Chap 58: Giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yixing xoa xoa mông đứng dậy, tầm mắt cậu không rời khỏi Kì Boss nửa giây. Con kì lân già này lượn nửa ngày trong lồng rồi mà còn chưa phá hủy nó đi là sao? 5 khán giả bên lồng khác cũng hết sức chăm chú theo dõi biến động ở bên này.

Kì Boss dậm chân hai cái, hừ mũi thêm một cái, sau đó 4 móng cộp cộp trên nền đất tiến tới áp sát Zhang Yixing:

-Muốn tôi giúp không công ấy hả?

Zhang Yixing trợn trừng mắt.

Kì lân già này quả nhiên còn đòi tiền công!

Nhưng hiện tại tôi chỉ còn máu và nước mắt thôi anh có còn muốn không?!

Cậu nén giận, hạ thấp giọng đáp:

-Anh tính bao nhiêu tiền một bức tường? Đợi tôi về nhà lấy rồi trả anh có được không? Sáng nay tôi bị bắt cóc tới đây trên người không còn một xu!

Kì Boss lập tức nổi giận! Cậu nghĩ tôi cần mấy đồng tiền vô giá trị của cậu chắc?! Sau đó một đạp làm nứt bức tường vô hình màu xanh, khiến cả khu vườn rung chuyển.

-ĐỘNG ĐẤT!! - Yixing sợ hãi nhảy lên hét!

Kì Boss càng áp sát hơn Yixing mà mắng:

-CẬU ĐỘNG KINH THÌ CÓ!!

Đôi mắt đỏ như máu nheo lại, hai ba giây sau một luồng khí lạ thường màu tím xuất hiện. Kì Boss chợt biến mất, thay vào đó là một người đàn ông phi thường cao to-đẹp trai-sang trọng-quý phái trong trang phục tím hiện ra! Khỏi nói ai cũng biết đây là hình người của Kì Boss. Khuôn mặt FULL bởi những nét đẹp cổ điển, mái tóc dài cột dây lụa tím đằng sau bay bay, vạt áo dài màu tím cũng bay bay, nói chung hình người của Kì Boss khiến cả không khí thêm muôn phần đẹp đẽ ảo diệu!

Tuy nhiên, không phải ai cũng nhận ra điều đấy. Ví dụ như:

-Anh có hình người còn biến thành ngựa để làm gì?! Doạ người sao?! Hay là khoe mẽ? - Zhang Yixing bĩu môi.

Kì Boss nhíu mày, vươn tay tóm vào cổ Yixing, nhấc cậu ấy lên chỉ bằng một tay:

-Nói lại lần nữa?

Kì Boss ở dạng người này độc đoán hơn ở dạng kì lân rất nhiều, con mắt màu đỏ vẫn không thay đổi nhưng thêm muôn phần lạnh lùng. Hành động cũng quyết liệt hơn, bàn tay lớn siết mạnh vào cổ Yixing.

Yixing khó thở vùng vẫy nhìn người trước mặt. Khuôn mặt như tuyệt tác của anh ta không một tia cảm xúc, sao có thể lãnh đạm tới mức đáng sợ như thế? Bàn tay thì không ngừng thêm sức, anh ta lo cậu không thể chết sớm hơn chăng?

Xung quanh 5 người nào đó cũng nổi giận, người kia sao mới bảo sẽ giúp bọn họ thế sao tự nhiên lại làm như vậy với Yixing? 5 người không ngừng kêu gào bảo Kì Boss thả Yixing ra nếu không họ sẽ không để yên, mọi thái độ ngưỡng mộ cùng kính nể lúc nãy đều biến sạch không còn một mảnh.

Khi gần tới giới hạn chịu đựng của Yixing thì Kì Boss mới thả tay ra, ném Yixing xuống đất không chút nể tình.

Đồng thời lúc Kì Boss vừa mới thả Yixing, có một lực rất lớn tiến tới va thẳng vào Kì Boss khiến anh ta ngã xuống đất. Lại có một nhân vật nữa xuất hiện.

.

.

.

Park Chanyeol sau khi đi dạo nửa phòng biển đảo với "người yêu" thì cũng mệt mỏi lết xác về tới phòng. Baekhyun verson-không xịn tinh lực rất chi là dồi dào, bắt Chanyeol ăn chơi đủ thứ mới được quay về.

Park Chanyeol lại một lần nữa trốn vào phòng vệ sinh nhắn tin!

Gì chứ?! Táo bón có thể tái phát nha! Hơn nữa còn có thể lấy lí do lần trước chưa ra hết lần này giải quyết nốt! Thông minh cực kì!

[Tình hình chỗ mọi người sao rồi?] - ấn nút gửi!

Rất nhanh có hồi đáp:

Myeon đại gia: [Mới phát hiện được 1 thứ, hẹn mọi người ở kho đựng đồ cuối hành lang!]

Tin nhắn nhóm rất nhanh tới cho đủ cả 3 người Chanyeol, Sehun, Kris.

Park Chanyeol vui mừng bật dậy khỏi bồn cầu, rất chuyên nghiệp mà ấn xả nước! Đi cầu đương nhiên là phải xả nước rồi! Nếu không xả nước chắc chắn sẽ bị nghi ngờ! Quá xá là thông minh hahaha!

Baekhyun verson-không xịn ở bên ngoài đang nằm dài trên ghế sô pha, chắc cũng mệt chết đi vì lăn vòng vòng cả nửa cái đảo cơ mà. Park Chanyeol tiến tới, "ân cần" hỏi:

-Em muốn ăn kem không? Lúc nãy ở trước cửa khách sạn có hàng kem ốc quế trông rất là ngon~

Baekhyun verson-không xịn hé mắt, nghiêng đầu hỏi:

-...Anh rửa tay chưa?

Park Chanyeol tạm thời hóa đá!

Trời đất chuyên nghiệp xả nước những vẫn quên đi bước rửa tay mà!

Oán hận! Mà yêu tinh trước mặt này sao mà tinh thế không biết?!

-Anh lập tức đi rửa! - Park Chanyeol lại phi vào phòng vệ sinh mất hai phút, rửa tay đến muốn tróc da luôn! Vừa rửa vừa rủa 18 đời nhà yêu tinh nào đó!

Sau đó, trời không phụ lòng người, Park Chanyeol được thả đi mua kem ốc quế!

Lúc Chanyeol khó khăn chen vào cái phòng đựng đồ bé tí thì đã thấy anh em bạn bè ở đây đủ cả, còn thêm Jong Dae và Xiumin.

-Làm gì mà mãi mới tới?! - Jong Dae hỏi.

-Rửa tay! - Park Chanyeol rất cáu gắt mà thành thật.

Mọi người không hẹn mà cùng tránh xa Park Chanyeol một chút, tưởng táo bón đùa ai dè táo bón thật hả?!

Lại còn giải quyết xong rồi?!

Nếu táo bón thật mà mất có mấy phút như vừa rồi thì hình như hơi nhanh quá đi? Không biết có dùng biện pháp "chữa trị" nào khác không?!!!

!!!!

Đúng thế! Mấy người này đầu óc suy nghĩ rất chi là xa vời! Hình tượng nam thần sạch sẽ của Park Chanyeol lập tức bị sụp đổ trong lòng bạn bè!

Park Chanyeol không cam chịu kiếp bị xa lánh, giận dỗi nói:

-Làm ơn đi! Tất cả là do phải tuân thủ nguyên tắc kế hoạch là tiếp tục giả yêu đương để không bị nghi ngờ mà! Bây giờ về vấn đề chính, Suho mới phát hiện ra cái gì?!

Suho lập tức gạt chuyện "Park Chanyeol bị táo bón" ra khỏi đầu, nhanh chóng lục túi áo rồi tìm ra một cái vòng tay màu vàng, lạch cạch xoay cái vòng hai ba lần rồi đột nhiên nghiêng tay hướng cái vòng về phía bức tường trống, từ trong cái vòng chiếu ra một cái hố sâu đen ngòm.

Oh Sehun tiến tới gần cái hố đang không ngừng xoáy lại, chăm chú quan sát:

-Nó có thể là cái gì nhỉ?

Suho lắc đầu, nói những gì mình biết:

-Lúc nãy khi ăn cơm thịt bò xong, "Yixing" đi tắm, cái vòng này là sau khi tắm xong thì để quên ở bồn rửa mặt. Mình cầm lên nhìn một chút thì thấy có mấy nút xoay, chỉ nghi ngờ rồi nghịch qua mà nó liền hiện ra cái hố đen này. Xoay ngược lại như lúc nãy nó sẽ biến mất. Hiện tại "Yixing" kia chắc đã phát hiện ra mất vòng và đang đi tìm, mình không thể quay trở lại đó nữa...Cái hố này có lẽ sẽ đưa chúng ta tới nơi ở thật sự của mấy phiên bản giả, khả năng những người bị bắt cóc ở đây rất cao...ý mọi người thế nào?

Xiumin nghĩ một hồi lâu, cuối cùng chỉ đáp rất gọn:

-Chúng ta chỉ còn cách thử xem thôi.

Chanyeol vẫn thấy lo, đặt ra giả thiết khác:

-Nhỡ là hố đen giết người thì sao?

Kris lập tức phản bác:

-Không có khả năng. Mấy phiên bản giả bị phái tới chắc chỉ có mục đích theo dõi chúng ta mà thôi chứ không có ý định muốn giết. Chẳng phải ông chủ tịch Quý hay Quỷ gì đó rất muốn chúng ta sao? Vậy thì làm sao mà phải giết chứ? Hơn nữa, đây chắc là cách bọn họ liên lạc với nhau.

Nghe cũng rất là có lí. Trong kho đựng đồ tối tăm, 6 người chụm đầu bàn kĩ lại các khả năng có thể xảy ra lần nữa. Cuối cùng, đành chọn một phương pháp không mấy khả quan.

Suho đứng trước hố đen, khuôn mặt rất bình tĩnh nói:

-Mình đi vào, 5 phút sau mà không thấy mình quay lại thì...ừ mọi người tìm cách khác nhé...

Bên này có cái hố đen làm cửa thì bên kia ắt hẳn cũng phải có một cái. Nếu là một nơi bình thường thì có thể trở về hoặc thả một cái ám hiệu nào đó cho họ biết. Còn nếu là một cái hố đen nuốt trọn mọi thứ thì đành cam chịu...

Tính chất liều lĩnh của lần này rất lớn, tuy họ đã tính là khả năng xấu không cao nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

Suho không nói hai lời lập tức đi vào, Kim Jong Dae đau lòng bấm đồng hồ. 5 phút đếm ngược bắt đầu...

.

.

.

Yixing nhìn người mới tới liền hết sức ngỡ ngàng, cho dù đang khó thở và đau đớn đến mấy cũng phải cố gắng nhào vào lòng người đó!

-Suho à!! - Zhang Yixing gào lớn, chỉ thiếu nước mắt muốn rơi ra. Mới xa nhau mấy tiếng đồng hồ mà mọi giác quan như muốn khô cạn hết đi, giờ đây thấy người này rồi cả cơ thể như được vực dậy.

Suho mới trải qua cơn choáng váng cùng tức giận lập tức ôm lấy Yixing. Mới nãy trong hố đen chỉ mất có vài giây đã bị xuyên tới nơi này, cảnh đầu tiên đập vào mắt lại là cảnh người mình yêu thương nhất gặp nguy hiểm. Suho chẳng nghĩ nhiều mà lao tới cho cái tên tím-toàn-thân một đạp. Trong lòng thì không khỏi lo lắng, từ đầu tới giờ Yixing đã phải chịu những chuyện tồi tệ gì rồi?

-Yixing, cậu có sao không? - Suho quan sát Yixing từng li từng tí, từ trên xuống dưới.

Yixing cố gắng kìm nước mắt, gắt gao ôm chặt lấy eo Suho rồi liên tục lắc đầu nói không sao.

Ở bên kia, Kì Boss nguyên bản đã đứng dậy, cả người toát ra một loại khí tức không mấy dễ chịu mà nhìn cái hố đen ở cạnh tường nơi Suho vừa nhảy ra. Cái kia hình như gọi là lỗ xuyên không thì phải? Nó đưa con người từ nơi này tới nơi khác rất nhanh.

Yixing sau khi trấn an lại bản thân, cậu ngước lên nhìn Suho hỏi:

-Làm thế nào cậu tới được nơi này?

Suho không đáp mà kéo Yixing vào người, sau đó tỉ mỉ quan sát lần nữa xem Yixing có thật sự không ổn ở chỗ nào không, sau đó cũng phát hiện ra tất cả những người còn lại bị bắt đều đang ở nơi này.

Ở những góc khác, 5 người nào đó thấy Suho tới đã muốn mừng tới mức nhảy cẫng lên nhưng tiếp theo đó, họ thấy Suho ôm Yixing nhảy vào cái hố đen rồi mắt tăm thì khoé miệng giật giật, không cười được nữa!

Hai người kia sao lại trọng sắc khinh bạn quá vậy?!

Đã cứu là phải cứu cả một tập thể luôn đi chứ?!

Còn có, tại sao lại làm Kì Boss nổi điên rồi để bọn họ ở lại ứng phó?!

Kì Boss trong cái lồng của Yixing còn đang định xuất chiêu đánh trả lại Suho, nhưng chỉ một tích tắc trước đó thôi Suho đã nhanh nhẹn chuồn mất! Kì Boss bực mình phẩy áo, hai giây sau liền biến mất!

.

.

.

Trong kho chứa đồ tối tăm chật hẹp, Jong Dae nhìn đồng hồ bấm giờ đã dừng lại từ lúc nào, thần sắc âm trầm nói không nên câu.

Park Chanyeol run run hỏi:

-Chắc cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu phải không?

Như trả lời câu hỏi của Chanyeol, hố đen sâu hoắm trước mặt họ chợt loé sáng, sau đó có 2 cái bóng bổ nhào ra lăn xuống mặt đất!

-SUHO! YIXING! - tất cả đồng loạt hét lên mừng rỡ.

Suho và Yixing được đồng bọn kéo dậy xong cũng nhanh chóng báo cáo tình hình ở nơi kia. Lúc nghe thấy tin mấy người còn lại vẫn an toàn thì trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một cái. Thực sự là lo lắng muốn chết đi được rồi.

Yixing xoa cái cổ lúc nãy bị bóp còn chút đau của mình, hỏi :

-Các cậu chắc chắn là muốn tới đấy sao? Ở đấy có dị thú rất nguy hiểm, hay là chúng ta nghĩ cách tiếp cận nào đó tốt hơn một chút? Hơn nữa tới đó xong, sức mạnh sẽ bị giảm dần dần do mấy bức tường xanh.

Oh Sehun kiên định đáp:

-Vậy chỉ cần tới đó một cái rồi lập tức khai triển sức mạnh lớn nhất có thể là được rồi. Mấy người kia thấy hai cậu rời đi chắc chắn sẽ rất lo lắng.

Kris cũng nói:

-Đúng thế, hoặc ít ra cho bọn họ biết được là chúng ta đã tìm thấy họ.

Mấy người còn lại cũng tỏ thái độ đồng tình, không có một tia phản đối.

Yixing gật gật, xoay người, một lần nữa đối diện với cái hố đen. Nào, cùng trở về cái nơi mà cậu suýt bị ăn thịt và suýt bị bóp chết! Bực mình gì đâu!

.

.

.

Luhan mệt mỏi nằm xuống, lại ngắt thêm một bông hoa, bắt đầu đọc thần chú:

-Đến, không đến, đến, không đến, đến, không đến, đến, không đến, đến, không đến, đến, không đến...

Baekhyun ở lồng bên cạnh lại bắt đầu công cuộc leo đá bắt sóng điện thoại, ngàn lần kết quả như một nhưng vẫn cố.

Tao thì đã thực sự kiệt sức mà tựa vào tường, không muốn nhúc nhích luôn rồi.

Jong In và Kyung Soo vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu là ngồi đưa lưng về phía nhau. Trên mặt là biểu hiện chẳng mấy vui vẻ gì.

-Không biết Suho làm thế nào mà tới được đây nhỉ? - Kyung Soo ngẫm nghĩ hỏi.

Kim Jong In xoa trán, suy đoán:

-Chắc ở kia tìm được manh mối nào đó, họ rất nhanh sẽ trở lại cứu chúng ta thôi.

Đúng lúc này có mấy tiếng gọi lớn vang lên bên ngoài bức tường xanh.

-LUHAN!!

-BAEKBAEK!!

-TAO À!!

-JONG IN! KYUNG SOO!

Cả lũ giật bắn người quay ra thì thấy 7 người bạn của mình đang vẫy tay ở bên trong chiếc lồng của Yixing. Cảm xúc cứ phải gọi là muốn bùng cháy! Thực sự mừng rớt nước mắt.

Mất rất nhiều thời gian 7 người nào đó mới phá được bức tường xanh, lúc bức tường xanh cuối cùng đổ xuống, sức mạnh của bọn họ cũng hoàn toàn cạn kiệt.

Luhan đỡ lấy Sehun suýt thì ngã xuống, đau lòng hỏi:

-Có sao không? Vốn đâu cần tốn sức như vậy chứ?

Oh Sehun mặt có hơi trắng xanh, cười gượng đáp:

-Không tốn sức thì cứu được người sao?

Luhan cảm động ôm lấy Sehun, nhìn quanh mấy đôi còn lại cũng đang bận rộn quan tâm cho nhau.

Byun Baekhyun nước mắt ngắn dài úp mặt trong ngực Park Chanyeol, vừa khóc vừa kể nể:

-Hức...tớ ngã gần 100 lần, muốn gọi cho Chanyeol mà không được...

Park Chanyeol đau lòng nhìn mấy vết bầm tím trên tay người yêu, trong lòng quặn lại thành một cục vì xót tiểu bảo bối của mình. Trong lúc mình đi "bồi dưỡng tình cảm" với Baekhyun bản sao thì Baekhyun bản chính - người mình yêu thương nhất lại phải chịu bao nhiêu khổ cực. Park Chanyeol lần này rất tức giận, trong lòng thầm nắm tay thề nếu không san bằng cái nơi quái quỷ kia trong biển lửa thì sẽ không quay về.

-Chanyeol~ - Baekhyun ngước đôi mắt đỏ hồng lên nhìn người kia.

-Ừ, tớ đây rồi, cậu đừng lo gì nữa. - Park Chanyeol nhẹ nhàng đáp, tranh thủ hôn hôn lên khoé môi người kia một chút.

Byun Baekhyun sụt sịt mũi, nói không ra câu:

-Tớ...tớ...mông bị đau~

Park Chanyeol nhíu mày cười khổ, rất không nguyên tắc mà lập tức xoa mông vợ, vừa xoa vừa an ủi tiểu bảo bối:

-Rất nhanh sẽ hết đau...lát nữa khi Yixing hồi phục sức mạnh thì nhờ cậu ấy chữa một chút là tốt rồi.

Baekhyun nghe lời dựa toàn lực vào chồng đẹp trai, an tâm giao phó mông của mình cho bàn tay to lớn ấy xoa xoa.

Ở đằng khác, Kris mấy vết trầy da trên người Tao mà muốn bốc hỏa! Mẹ nó! Đứa nào nhốt người yêu ông rồi làm cậu ấy thành nông nỗi này?! Nhất định tìm được phải bẻ từng khớp xương thằng đó khiến bố mẹ nó cũng nhận không ra!

Tao rất là muốn khóc lớn một chút nhưng nhìn thấy Kris lo như vậy đành nén lại, nếu khóc nữa anh ấy sẽ lo chết. Đúng thế, Tiểu Đào bây giờ đã cực kì có kinh nghiệm yêu đương và hiểu chuyện, không còn mè nheo và hay rơi nước mắt nữa. Bảng xếp hạng những người MEN nhất chắc cũng lọp vào TOP.10 rồi!

Những đôi còn lại cũng yên lặng chọn một góc mà quan tâm nhau. Lần này tìm thấy người rồi thì phải đề cao cảnh giác hơn nữa, ngàn vạn lần không nên để cho có chuyện xấu xảy ra.

Hành động lần này của bọn họ giống như châm ngòi nổ, sẽ không còn dễ dàng đàm phán với vương quốc cuối cùng như những nơi khác nữa. Tuy biết là như thế nhưng họ vẫn rất lạc quan vì quan trọng nhất họ lại quy về một chỗ rồi, chỉ cần không xa rời nhau thì như thế nào cũng được! Có nguy hiểm đến thế nào cũng vẫn có thể đối mặt. Tất cả những gì sắp tới cùng lắm là như một cơn táo bón của Park Chanyeol, cho dù quá trình hơi khó khăn một chút nhưng kết quả sẽ vẫn đầu xuôi đuôi lọt mà thôi!

Mọi chuyện đều sẽ ổn, chỉ cần ở cùng nhau.

(TBC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro