[Longfic]SuTraThuCuaKimHeeChul

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Han Geng, nếu anh dám lừa tôi thì anh chết chắc đấy.

Anh lẩm bẩm. Vừa nằm thưởng thức hương vị của hắn, cảm nhận vòng tay ấm áp mà cũng rất dễ chịu của hắn, anh vừa vạch ra một kế hoạch mới, và anh thầm nhủ, không cần biết hắn có đóng kịch với anh hay không thì sự trừng phạt phải lớn gấp mười lần những gì hắn gây ra cho anh.

Đầu tiên là …

Ngủ đã, suy nghĩ nhiều rất mệt mỏi, lại không tốt cho da và sức khỏe. 

Để rồi sau đó …

XOẢNG

Lại một ngày có hai người được gọi dậy bằng tiếng động lớn. 

Chẳng là mẹ Han đáng yêu của chúng ta vì lo nghĩ cho cô con dâu Chullie nên mới sáng đã làm điểm tâm mang lên phòng cho con dâu. Nhưng mẹ không biết rằng tối hôm qua cô con dâu đáng yêu của mẹ đã đổi phòng ngủ với con trai mẹ bởi lý do là “cho em được ở căn phòng này một đêm, mai em sẽ về Hàn, cầu xin anh”. Sau đó Chullie lại chạy sang phòng vốn dĩ đã từng là của mình chọc Geng. Phù … mệt, nói tóm lại là hiện giờ trước mặt mẹ Han là con trai mẹ đang ôm con dâu của mẹ rất chặt mà ngủ ngon lành, quên, nó đã bật dậy vì tiếng đổ vỡ của mẹ. Và nó còn rất ngây thơ nhìn mẹ mà giận lẫy:

-Mẹ, mẹ làm gì thế. Hù chết con rồi.

Mẹ cứng đờ người. Mới hôm qua là tên nào thề sống thề chết không quen biết Chullie, vậy mà sáng sớm ra đã thấy nó ôm con người ta ngủ như chết rồi. Cuối cùng chuyện gì đang xảy ra đây? Bà thở dài …

-Mẹ buổi sáng.

Tiếng lý nhí chào buổi sáng của Chullie hóa thành bàn tay tát thẳng vào bộ mặt ngố ngố của hắn. Hắn cứng đờ, từ từ quay sang chỗ phát ra tiếng nói nhỏ nhẹ thỏ thẻ ấy. Bên cạnh hắn là “người không quen” đang cúi gầm mặt, tay vân về tà váy. Hắn lắc đầu mạnh rồi lấy tay dụi mắt nhiều lần để khẳng định mình không mơ ngủ hay bị ảo giác. Ảo giác sao được khi có tới bốn con mắt, hai người nhìn thấy rõ ràng là Chullie đang ngồi cạnh hắn, mặt đỏ bừng. Còn mẹ hắn mặt chuyển từ trắng sang đỏ rồi lại chạy về màu xanh, bà mỉm cười:

-Geng, chuyện gì thế này? Sao con lại ở trong phòng Chullie. 

Mắt bà chớp chớp nhìn thằng con trai đang hóa thạch trên giường. 

-Con … con…

Hắn lắp bắp trả lời. Chullie nhanh chóng cướp lời:

-Mẹ, mẹ đừng trách anh ấy, là con … là con … tự nguyện.

Núi lửa tuôn trào, bao nhiêu nham thạch, bụi tro bay thẳng về phía hắn làm cho hắn suýt thành than. Trời sáng nay không nóng mà sao hắn lại đổ mồ hôi ròng ròng nhỉ? Một cơn gió lạnh thổi qua làm hắn bỗng rùng mình, là cảm giác của Chullie? Hắn lắc đầu khó hiểu rồi nhìn mẹ cười trừ. Chullie nhảy xuống giường chạy ra chỗ mẹ hắn, kéo bà xuống nhà, để lại hắn ngơ ngác ở trên phòng. 

BÙM …

Hắn bùng nổ.

Cô ta đâu phải là người hiền lành gì đâu? Cô ta dám gài bẫy hắn. 

Cuộc chiến đầu tiên, hắn thua 0-1. 

-Chullie, cô giỏi lắm. 

Hắn gằn giọng nhìn về phía cửa, sau đó đi vào nhà tắm và ngân nga mấy bài tình ca. Đêm qua hắn mơ thấy Heechul của hắn, đáng yêu lắm, lại đòi hắn nấu cơm cho ăn. Hắn đã hôn Chullie để dỗ dành cậu ấy. bất giác tay hắn chạm vào môi mình. Cảm giác của nụ hôn vẫn còn. Chẳng lẽ …

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Không điều đấy là không thể. Hắn hoảng loạn, chẳng lẽ đêm qua hắn đã hôn cô ta mà nghĩ là hôn Chullie? 

Không.

Hắn điên rồi, sắp điên lên rồi. Cô ta là sao chổi của cuộc đời hắn. Hắn tuyên bố như vậy khi xuống nhà nhìn thấy Chullie. 

Bốp …

Một cái tát xuất hiện …

Không phải bố … Bố chỉ đấm thôi, không tát đâu.

Không phải Chullie, người bị mắng,- tuy nhiên nếu là Chullie thì không phải tát mà là que xiên đưa hắn lên bếp để nướng.

Mẹ, mẹ đã tát đứa con trai hai mươi mấy năm mẹ chăm sóc nó bằng tình yêu, chưa bao giờ mẹ đánh hắn. Hôm nay, vì một người con gái không quen biết mẹ đã đánh hắn. Hắn nhìn mẹ, lại nhìn Chullie, oán hận. 

Hắn đi làm mà không nói câu nào. 

Chullie lao tới đỡ lấy mẹ Han đang lảo đảo khụy xuống. bà khóc. Còn Chullie thấy khổ sở, lại quá tay mất rồi. Anh phải cứu chữa lại sai lầm này thôi, không thì sau này giải quyết lại càng khó hơn. 

-Mẹ, thực ra mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu.

Chullie đỡ mẹ lên ghế, mắt nhìn thẳng vào bà, nghiêm túc nói.

-Thực ra hôm qua con có yêu cầu Geng đổi phòng cho con một đêm và hôm nay con sẽ trở về Hàn. Con chỉ cần như vậy thôi mẹ ạ.

Mẹ Han sững sờ nhìn Chullie, con bé chấp nhận ra đi sau bao nhiều khó khăn nó phải trải qua. Bà thấy xúc động trước tấm lòng cao cả của Chullie.

-Chullie …

-Mẹ, mẹ đừng nói gì cả, ba ngày ở nhà mình con đã thấy rất hạnh phúc rồi. Con không còn gì phải lo nghĩ nữa rồi. Geng và con đã chấm dứt rồi mẹ ạ. Còn đêm qua chỉ là do quán tình của anh ấy thôi. Lúc đó con cũng không biết chứ nếu biết thì bọn con sẽ không như vậy dâu. Chuyện tất cả đều chấm hết rồi mẹ.

Giọng nói nghiêm túc cùng ánh mắt quyết tâm của Chullie làm mẹ thấy có tội với cô gái trước mặt. Dù cho Chullie có xinh đẹp, con bé chỉ là có chút khuyết điểm về ngoại hình như ngực nhỏ với dáng thô, lại hơi vụng về trong nấu nướng, còn lại có điểm nào để chê đâu. 

-Tuy nhiên, mẹ tha thứ cho anh ấy đi mẹ. Con mong muốn mẹ tha thứ cho anh ấy, đừng giận anh ấy nữa mẹ nhé. Dù gì thì Geng cũng là con mẹ, đúng không?

Chullie nói một tràng, mẹ mà không tha thứ thì kế hoạch của con đổ hết à.

-Chullie …

-Mẹ hứa đi mẹ.

Mắt long lanh như cún con đang cầu xin.

-Được mẹ đồng ý. 

Thở phào

-Mẹ, bây giờ con muốn xin mẹ một ý kiến, dù cho có thế nào con xin mẹ cũng đừng giận con. Nếu không được mẹ cứ nói với con, mẹ nhé.

-Con nói đi.

-Dù chuyện này đã kết thúc. Nhưng … con …

Chullie ngập ngừng làm bà có chút sốt ruột. Bà giục Chullie có gì thì nói nhanh lên.

-Con có thể theo đuổi con trai mẹ được không. Chỉ trong 10 ngày thôi. Nếu không được con sẽ vĩnh viễn từ bỏ.

BINGO

Chuông, kèn của mấy thiên thần Cupi vang lên khắp nhà.

Mặt mẹ Han giãn ra, tưởng chuyện gì chứ chuyện này bà sẽ dốc lòng giúp đỡ.

-Chullie, chuyện này …

-Mẹ, không được ạ.

Mắt Chullie long lanh, sũng nước, cúi xuống ra chiều rất đáng thương.

-Mẹ sẽ giúp con. 

1s im lặng. Sau đó có người ngẩng phắt lên, sững sờ nhìn người trước mặt, ôm chầm lấy. 

-Con yêu mẹ.

Xong …

Nhân vật chính đáng yêu của chúng ta chính thức xong. Ai bảo hắn gọi “Quỷ vương kiêm Nữ vương” dậy làm gì. Lần này chính thức trong ứng ngoài hợp thì hắn chạy đâu cho thoát. 

-Han Kyung, anh thích đóng kịch thì tôi sẽ cho anh đóng thoải mái luôn. Cố lên nhé.

Chullie vừa chuẩn bị cơm vừa cười sung sướng cho vở kịch sắp tới. Mười ngày, anh chỉ còn mười ngày thôi.

Con người … bất kỳ ai là người … mà động vật cũng được, hay bất kỳ sinh vật nào cũng ok, đã sống thì phải ăn, đúng không? Chính vì thế mà dù sáng này hắn có măm một bụng oan khuất dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rủa hết tội thì bây giờ sau khi làm việc cật lực, nhảy mấy vòng hắn đã thấy hết sức, mắt hoa lên … vì đói. Trong lúc định nhờ chị quản lý đi mua cho mình ít đồ thì hắn thấy ngoài của xôn xao hắn lên. Bao tiếng suýt xoa của bọn thực tập sinh cùng những vũ công, ai cũng có nhưng giọng con trai là phần lớn vang lên. 

-Thiên thần.

-Gì nữ thần mới đúng.

-Mày im đi. Tao thấy như Quan Âm hiển linh đấy. Mày không thấy cô ấy thánh thiện sao?

Hắn thắc mắc, ai xuất hiện để mà hàng loạt những vị thần, cả Quan Âm cũng bị lôi vào như thế. Mấy người này không sợ báng bổ thần thánh sao? Phàm là con người ai cũng chết vì tò mò, hắn không ngoại lệ, nên cũng cố bon chen ra ngoài ngó thử “thần tiên tỷ tỷ” của mấy tên kia. Dĩ nhiên đập vào mắt hắn hiện giờ đúng là “thần tiên tỷ tỷ” xinh đẹp vô vàn, “nàng” mặc chiếc sườn xám màu trắng điểm những bông hoa nhỏ màu thiên thanh phía tà váy, đôi chân trắng ngần ẩn hiện sau tà váy qua từng bước chân làm người ta cảm tưởng nàng đang bay. Đặc biệt, “nàng” có mái tóc suôn dài ôm lấy khuôn mặt trắng gọn, đôi mắt đen láy hiền hòa, đôi môi đỏ mọng kết hợp cùng chiếc mũi nhỏ xinh xinh tạo nên khuôn mặt đẹp như tạc. Nàng như thể một kiệt tác của trời và đất tạo nên. Nếu ví nàng như thế cũng không ngoa. Hắn sững sờ nhìn vẻ đẹp của tạo hóa một lúc, mày nhíu dần lại. “Nàng” là người hắn không muốn gặp “người không quen” Chullie. Hắn bực bội nhìn Chullie, ánh mắt oán giận hắn nhìn anh không qua được đôi mắt tinh quái của Chullie. Anh nghĩ thầm

-Hay đây, càng lúc càng hay đúng không, anh yêu?

Anh nhếch mép cười, trong mắt hắn đó là điệu cười gian xảo, trong mắt bàn dân thiên hạ ở đó lại là nụ cười thánh thiện của một thiên thần.

“Thần tiên tỷ tỷ” nhìn hắn, cười tươi, tiến lại gần hắn dưới bao nhiêu con mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ với hắn.

-Anh Geng, mẹ có nấu ít thức ăn, bảo em mang qua cho anh, sáng anh đi làm mà không ăn gì chắc cũng đói rồi. 

Gọng nói thanh thoát, đáng yêu và trong như pha lê vang lên khiến cho bao người say đắm. Chỉ có hắn là cảm thấy không say đắm nổi. Ấn tượng đêm qua đã làm cho hắn thấy phải cảnh giác với cô gái này.

Hắn máy móc nhận hộp cơm từ tay Chullie, cười máy móc, nói cảm ơn cũng máy móc. Chullie chỉ cười trước dáng vẻ robo của hắn. Không hiểu sao khi nhìn nụ cười tự nhiên này, hắn thấy ấm lòng. 

Chullie còn ở lại sân tập tới chiều, làm cho xung quanh anh không lúc nào là không có vài người lần la tới, dĩ nhiên ý định xấu tốt đều có làm cho hắn thấy nóng máu. Ai đã nói ngày hôm qua là yêu hắn? Ai đã vì hắn mà sang tận Trung Quốc, lấy lòng mẹ hắn? Bây giờ là ai đang ngồi cười và nói chuyện với mấy người không quen kia.

-Cô ta, cô ta định trêu tức mình ah. Hừm không có cửa đâu.

Hắn vừa nhìn sang khu vực không ngớt tiếng cười nói vừa lẩm bẩm. Còn bên đó có người không ngớt nhìn sang hắn cười thầm trong lòng.

-Ghen à, anh nghĩ mình là ai mà dám ghen thế, anh yêu?

Cơn khó chịu, bực tức nhanh chóng lan ra toàn thân hắn, nóng, hắn lao đầu vào nhảy, nhưng bước nhảy của hắn liên tiếp rối loạn, và phạm lỗi, đến mức người hướng dẫn phải cho hắn nghỉ, về sớm với cái nhìn cảm thông. Ông vỗ vai hắn, nói:

-Geng à, con nên cố gắng kìm chế tình cảm của mình. Đừng lôi nó vào những bước nhảy một cách tàn nhẫn như vậy. Có ghen thì phải có can đảm ra dẹp mấy thằng kia. Chẹp, công nhận bạn gái con xinh thật đấy.

Từng câu nói của ông làm cho hắn sững sờ. Hắn đang ghen? Không bao giờ. Hắn có yêu đâu mà ghen được. Hắn mới chỉ gặp cô ta có một ngày thôi. Hừ…

-Thầy, con không có, con thậm chí mới nhìn thấy cô ta ngày hôm qua thôi.

-Thật sao?

Người hướng dẫn có vẻ kinh ngạc vì theo ông thấy ánh mắt hai người trao cho nhau tràn đầy tình cảm và ý tứ. 

-Bọn trẻ thời này thật là… 

Ông thở dài, vỗ vai hắn rồi quay đi vào phòng thay đồ.

Hắn được về sớm, anh chưa về lại không biết đường, nên hắn được vinh dự hộ tống anh về nhà. Trên đường về, anh té tạt khắp nơi anh muốn. Nói chung là hôm nay hắn thành hướng dẫn viên kiêm thêm làm con lừa thồ đồ cho anh, nào là quần áo, phụ kiện, nào là những món đồ nhỏ nhỏ xinh xinh, đáng yêu mà hắn nhìn vào cũng chẳng rõ mua về để làm gì. Chỉ trong hai tiếng đi chơi, à không đi hành xác với anh mà hắn thấy như chạy thành công hết một vòng marathon thế giới vậy. Hắn nhận ra rằng, anh và Chullie có rất nhiều điểm giống nhau, cả cái tính mua bất tận, thích là mua này cũng giống. Cái điệu cười khi nhìn thây vật mình thích, cái giẫm chân khi tiếc rẻ, và cả cái cách chăm sóc hắn mỗi lần mỗi khác này cũng giống. Nhiều lúc hắn nghĩ rằng đây là anh, là Kim Heechul đáng yêu của hắn, nhưng ý nghĩ ấy lại bị phản bác, đập tan không thương tiếc khi hắn nhìn vào đôi mắt mở to, đau buồn của Chullie. Người ta nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, là thứ không giấu ai điều gì và là điều đặc trưng của mỗi người. Dù anh có giỏi đến mức nào cũng không thể có đôi mắt như vậy. Và trên hết, trái tim hắn nói rằng, đó không phải Heechul của hắn, hắn tin vào trái tim mình.

Sự mệt mỏi vì công việc, vì áp lực của bố mẹ, và cả vì Chullie, vì sự tranh đấu giữa lý trí và con tim. 

Là Heechul hay không phải Heechul. 

Hắn đang ở trong mê cũng không lối ra. Hắn đang cố gắng tìm câu trả lời cho chính mình. Phải chăng để giải thoát cho cả hai?

end chap 5

Chap 6

Những điều phải thực hiện khi quen với Chullie:

1 Gọi Chullie là Chullie.

2, Đưa Chullie đi làm cùng.

3, Ăn tất cả những món Chullie nấu.

4, Nghe lời Chullie nói.

5, Đi đâu cũng đưa Chullie đi. Không có ngoại lệ.

6, Đi bất cứ đâu cũng phải báo cho Chullie biết đi đâu, làm gì, thời gian, địa điểm, với ai, bao lâu…( trong trường hợp Chullie không thể đi cùng như WC…)

.

.

.

.

200, Nghe lời bố mẹ, luôn về nhà ăn tối.

Càng đọc xuống dưới, mắt và miệng hắn càng mở rộng. Như không tin vào mắt mình hắn phải lấy ta dụi mắt hết lần này tới lần khác để nghĩ rằng mấy chữ này là do mình đọc nhầm. Nhưng dù nhìn xuôi, nhìn ngược, nhìn ngang nhìn dọc hắn cũng khẳng định nét chữ tròn trịa kia không bị hắn đọc nhầm. Hắn tiêu rồi, lần này tiêu chắc. Ngày xưa ở bên Heechul cũng không bị quản chặt tới như thế.

----------------------flash back ---------------------

-Chullie, cái gì đây.

Hắn mân mê tờ giấy dài ngoằng với chi chít chữ mà sáng dậy Heechul “bé nhỏ” quẳng vào mặt hắn. 

-Đừng gọi tôi là Chullie, Heechul hyung … Nghe rõ chưa. Tôi hơn cậu những 1 tuổi đấy. Còn nó hả? Muốn sống chung với tôi thì thực hiện nó đi, không thì … B.I.Ế.N …

Heechul dài giọng hét lên vào mặt hắn. Từ ngày gặp mặt nhau qua Jaejoong cho tới tận bây giờ, ngoại trừ lúc trước mặt người khác với trước máy quay thì hắn gọi anh bằng “Hyung” ngọt xớt, thế mà ở nhà dù có trước mặt các thành viên anh cũng chưa bao giờ được nghe tiếng “hyung” đáng yêu ấy, thay vào đó là “Chullie”. Nghe muốn điên luôn, dù cho anh có chút thích thú khi hắn gọi anh như vậy.

-Nhưng sao dài thế. Hắn miết tờ giấy. 

– Lại còn điều thứ nhất là sao đây?

Điều đâu tiên anh muốn hắn thực hiện chính là “1, Phải gọi Heechul là Heechul hyung.” Sau đó thì sao? Tất cả mấy trăm điều anh ra hắn đều nghiêm chỉnh chấp hành ngoại trừ điều đầu tiên. Nghĩa là sau máy quay không bao giờ anh được nghe câu “Heechul hyung”. Và … anh hiểu cảm giác của mấy tên nhà DBSK khi có thằng em cũng chẳng bao giờ gọi bọn nó là hyung sau máy quay.

Haizzzz

--------------------End flash back ---------------------

Một lần nữa, gọi hắn dậy là cái bản điều luật dài cỡ Vạn Lý Trường Thành. Mẹ hắn ngồi bên cạnh không nói năng gì, chỉ chăm chú nhìn hắn đang thả hồn đi tận chân trời nào đó. Hắn quay sang phía mẹ, mặt nhăn nhó:

-Mẹ, đây là gì? Con quen cô ta khi nào thế? Cô ta nghĩ mình là ai mà dám ra những điều luật này? Cái gì mà “không được liếc mắt đưa tình với bất kỳ cô gái nào”? …

Một loạt những câu hỏi được đưa ra làm mẹ hắn cũng thấy chóng mặt. Bà ho khẽ rồi giải thích cẩn thận cho hắn hiểu. 

15 phút sau.

Hắn lờ mờ hiểu được mọi chuyện. Nói tóm lại là hắn có mười ngày làm quen, tìm hiểu về cô gái “ngoài hành tinh” kia, nếu quen được thì ok, còn không thì thôi. Tuy nhiên, khi quen cô ta hắn sẽ phải thực hiện hết mọi điều mà cô ta muốn. Cái này hắn thấy giống ai đó. Khó chịu dâng lên.

-Hừm. Sao mà rắc rối thế. Hắn cau có.

-Geng, con cũng nên cho Chullie một cơ hội đi. Mẹ không biết hai đứa cuối cùng là ra sao nhưng mẹ tin qua mười ngày này, mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Hắn ậm ừ mấy câu rồi rút luôn sau khi nhìn thấy khuôn mặt hả hê của mẹ hắn. Dù sao hắn cũng là con mẹ mà sao mẹ lại bênh người ngoài hơn hắn. Hắn thật sự không hiểu.

Còn anh, anh đang ngồi nghĩ coi sẽ làm gì cho hắn phải điên lên. Dù cho sau này có thế nào thì bây gờ anh phải thấy hắn đau khổ thì anh mới chịu được. Anh đã tự nhủ với lòng mình như vậy. Tất cả những gì hắn chưa làm được, mười ngày này anh bắt hắn làm hết, sau đó muốn ra sao thì ra. Anh vươn vai rồi trang điểm, chuẩn bị cho mình một bộ áo đơn giản. Nói là đơn giản nhưng Heechul là ai? Nên cái đơn giản mà Heechul chọn đó là, một bộ váy màu đỏ hoa bi trắng viền vàng, thêm kẹp tóc màu trắng ôm gọn lấy một nửa đầu. 

Một nét đẹp đơn sơ và mộc mạc nhưng cũng rất nóng bỏng bước ra khỏi chiếc xe làm cho cả một đoạn đường tắc nghẹt. Đâu đó tiếng xe đâm vào cột điện kèm với những tiếng hét thất thanh của mấy anh vì mải nhìn mà đâm phải vỉ hè hay bị bạn gái đánh … Nói chung là rất hỗn độn. Hắn thấy bất an liền kéo anh vào phòng hóa trang, bắt anh ngồi yên ở đó, rồi dặn dò anh đủ mọi chuyện, nào là không được ra ngoài hay có người vào thì nên tránh đi … những lời dặn dò nhiều tới nỗi anh phải gắt lên:

-Tôi là trẻ con hả?

-No, no … hắn lắc đầu – Cô không phải trẻ con mà là Đát Kỷ. 

Anh chu mở lên phản đối, đừng tưởng anh không biết Đát Kỷ là ai mà dám xiên xẹo anh. Vẻ mặt hết xanh lại đỏ rồi cái miệng cứ chu chu lên làm hắn thấy vui vui, một cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim hắn, vỗ về vết thương còn đang rỉ máu. Nhưng … dù thế nào thì Chullie cũng phải ở lại trong phòng, hắn không thể để mối nguy hiểm của nhân loại này đi lung tung được. Ai mà nhìn thấy thì chết mất … Hắn thấy bất an khi nghĩ đến chuyện anh bị ai đó nhìn thấy ở nơi không có hắn. Họ sẽ … Chullie mất. Hắn lắc mạnh đầu để xua đuổi suy nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn điên rồi.

Anh lẩm bẩm đủ để hắn nghe thấy :

-Điều 5 và 6.

Hắn ngẩng lên, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.

-Cô còn muốn thấy cảnh như vừa nãy nữa hả? Ngồi yên ở đây đi, tôi làm việc xong là về luôn. 

-Chính xác là bao giờ? Anh vênh mặt nhìn hắn, miệng lại chu ra.

Geng cố sức nuốt cục giận xuống, nhỏ nhẹ năn nỉ.

-Chullie ah, anh còn phải làm việc mà, chịu khó chút đi nhé. Lấy cái này chơi đỡ đi, rồi anh sẽ làm thật nhanh, nhé. 

Hắn vừa nói, vừa lục túi lấy ra … một cái máy trò chơi điện tử và mấy gói snack dúi vào tay anh, vẻ mặt năn nỉ. Anh phì cười, cái vẻ mặt này sao mà giống hắn lúc trước năn nỉ anh vậy? Nhớ quá. Hắn cũng cười. Lần đầu tiên hắn không còn thấy anh đáng ghét mà rất đáng yêu … như ai đó vậy, cũng điệu cười khách khách này. Hắn giật mình … “Mình đang nghĩ gì vậy?”.

Để Chullie ở lại với máy trò chơi điện tử hắn hay mang theo, đúng là thói quen không thể sửa ngay được. Lúc trước hắn hay mang theo máy trò chơi với ít bánh kẹo để dỗ Heechul khi hắn làm việc, bây giờ cũng có ích thật. Hắn trang điểm nhẹ rồi đi thay trang phục làm việc mà quên mất … đúng … hắn đã quên mất … có một cô gái đang ngồi chơi điện tử say sưa trong phòng. Hắn đã và đang thay quần áo ngay bên cạnh một cô gái dù chỉ cách nhau có một tấm màn che. Khi hắn nhận ra điều này thì đã muộn, anh đang đứng bên kia tấm màn, đầu thò vào trong, nhìn hắn lúc đang … ở trần. Hắn thở phào, nếu cô ta mà thò đầu vào sớm hơn chút nữa là hắn đã … thất thân rồi. Hắn hét lên.

-Này, cô có thấy mình vô duyên không vậy?

Anh lắc đầu:

-Không. 

Rồi tiến luôn vào trong nhìn chắm chằm vào bộ ngực trần cũng như cơ bụng hắn. Hắn gầy đi rất nhiều nhưng cũng săn chắc hơn, xa nhau có mấy tháng thôi mà anh thấy hắn thay đổi đến chóng mặt, từ tính tình cho tới cơ thể.

-Anh đẹp thật đấy.

Trong vô thức, anh vừa nói vừa tiến đến bên hắn, tay vươn ra chạm vào ngực hắn, miết nhẹ xuống bụng, rồi chọt chọt.

-Săn chắc thật đấy. Chắc anh tập luyện nhiều lắm nhỉ.

Anh thản nhiên bình luận cơ thể hắn ngay trước ánh mắt sững sờ của hắn. Anh ngẩng lên nhìn hắn, lắc đầu:

-Này, sao suốt ngày tôi chỉ thấy mỗi vẻ mặt này của anh thôi vậy. Làm ơn đổi sang vẻ mặt khác được không?

Như để phụ họa cho câu nói của mình, Chullie diễn ra gần chục bộ mặt kinh hoàng, sững sờ khác nhau cho hắn coi gọi là tham khảo. Mặt hắn đần thối nhìn anh. Anh toe toét nhìn hắn. Hắn thở dài, mặc nhanh áo vào rồi bỏ đi. Tranh cãi với con gái là rất mệt mỏi nhưng tranh cãi với Chullie thì không có cửa cãi lại, tốt nhất là chuồn êm. Hắn lẩm bẩm. Ra tới cửa, hắn sững người lại như nhận ra điều gì đó bất ổn, rồi lại lắc đầu bước đi tiếp.

Công việc diễn ra không suôn sẻ như hắn nghĩ khi cô người mẫu giận dỗi bỏ về vì … bị đạo diễn đuổi, lý do: không diễn tả được ý tưởng của đạo diễn, thế là cô ta đùng bỏ về để lại bao khuôn mặt ngẩn ngơ nhìn theo. Cái khốn khổ của hắn là công việc bị ngừng lại vô thời hạn cho tới lúc đạo diễn gọi được người mới tới, còn cái vấn đề hắn quan tâm là bé Chul vẫn đang ngồi chơi điện tử trong phòng chờ, bé mà chờ không nổi là rắc rối vô cùng. “Tiến thoái lương nan” là câu nói đúng nhất dành cho hắn lúc này. Tuy nhiên, sau khi ông đạo diễn ra ngoài đàm phán gì đó được chưa đầy nửa tiếng thì thấy ông ta chạy vào, la hét ầm ĩ, cái quan trọng không phải điều đó mà là điều đằng sau ông ta kia. 

Chullie … đúng … là … Chullie. 

Mồm hắn há hốc, quai hàm rơi cái phịch xuống đất. 

Tới khi hắn nắn lại được cái quai hàm bé nhỏ của mình thì hắn nhận ra rằng mình đang ôm eo một người, mặt hắn với mặt người ấy dính sát rạt. Hắn điên tiết, rít lên qua kẽ răng:

-Cô làm gì ở đây? Tại sao ông ta tìm ra cô? Đừng nói là cố tình đấy nhé.

Anh vẫn cười rất điệu nghệ trước ống kính trả lời hắn.

-Ai biết, tôi đang đi tìm cái WC thì bị ông này lôi tuột vào đây.

Hắn nhìn anh vẻ không tin, anh nhún vai nhìn lại hắn, không tin thì thôi, dù cho chuyện này là sự thật, nó không nằm trong kế hoạch của anh. Cứ thế hai người trước mắt các staff là một đôi ăn ý, cười tươi như hoa nhưng thực chất đang gầm ghè, cảnh báo lẫn nhau.

Buổi chụp hình hôm ấy làm hắn thấy rối bời. Những hành động, điệu cười của Chullie làm hắn khó chịu. Hình ảnh cứ chồng chéo lên nhau, những ký ức tưởng đã quên đi cứ trỗi dậy. 

Buổi chiều, đi thu âm còn tệ hơn. Lỗi thanh nhạc, thói quen đều bị lôi ra chỉ trích, những điểm yếu của hắn bị lôi ra sửa bằng sạch.

Tối về còn mệt mỏi hơn khi nhìn thấy có ai đó đang gọt trái cây kiểu … mèo, rồi ngồi liến thoắng kể chuyện, làm cho hắn không hiểu sao thấy mình đang ngồi cạnh những thành viên mà nhân vật chính là Heechul đang kể chuyện trên trời dưới bể. Hắn nhớ quãng thời gian tuy vất vả nhưng hạnh phúc đó. Bây giờ, chỉ còn một mình hắn đi trên con đường cuộc đời, biết sao được khi hắn đã chọn một ngã rẽ cho chính mình.

Hắn thấy mệt mỏi, bỏ về phòng. Chullie có gọi hắn lại, hỏi thăm hắn càng làm hắn bực hơn. Hắn gắt lên :

-Không phải chuyện của cô.

Rồi bỏ về phòng trước khuôn mặt sững sờ, đôi mắt sũng nước của Chullie. Tim hắn nhói đau, tâm hắn day dứt. Hắn không hiểu, vì sao lại như vậy. Hắn tự nhủ, đây chỉ là do hắn nhớ tới Heechul nên mới thế. Vết thương lại chảy máu … mà không biết.

Cực hình mỗi ngày một tăng cho đến ngày thứ ba … giới hạn … sức chịu đựng của hắn đã tới giới hạn cực điểm. 

Giờ nghỉ giải lao, hắn mang bộ mặt hầm hầm kéo anh vào phòng hóa trang. 

-Cô nói đi, cuối cùng cô là ai? Là Hotkiss hay Petals.

Anh cười, cười lớn. Vậy ra trong mắt hắn, những hành động anh làm chỉ là của một fan hâm mộ điên cuồng thôi sao. Anh nhếch môi

-Hotkiss thì sao? Mà Petals thì sao? Dù gì thì anh đã rũ bỏ hết tất cả rồi đúng không? Anh quan tâm tới để làm gì?

-Làm gì ư, cô không thấy mình đang làm phiền người khác à? Cô muốn trả thù cho Heechul sao?

-Làm phiền? Trả thù? Vâng nếu thế thì tôi xin lỗi, nhưng đôi mắt tôi nhìn Chullie suy sụp, con tim tôi nhận thấy sự đau đớn từ anh ấy, tôi không thể chịu được. Tôi muốn anh cũng phải chịu những nỗi đau như anh ấy. Anh yên tâm, còn bảy ngày nữa, cứ chờ đi.

-Chullie, nhất thiết phải vậy sao?

Hắn trầm giọng, vẻ mặt vô cùng đau khổ nói với anh, là anh hay cô gái tên Chullie kia? Anh thấy đau lòng, hắn đau anh cũng có sung sướng gì đâu.

End chap 6

Chap 7

Heechul im lặng không nói gì, cả buổi còn còn lại, hắn không nhận được một câu nói hay nụ cười nào từ phía anh, anh có thể nói chuyện, cười đùa với tất cả mọi người trừ hắn. Có vẻ như trong mắt anh, hắn là không khí, mặt anh khi nhìn hắn không khác gì băng, lạnh tanh.

Cái không khí lạnh giá cỡ … Bắc Cực được lôi về nhà làm cho bố mẹ hắn thấy bồn chồn. Nguyên buổi tối, hai ông bà ngồi rì rầm với nhau khi nhìn thấy cảnh “mỗi người một nơi” theo đúng nghĩa. Mà bonus thêm cho hoạt cảnh này là cái khuôn mặt “dài hơn cái bơm” của con trai họ. Hắn hiện đang vô cùng, vô cùng khó chịu, nguyên nhận của sự khó này từ … hắn nghĩ cả buổi trời cũng không nghĩ ra. 

Đêm đó, khi cả nhà đã lên giường, có một bong đen tiến nhanh thoăn thoắt tới phòng của Heechul, bong đen đó mở của một cách nhẹ nhàng, tiến vào giường ngủ của anh không một tiếng động. Một bàn tay chạm vào … chiếc cổ trắng ngần, bàn tay đó khẽ siết chặt …

Á …

Anh bật dậy kêu lên, đau quá, không biết ai chơi dại là giật tóc gáy anh thế. Đau chết mất. Anh với tay bật đèn ngủ, nhìn kỹ hung thủ rồi lại giật thót. 

Hóa ra là mẹ Han, Heechul nhìn bà chăm chú, đôi mắt chứa đầy thắc mắc. Còn mẹ Han khoanh tay nhìn anh, miệng khẽ nhếch.

-Trả thù con chuyện tối nay. 

Anh ngơ ngác.

-Hai đứa có chuyện gì mà không nói cho “mẹ” nghe thế.

Chữ “mẹ” được bà đặc biệt kéo dài và nhấn mạnh ý nhắc nhở anh, Heechul ngay lập tức hiểu ra sự việc, môi nở nụ cười “devil” cố hữu, ngồi thụt vào trong, đồng thời tay kéo luôn mẹ Han ngồi xuống bên giường. Anh bắt đầu kể lể, dĩ nhiên là sự thật theo cách nói của Heechul thì biến đổi thành thế nào không ai biết, chỉ biết rằng trong 15p nghe chuyện, mặt mẹ Han hết từ bình thường sang tím ngắt rồi lại xanh lè, cuối cùng là đỏ ửng vì … nín cười.

-Thật sao? Vậy con tính làm thế nào?

-Chuyện này “mẹ” cứ để con.

Rồi sau đó có hai cái đầu xúm lại với nhau bàn bạc một kế hoạch nào đó may ra chỉ có hai người biết và mặt trăng ngoài sân biết, mà nạn nhân chính trong kế hoạch lại chính là một người đang ngủ chỏng queo ở phòng bên.

Sáng hôm sau.

-Geng, con làm gì thì làm, mẹ không muốn thấy chuyện như tối qua diễn ra trong nhà nữa.

Món điểm tâm sáng của Han Geng, hắn thở dài, thật sự chỉ có mấy ngày cô ta tới nhà hắn mà cảm tưởng như đằng đẵng cả năm trời. Và điều làm hắn thấy ghét nhất đó là ngày nào cũng giống ngày nào, bữa sáng của hắn là những mệnh lệnh, những lời khuyên răn của mẹ hắn về cô ta. Phải chi mẹ có thể chấp nhận Heechul bằng 1/10 cô ta là hắn đã lôi theo cả Heechul về Trung Quốc rồi.

Sau một hồi vừa ăn vừa ậm ừ cho qua chuyện, hắn cũng nuốt trôi bữa sáng và đi làm với một câu nói trong đầu, nếu chưa bình thường hóa quan hệ thì đừng có về nhà.

Hắn quay sang bên cạnh, một khuôn mặt băng giá quay lại nhìn hắn, thở dài …

-Fan của Chullie thì có khi nào phải dỗ theo kiểu của Chullie không?

Hắn nghĩ thầm.

-Chullie …

-Có chuyện gì không? Lạnh tanh.

-À … Không có gì. Ngập ngừng

-Nếu không có gì thì đừng gọi, mắc công anh lại bảo tôi cố tình tiếp cận anh. Giọng hờn mát.

Câu nói như tiếng sét đánh ngang tai hắn, sao mà đến giận dỗi cũng ngang phè phè đến vậy. Cô ta thật sự quá cuồng Heechul mà. Đến cái tính cách “dở dở ương ương” này mà cũng học. Đáng ghét.

Hắn rút điện thoại gọi cho quản lý, sau một hồi kỳ kèo với anh ta, hắn cũng được chấp thuận cho một ngày “bùng”. 

-Cô muốn đi đâu. 

Vừa lái hắn vừa hỏi. mà có khi nào là hỏi thừa không?

-Về nhà.

Biết ngay mà, đây là tình huống hắn đã định trước. Mặc dù không thích nhưng … hắn vẫn làm. Coi như xoa dịu fan, xoa dịu Heechul và trên hết là xoa dịu trái tim hắn.

Tử Cấm thành là nơi đầu tiên hắn đưa anh tới. Nhìn ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ của anh mà hắn thấy tự hào. Hắn từng nói, nếu khi nào Chullie đến Trung Quốc, Kyung sẽ đưa Chullie tới Tử Cấm Thành. Câu nói này bao lâu nay vẫn chưa được hắn thực hiện dù cho nhóm có nhiều lần tới Trung Quốc, nhưng công việc đến ngủ cũng không cho làm gì có thể đi Tử Cấm Thành được.

Chullie hỏi hắn như cái máy, cái gì cũng hỏi, cái gì cũng reo lên, suýt xoa. Lúc chụp ảnh cho Vua và Hoàng hậu, Chullie liếc xéo hắn nói rằng, muốn lấy được Chullie phải xây được Tử Cấm Thành. Hắn cười, cô thấy mình có giá quá nhỉ. Hắn rùng mình, thấy lạnh sống lưng khi bắt gặp một ánh mắt từ phía Chullie quét tới. Cô ta đáng sợ ngang ngửa Heechul, à không còn ghê hơn nữa. Hắn thầm nhủ. 

Tới trưa là về chỗ mẹ hắn ăn bánh bao. Heechul rất thích ăn bánh bao Trung Quốc, lần nào snag Trung Quốc cũng phải mua bánh bao ăn, hay như hắn qua Trung Quốc hoạt động với nhóm mà lúc về pahir mua bánh cho Chullie. Nhìn Chullie ăn bánh bao ngấu nghiến, ngon lành mà bất giác hắn mỉm cười. 

-Cô ăn ngon miệng thật.

-Bánh ngon mà. Chullie ngước lên, một tay bốc thêm chiếc bánh nữa, chìa ra cho hắn.

-Ăn đi, ngon lắm.

Hắn phì cười, bánh của mẹ hắn mà không ngon sao được. Cô ta nói như thể bánh của nhà cô ta vậy. Hắn vừa ăn vừa cười tủm tỉm, đã bao lâu rồi hắn không có vui như thế này nhỉ. Nhìn cô ta ăn cũng hay chứ nhỉ, như đang nhìn thấy Chul vậy, vừa dễ chịu lại cũng rất căng thẳng. Phải chăng có tất cả mọi người ở đây nhỉ? Đi chơi sẽ vui hơn. 

Một cánh tay đưa lên mặt hắn huơ đi huơ lại, một khuôn mặt nghệt ra nhìn hắn thả hồn đến tận chân trời nào không biết. Khuôn mặt đó dỏ dần lên cho tới một lúc, chân hắn hứng nguyên một gót giày hắn mới nhảy dựng lên. Một tiếng hét thê thảm vang lên, cả nhà hàng quay lại nhìn hắn như thể hắn mới từ trên trời rơi xuống vậy. Có mấy cô gái tủm tỉm cười, lại có người nhìn hắn rồi quay đi không biết nghĩ gì. Mặt hắn đỏ bừng, rụt rè ngồi xuống, hắn lườm Chullie sắc lẻm. 

-Đang nghĩ tới bóng hồng nào thế? Giọng thản nhiên, ăn nốt miếng bánh.

-Thì liên quan gì cô. Giọng rít qua kẽ răng. Biết làm sao được hắn đang nhớ tới bóng hồng của hắn mà.

-Vậy à. Giọng lạnh băng. 

Hắn lạnh gáy. Nuốt nước bọt. Khiếp, cô ta giận còn ghê hơn cả Heechul nữa, như thể Heechul đã trưởng thành hơn rất nhiều đó. Hắn nghĩ thầm, còn mặt thì nhoẻn miệng cười cầu hòa. 

-Bây giờ mình đi tới Vạn Lý Trường Thành nhé. 

Có người đứng dậy ngay tắp lự, lau miệng rồi mất tích để lại cái hóa đơn dài ngoằng cho hắn.

-Trời, không biết cô ta có phải fan của cả con người không biết no Shim Changmin không nữa. hắn thở dài, móc túi trả tiền.

Tại Hàn Quốc.

Có người hắt xì liên tục, Yunho quay sang:

-Sao thế?

-Không biết ai đang nói xấu em đó, hyung ah. Em mà biết thì … 

-Vâng, tôi biết cậu giỏi, làm việc đã, bỏ cái bánh đó xuống đi. 

Yunho dài giọng, tay cố sức lôi thằng em dậy dù cho tay nó vẫn đang cầm bánh và mồm vẫn cứ nhai. Những tưởng thiếu đi umma nó sẽ gầy đi, hóa ra cu cậu không có ai quản là ăn ngày ăn đêm không phanh, nay sắp thành heo tới nơi. 

-Jaejoong, bao giờ cậu mới về để phanh cái thằng nhóc ăn đến thủng nồi trôi dế này. Tớ mệt với nó lắm rồi. 

Giọng Yunho cảm thán.

Quay về Trung Quốc, nhảy tới Vạn Lý Trường Thành, 

Có một người đang dang rộng đôi tay đi rất yểu điệu trên … bờ tường của Vạn Lý Trường Thành, còn một người đang đi bên cạnh mặt vô cùng lo lắng nhìn theo, luôn miệng một câu:

-Làm ơn đi Chullie, làm ơn xuống đi Chullie. Xin cô đấy.

Cứ một lát, một cánh tay lại chao nghiêng, một trái tim lại tưởng như ngừng đập.

Khi gần tới khu vực gác canh phân chia tường, có người thở phào, chưa kịp hít một hơi sảng khoái thì trái tim chính thức ngừng đập, mọi cơ quan như đông cứng lại, chỉ có con mắt mở to nhìn bong người trên tường thành … rơi xuống. 

1s.

2s.

3s.

-Không … Chullie …

Giọng hắn thảng thốt. 

Hắn chạy tới trường thành nhìn xuống, ánh mắt lo lắng tìm kiếm, cầu trời đừng để cho Chullie của con có chuyện gì.

Đáp lại sự lo lắng của hắn là tiếng cười giòn tan của anh, hóa ra ngay ngoài tường người ta có xây thêm một ban công nhỏ phục vụ khách ngắm cảnh ở mỗi điểm của Trường Thành. Khi anh nhìn thấy đã nhảy xuống chỗ đó xem, còn hắn tưởng anh ngã. 

Anh hạnh phúc, khi thấy hắn lo lắng cho mình.

Tim anh nhói đau khi nghĩ rằng hắn đang lo cho một cô gái khác chứ không phải anh. Một cô gái giống anh, và hắn cũng chỉ gặp cô ta chưa đầy 10 ngày. 

Anh cười chua chát. Ý nghĩ ấy xâm chiếm đầu óc anh, lấp đầy con tim, để sự nhay cảm bấy lâu nay của Kim Heechul đi đâu đó đến nỗi không nhận ra ánh mắt của hắn bây giờ nhìn anh hoàn toàn khác với những hôm trước. Ánh mắt này ấm áp hơn, dịu dàng hơn rất nhiều. Và đôi mắt hắn đang cười.

Hắn vừa đỗ xe trước nhà, không đợi hắn mở cửa anh đã tót vào trong nhà, liến thoắng với mẹ hắn. Anh nói đủ thử chuyện ngày hôm nay hắn đã đưa anh đi dâu, anh đã vui đến mức nào, rồi anh lôi đống ảnh chụp hôm nay ra ngắm nữa. Vừa cho mẹ xem vừa thuyết mình tấm này chụp lúc nào, báo hại anh vừa vào trong nhà đã được mẹ âu yếm dúi vào tay đôi đũa nấu và ánh mắt “làm tốt lắm”. 

Hắn cười khổ. 

Bây giờ thế này thì mai sau hắn đưa người yêu về làm sao đây? Thôi, cứ coi hắn xui xẻo cưới phải cô ta thì có khi nào cô ta trèo lên đầu hắn ngồi không nhỉ?

Hắn cười, tay nhanh nhẹn tạo hình bữa cơm. Xong việc, không hiểu do quán tính thói quen hay thế nào mà hắn còn làm thêm một đĩa cơm chiên để trên bàn. Làm xong hắn sực mình nhớ ra, nhìn đồ ăn trên bàn và đĩa cơm chiên thừa, hắn lắc đầu.

-Chullie có ở đây ăn nó đâu.

---------------flash back----------------------------

-Kyung, không có cơm chiên à. 

Giọng Heechul vang từ dưới bếp tầng 11 lên tận phòng ngủ tầng 12, cũng có một người không kém phần long trọng nói vọng xuống.

-Không có.

-Vậy à, không ăn nữa. 

Giọng lý nhí. 

Ngay lập lức có tiếng bước chân chạy rầm rầm xuống dưới nh, lao thẳng vào bếp. Có tiếng người vừa thở dốc vừa hỏi:

-Sao thế?

-Không thích ăn.

Đẩy ghế, đứng dậy đi. Có người dang tay cản lại.

-Chưa ăn không được đi. Muốn thành que tăm hay sao vậy?

Kyung giọng bắt đầu bực.

-Đã bảo không thích mà. Heechul ngúng nguẩy.

Nhìn Heechul nũng nịu như thế làm hắn phì cười, hắn ôm Chuhllie của hắn vào lòng, thầm thì bên tai người yêu.

-Thôi mà Chullie, không ăn cơm chiên một bữa có sao, hôm nay ăn cơm thường đi, Kyung nấu ngon lắm, có nhiều món Chullie thích đấy. Mai Kyung lại chiên cơm cho, thêm hai trứng nhé.

-Ứ chịu. 

Nghe hắn nói ngọt ngào vậy, anh cũng thấy xuôi xuôi nhưng vẫn cố cứng. Hắn cười giòn tan bên tai anh. Chân hắn đưa cả anh và hắn vào bàn. Mọi người ăn cơm rất vui vẻ, dù cho mặt anh có chút buồn vì không có món anh thích.

--------------------End flash back ---------------------

-WOW … Có cơm chiên. Thích quá.

Giọng anh vang lên. Hắn giật mình, cười cười quay sang bên tiếng giọng nói vừa phát ra.

-Không cần thích thế … Ơ …

Đập vào mắt hắn không phải là anh mà là … Chullie. Cô ta … 

Hắn lại bị ảo giác rồi sao, vừa lúc nãy hắn mới nghe thấy tiếng của Heechul mà, sao quay sang lại là cô ta …

Anh nhìn hắn thích thú, cả bữa cơm anh không ăn gì ngoài cơm chiên hắn làm, mẹ hắn nói 

-Chullie thích ăn cơm chiên lắm à.

-Không, con chỉ thích cơm chiên do Kyuyng làm thôi. Lâu lắm rồi không ăn. 

Anh vừa ăn vừa nói, đôi mắt mơ màng nhớ lại ngày xưa.

Hắn nhìn anh ngạc nhiên, anh nhìn lại hắn cười rồi lại cắm đầu chén nốt đĩa cơm chiên, để mặc hắn không ăn nhìn anh suốt bữa cơm.

Chullie, cuối cùng cô là ai???

end chap 7

chap 8

Anh không nói gì, cắm đầu vào ăn hết bữa cơm rồi xin phép lên phòng sớm. Cả bữa cơm, hắn không ăn mà cứ nhìn anh chằm chằm như thể muốn banh anh ra để nhìn cho rõ, để khám phá anh là ai vậy?

Hôm sau, hắn đưa anh tới một căn hộ nhỏ tại trung tâm Bắc Kinh.

-Nhà của tôi đấy. Vào đi.

Hắn mở cửa bước vào nhà, vứt lại cho anh câu mời vào nhà suồng sã đó. Anh im lặng, theo hắn vào nhà. Một căn phòng màu kem nhẹ nhàng, giống tính cách của hắn. Trong phòng khách bày la liệt những tấm ảnh của Super Junior, những đồ vật kỷ niệm với nhóm, những album của nhóm được bày hết trong phòng khách như thể hắn muốn khoe với cả thế giới những người bạn bên cạnh hắn. Tuy nhiên, không hề có cái ảnh chụp riêng nào của anh.

Anh cười nhạt. Nghĩ thầm:

-Chỉ có cả nhóm thôi sao.

-Cô ngồi chơi.

Tiếng nói của hắn và tiếng dằn ly nước xuống bàn kéo lại một tâm hồn đang treo tận nơi nào đó trở về. Anh máy móc nói câu cảm ơn rồi cúi xuống nhìn ly nước. Những tấm ảnh gợi lên nhiều kỷ niệm hơn anh nghĩ, nào là tấm chụp hồi mới debut cả nhóm còn nhiều bỡ ngỡ khi về sống chung với nhau đã chụp tấm này lưu dấu, những tấm ảnh mấy anh em đánh nhau giành ăn, những tấm tự sướng của cả nhóm, còn rất nhiều rất nhiều nữa. 

-Anh đưa tôi tới đây làm gì? Bất kỳ ai anh cũng đưa tới đây đúng không?

Anh cay đắng nhìn ly nước mà cất giọng. Nếu nhìn hắn lúc này anh sẽ khóc mất. Kim Heechul không thể yếu đuối như thế được. 

Im lặng … một khoảng lặng …

Kéo dài …

Anh ngước đôi mắt đỏ hoe vì kìm nén tiếng khóc lên tìm hắn, hắn ngồi ngay đối diện, nhìn anh chằm chằm. Anh nhìn hắn, hắn nhìn anh, hai người cứ đấu mắt với nhau trong khoảng thời gian dài. Bỗng.

-Cô khóc à? 

-Không? 

-Vậy sao có nước mắt?

Anh giật mình, vội đưa tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, anh khóc lúc nào vậy? Anh cười trừ với hắn, vẻ mặt ngượng nghịu. hắn lặng thinh, môi hé nụ cười buồn. Còn anh, nhói đau.

Bỗng dưng ngồi bên hắn lúc này anh thấy hắn cô đơn lắm, thấy hắn đơn độc, ánh thấy rằng mình đang tàn nhẫn với hắn đúng hơn là hắn đang tàn nhẫn với anh. Những bức ảnh hắn để xung quanh như muốn nói rằng hắn vẫn đang ở bên cạnh các thành viên. Hắn thật sự rất nhớ bọn anh? 

Hắn có biết không anh và tất cả cũng rất nhớ hắn. Ngày hắn quyết định làm theo những gì của bọn Jaejoong , anh đã biết mình sẽ mất hắn, sẽ phải xa hắn nhưng không nghĩ sẽ đột ngột và bất ngờ thế này. 

Chua chát lắm.

Đau đớn lắm.

Và …

… Chắc hắn cũng vậy …

Anh với tay cầm lấy một bức ảnh, ngồi ve vuốt nó. Hắn nhìn anh hiền hòa,

-Nhớ lắm phải không, Chullie?

-Đúng, rất nhớ. Lúc trước chúng ta vui biết bao, ở bên nhau thật tuyệt.

Giọng anh mơ màng nhớ về những ký ức của thời gian qua.

-Nhớ không, ngày mới gặp, Chullie như con mèo không ưa người, luôn xù lông với người lạ. Nhớ những ngày cả nhóm tụ nhau lại uốn giọng của Kyung. Rồi những bữa ăn nữa, nó không gọi là bữa ăn mà là cuộc chiến tranh. Nhớ những ngày làm việc đến mệt lả, đứa nào đứa nấy gục hết trước cửa nhà, chúng ta phải khuân từng đứa một vào. 

Giọng hắn đều đều như đang tua lại những gì đã xảy ra. Anh cũng chìm đắm trong những ký ức mà dường như quên đi chuyện gì đã và đang xảy ra tại nơi đây.

-Nhưng cũng có những lúc thật khó chịu vì ở chung, đúng không? Chullie đã từng nói không muốn ở chung với Kyung. Nói Kyung rất phiền phức mà. Ngày ấy …

Câu nói hắn đứt quãng khi nhìn thấy đôi mắt to tròn của anh mở hết cỡ nhìn hắn. 

Hắn … vừa nói … gì?

Anh cảm tưởng tai mình nghe không còn rõ nữa, mọi âm thanh như biết mất. Trước mắt anh bây giờ chỉ còn hắn đang cười rất hiền với anh, hắn nói gì đó anh hoàn toàn không biết. Nước mắt vừa được lau khô nay lại tuôn tràn.

Anh … hận … 

Anh … ghét … 

… Hắn …

Anh run run, mấp máy môi

-Vậy .. tại … tại sao anh còn ra đi ? …

-Vì anh muốn tự do, tự do sống, tự do nghĩ và tự do … yêu em.

-Anh … anh …

-Đủ rồi … dừng lại đây đi Chullie. Đừng làm con tim em tổn thương hơn nữa. Em phải nghĩ tới cả anh nữa chứ.

Hắn đứng dậy, tiền đến ngồi bên anh, nắm chặt đôi bàn tay run rẩy, áp vào lồng ngực trái, nơi tim đang đập.

-Em nghe thấy không?

Anh gật đầu, nước mắt vẫn chảy không ngừng. Hắn âu yếm anh, hôn lên đôi môi đang mím chặt, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt lăn dài bằng những nụ hôn.

Trong giây lát, không khí như ấm áp hơn, ngọt ngào hơn, rồi lại lạnh đi khi anh đẩy mạnh hắn, tát hắn.

Âm thanh cái tát chát chúa vang lên, hắn chạm vào bên má đỏ ửng vết tay, chầm chậm nhìn đôi mắt hoe đỏ vì khóc và giận dữ của anh.

-Đánh đi, đánh cho tới khi nào em muốn, Chullie. Dù em có giết anh, anh cũng không hối tiếc.

-Anh tưởng tôi không dám sao. 

Heechul gằn giọng. Những uất ức, những hận thù và cả tình yêu của anhh đang tuôn ra như nham thạch mà không thể dừng lại. Tại sao khi ở bên hắn anh không thể làm chủ bản thân, làm chủ cảm xúc của mình. Sao anh như đứa trẻ trước hắn? Tại sao lúc này đây anh không hề thấy hận hắn, anh không thể giết hắn như những gì anh đã nghĩ, anh đã muốn? 

Cánh tay đang giơ lên được buông thõng xuống cùng với cơ thể anh, anh mệt mỏi lắm rồi, anh muốn buông xuôi tất cả, trả thù ư, anh còn làm được nữa sao, anh không biết mình có đang trả thù hắn hay bị hắn trêu đùa lại.

-Bao lâu rồi?

-Ngay từ khi gặp em.

-Tại sao?

-Vì không muốn em buồn, vì muốn ngắm nhìn em, và hưởng một chút hạnh phúc.

-Ích kỷ.

-Xin lỗi.

Anh đứng dậy, bỏ vào căn phòng gần nhất. Thực sự lúc này anh không muốn gặp con người ích kỷ kia một chút nào. Ánh điện rực rỡ soi sáng căn phòng màu kem với vật dụng màu đỏ, màu anh thích. Trong phòng bày la liệt những bức ảnh của … riêng mình anh.

Những bức ảnh thể hiện anh trong mọi điệu cười, trong mọi hình dáng, những bức ảnh có anh, có hắn, có những tháng ngày hạnh phúc. Ngay trên đầu giường là tấm ảnh anh đang khóc tại Super Show 2, anh đã khóc, nức nở khi hắn ra đi. Anh cười nhạt, thực sự hắn đã lưu nó lại hay sao? Tấm ảnh bên cạnh càng làm anh choáng váng hơn khi thấy mình trong hình dáng Chullie tại nhà hắn ngay hôm đầu hai người gặp nhau. Vậy là hắn đã nói thật?

Heechul lặng người, hắn đã bao giờ quên anh chưa? Hắn đã bao giờ nhắc đến anh chưa? Và hắn đã bao giờ nói câu yêu anh? Gần mười năm bên hắn, anh chưa bao giờ được nghe tiếng yêu từ hắn. Một câu thôi cũng chưa có, cái hắn trao cho anh có chăng là những hành động dịu dàng, là những quan tâm chăm sóc, là những câu nói ấm áp và những cái nhìn chết người. Tại sao đến bây giờ anh mới nhận ra những điều như vậy?

-Chullie …

Tiếng hắn thổn thức bên ngoài cửa, nhỏ nhẹ mong manh như thể nếu nói lớn hơn sẽ làm cho cái gì đó tan vỡ.

-Đừng khóc nữa nhé. Chullie khóc không đẹp đâu, sẽ bị già đi đấy. 

Hắn giở cái giọng dụ trẻ con làm anh phì cười. Lúc này là lúc nào mà hắn còn dám áp dụng cái hình thức dỗ trẻ con này với anh.

-Chullie … DA TRẮNG NHƯ SỮA … KIM HEECHUL .. ANH YÊU EM KIM HEECHUL.

Tiếng hắn hô to câu khẩu hiệu của nhóm về anh, nói là của nhóm nhưng câu nói đó lại là lời tỏ tình hắn dành cho Heechul rất lâu về trước, cho dù tới tận bây giờ anh vẫn nghĩ câu đó do một phút hứng chí Lee Teuk đã nói ra và sau này cả nhóm ai cũng hô hào với anh câu này. Hắn đã mất rất nhiều đêm để thể hiện tình yêu của mình mà không có ai có thể nói gì. Hắn không muốn anh và hắn sẽ có những kết thúc như Yunho và Jaejoong. Dù Yunho có những biện pháp đối phó với công ty nhưng hắn không phải Yunho, hắn không thể bảo vệ người hắn yêu trên đất khách quê người như hiện nay. Hắn muốn Chullie của hắn sống hạnh phúc, luôn tràn ngập tiếng cười. Chỉ là … chỉ là giờ đây, người hắn yêu đang khóc, đang đau khổ.

Hắn đau … đau lắm chứ.

-Đừng khóc nữa nhé.

Hắn thủ thỉ.

Cửa phòng bỗng mở ra làm cho hắn đang dựa lưng vào cửa ngã xuống đất. Phía trên, một bàn chân to lớn đạp mạnh vào bụng hắn. 

Đau điếng.

Cái đau như đánh thức đôi mắt, con tim hắn để hắn nhận ra có người đang bặm môi, phùng má giơ chân lên chuẩn bị đạp hắn cái nữa.

Heechul … là Heechul của hắn.

Anh đã trở lại …

Hắn mỉm cười, lăn ra tránh cú đạp của anh.

-Sao lại tránh?

Giọng anh vùng vằng quát hắn. Sau khi lồm cồm bò dậy, hắn nhe răng cười thật tươi lao đến ôm anh, mặc cho anh đấm, anh đá, anh la hét, hắn vẫn ôm chặt, ôm cho thoả những ngày nhớ mong.

-Anh không tránh thì Chullie mất chồng chứ sao. Anh không thể để cho Chullie của anh bơ vơ trên đời được.

Heechul dừng mọi hoạt động lại, bĩu môi, nguýt cái rõ dài.

-Không dám, vậy mà có người vừa nói là giết anh cũng không sao. Dóc tổ.

Heechul đẩy mạnh hắn ra, thả phịch người xuống giường, rất điềm nhiên lấy mấy giói snack ở đầu giường … măm. Hắn cười lớn, nhảy luôn lên giường, ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào tóc anh, cố gằng hít lấy cái mùi mà lâu lắm rồi hắn không được ngửi.

-Chullie à, thay đồ ra đi.

Vừa nói hắn vừa thuận tay tháo từng nút áo của anh, anh cũng để mặc hắn … 

Tóc giả … 

Váy … 

Đồ trang sức …

Từng thứ, từng thứ một được trút xuống, cho đến cái cuối cùng. 

Anh vươn vai, vẻ thoải mái vô cùng. Lúc lắc cái đầu đáng yêu, ra chiều thoát khỏi chúng mày ta thật thấy hạnh phúc.

-Thoải mái ghê. Làm con gái thật mệt.

-Vậy sao lại làm.

-Có sao?

Anh chu mỏ đáp lại.

Hắn lắc đầu, cười khổ.

Bỗng mặt anh nghiêm lại, giọng lạnh tanh.

-Anh còn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên.

Hắn ngơ ngác nhìn anh, trán nhăn lại, cố nhớ câu hỏi anh hỏi mà hắn chưa trả lời. Sau đó, hắn gãi đầu cười trừ.

-Anh đã đưa cô gái nào đến đây chưa?

Hắn cười, cười to, cười gập bụng lại, bò ra sàn, cười đến vật vã, nói chung có bao nhiêu kiểu cười trên thế gian hắn thể hiện hết, để lại một cục tức và một ngọn núi lửa đứng giữa phòng. Thấy tình hình có vẻ không ổn hắn cố kìm lại, chỉ lâu lâu lại có tiếng “hức hức” phát ra từ cổ họng.

-Chullie của anh đáng yêu ghê. Em định giết người hay sao mà nghĩ anh sẽ đưa cô nào về đây.

-Hừm …

-Cô nào mà nhìn thấy căn phòng này mà còn ở lại được thì anh …

-Anh làm sao?

-Chả sao cả … vì không có chuyện đó xảy ra đâu. Cô gái duy nhất anh đưa về đây chỉ có Chullie của anh thôi.

-Ngụy biện.

-Ha ha, anh vốn thế mà.

-Mới không gặp bao lâu mà anh thay đổi quá đấy.

-Đâu có đâu, đừng trách anh mà tội nghiệp. 

Hắn nũng nịu ôm chặt lấy anh, vùi cả mặt vào bờ ngực gầy của anh. Anh mân mê mái tóc đen mượt của hắn. Thầm nghĩ mình cũng thật là … 

Tha Thứ …

Hai tiếng vừa dễ lại vừa khó …

end chap 8

chap 9 

Tha Thứ …

Hai tiếng vừa dễ lại vừa khó …

Anh đã từng nghĩ anh sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, nhưng giờ đây anh đang làm gì? Trong lòng anh đang nghĩ gì? Chính bản thân anh cũng không hiểu nổi. Còn hắn, trong lòng hắn, anh là ai? 

Những câu hỏi, những khúc mắc cứ lờn vờn trong đầu anh, trói chặt con tim anh, để cho vầng trán nhíu lại, khổ sở.

Hắn ngủ lúc nào anh cũng không biết, chỉ thấy hắn ngủ thật yên bình khi ở bên anh. Khuôn mặt lúc ngủ của hắn đã trở lại là Kyung mà anh biết, không phải là người anh gặp sáng nay hay từ những ngày đầu đến Trung Quốc. Vẻ mặt hiền lành, dịu dạng này khi không có anh ở bên sao thật sắc, thật lạnh, thật đáng sợ. Đó là Geng anh không biết, không quen.

Khóe môi anh vẽ nên một điệu cười buồn. Anh có sai lầm khi trở lại đây, để nhìn thấy người anh yêu thay đổi đến đáng sợ. Nhưng được nhìn thấy hắn ngủ đáng yêu, thấy hắn nũng nịu như ngày nào cũng làm anh thấy được an ủi phần nào. Ngón tay anh luồn sâu hơn vào tóc hắn, xoa nhẹ lên da đầu hắn.

-Nhìn trộm người khác ngủ là xấu đấy. 

Giọng hắn đột ngột làm anh giật mình, đẩy mạnh hắn ra. Hắn lăn tròn trên giường rồi ngã xuống đất. Vừa lồm cồm bò dậy hắn vừa than thở.

-Thế đấy, trên đời này chỉ có mỗi em ám sát chồng mình như thế thôi đấy.

-Thì sao?

-Phải phạt chứ sao. 

Hắn gằn giọng, chồm lên người anh. Anh không chịu thua, tay giữ không cho hắn đè lên mình, thè lưỡi trêu hắn. Hắn nhắm mắt, hít một hơi dài. 

Và …

Một nụ hôn bất ngờ đặt lên đôi môi đang chu lên, ... ngọt ngào. Hương vị xưa cũ làm anh ngất ngây, cả người anh mềm nhũn làm cho người hắn được đà rơi xuống anh. Anh run người, hai tay vòng qua cổ hắn, cố kéo hắn lại gần để có thể hưởng hết hương vị của nụ hôn, của hắn. Hắn phủ môi mình lên khắp mặt anh, xuống cổ, xuống bờ ngực trắng nõn và … dừng lại.

Đến đột ngột … ra đi cũng đột ngột, để lại trong anh sự trống rỗng, hụt hẫng.

Hắn bỏ ra khỏi phòng, đóng sập cửa như rất giận dữ. Vì cái gì? Hắn không nói anh biết sao được? Vì vậy đừng hỏi anh, hỏi hắn ấy. Anh bật cười, mình không thể quyến rũ hắn được. Lúc trước đã thế, bây giờ vẫn thế và sau này cũng thế. 

Cánh tay được đặt lên ngang mắt để kìm nén những dòng nước mắt đang chực tuôn rơi.

Ngồi dậy, anh quyệt nhanh những giọt bướng bỉnh không chịu nghe lời cứ lăn dài trên má, rồi nhảy xuống giường, đi thẳng ra cửa, không quên vơ hết đống quần áo của mình về. 

Bộp

Cánh cửa phòng bật mở, anh rơi vào vòng tay hắn, ấm … nhưng ... anh không thể ở lại, anh vùng ra khỏi hắn, nhưng vòng tay đã ôm chặt lấy anh. Môi hắn nhếch lên, cười nhạt.

-Chullie, đi đâu thế. 

-Về. 

Anh vùng vằng, cố gắng đẩy hắn ra. Vô vọng. 

-Sao về. Giọng hắn thản nhiên. 

-Thích. Muốn.

Hắn bật cười, bế xốc anh lên, đi nhanh về phía giường, đặt anh lên giường và không quên thêm một nụ hôn trấn an lên trán. Anh đỏ mặt, mím môi lườm hắn.

-Sao về vội thế?

-Ở đây làm gì? Chán òm.

Hắn đứng thẳng, đầu nghiêng nghiêng nhìn xuống chỗ anh nằm, mỉm cười. Rồi hắn phủ lên người anh những mảnh vải đỏ. Anh bật dậy nhìn chúng rồi nhìn hắn.

-Gì đây?

-Áo cưới.

Đôi mắt to tròn mở ra hết cỡ, khóe môi giật giật. Bất ngờ, hắn luôn mang lại cho anh rất nhiều bất ngờ. Đến nỗi anh không biết phải làm sao với hắn nữa. Đám cưới ở Trung Quốc, rộn ràng trong bộ áo cưới Trung Hoa, đó là những gì anh nói trong Supper show ở Trung Quốc lần trước. 

-Anh thiết kế nó cho riêng mình em.

-Anh nhiều tài nhỉ?

Anh giận dỗi nói.

-Vợ anh bây giờ mới biết hả.

-Chưa cưới đừng gọi người ta là vợ.

-Thì hôm nay cưới nè. Mặc vào đi.

Hắn thản nhiên nói, tay với lấy cái áo mặc vào cho anh, anh "hứ" một cái rồi cũng mặc vào, bộ áo vừa với anh như in, một bộ áo cưới trung tính, làm anh nổi bật lên rất rõ. Hắn nhìn anh đắm đuối, tay vuốt nhẹ mái tóc mềm.

-Chullie à, màu vàng không hợp với em đâu.

-Ờ, để mấy hôm nữa em nhuộm lại.

-Ngoan lắm. 

Hắn quay lưng ra khỏi phòng, còn anh ngồi trang điểm lại rồi cũng ra. 

Thành phố Bắc Kinh hoa lệ, ồn ào, tấp nập hôm nay bỗng trầm lặng, từng dòng người vội vã hôm nay bỗng chậm lại, có người còn dừng hắn bước chân, chỉ để nhìn một đôi tình nhân đáng yêu mặc đồ cười màu đỏ đang dạo bước trên phố. Họ thật hạnh phúc. Tiếng cười đùa vang ra từ đôi tình nhân làm cho những người đi đường nghĩ đến gia đình mình, đến chính mình. Có người đã gọi về cho gia đình, cho người yêu chỉ để nói câu “ I love you”. Có thể bạn nói tôi ngoa nhưng không thể phủ nhận hai người hạnh phúc vì tình yêu ngắn ngủi của họ, thời gian họ bên nhau còn bao lâu, và bao lâu nữa họ mới được gặp nhau. 

Tất cả được gạt đi chỉ để tận hưởng hạnh phúc bây giờ.

Họ đã tới Quảng Trường Thiên An Môn để cảm nhận sự huy hoàng, để thấy những nỗi đau, tới Cố Cung, tới Di Hòa Viên cảm nhận thiên nhiên, và tới Vạn Lý Trường Thành để thề nguyền bên nhau. Tại sao lại tới Vạn Lý Trường Thành, tất cả đều do Heechul chỉ đạo, anh muốn tới nơi cao nhất, nơi lâu đời nhất và là nơi mà cả Trung Quốc nhớ tới với lòng tự hào, chỉ có như thế hắn mới không quên được anh. Hắn đã cười, lắc đầu khi nghe thấy những lý lẽ đáng yêu ấy.

-Chullie à, dù cho không tới đó anh cũng không bao giờ quên được em.

-Ai biết được. 

Anh bĩu môi. Con người mà tin sao được, dù cho có thế này anh cũng vẫn có những bất an trong lòng.

-Tối nay em muốn đi đâu? Hắn chuyển chủ đề ngay lập tức. Vì hắn biết nếu đi sâu vào vấn đề này người chết sẽ là hắn.

-Đi xem kinh kịch đi đi. Em chưa được xem bao giờ.

-Được rồi. Hắn gật đầu đồng ý.

Khi tới nhà hát kinh kịch, hắn mua hai vé, tối nay có vở "Bá Vương biệt cơ". Một vở diễn kinh điển của người Trung, một vở diễn về tình yêu.

Sau khi xem xong, anh im lặng, vẻ mặt trầm tư rất nhiều. Vai diễn đó làm anh suy nghĩ rất nhiều.

-Chullie, nói gì đi chứ. Vẫn còn nghĩ đến vở kịch sao?

Hắn hỏi, giọng lo lắng. 

Ánh mắt nhìn ra xa xăm, anh bâng quơ,

-Kyung, nếu là người đó, Kyung sẽ làm sao?

Hắn xoay vai anh lại, nắm chắc đôi vai anh, nhìn thẳng.

-Chullie, đừng nghĩ tới nữa, hãy nhớ rằng không bao giờ Kyung yêu cầu Chullie làm như vậy. Dù có thế nào cũng nên nhớ rằng, thế gian không có Kim Heechul sẽ không bao giờ có Han Kyung tồn tại.

Hắn ôm anh vào lòng, vỗ về an ủi anh. Sự mạnh mẽ, kiên cường của anh đi đâu rồi, sao ở đây chỉ có một Kim Heechul yếu đuối và tự ti. Phải chăng tất cả là do hắn?

Hắn đau đớn hôn anh.

Về tới nhà, anh kiểm tra lại bản thân, quay sang hắn cười một cái rõ tươi rồi vào nhà.

Cả hai vào nhà chào mẹ, bà vừa quay sang :

-Hai đứa về rồi à. Vào …

Bộp …

Tiếng đập bàn giòn tan. Mặt mẹ tối sầm lại, ánh mắt không còn vui nữa mà chuyển sang giận dữ. Bà quay sang chỗ ông Han, lôi ông dậy trong khi ông cầm miếng lê ngơ ngác không hiểu chuyện. Vừa lôi chồng đi bà vừa nói.

-Hai đứa vào ngay phòng thờ.

Hắn há hốc mồn, với người Trung Hoa, nếu gia đình có việc trọng đại hay con cái trong nhà đã gây chuyện tày đình thì sẽ vào phòng thờ họp gia đình. Hắn quay sang nhìn anh khó hiểu, anh chạy ngay tới chỗ gương, nhìn lại mình, không có vấn đề gì hết, dù đang mặc bộ áo cưới do hắn thiết kế thì sự trung tính của nó cũng không làm anh có gì khác lạ được. Không có sai sót gì, sao …? Nghĩ mãi không ra lý do, cả hai khổ sở dắt nhau xuống phòng thờ. Khi đi hắn còn dặn đi dăn lại anh rằng ở đó dù có chuyện gì cũng phải để hắn nói, anh chỉ cần đứng im là được. 

-Mẹ, con tới rồi.

Hắn mở cửa phòng thờ đi vào. Bố mẹ hắn đã ngồi sẵn trên bàn phía phải bàn thờ chờ hắn. 

-Geng, sang Hàn bao lâu nay con đã quên mình là người Hoa?

Giọng bà Han trầm trọng.

-Mẹ, sao lại hỏi vậy?

Hắn nhíu mày, lại chuyện gì nữa đây?

-Trả lời mẹ đi.

Mẹ hắn đập bàn, quát lên. Tiếng đập bàn làm anh giật mình, nép sau lưng hắn. Anh không ngờ khi mẹ giận lại đáng sợ như vậy. Hắn cũng có chút bất ngờ nên trong nhất thời hắn không nói được câu nào. Hắn khó khăn nói.

-Mẹ, chưa bao giờ con quên mình là người Hoa.

-Vậy kia là gì?

Bà Han chỉ vào bộ quần áo hắn và anh đang mặc, giọng vô cùng khó chịu. Quay sang nhìn anh đang núp sau lưng hắn, Bà dịu giọng

-Chullie à, “mẹ” xin lỗi, thằng con ngốc nghếch của “mẹ” lại làm con thiệt thòi rồi.

Anh có chút khó hiểu, giật giật tay áo hắn, ánh mắt cún con ngước lên nhìn hắn tha thiết xin hắn giải thích, chuyện gì đây? Hắn cười khổ sở,

-Mẹ …

Bỗng, một tia sáng xoẹt qua đầu, nhếch mép, hắn quay về phía mẹ hắn. Giờ thì hắn hiểu mẹ hắn đang giận chuyện gì rồi. 

Xoay người về phía anh, hắn nhìn thẳng vào mắt anh, trầm giọng.

-Chullie, em sẽ lấy anh chứ, sẽ nguyện ở bên cạnh anh cả đời, đúng không?

Sau 5’ đứng hình vì lời cầu hôn qua đỗi bất ngờ của hắn, anh mỉm cười gật đầu, vẻ bẽn lẽn. Hắn cười rang rỡ, kéo anh lại gần bàn bố mẹ, hắn rót lấy hai chén trà đưa cho anh, ánh mắt nhìn về phía mẹ ám chỉ anh dâng trà cho bố mẹ. 

Mẹ hắn nhận chung trà con dâu mà lòng vui sướng, cười mãi không thôi. 

-Chullie ah, mẹ giao thằng con ngốc nghếch này cho con đó. Cảm ơn con.

Giọng bà nghèn nghẹn. 

-Mẹ … đừng nói thế.

-Chullie, dù tương lai hai con ở phía trước có chông gai thế nào, có trắc trở ra sao, ta mong hai con vẫn sẽ như ngày hôm nay, luôn ở bên nhau. Hứa với ta được không?

-Mẹ, con hứa.

Anh nghèn nghẹn, ôm lấy đôi vai đang run lên của mẹ. Lòng tràn ngập xấu hổ. Mẹ, khi biết được sự thật, mẹ sẽ đau lòng đến nhường nào? 

Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc nữa thì cũng lên nhà, ông Han cười tủm tỉm suốt khi có cô con dâu đáng yêu đang ngúng nguẩy bên con trai ông, đôi trẻ đang yêu là thế đấy. Rồi ông nhìn sang phía vợ, bà có vẻ rất vui mừng nhưng ông thấy trong đôi mắt bà vẫn thấp thoáng vẻ lo âu. Bà đang suy nghĩ điều gì? 

end chap 9

Chap 10

Bà đang lo nghĩ gì, ông đoán mình biết. Đêm, khi hai vợ chồng về phòng ngủ ông mới nói lên suy nghĩ của mình với bà.

-Bà sao thế. Tôi thấy bà có điều gì đó cả tối nay? Vì con dâu đúng không?

Bà Han thở dài, quay sang chỗ ông, bà nói:

-Bọn nhỏ … như thế có nên không?

-Bà đừng nghĩ nhiều nữa. Con nó đã quyết định thế thì chắc chắn chúng cũng biết tương lai như thế nào.

-Nhưng em thấy tội nghiệp Chullie lắm. Nó …

-Mình à, Chullie mạnh mẽ hơn em tưởng đó. 

-Mình …

-Anh hiểu mình nghĩ gì, đừng lo lắng quá thế …

Ông Han choàng tay qua ôm vợ, vỗ về bà. Khuôn mặt bà Han cũng bắt đầu giãn ra, lo lắng có vẻ được rút xuống nhưng lo lắng của một người mẹ liệu có khi nào kết thúc.

Quay lại phòng Han Chul. Có thể nói đêm nay là đêm tân hôn của hai người. Nhưng chúng ta nhìn thấy gì? Một người đang ngáy khò khò trên ghế, còn một người đang … ngồi cắn gối bắn đạn mắt sang chỗ người đang ngủ. Không nói cũng biết ai là người ngủ, ai là người tức giận. Anh thật sự thấy tức giận … rất tức giận. Lúc trước thì bảo muốn giữ truyền thống, nay truyền thống có rồi đó thì tại sao? ? ? Tại sao lại để anh một mình chơ vơ trên giường như thế. Ba mẹ cũng đã đồng ý rồi cơ mà. Cơn giận ngày một lên cao cho đến lúc có một tiếng động khẽ phát ra từ đôi môi mềm.

-Chullie …

RẦM RẦM … Tiếng bước chân nện trên sàn của một con khủng long bạo chúa mang tên KIM HEECHUL. 

Huỵch …

Một bàn chân “nhẹ nhàng” đạp “thật mạnh” vào giấc mơ “có lẽ” tuyệt vời của hắn. Một cục bông lăn thẳng xuống sàn. Hắn giật mình tỉnh dậy với cục u lớn trên đầu.

-Chullie, em làm gì vậy?

-Cưới cũng đã cưới rồi, chào cũng đã chào rồi, trà cũng có rồi, vậy tại sao đêm tân hôn anh để tôi thế này? HẢ??

Heechul rít lên qua kẽ răng, vài con muỗi bay qua đâm hết vào tường vì sợ, vì choáng. Hắn ngẩn ra đôi lúc rồi cười hì hì đứng dậy, lại gần anh.

-Không ngờ Chullie của anh lại … như thế.

Choàng tay qua ôm lấy anh, cái đầu nghịch ngợm của hắn dụi dụi vào cổ anh khiến bao nhiêu giận dữ biết mất tiêu, nhường chỗ cho tình yêu và sự thẹn thùng.

-Như thế … là …là … thế nào …? … Ái …Ưhm ..m …m 

Đôi má anh đỏ bừng, miệng lắp bắp nói. Nhưng đôi môi không yên phận của hắn đang hôn, đang cắn lên chiếc cổ trắng nõn, để lại cho chủ nhân của nó nhưng dấu ấn xinh xinh và cảm giác đê mê. Thân hình anh bủn rủn ngã xuống vòng tay hắn. Hắn nhếch mép, bế anh đặt lên giường. Đặt lên môi anh những nụ hôn dài. 

Anh ấm áp trong vòng tay hắn, tan chảy trong nụ hôn của hắn. Và anh thấy mình hòa vào trong hắn.

Đêm nay anh là của hắn, hắn cũng là của anh. 

Hai người họ thuộc về nhau.

Nhưng âm thanh của tình yêu vang lên hạnh phúc giữa đêm, khiến vầng trăng trên cao cũng phải ganh tỵ núp vào mây, đỏ mặt.

Khiến cho hai người khác phải nhìn nhau tủm tỉm cười.

Khiến cho sáng hôm sau có người cười gần như mếu, dáng đi yểu điệu đáng yêu nay thành xiêu vẹo, khập khiễng.

-Chullie, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi, tối nay mẹ sẽ làm cơm chia tay … mai con đi rồi …

Giọng bà Han chùng đi, đôi mắt lại hoe đỏ. Anh tiến đến, ôm lấy bà an ủi. 

-Mẹ, đừng thế mà.

-Mai con đi rồi, không biết bao giờ con lại sang đây. Năng sang bên này với mẹ nhé. 

-Dạ.

Hắn nhìn cảnh chia ly của mẹ chồng nàng dâu mà thở dài, nhưng cũng có một chút thấy may mắn. Mẹ chồng nàng dâu hợp như thế này mà ở cùng nhà thì hắn chết chắc, may mà ở xa. Nhưng ở xa thì … hắn nhớ vợ lắm. 

-Geng, con không phải đi làm à. 

-Hôm nay con nghỉ.

Mẹ và anh tròn mắt nhìn hắn, ngôi sao lớn của Trung Quốc thản nhiên nói câu nói mà ít ngôi sao nào nói ra được như hắn. Kể cả những ngày còn trong Super Junior cũng tuyệt nhiên không có câu nói đó. Không những vậy hắn còn vô cùng có trách nhiệm với công việc nữa. Anh bước tới chỗ hắn, một tay để lên trán hắn, một tay sờ trán mình, lẩm bẩm;

-Không sốt.

Hắn giận dữ gạt tay anh, quay ra lườm cả mẹ mình đang ôm bụng cười.

-Đừng có thế nữa. Hôm nay anh muốn ở nhà chia tay vợ yêu.

Anh đỏ mặt , giật tay về. Ngúng nguẩy chạy ra chỗ mẹ. 

Chuyện hắn trốn việc ở nhà cũng có nhiều cái lợi cho hai mẹ con, cái lợi đầu tiên là … có culy. Chính xác ra hắn đang è cổ ra cầm những món đồ shopping của mẹ và vợ hắn. Nào là quà cho bố mẹ Chul, quà mẹ nhờ gửi cho các thành viên trong nhóm … Vân vân và vân vân. Rồi cả quà mà Chullie mua về cho cha mẹ và bạn bè, cả quà cho bố mẹ chồng nữa làm hắn chỉ biết kêu trời.

-Trời ơi, sao mua gì mà lắm thế hả trời.

Bỗng có tiếng vọng bên tai hắn ,

-Ta biết ta chết liền đấy.

AAAA

Hắn giật mình quay lại thấy mẹ và với hắn đứng khoanh tay đang nhìn “khá” đểu về phía hắn.

-Chồng iu à, có vấn đề gì sao?

-Không, không có gì đâu.

Hắn méo mó chống chế, đấu với hai người này hắn chỉ có nước chết.

Buổi mua sắm kết thúc vào lúc 3h chiều với “một núi đồ”- theo hắn miêu tả được tên culy mang tên Han Geng tha về xe trong khi có hai người tay không phủ phê lên xe, mặc hắn mặt đỏ tía tai cho từng kiện hàng lên xe. Nhìn đống hàng trên xe mà hắn thầm nhủ với bản thân, khi nào đưa Heechul về nhà sống phải mua thêm một xe tải nữa mới đủ chở đồ cho hai mẹ con. Hắn bật cười trước suy nghĩ không đâu của mình.

Sau khi mang hết đống đồ vào nhà, hắn và anh vinh dự được mẹ cầm cổ tống ra khỏi nhà.

-Hai đứa đi dạo một lát đi, tới giờ cơm thì về, nhé.

Lúc đóng sầm cửa trước mặt anh, mẹ không quên một cái nháy mắt với anh. Anh cười, thầm cảm ơn mẹ. Còn hắn thở hắt ra một lái rồi quay sang anh hỏi:

-Em muốn đi đâu.

-Vạn Lý Trường Thành.

-Sắp đến giờ cơm rồi mà Heechul.Lên đấy chi? 

-Ngắm mặt trời lặn. 

Giọng Heechul chùng hẳn xuống, anh kéo tay hắn đi về phía xe. 

Vạn Lý Trường Thành vào hoàng hôn đẹp vô ngần, những tia nắng cuối cùng chiếu rọi cả một vùng không gian, Mặt trời lặn xuống sau dãy núi dài càng thể hiện hết nét đẹp và sự hùng vĩ của đất nước Trung Hoa. Đôi mắt anh mơ màng nhìn về nơi xa xăm nào đó, anh đang nghĩ gì? 

Nhìn dáng vẻ cô đơn trong hoàng hôn của anh, lòng hắn dấy lên một cảm giác bất an, anh dường như đang tan đi vào hoàng hôn. Hắn sợ, anh sẽ như ánh nắng kia, sẽ lóe lên đẹp tuyệt vời rồi dần dần biến mất. Hắn choàng tay ôm lấy anh, thủ thỉ bên tai anh.

-Ước gì chúng ta luôn có những buổi chiều như thế này, Chullie nhỉ?

Anh lặng thinh.

-Em muốn ở đâu?

-Kangwon-do. Quê em. Đẹp lắm, bình yên không khác nơi đây. 

-Heechul à …

-Em rất muốn ở lại đây nhưng em không thể, em có phải là vô dụng lắm không? Em … em …

Câu nói bị ngắt quãng bởi những tiếng nấc, bởi những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay hắn. Hắn xót xa, cho người hắn yêu, cho bản thân hắn. 

-Chullie, đợi anh được không? Anh sẽ về đón em, sẽ đưa em đến nơi hạnh phúc, bình yên với hai chúng ta. Sẽ ngày ngày ngắm mặt trời lặn như hôm nay, sẽ cùng nhau ngắm biển, cùng nhau làm những việc mình thích.

Anh ôm lấy tay hắn, cả hai ngồi vậy cho đến khi những tia nắng cuối cùng tan biến vào hư không, nhường chỗ cho mặt trăng tỏa sáng, lãnh lẽo và huyền bí.

Hắn đưa anh về, Có vẻ ngày cuối cùng này không có gì vui vẻ, cả với anh, với hắn. Bỗng …

AAAAAAAAAAA

Hắn giật mình, phanh xe gấp lại, khi định thần xong, hắn quay sang anh, thở hổn hển hỏi:

-Chuyện gì thế?

-Mẹ …

-Mẹ… làm sao?

-Chuyện em là con trai, tính sao đây? 

-Hả???

Hắn giật mình, mải đắm chìm trong trò chơi với Heechul mà hắn quên mất chuyện này. Đúng thật là sẽ phải giải quyết sao với bố mẹ hắn bây giờ? Nếu mẹ hắn biết chuyện bà sẽ thế nào? Còn Heechul? Bà liệu có chấp nhận anh? Hay sẽ từ chối, xua đuổi anh? 

end chap 10

chap 11

Trò chơi nào rồi cũng kết thúc, lời nói dối nào rồi cũng sẽ bị phơi bày. Cái quan trọng bây giờ là làm thế nào để tổn thất là thấp nhất. Suy nghĩ đó theo chân hắn về tận nhà, len lỏi vào bữa cơm, chiếm trọn suy nghĩ hắn. Thật sự rất đau đầu. 

Mạc dù anh cố lôi đủ thứ chuyện để nói, kể dủ câu chuyện cười, hay cố lôi mẹ sang những đề tại không liên quan đến cậu con trai đang cúi gằm mặt, trán nhăn tít và ăn không ngừng kia. Nhưng …

tâm trạng của hắn đã kéo không khí bữa cơm trầm xuống làm mẹ hắn khó chịu, vẻ mặt của bà lộ ra thấy rõ, còn Heechul, anh đành phải im lặng vừa ăn vừa len lén nhìn mẹ. Như có vẻ chịu hết nổi cậu con, mẹ hắn lên tiếng:

-Geng, có chuyện gì vậy?

Dù thế, hắn vẫn tay làm hàm nhai, quẳng luôn câu hỏi của mẹ hắn vào hư vô, bà có chút sững sờ nhìn hắn. Anh thấy tình hình có vẻ không tốt liền cho tay xuống bàn nhéo hắn một cái rõ đau. Cú nhéo đó đã lôi tuột linh hồn hắn chu du tận nơi nào đó về, và cho anh ăn nguyên bát cơm vào người. Hắn bật dậy, nhìn quang cảnh bàn cơm mà bò ra cười, anh vừa lau vừa nhếch mép.

-Han Kyung, anh chết chắc rồi.

Mẹ hắn thấy vậy liền chạy lại chỗ con dâu, vừa giúp con dâu lau sạch đồ ăn trên người, vừa mắng hắn xa xả.

-Geng, hôm nay con làm sao thế, đã không tập trung rồi mà còn làm thế này nữa. Haizzz

Bà thở dài, lắc đầu rồi tiếp tục công việc, mặc cho hắn ngẩn ngơ nhìn bà. Cứ thế này thì sao hắn dám thú thật với mẹ đây. Nếu mẹ biết thì sẽ shock đến nhường nào. 

Sau bữa cơm tối, anh xin phép bố mẹ đi ra ngoài cùng hắn, mẹ hắn gật đầu bảo được rồi đi đi cho thư thả, lúc về mong nó trở lại như cũ. Lúc ấy anh và mẹ hắn nhìn nhau và cười. Mẹ nói sao giống anh đưa hắn đi chữa bệnh thế nhỉ? Rồi hắn hỏi anh khi cả hai ra khỏi nhà đi lang thang vô định trên đường:

-Giờ mình đi đâu?

- Cứ theo em.

Chỉ nói như vậy, anh bước đi thật nhanh, để hắn chạy đuổi theo sau. 

Lạnh …

Cái không khí se lạnh của đêm Bắc Kinh thấm vào da, anh khẽ so vai. Hắn đến bên anh, nắm chặt tay làm tan chảy trái tim lạnh băng, làm đỏ ửng đôi gò má, và làm anh thấy hạnh phúc. Anh đã luôn nghĩ tình yêu là gì? Và nay, ở bên hắn, chỉ đi loanh quanh, không một câu nói, chỉ có cái nắm tay, khẽ siết mà thấy hạnh phúc, mà thấy ấm áp. Có phải chăng đó là tình yêu? Là tình yêu, là hạnh phúc, anh chắc chắn như vậy. Đôi môi hồng khẽ cong lên.

Anh và hắn nắm tay nhau đi dọc những con phố Bắc Kinh, chỉ đi và tận hưởng cái lạnh ấm áp. Anh bật cười, tại sao đã lạnh lại còn ấm? 

-Chullie ah.

Tiếng hắn vang lên cắt ngang luồng suy nghĩ, anh quay sang hắn nhìn khó hiểu, đang yên tự dưng lại gọi anh làm gì? Thấy anh quay sang hắn liền kéo anh đi tới một cửa hàng thú cưng gần đó, bước vào trong.

Anh tròn mắt nhìn một thế giới thú kiểng đầy đủ mọi loài, mọi màu, nhìn thấy con nào anh lao vào xuýt xoa con đó. Hắn cười, để mặc anh với bầy thú kiểng mà ra thì thầm điều gì đó với người bán hàng. Một lúc sau, trên tay anh là một chú Hamster bé xíu màu trắng viền vàng, anh mân mê chú chuột nhỏ đáng yêu, mỉm cười. Nhìn dáng vẻ của anh hắn thấy hài lòng, món quà chia tay này mong anh sẽ thích, sẽ luôn nhớ tới hắn.

-Kyung ah, cảm ơn.

Tiếng anh nhỏ nhẹ vang lên sau lưng hắn. Hắn dừng lại, để anh chạm vào lưng. Ấm.

-Không có gì. Chullie thích là được rồi.

-Ưhm, và Heebum cũng thế.

Hắn nhíu mày, tại sao lại có Heebum ở đây? 

-Heebum sao?

-Nó sẽ rất cảm ơn anh đó, món quà đẹp thế còn gì.

Vừa nghe hết lời, hắn quay phắt lại, mắn lấy hai vai anh, nặn ra từng chữ.

-Em … nghĩ … con …Hamster … này … anh … mua …cho … ai…?

-Heebum.

Câu trả lời không biết ngây thơ thật hay giả của anh làm hắn muốn xỉu. Chullie chẳng lẽ không biết chút gì về tình cảm của Kyungie? Với một người như Heechul, hắn lắc đầu không tin vào con mắt mở to ngây thơ nhìn hắn, không tin vào những gì đôi môi đỏ mọng ngọt ngào vừa thốt ra.

-Chullie em không biết thật hay giả vờ vậy.

-Em không biết thật mà. Giọng anh tỉnh bơ trong khi hắn chỉ muốn khóc. Heechul ơi, cuối cùng em muốn thế nào đây?

Anh nhìn khuôn mặt khổ sở của hắn mà bật cười, lanh lảnh, khanh khách, cười một cách sảng khoái, thoải mái. Đã bao lâu anh chưa cười như vậy nhỉ. Đã bao lâu anh không cười rồi nhỉ. Hắn ngớ người một chút rồi cũng tham gia phụ họa, hành động của cả hai làm cho toàn bộ những người xung quanh phải ngoái nhìn. Đâu đó có tiếng cười khúc khích và tiếng hỏi ngây thơ của mấy đứa bé.

-Mẹ ơi, anh chị kia sao thế.

-Đừng để ý con ạ.

Bà mẹ đó nhanh chóng kéo con mình đi khuất như sợ bọn trẻ hỏi thêm những điều gì khó trả lời, dù vậy trên môi bà vẫn giữ một nụ cười.

Được một lúc hắn kéo cậu lên taxi về căn hộ của hắn.

Để con Hamster vào lồng rồi quay sang chỗ anh đang ngồi mân mê mấy tấm ảnh, hắn sà xuống bên cạnh, ôm chầm lấy anh, cái đầu tinh nghịch dụi dụi vào cổ anh nũng nịu. Anh bật cười, những hành động này xưa nay chỉ có anh độc quyền bây giờ hắn dám cướp của anh, dù sao thì … anh thích hắn như vậy. Bây giờ hắn đáng yêu hơn rất nhiều, không còn là Han Kyung ngây ngô nữa, anh thích vẻ mặt mới này của hắn.

Lại một nụ hôn nóng bỏng phủ lên môi anh,kéo anh vào hư vô, hắn thật biết cách làm người khác phát điên, tuy nhiên tất cả đều học từ anh. 

-Chullie …

Nụ hôn bị cắt đứt vì tiếng bật cười của anh, thật mất hứng, hắn ngồi dậy, nghiêm túc nhìn anh đang bò ra cười. Thấy không khí có vẻ không ổn, anh cũng dừng cười, ngồi dậy nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn. 

-Heechul …

-Sao.

Anh vênh mặt. Hắn lườm.

-Xin lỗi.

-Vô duyên.

-Tương lai dù có đen t…

Anh đưa tay đặt lên môi hắn ra dấu không cần phải nói. Cả hai vẫn giữ nguyên tư thế, im lặng. Ngón tay anh không còn ở trên môi hắn mà dần dần di chuyển đi khắp mặt hắn., vẽ những đường tròn vô định trên gò má, trên mũi, trên đôi mắt đang nhắm lại. Anh khẽ thở dài.

-Kyung, chỉ cần hai ta nhớ đến nhau là đủ rồi.

-Xin lỗi.

Hắn cúi gằm mặt, lý nhí thốt câu xin lỗi.

Anh dung hai tay nâng khuôn mặt nhăn nhó vì đâu khổ và bất lực của hắn lên,

-Đừng cúi mặt, hãy là một Han Kyung không bao giờ cúi mặt trước ai của Chullie. Hãy là một Han Kyung mạnh mẽ và hay cười của Chullie. Và hãy sống tốt khi chúng ta không ở bên nhau.

Hắn khóc…

Hắn đã nghĩ rằng, nếu rời SM, hắn sẽ có được tự do, sẽ được làm theo ý mình, sẽ được đường đường chính chính nói câu “Anh yêu em” với Chullie của hắn. Nhưng hắn đã nhầm, thực tế khác với những gì hắn nghĩ, thực tế khó khăn và nhiều biến hóa hơn. Và có một điều hắn hắn không lường được hắn không thế sống thoải mái khi không có Heechul. Trái tim hắn hoàn toàn đóng băng khi không có Heechul, hắn không còn nhận ra trên đời này cái gọi là “tình yêu” cho đến ngày hắn thấy Heechul, cánh cửa trái tim lại được mở ra. 

Tương lai … hắn sợ tương lai … 

Ngày mai … hắn sợ ngày mai …

Ngày mai hắn lại xa anh, ngày gặp lại … 

Anh cười …

Anh cười khi nhìn thấy hắn khóc, những giọt nước mặt anh mong nhìn thấy từ khi đặt chân lên đất nước Trung Hoa rộng lớn. Anh đã nghĩ sẽ làm hắn khóc để bù cho những ngày, cho những uất ức anh phải chịu. Nhưng khi nhìn thấy hắn, anh mong hắn khóc, khóc cho hết những đau khổ, kìm nén hắn để trong đôi mắt nâu. Đôi mắt từ trước anh chỉ thấy niềm vui và hạnh phúc, đôi mắt anh thấy sự kiên nghị, rắn rỏi và mạnh mẽ, còn bây giờ đôi mắt ấy chỉ chứa đau khổ, yếu đuối và trống rỗng. Đôi mắt ấy nói rằng nó muốn khóc, muốn được bộc lộ hết những lo lắng mệt mỏi.

Anh kéo hắn gần mình hơn, ôm hắn chặt hơn, vỗ về hắn, an ủi trái tim hắn. Cái anh có thể làm cho hắn bây giờ chỉ có thể là như vậy. Tự do, hắn chọn con đường tự do ngẩng cao đầu, còn anh, anh không thể, nếu anh cũng ra đi Super Junior sẽ thế nào, các em anh sẽ ra sao? Anh không thể vì tình yêu vì chút vị kỷ mà quên đi hết tất cả. Nếu có người ra đi thì phải có người ở lại. Dù thế nào anh cũng phải bảo vệ Super Junior, bảo vệ gia đình anh. 

-Kyung ah, em cũng xin lỗi nhiều lắm, xin lỗi vì không thể ra đi, xin lỗi vì đã để anh thế này, Kyung hiền lành của em. Hãy nhớ rằng đây chỉ là một thử thách cho chúng ta. Nhờ nó em đã hiểu ra mình yêu anh đến mức nào, em hiểu rằng tình yêu này không phải là một trò chơi như em đã nghĩ, không phải lầm tưởng khi quá nhập vai. 

Giọng Heechul thủ thỉ bên tai hắn, nó cứ nhỏ đi, nhỏ đi và biến mất. Anh không thể nói thêm nữa. Đôi mắt hoe đỏ đang cố kìm những giọt nước mắt. Giờ phút này đây anh phải mạnh mẽ lên, để hắn có thể mỉm cười, để hắn không còn thấy dằn vặt khi quyết định bỏ anh ở lại.

-Chullie hiểu cho quyết định của Kyung, không thể gặp mặt vì nếu gặp sẽ không thể ra đi. Không thể đau đớn vì nếu thế sẽ gục ngã. Hai ta từ bây giờ phải bước tiếp, bước cho đến khi tới được đích. Nhớ nhé, đừng gục ngã, cũng đừng khóc.

Giọng anh kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn gật đầu. Anh lau hết nước mắt trên mặt hắn. Trêu hắn lớn rồi còn mít ướt, hắn yếu ớt chống trả lại, mặt đỏ bừng xấu hổ. 

Hạnh phúc nhỏ bé.

-Heechul nè, em tính chuyện này nói chuyện với mẹ như thế nào? Mẹ rất quý em đó.

-Em không biết nữa, chuyện này cứ để từ từ đi, cho mẹ chuẩn bị tâm lý đã, cả em và anh cũng thế.

Anh vừa ngồi chọc chọc con Hamster vừa nói. Hắn ở bên cạnh ôm anh gật gù.

-Cũng được, đành thế thôi. Nhưng …

Hắn quay sang nhìn con Hamster rồi nhìn anh,

-Sao nữa …

-Tại sao em nói anh mua con chuột này cho Heebum. Anh mua tặng em mà.

-Có phải xa em lâu nên anh trở nên ngốc đi không? Hay thật sự anh không biết con này là chuột. Mà anh vừa nói nó là chuột còn gì. Haizzz … Vậy mà còn hỏi nữa.

Anh thở dài. Hắn ngây ngốc lắng nghe mà chẳng hiểu gì hết. Cuối cùng là Heechul muốn nói cái gì đây? Anh ngồi chơi thêm lúc thấy hắn vẫn im lặng nhìn chắm chú vào con Hamster như thể nhìn thế này nó sẽ trả lời hắn vậy. Anh cười lớn, ôm chầm lấy hắn, dụi dụi, một tay vò đầu hắn.

-Kyung đáng yêu của em ơi, chẳng lẽ anh không biết rằng từ muôn đời chuột luôn là thức ăn, là đồ chơi của mèo sao?

-Hả???

Hắn trợn tròn mắt, há miệng, rồi cũng cười cùng anh, thật sự hắn quên mất chuyện này, Heechul mà đưa con chuột này về dễ ngày một ngày hai nó sẽ chết với Heebum mất. Con mèo đó có khác gì chủ nó đâu, có đồ chơi là phải chơi thôi.

Có khi hắn phải giữ lại con chuột này thôi.

Chap 12

HANKYUNG

Part 1

Tôi nhìn con Hamster thêm một lúc rồi thở dài, thật không ngờ món quà mình tặng em ngày cuối cùng ở Trung Quốc thành ra thế này. Tôi muốn em khi nhìn con Hamster này sẽ nhớ tới tôi. Vậy giờ đây ...

-Heechul ah…

Tôi gọi, em quay sang chỗ tôi, tay vẫn không ngừng trêu chọc con Hamster.

-Nó … - Tôi chỉ vào con chuột – Thôi thì …

-Rongrong.

-Hả???

-Tên của nó. – Em chỉ vào con chuột trên tay.- Nhớ là phải chăm sóc nó cho tốt nhé.

Tôi cười mếu máo. Lần này em đúng thật là rất làm khó tôi rồi. Công việc bận rộn làm cho mỗi lần về nhà tôi chỉ muốn ngủ thôi làm sao chăm sóc được nó.

Có vẻ như em đoán được những suy nghĩ trong tôi nên trán em khẽ nhăn lại, đôi mắt sắc lẻm chiếu thẳng vào tôi như đọc được tất cả suy nghĩ của tôi. Tôi đành gượng gạo cười cầu hòa, chăm sóc thì chăm sóc, có sao đâu, cũng như ngày xưa tôi chăm cho em. Đầu em gục gặc, khóe miệng em cười. Lúc này tôi biết em hiểu tôi đang nghĩ gì.

-Kyung, đây là món quà Kyung mua cho em nên nhớ phải chăm sóc cẩn thận nhé … cho tới ngày … em nhận lại nó từ tay anh.

Em nói mà đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt em vẫn vậy, vẫn rất kiên định và mạnh mẽ. Nhìn ánh mắt này của em tôi hiểu quyết định của em, chờ đợi … đó là cách em thấy tốt nhất bây giờ.

Tôi cũng vậy …

-Chullie … Cảm ơn em.

Tôi đặt lên trán em một nụ hôn, nhẹ nhàng và rất trân trọng. Nhưng em bĩu môi nói không thích và hôn lại lên môi tôi. Đột ngột đến, đột ngột đi, như chính em vậy. Ngọt ngào và hụt hẫng. Em luôn là một người như vậy.

Chúng tôi ở bên nhau tận hưởng từng giây phút trôi qua. Tôi mong muốn thời gian ngừng lại, nó càng trôi đi tôi càng lo sợ, thời gian tôi được ở bên em không còn bao lâu nữa. những nuối tiếc bắt đầu đến bên tôi, gặm nhấm linh hồn tôi. Tôi siết em chặt hơn như thể nếu lơi lỏng tay em sẽ biến mất vậy. Em khẽ cựa trong lòng, có lẽ tôi đã ôm em quá chặt chăng? Đôi môi tôi lại mấp máy câu xin lỗi không ngừng cho đến lúc em thật sự khó chịu vùng ra khỏi vòng tay. Hối hận … Tôi biết bất kể cái gì nếu nắm quá chặt, nó sẽ vỡ tan.

Có thể em thấy vẻ mặt của tôi quá sức tội nghiệp hay thế nào tôi không rõ mà quay lại ôm lấy tôi, em cười.

-Kyung ngốc của em.

Tôi ngốc lắm sao?

-Về thôi không mẹ sẽ lo.

Em kéo tôi dậy, hướng về nhà. Chúng tôi lại tay trong tay im lặng đi về.

Từ từ …

Trước khi vào nhà, em nói với tôi :

-Kyung ah, lần sau khi nhóm sang Trung Quốc, em sẽ tới chào hỏi ba mẹ và thú thật với hai người. Mọi hậu quả, em sẽ chịu hết.

Em thật ngốc, em nghĩ em đủ mạnh mẽ để vượt qua chuyện này sao? Hay em nghĩ thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, kể cả những vết thương trong trái tim. Thật sự tôi rất lo, nếu mẹ không chấp nhận, mẹ làm tổn thương em thì sao? Chúng tôi sẽ thế nào khi Trung Hoa và Hàn Quốc quá xa vời? Tôi không thể để em đợi đến cuối cuộc đời, và tình yêu này, tôi không thể buông tay được.

Cả đêm, tôi mất ngủ vì những suy nghĩ điên rồ của mình.Tôi nghĩ ra hàng loạt những giải pháp rồi chính tay gạt nó ra, vì tính không khả thi của chúng. Chẳng lẽ chỉ có “thành thật mới được khoan hồng” thật sao? Chuyện này chắc tôi sẽ phải đấu tranh còn ác liệt hơn SM nữa đấy. Bất giác tôi thở dài, vẫn biết mỗi lần thở dài thì hạnh phúc sẽ rời đi một phần mà sao tôi vẫn hay làm vậy. Em nằm bên cạnh, hơi thở đều đặn trong giấc ngủ say. Em đang mơ gì mà sao khuôn mặt tươi vậy? Có phải chăng em nhìn thấy hạnh phúc của chúng ta? Nhìn em, lòng tôi càng quặn đau hơn, em thế này ai nỡ rời xa, em thế này sao có thể để một mình. Ngày em khóc nức nở tại Super show, tôi chỉ muốn lao đến bên em, an ủi em, vỗ về em, nhưng tôi không thể. Sự bất lực ấy làm tôi muốn phát điên.

-Heechul, xin lỗi em.

Em cựa mình, quay sang ôm lấy tôi, rúc sâu đầu em vào ngực tôi, ấm áp. Sự ấm áp đó giúp tôi đi sâu vào giấc ngủ, không mộng mị, không mệt mỏi.

Buổi sáng khi thức dậy còn gì hạnh phúc bằng nụ cười và khuôn mặt của người mình yêu. Sáng nay tôi là người hạnh phúc nhất khi nhìn thấy em ngồi bên cạnh, vuốt tóc và cười với tôi, khuôn mặt em rạng rỡ sáng bừng hơn cả vầng dương trên cao. Tôi mỉm cười bên em, lòng thầm mong hình ảnh này sẽ được diễn ra mãi mãi, cho tận đến lúc chúng ta rời khỏi dương thế.

Em cười, một điệu cười mà tôi bỗng thấy gai sống lưng, linh tính mách bảo tôi rằng còn nằm đây chắc chắn là sẽ có chuyện nên tôi bật dậy, hôn chào buổi sáng và ù té vào nhà tắm. Nhưng trước khi đóng sập cửa nhà tắm, tôi không quên quay lại nháy mắt với em, dù có quay đi tôi cũng thấy đôi má em ửng hồng. Em thật đáng yêu.

Hạnh phúc chỉ cần là như vậy.

Buổi sáng mẹ nấu một bữa ăn thật ngon, thật thịnh soạn để tiễn em, nhưng tôi thấy mẹ định lấy thức ăn để dụ em ở lại thì đúng hơn. Vẫn biết em cũng không phải người phàm ăn như Shindong, hay như Changmin nhà DBSK nhưng với thức ăn mẹ nấu em cũng có những hứng thú nhất định. Có phải vì mẹ là mẹ không Chullie? Tôi nheo mắt, cố thu hình ảnh em vào trong tâm trí, hình ảnh em đứng với mẹ, cười với cha, hình ảnh em đang ăn thật nhỏ nhẹ, nói thật dịu dàng, dù cho những hình ảnh này chỉ là cái mặt nạ, là vai diễn em đang tham gia diễn xuất thì với tôi đó cũng là hạnh phúc. Nhưng, tôi vẫn thích Chullie đích thực của tôi hơn.

Nhìn em, thật lâu, thật lâu mà tôi mới phát hiện ra rằng, hôm nay em không còn mặc Sườn xám như mọi ngày nữa mà chuyển sang Hanbok cách tân. Chiếc áo xanh viền đỏ nổi bật trên váy trắng càng làm em nổi bật hơn, xinh đẹp hơn rất nhiều. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng bộ áo truyền thống luôn biết cách tôn vinh vẻ đẹp của người con gái của đất nước đó. Mải nhìn em mà bữa ăn kết thúc từ lúc nào tôi không hay, cho đến tận lúc em đá tôi hỏi ăn xong chưa em còn dọn thì tôi mới giật mình tỉnh dậy, bàn ăn còn duy nhất mỗi mình tôi ngồi chơ vơ. Em cười.

-Ai ăn cuối thì dọn nha, cưng?

Cái chất giọng cao vút,ranh mãnh xuất hiện, phả bên tai tôi nhồn nhột. Tôi nhìn em bất lực, đứng dậy dọn bàn, dù cho bên ngoài nhìn vào thấy em đang làm còn tôi đứng sau ôm lấy em nhưng thực tế cho thấy thì toàn tôi làm còn em đứng chơi thôi. Ôi cái số tôi, chạy về đây rồi mà cũng bị bắt nạt như thường.

Một ngày dài mà cũng thật ngắn, tôi và em chỉ đi loanh quanh một hồi, dọn dẹp một lúc, và té tạt vài nơi là cũng đến lúc em phải đi. Đưa em ra sân bay về Hàn đồng nghĩa với việc tôi đưa em trở lại ngục tù, tâm không muốn nhưng không thể làm gì khác, nụ cười đưa tiễn nay bỗng méo mó đi. Em cần tay tôi trấn an, rằng em không sao.

-Vì Chullie là hyung sao?

Tôi thốt lên câu nói đầy xót xa khi em làm vậy. Em không nói, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng phía trước. Tôi biết còn hỏi nữa thì em có thể khóc. Heechul của tôi mạnh mẽ thế đấy.

-Đưa em về căn hộ của anh đi.

Tôi quay xe về phía căn hộ của mình, bây giờ em muốn đi đâu tôi sẽ đưa em đi, vì tôi biết em có nguyên do của mình.

Chúng tôi ghé qua căn hộ để em lấy đi vài thứ, để lại vài thứ, lúc đó em liếc tôi và nói:

-Cấm dịch chuyển.

-Định làm gì vậy, Chullie? -Tôi cười.

-Đánh dấu, những gì được đánh dấu thì sẽ là mãi mãi là của Kim Heechul này.

Em vừa nói vừa nhướng chân lên hôn tôi, em nháy mắt, cười tinh nghịch.

Thật sự em không cần làm vậy đâu. Vì từ rất lâu về trước, tôi đã là của em rồi. Nhưng trước hành động đó tôi thấy mình cũng quan trọng hơn, Có phải em sợ mất tôi? Thích thú với suy nghĩ của bản thân, tôi cũng có món quà muốn đưa cho em.

-Qùa cho em.

Em nghiêng mặt, đón nhận nó từ tay tôi. Mà tôi có nên nói hành động này là đón nhận không khi mắt em sáng rực lên, chộp lấy hộp quà trên tay, háo hức mở nó.

-Gì đây?

Dù miệng hỏi nhưng tay vẫn thoăn thoắt mở, như thể nếu không mở nhanh là em có tội với bản than do để thắc mắc lâu vậy. Chullie ah, cái tật đấy phải sửa nghe chưa, nhỡ đâu món quà có vấn đề thì sao? Mà giờ có quan trọng vấn đề này không nhỉ?

-Đây là … ???

Em ngắt luồng suy nghĩ của tôi bằng một câu hỏi. Dù đã cầm trên tay, đã biết nó là gì mà sao em vẫn thích hỏi thế nhỉ?

- Là thứ để em mở nơi này ... và ... nơi này.

Vừa nói một tay tôi chỉ vào cánh cửa căn hộ, và một tay chỉ vào trái tim mình. Chìa khoá - phải tôi đưa em chìa khóa căn hộ cũng như chìa khóa trái tim tôi, để bất cứ khi nào đến Bắc Kinh em có nơi để tới, để về.

-Đừng đưa thêm cho bất kỳ ai nhé.

Em nói giọng run run, làm sao tôi có thể đưa thêm cho ai cơ chứ, vì trái tim này chứa đựng em là đã đầy kín, chỗ của cha mẹ, của các thành viên tôi lỡ đưa họ lên đầu mất rồi.

Khi chúng tôi tới sân bay thì bố mẹ đã ra tự lúc nào đang sốt ruột lườm tôi như thể tôi đã làm điều gì sai lầm lắm thì phải. Trước khi em vào phòng cách ly, mẹ cũng lại đưa cho em một bộ chìa khoá và một món quà nhỏ.

-Chullie, cầm lấy nó, khi nào qua đây thì nhớ về nhà nhé con. Nếu bố mẹ không có nhà thì còn có nó để vào nhà. Đừng đứng ở cửa như lần trước nhé.

-Dạ. Em nói khẽ, gật đầu. Mẹ vẫn còn nhớ lần đầu em tới đây, đúng lúc mẹ không có nhà nên đã đứng chờ mẹ. Mẹ sợ lần sau lỡ con dâu mẹ sang cũng thế thì nguy. Nhưng thực sự tôi không ngờ đằng sau chiếc chìa khoá còn có một ẩn ý khác mà mãi sau này tôi mới nhận ra.

-Còn nữa, món quà này cho con dâu bé bỏng của mẹ, con đừng mở bây giờ, khi nào về Hàn hãy mở.

Dù cho không hiểu câu nói của mẹ nhưng em vẫn gật đầu. Món quà được bỏ ngay ngắn trong valy của em.

-Còn nữa - mẹ cầm cái túi nhỏ từ chỗ bố đưa cho em - Con cầm mấy món này lên máy bay mà ăn. Đồ ăn trên máy bay không đủ chất dinh dưỡng đâu. Con gầy quá, phải nhớ tẩm bổ nhiều cho béo nghe chưa. Lần sau qua đây mà không béo lên là không được về đây đấy.

-Kìa mẹ. - Tôi có chút hoảng nhảy vào - Mẹ định làm gì?

-Bắt nó ở đây cho mẹ tẩm bổ đến khi béo lên mới cho về.

Em bật cười.

-Dạ, con biết rồi mẹ ạ. Con xin lỗi không ở bên bố mẹ được lâu.

-Con dâu ngốc, có gì phải xin lỗi chứ. Hai đứa còn công việc của mình mà. Khi nào công việc ổn định thì bố mẹ sẽ sang chào nhà bên ấy, lúc ấy mẹ sẽ ở bên con đến lúc con kêu "sao bà già này sống dai thế" thì thôi.

-Mẹ ...

Mẹ xoa đầu em, vỗ lên bờ bai gầy,

-Đi đường mạnh khỏe nhé.

-Dạ, con biết rồi,chào bố mẹ, con đi.

Em cúi người thật thấp, chào bố mẹ rồi kéo hành lý vào làm thủ tục. Mẹ đứng nhìn theo bóng lưng gầy của em mà khóc. Chullie, mẹ thật sự yêu em lắm đấy. Rồi chưa đầy 5 phút sau mẹ quay sang chỗ tôi, vỗ mạnh vào tôi trách móc.

-Sao không giữ Chullie lại? Đến bao giờ hai đứa mới ở bên nhau.

Tôi cúi mặt, xấu hổ vô cùng, Câu hỏi ấy của mẹ tôi còn không biết câu trả lời thì sao có thể trả lời mẹ đây.

-Xin lỗi me, hiện giờ tình cảnh không cho phép chúng con bên nhau. Nhưng con hứa sẽ cố gắng đưa Chullie về trong tương lai gần.

Mẹ im lặng, rồi xoa đầu tôi.

-Mẹ tin con.

-Cảm ơn mẹ.

Một cái ôm tạm biệt và nhìn theo em cho tới tận khi máy bay cất cánh, tôi lặng lẽ lê bước trở về. Heechul, hai tuần em ở Trung Quốc là hai tuần đáng nhớ nhất của tôi. Có thể chỉ 12 tiếng nữa là em và tôi sẽ ở hai phương trời khác nhau, hai đất nước khác nhau nhưng những ngày em ở bên tôi, tôi sẽ nhớ mãi mãi, nhớ cho đến tận lúc cầm tay em, nối lại những ký ức bị cắt đứt này. Rồi sẽ có ngày tôi và em ngồi bên nhau kể chuyện cho con, cho cháu chúng tôi rằng ngày xưa Chullie của tôi đẹp đến nhường nào, ngày xưa em yêu tôi như thế nào và ngày ấy Đại ma vương - Nữ vương - Kim Heechul đáng sợ ra sao. Tôi cười trước những suy nghĩ về tương lai đó, một tương lai hạnh phúc có tôi và em, một tương lai mà tôi sẽ vươn tới. Heechul, đợi anh nhé.

Những ngày đầu em về nước, mặc dù những hoạt động của em luôn cập nhật trên các phương tiện thông tin truyền thông, cả em nữa, em vẫn gọi điện cho tôi, hay nhắn tin cho tôi nhưng nỗi nhớ em không hiểu sao cứ lớn dần lên. Tôi nhớ em, nhớ ánh mắt, tiếng cười, dáng đi. Ngày nào tôi cũng về nhà dù công việc có bận rộn, có mệt mỏi, về nhà để được thấy hình bóng em, về nhà để được thấy hương thơm em vẫn còn vương vấn. Tôi về nhà để thi thoảng lại nghe tiếng mẹ nhớ em, mẹ nhớ cách em giúp mẹ, nhớ đến những buỏi đi chơi của hai mẹ con, để thi thoảng nghe tiếng bố đồng ý với mẹ, bố nhớ tiếng nói, nhớ cách em kể chuyện, nó thật có hồn và đáng yêu. Và tôi cũng dần hiểu ra nhờ có em mà gia đình tôi gắn bó hơn, nói chuyện nhiều hơn, cười nhiều hơn, đó là điều mà bao lâu nay tôi chưa làm được cho cha mẹ. Heechul ah, cảm ơn em.

Rồi công việc lại nhấn chìm tôi, nào là album mới, là nhưng show truyền hình mới, những MV mới, những dự định mới, và cả những tin đồn mới. Những bức ảnh tôi chụp với em đã làm xôn xao dư luận một thời gian. Tôi thật không ngờ rằng fan của chúng tôi lại có thể tinh ý như vậy, không chỉ E.L.F, hotkiss, Metal mà cả fan của tôi bên Trung Quốc cũng nhận ra. Các fan không làm rộn ràng lên mà chỉ là những đường link trên mạng, những lời bình luận trong cộng đồng với nhau, không báo chí, không tin tức ... Tất cả làm tôi nực cười. Đã có nhiều người hỏi vu vơ với tôi về ngươì con gái - trông - giống - Kim Heechul, tôi cười,

-Anh nghĩ sao?

hay

- Ừm, maybe …

Cái thái độ lấp lửng của tôi có khi làm cho tin đồn còn nổi hơn những cũng có khi càng làm cho tin đồn xẹp xuống, Nhưng rồi chuyện này cũng qua đi, chỉ còn làm râm ran phía trong fan mà thôi.

Không ...

Còn nhà tôi nữa, mẹ lấy về tấm đẹp nhất cũng là tấm tôi thích nhất, đóng khung nó, mang vào treo rên đầu giường tôi.

-Tấm này coi như ảnh cười của hai đứa. Sau này con liệu hồn mà chụp ảnh cho đàng hoàng, nghe chưa?

-Dạ, tôi gật đầu rõ mạnh, rồi nhìn tấm ảnh mơ màng. đây là tấm ảnh đầu tiên khi tôi chụp hình với em, lúc đó tôi còn quá sững sờ trước vẻ đẹp thuần khiết của em, không phải tôi chưa được nhìn em trong trang phục nữ nhưng đó là trên show, người ta không trang điểm kỹ cho em như một cô gái, các stylish vẫn giữ lại những nét nam tính của em, nên có thể nói đây là lần đầu tiên tôi thấy em là ... con gái.

Em đẹp ...

Kiêu sa ...

Quyến rũ ....

Và cũng rất thuần khiết mà hiếm cô gái nào có được.

Sự sững sờ của tôi, nét đẹp nghịch ngợm của em khi hôn phớt lên môi tôi làm cho bức hình càng toát lên vẻ đẹp của nó. Cũng nhờ nó mà cư dân mạng mới xôn xao như vậy. Vì lúc đó em là Kim Heechul mà.

TBS

Chap 12 

Part 2 

Super Show 3 tại bắc Kinh, tôi cũng thật không ngờ hiện giờ mình lại đang ngồi năn nỉ mẹ đi mua vé cho mình. Những lúc thế này mẹ không còn là mẹ tôi nữa mà đã thành Heechul rồi hay sao ấy, nhìn cách mẹ cười khi nhận chén trà từ tay thằng con, rồi cái cách mẹ nhìn, mẹ đòi hỏi thù lao thì tôi chắc chắn em đã tiêm nhiễm vào đầu mẹ không ít đâu. Heechul à, em đúng thật là cao tay đó. Nhưng cũng thật là … nhớ em quá. Tôi mất hai ngày để năn nỉ mẹ, rồi mất ba ngày để nhìn thấy mẹ … lao vào đấu tranh cùng các E.F.L trong cuộc chiến mua vé. Đăng ký, rồi lấy vé, bây giờ tôi mới biết các fan đã nhọc nhằn thế nào khi có được tấm vé trên tay, cảm giác hồi hộp, và sung sướng theo tôi cho đến tận ngày diễn ra concert, mà không nhận ra một điều rằng hiện giờ nhà tôi chẳng có ai hết. Mặc kệ tất cả, gần đến giờ tôi mới đi, vì nếu vào sớm dù có chỗ tốt thì tôi cũng bị tóm mất. Chuyện này là hoàn toàn bí mật … với em với cả công ty. 

Em gầy quá, có phải sự gấp rút luyện tập cho album mới và concert lần này đã rút hết trọng lượng và sức khỏe của em không? Ngày gặp em khi quay MV cho Holding an umbrella cũng không thấy em gầy như vậy. Ngày ấy em còn cười, còn bô lô ba la bên tôi, còn dẫn tôi đi xem ảnh cười của chúng ta. Còn rất nhiều thứ, nhưng bây giờ nụ cười của em không còn tươi như trước, đôi mắt em không còn sáng mà có chiều mệt mỏi. Dù vậy, em không khóc, không còn khóc như hồi SS2 nữa, tôi vui vì điều đó, vì cả sự trưởng thành đến nỗi không biết từ lúc nào hai tay tôi nắm chặt, đến bật máu. Em đang hát, solo … không … cùng với … cô gái … Dẫu biết đó là đàn em thân thiết với chúng tôi hồi còn ở Sm mà sao tim đập nhanh hơn, máu bỗng sôi lên, mắt mờ đi ..vì ghen tức mà không nhận ra có người dù đang hát cũng vẫn cười nửa miệng, nụ cười rất … Heechul. Năm ngoái SS2, không có tôi, em còn rất lạc lõng, vẻ mặt mất mát, cô độc của em làm tôi nhớ mãi không quên, nhưng nhìn em với người khác thì thật không thể chịu nổi. Tôi có quá mâu thuẫn không? Rồi, Lady Gaga, em bắt chước cô ta đó ư? Nhưng thế lại giống Heechul hơn, và em rất giống hôm đó. 

Đã có rất nhiều fan tặng quà cho em và các thành viên, ồ tôi còn thấy những chiếc khăn thêu hai chữ HanKim màu xanh nổi trên nền khăn trắng. Em nhận mà miệng cười toe. Vui lắm không, Heechul của anh? Còn anh, anh đang rất hạnh phúc.

Tôi rời đi khi concert vừa kết thúc, dù rất muốn gặp em nhưng các fan không muốn như vậy khi vây quanh kín các khu vực bên ngoài sân. Tôi thở dài rồi lững thững đi về. Đêm Bắc Kinh se se lạnh, tôi khẽ rùn vai rồi ngắm đường phố, dư âm của đêm diễn vẫn còn, lại không muốn về nhà sớm nên tôi quyết định đi bộ về nhà. Bắc Kinh nhộn nhịp, người qua, người lại, ai cũng đang tranh thủ về nhà hoặc lững thững đi bên người yêu, chỉ có tôi rảo bước một mình. Tôi nhớ em, nhớ những đêm hai đứa kéo nhau ra đường chỉ để ngắm người qua đường, nhớ em đang chay tung tăng nghịch những đài phun nước rồi kéo tôi vào chết cho đủ chùm, sau đó hai đứa ướt sũng về nhà, bị mẹ la cho một trận vì tội lớn đầu mà như con nít. Mà nhớ kỹ hình như người bị mắng chỉ có tôi thì phải, em được tha bổng.

Heechul ah, anh muốn gặp em quá.

Mới vừa về đến cổng tôi thấy nhà mình vô cùng náo nhiệt như trong nhà có chứa cả một gánh xiếc vậy. Giày dép la liệt kéo dài từ tận cổng vào đến thềm nhà. Tôi nghe thấy những tiếng la hét quen thuộc, có phải chăng vừa đi xem concert về nên tôi bị ảo giác rồi. 

-Con về rồi ạ. 

Mở của vào nhà, câu nói còn chưa dứt thì nguyên hằng hà sa số những cái gì đó từ gối dựa, dép đi trong nhà, nệm ngồi, vải vóc gì đó bay tá lả đến chào … mặt tôi. Sau đó là những cục thịt đè lên. Tôi đã nghĩ … mình sẽ chết. Nhưng không, tôi vẫn sống sau khi có người dẹp được những đống thịt đó ra khỏi tôi. Dù thế nào, tôi vẫn rất bất ngờ. 

Em đang đứng trước mặt tôi, cười cười. 

Tôi dụi mắt.

Em vẫn ở đó, đổi điệu cười.

Tôi lại dụi mắt.

Em nhíu mày, lao đến chỗ tôi, dung hai tay hết sức bẹo má làm tôi la lên oai oái.

-Này thì không nhận ra em này. Này thì nhìn em một cách kỳ quái này.

Tôi cười, ngu ngơ. 

Em cười, rạng rỡ.

Đằng sau em, có 9 tên cười gian xảo. 

Đêm nay, nhà tôi như vua chúa thời xưa mở yến, linh đình. Mà hình như không phải, tôi thấy giống cảnh mua bán ngoài chợ hơn. Và tôi mong, ngày mai đừng có ai sang nhà tôi mắng vốn là tôi hạnh phúc rồi. Chúng tôi ngồi ôn lại những chuyện đã qua, kể nhau nghe những chuyện của mình, và lại mơ mộng đến tương lai. 

Vừa ngồi nghe cái lũ em kể tội tôi vì chuyện bắt cóc Heechul hyung của chúng khiên cho mọi chuyện xào xáo hết lên, rồi những tủi hờn và cuộc chiến thầm lặng với công ty trong những ngày em biến mất, tôi vừa cười. Họ nói vậy nhưng họ không nghĩ vậy, những thành viên đều như là họ đang ghen tỵ với tôi hơn là họ đang giận tôi. Câu chuyện ngọt ngào cảm động của chúng tôi kết thúc bằng câu nói muôn thưở:

-Anh là người nước ngoài mà.

Tôi lăn ra chịu đòn ngay sau khi phát ngôn. Một loạt những thứ không thể hiểu nổi lao thẳng vào mặt, em ngồi bên uống và cười hết cỡ. Chúng tôi … vẫn như ngày nào … 

Một đêm “thác loạn” với đủ các trò phá phách, nghịch ngợm không thể hiểu và đỡ nổi trôi qua, chỉ còn tôi và Chullie còn thức, có vẻ như em không uống mà cũng không ngủ. Khi những ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào khung của sổ, những tia nắng tinh nghịch vén rèm tìm những thiên thần, em quay sang tôi, cười nhẹ, tôi gật đầu, đứng dậy đi theo em. Sáng nay, một chuyện quan trọng hơn đang chờ chúng tôi thực hiện. 

Em đun nước còn tôi chuẩn bị trà, hai đứa vừa làm vừa nhìn nhau cười, hạnh phúc vô vàn. Một khay trà nóng, một thau nước ấm được tôi và em mang lên phòng bố mẹ. Có vẻ hư bố mẹ cũng không ngủ thì phải, vì khi vào phòng tôi đã thấy bố mẹ ngồi đó, cười cười với chúng tôi. Em khẽ chào, bưng nước mời bố mẹ rửa mặt, rồi dâng trà, mẹ hiền từ đưa cho mỗi đứa chúng tôi một bao lì xì, và dặn dò.

-Hãy sống thật hạnh phúc nhé.

Em nhận bao lì xì, quỳ lạy cha mẹ 3 lạy.

-Con cảm ơn cha mẹ.

Một bầu không khí lắng đọng, tôi cảm động đến suýt khóc, đây là lần đầu tiên em chào bố mẹ với thân phận thực sự của mình, dâng lên một ly trà con dâu đúng nghĩa.

Bỗng …

RẦM …

RẦM…

Á Á Á …

Một chuỗi âm thanh ầm ĩ vang sau lưng tôi, có vẻ như cánh cửa tội nghiệp không chịu được sức nặng của 9 người đang dùng hết sức áp tai vào để hóng chuyện mà giã từ bản lề đổ sụp xuống sau lưng tôi, kéo một loạt nhân mạng ngã theo nó, họ nhanh chóng đứng dậy, phủi sạch bụi trên người, quay sang chỗ bố mẹ cười và tranh nhau nói:

-Hai bác buổi sáng.

Rồi tranh nhau lủi mất. Cả nhà bật cười, còn mặt Heechul đỏ lựng, ánh mắt đanh lại nhanh chóng, báo hiệu sự chết chóc cho những con người nhí nhố lỡ nghe thấy những điều không nên nghe, nhìn thấy những điều không nên nhìn. Còn tôi, tôi đành thở dài thương tiếc cánh của và vận mạng phải sửa nó của mình. Tại sao cái lũ đấy phá hoại mà tôi phải dọn là sao?

-Khi nào sửa cửa xong thì về nhé.

Giọng Heechul nhẹ nhàng vang lên trong bữa sáng ầm ĩ của chúng tôi, tất cả im bặt, không lấy một tiếng động. Tôi cũng ngơ ngác nhìn về phía em, em vẫn thản nhiên ăn điểm tâm, nhẹ nhàng từ tốn, như để chúng tôi tiêu hóa hết câu nói, em mói nói tiếp.

-Làm hỏng thì phải sửa thôi, đúng không?

Ánh mắt chết chóc em ném về phía bọn trẻ, không gió mà ai cũng thấy lạnh buốt. Chullie của tôi đang ra dáng “đại tẩu” kìa, đáng yêu quá cơ. 

Nhưng rồi công việc và thời gian không cho phép ở lại lâu. Lee Teuk hyung đành ngậm ngùi rút ví trả cho tôi chi phí gọi người về sửa cửa trong ánh mắt nghiêm khắc của em. 

Tôi phì cười.

Cuộc gặp gỡ của chúng tôi tuy vội vàng, ngắn ngủi những chứa đầy những hạnh phúc. Bây giờ, tôi và em lại bước đi trên con đường của chính mình, có thể nó hiện tại là những đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau và khoảng cách càng lúc càng xa, nhưng tôi tin dù dù thế nào thì chúng tôi sẽ lại cắt nhau. Dù cho tương lai có nhiều tắc trở, có nhiều chông gai thì tình yêu hai chúng tôi sẽ vượt qua hết thảy. Và tôi tin, ngày tôi và em cùng nắm tay nhau sáng sáng uống trà trên đồng cỏ bát ngát, chiều ngắm hoàng hôn trên bở biển dài vô tận như tình yêu hai chúng tôi rồi sẽ đến.Tất cả những nỗ lực tôi làm hiện giờ đều vì tương lai này mà thôi.

Heechul ah, chờ anh nhé. Anh yêu em, rất nhiều.

end chap 12.

Chap 13 

HEECHUL

Part1 

“Tạm biệt, Kyung, ba, mẹ Trung Quốc, tạm biệt.” Tôi thì thầm với chính mình khi kéo vali vào phòng cách ly. Thời gian qua ở Trung Quốc thật là một quãng thời gian khó quên đối với tôi. Từ một kế hoạch nông nổi, bốc đồng nay trở thành cái kết cục có một không hai thế này, nếu ai biết cũng chắc chắn rằng sẽ cười đến bể bụng mất, sẽ rất mất mặt Kim Heechul này lắm. Chính vì vậy, khi về Hàn, tôi sẽ … không nói gì hết. Mà không ngờ kế hoạch sang đây oánh Kyung một cái rồi về cũng kéo dài những 2 tuần, dù cho có theo dõi tình hình bên kia liên tục nhưng vẫn có chút lo lắng, và tội nghiệp mấy bé ở nhà, chiến đấu chắc khổ cực lắm. Nghĩ đến đây tôi bất giác nhìn lại về phía vali, trong đó toàn bộ là quà cho lũ trẻ ở nhà, còn quần áo, đồ dùng tôi để hết ở nhà Kyung rồi, hoàn toàn giũ bỏ con người Chullie ở lại Trung Quốc, và khi về Hàn, tôi là Kim Heechul.

Kyung của em, ở lại thật tốt nhé.

Quay đầu nhìn lại lần cuối, tôi bắt gặp đôi măt Kyung vẫn dõi theo, đôi mắt kiên định nhưng cũng nhuốm buồn của buổi chia ly. Tôi cười trấn an Kyung rồi vào phòng cách ly. Nhiều lúc tôi tự hỏi “Tại sao tôi lại gặp Kyung?” và lại tụ trả lời, “Để Chullie không còn cô đơn, không còn buồn, và để kìm hãm Chullie”.

Nghĩ về quá khứ thì cũng phải nhìn đến tương lai, nghĩ về Trung Quốc thì cũng phải nhìn về Hàn Quốc, lúc trở về thì sẽ nói gì với Lee Teuk bây giờ? Khai thật là điều chắc chắn không thể, mà nói dối thì nói gì? Bào mình lên núi sống trong 2 tuần kia chắc, đứa nào tin, hay nói 2 tuần qua anh đến Macao ăn chơi nhảy múa cho quên đời, hahaha, mấy thằng đấy sẽ giết mình luôn. Haizzz không nghĩ nữa, đến đâu hay đến đấy thôi. Tâm trạng đang cực kỳ không tốt, mà không có cái gì giải tỏa thì ...

-Bé đi một mình à? Anh để ý bé nãy giờ, có chuyện gì sao? Nói cho anh biết được không, có lẽ anh sẽ giúp được gì cho bé.

Một âm thanh, không một chuỗi âm thanh vang lên bên tai báo hiểu cho tôi biết rằng.

Có trò chơi rồi.

Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt long lanh ướt lệ nhìn thẳng người vừa phát ngôn.

-Không có gì đâu.

Rồi quay đi, trong bụng thẩm nhủ, “Người đâu mà xấu thế hả trời, cái bộ dang này mà cũng dám ra đường sao? Không ai thấy mất mặt đàn ông ư?”

Như thể câu nói của của tôi mở của cho, hắn bắt đầu bắn luyên thuyên hang ta câu chuyện không đâu vào đâu nhằm làm cho người đẹp vui lòng. Thi thoảng tôi nhảy vào đá xéo hắn mấy câu tắc tỵ, của ơ ớ hoài, cũng vui. Rồi nói chán tôi chuyển sang hành hắn, nào là bang quơ muốn thứ gì đó, nào là đang buốn muốn xem hài … hô hô … cả máy bay được xem hài miễn phí. Và dĩ nhiên, tôi quên tiệt cái lý do bỏ nhà của mình đi mà chú tâm hơn vào trò chơi “Nữ Vương” ưa thích.

Xuống sân bay, hắn còn mặt dày xin tôi số điện thoại, thế là tôi cho hắn số của con Heebum nhà tôi, cho hắn tha hồ mà tâm sự với … em mèo. Còn tôi thì phải kiếm chỗ thay đồ chứ mặc bộ Hanbok này về chắc bọn kia cười chết mất. Về nhà cái đã, chuyện đến đâu hay đến đó thôi, chứ mấy cái đặc sản Trung Quốc này cũng không thể giấu chúng nó được, cái lũ ngày thường thì óc chỉ bằng quả nho, nhưng có chuyện thì độ hóng nó làm óc bọn này nở ra to hơn cả quả dưa hấu đấy. 

Và Kim Heechul đỉnh đỉnh đại danh đã trở về.

Cánh của phòng tầng 11 hôm nay được mở ra không bằng tay mà … bằng chân, nó không được mở ra nhẹ nhàng như mọi hôm mà là … 

RẦM …

Cánh cửa bật mở, tôi nghĩ trong phòng bây giờ có người đang oán chuyện phải sửa lại khóa cửa rồi. Miệng khẽ nhếch lên. Chín cái xác nằm la liệt trong nhà bật dậy, lao thẳng đến chỗ tôi, la hét ầm ĩ. Tôi khẽ nhíu mày, 

Ketttttttttttttttttttttttt…………….

Tiếng phanh gấp của mấy cái chân, rồi tiếng té đổ của hang loạt thân hình do không phanh kịp để đâm hết vào nhau. Tôi cười lớn, dẫm lên bọn chúng vào nhà. Lee teuk hyung đón tôi bằng nụ cười lớn và vòng tay mở rộng.

-Chào mừng em trở về.

Mấy thằng kia cũng đứng dậy, nhao nhao câu:

-Hyung đã về.

-Uh, hyung đã về. 

Heebum cũng tiến đến cọ cọ vào chân tôi như thể chào mừng tôi đã về nhà. Khi tôi bỏ hành lý xuống và bế Heebum lên thì có đến hơn chục cánh tay đỡ lấy hành lý của tôi, lôi tuột vào trong phòng. Và rồi, tôi nghe thấy những tiếng hét … oán giận, thích thú, những tiếng bước chận chạy loạn. Ngoài phòng khách chỉ còn có tôi và Lee Teuk hyung, hyung ấy không nói, nhìn tôi chằm chằm. 

-Em sang Trung Quốc tìm Kyung.

Tôi phán xanh rờn, cả nhà bỗng chốc im re, cảm tưởng như tiếng thở cũng nghe thấy được vậy. Rồi trong phút chống những tiếng la thất thanh, những tiếng chân dậm không khác mấy con voi chạy vang lên. Phải biết những ca sĩ phải luyện thanh nên giọng họ tốt đến thế nào, không những thế mà 9 người cùng hét thì … có thể ở trong nhà không sao chứ tôi nghĩ ngoài đường kia không có vài miếng kính vỡ hơi phí. Có thế nào cũng hét thì khi biết hết sự thật sẽ thế nào nhỉ. Tôi thật sự có chút tò mò, dù cho tôi chắc - chắn - sẽ - không - bao – giờ - nói – ra.

Hét chán, tất cả lao đến bên tôi hỏi đủ kiểu, nào là Kyung thế nào, ra sao, .. vân vân và vân vân. Tôi thản nhiên ngồi xuống, giật mấy món quà còn trên tay Donghae với Sungmin, đưa cho Teuk hyung. Hyung máy móc nhận quà, mặt vẫn còn chưa hết ngạc nhiên. Ngạc nhiên là phải khi một người có lòng tự tôn lớn như tôi mà có thể chay sang Trung Quốc tìm Kyung.

-Cảm ơn em.

Mất một lúc lâu hyung ấy mới nói được câu cảm ơn.

-Giờ thế nào?

-Hyung, em là ai? Tôi nhếch môi.

-KIM HEECHUL! 9 cái miệng đồng thanh vang lên làm lòng tự tôn của tôi được ve vuốt. 

Rồi ai cũng tranh nhau hỏi tôi chuyện ở Trung Quốc, làm gì, đi đâu, dĩ nhiên tôi chỉ trả lời qua quýt cho xong chuyện, dù cho tôi miêu tả rất kỹ những buổi đi chơi với bố, với mẹ chồng. Và, thằng em út Hyun dội cho chúng tôi một gáo nước lạnh khi hỏi.

-Vậy hyung định đối phó với công ty thế nào?

Ừ nhỉ, tôi quên mất, tất cả đều quên mất, tôi quay sang hỏi Teuk hyung.

-Mà mọi người lấy lý do gì đấy?

Không ai trả lời, không khí bắt đầu lắng xuống, lạnh dần, im dần đi. Tôi nhíu mày nhìn sang phía Sungmin, đứa hiền lành nhất nhà mà hỏi:

-Min, nói đi, lý do anh vắng mặt là gì?

Giọng nhẹ nhàng nhất có thể, vậy sao thằng bé co rúm người lại, trốn sau lưng Kyun mà nấc, quái tôi có làm gì đâu mà khóc. Không khí này làm tôi có chút nghi ngờ, hất mặt sang phía thằng khơi chuyện, tôi nhìn nó bằng ánh mắt điện xẹt

-Sungmin, nói.

Sungmin òa khóc luôn. Chán nản nhìn sang mấy đứa kia thì … phòng không còn một mống, kể cả Teuk hyung, còn lại mỗi một thằng ngồi ung dung dỗ một tên đang khóc nhè.

-Hyun …

Nó ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt trách móc tôi làm cho Sungmin bé bỏng của nó khóc, tôi ngó lơ, rồi nó chặc lưỡi nói ra chiều mình bất đắc dĩ lắm vậy.

-Tự kỷ.

-HẢ ? Tôi tròn mắt nhìn nó …

-Hyung vì Kyung hyung bỏ đi, thấy mình bị phản bội, buồn quá nên nhốt mình ở trong phòng. Thằng bé nói chậm, rõ rết từng chữ cho tôi nghe.

-HẢ …?!?!? 

-Lý do này … lý do này … do tên nào nghĩ ra??? Ra hết đây … ra hết đây cho hyung. 

Tôi hét ầm lên, im ắng, không tiếng động.

-Ngoan cố sao? Đầu thú sẽ được khoan hồng, ngoan cố chỉ có đường chết. Tôi rít lên. 

Rầm … Rầm … Tiếng của mở hàng loạt, các khuôn mặt quen thuộc ló ra, DongHae cười khì khì sau lưng Eun, Ryeowook bám cổ Yesung đi ra, Siwon hề hề thận trọng bò tới, Shindong miệng nhồm nhoàm đi ra, và Teuk hyung trưng ra bộ mặt thiên thần, ngọt ngào, đội mắt chớp không ngừng làm cho cặp sừng ma vương của tôi nhú ra, ngón tay giơ lên nhằm thẳng đôi mắt chớp tắt ấy. Hyung hoảng hồn tránh đòn tấn công, nã pháo lại người tôi bằng một cái dép đi trong nhà, tôi không kém phần long trọng mà đỡ lấy nó, ném lại, cùng lúc với cả thân hình lao lên dè nghiến ra mà cù. 

-Dám nói em thế này. Đường đường là Heechul đỉnh đỉnh đại danh mà dám nói em bị tự kỷ này, chết chưa?

Lee Teuk hyung cười sằng sặc xin tha.

-Đùa đủ chưa? Giọng Kyun vang lên. –Giải quyết cho xong việc kia đã.

Chưa bao giờ tôi thấy đồng cảm với mấy tên bên nhà DBSK đến vậy, cái giọng lạnh tanh, xấc láo đặc trưng chỉ có 2 em út của 2 nhóm làm điên đầu bao người lại cất lên vô cung đúng lúc và đúng chỗ. Có chút tự ti. Có khi nào nên đưa Hyun sang nhà DBSK cho Yunho nó dạy dỗ không nhỉ? Mà không nên, sang đấy cặp kè với thằng Min thì có nước tận thế mất. Thôi để nó ở nhà cho lành vậy. 

Tôi buông Teuk hyung ra, tiến lại chỗ sofa, nằm dài ra đó, uể oải lên tiếng

-Em nghĩ sao?

-Còn sao nữa, lỡ rồi thì cho lỡ luôn đi.

-Cái gì.?

-Thì đã nói gì thì làm thế đi, coi như sau 2 tuần tự … hixx .. kỷ … hyung đã quyết định bò ra khỏi phòng. Giọng nó khùng khục, tội nghiệp, chắc thằng bé nín cười dữ lắm đây, Xung quanh nó cũng có mấy tên đang quay mặt, che miệng cười. Giỏi, thù này anh không trả anh không là Heechul.

-Ừm nghe cũng được đấy.

Tôi gục gặc. 

-Vậy coi như xong nhé. Phần còn lại thì …tự lo đi.

Tôi bồng Heebum lên lậu về phòng. Nhưng sao chân tôi không đi được thế này, eo tôi vì cái gì mà không nhúc nhích được vậy? Nhìn xuống thì thấy mấy thằng em ôm mình như thể ôm của quý vậy. Chặt đến ná thở. Tôi nhíu mày.

-Gì đây? 

-Hyung định đi đâu? Giọng Eun.

-Về phòng.

-Làm gì? Giọng Hae.

-Ơ mấy cái thằng này, về phòng đi ngủ chứ gì nữa. Mày coi bây giờ là mấy giờ?

-Làm gì có ai tự kỷ mà béo tốt như hyung vậy chứ. Nhìn thế nói ai tin. Giọng Hyun.

-Vậy là sao?

-Tối nay phiền đại gia Chullie ở lại đây một đêm nhé. Giọng Teuk hyung.

Vậy là một bầy khiêng tôi vào phòng khách, lấy chăn cuốn chặt, rồi bắt đầu gõ trống khua chiêng bên tai tôi cả đêm, làm đầu óc quay quay, tai lung bùng hết nghe, không những thế, nửa đêm Bummie ở trường quay còn bị lôi về với một hòm “đồ nghề” trong tay. Tôi hỏi nó lấy ở đâu, thằng bé nói.

-Trộm.

Trời ơi, lũ em tôi. Ai đã làm chúng ra thế này? Tôi câm nín, thật sự câm nín khi làn da bé nhỏ dễ bị thương tổn của tôi bị lôi ra bôi bôi trát trát, tẩy tấy xóa xóa, đến nỗi mẩn đỏ cả lên.

Sáng hôm sau, nhìn vào gương, chính tôi cũng không thể nhận ra người trong gương là ai nữa. Mình chăng hay là một tên quỷ nào đang đứng đó: Quần áo xộc xệch, hai mắt thầm quầng, da mặt mẩn đỏ vì dị ứng mĩ phẩm, râu ria lún phún …. Thấy chưa đến anh quản lý mới nhìn thấy tôi cũng phải phát hoảng mà hét lên như thể ảnh gặp ma vậy. Nhìn bản thân trong gương đã không chịu nổi chứ đừng nói nhìn thấy chính mình trong ảnh, một bức ảnh xấu hổ nhất trong đời tôi. Khi tấm ảnh được post lên, bao nhiêu lời quan tâm, xót xa từ khắp nói gửi cho tôi, fan chia buồn cho tôi rồi quay sang xỉa xói trách móc Kyung đã làm cho tôi buồn. Tôi không thích,thập phần không thích mọi người nói Kyung của tôi như thế, tôi bị như thế này đâu phải lỗi của Kyung là, là do bọn quỷ nhà tôi làm chứ sao lại trách Kyung của tôi. Ngày nhìn thấy bức ảnh, Kyung cười không ngớt, không ngừng nghỉ luôn, suốt ngày lôi tấm ảnh ra mà hỏi:

-Em nhớ anh đến thế à, chúng ta vừa mới chia tay thôi mà cưng.

Tôi ậm ừ cho qua, dù lòng rất giận. Nhớ anh thì có sao?

Chuyến trốn nhà đi chơi của tôi kết thúc sau khi ngồi nghe hát đến 2 tiếng, bị quản chặt hơn, nghĩa là cái phòng đáng yêu của tôi, hay cái tầng đáng yêu mất hẳn, tôi được vinh dự dọn xuống với 6 tên tầng dưới. Và tôi lại được nghỉ thêm 1 ngày để lấy lại phong độ.

Sau khi thở phào vì mọi chuyện đã êm xuôi, tôi mới nhớ ra món quà mẹ chồng tặng. Lòng lâng lâng cầm món quà đầu tiên của mẹ chồng. Là gì vậy ta? Tôi hồi hộp mở từng nút ruy băng ra. 

WOW …

Một cái khăn … thêu tay … thật đẹp. 

Và …

End part 1.

Part 2:

Và ...

Một bức thư ...

Tay run run mở bức thư ra đọc, dù không nhìn vào gương tôi cũng biết mặt tôi biến sắc như thế nào, chắc chắn sẽ là từ trắng thành đỏ, rồi sang xanh quay lại đỏ và về trắng. Ha Ha tôi là Kim Heechul mà. Bức thư mẹ viết không dài nhưng đủ để tôi biến sắc cũng đủ thấy "đạo hạnh" của mẹ đến mức nào rồi. Tôi với tay lấy điện thoại, gọi thẳng sang chỗ Kyung, ba hoa chích choè với anh, anh nghe tin cũng cười, cười mãi, tôi biết anh vui lắm. Tôi dài giọng đọc cho anh nghe bức thư của mẹ, nghe đến đâu anh cười tới đó, có phải chăng là tôi đọc quá hay ...

"Heechul, về đến Hàn rồi dúng không con? Có bị công ty nói gì không? Mẹ hi vong là không sao, nhưng Heechul của mẹ thì làm sao có sao được? Xin lỗi con, mẹ không chuẩn bị được món quà nào tốt hơn nó cho con, mùa đông năm nay dùng tạm nó nghe con. Lần sau sang đây mẹ sẽ tặng cho con món quà đúng nghĩa hơn. Heechul, đọc những lời trên ta biết con sẽ như thế nào? Đó chỉ là những trừng phạt nho nhỏ của ta với hai đứa, lần sau không được như thế nữa nghe chưa? Thực sự mới đầu ta thấy thú vị, sau đó nhận ra tình cảm của hai đứa thì có chút bất ngờ, nhưng ta tin tưởng vào con trai ta, chỉ cần nó hạnh phúc là được. Và ta cũng rất yêu con, Heechul. Đến khi nào chuyện của Geng lắng xuống và ổn dịnh, ta nhất định sẽ sang bến đó, đến chào hỏi gia đình con. Vậy nên,nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy, con dâu của mẹ.

P/S : Lần sau có sang đây, ta muốn có một ly trà con dâu địch thực, nhớ đừng quên nhé, con dâu."

Kyung cười rũ ra trong điện thaọi, tôi dừng lời, rồi cũng gào lên:

-Yah, Kyung, đừng có cười nữa.

-Ha ha ... Con dâu của mẹ ...

Tức mình, tôi cụp máy, thề sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa, anh cứ được thể mà ăn hiếp tôi. Trong thâm tâm, tôi cảm ơn mẹ rất nhiều, mẹ đã hiểu và chấp nhận chúng tôi, như thế thật là tuyệt vời. Trong lúc tôi đang thầm cười và xúc động một mình trong phòng thì bên ngoài có mấy cái tai dán chặt vào cửa, ra sực chen nhau để nghe. Có tiếng thầm thì ...

-Sao không nghe thấy gì nữa vậy? Giọng Shindong, cái thằng này, thầm thì mà như là đang nói cho cả làng nghe vậy.

Tức thì 

-SUỴTTTTTT .... 

Vài ngón tay đưa lên,vài đôi mắt lườm thằng bé. 

Dĩ nhiên ...

Tai tôi đâu phải để làm cảnh, 

Cạch ...

Rầm ... Rầm ....

Tiếng người mất đà lao xuống ôm nền nhà liên tiếp vang lên, rồi khi chúng ngẩng đầu dậy nhìn thấy cái điệu cười của tôi thì nhanh chóng ù té chạy. Cái lũ lon ton này, không biết bao giờ mới lớn được.

Những ngày sau đó là cơn ác mộng đối với tôi, tóc tai thay đổi, style thay đổi, luyện nhảy, thu âm, lịch kín đặc làm tôi không có thể nghĩ hay để ý đến xung quanh được nữa. Về đến nhà là lăn ra ngủ, có thức cũng chỉ là ăn hay tắm rửa. Cho đến một ngày, máy điện thoại của tôi rung lên, đồng thời có đến 4, 5 tên chạy vào phòng tập với vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc nhìn tôi. Tôi liếc bọn nó rồi đọc tin nhắn, mất 5s để kinh ngạc và vài phút để ngắm, ảnh của tôi và anh, đẹp cực kỳ, hợp khủng khiếp, tôi nhoẻn miệng cười, hạnh phúc. Một tiếng hét vang lên, không phải của 1 người mà là hàng đống người, làm tai tôi bỗng chốc điếc lâm sàng. Tôi ngẩng lên nhìn chúng như nhìn quái vật, Donghae có vẻ lấy lại bình tĩnh đưa tôi thứ nó cầm trên tay suốt từ lúc vào đến giờ, miệng lắp bắp:

-Heechul ... hyung, ... là ... hyung ...?

Một tấm poster tuyệt đẹp, tôi nhìn nó, lại cười, không nói. Sau đó, giật nó trên tay thằng bé và bỏ đi, tay không ngừng cuộn lấy nó. Câu chuyện kết thúc trong tâm trạng vui sướng của tôi và vẻ mặt bàng hoàng của tất cả các thành viên. Dĩ nhiên là sau khi tôi treo nó trong phòng mình thì chẳng ai hỏi tôi về chuyện này nữa, tất cả lại lắng đi thì bài phỏng vấn tham quan nhà của Kyung lên sóng. Mới đầu, không ai để ý lắm, rồi tất cả ... đúng fan của chúng tôi đã tìm ra một số điều đáng ngờ trong nhà.

... Ừm ... đống đồ của tôi.

Anh gọi điện cho tôi sau ngày fan tìm ra những điều đáng yêu trong nhà, than thở:

-Heechul à, có phải em lại phát tán virus không hả, sao fan của chúng ta lại ... soi kĩ vậy?

-Vì họ yêu chúng ta. 

Anh cười, hôn nhẹ trong điện thoại, chúng tôi lại im lặng, khoảng thời gian đó làm tôi thấy nhẹ nhàng, dù không nói gì nhưng tôi biết anh hiểu tôi đang nghĩ gì, và tôi cũng vậy.

Album vol 4 bắt đầu đi vào quỹ đạo, tôi được nghỉ 2 ngày, nói là được nhưng cũng do tôi đòi hỏi mà có được, tôi về quê. Sau ngày "lấy chồng" tôi chưa gọi về. cũng chưa về nhà, tự dưng tôi muốn trở về nhà, bên gia đình và nơi tôi mong ước khi già sẽ cùng anh ở bên. 

----------------------------------

Hoàng hôn Kangwon-do đỏ rực, dù không đẹp như ở Vạn Lý Trường Thành nhưng cũng làm xao động lòng người, nhìn nơi xa xa rồi nhìn xuống tay mình, trống trải, anh không có ở đây, tôi tự cười mình. Tay tôi ấm lên, một bàn tay khác đang nắm chặt lấy nó, truyền hơi ấm sang nó, tôi nhìn xuống, một bàn tay khác đang nắm chặt lấy tay tôi, anh đang ở đây? 

-Anh muốn dành bất ngờ cho em, sao em lại trở về? 

Chất giọng lai lai của anh vang lên bên tai tôi, tôi nhíu mày giật tay ra khỏi tay anh, đi thẳng, tầm chục bước chân, tôi quay lại bĩu môi khi thấy cái dáng ngố ngố của anh nhìn theo tôi. Anh cười vang, đuổi theo tôi trong hoàng hôn.

Tôi đưa anh về nhà, bố mẹ vẫn niềm nở ra đón, chuyện, chúng tôi cũng về nhà vài lần nên mẹ cũng không lấy làm lạ. Bữa tối diễn ra vui vẻ nhưng dường như tôi thấy có gì đó khác khác trong không khí gia đình, có gì đó ấm áp hơn, thân mật hơn từ phía bố mẹ và anh. Nhất là khi mẹ nói:

-Phải chịu đựng Chullie bao nhiêu năm như thế chắc con vất vả lắm nhỉ? Sau này phải nhờ con cả đấy.

-Hả? tôi kêu khẽ, mẹ đang nói gì thế.

-Ừm, tương lai sẽ có chút khó khăn nhưng ta tin con sẽ vượt qua được thôi. 

Bố tôi vỗ vai anh, gục gặc đầu ra chiều an ủi anh. Cuối cùng là có chuyện gì với bố mẹ tôi vậy nhỉ? Tôi ngơ ngác nhìn hai người, còn anh chỉ lơ ngơ ngồi, bố nói gì cũng "Con sẽ cố" mẹ nói thì gật đầu "Dạ, không có gì", có khác gì thằng con rể về nói chuyện với bố mẹ vợ đâu. Con rể ... Không phải chứ? Là tôi hoang tưởng thôi. 

-Con về rồi đây, mẹ ơi, ra giúp con cái, nặng quá đi.

Tiếng em gái tôi ở ngoài cửa, cái con bé này, lúc nào cũng to mồm như thế hết, anh lật đật dậy chạy ra giúp, tôi cũng theo sau. Con bé mới đầu nhìn thấy anh có vẻ bất ngờ sau rồi cũng chỉ cười khì khì 

-Anh rể, anh mới về.

Anh đứng hình, tôi giật mình, bố mẹ ở đằng sau cười bò cả ra đất. 

Tối đó, nhà tôi họp gia đình.

-Chuyện này là thế nào?

Tôi quét một vòng từ phía bố đang điềm tĩnh uống trà, chỗ mẹ ngồi ngắm tấm ảnh to đùng do em tôi mang về, chỗ em gái đang tíu tít sờ sờ, nắn nắn "anh rể" của nó. Có vẻ không ai muốn nói điều gì với tôi thì phải? Tôi cứ ngồi im thế cho đến lúc bố tôi ho khụ khụ, bỏ ly trà xuống, nhìn thẳng vào tôi.

-Tháng trước, mẹ của Kyung có gọi điện đến.

Xong ...

Sấm chớp hay bom nguyên tử có nổ thì cũng không mạnh bằng câu nói của bố tôi lúc này. Tôi cười méo xẹo, quay sang anh đang cười ngây ngô, hay nói đúng ra thì ... chắc là đứng hình rồi. Tôi thở dài.

-Vậy sao ...

-Cũng không có gì, sinh con ra, nuôi con lớn thì có gì lạ tính con nữa. Chúng ta đã chuẩn bị tinh thần lâu rồi. Chullie thấy tấm này đẹp không? Mẹ chồng con chọn đấy. Mang vào treo trong phòng đi.

Mẹ buông một câu nhẹ tâng, tay đưa tấm ảnh cho tôi. Tôi máy móc nhận lấy nó, mang về phòng, anh cũng đứng dậy định đi theo thì bố tôi gọi lại, bảo có chuyện muốn nói, và hai người theo nhau về phòng làm việc của bố. 

Tối đó, anh ngủ trong phòng tôi, cứ ôm rịt lấy tôi không buông, dù khó chịu nhưng không lôi được anh ra nên cũng bỏ mặc. Không biết bố nói gì với anh nữa, anh không muốn nói tôi cũng không có hứng hỏi, kệ đi vậy.

Và hôm sau, chúng tôi lại chia tay, tôi lên Seoul còn anh ở lại quay tiếp MV, anh nói, nó là món quà anh muốn tặng tôi, dù đã biết nhưng anh cũng vẫn muốn tôi xem.

Ngày xem nó, tôi cười. Anh đáng yêu thật đấy.

Album thành công, Super Show 3 cũng bắt đầu rục rịch hoạt động, chúng tôi lại bắt đầu chuyến du lịch đi khắp nơi của mình, anh cũng bắt đầu công việc của mình khá thuận lợi. Chúng tôi bắt đầu công cuộc chơi bời của mình, tôi nói 

-Nếu không ở bên nhau thì ... 

Anh nhìn tôi cười ranh mãnh, miễn cưỡng

-Ừ, tuỳ em.

Rồi bắt đầu công cuộc tôi mặc gì, anh mặc nấy, rồi thi thoảng tôi cũng lén chuồn đi chơi ... với anh. Vui, thích thú, tôi bắt đầu thấy nghiện cuộc sống trốn tìm như thế này, khi biết, anh chỉ lắc đầu,

-Bó tay. 

Tôi cười ha hả, nói.

-Chuyện, em là Kim Heechul mà.

Super Show 3 tại Bắc Kinh, lúc xuống sân bay tôi đã được nghe hàng loạt những câu nói như là :

-WOW, hyung, được hít thở cũng một bầu không khí với chồng mình thấy thế nào? 

Cái giọng không biết chết là gì của EunHyuk vang lên, sau đó, DongHae được vinh dự "khiêng" nó vào nghĩa trang oto.

-Hyung à, sao Kyung hyung không đến đón hyung, có phải quên hyung rồi không? 

Giọng không biết trên dưới của Hyun vang lên, tôi quay sang lườm nó, thầm tự nhủ nếu ánh mắt có thể giết người chắc chắn tôi sẽ giết nó, nhưng không được thì ... với tay sang gõ đầu SungMin, tức khắc nó nhảy dựng lên, kéo bé Min ra xa tầm tay tôi, mắt lườm còn sắc hơn tôi lườm nó. Thoải mái thật. 

Đêm concert, trong lúc chúng tôi đang hát hò sảng khoái, chạy loạn lên trên sân khấu thì có một fan lớn tuổi với tay tặng tôi một chiếc khăn thêu hai chữ "HANKIM" chói lọi. Tôi sung sướng nhận lấy chúng, đang tính cười một cái cho duyên thì nhìn ánh đèn chiếu xuống chỗ tôi ... 

CHOÁNG ...

MẸ 

Là mẹ ... và bố.

Ở dưới khán đài cổ vũ chúng tôi, Super Junior. 

Mẹ còn nói :

-Diễn xong về nhà nhé.

Dù nhạc có to, tiếng hát, tiếng hét có lớn đến mức nào cũng không bằng câu nói của mẹ bây giờ. Tôi sung sướng gật đầu và ... biểu diễn tiếp.

Sau đó ít phút, toàn sân khấu loan truyền một câu nói.

-CONCERT XONG VỀ NHÀ KYUNG DỰ TIỆC.

Vậy là "kế hoạch trốn quản lý, đưa cả Super Junior đi chơi" của KIM HEECHUL ... lại bắt đầu.

END

P/S : Câu chuyện này chính thức kết thúc. Cảm ơn các bạn đã theo dõi fic đến tận ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro