Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thực Tiffany cũng không biết muốn nói những gì, cô chỉ luyến tiếc cứ như vậy mà kết thúc lần đi nghỉ này cùng Taeyeon mà thôi.

Nhưng mà giữa bọn họ lại không thể tùy tiện nói chuyện phiếm, rắc rối quá nhiều, chỉ sợ không cẩn thận lại đề cập tới những chuyện trong quá khứ, bức ép cả hai không dám đối diện với những vết thương đó.

Tiffany suy nghĩ một chút. "Kể cho tôi nghe chuyện ngày xưa đi."

Taeyeon nở nụ cười. "Câu chuyện tay thợ săn và con gấu à?"

"Này, Taeyeon, tôi muốn nghe một câu chuyện nghiêm túc."

"Em muốn nghe cái gì?"

"Không phải cô từng đọc rất nhiều sách sao? Trong sách chắc chắn có rất nhiều chuyện. Tùy ý chọn một câu chuyện rồi kể lại cho tôi nghe là được rồi."

"Tôi không có thời gian đọc truyện, cùng lắm là khi còn nhỏ có đọc qua mấy quyển tiểu thuyết thôi, mọi người đều biết thể loại đó, ...Em còn muốn nghe à?"

"Những thứ này chiếu quá nhiều trên TV rồi, cả thế giới đều xem rồi, có cái gì mới mẻ hơn không, cái loại tôi chưa từng nghe qua ấy."

Có lẽ do ánh trăng quá dịu dàng, làm cho Taeyeon cũng thật kiên nhẫn chiều chuộng Tiffany, dĩ nhiên là thực sự bắt đầu chăm chú nhớ lại xem có câu chuyện nào mới mẻ để kể.

Tiffany lại bổ sung. "Chính là cái thể loại bất chấp quá trình thế nào, hoàng tử cực khổ thế nào mới có thể chém Ác long, phù thủy và dì ghẻ, tốt nhất là thể loại mà có kết cục từ nay về sau anh ta và công chúa sống một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ ấy."

Taeyeon bật cười: "Lấy đâu ra nhiều kết cục hạnh phúc như vậy?"

"Kể chuyện ngày xưa mà, nếu như hiện thực đã không có nhiều viên mãn, chí ít, trong truyện là tốt đẹp không được sao?"

"Vậy tôi nghĩ lại một chút."

Tiffany không giục Taeyeon, cô chỉ muốn nghe cậu nói mà thôi, kể cái gì cũng không quan trọng, tùy tiện bịa đặt một câu chuyện trẻ con cũng đủ làm cô thỏa mãn rồi. Bởi vì, những lời từ miệng Taeyeon nói ra, êm ái như chính màn đêm này vậy.

Yêu cầu duy nhất của cô cùng lắm chỉ là một câu chuyện có kết thúc đẹp, không nên giống như bọn họ, chỉ có thể tranh thủ được một quãng thời gian trên núi tuyết này.

Một lúc sau, cuối cùng Taeyeon lên tiếng. "Trước kia, có một đứa bé."

"À, hoàng tử xuất hiện rồi."

"Không, nó không phải là một hoàng tử, nó là một đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, lúc nó chào đời, ba của nó đã mất."

"Thật đáng thương, ba của đứa bé chết như thế nào?"

"Bị bắn chết. Ba của nó là một tử tù, bởi vì đi cướp ngân hàng."

"Được rồi, đây là một đoạn mở đầu."

"Mẹ của nó đã từng là một nghệ sĩ, rất xinh đẹp, nhưng bởi vì yêu tên cướp đó, lại chưa kết hôn mà đã mang thai, mất đi tất cả. Bà bị đơn vị khai trừ, đoạn tuyệt quan hệ với người thân, thế nhưng đến chết bà cũng không hối hận."

Tiffany cảm thán nói: "Suy cho cùng là vì thật lòng yêu một người."

"Mẹ của cô bé vì chưa kết hôn đã mang thai, lại không tiết lộ người đàn ông gây ra chuyện đó là ai, không thể sống được ở quê, bà một mình chạy đến vùng biển ven thành phố lớn, sinh ra cô bé và nỗ lực tiếm tiền nuôi sống nó. Bà làm những gì tốt nhất có thể cho con mình, thậm chí bà không tiếc bỏ ra nửa tháng lương để mua cho nó một mô hình tàu vũ trụ mà nó thích. Ở trước mặt cô bé, bà cũng chưa bao giờ phủ nhận chuyện ba nó bị tử hình. Bà nói, trong mắt người khác, ông ấy là người xấu, nhưng trong mắt bà chính là một anh hùng. Ông đi cướp ngân hàng, vì muốn nhanh chóng kiếm được tiền để về quê cưới bà, vì không muốn bà chịu oan ức, muốn để mẹ con bà có một cuộc sống tốt hơn, không bị người khác xem thường."

"Tôi nghĩ, nhất định bà là một người mẹ vĩ đại." Tiffany bắt đầu cho rằng Taeyeon chỉ tùy ý biên soạn một câu chuyện để kể cho cô nghe, nhưng càng nghe càng cảm thấy có điểm không đúng, câu chuyện này được Taeyeon kể chân thật như vậy, giống như là xảy ra ở trên người Taeyeon. Cô thu lại giọng điệu đùa giỡn, chăm chú lắng nghe.

"Cứ như vậy, đứa bé đó và mẹ nó sống nương tựa lẫn nhau đến khi được mười tuổi. Tuy rằng rất nghèo khổ nhưng mẹ con bọn họ luôn bên nhau, luôn ấm áp và vui vẻ. Thế nhưng có một ngày, mẹ của nó nhìn thấy một người trên ti vi, cho nên những chuỗi ngày cuộc sống bình thường của bọn họ cũng kết thúc từ đó.

Bà mẹ nói với đứa con, trước khi ba nó sắp bị tử hình đã từng nói với bà, lúc bọn họ cùng đi cướp ngân hàng còn có một người nữa. Ba nó trong lúc chạy trốn sự truy đuổi của cảnh sát thì bị thương, ông biết mình không thể chạy được xa, liền chủ động đánh lạc hướng cảnh sát, để tên đồng bọn kia mang theo tiền trốn đi. Bởi vậy, cái tên đồng bọn đó mới không bị bắt, mà ba của nó vì không chịu khai ra tung tích của tên đồng bọn cùng số tiền đã cướp nên bị xử tử hình. Lúc chạy trốn, ba của nó cùng tên đồng bọn kia đã giao hẹn, nếu ông bị bắt ngồi tù có lẽ sẽ bị bắn chết, mà tên đồng bọn trốn thoát, xin hắn nhất định phải chăm sóc, giúp đỡ cho mẹ đứa bé đó, đem số tiền của ông đưa cho bà ấy.

Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy, tên đồng bọn đó cũng bặt vô âm tín, mãi cho đến khi người mẹ nhìn thấy hắn ở trên ti vi. Mà lúc này, tên đồng bọn đã sớm thay hình đổi dạng, trở thành một chủ xí nghiệp giàu có. Có thể suy ra, tài sản của ông ta chính là số tiền năm xưa đi cướp được. Thậm chí, xí nghiệp hiện tại của hắn ta, nói không chừng có được cũng chính là nhờ vào khoản tiền dơ bẩn đó.

Người mẹ quyết định đi tìm kẻ đồng bọn đó, phải lấy được khoản tiền mà ba nó đã dùng tính mạng để đổi về cho mẹ con nó.

Tên đồng bọn đó qua nhiều năm như vậy cũng không có tìm hai mẹ con họ. Có thể hắn ta về quê nhưng không tìm được, nhưng càng có thể chỉ đơn giản là kẻ muốn quỵt nợ, không thừa nhận. Nếu mẹ đứa bé cứ thế mà đi tìm hắn ta có phải sẽ có nguy hiểm hay không?

Đúng, người mẹ cũng lo lắng đến điểm này, cho nên bà đem toàn bộ số tiền tiết kiệm cùng đứa con giao cho cô nhi viện ở đó, sau đó một mình đi tìm tên đồng bọn kia. Nhưng bà chỉ là một nữ công nhân bình thường, mà tên đồng bọn kia là chủ một doanh nghiệp tiếng tăm lừng lẫy, địa vị giữa hai bọn họ khác biệt quá lớn, người mẹ cho dù muốn gặp mặt tên đồng bọn kia một lần cũng không phải dễ dàng như vậy. Bà ở lại cái thành phố này, vừa đi làm, vừa tìm cách tiếp cận hắn ta, Cuối cùng mấy tháng sau cũng có cơ hội gặp mặt tên đồng bọn để nói chuyện.

Tiền ấy à, khiến cho con người điên cuồng, khiến cho con người chó cùng rứt giậu, khiến cho con người càng trở nên độc ác hơn. Ngoài mặt, tên đồng bọn đó tỏ ra rất nghĩa khí, nói rằng nhiều năm đi tìm bà nhưng đều tìm không được, bây giờ rốt cuộc cũng tìm được bà, nhất định phải thay đại ca chăm sóc cho bà thật tốt. Nhưng trên thực tế, chỉ vì hắn ta muốn trấn an bà nên mới không hành động khinh xuất. Cùng lúc xác định được bà chỉ là một người phụ nữ yếu đuối một mình tới cái thành phố này, chuyện năm đó, thân phận của hắn ta ngoại trừ bà thì bên ngoài không còn ai biết, liền xuống tay, tìm người giết chết người mẹ."

"Trời, tại sao lại có thể như vậy? Vậy còn cô bé thì sao?"

"May mắn là trước mặt tên đồng bọn đó, người mẹ đã không để lộ ra bất kỳ tin tức nào về sự tồn tại của cô bé đó. Ngay cả ba cô bé trước khi bị tử hình mới biết đến sự tồn tại của một sinh mệnh nhỏ, huống chi là tên đồng bọn đó. Hắn ta thật không ngờ đại ca của hắn còn có một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ. Cho nên, cô bé mà may mắn lớn lên mà không để người khác biết."

"Sau đó thì sao?"

"Về sau, nó lớn lên ở cô nhi viện, nó nỗ lực đọc sách, kiếm tiền, cuối cùng nghĩ cách để trả thù, để tên đồng bọn kia phải trả giá bằng máu."

"Đứa bé đó giết tên đồng bọn kia sao? Giết người là phạm pháp." Tiffany thận trọng hỏi.

"Đương nhiên là không. Trên đời này có rất nhiều cách làm người ta sống không bằng chết. Ở giữa khe hở của luật pháp cũng có nhiều chuyện có khả năng làm được, nhiều khi không cần dùng dao."

"...Đứa bé báo thù xong sẽ vui vẻ chứ? Kết cục của câu chuyện là tốt đẹp sao?"

"Vui vẻ, sao có thể không vui vẻ được chứ? Nó có rất nhiều tiền, không cần giống như lúc còn nhỏ, chỉ có thể ngóng một món đồ yêu thích trong tủ kính mà không có tiền mua nổi. Nó trả thù, để ba mẹ dưới suối vàng được yên nghỉ. Nó còn kết hôn cùng cô bạn mối tình đầu từ khi mười mấy tuổi, nó chiều chuộng xem cô như một công chúa, từ đó về sau, bọn họ sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Kẻ xấu bị báo ứng, người tốt được đền đáp."

Tiffany nghe đến đó, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời. Cô mơ hồ cảm thấy câu chuyện này có liên quan rất lớn tới Taeyeon, nhưng tất cả chi tiết lại không giống. Cô nhớ rõ ràng mẹ của Taeyeon là người mắc nhiều bệnh, mà mối tình đầu của Taeyeon là Choi Junhee sao? Bọn họ cũng không có kết hôn. Nhưng không biết sao, lòng cô chính là bất an như vậy.

Cô rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Chuyện này... là thật?"

Taeyeon cười ha ha một tiếng, vỗ nhẹ xuống đầu Tiffany. "Đương nhiên là giả rồi, xem trong môt cuốn tạp chí lúc mua trên ở máy bay, trong cuộc sống hiện thực lấy đâu ra nhiều chuyện cẩu huyết như vậy? Sao em không hỏi xem Bá tước Monte Cristo và Hamlet có phải thật hay không?"

Tiffany thở phào một cái. "Ai bảo cô kể chuyện nghiêm túc như vậy."

"Ai bảo em ngốc nghếch như vậy. Được rồi, chuyện kể xong rồi, em nên ngủ thôi."

"Nghe xong chuyện của cô, tôi càng không ngủ được."

"Vậy chúng ta chỉ có thể làm một chuyện rồi."

Nói xong, Taeyeon không đợi Tiffany kịp phản ứng, liền ôm cô vào trong lòng. Cậu thò tay vào trong áo ngủ của cô, môi của cậu gần như tham lam hôn cổ cô.

Tiffany hơi kháng nghị. "Chân của cô còn chưa khỏe..." thì bị Taeyeon chặn miệng lại, giọng nói của cô đều bị bao phủ trong lòng bàn tay cậu.

Dường như chưa bao giờ cậu cần cô như lúc này.

Taeyeon ôm Tiffany ở trên người mình, cô nằm sấp trên ngực cậu. Rất nhanh, quần áo của bọn họ đã bị quẳng đầy trên mặt đất.

Ánh trăng như nước, rót xuống tấm lưng trần trắng mịn của Tiffany.

Lạnh không? Một chút cũng không. Hoan ái trong đêm chính là chiếc lò sưởi sưởi ấm tốt nhất.


Chắc drop truyện này quá ;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro