Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh tư, anh đang nói gì vậy? Chẳng phải JK của Kim Taeyeon cũng cùng hợp tác với Hwang thị trong dự án Thành phố hàng không sao? Nếu Hwang thị xảy ra chuyện gì, lợi ích của Taeyeon cũng sẽ bị tổn hại, sao cô ấy lại làm thế?"

"Anh không biết tại sao cô ta lại làm thế nhưng có quá nhiều việc khiến người ta nghi ngờ. Anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy cô ta là người đáng nghi nhất."

"Những biểu hiện đáng nghi gì?"

"Thứ nhất, trong dự án thành phố hàng không, JK có quá nhiều sự lựa chọn, trong đó có những công ty có thế lực mạnh hơn Hwang thị nhiều, nhưng cuối cùng cô ta lại chọn Hwang thị, hơn nữa còn để Hwang thị chiếm nhiều cổ phần, thế là tại sao? Có lợi gì cho JK và Kim Taeyeon?

Thứ hai, sau khi Hwang thị xảy ra chuyện, Thành phố hàng không là dự án hợp tác giữa Hwang thị và JK nhưng bây giờ tất cả các mũi đều chỉa vào Hwang thị, JK chẳng những không bị liên lụy mà ngay cả những bình luận trên mạng cũng bị làm lệch đi, nước bẩn toàn bộ được hắt vào Hwang thị, JK hoàn toàn sạch sẽ thoát thân, xuất hiện với vai trò bị hại. Nếu nói sau lưng không có người cố tình làm thì quá khiên cưỡng.

Thứ ba, tiền vốn của Hwang thị đột nhiên bị thắt lại, đó chẳng thể là chuyện ngày một ngày hai, vậy những ngân hàng đó đã được báo trước hay là thế nào, tại sao lại hành động một cách nhất trí như vậy? Ai là người hiểu rõ tình trạng của Hwang thị nhất? Ai là người biết rõ cửa tử của Hwang thị? Trừ mấy người bọn anh ra thì chỉ có phía đối tác. Trên thực tế, chuyện báo chí viết JK bị nghi ngờ hối lộ, tạo nên sai lầm trong báo cáo sân bay đều là do Kim Taeyeon nói với chú Hwang. Nếu có người muốn mượn gió bẻ măng, làm hại Hwang thị thì cô ta là người có khả năng nhất.

Thứ tư, Kim Taeyeon vốn khởi nghiệp từ ngành tài chính, việc khiến cô ta nổi tiếng chính là mua bán cổ phiếu khống. Nhìn giá cổ phiếu của Hwang thị gần đây, cô ta để mặc hoặc thậm chí là đẩy nó lên cao, sau đó cho một cú hích tạo thành khủng hoảng, trong một ngày có thể khiến cổ phiếu Hwang thị giảm một nửa, chẳng phải là thủ đoạn quen thuộc của cô ta sao?"

Sự bất an trong lòng Tiffany ngày càng khuếch tán ra, cô sợ mình nghĩ thêm một chút nữa thôi là sẽ vạch trần được chân tướng tàn nhẫn nên miễn cưỡng nói: "Nhưng đây chỉ là suy đoán, không có chứng cứ thiết thực. Tại sao Taeyeon lại làm thế? Làm thế có lợi gì cho cô ấy?"

Kang Chul nhìn Tiffany với đôi mắt đầy ẩn ý, chậm rãi nói: "Có lẽ là vì muốn trả thù."

"Trả thù ai? Em? Không, anh tư, cô ấy có rất nhiều cách để trả thù em, hà cớ gì phải giăng cái bẫy làm hại cả Hwang thị như thế? Huống chi lần này trước khi em bay đi Italia, bọn em đã nói rõ với nhau rồi." Nói đến đây, giọng của Tiffany nghẹn lại một chút, cô dừng lại rồi nói tiếp: "Mọi chuyện đã trôi qua, những gì bọn em nợ nhau đã được xóa bỏ hết, cô ấy sẽ không trả thù em nữa, em cũng hứa với Taeyeon là sẽ không bao giờ trở lại nữa."

"Cái gì? Fany? Trước khi bay em đã hứa với cô ta là sẽ không bao giờ trở lại nữa à? Sao Kim Taeyeon có thể ngang ngược như vậy?"

"Anh tư, nếu như sự ra đi của em có thể khiến cho mọi ân oán đều tan biến thì chính là kết thúc tốt nhất, chẳng phải sao? Bây giờ không phải là lúc ai bất bình giùm ai, em nói cho anh biết thỏa thuận giữa em và cô ấy chỉ vì muốn nói cô ấy không phải là loại người nói mà không giữ lời, cô ấy sẽ không vì trả thù em mà hãm hại cả Hwang thị."

Kang Chul lấy lại bình tĩnh, nhìn Tiffany, nói: "Nếu... không phải vì trả thù em mà là vì trả thù chú Hwang thì sao?"

Tiffany cảm thấy giật mình cả kinh, giống như tay đã đặt lên tay vịn của cánh cửa che giấu sự thật, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể bước qua. Nhưng, liệu cô có chịu đựng nổi sự thật ấy hay không?"

Cô hỏi: "Ba em? Ba em và cô ấy thì có thâm thù đại hận gì?"

"Anh không biết. Những gì anh nói chỉ là suy đoán mà thôi. Fany, thật ra có chuyện này anh vẫn luôn do dự không biết có nên nói cho em nghe hay không?"

Tiffany đột nhiên rất muốn thời gian được ngừng lại, cô sợ phải nghe những lời mà Kang Chul sắp nói sau đó, nhưng cô không có cách nào khác. Ba cô vẫn đang bị nhốt, nếu ngay cả kẻ địch là ai mà cũng không biết, căn nguyên mọi chuyện mà cũng không biết thì làm sao mà tìm ra cách để cứu ba và Hwang thị chứ?

Cô nghe mình nói một cách yếu ớt bất lực: "Anh nói đi, anh tư."

"Fany, hứa với anh sau khi nghe xong thì em không được kích động quá nhé. Chuyện này anh vẫn chưa có chứng cứ chính xác."

Bàn tay Tiffany bất giác siết chặt thành nắm đấm, cô nói: "Được, anh nói đi, em nghe."

Kang Chul như bớt lo phần nào, nói: "Năm ấy, có lẽ cái chết của bà chủ cũng không giống như chúng ta đã nghĩ. Chuyện là hơn một tháng trước, anh nhận được guộc gọi của một người lạ, chính là cô Yoon chăm sóc bà chủ lúc trước, em còn nhớ không? Người tròn tròn, dáng vẻ rất dễ gần, thấy ai cũng cười híp mắt ấy."

Tiffany gật đầu.

"Trong điện thoại cảm xúc của cô ấy rất kích động, bảo anh mau nghĩ cách cứu cô ấy, bây giờ cô ấy đã bị nhốt trong bệnh viện tâm thần rồi. Cô ấy nói bởi vì năm xưa chuyện chồng cô ấy tham ô của công bị người ta nắm thóp, người đó cứ dùng chuyện bắt chồng cô ấy ngồi tù để uy hiếp, bắt cô ấy đổi thuốc trị bệnh tim mang theo bên người của bà chủ thành vitamin, thế nên dẫn đến cái chết của bà chủ. Bao nhiêu năm nay cô ấy vẫn bị lương tâm cắn rứt, vừa hối hận vừa lo sợ nhưng không ngờ người đó vẫn chưa chịu buông tha cho cô ấy, sau nhiều năm lại đẩy cô ấy vào viện tâm thần. Cô ấy không cách nào chịu được sự tra tấn khi bị giam giữa một đám người điên nên cố nghĩ cách lén chạy đến phòng làm việc của bác sĩ gọi điện thoại cho anh, hy vọng anh có thể giúp cô ấy. Chỉ cần anh có thể cứu được cô ấy ra thì cô ấy bằng lòng đứng ra chỉ chứng hung thủ năm xưa."

Tiffany giật mình hét lên: "Tại sao anh không sớm nói cho em biết!"

"Fany, đừng kích động, anh vẫn chưa nói xong mà! Ngày hôm sau anh lập tức đến bệnh viện tâm thần đó nhưng đáng tiếc là vẫn chậm một bước. Vài giờ đồng hồ trước khi anh đến, cô ấy đã tự sát rồi."

"Là ai?" Liên quan đến chuyện của mẹ, Tiffany không cách nào giữ được bình tĩnh. Giọng của cô lãnh lẽo không chút ấm áp, tuy đang hỏi nhưng thực tế thì tiềm thức đã có được đáp án.

Kang Chul sa sầm mặt lại, cuối cùng thốt ra mấy chữ: "Kim Taeyeon"

Tiffany mở cánh cửa của thế giới bóng tối ra, giống như nhìn thấy Taeyeon đang đứng trong thế giới ấy quay đầu nhìn cô và cười nham hiểm. Cậu nói: Tiffany, tôi muốn cô phải nhà tan cửa nát, không còn gì cả.

Cô ngẩn ngơ người ngồi trên ghế như một pho tượng, không hề nhúc nhích. Tất cả những mảnh ghép nghi ngờ trước kia vung vãi khắp nơi nay rốt cuộc hợp thành một cái bản đồ.

Kang Chul vội bước tới nắm lấy tay cô: "Fany, em đừng như thế. Lời của cô Yoon đó chưa chắc đã là thật, có thể chỉ là lời của một người điên mà thôi. Anh nói rồi, trước mắt tất cả những gì chúng ta nghĩ đều là suy đoán chứ không có chứng cớ chính xác. Vì thế anh cứ do dự mãi không dám nói cho em biết. Em nhất định phải mạnh mẽ lên, đừng làm anh sợ."

Tiffany lại yếu ớt nói ra một câu: "Không, anh tư, những gì anh đoán đều đúng cả, tất cả những chuyện này đều do Taeyeon làm."

"Nhưng em đã nói cô ta không có lý do gì để đối xử với Hwang thị tàn độc như vậy."

Tiffany lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Cô ta có lý do, em biết mà. Trên núi tuyết, cô ta đã kể cho em nghe một câu chuyện, là chuyện của một bé gái. Đó không phải là chuyện mà là sự thật. Cô ta chính là đứa bé đó, ba em chính là kẻ xấu bội tín bội nghĩa, nuốt trọn tang vật, giết chết mẹ cô ta. Cho nên cô ta trả thù, từ đầu đã tính kế trả thù. Cho nên từ lần đầu tiên bọn em cùng nhau, cô ta đã nghĩ trăm phương ngàn kế quay đoạn video đó, đăng lên mạng khiến em mất hết danh dự. Cô ta còn đổi thuốc của mẹ em hại mẹ em tức chết, khiến ba chết vợ xa con. Nhưng thế còn chưa đủ, Hwang thị có tiền có thế, cô ta không dễ gì động vào nên ẩn náu suốt bảy năm trời, cuối cùng cũng đến hôm nay, có thể khiến Hwang thị sụp đổ, ba bị bắt giam. Tất cả đều là do cô ta làm, cô ta muốn trả thù. Anh tư, cô ta muốn trả thù đấy!"

Kang Chul nhìn Tiffany như mất hồn mất vía, đau lòng nói: "Fany, Fany, em mạnh mẽ lên. Chuyện về đứa bé nào? Cho dù tất cả là do Kim Taeyeon làm thì bây giờ chúng ta cũng không thể làm được gì, em phải kiên cường lên, chú Hwang đã xảy ra chuyện, em không thể xảy ra chuyện gì nữa."

Tiffany đẩy Kang Chul ra, loạng choạng đứng dậy, nói: "Anh tư, em không sao, ngược lại còn tỉnh táo hơn bao giờ hết. Em mù rồi, mù suốt bảy năm trời, thì ra người em luôn yêu chính là người người luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để hại gia đình em. Nhưng dù ba em có sai thì mẹ em có tội gì chứ? Bà vô tội không phải sao? Tại sao lại phải hại chết mẹ? Thảo nào mà năm đó cô ta lại ghét em như thế, vậy mà em còn quá ngu ngốc, cứ dâng mình lên tận cửa. Là em, là em đã cho cô ta cơ hội hại chết mẹ."

Kang Chul thấy cảm xúc của Tiffany quá bất thường nên ôm cô lại: "Fany, bất luận thế nào cũng đâu thể trách em, em cũng là người bị hại mà. Em ngồi xuống uống ly nước đã rồi chúng ta bàn bạc kỹ hơn, thương lượng làm thế nào để tìm được luật sư tốt nhất giúp chú Hwang thoát tội."

"Vô ích thôi, cô ta rất lợi hại, từ bảy năm trước tới giờ đều thắng cuộc, chúng ta không đấu lại cô ta được đâu. Em thật ngốc, cứ nghĩ rằng cô ta còn có chút thật lòng với mình. Cô ta thả em đi không phải là vì thương hại mà là vì mọi chuyện đã thành công, giữ em lại bên người đề đùa bỡn cũng chẳng thú vị nữa. Đúng rồi, cô ta đã kể cuối cùng thì đứa bé kia cũng trả được thù, từ đó về sau sống hạnh phúc trọn đời bên người mình yêu. Cô ta đã sớm nói với em rồi, cô ta trả thù xong sẽ quay về bên cạnh Choi Junhee mà."

Tiffany vùi đầu vào lòng Kang Chul, thật lâu không nói gì. Kang Chul không biết phải nói gì để an ủi cô nên đành dịu dàng vuốt tóc cô thật khẽ.

Một lúc sau, Tiffany nhẹ nhàng giãy ra khỏi vòng tay của Kang Chul, nói: "Anh tư, anh không cần phải lo cho em. Em rất mệt, muốn ngủ một giấc. Anh cũng không chợp mắt cả đêm rồi, mau đi nghỉ đi, có chuyện gì để thức dậy hẵng nói tiếp. Anh yên tâm, em không sao đâu, thật đấy."

Nói xong, Tiffany mở cửa đi ra ngoài. Thậm chí cô còn cười nói: "Anh tư, anh đưa em về nhé, về nhà mà mẹ để lại cho em ấy. Chiều nay chừng nào anh thức dậy thì đến đón em, chúng ta cùng họp với luật sư xem tiếp theo phải làm thế nào."

Kang Chul thấy hành vi cử chỉ của Tiffany đã trở nên bình thường nhưng vẫn chưa yên tâm lắm. "Nếu không thì anh ở bên cạnh em nhé, anh có thể nghỉ ở sô pha nhà em một lát, tiện thể có thể chăm sóc em."

Nhưng Tiffany lại từ chối bằng giọng nũng nịu: "Không, người ta là con gái, sao có thể giữ một người đàn ông ở trong nhà chứ? Mẹ ở trên trời nhìn thấy sẽ mắng em mất."

Không biết đã bao lâu Kang Chul mới được nhìn thấy một Tiffany tươi cười làm nũng với anh như thế nên giây phút ấy, ma xui quỷ khiến thế nào mà liền gật đầu đồng ý.

Anh ra khỏi phòng làm việc, không thèm để ý tới Hwang Bomi đang đứng canh ở ngoài cửa kêu gào la hét mà lên xe, đưa Tiffany về nhà.

Lúc ấy trời đãng sáng hẳn, khi Tiffany lên lầu, Kang Chul nhìn đồng hồ một chút thì thấy đã chín giờ ba bảy phút.

Anh cũng rất mệt mỏi nên cố lái xe về nhà, vùi đầu ngủ ngay.

Chín giờ năm mốt phút, Tiffany lại xuất hiện dưới cửa chung cư, giơ tay vẫy một chiếc taxi, nói với tài xế: "Bác tài, làm ơn cho tôi đến tòa nhà của công ty đầu tư JK."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro