Chap 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta sợ bóng tối và chúng ta cần ánh sáng

như một nguồn an ủi để xác định phương hướng.

Nhưng cái ta khiếp sợ không phải là bóng tối,

mà là...

SỰ THẬT đằng sau nó.

-----------------------------------------------------------------------

Ngồi lặng yên ôm nhau, sưởi ấm cho đối phương, thoáng đó mà bao lâu rồi Jessica không ý thức được. Chỉ biết khi khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn mưa, cơn mưa lần này sao dai dẳng quá không biết, và gieo vào lòng cô những bâng khuâng nhiều lắm. Cô đảo mắt lại nhìn Yoona vẫn trong vòng ôm của cô, nhưng không thấy cử động hay khóc nữa. Jessica phì cười khi nghe tiếng thở đều của Yoona qua mang tai mình, và cô từ lâu cũng thôi khóc rồi. Thấy lòng mình giờ nhẹ tênh, không khúc mắc, không tủi thân nữa.

Như cái thòng lọng cô tự buộc lên treo cổ chính mình cho những tình cảm tổn thương, những câu hỏi không nguôi ngoai của quá khứ, giờ thòng lọng bi thương đó đã nới lỏng buông tha trả cô tự do, cô dời cổ mình khỏi nó chân bước xuống ghế, sợi dây treo lủng lẳng lắc lư đánh rơi vài nhịp rồi tan biến, cô được tái sinh.

Cô đặt cằm mình lên vai Yoona, thì thầm bên tai dẫu biết cô ấy không tài nào nghe thấy “Cảm ơn Yoong vì tất cả, đã hi sinh vì em, vì tương lai của em. Vì điều này em sẽ không trách Yoong những chuyện vừa qua, ân tình này xin hãy để em bù đắp lại. Cảm ơn vì đã yêu em, đã thật sự yêu em.....Em không còn gì khúc mắc nữa, em có thể hoàn toàn buông bỏ những phiền não, những nỗi sợ chia ly trong tiềm thức. Vì em biết rằng, những ngày xa xưa nào đó của một thời Đại Học, của những yêu thương mới lớn, mình đã có với nhau những điều chân thật nhất, những thương yêu chân thành nhất.”

Jessica mỉm cười siết nhẹ Yoona, xoa lưng ủi an cô ấy trong vòng tay mình. Thoáng Yoona cựa mình đầu nghiêng khỏi vai Jessica, thấy vậy cô nhanh chóng đỡ lấy Yoona. Cô nhích ra xa một tí, rồi đặt đầu Yoona lên chân mình. Nằm ở tư thế thoải mái hơn, nên Yoona không nhúc nhích mà ngoan ngoãn say giấc, cô co người lại xoay mặt vào người Jessica, khuôn mặt lúc này trông an nhiên vô cùng. Tay Jessica vuốt nhẹ lọn tóc của Yoona, cô lại bâng quơ “Đừng nghĩ gì về em nữa, hãy nghĩ đến tương lai của Yoong, tình yêu của Yoong. Seohyun cô ấy xứng đáng được Yoong yêu thương cả đời. Em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hãy mạnh mẽ và đối mặt, nếu làm sai hãy nhận lỗi và sửa sai. Không bao giờ là muộn, chỉ cần Yoong quay đầu, mọi người sẽ chấp nhận thứ tha.....”

Ngồi đó dỗ dành giấc ngủ cho Yoona được một lúc lâu, cô thấy chân mình tê nhưng không dám nhúc nhích, khẽ nhăn mặt cô nhớ ra mình cần dọn những mảnh vở ban nãy, và cả làm cho Yoona cái gì đó để uống hay ăn sau khi cô ấy tỉnh giấc. Nên cô đánh liều nâng nhẹ đầu Yoona lên, cô với tay lấy cái gối trên sofa thay cho chân mình. Lẽ ra cô nên dời cô ấy lên ghế hoặc giường cho đàng hoàng nhưng mình cô là không thể, nên đành để cô ấy nằm trên sàn. Jessica cẩn thẩn lấy ra hai cái chăn đắp lên người Yoona, người say dễ nhiễm lạnh, bệnh nữa thì không hay. Lo ổn thỏa cho Yoona, cô toan lấy điện thoại cô ấy để nhắn cho Seohyun vài lời, nhưng nó cạn pin từ hồi nào. Vừa khi thở dài thì cô chợt nhìn thấy cây dù ướt mem được đặt gần cửa.

Jessica chần chừ đi lại cầm cây dù lên, trong cô hàng loạt suy nghĩ xoay vòng, bần thần cô xoay người nhìn Yoona “Chẳng lẽ.....không chỉ mình em và Yuri ngoài mưa, mà Yoong cũng ở đó. Khi thấy em lòng tan nát vào nhà, chẳng nói chẳng rằng chỉ lo lắng cho em. Sao em không thấy lạ nhỉ, sao lại có sẵn trà gừng, lấy đâu ra bộ đồ nhanh vậy trong khi nhà em Yoong đâu có rành đường đi nước bước..... – Jessica cười buồn – Khi đó Yoong đã nghĩ gì? Nghe thấy hết sao....những thú nhận của em?”

Sáng. Trời vẫn mưa. Yoona dụi mắt thấy đầu vẫn còn đau vì chất cồn tối qua. Cô đẩy hai cái chăn trên người mình xuống đưa mắt tìm Jessica. Cô đứng dậy tuy vẫn còn loạng choạng chút ít nhưng nhìn chung đã ổn rất nhiều. Từ trong phòng mình đi ra Jessica chào Yoona bằng nụ cười tươi nhất của mình.

-Chào buổi sáng, người say cuối cùng cũng tỉnh thức rồi à?

-Chào em, ôi Yoong còn nhức đầu quá. – Yoona vỗ nhẹ sau đầu mình mấy cái – Đêm qua em ngủ có ngon không?

-Sao mà được? Em phải lo canh chừng cho người ta mà. – Jessia chọc ghẹo.

-Ôi....thật là thất lễ quá. Nhưng mà..... – Yoona mở tròn mắt nhìn Jessica đang loay hoay làm gì đó ở bếp – Sao em biết mà đến đón Yoong thế?

-Yoong gọi điện....nhưng là gọi nhầm. – Jessica cười.

“Mình gọi nhầm, thảo nào mình nhớ là hình như có nói chuyện với Seohyun nhưng khi mở mắt lại thấy Jessica....” Yoona lắc lắc đầu đi lại ngồi ở bếp:

-Yoong hiểu rồi. – Cô ngừng một chút – Chuyện không hay đêm qua với Yuri, Yoong xin lỗi.

Jessica mỉm cười tay dọn ra hai phần điểm tâm sáng nhẹ:

-Không sao đâu, chúng ta đều hiểu mà. Nếu còn yêu nhau thì tin chắc hai đứa em sẽ ổn thôi.

-Chuyện của chúng ta, Yoong cũng xin lỗi em. Biết rằng đêm qua mình đã nói, nhưng vẫn muốn một lần tỉnh táo nói cho đàng hoàng rành rọt. – Yoona cười hiền – Yoong vẫn muốn hình ảnh mình trong mắt em sáng sủa.

-Em tha thứ. – Jessica ngẩng mặt nhìn Yoona – Chuyện qua rồi đừng nhắc nữa. Chúng ta hãy bình thường mà đi tiếp tương lai của mình, hãy khiến mọi thứ trở lại quỹ đạo. Yoong đừng say nữa, hãy tỉnh táo mà làm người. Em cũng không đặt nặng chuyện dang dở khi xưa, em biết chuyện xưa không lỗi do ai. Nghe lời em được không?

Yoona thở dài cười nặng nề, đã cố trấn an Jessica rồi mà sao nụ cười vẫn khó vẽ gì đâu:

-Yoong đã phạm một sai lầm lớn, tổn thương những người thương yêu mình, làm buồn lòng em, làm đau lòng Seohyun.....Liệu còn quay lại được nữa không, Sica?

-Có gì lại không được? Chỉ cần Yoong thật lòng muốn đổi khác, muốn trở nên tốt hơn, có ai lại cấm ngăn thay vì mừng vui? – Jessica mỉm cười dịu giọng – Seohyun luôn chờ Yoong quay trở lại, chờ Yoong thay đổi, ai có thể vụt tắt hy vọng ở Yoong, cô ấy thì nhất quyết không, tin em.

Yoona thấy lòng khấp khởi niềm vui nhưng vẫn không ngăn bản thân mình lo lắng, cô hỏi như trẻ nhỏ, ánh mắt tròn xoe trong veo:

-Cô ấy chờ Yoong thật không? Yoong có thể trở nên tốt hơn được không? Seohyun chưa nguội lòng sao với người tệ như Yoong được sao?

-Nhìn vào mắt em nè..... – Yoona nghe theo như đứa trẻ ngây ngô nhìn vào đôi mắt thông minh của Jessica – Em đảm bảo. Hãy tin em. Tin Seohyun.

Gật gật đầu mắt nhìn chén cháo nóng trước mặt mình, Yoona lại nói:

-Sao em không thắc mắc chuyện động trời Yoong đã làm, chỉ an ủi ủng hộ Yoong thôi vậy? Yoong đã không còn được như ngày xưa, không biết toan tính, không thủ đoạn, giờ....Yoong khác lắm em à.

Đứng đối diện Jessica không nhìn được khóe mắt Yoona có ướt không chỉ thấy như ánh mắt người kia đang nương theo làn khói mỏng của chén cháo nóng mà né mà tránh cảm giác rối bời chới với của mình:

-Em không biết, nhưng có thể khiến một người đã thay đổi không còn tốt, không còn hiền lành.....phải uống say như đêm qua, phải nước mắt thành hàng mà tựa lên vai em, thì chuyện này kì thực là chuyện lớn. Nhưng biết không, khi Yoong nhìn em, nói chuyện với em khuya qua, em thấy Yoong ngày xưa trở về, chỉ là khác hình dáng đôi chút. Nên em bỏ mặc tất cả, em muốn Yoong biết bên cạnh Yoong có em, việc Yoong cần làm bây giờ là đi ngay đứng thẳng chịu trách nhiệm cho việc đã làm.

-Sica..... – Khóe mắt Yoona đỏ hoe, lệ chực rơi, từng lời nói của Jessica thật khiến cô cảm giác an ủi quá đỗi, sau tất cả những suy nghĩ lầm lạc của cô dành cho cô ấy, Jessica vẫn không bỏ rơi cô. Cô ấy khiến cô tin rằng, mình còn có thể thay đổi.

-Ăn hết điểm tâm sáng hôm nay, hãy quay về nghiêm túc thay đổi. – Jessica đẩy chén cháo gần Yoona hơn – Can đảm lên, Yoong còn một gia đình chờ Yoong, phải ngẩng cao đầu làm người để khiến người bên cạnh được mừng vui.

Yoona mỉm cười nâng muỗng lên ngang mặt, từ từ đưa vào miệng, khóe mi không kiềm được lệ, khép mắt lặng lẽ nước mắt thả rơi tự do, môi cô vẽ một nụ cười, mềm mại chan hòa nước mắt đau xót:

-Yoong còn một gia đình để bảo vệ, còn một người vợ để chở che.....

Jessica tay khuấy chén cháo của mình, nhẹ nói:

-Đừng để ai phải thất vọng nữa.....nhất là Seohyun.....

Yoona ngẩng mặt nhìn Jessica, cô ấy dùng tay gạt dòng lệ của cô. Cô chớp mắt rồi vuốt nhẹ mặt mình, mỉm cười thật tươi:

-Yoong hứa. Yoong sẽ khiến Seohyun mỉm cười, khiến em không thất vọng.

.......................

Taeyeon tựa đầu vào người vợ mình mà ánh mắt rối bời, tâm tình xáo động. Cô ấy uy hiếp cô, sao có thể, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ không mạnh miệng như vậy. Thoáng khóe mắt cô căng ra khi thình lình nhớ rằng, Yoona có lần đến tìm. Vậy thì bằng chứng đó là do Yoona đưa, cô đã nghi ngờ khi cô ấy bảo không có, nhưng giờ cô mới hiểu hết tâm ý sâu xa. Cô ấy lấy sự sống chết của mình ép cô chia tay Fany, đó là cơ hội cuối cùng dành cho cô. Và giờ khi cô muốn kết thúc tất cả, thì cô ấy đã không cần phải cố gắng làm gì nữa, cô ấy dùng sợi xích cuối cùng để buộc chặt cô. Taeyeon cười nhạt “Cũng khó trách, cô ấy đã hết tình cạn nghĩa với mình rồi, vốn không đáng trách, trách là trách mình thôi. Từ đầu chí cuối, người gây ra lỗi lầm là mình, là Kim Taeyeon.....”

Hồi lâu Taeyeon rời khỏi người Sulli, ngẩng mặt nói:

-Tae hiểu hết rồi, đây là bước nhượng bộ cuối cùng của em?

-Đúng vậy. – Sulli đáp gọn – Em mệt mỏi rồi, xin Tae....

-Vậy là chúng ta trở mặt thật sự? – Taeyeon lại hỏi, biểu cảm vẫn hiền lành.

Sulli thấy nghẹn lời, việc trở mặt nhau như “khẩu súng đã-lên-đạn” mà Taeyeon tình nguyện đưa cho cô và cầm tay cô, cô ấy ép cô phải nổ súng, nhắm thẳng đầu cô ấy mà bóp cò, cô gật đầu:

-Đúng. Em không muốn, là vạn bất đắc dĩ, là Tae ép em.....

Taeyeon thở dài rồi đứng lên, cô nói chậm rãi:

-Em không nghĩ.....Tae sẽ bỏ tất cả mà chọn Chánh văn phòng Hwang?

Sulli cũng đứng lên, mặt đối mặt:

-Taeyeon....em khuyên Tae nên cân nhắc. Tae mất ghế Tổng Thổng có thể với Tae chuyện không là gì, nhưng người gây ra tội phải chịu sự dèm pha của thế gian, hứng chịu những lời nhục mạ của mọi người, là Chánh văn phòng Hwang. Hãy nói với em Tae không yêu cô ấy, em sẽ tin Tae dám.

Nhất thời Taeyeon bật cười, lắc đầu tâm đắc:

-Sao Tae lại có thể cưới được người vợ thông minh tài giỏi như em chứ? Luật sư không phải cái hư danh em nhỉ?

-Đứng trước Tae thì sự thông minh sắc sảo có là gì. – Sulli cười – Em vẫn thua, hết lần này đến lần khác. Vẫn cam tâm nhẫn nhịn, tựa vào lòng Tae mong được yêu thương, hy vọng sẽ được chở che.....Nhưng tất thảy mọi nhẫn nhịn đó của em, có là gì? Đi đến bước trở mặt làm khó nhau, Tae biết em đau lòng thế nào không?

Taeyeon cho hai tay vào túi quần đi lại gần cửa sổ, nói nhẹ tênh:

-Cô luật sự thông minh à, em biết nếu Tae có buông bỏ Tiffany về lại với em.....thì Tae sẽ chẳng ngó ngàng quan tâm gì em nữa....một chút cũng không. Suốt đời này Tae sẽ hận em, nằm chung giường nhưng sẽ không nghĩ suy một điều gì về em. Lòng Tae chết, thì thể nào yêu thương em được nữa.....Em biết rõ mà, em dư hiểu sao còn đẩy cả hai xuống vực sâu không thấy đáy? Em nhọc nhằn em khổ sở với quyết định của em, Tae biết chứ. Chính vì biết em đau lòng nên Tae phải dặn lòng mà cứng rắn, em à...em còn không hiểu sao?

-Em không rõ sao mình khờ vậy nữa, tự tay em tuyệt đường bản thân mình. – Sulli lắc đầu nhíu mày chực khóc – Tự em biến cuộc sống của mình thành địa ngục, nhưng nói thế nào em cũng phải tranh đấu đến hơi thở cuối cùng, không thể chịu thua nhường hạnh phúc của mình cho người ta. Em phải chiến đấu, đó là điều duy nhất em không thể không làm.

-Nghe Tae, buông bỏ đi em..... – Taeyeon xoay người lại nói – Rời xa Tae tự khắc em sẽ thấy thế giới này còn nhiều điều đáng quan tâm, em sẽ nhận ra mình tốt hơn, xinh đẹp hơn, thoải mái hơn, mọi thứ chỉ có hơn thôi. Thoát khỏi ràng buộc đau thương này, em sẽ là chính em. Chân trời rộng mở đang chờ em....đang chờ em.....

-Trên đời này Tae tin nhất là ai?

-Sao em lại hỏi? – Taeyeon nhíu mày.

-Nếu em nói người Tae tin nhất cũng lừa gạt Tae thì sao?

-Ý em là sao? Tae không hiểu.

Sulli hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm và tàn nhẫn cho điều sắp nói:

-Em sợ chuyện mình sắp nói Tae không giữ nổi bình tĩnh....

-Em..... – Taeyeon cau mày – Em có gì thì cứ nói, không phải ngập ngừng....

-Ghế Tổng Thống Tae nghĩ với sức của chúng ta sẽ đánh bại được Yoona? Gia đình cô ấy là cây cổ thụ của giới chính trị, chiếc ghế Tổng Thống nhiệm kì này là được đo ni đóng giày cho ấy, tất cả đã được trù bị từ sớm. Chúng ta dù có thực lực cũng không sao bắt kịp, và lại chiến thắng sát nút, chỉ hơn nhau hai mươi mấy lá phiếu.

-Tae vẫn chưa hiểu, thật ra em muốn nói gì?  – Taeyeon vẫn gắng bình tĩnh dù một chân cô đã bước lên thuyền ngập đầy hoang mang.

Sulli tiến lại gần ôm lấy Taeyeon, kề môi mình thì thầm vào tai cô ấy, cô nói chậm rõ từng từ:

-Là do chúng ta gian lận tranh cử.

Tim Taeyeon khựng lại, bỏ lỡ một nhịp đập, cô đứng bất động tay chân cứng ngắt, chỉ có thể đưa mắt nhìn vào không gian mờ ảo phía sau lưng Sulli, mà đáy mắt mình cô thấy nghiêng ngã như mây che khuất ánh sáng, trời đất chao đảo, cô nói mà giọng gãy từng tiếng:

-Gian lận tranh cử? Em đang đùa, đang khiến Tae lung lay? Em muốn trả thù Tae sao?

-Không. – Sulli rời ra nắm hai vai Taeyeon ghì chặt – Chúng em đã làm tất cả để giúp Tae thành công, và tất cả đó không ngoại trừ chuyện gì hết, kể cả gian lận.

-Không thể nào. – Taeyeon gạt tay Sulli khỏi người mình, cô chỉ tay vào mặt cô ấy – Em đang cố làm Tae bị ảnh hưởng, làm Tae thấy mình yếu đuối, thấy mình nhỏ bé. Là tâm kế, tâm kế, Sulli Kim!!!

Sulli nhíu chặt mắt, nhìn Taeyeon mà lòng cùng đau, nhưng đã làm thì phải làm cho trót, trước khi nói điều này cô cũng đã cân nhắc:

-Trước khi Tae quyết định chuyện gì em muốn Tae suy nghĩ cẩn thận, em không bao giờ dối Tae. Chúng em đã làm như thế.

-Chúng em? Ý em là.... – Taeyeon bắt đầu thấy chân mình đứng không vững.

-Tae nói xem....

-Em, Yuri, Sooyoung..... – Từng cái tên Taeyeon bật miệng đều nhận được cái gật khẽ của Sulli, cô nhíu mày khổ sở hoàn tất câu nói – .....Fany?

  

Sulli không nói, đến một cái gật cũng không, thật lạnh lùng đôi mắt đó xé toạt tất cả niềm tin ít ỏi thừa lại, quá tàn nhẫn nó bóp nát đôi mắt màu nâu đã quá nửa hổ phách. Taeyeon ngỡ ngàng, buông mình xuống ghế nệm, ngơ ngác không biết mình đang ở đâu, đã nghe những gì, đã nói cái gì. Giây phút này hai chân cô đã hoàn hảo trên chiếc thuyền lắc lư, tan tát từng nhịp sóng lấn át, chao đảo cô bị hất tung xuống lòng biển sâu nơi mà bóng tối đang chờ nuốt chửng cô. Nguồn sáng phía trên kia mặt nước nhạt dần xa dần rồi tắt vụt vĩnh viễn, Taeyeon thấy trong mắt mình một màu tối đen như người điên hoang mang đang mộng mị một cơn ác mộng có-thực-đến-không-ngờ nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro