Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 3~

Yuri's POV

“Y-Yuri à, là cậu phải không?” Sooyoung và Hyoyeon bối rối nhìn tôi. Tôi nhảy lên ôm lấy họ.

“Hai cậu là cứu tinh của tớ!” tôi nghĩ. Sica và tên Donghae kia cũng đến.

“Yuri? Cậu làm gì ở đây vậy?” Sica lúng túng hỏi.

“Ừ… thì… cậu biết đấy… ừm… sau khi cậu đi thì Sooyoung và Hyoyeon gọi hỏi tớ có muốn tham gia cùng hai cậu ấy không nên… ừ đó là lý do tại sao tớ ở đây… a ha lý do thực sự là vậy mà.” Tôi cười lo lắng, không dám nhìn cậu ấy.

“Không tụi tớ c-“ tôi nhét java chip của mình vào miệng Hyoyeon để ngăn cậu ấy nói tiếp.

“Ôi! Chúa ơi tớ đói quá! Các cậu có đói không? Chắc là có vì phải xách mấy cái túi mua sắm này mà. Chúng ta nên ăn gì nhỉ? Tớ mời nhá? Các cậu muốn ăn ở đâu? Sica à, hai người cũng đi luôn đi. Càng đông càng vui mà phải không?” Tôi lo lắng nói. Mặt Sooyoung sáng trưng còn Hyoyeon thì đang bận phải lấy tay tôi ra khỏi thứ mà tôi đã nhét vào miệng cậu ấy. Sica nhướng mày nhìn tôi còn Donghae chỉ cười.

“Chúng ta ăn ở nhà hàng tớ thấy trên tạp chí đi. Họ nói là luôn có những thức ăn ngon nhất!” Sooyoung kích động nói.

“Chắc rồi, Sooyoung! Dẫn đường đi!” Tôi nói.

“Đi nào Hyoyeon, Donghae.” Sooyoung hào hứng kéo tay họ. Tôi cười khúc khích trước hành động của Sooyoung. Sica nhìn tôi.

“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi Sica.

“Không có gì đâu.” Cậu ấy nói rồi đi theo ba người kia. Tôi bước theo và đi bên cạnh cậu ấy.

---Nhà hàng---

“Cho tôi món này,  món này, ôi món này nữa,  hai phần này và ôi một phần này luôn, à còn món này nữa…” Sooyoung nói với người bồi bàn, tay thì chỉ vào tất cả mọi món trong thực đơn.

“À…” Hyoyeon bắt đầu. “Sao hai người ở đây? Cả hai đang hẹn hò à?” Hyoyeon hỏi Sica và Donghae.

“Cái gì? K-không! Anh chỉ đang tìm mua một món quà nên nhờ Jessica giúp thôi.” Anh ta nói.

“Ồ. Quà cho ai vậy?” Sooyoung hỏi sau khi gọi món xong.

“Người đặc biệt.” Anh ta nói, mặt đỏ như quả gấc. Tôi nhướng mày.

“Tụi em cũng có thể giúp anh!” Hyoyeon đề nghị. Tôi cười thầm.

“Đúng vậy! Anh thấy đó! Anh sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.” Tôi nói.

“Ừ… nếu anh không làm phiền tụi em hay gì đó…” anh ta nói. “Được vậy thì tốt quá!”

“Được rồi. Sau khi ăn xong, chúng ta sẽ tìm mua một món quà xinh xắn cho ai đó đặc biệt của anh.” Sooyoung nói mà không rời mắt khỏi thức ăn đang được mang đến bàn. “Yeah! Tới lúc ăn rồi!” cậu ta la lên rồi bắt đầu ăn tất cả các món.

---Sau khi ăn---

Tôi muốn khóc luôn khi nhìn thấy tờ hóa đơn. Việc này phải được đền bù xứng đáng mới được. Ừ thì… dù sao đi nữa, chúng tôi đang tìm một món quà cho ai đó đặc biệt của Donghae. Tốt hơn không phải là Sica, nếu không thì ai đó chết chắc. Sica cứ mãi liếc nhìn tôi, nhưng mỗi lần tôi nhìn lại thì cậu ấy quay đi. Cậu ấy biết rồi sao? OHMGEEEEE!!!

“Cái này được không, Donghae?” Hyoyeon hỏi, lúc lắc cái vòng tay trước mặt Donghae.

“Hay là cái này!” Sooyoung nói, chỉ vào một cái kẹp hình con bướm. Sica đang nhìn một cái kẹp tóc hình trái tim. Cậu ấy chỉ ngắm nó rồi thất vọng bỏ đi. Cậu ấy muốn cái kẹp tóc đó? Tôi chậm rãi bước tới hộp kính. Ba cô nàng kia thì đang bận gợi ý hay nói đúng hơn là bắt Donghae chọn. Tôi lấy cái kẹp tóc hình trái tim rồi thanh toán. Âm thầm tham gia với họ, tôi lấy một cái khăn choàng từ giá gần đó rồi giả vờ hào hứng đưa nó cho Donghae.

“Này! Cái này được không?!” tôi nói khi giũ giũ cái khăn choàng trong không khí. (:p <-- đây mới là cảm tưởng thật sự của Yul với cái khăn choàng.)

“Hmm…” anh ta nói.

“Màu của nó thật sự rất đẹp đó!” tôi nói.

“Lấy nó đi.” Anh ta lấy cái khăn choàng từ tay tôi rồi thanh toán. Hàm của ba cô nàng kia đều rớt xuống.

“Chúng ta thuyết phục anh ấy cả 10 phút rồi…” Hyoyeon nói.

“Nhưng anh ấy chỉ đồng ý với cậu?!”  Sooyoung nói.

“Bởi vì màu của nó sao?!” Sica la lên. Tôi chỉ có thể cười với họ.

“Có lẽ là anh ấy thích nó.” Tôi nói, theo Donghae đến quầy tính tiền. Ba cô nàng kia theo sau, vẫn không nói được lời nào.

---Về tới nhà---

“Việc mua sắm này làm tớ mệt mỏi quá! Tớ đi nghỉ ngơi đây.” Hyoyeon la lên rồi đi vào phòng mình.

“Mệt quá đi! Tớ cần thứccccccc ănnnnnnn!!!” Sooyoung la lên rồi bay thẳng vô nhà bếp. Sica đi vào phòng khách rồi bật T.V. lên. Tôi theo chân cậu ấy. (như một kẻ rình mò. Ôi đợi đã. Yul là một kẻ rình mò sao! xD)

“Này, Sica à.”

“Ừm?” cậu ấy nói khi nhìn tôi.

“Ừm…cho tớ xin lỗi về chuyện sáng nay nha. Tớ không có ý như vậy đâu.” Tôi cúi đầu. Tay cậu ấy nâng mặt tôi lên.

“Đừng nghĩ về nó nữa. Tớ quên hết rồi.” cậu ấy cười với tôi. Máu của tôi hình như dồn lên mặt hết rồi.

“Ừm… Ồ phải rồi!” tôi đưa tay vào túi áo, lấy ra một cái hộp. “Tớ mua cái này cho cậu như một món quà xin lỗi. Hy vọng cậu sẽ thích nó.” Tôi đưa cho cậu ấy cái hộp. Cậu ấy chậm rãi nhận nó rồi từ từ mở nó ra, là cái kẹp tóc hình trái tim mà tôi đã mua.

“Lúc nãy tớ thấy cậu ngắm nó nên nghĩ có lẽ cậu sẽ thích.” Tôi nói mà không dám nhìn cậu ấy.

“Cám ơn cậu.” Cậu ấy nói với giọng ngọt ngào, lấy cái kẹp ra khỏi hộp rồi cài vào tóc mình. Cậu ấy hôn vào má tôi. “Tớ thích nó lắm.” Cậu ấy nói. Mặt tôi đỏ bừng như quả cà chua.

---10 phút sau---

Mọi người lần lượt về nhà và họ đều có cùng câu hỏi như nhau. Ý tôi là CÙNG CÂU HỎI.

“Chào mấy nhóc! Mệt quá đi. Này Yuri! Sao mặt cậu đỏ thế hả?” Taeyeon hỏi, ngồi xuống đối diện tôi.

“Chào. Buổi chụp hình rất tốt. Yuri à, sao mặt cậu đỏ thế?” Tiffany hỏi rồi ngồi lên đùi Taeyeon.

“Hôm nay ở phòng thu radio vui lắm. Aigooo~ Yuri sao mặt cậu đỏ thế hử?” Sunny hỏi.

“Đạo diễn nói là em cần luyện tập một số lời thoại nhiều hơn cho lần quay tới. Yuri unnie à, sao mặt chị đỏ thế ?” Yoona ngồi xuống hỏi.

“Hmm… ngủ ngon quá đi. Ồ. Chào mấy nhóc! Ôi Yuri, sao mặt cậu lại đỏ vậy?” Hyoyeon vừa hỏi vừa ngáp.

“Hmm… món ramen ngon ghê. Ồ chào mấy nhóc! Hở? Yuri à, sao mặt cậu đỏ thế hả?” Sooyoung ngồi xuống cạnh Hyoyeon.

“Em về rồi các unnie! Buổi phỏng vấn rất tốt, buổi chụp hình cũng thế. Ơ???? Yuri unnie à, sao mặt chị đỏ dữ vậy? Chị không khỏe à?” Seobaby chạy đến bên cạnh rồi sờ trán tôi. “Yuri unnie à? Chị ổn chứ?” Seobaby của tôi đúng là đáng yêu mà, luôn luôn lo lắng cho unnie của mình. Tôi ôm lấy Seobaby. Sica à, cậu đã làm gì tớ vậy? Sao lại làm tớ đỏ mặt thế này chứ! Aigoo~ thiên thần của tôi làm sao thế nhỉ? Mọi người đang lườm tôi. Nó là cái lườm BĂNG GIÁ.

~end Flashback~

“Vậy là mình bị bệnh thật rồi.” Tôi cười khúc khích khi nhớ lại. Tim tôi lúc đó đập nhanh lắm. Nàng công chúa của tôi ảnh hưởng rất lớn với tôi. Mình phải chứng minh cho cậu ấy thấy mình nghiêm túc. Tôi lấy điện thoại gọi cho một người.

END CHAP 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro