứng dậy, gạt nước mắt ngắn dài, cố gắng leo lên mỏm đá cao lần nữa!

Huhuhu nhất định phải gọi được cho Chanchan của mình!

Park Chanyeol không thấy mình sẽ vô cùng lo lắng!

Nhưng vì sao nửa vạch sóng điện thoại cũng không có vậy?!

Đây là nơi quỷ quái nào?!

Luhan đau lòng nhìn Baekhyun nãy giờ nhưng không có cách nào ngăn cản cậu ấy. Lại quay sang hướng khác, Tao đang cố gắng đá đấm vào không trung, rất quyết tâm muốn phá cái gì đấy.

Luhan hắng giọng, hét lớn:

-Tiểu Đào!! Sẽ bị thương đó!

Tao liền ngồi sụp xuống, chán nản dựa vào không trung.

Đó là những bức tường gần như vô hình, nó giống như một thứ ánh sáng xanh nhạt chia cắt 6 người bọn họ thành 6 khu nhỏ giữa vườn hoa, chỉ có thể nhìn thấy nhau mà không cách nào đi sang được chỗ của nhau.

6 người là có Luhan, Baekhyun, Tao, Jong In, Kyung Soo, Yixing.

Từ trên cao nhìn xuống khu vườn, 6 khu nhỏ hình vuông bị chia rất đều, mỗi người một ô tuy gần mà xa.

Jong In tựa lưng đối lưng với Kyung Soo, hai tấm lưng bị ngăn cách bởi bức tường xanh trong suốt, ai trông vào cũng cực kì đau lòng. Khoảng cách gần như vậy mà không thể chạm tới nhau.

Yixing yên lặng nhắm mắt ngồi tựa vào bức tường trấn tĩnh bản thân.

Ở đây sức mạnh của bọn họ hoàn toàn không khai triển được, chính vì thế mà ai cũng bất lực chỉ còn biết chờ đợi.

Byun Baekhyun sau khi leo chèo lên mỏm đá rồi liên tiếp bị ngã cuối cùng cũng mệt mỏi mà bỏ cuộc, 56 lần trèo, 56 lần ngã, 56 lần thất bại! Khoé mắt đỏ hồng, Baekhyun bặm môi cam chịu kiếp không thể liên lạc được với người yêu! Tự nhiên bị bắt cóc tới nơi này thật là khó chịu! Những người khác cũng chung cảnh ngộ.

Đột nhiên Yixing kêu lên:

-Có cái gì kìa!

5 người còn lại nhìn lên trên tay hướng Yixing chỉ, sau đó liền thấy mấy con gì đó đang bay bay.

Sau khi đồng loạt "nhìn rõ" đó là "mấy con gì", 6 người đồng loạt cau mày!

Kia là cái con gì vậy?!

Từ điển động vật chắc chắn không có tên nó đi?!

Chúng trông như những con mèo nhưng kích cỡ phải bằng con sư tử, lông nó thì lại có vằn như con báo, có cánh y hệt con chim. Khoa học chứng minh có loài động vật này tồn tại sao?

Một con chim-mèo-sư-tử-báo bay xuống, nhảy vào cái "lồng" có Yixing!

Này này này nhe răng như vậy chắc không phải để cắn người đâu đúng không?!

Bây giờ mới nhìn kĩ con chim-mèo-sư-tử-báo này tuyệt đối không phải là chim-mèo-sư-tử-báo mà phải là chim-mèo-sư-tử-báo-voi-tê-giác-ngựa! Bởi vì nó có hai cái ngà nhỏ hai bên miệng y như con voi, có sừng trên đầu y như tê giác còn đuôi thì lắm lông y như con ngựa!

Dị thú chim-mèo-sư-tử-báo-voi-tê-giác-ngựa nhe răng, lè lưỡi, nước miếng nhỏ giọt tiến tới bên Yixing. Yixing mặt cắt không còn giọt máu lui vào góc tường, hiện tại mình sắp trở thành bữa ăn dinh dưỡng cho loài vật kia sao?!

5 người còn lại cũng kinh hồn khiếp vía đứng ở chỗ của mình, làm thế nào cũng không chạy được sang tới chỗ Yixing.

Cái loài vật kia...nó...nó mà thật sự ăn thịt Zhang Yixing thì phải làm sao bây giờ?! Mà trên trời còn 2 con nữa cũng đang bay bay, không biết nạn nhân tiếp theo là ai?!

.

.

.

Ở bên này, Chanyeol vừa tạm biệt 3 người bạn cùng kế hoạch thì khi trở về phòng đã thấy "Baekhyun" ngồi ở trong phòng.

Byun Baekhyun này thấy Chanyeol vào thì chợt cười cười, nhe răng nói:

-Anh đi đâu về thế?

Park Chanyeol kì quái nhìn con người đang quấn lấy tay mình này, nhưng vì tương lai và kế hoạch đã bàn với mấy người kia nên đành nuốt cơn giận xuống, phải tuân thủ nguyên tắc kế hoạch đã định, nén giọng nhàn nhã đáp lại:

-Anh đi tìm em thôi, em hết giận rồi sao?

"Byun Baekhyun" cười ngọt ngào, gật gật đầu:

-Lúc nãy em sai, anh cũng đừng giận~ - chu mỏ tiến tới.

Sau đó Park Chanyeol bị Baekhyun verson giả hôn má...

Hai tay Park Chanyeol siết chặt! Nếu không phải vì Baekhyun thật thì tên Baekhyun giả này nhất định sẽ bị đấm lệch hàm! Đúng thế! Cho dù ngoại hình có giống Baekhyun đến mấy nhưng nếu không phải là Byun Baekhyun thật thì nhất định sẽ bị ăn đòn!

Chanyeol ái ngại miễn cưỡng xoa đầu ai kia rồi gỡ tay "Baekhyun" ra, chạy biến vào phòng vệ sinh nhắn tin. Nếu là Baekhyun thật thì nhất định nhân cơ hội này phải đè ra ôm hôn một phen nhưng trời đất ạ đây lại là Verson không chính chủ mới đau!

Park Chanyeol mở điện thoại ra đã thấy 2 tin nhắn mới:

Hun Bubble: ["Luhan" đang gọt hoa quả!]

Myeon Đại gia: ["Yixing" vừa đòi ăn cơm thịt bò!]

Sau đó điện thoại rung, tin nhắn mới tới:

Kris Đại Ca: ["Tao" vừa về phòng, hiện giờ mới lăn vào phòng ngủ]

Park Chanyeol nhìn tin nhắn của anh em mà đồng cảm, mếu máo nhắn một tin:

["Byun Baekhyun" mới hôn má tui nè..."Phê" không cần tỉnh luôn...]

Anh em rất nhanh chóng nhắn lại:

Hun Bubble: [R.I.P]

Myeon Đại gia: [Ăn ở cả]

Kris Đại ca: [Tin này khi nào Baekhyun thật về thì cho cậu ấy xem!]

Park Chanyeol nhanh chóng xa xầm mặt mũi. Mẹ kiếp! Cả lũ gặp hoạ mà sao mỗi mình là đen đủi nhất thế?!

"Byun Baekhyun" ở bên ngoài chợt gõ cửa nhà vệ sinh, nhẹ giọng hỏi:

-Chanyeol~ anh có muốn ra ngoài đi dạo không? Đi bồi dưỡng tình cảm của chúng ta nha~

Park Chanyeol tựa lưng vào tường nhà vệ sinh thở dốc!

Lập tức muốn chửi bậy một chút!

Mẹ nó! Lại còn bồi dưỡng tình cảm?!

Số mình ắt hẳn số con rệp ghẻ đi? Sao đen đủi quá vậy?!

Sau 10 giây trấn an tinh thần, Park Chanyeol nghẹn giọng nói:

-Anh...anh...anh đang..........táo bón! Em đợi một chút!

Trong lúc luẩn quẩn thế quái nào lại nghĩ ra cái lí do như kia!

Park Chanyeol ngồi trên bồn cầu ngửa đầu cười lớn!

Mình thông minh quá trời quá đất hahahaa~

Vừa ngăn chặn được yêu tinh đi vào, vừa tuân thủ được nguyên tắc kế hoạch mà không bị nghi ngờ, vừa gây nên một ấn tượng xấu, chắn chắn yêu tinh kia sẽ ghê tởm mà tránh xa mình một chút chăng?

Không ngờ tới, Baekhyun Verson-không-xịn e lệ nói:

-Hình như mới nãy trong nhà vệ sinh hết giấy nha? Anh có cần em mang vào hay không~?

!!!!!!!!!!

Ngàn vạn lần không cần!!!!!

Park Chanyeol cả người run bần bật nhìn chỗ để giấy vệ sinh trống trơn! Ôi mẹ ơi mới đó mà đã khám phá kĩ cả nhà vệ sinh rồi hả?! Yêu tinh này thuộc LEVEL thứ bao nhiêu vậy?!

-Chanyeol à~ sao anh không nói gì? - Baekhyun verson-không-xịn lại gọi.

Park Chanyeol hít một hơi lớn, câu sắp nói này mà tuột ra khỏi miệng là lòng tự trọng liền biến sạch, nhưng để ngăn chặn yêu tinh thì chỉ còn biện pháp nhục nhã này thôi!

-Cái kia...anh không cần!

"Baekhyun" ngoài cửa hỏi:

-Vậy anh phải làm sao?

Park Chanyeol tím mặt:

-Chính là...anh...anh dùng tay, ách, không đúng! Anh dùng nước được rồi! Nhẹ nhàng mà không tổn thương da...

Còn từ "mông" nhưng Park Chanyeol rất tự giác loại bỏ, cho dù mặt dày đến mấy cũng không thể nói ra khỏi miệng được!

Cuối cùng "Byun Baekhyun" kia cũng chịu bỏ đi, Park Chanyeol lại tí tách nhắn tin cho đồng bọn:

[Ai đó qua vác thứ đứng ngoài cửa nhà vệ sinh phòng tôi đi đi!! Nhất định sẽ đền ơn ngàn vạn lượng vàng, một núi kim cương, một bể dầu khí!]

Myeon Đại gia trả lời: [Chú nghĩ anh cần?!]

Kris Đại ca: [Đèn nha ai nhà nấy rạng]

Hun Bubble: [Nhà vệ sinh phong thủy tốt, cố gắng cầm cự. Chúc an lành.]

Ai cũng trả lời rất chi là vô tình, Park Chanyeol nghĩ mình lấy lí do là bị táo bón thì ngồi trong nhà vệ sinh thêm lúc nữa cũng được, đành nhắn tiếp:

[Sao mấy người trả lời nhanh thế?! Không bị "ai kia" quấn lấy sao?]

Lần này tin nhắn có tới muộn hơn:

Kris Đại ca: ["Tao" đang ngủ mà, tiếng ngáy ra tận phòng khách luôn!]

Myeon Đại gia: [Mình đang ở trong bếp làm cơm thịt bò...]

Hun Bubble: [...con quỷ ở bên này vừa chê trà sữa chán xong...muốn nhét cả cốc cả ống hút vào mồm nó ghê!]

Park Chanyeol âm thầm cầu nguyện cho cả 4 người, cuối cùng chỉ nhắn lại cho Myeon đại gia một tin: [Cho xin 1 suất nhé], rồi hùng hùng dũng dũng bật dậy khỏi bồn cầu, khí thế bừng bừng bước ra khỏi nhà vệ sinh!

Nam tử hán đại trượng phu làm sao mà không thể đối mặt được với thứ ngoài cửa kia!

Cố gắng "bồi dưỡng tình cảm" một chút cho kế hoạch thành công sớm vậy!

Thế là Park Chanyeol mở cửa, quả nhiên, "Byun Baekhyun" đứng sẵn bên ngoài nở nụ cười dịu dàng!

Nụ cười như muốn nói "dù anh bị táo bón lâu đến mấy em vẫn luôn chờ anh và yêu anh rất là nhiều!"

Đương nhiên Park Chanyeol không hề bị nụ cười quỷ dị ấy làm cho cảm động! Khoé miệng giật giật, Chanyeol đành theo Baekhyun verson-không-xịn ra ngoài đi dạo!

.

.

.

Dị thú chim-mèo-sư-tử-báo-voi-tê-giác-ngựa tiến đến, lè lưỡi dài liếm Yixing một đường từ cổ lên mặt, nước miếng của nó màu xanh dính đầy lên Yixing.

Zhang Yixing sợ hãi lui lại, cả người dính sát vào bức tường vô hình, run run nói:

-Mày...mày...mày không được...lại...lại gần tao nữa!

Dị thú đương nhiên chả hiểu "món chính" của mình đang nói cái gì, nó liếc mắt nhìn 5 "món phụ" ở mấy cái lồng xung quanh, sau đó lại liếm mép, tiến tới Yixing.

Món chính nhìn rất là ngon mắt!

Nạc nạc ít mỡ ăn vào chắc chắn no liền 1 ngày mà không bị ngấy!

Còn món phụ nhìn cũng không tệ!

Lâu lắm mới được ăn một bữa no nê thế này!

Miệng dị thú há to, nó gào lên một tiếng ầm trời, tưởng chừng như muốn nuốt lấy nguyên cả một Zhang Yixing vào cái dạ dày đang co quắp vì đói.

Thế nhưng! Trước một giây Yixing bị nuốt trọn, một thứ gì đó từ lòng đất nhào lên, một hơi cắn đôi dị thú chim-mèo-sư-tử-báo-voi-tê-giác-ngựa, nhai nhai, nuốt nuốt, liếm mép. Xong! Hai dị thú khác đang bay trên trời nhìn cảnh kia liền sợ hãi chạy biến không để lại dù chỉ nửa cái bóng!

Yixing theo phản xạ ôm ngực, rưng rưng nước mắt nhìn thứ còn kì dị hơn ở trước mặt mình!

Cái kia...không phải là tranh nhau bữa ăn đi?

Giống như trên kênh động vật hoang dã có mấy màn thú tranh nhau con mồi mà xử lí nhau luôn đó?! Mà quan trọng là thứ kia cũng định ăn luôn cậu phải không?!

Yixing buồn bực co quắp người lại góc tường, dị thú mới nhào lên từ lòng đất có đôi mắt sáng màu đỏ, không hiểu sao đôi mắt đỏ ngầu lại mang theo một tia sủng nịnh nhìn cậu...

Dị thú oai nghiêm đứng đối diện Yixing, hình thù con này dễ coi hơn con vừa nãy rất nhiều. Vừa nhìn đã nhận ra là kì lân một sừng màu tím, ngoài kích cỡ có chút dọa người ra thì nói chung ngoại hình dịu dàng và dễ nhìn của nó không hề khiến người khác nghĩ là nó vừa mới có thể một ngụm cắn đứt đôi một con chim-mèo-sư-tử-báo-voi-tê-giác-ngựa!

Kì lân nâng mi, đôi mắt đỏ nhìn tới Zhang Yixing, nó vẩy vẩy đuôi còn dính chút bùn đất.

Nửa ngày sau, có tiếng nói:

-Lại đây.

Yixing khó hiểu nhìn xung quanh, ơ mới nãy tiếng nói kia là của ai vậy? Âm lượng trầm thấp uy nghiêm, vừa nghe đã biết ngay là của người có quyền lực!

Âm thanh lại vang lên lần nữa:

-Tôi ở đây, cậu nhìn đi đâu?!

Yixing đưa mắt về phía kì lân tím, khó hiểu liếc trái liếc phải một phen, sau đó ngờ vực hỏi:

-Là mày nói hả?!

Kì lân nếu có lông mày nhất định nó sẽ nhíu lại, đành phải cố gắng tỏ ra bực bội qua giọng nói:

-Ai cho phép cậu xưng hô như vậy?! Có biết tôi là ai không hả?!

Yixing khó chịu bĩu môi! Mới cứu người ta một phen mà đã dám lên mặt liền sao?!

Hàng dài các em gái muốn cứu tôi cũng rất nhiều biết không?!

Bực mình gì đâu! Yixing to gan nói:

-Chỉ là một chú ngựa có sừng thôi, có gì mà to tát chứ?!

Thần thú Kì Lân chính thức bốc hỏa, vèo vèo vèo áp sát Yixing, hừ mũi, gằn giọng:

-Tôi là boss của boss của boss của boss của thần thú đấy! Có biết tôi hơn cậu bao nhiêu lần cái ngàn vạn tuổi không?!

Yixing khoa trương bụm miệng, lùng bùng nói ra câu:

-Vậy cũng chỉ là một con kì lân già đi?!

Kì Boss bộp một phát dùng đầu mà cộc vào đầu Yixing, tức điên người:

-Hỗn xược!

Yixing ôm đầu ngồi xụp xuống, đầu con kì lân già này chắc làm từ đá tảng quá! Sao lại đau như vậy?!

-Hỗn xược?! Thế nào?! Lại bảo là muốn ném thẻ chém đầu tôi đi?! - Yixing không nể nang hét lên.

Xung quanh có 5 người nào đó nín thở theo dõi từng biến động của đôi kì lân thật và "kì lân giả" này.

Kì Boss lại hừ mũi, cách xa Yixing thêm một chút, đi hai vòng quanh cái lồng của Yixing, sau khi tham quan đủ liền nói ra một câu đau lòng:

-Tôi định giúp cậu thoát ra khỏi cái chỗ này nhưng với thái độ kia thì hay là thôi đi? Tốn công sức của tôi mà chỉ đem lại bực mình!

5 người nào đó nghe thấy lập tức bắc tay lên miệng làm loa, hét lên tới chỗ Yixing.

Luhan:

-Zhang Yixing!! Đồ chết dẫm nhà cậu mau quỳ gối tạ tội Kì Boss đi nhanh lên!!

Zi Tao:

-Kì Boss!! Cậu ấy bị ngơ bẩm sinh xin đừng tức giận mà!!

Baekhyun:

-Kì đại soái ca!! Làm ơn cứu mạng!!!

Jong In, Kyung Soo:

-Cứu chúng tôi thôi cũng được! Mặc kệ cậu ấy!!!

Zhang Yixing vốn đang đau đầu gần chết lại nghe phải mấy câu vô tâm vô phế của lũ bạn, cơn giận x1000!

Đừng tưởng tôi đây sẽ hạ thấp bản thân mà tới cầu xin con kì lân già kia nhé!!

Sau đó, mọi người thấy Yixing hùng hùng hổ hổ tiến tới chỗ Kì boss, 2 giây sau, cậu ấy lập tức nhào tới ôm chân Kì boss!!

-Boss!! Cầu giải cứu! Tôi sai rồi!!

Tự trọng gì đó hoàn toàn không quan trọng bằng người yêu có được không?!

Vứt bỏ mặt mũi mà được về với người yêu và người nhà thì cũng đáng lắm!

Zhang Yixing trong thâm tâm vẫn nghĩ mình MEN cực kì!

Cầu tập thể quần chúng cho LIKES!

5 người nào đó xấu hổ chôn mặt xuống đất, tuy nhiên trong đầu vẫn ngẫm vỗ tay khen thưởng Yixing một phen. Rất là có tinh thần hi sinh!

Kì Boss hừ hừ cái mũi, đá Yixing qua một bên sau đó lại lượn quanh thêm 2 vòng, cuối cùng nói:

-Đợi một chút!

(TBC)

A/N: Chap này Park Chanyeol khổ quá đi thôi =)) Mà ai cũng có hiện tượng điên điên =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro