Chương 36: Mặc kệ là gì tôi vẫn yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những người ngồi bên dưới sững sờ trước câu nói của Tiffany, họ đưa ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào cô.

Riêng Taeyeon, đã bị Tiffany làm cho kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

"Mọi người đừng ngạc nhiên, sự thật là tôi từng rất ghét Kim Taeyeon vì một vài lí do cá nhân. Nhưng sau khi cùng cô ấy tham gia YES, WE CAN thì tôi đã không còn ghét cô ấy, tôi nhận ra Taeyeon không xấu như tôi nghĩ, ngược lại có rất nhiều ưu điểm, cũng từ đây tôi bắt đầu thấy cảm mến cô ấy. Có thể nói, được chung đội với Taeyeon là điều may mắn của tôi."

Tiffany mỉm cười nhìn sang Taeyeon.

"Cảm ơn Tae, Kim Taeyeon."

Vậy ra đây là lí do trước đây Tiffany hay vô cớ nổi giận với Taeyeon sao? Nhưng cô ấy vì sao lại ghét cô chứ? Họ thậm chí còn không hề qua lại trước khi tham gia YES, WE CAN mà. Càng nghĩ Taeyeon càng khó hiểu.

"Tae phải cảm ơn em thì đúng hơn. Nhờ cùng em chung một đội mà Tae mới học được thêm nhiều điều quý giá. Tiffany, cảm ơn em."

Taeyeon mỉm cười nói.

Mặc kệ cô ấy trước đây là antifan hay gì đi nữa, Taeyeon cũng không muốn để ý. Cái cô quan tâm chính là hiện tại Tiffany đã trở thành người yêu của cô, cô ấy cũng đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện. Là antifan thì sao? Taeyeon mặc kệ, yêu thì yêu thôi.

"Sẵn đây tôi cũng cảm ơn chương trình cùng với những người hâm mộ. Thật sự rất cảm ơn mọi người."

Taeyeon nắm lấy tay Tiffany cùng cô ấy cúi chào tất cả mọi người có mặt ở đó.

"Vâng, và sau đây để đáp lại tình cảm của mọi người Taeyeon sẽ hát tặng mọi người một bài hát ngay bây giờ."

MC đưa micro cho Taeyeon, cô nhanh chóng nhận lấy nó.

Lúc này, Tiffany liền rời khỏi, nhường sân khấu lại cho Taeyeon.

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, tất cả đều im lặng chờ đợi màn trình diễn của Taeyeon.

Hai người chúng ta, vừa quen biết lại vừa như luyến tiếc
Tình yêu thầm lặng đến, nhẹ nhàng như tơ
Thật muốn hỏi liệu em có tin rằng
Cảm giác tình yêu đến bên cạnh thật đẹp đẽ, thật ngọt ngào

Taeyeon cất cao giọng hát, ánh mắt tràn ngập yêu thương hướng về phía Tiffany. Từ trên sân khấu này cô có thể nhìn thấy khuôn mặt đang dần đỏ lên của cô ấy.

Chuyện tôi yêu em không phải là một trò đùa tình ái đâu
Vậy nên hãy nghiêm túc chuyện đôi mình em nhé
Rất muốn ở bên em cho dù lời thế gian cay đắng đến nhường nào
Ước rằng có thể cùng em chầm chậm đi hết đường đời

Khoé mắt Tiffany đột nhiên nóng bừng khi Taeyeon hát đến đoạn kia. Đây có phải là bài hát cô ấy cố tình chọn cho cô hay không?

Tôi đoán rằng nhịp tim mình đều đập nhanh như nhau em nhỉ?
Đó là biểu hiện giống như lúc đang yêu
Một ngày nào đó chợt thấy em gần kề bên tôi
Đây rõ ràng là tình yêu rồi, không phải có lẽ nữa đâu em
Muốn nói với em xin hãy tin tưởng vào bản thân mình
Hãy cho tôi một câu trả lời tựa như tình yêu em nhé
Dù thế giới này có vô tình cũng không sao
Chỉ cần nói một tiếng "yêu tôi" là mãn nguyện lắm rồi.


Giai điệu cuối cùng vừa dứt cũng là lúc tiếng vỗ tay vang lên, một vài người bên dưới liên tục lao nước mắt bởi chất giọng truyền cảm, ấm áp của Taeyeon đã làm họ xúc động.

Tiffany cúi đầu, giấu đi những giọt nước mắt đang lũ lượt rơi xuống, đôi vai bé nhỏ khẽ run rẩy. Kim Taeyeon thật biết cách chọc cho Tiffany khóc mà. Trăm bài không chọn lại nhất định chọn bài này mà hát. Ngôn từ của nó từng chút, từng chút đánh động vào trái tim Tiffany khiến nó không ngừng thổn thức.

Lúc còn là một cô gái hồn nhiên, mơ mộng, khi nghe bài hát này, cô luôn ước rằng sẽ có một ai đó hát nó để tỏ tình với mình. Thời gian sau này khi chín chắn hơn Tiffany bắt đầu nhận ra ước mơ kia thật viễn vong, chẳng có ai đủ lãng mạn để làm điều đó cả. Đây là cuộc sống thực tế và nó không bao giờ giống như chuyện cổ tích hay tiểu thuyết tình yêu. Vậy mà, ngay lúc này, có một kẻ ngốc chịu can tâm hát cho cô nghe bài hát đó, cô ấy làm Tiffany một lần nữa tin tưởng vào tình yêu, tin vào những mộng tưởng mà cô chưa bao giờ nghĩ nó sẽ biến thành hiện thực.

"Không phải đã nói không cho em khóc trước mặt Tae sao?"

Taeyeon tiến đến nâng mặt Tiffany, dịu dàng lau nước mắt cho cô ấy, sau đó ôm đối phương vào lòng mình.

"Là Tae hại em khóc..."

Tiffany thì thầm, vùi sâu vào lòng Taeyeon. Cảm giác ấm áp vô cùng chân thực này khiến trong lòng cô không thôi hạnh phúc. Đời này tìm được một người như Kim Taeyeon có lẽ Tiffany đã không còn hối tiếc gì nữa.

"Bài hát vừa rồi là tặng cho em. Fany, tâm ý của Tae em hiểu rõ mà phải không?"

"Hiểu, em đương nhiên hiểu."

Tiffany gật đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi, chúng hiện tại đã thấm ướt một phần váy của Taeyeon.

"Cô gái mít ướt, em định khóc đến sưng mắt luôn có đúng không? Ngoan, mau nín đi."

"Taeyeon..."

Tiffany cố gắng khống chế những giọt nước mắt của mình nhưng chúng vẫn ngoan cố rơi xuống.

"Tae đây."

Taeyeon vỗ nhẹ lưng Tiffany, như một cách để xoa dịu cô gái kia vào lúc này.

"Em yêu Tae. Sau này không cho phép Tae rời bỏ em có biết không?"

"Trừ khi Fany không cần Tae nếu không Tae sẽ luôn ở bên cạnh em. Fany ngốc, Tae yêu em."

"Nhớ cho kĩ lời này đó."

"Tae nhớ mà."

------------------------------------------

"Fany..."

Đang lái xe, Taeyeon đột nhiên gọi Tiffany, cô ấy quay sang nhìn cô.

"Hửm?"

"Em vẫn chưa nói cho Tae biết vì sao trước đây em lại là antifan của Tae."

Câu hỏi kia làm mặt Tiffany bất giác đỏ lên. Chuyện này nhắc lại thật sự rất xấu hổ a.

"Là vì..."

Tiffany ngượng ngùng cúi đầu.

"Là vì Tae đã cướp đi nụ hôn đầu của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro