Chương 21: Vừa gần vừa xa..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùi phấn hồng từ ai còn vương trên người em, mang vị ngọt ngào của sự cô đơn
Là ai khiến em nhận ra dư vị của cảnh xuân tươi đẹp
Mỗi một biểu cảm em thể hiện ra đều ẩn chứa những nỗi băn khoăn trăm mối trong lòng
Không biết trước ngày mai...
Không ngủ được vì ai
Xin đừng để sự tránh né hôm nay biến thành sự cách xa ngày mai...

Tiffany nằm trên giường nhưng không tài nào chợp mắt được. Cô cứ không thể ngăn bản thân nhớ đến chuyện xảy ra giữa cô và Taeyeon. Ánh mắt buồn bã, giọng điệu nghẹn ngào của người kia từng chút xâm chiếm tâm trí của cô khiến Tiffany không khỏi nặng lòng.

Tiffany liếc nhìn sang chiếc điện thoại chờ đợi một cuộc gọi từ ai kia nhưng nó vẫn nằm im ở đấy, không một chút động tĩnh.

"Mình khó chịu cái gì? Cô ta có ra sao cũng không liên quan đến mình."

Tiffany một mình nói chuyện.

Kim Taeyeon từ trước đến giờ luôn là người Tiffany ghét nhất vậy nên không lí do gì khiến cô phải nghĩ đến đồ khó ưa đó cả. Người đó vốn là kẻ tự cho bản thân đúng, là kẻ độc đoán, là đồ ngang ngược... Tiffany ghét người đó, vô cùng ghét.

Đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiffany thoáng vui mừng vội vàng cầm điện thoại lên xem thử. Khi nhìn thấy trên màn hình hiện ra tên người gọi đến là đạo diễn Kang thì ánh mắt Tiffany lập tức chùn xuống, cô miễn cưỡng ấn nghe.

"Cháu nghe đây chú Kang..."

"Tiffany xin lỗi vì đã trễ như vậy mà lại gọi đến làm phiền cháu, bởi vì chú không có cách nào liên lạc được với Taeyeon cũng như quản lí của cô ấy nên mới gọi nhờ cháu giúp chú liên hệ với Taeyeon."

"Vậy để cháu thử xem sao."

Tiffany trong lời nói tồn tại chút lo lắng. Kim Taeyeon rốt cuộc làm gì mà không liên lạc được chứ?

"Cảm ơn cháu. À ta còn chưa khen cháu, MV lần này cháu diễn tốt lắm. Khó trách Taeyeon một mực yêu cầu ta cho cháu diễn vai chính."

"Chú nói vậy là sao ạ? Taeyeon yêu cầu cháu diễn vai chính sao?"

Lời nói của đạo diễn Kang làm Tiffany kinh ngạc. Lần trước khi nhận đóng MV cho Taeyeon cô cũng từng thắc mắc vì sao lại để cô diễn vai chính mà không phải cô ấy, hóa ra chuyện này là Taeyeon yêu cầu đạo diễn Kang.

"Phải, Taeyeon nói để cháu diễn vai chính sẽ không làm ảnh hưởng đến hình tượng ngôi sao lớn của cháu, cộng thêm chuyện cháu là diễn viên giỏi nên vai chính để cháu đóng là tốt nhất."

Thì ra đó là lí do thật sự sao? Tiffany cảm thấy trong lòng mình dâng lên cảm xúc nghẹn ngào khó tả.

"Thì ra là vậy."

Tiffany xiết chặt lấy chiếc điện thoại, khó khăn cất lời.

"Được rồi, trời cũng đã tối cháu ngủ đi nhé. Tạm biệt cháu."

"Tạm biệt chú."

Cuộc gọi kia vừa kết thúc, Tiffany lập tức gọi cho Taeyeon.

Cuộc đầu tiên...không nghe máy.
Cuộc thứ hai...vẫn không nghe máy.
Đến cuộc thứ ba...

Một tiếng "tách" ở đầu dây bên kia khiến Tiffany trong lòng mừng rỡ, cô nhanh chóng cất lời.

"Taeyeon, Taeyeon à..."

-------------------

Đi quanh quẩn khắp nơi cuối cùng cũng đến nơi này, Taeyeon tự cười trước sự ngốc nghếch của bản thân mình. Trái tim căn bản là không để Taeyeon tự làm chủ.
Cô bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn nơi tầng 4 kia, ánh đèn nhà ai từ lâu đã tắt rồi.

Taeyeon cứ ngây ngốc đứng nhìn cho đến khi chuông điện thoại vang lên, từ trong túi lấy nó ra rồi nhìn màn hình thở dài một tiếng khi người gọi đến là Tiffany. Taeyeon giờ phút này không muốn nghe thấy giọng nói kia, không muốn làm tâm mình lần nữa lại gợn sóng.

Cuộc gọi thứ nhất...cô không nghe.
Cuộc gọi thứ hai...vẫn cố chấp không nghe máy.
Đến cuộc gọi thứ ba... Taeyeon cuối cùng cũng không chịu được mà ấn nghe.

"Taeyeon, Taeyeon à..."

Tiếng gọi của người kia khiến tim Taeyeon có chút nhói, cô im lặng để những âm thanh vừa nghe hòa vào trong tiếng gió đêm.

Tiffany cố gọi nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng của người kia. Tâm tình cô cũng vì vậy mà trở nên hỗn loạn, phức tạp hơn bao giờ hết.

"Đồ khó ưa kia, cô có nghe tôi nói không hả? Cô đang ở đâu?"

Tiffany gần như hét lên.

Taeyeon xiết chặt lấy chiếc điện thoại trong tay, cố gắng không thốt nên bất cứ lời nói nào. Bản thân cũng muốn đáp lại nhưng lòng tự tôn không cho phép Taeyeon làm điều đó.

"Nếu cô còn không trả lời thì cả đời này đừng nhìn mặt tôi nữa!"

Tiffany cảm thấy bản thân đã không còn kiên nhẫn trước sự im lặng của Kim Taeyeon, cô bắt đầu tức giận.

"Mở...cửa sổ."

Nghe được câu nói kia của Taeyeon, Tiffany bước đến cửa sổ, vội vàng mở nó ra. Gió lạnh theo đó tràn vào khắp phòng, mắt Tiffany hướng về phía thân ảnh nhỏ bé kia, chẳng hiểu vì lạnh hay vì cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mà người Tiffany run lên, cô cố giữ chặt điện thoại không để rơi.

Taeyeon mắt chăm chú nhìn về hướng Tiffany, cô mấp mái môi muốn nói điều gì đó nhưng lại im lặng.

"Cô chờ tôi, không được bỏ đi."

Tiffany nói xong thì tắt điện thoại rồi vội vàng chạy xuống nhà.

Khi cả hai đối diện nhau, Tiffany mới nhìn thấy được ánh mắt ưu thương của Taeyeon, cô ấy vẫn như cũ im lặng nhìn cô. Giờ phút này khóe mắt Tiffany nóng bừng lên rồi dường có thứ gì đó đăng đắng đọng lại nơi cổ họng. Cô lao đến Taeyeon dùng toàn bộ sự tức giận, uất ức, khó chịu mà đánh vào người Taeyeon. Tại sao cô ấy luôn khiến Tiffany ghét đến như vậy chứ?

"Tại sao cô lúc nào cũng đáng ghét như vậy? Tại sao chưa hỏi rõ ràng đã quát mắng tôi? Cô vì cái gì lại vô cớ nổi giận với tôi hả?"

Tiffany uất ức bật khóc, cô thật sự bị đồ khó ưa này làm cho tức chết rồi.

"Tôi nổi giận là vì tôi khó chịu khi thấy cô ở bên cạnh chàng trai kia."

Taeyeon ôm Tiffany vào trong lòng. Từ đầu đã nói sẽ dứt khoát buông bỏ nhưng khi gặp được cô ấy mọi quyết tâm đều biến thành mây khói. Thứ tình cảm này chỉ vừa mới chớm nở thì vào sao lại khó chặt đứt như vậy? Đây là mối duyên phận lạ lùng gì thế này?

Lời nói của Taeyeon khiến Tiffany có chút không hiểu. Cô ấy vì sao lại khó chịu khi cô ở bên cạnh Henry?

"Tôi xem cậu ta như em trai vậy. Cậu ta và tôi chỉ là quan hệ chị em thân thiết mà thôi"

"Thật sao?"

Taeyeon nghe được lời giải thích của Tiffany thì tâm tình có chút khởi sắc, ánh mắt hiện tại đã nhu hoà lại.

"Tôi gạt cô để làm gì?"

Tiffany ở trong lòng Taeyeon ấm ức nói.

"Thật xin lỗi, đã hiểu lầm cô."

Taeyeon đẩy nhẹ Tiffany ra, vươn tay lau nước mắt cho cô ấy.

"Hừ, không thèm lời xin lỗi thiếu thành ý của cô."

"Vậy tôi phải thế nào mới được đây?"

"Dẫn tôi đi ăn bù đắp cho việc tinh thần của tôi bị cô đả kích đi."

Taeyeon trước lời nói của Tiffany không nhịn được mà mỉm cười, cô đưa tay xoa đầu cô gái kia. Ở trong mắt Kim Taeyeon, Tiffany Hwang chẳng khác gì một đứa trẻ vậy.

"Giờ này còn có thể đi đâu ăn chứ?"

"Tôi biết một chỗ, cô lái xe theo lời tôi là được."

Tiffany vui vẻ đáp.

"Vậy thì đi thôi."

-------------------------

"Cái này cho cô, mau ăn đi."

Tiffany đem ly mì vừa mua ở cửa hàng tiện lợi gần đó đưa cho Taeyeon.

Cũng may trời đã tối nếu không để phóng viên nhìn thấy Tiffany Hwang nửa đêm chạy đi mua mì ra công viên cùng Kim Taeyeon ăn thì chắc họ sẽ trở thành chủ đề nóng hổi cho báo giới ngày mai rồi.

"Ăn khuya mà cô nói chính là thế này sao?"

Taeyeon cầm lấy ly mì, đưa cặp mắt khó hiểu nhìn Tiffany. Cô ấy bảo chỉ cho cô chỗ ăn khuya rốt cuộc lại bảo cô đến công viên, sau đó còn bắt Taeyeon ngồi chờ để rồi mang đến cho cô một ly mì như thế này. Tiffany Hwang đùa thật vui mà.

"Phải, trước đây lúc còn học đại học nếu muốn ăn tối tôi thường đến chỗ này rồi mua mì ăn như vậy. Bởi vì tôi không có nhiều tiền cho nên phải duy trì thói quen này trong suốt mấy năm đại học, khoảng thời gian đó thật sự rất khổ sở."

Tiffany nặng lòng khi nhớ về những chuyện cũ của bản thân. Ngày đó gia đình cô thật sự gặp nhiều khó khăn, ba cô vừa lo cho cô vào đại học vừa phải lo cho chị gái ở nước ngoài du học. Công việc của ba lúc ấy gặp rất nhiều bất trắc, thu nhập vì thế cũng ít hẳn đi. Tiffany trước tình cảnh đó đành vừa học vừa làm, ăn cũng không dám ăn, tiết kiệm từng chút để đủ tiền trang trải cho việc học. Sau đó cũng may là chị cô xuất sắc tốt nghiệp, được một công ty ở nước ngoài mời vào làm việc nên cuộc sống của gia đình cô mới khá hơn. Một năm sau, chị cô muốn đón cô và ba ra nước ngoài ở cùng chị ấy nhưng vì Tiffany muốn ở lại Hàn Quốc tiếp tục ước mơ nên chỉ có ba cô đi. Hiện tại khi ngồi nhớ lại những chuyện ấy Tiffany mới thấy bản thân mình cũng thật giỏi chịu đựng.

Một chút xót xa dâng lên trong lòng Taeyeon, cô không ngờ Tiffany trước đây lại là người chịu đựng khổ cực như vậy. Kim Taeyeon cô thật sự vẫn chưa hiểu rõ được con người của Tiffany. Cô ấy có quá khứ như thế nào? Tiffany Hwang có thật là một cô gái vô tư như những gì cô ấy thể hiện ra ngoài không?

"Bây giờ tôi chợt nhận ra tôi vẫn chưa biết rõ về cô. Tiffany, cô rốt cuộc là con người như thế nào?"

"Thời gian còn dài, cô từ từ sẽ rõ thôi. Được rồi, mau ăn đi mì đã nở hết rồi kìa."

Tiffany cười rồi im lặng ăn mì.

"Ừ."

Taeyeon cũng không hỏi nữa, cô tập trung thưởng thức ly mì của mình.

Ăn xong, Tiffany đem hai hộp nước trái cây chia cho Taeyeon một hộp.

Taeyeon cầm hộp nước trái cây kia, nhíu mày khi nhìn thấy dòng chữ vị nho trên hộp, cô không thể uống hay ăn bất cứ thứ gì được làm từ nho cả.

"Sao vậy?"

Tiffany hỏi khi thấy Taeyeon chần chừ không chịu uống.

"Tôi không thích mấy thứ được làm từ nho. Mùi của nó khiến tôi vô cùng khó chịu."

Taeyeon thành thật nói ra nguyên nhân.

Sao Tiffany lại quên mất việc này vậy chứ? Lần trước tại khu vườn ở JeJu đã nghe Juniel nói Taeyeon không ăn được nho mà cô lại quên mất.

Thấy khuôn mặt Tiffany có vẻ trầm ngâm Taeyeon miễn cưỡng đem hộp nước kia mở ra, rồi đưa lên miệng uống một ít. Mùi nho nồng đậm xông lên mũi khiến Taeyeon khó chịu nhăn mặt.

"Không uống được thì đừng có uống! Cô bị ngốc hả?"

Tiffany giật lấy hộp nước từ tay Taeyeon, bực tức đánh vào vai người kia.

"Nếu tôi không uống thì cô sẽ không vui."

Vẻ mặt Taeyeon hiện tại có chút ngốc nghếch khiến Tiffany nhịn không được mà bật cười. Cô không nghĩ Kim Taeyeon cũng có lúc đem bản thân biến thành bộ dạng này.

"Tôi trẻ con đến mức đó sao?"

"Tôi không có ý như vậy."

"Được rồi."

An ổn tựa đầu lên vai Taeyeon, Tiffany đưa mắt ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Hành động của người kia khiến tim Taeyeon khẽ đập lệch đi một nhịp, cô mỉm cười, vòng tay ôm lấy Tiffany cùng cô ấy im lặng ngắm sao.

Người có tin không?
Đời này gặp được người là do kiếp trước tôi còn nợ người
Có lẽ là ý trời đã khiến tôi đem tình cảm trao cho người
Có lẽ số phận đã sớm định sẵn đời này tôi phải trả nợ cho người...

Gió vì ai mà thì thầm lời tình ca?

Khoảnh khắc ấy đột nhiên họ trông thấy bầu trời đêm kia có hai ngôi sao sáng rực càng lúc càng tiến gần nhau hơn...

-----------------------------------

Xin lỗi mọi người, tớ lỡ hẹn rồi :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro