Chapter 33.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 33.

 






 

Tiffany dành mất hai giờ hơn để lục tìm lại quyển sổ tay danh bạ cũ của cô. Cô biết hiện tại cô chỉ một thân một mình, lại không có nhiều mối quan hệ hay quyền lực gì để thao túng, bắt ép người khác nói ra điều mà cô đang tìm kiếm vì thế nên cô phải tự mình tìm ra theo cách của cô. Lục đến một trong số những chiếc thùng carton ở phòng kho, cô mừng quýnh cả lên khi nhìn thấy quyển sổ tay của cô và quan trọng hơn là nó vẫn còn nguyên vẹn. Lật từng trang từng trang một cách nhanh nhất, ngón tay cô chợt dừng lại ở một dãy số và ngay sau đó cô đã lấy điện thoại để gọi đến số điện thoại này.


"Bác Kang?" giọng cô chợt lớn hơn khi nghe tín hiểu trả lời ở đầu dây bên kia.


"Cô là?" đầu dây bên kia khẽ ngập ngừng.


"Con là Tiffany, Tiffany Hwang. Bác Kang có thể cho con một cuộc hẹn được không?"


"Được. Bác chờ con ở quán cafe gần Jung gia."


Tiffany khẽ mỉm cười. Có lẽ cô đã tìm đến đúng người rồi.





***




"Tiffany."


Ngay khi bước vào quán cafe, Tiffany đã đảo mắt xung quanh và thật may khi bác Kang đã lên tiếng gọi cô trước. Bác Kang đã già đi thấy rõ, nếu chỉ lướt qua cô thật sự sẽ chẳng nhận ra đó là bác Kang của năm nào.


"Tiffany...con tìm bác có gì không? Mấy năm qua con đã đi đâu? Jung gia xảy ra nhiều biến cố như vậy...người ta lo nhất vẫn là con." Người được gọi là bác Kang nắm lấy tay Tiffany, đôi mắt rươm rướm nước mắt.


"Con vẫn sống tốt lắm, bác đừng lo. Con tìm bác để hỏi bác một số chuyện. Bác, bác biết trong khoảng thời gian sống ở Jung gia, con chỉ tin tưởng mỗi bác...con mong bác đừng giấu con bất cứ chuyện gì."


Bà Kang nhìn thấu được sự gấp gáp, lo lắng và có chút hoảng sợ trong đôi mắt của Tiffany. Nhận được cuộc gọi của Tiffany bà bất ngờ lắm chứ, vì cũng đã mấy năm rồi bà mất liên lạc với cô gái này. Hồi trước ở Jung gia, cũng là thân phận tôi tớ, chính mắt bà đều đã nhìn thấy và nghe được những phẫn uất mà Tiffany đã phải chịu đựng. Tiffany không hay tâm sự với bà, nhưng bà cảm nhận được cô gái trẻ này chỉ tìm bà mỗi khi cảm thấy mệt mỏi và bế tắc nhất. Và bà cũng nhận ra, Tiffany rất giống...giống một người bạn đã từng làm việc cùng bà ở Jung gia. Người bạn đáng thương của bà...


"Được. Bác sẽ nói cho con tất cả những gì mà bác biết."





***




SooYoung trầm tư hàng giờ đồng hồ trên chiếc bàn làm việc của cô. Ngày hôm đó ở siêu thị, ngay khi cúp máy cô đã nhận ra được sự có mặt của Tiffany. Điều đó không khó khi cô và cô ấy chỉ cách nhau một quầy hàng. Cứ nghĩ đã có thể chung sống hạnh phúc cùng Tiffany nhưng rồi cô lại vấp phải một rắc rối từ đâu rơi xuống. Cô luôn muốn trong mắt Tiffany, mình là Choi SooYoung thiện lương, chỉ vùng lên khi bị người khác dìm sâu xuống bùn đất. Cũng vì như vậy nên Tiffany mới đồng ý giúp đỡ cô hạ bệ Jung gia...còn bây giờ cô không biết nên làm sao cho phải. Nếu Tiffany biết mọi chuyện, cô sẽ phải tháo đi bộ giáp thiện lương của mình...thay vào đó là đối diện cô ấy với bộ giáp tàn độc của cô.


"Cô chủ, cô Hwang đã tìm đến bác Kang – là bà vú ở Jung gia." Cậu thanh niên trẻ chạy ùa vào phòng của SooYoung với mồ hôi nhễ nhại, có lẽ cậu cũng quên mất đi cách hành xử phải phép vì chuyện gấp gáp này.


"Bác Kang?!...Mau, đưa tôi đến nơi đó, càng nhanh càng tốt."


SooYoung đứng bật dậy khiến chiếc ghế cô đang ngồi bị đẩy lùi đi một đoạn khá dài. Gương mặt cô đanh lại nhưng đâu đó trong cô vẫn là có chút hốt hoảng. Suy nghĩ có thể mất đi Tiffany là điều khiến cô lo sợ nhiều nhất. Cô làm nhiều chuyện như vậy, nỗ lực cố gắng nhiều như vậy trong hàng năm liền để có được Tiffany, giờ đây ranh giới được và mất Tiffany với cô sao mong manh quá.


Hi vọng ngày hôm nay không phải là ngày cô phải tháo đi bộ giáp thiện lương vốn có của mình.





***




Quán cafe gần Jung gia chỉ cách tập đoàn của SooYoung không quá năm phút nhưng cô biết chỉ cần một phút thôi, bác Kang cũng có thể nói đến vấn đề mấu chốt mà cô luôn cố vùi lấp. Đẩy cửa quán cafe một cách bình tĩnh nhất, không quá khó để cô tìm thấy chiếc bàn mà Tiffany và bác Kang đang ngồi. Bác Kang sững người khi ánh mắt bà ấy giao nhau với ánh mắt của cô, cô nhoẻn miệng cười khẽ chào bác Kang – người phụ nữ từng chăm sóc cho cô ở Jung gia.


"Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp em ở đây Tiffany." SooYoung tiến đến gần, hai tay chạm vào bờ vai của Tiffany và tự nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh. "Bác Kang, đã lâu không gặp bác, bác vẫn khỏe chứ."


Tiffany cứng cả người khi nghe giọng nói của SooYoung và khi bàn tay cô ấy chạm vào vai cô, cô có cảm giác như nhiệt độ cơ thể cô đã xuống mức âm. Nuốt trọn những cảm giác đó vào trong, cô quay sang phía SooYoung, choàng tay mình vào tay cô ấy và mỉm cười thật ngọt ngào trước khi quay về phía bác Kang ở đối diện.


"Con để lạc mất số điện thoại của bác, cũng may tìm ra sớm một tí, nếu không sẽ không thể mời bác đến dự hôn lễ của con và SooYoung. Đây, con gửi bác thiệp mời." Tiffany mở túi xách của mình, bên trong có khoảng năm chiếc thiệp nữa, lấy đúng chiếc có đề tên bác Kang, cô lễ phép đưa nó cho bác Kang.


Sống đến cái tuổi này, bà không quá khó để nhận ra ánh mắt mang theo tia mong bà "diễn" theo của Tiffany. Mỉm cười nhận lấy chiếc thiếp, bà chậm rãi mở ra xem rồi khép lại khi đã lướt mắt qua những thông tin có bên trong.


"Xin lỗi vì em đã không báo trước cho Youngie...Cũng lâu rồi không gặp bác Kang nên em cũng muốn tâm sự, trò chuyện với bác một chút."


Giọng nói của Tiffany lúc này thật sự rất ngọt ngào, ngay cả ánh mắt của cô ấy cũng tràn ngập sự hối lỗi, điều đó khiến bao nhiêu nghi vấn trong SooYoung từ bao giờ đã không còn nữa. Cô có nghe người làm trong Jung gia báo lại, trong Jung gia, người Tiffany thường trò chuyện nhất là bác Kang, ngoài ra chẳng còn ai khác nữa. Có lẽ là do cô làm chuyện không tốt, có nhiều bí mật nên khi nghe tin đã lo sợ quá lên, giờ thì ổn rồi. Nhưng liệu bác Kang có thể biết được chuyện kia không? Dù sao bác Kang cũng là bà vú thân thiết của Jung gia, chuyện nghe ngóng không phải là không có khả năng.


"Hiện tại con muốn đưa Tiffany đến một nơi, hôm khác con và Tiffany sẽ đến thăm bác sau." SooYoung nhỏ nhẹ nói.


"Được rồi, hai đứa cứ đi đi. Nhất định ngày hôn lễ bác sẽ đến."


"Người con trông nhất vẫn là bác đó. Chào bác con đi."


Tiffany khẽ nhíu mài vì hành động của SooYoung khi cô ấy ôm cứng lấy cô và gần như là buộc cô phải rời khỏi đây ngay lập tức vậy. Cúi đầu chào bác Kang rồi sau đó cô cũng thuận theo ý SooYoung mà rời khỏi. Thật may khi vừa nãy trước khi đi, cô tiện tay cầm theo xấp thiệp dư rồi cứ điền tên một vài người lên và dĩ nhiên là không thể thiếu bác Kang. Cô biết SooYoung sắp xếp người theo dõi cô rất sát sao, cô chỉ vừa ngồi cùng bác Kang chưa đến mười phút SooYoung đã xuất hiện rồi kéo cô đi khỏi. Cô vẫn còn nhiều điều muốn hỏi, cô vẫn còn rất nhiều thắc mắc...nhưng có lẽ cô đã có được sự thật đáng giá nhất từ bác Kang.


Bác Kang chờ cho đến khi hai chiếc xe hơi bóng loáng bên ngoài rời đi, bà mới với lấy chiếc thiệp mời rồi mở ra xem một lần nữa. Vừa nãy khi mở nó ra trước mặt SooYoung, bà đã sợ tia ngạc nhiên của mình bị đứa trẻ đó thu vào mắt khi trông thấy những dòng chữ bên trong thiệp của Tiffany. Tiffany cũng rất nhanh trí khi lôi kéo đi sự chú ý của SooYoung hóng giúp bà qua được ánh mắt suy xét của SooYoung. Bà thật không biết đây là phúc hay là họa khi cả Jessica và SooYoung đều yêu cùng một người không nên yêu. Còn Tiffany hết bên Jessica ủy khuất bản thân, giờ lại dùng nước cờ đó một lần nữa khi quyết định ở bên SooYoung.


"Tiên trách kỷ, hậu trách nhân."


Buông ra một câu nhẹ tênh rồi bà Kang cũng chậm rãi rời quán.






***





SooYoung đỗ xe trước một căn biệt thự đã cũ sau một quãng đường khá xa. Trái với sự bình thản của SooYoung, cả thân người của Tiffany dường như có sự chấn động rất lớn. Ánh mắt cô hằn lên những vệt đau thương đã đeo bám cô từ khi cô vẫn là một cô bé nhỏ vừa mới hiểu chuyện. Cuộn tay mình lại thành nắm đấm thật chặt, cô đang cố tình để cho những chiếc móng tay bén dài đâm vào lòng bàn tay mình hòng lấy nỗi đau thể xác áp chế nỗi đau tinh thần của cô.


"Em đừng tự làm đau mình như thế." Nắm lấy nắm tay của Tiffany, SooYoung nhẹ nhàng xoa lên những chiếc móng tay đang trắng bệch đi và lòn bàn tay mình vào nắm lấy bàn tay của Tiffany.


"Tại sao lại đưa em đến đây?"


"Youngie muốn em đặt lại những nỗi đau cũng như quá khứ của em ở tại nơi này. Nơi bắt đầu cũng sẽ là nơi kết thúc. Sau khi chúng ta kết hôn, Youngie sẽ mang lại thật nhiều hạnh phúc, sẽ bù đắp tất cả cho em."


Tiffany mỉm cười. Liệu cô có thể trả lại những nỗi đau đó về nơi nó đã bắt đầu ư?







***






Tiffany không tránh khỏi căng thẳng khi bước vào khoảnh sân của căn biệt thự này. Ngày trước mỗi lần đến đây cô đều rất thích, vì sân rất rộng, cỏ rất mướt...cô có thể thoải mái mà chạy đùa tung tăng. Chạy chơi mãi rồi Tiffany bé con đó ùa vào bên trong để tìm nước uống, được tránh cái nắng của bên ngoài...cũng giống như cô lúc này, đang từng bước từng bước vào bên trong. Trật tự sắp xếp nội thất vẫn y như vậy, khác chăng là những món đồ đắc tiền kia không còn nguyên vẹn nữa. Siết lấy bàn tay SooYoung khi bàn tay cô chạm lên thành cầu thang, hàng chân mài thanh tao của cô nhíu chặt lại khi bàn chân cô đang dần di chuyển lên từng bậc thang. Tiffany bé con khi ấy sau khi đã nghĩ mệt, uống nước xong mới sực nhớ ra từ nãy đến giờ mình chỉ toàn chơi đùa một mình mà không có mẹ bên cạnh. Vì mẹ dặn vào nhà phải im lặng nên Tiffany bé con cũng chỉ dám chạy quanh quẩn ở nhà dưới tìm mẹ mà không dám gọi, tìm hết nhà dưới, Tiffany bé nhỏ mới đi lên nhà trên. Căn phòng đầu tiên không có, thứ hai cũng không, nhưng Tiffany bé nhỏ rất can đảm, hành lang dài như vậy mà Tiffany bé nhỏ đi từng phòng từng phòng một...Đến căn phòng cuối cùng Tiffany bé nhỏ đã trông thấy mẹ mình, nhưng chưa kịp vui mừng thì Tiffany bé nhỏ nhận ra còn có một người đàn ông khác...Ông ta và mẹ đang làm gì đó...nhưng tại sao mẹ lại ôm một người khác ngoài cha?!...Tiffany bé nhỏ rưng rưng nước mắt, muốn chạy ùa vào phòng nhưng rồi có một ai đó tiến đến, ôm Tiffany bé nhỏ vào lòng đi đến một căn phòng khác, cách xa căn phòng kia.


Tiffany còn nhớ rõ cảm giác khi được người đó ôm vào lòng. Cảm giác như mình được an toàn một cách tuyệt đối, trong vòng tay đó Tiffany bé nhỏ cứ mặc sức khóc lóc, nhưng nhất nhất nghe lời mẹ, không dám nấc lớn tiếng nào cả. Rồi người đó dùng những ngón tay dài hơn Tiffany bé nhỏ một tí nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Tiffany bé nhỏ. Người đó rất kiên nhẫn, Tiffany bé nhỏ khóc lâu như vậy mà vẫn cứ liên tục lau nước mắt, kiên định ôm Tiffany bé nhỏ vào lòng. Tiffany bé nhỏ khóc xong lại xoay người dụi dụi vào lòng người đó mà nhõng nhẽo, thắc mắc.


"Muốn mẹ." Tiffany bé nhỏ thì thầm, giọng nghẹt đi vì khóc nhiều.


"Bây giờ thì không được." Người đó xoa xoa mái tóc của Tiffany bé nhỏ.


"Tại sao? Người đàn ông kia là ai?"


"Nghe lời tôi. Chút nữa dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải ngoan ngoãn ở trong lòng tôi như thế này, hiểu không?"


"Còn mẹ thì sao..."


"Nếu em ngoan, mẹ em sẽ dẫn em về nhà."


Người đó rõ ràng là đã nói dối cô.


Không lâu sau lời nói của người đó, Tiffany bé nhỏ nghe tiếng bước chân chạy rầm rập nơi hành lang. Tiếng khóc của mẹ, tiếng mắng chửi, tiếng cầu xin của mẹ, cả những âm thanh đập phá đồ đạc, và cả tiếng đánh rủa...Tiffany bé nhỏ không nghe rõ được vì người đó đã vội che lấy hai tai của Tiffany bé nhỏ.


Gương mặt của cô lúc này cũng tràn đầy nước mắt, mặc dù SooYoung đang ôm chặt lấy cô, an ủi cô bằng rất nhiều lời nói êm ái của cô ấy nhưng nó không thể xoa dịu được cô như khi cô ở trong vòng tay người kia.


"Em muốn ra với mẹ." Tiffany bé nhỏ nắm lấy áo người đó giật giật.


"Không được đâu..."


"Không lẽ em phải ở trong này luôn hở? Em muốn mẹ."


Tiffany bé nhỏ bật khóc rấm rức, người đó vội ôm lấy gương mặt của Tiffany bé nhỏ, tiếp tục lau đi nước mắt trên gương mặt đang đỏ ửng lên. Nước mắt của Tiffany bé nhỏ càng chảy nhiều hơn khi âm thanh mắng chửi ở ngoài cứ dội mạnh vào tai mình. Tiffany dùng vòng tay bé nhỏ của mình ôm chặt người đó, lắc đầu nguầy nguậy trong lòng của người đang ôm lấy mình.


"Bà cho mày chết. Dám quyến rũ chồng bà sao?! Mày tính lên làm Jung đại phu nhân hả?! Thứ đàn bà lăng loàn như thế này chết một nghìn lần còn chưa xứng đáng."


Tiffany cắn môi của mình hệt như cái ngày mà cô còn bé để ngăn chặn tiếng nấc nghẹn của cô. Mọi thứ về ngày hôm đó cô đều nhớ rõ, nhớ rất rõ, chỉ duy nhất gương mặt người đó là cô không thể nào khắc ghi được.







***Oày, có lẽ là mình tiết lộ quá nhiều rồi :)) Mà bài chưa có ngửa hết đâu nhen mọi người, đường cũng còn dài lắm à nha :3



Thật thật giả giả, trong thật có giả, trong giả có thật :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro