Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cúp điện thoại xong, Hwang Bomi không nói hai lời, đá một cái vào người Tiffany.

Lần này không một chút nể tình, đầu nhọn giày cao gót đá mạnh vào phần bụng mềm mại, Tiffany đau đến trào nước mắt.

Nhưng mà Tiffany vẫn không rên một tiếng.

"Con khốn!" Hwang Bomi mắng: "Trước đây không phải mày nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Sao hôm nay lại bị câm rồi? Nũng nịu gọi Kim Taeyeon mấy tiếng để cô ta nhanh chóng đưa tiền chuộc người khó lắm sao? Mày thích ăn đòn lắm à? Mày nói xem mày có đê tiện không?"

Tiffany ngã sấp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Lúc nãy một tát kia của Hwang Bomi cũng là dùng hết sức, hiện tại cả nửa bên mặt cô đã sưng lên, loáng thoáng còn hiện ra năm dấu ngón tay.

Hwang Bomi thấy cô như chó chết nằm trên mặt đất, cả nửa ngày cũng không đứng dậy, không cầu xin tha thứ, không hiểu là có ý gì, ả hùng hổ lại đá cô thêm một cái. Sau khi cảnh cáo Tiffany và Choi Junhee dẹp ngay ý định bỏ trốn, ả quay lưng đi ra ngoài.

Chờ Hwang Bomi đi xa, Choi Junhee có chút hả hê nói với Tiffany: "Lúc nào rồi mà cô còn ra vẻ mạnh mẽ? Không biết lũ người cùng đường này với mấy kẻ điên là đáng sợ nhất sao? Bọn họ giờ hai bàn tay trắng có chuyện xấu gì mà không dám làm. Cô không nghe theo lời bọn họ, đúng là tự chuốc khổ vào thân."

Tiffany gắng gượng ngồi dậy, dựa lưng vào tường, đau đến nỗi hô hấp khó khăn, cô chật vật nói: "Tôi không muốn cầu xin Taeyeon."

"Cô không sợ bọn họ giết con tin sao? Nếu như không có người đưa tiền đến để chuộc cô, nếu Taeyeon không ra tay, có khi bọn họ sẽ giết cô đó."

Tiffany không muốn cùng Choi Junhee thảo luận đề tài này. Đúng ra cô phải nói vì Taeyeon hại chết mẹ cô, cô đã không thể giết Taeyeon để báo thù cho mẹ, lẽ nào còn trông cậy kẻ thù đến cứu mình? Có lẽ cô nên ở trước mặt Choi Junhee thừa nhận sự thật, Taeyeon vẫn luôn lừa dối cô, hai người họ mới thật là một đôi trời sinh, cho dù Tiffany có cầu xin Taeyeon cũng vô dụng, bất quá lại biến chính mình thành một kẻ vừa ngu ngốc vừa đáng thương mà thôi.

Bất kể là lời nào, cô cũng đều không muốn nói ra.

Cô mang lớp mặt nạ kiêu ngạo, chỉ là lời nói ra lại nguội lạnh như tro tàn: "Cảm ơn sự quan tâm của cô. Mẹ tôi chết rồi, ba tôi cũng qua đời, giờ cả nhà chỉ còn mỗi mình tôi, có đôi khi tôi nghĩ lại, sống hay là chết thật ra cũng không quan trọng gì!"

Choi Junhee nghe xong những lời này có chút xúc động. Lát sau, cô ta nói: "Tôi vẫn hận không thể khiến cô chết đi! Không, chết còn chưa đủ, tôi muốn bao nhiêu đau khổ tôi đã trải qua, toàn bộ đem trả lại cho cô hết thảy."

"Choi Junhee, xin lỗi cô. Thật ra qua nhiều năm như vậy, tôi nên sớm nói những lời này với cô."

"Xin lỗi – đó là câu nói không biết xấu hổ nhất trên đời! Bởi vì "xin lỗi" có nghĩa là cô đã phạm sai lầm, đã làm tổn thương người khác. Lẽ nào cô cho rằng chỉ bằng một từ nhẹ nhàng như vậy mà tôi sẽ tha thứ cho cô sao?"

"Không, tôi cũng không trông mong cô sẽ tha thứ cho tôi. Câu nói xin lỗi này là tôi nợ cô nên tôi nhất định phải nói ra. Choi Junhee, trước đây tôi thực sự không muốn làm như vậy, chỉ là tôi đã uống quá nhiều, rất nhiều chuyện là do ma xui quỷ khiến. Tôi thực sự không có cố ý. Dĩ nhiên, bây giờ nói những lời này cũng bằng thừa, dù gì đi nữa cũng là tôi đã làm hại cô. Thế nhưng ông trời cũng không cho tôi sống yên ổn. Lời nguyền của cô ứng nghiệm rồi. Tôi bị báo ứng, bây giờ kết cục của tôi thế nào cô cũng thấy đấy. Tôi không rõ cô đã thống khổ đến mức nào nhưng có một điều tôi chắc chắn, từ ngày đó tôi đã như sống trong tù rồi."

Nghe Tiffany nói xong, Choi Junhee quay đầu về cửa sổ, không nói tiếp, chẳng biết suy nghĩ chuyện gì. Cô cay đắng nói: "Tiffany, lẽ ra cô không nên xuất hiện trước mặt Taeyeon. Nếu như không có cô, mọi chuyện đều tốt biết bao."

Tiffany trong lòng thở dài, nếu như có thể quay lại, cô cũng ước gì mình chưa bao giờ yêu Taeyeon. Thế nhưng số phận trêu đùa, từ hai mươi, ba mươi năm trước đã định đời cha ăn mặn, đời con khát nước. Gánh trên vai biết bao oán hận, Taeyeon luôn thận trọng lên kế hoạch trả thù, Tiffany sao có thể tránh được.

Nói đến đây rồi lại chẳng còn lời nào để nói tiếp.

Choi Junhee và Tiffany không phải là bạn bè, nếu như không phải bất đắc dĩ bị nhốt chung một chỗ, các cô ngay cả một chút hòa khí cũng khó có thể giữ được.

Vậy nên cả hai cùng yên lặng.



Giữa chừng, Han Jihyo và Hwang Bomi lại vào dòm chừng, đem đồ ăn đến cho các cô, nhân tiện để cho hai cô đi nhà vệ sinh.

Có điều toàn bộ quá trình chỉ là thay vì trói tay của hai cô đằng sau lưng thì đem ra trước người. Sau khi cơm nước xong sẽ tạm thời cởi dây trói dưới chân ra, đợi đến khi đi vệ sinh xong lại tức tốc cột chặt lại. Trong lúc đó, có hai gã đàn ông cao to vẫn luôn canh giữ bên cạnh. Tiffany và Choi Junhee cho dù có chạy đằng trời cũng không trốn thoát.

Chờ trói chặt hai người rồi, Hwang Bomi cười hì hì nói: "Hai cô không cần chịu khổ lâu đâu. Chúng ta đã thỏa thuận với Kim Taeyeon xong. Hiện tại cô ta đang gom tiền mặt, ngày mai sẽ cùng giao dịch."

Choi Junhee vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh, cô nói: "Mong là mấy người giữ lời, lấy tiền xong liền thả người."

Tiffany vẫn im lặng, không chút phản ứng.

Hwang Bomi nhìn Tiffany, cũng không buồn tức giận. Có lẽ cô ả nghĩ tiền sắp tới tay nên cũng lười gây chuyện với Tiffany. Cô ta nghĩ: Đánh nó hai cái nó cũng không rên một tiếng, còn không bằng đánh một con chó, lại còn không kiếm thêm được đồng nào. Trước tát cô ta một cái tay cũng bị đau, cho nên thôi đi, cũng không cần phải chấp nhặt với thứ người không biết điều này.

Trước khi đi, cô ta giả vờ đau khổ nói: "À, tôi quên nói cho các cô biết. Tôi cùng mẹ tôi thương lượng, thấy nếu cứ như vậy cầm tiền rồi thả người thật không an toàn, ít nhất phải giữ lại một con tin trong tay, chờ chúng tôi trốn đến khu vực an toàn rồi mới thả. Có điều chúng tôi vẫn chưa nghĩ ra đâu mới là chỗ an toàn. Thực sự là chuyện khiến người khác phải hao tâm tổn trí mà. Thật là khó chọn nha, hai cô đều cao ráo, xinh đẹp như vậy, nếu tôi mà là Kim Taeyeon thì đều luyến tiếc cả hai. Các cô nói xem, bây giờ phải giữ ai lại đây? Ai là người chiếm vị trị quan trọng hơn trong lòng Kim Taeyeon, có thể đảm bảo an toàn cho mẹ con tôi đây nhỉ? Hay là các cô tự mình bàn bạc chút đi, xem nên thả ai, giữ ai."

Tiffany không chút nghĩ ngợi nói: "Giữ tôi lại đi, thả Choi Junhee ra."

Hwang Bomi đang muốn châm chọc vài câu đã nghe Han Jihyo lên tiếng: "Đủ rồi, Bomi, đừng có lắm lời với tụi nó, chúng ta còn nhiều việc phải làm đó. Kim Taeyeon giảo hoạt như vậy, ngày mai có thể thuận lợi lấy tiền hay không còn chưa biết được."

Việc chính đương nhiên quan trọng hơn, nói mấy lời đả kích này chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển nhất thời sau khi ăn xong mà thôi. Hwang Bomi cũng thừa biết Taeyeon không thể khinh thường được, ngày mai an bài thế nào cũng không được để xảy ra sai sót. Cô ả ngoan ngoãn cùng Han Jihyo khóa cửa, đi ra khỏi căn phòng nhỏ giam giữ con tin.

Bọn họ vừa đi, Choi Junhee đã nói: "Không cần ra vẻ vĩ đại, tôi không cần cô đổi chỗ."

"Không phải là ra vẽ gì cả, đây là tôi nợ cô, coi như trả lại cho cô toàn bộ."

Choi Junhee cười khẩy: "Tiffany, cô đừng xem trọng bản thân quá! Thả ai, giữ ai, không phải là do hai ta quyết định. Cô cứ kiêu ngạo như vậy, nghĩ rằng Taeyeon sẽ chọn cô?"

"Cô ấy đương nhiên sẽ chọn cô, cô không cần nhấn mạnh, tôi tự biết. Taeyeon đã từng nói với tôi, báo thù xong, cô ấy sẽ cùng mối tình đầu của mình sống bên nhau, vui vẻ hạnh phúc; tôi sẽ xem cô ấy như công chúa mà cưng chiều. Choi Junhee, tôi biết người cô ấy nói là cô. Cho nên, ngày mai tôi sẽ cố hết sức để được giữ lại, tôi nói rồi, đây là tôi nợ cô. Mặc kệ theo ý cô như vậy có được tính là trả nợ hay không, hay là mãi mãi cũng không thể bù đắp cho cô được, tôi chỉ mong muốn cô có thể thoát khỏi bóng ma năm đó, không phải sống trong thù hận nữa, vì đứa không ra gì như tôi mà đau khổ."

Không ngờ lời cô nói ra lại chạm trúng nỗi đau của Choi Junhee. Vốn vẫn luôn bình tĩnh, tự dưng Choi Junhee lại trở nên tức giận: "Tiffany, cô muốn hết nợ sao, không có cửa đâu. Cô nợ tôi, cả đời trả không hết. Cô không cần phải giả làm người tốt. Taeyeon yêu ai, chọn ai là chuyện của cô ấy, không cần cô quan tâm. Có nghe thấy không? Cô không có tư cách quan tâm đâu!"

Tiffany cũng không biết mình chọc phải Choi Junhee chỗ nào, để tránh gây thêm hiềm khích, cô im lặng.

Tất cả đều đợi đến ngày mai rồi tính. Dù sao, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết được.



***


Một đêm đầy khó khăn rồi cũng qua, Tiffany không biết Choi Junhee có ngủ hay không, về phần mình, cô hầu như cả đêm không chợp mắt.

Rạng sáng, Hwang Bomi và Han Jihyo mang theo hai gã mặt mày hung dữ đến thức hai cô.

So với hôm qua lúc đưa cơm cho Choi Junhee cùng Tiffany, không khí lúc này nặng nề hơn nhiều, hai mẹ con Han Jihyo đều đanh mặt, trong tay còn cầm súng.

Tiffany và Choi Junhee thấy thế tự nhiên không dám phản kháng, cũng chẳng dám nhiều lời, cùng yên lặng thuận theo đi đến trước một chiếc xe SUV bảy chỗ. Hai cô bị nhét vào băng ghế sau, mắt còn bị bịt vải đen kín mít.

Không biết xe chạy hướng nào, rõ ràng, căn nhà nhỏ nơi nông trại, chỗ mấy cô bị nhốt tối qua chỉ là chổ ẩn náu tạm thời, địa điểm giao dịch chắc chắn nằm ở nơi khác.

Dọc theo đường đi, không khí bên trong xe thực ngột ngạt. Mẹ con Han Jihyo dường như cũng rất căng thẳng, dù sao bắt cóc tống tiền như vậy cũng là vì lâm vào đường cùng mới đành phải ra tay. Bình thường hai người họ đều an nhàn, sung sướng làm bà chủ và cô chủ của nhà họ Hwang, mấy chuyện như quyến rũ đàn ông hay hãm hại đối thủ đều là chuyện làm đã quen tay. Nhưng tự mình lâm trận, nhúng tay vào những chuyện phạm tội đến mức này, làm sao có thể dễ dàng coi như chuyện nhỏ được chứ?

Trên đường đi còn có Hwang Kiwoo, con gấu con này cứ lăn qua lăn lại, hết khóc lại náo loạn nhưng rất nhanh bị Hwang Bomi hù dọa, trấn áp.


Chừng một, hai giờ sau, xe ngừng lại, Tiffany cùng Choi Junhee lại bị đẩy xuống xe. Tuy miếng vải đen bịt mắt đã được tháo ra, nhưng Choi Junhee và Tiffany luôn bị Hwang Bomi và Han Jihyo lần lượt kềm chặt, khẩu súng vẫn luôn kề sát sau lưng, hiển nhiên là hai mẹ con họ luôn đề cao cảnh giác với hai cô.

Hai gã đàn ông cao to đi phía trước mở đường, cứ như vậy cẩn thận từng chút một đi đến một khu vực bỏ hoang, không biết là kho bãi hay là nhà xưởng được dựng lên qua loa bằng thép, rộng cỡ một căn phòng.

Tiffany âm thầm quan sát chung quanh. Bốn phía rất hoang vu, có một vài căn nhà vắng vẻ, hẳn là không có người thường lui tới. Mà phía sau căn phòng này lại là một ngọn núi nhỏ. Đến lúc giao dịch xong, bọn chúng có khả năng sẽ lẩn vào trong núi, phía bên kia núi không biết có cái gì, hẳn là mấy người đang sẵn sàng tiếp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro