Chap 0: Nợ Máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ đã điểm tới khắc nửa đêm. Giờ này trăng đã lên cao, thường ngày thì mọi người trong thành phố đều đã say nồng giấc ngủ. Nhưng đêm nay trái ngược với mọi ngày. Dự báo khí tượng cho biết đêm nay sẽ có giông bão lớn, khuyên người dân không có việc tốt nhất nên ở yên trong nhà. Ai nấy đều thức trắng, lo lắng theo dõi tin tức khí tượng cập nhập liên tục. Thế nhưng, có một tốp cùng men theo con đường núi với hơn 10 chiếc xe hơi màu đen bỏ mặc mưa to gió lớn của cơn bão mà lăn bánh lên ngôi biệt thự trên ngọn đồi thông.

– Bà xã! Em mau dẫn con trốn đi.

– Tại sao? Trời đang có bão, anh kêu em phải mang con đi là sao?

– Bọn chúng đến rồi. Anh sẽ chống đỡ. Em mau đưa con trốn đi.

– Cái gì? Bọn chúng đến? Vậy phải làm sao?

– Em mau ôm con leo cửa sổ bỏ trốn. Anh sẽ ở lại giữ chân chúng. Nhanh lên.

– Không kịp rồi. Bọn chúng đang bao vây quanh nhà mình.

– Vậy em cùng con trốn vào tủ quần áo đi. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng. Nhớ không? Bà xã! Anh yêu em.

Ông Lưu – chủ căn biệt thự với tay lấy một khẩu súng con, tay còn lại ôm lấy vợ, như an ủi, cổ vũ tinh thần cho bà. Chỉ chốc lát, ông vội buông bà ra và hối thúc bà đánh thức đứa con trai mới 8 tuổi dậy để lẫn trốn.

– Hoành nhi! Dậy đi con. Dậy mau lên.

Bà Lưu gấp gáp gọi. Giọng run run không kiềm nỗi sự kích động.

– Dạ, mẹ!

Cậu bé mở to đôi mắt tròn, dụi dụi hai con ngươi rồi ngồi bật dậy.

– Sao ạ?

– Con đi theo mẹ.

Bà Lưu bế cậu bé lên, nhanh chóng trốn vào tủ quần áo.

– Sao thế ạ?

– Hoành nhi ngoan! Con nghe lời mẹ chứ?

– Dạ!

– Vậy con hãy im lặng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con cũng không được lên tiếng. Hiểu chưa?

– Dạ.

Đứa trẻ cảm nhận được sự lo lắng trên gương mặt và giọng nói của mẹ nó nên nhanh chóng vâng lời, không hỏi han gì cả. Để chắc chắn không phát ra tiếng động, bà Lưu dùng tay bịt chặt miệng của cậu bé lại, tay còn lại thì tự bịt chặt miệng mình. Cố gắng thở nhẹ nhất có thể để mọi thứ chìm trong im lặng, xung quanh không phát ra bất kì tiếng động nào.

Cánh cửa bị đánh sầm một tiếng, mở ra một cách thô bạo. Một đám người hung tợn, trên người mặc quần áo vest đen, tay cầm lấy một khẩu súng nhanh chóng tiến vào trong nhà và vây quanh phòng khách. Tên cầm đầu xuất hiện sau khi đám đàn em thông báo an toàn. Phòng khách chỉ có mình ông Lưu.

– Bác sĩ Lưu! Lâu rồi không gặp, ông có khỏe không?

Tên đại ca châm một điếu thuốc, rít lấy một hơi, ngồi xuống ghế sofa mà đám đàn em khiêng đến sau lưng, hai chân bắt chéo, miệng cười khanh khách lên tiếng hỏi lạnh đến rợn người. Nhìn chung tổng thể, đây chắc chắn không phải là cuộc viếng thăm, chào hỏi bình thường.

– Đại ca Hữu! Lâu rồi không gặp.

Ông Lưu hai chân run cầm cập, cố gắng gượng cười đáp lại.

– Tính từ đây trở ngược lại quá khứ, cái ngày mà, ông đến nhà tôi mượn tiền ấy, cũng hơn 3 tháng rồi nhỉ?

– Dạ, đúng ạ!

Ông Lưu cúi đầu, lễ phép nói. Nhìn cứ như con trai đang thưa chuyện với cha vậy. Tên đại ca Hữu rít thêm một hơi thuốc rồi kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, tiếp tục lên giọng hỏi.

– Thế ông tính chừng nào trả nợ đây?

– Đại ca Hữu! Hiện tại tôi chưa có tiền. Hay là đại ca cho tôi thêm chút thời gian đi. Tôi bán căn biệt thự này sẽ trả lại cho đại ca ngay. Tôi hứa mà.

Ông Lưu đáp nhanh với hy vọng hắn không nghi ngờ gì, dễ dàng chấp thuận gia hạn thêm thời gia hạn. Ông đã treo bảng "Bán Nhà". Chỉ cần có người tới mua là ông sẽ trả nợ ngay. Nhưng muốn thì đâu phải là có ngay được. Mọi chuyện đều phải cần thời gian.

– Cái gì? Ông đùa tôi đấy hả? Câu này tôi nghe hơn cả trăm lần rồi đấy. Con nợ nào khi tôi đến đòi nợ đều nói với tôi câu này cả. Ông tưởng Dịch Dương Thiên Hữu này dễ mắc lừa như con nít hay sao?

Tên đại ca bắt đầu nổi cơn thịnh nộ. Ông Lưu phút trước vẫn còn tràn đầy hy vọng, phút sau mọi thứ đều bị dập tắt, Mồ hôi lạnh tuôn ra khắp lưng. Theo phản ứng bình thường, ông Lưu tự lùi về sau vài bước.

– Tụi bây! Vào xét bên trong cho tao. Tao không tin, hắn ta chỉ sống một mình. Có người thân hắn trong tay là hắn tự động nhả tiền thôi mà.

Tên đại ca nhếch mép cười xảo trá. Đám đàn em nhanh chóng xông vào bên trong, lục soát toàn bộ từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Mặc cho ông Lưu than khóc, cầu xin buông tha. Sau vài phút ngắn ngủi, bà Lưu cùng cậu con trai bị áp giải ra ngoài phòng khách, quỳ xuống đối diện với ông Lưu. Phía trên đầu họ là những nòng súng chỉa thẳng vào. Chỉ cần tên Hữu hạ lệnh, chúng sẽ bốp cò và họ sẽ chết.

– Bây giờ thì sao? Đưa tiền ra đây.

– Tôi thật sự không có. Tôi bán nhà xong sẽ trả cho anh mà. Làm ơn! Tha cho vợ và con của tôi đi.

– Tao hỏi lần chót! Có trả tiền hay không?

– Tôi thật sự không có mà, đại ca Hữu! Anh cho tôi thêm...

– Giết bọn chúng cho tao!

Tên Hữu không đợi ông Lưu nói hết câu đã thét lên hạ lệnh. Đoàng! Một tiếng súng nổ vang lên. Cậu bé trai nằm trong lòng của bà Lưu khóc thé lên. Dưới sàn nhuốm một màu đỏ tươi. Bà Lưu trợn tròn mắt rồi ngã xuống sàn nằm bất động. Cậu bé quay sang bên cạnh, vội ôm lấy xác mẹ mình, lay lay không ngừng gọi:

– Mẹ! Mẹ sao vậy? Mẹ dậy đi. Mẹ! Mẹ ơi!

Tên Hữu quay sang liếc nhìn một cái rồi nhếch mép cười.

– Sao hả? Giờ có trả tiền chưa? Nếu không trả, thì đứa tiếp theo nằm trên sàn sẽ là thằng nhóc này đấy.

– Dịch Dương Thiên Hữu! Mày đi chết đi.

Ông Lưu gào lên rồi giơ khẩu súng ra, nhắm thẳng về phía tên Hữu bốp cò. Viên đạn bay xuyên ra lớp vải áo phần cánh tay. Chất dịch màu đỏ trào ra. Tên Hữu nhăn mặt, thét lên, tay phải ôm lấy vết thương trên bắp tay trái, đôi mắt căm phẫn nhìn về phía ông Lưu.

Còn về phía ông Lưu, khi viên đạn được bắn ra, lợi dụng sự chú ý của bọn đàn em chỉ tập trung vào viên đạn đang bay về phía đại ca của mình, ông Lưu đã chợp lấy cánh tay của con trai mình, kéo nó về phía ông và ôm nó vào lòng.

– Mày...! Mày dám bắn tao?

– Tao đã không còn gì nữa. Có nói mày cũng không tin. Tao đã nói, bán được nhà thì tao sẽ trả đầy đủ số nợ mà tao đã nợ mày. Nhưng mày nhất quyết không nghe. Còn ra tay bắn chết vợ tao. Giờ thì tao quyết liều chết với mày.

Ông Lưu kéo con trai ông ra phía sau lưng. Bản thân ông đứng chắn trước nó, vừa bảo vệ, vừa che chở cho nó. Vì ông biết khi nói ra câu nói này, nhất định sẽ có ẩu đả súng xảy ra. Ông chỉ còn một mình nó, ông không thể để nó có chuyện.

– Đưa súng cho tao!

Tên Hữu phồng mang trợn má, gầm thét như hổ, với tay giật lấy khẩu súng trên người của một tên đàn em chỉa về phía ông Lưu.

– Bây giờ tao với mày đọ súng. Nếu tao chết, đám đàn em ở đây sẽ buông tha cho mày, sẽ cho cha con mày một con đường sống. Còn nếu, tao không chết thì mày và thằng nhóc đó sẽ chết.

Tên Hữu nói to. Ông Lưu thì im lặng. Ông không muốn nói nhiều nữa. Quan trọng bây giờ là hành động. Sau vài chục giây hai cặp mắt máu lửa nhìn nhau, tiếng súng cũng nổ ra. Đoàng! Đoàng! Hai tiếng súng vang lên sát bên nhau. Đám đàn em vội nhìn về phía đại ca cũng mình. Hắn ngã xuống sàn, khụy xuống tại đó. Sau đó, bọn chúng lại nhìn sang ông Lưu. Ông Lưu cũng ngã xuống, nhưng là nằm vật ra trên sàn, máu tuôn ra không ngừng. Đứa con trai ông đã khóc nức nở, ôm lấy cha nó và không ngừng gọi:

– Cha! Cha đứng dậy đi. Đừng nằm giống mẹ nữa. Cha ơi!

Một tên đàn em xông lên hỏi:

– Đại ca Hữu! Anh không sao chứ?

– Tao thì làm sao có chuyện!

Tên Hữu từ từ đứng dậy, xoa xoa lòng ngực bị trúng đạn, vẻ mặt nhăn lại như vô cùng đau đớn.

– Đại ca không sao thật chứ? Hay để bọn em đưa đại ca đi bệnh viện nha.

– Tao mặc áo chống đạn thì làm gì có chuyện hả, thằng ngu!

Tên Hữu đấm một cái thật mạnh vào mặt tên đàn em, thét lên hung hãn.

– Đại ca! Tên Lưu Chí Bình chết rồi. Vậy thằng con ông ta thì sao?

Một tên đàn em đứng gần cậu bé ấy lên tiếng.

– Giết nó đi. Giết hết cho tao. Giết hết không chừa một ai.

Tên Hữu lại gào lên như điên. Nhận được mệnh lệnh, tên đàn em kéo cậu bé đứng dậy, chỉa mũi súng vào đầu nó. Bây giờ nó thật sự hoảng sợ. Cha mẹ nó đã nằm yên bất động trên sàn, không tỉnh dậy nữa. Không còn ai bảo vệ nó nữa, không ai che chở cho nó nữa. Nó sợ sau khi tiếng nổ đáng sợ kia vang lên, nó sẽ lại nằm xuống bất động trên sàn như cha mẹ nó. Nó sợ lắm! Sợ vô cùng.

– Dừng tay!

Một tiếng thét từ bên ngoài cửa truyền vào. Cả đám người vội quay lại nhìn ra cửa. Một cậu nhóc trong chiếc áo khoác và quần jeans đen hùng hổ bước vào. Vẻ mặt lạnh hơn của băng, ánh mắt chứa đầy sát khí. Bọn đàn em lập tức kinh hãi, xếp thành hai hàng ngang, nghiêng người cúi đầu, kính cẩn chào:

– Dịch thiếu!

Cậu nhóc ấy không nói không rằng, bước đến sofa, cúi gập người chào tên Hữu, miệng chỉ khẽ gọi một tiếng:

– Cha!

– Sao con lại đến đây giờ này?

Nhìn đứa trẻ trước mặt, tên Hữu cố kìm chế cơn giận, hằn giọng lên tiếng.

– Cha đi đâu, con sẽ theo đó.

Câu nói lạnh tanh không cảm xúc của đứa trẻ kia vang lên. Tên Hữu lập tức dịu lại, ánh mắt tên Hữu cũng vơi đi vài phần máu lửa, bàn tay xoa đầu cậu nhóc ấy đầy yêu thương.

– Con muốn cậu ta!

Cậu nhóc chỉ tay về phía con trai ông Lưu đang run rẩy trên sàn. Tên Hữu phút trước đã giản cơ mặt thì phút sau lại chau mày.

– Tại sao?

– Chỉ vì con thích!

– Nhưng nó là con trai của...

– Con muốn cậu ta!

Không chờ tên Hữu nói hết câu, cậu nhóc đã nhanh chóng cắt lời. Thật sự giống y như tính cách của tên Hữu. Cúi đầu, hắn im lặng suy nghĩ rồi cuối cùng cũng gật đầu.

– Đem cậu ta ra ngoài xe chờ tôi.

Cậu nhóc nghiêng người ra sau hạ lệnh. Hai tên đàn em theo sau cậu từ lúc bước vào lập tức "Vâng" một tiếng rồi nhanh chóng kéo cậu bé kia ra ngoài.

– Con về nhà trước. Cha thu dọn xong tàn cuộc rồi muốn đi đâu thì cha cứ đi. Không cần quan tâm tới con làm

Cậu nhóc đó lạnh lùng báo cáo ngắn gọn rồi quay người bước ra ngoài. Nhưng đi đến cửa chính, cậu lại sực nhớ ra việc gì đó, lập tức tiếp lời nhưng đầu không nhìn lại.

– Bà thím cha mang về hồi tuần trước ấy, con đuổi đi rồi. Sau này có tìm phụ nữ, cha nên tìm người nào tốt tính hơn chút đi. Và đừng mang về nhà. Mẹ con không thích đâu.

Nói rồi, cậu nhanh chân bước ra về. Tiếng bước chân vang lên trên sàn vang lên một lúc rồi biến mất. Tên Hữu mặt không chút biến động, chỉ ẩn hiện chút gì đó ưu tư, trầm mặc.

– Cậu Đông!

Hắn bỗng lên tiếng gọi một tên đàn em.

– Dạ!

– Cậu dẫn thêm 7 người nữa thành 8 người, theo sau xe của Thiên Tỉ, hộ tống nó về nhà, bảo vệ nó cẩn thận. Nó mà mất một sợi tóc nào, tôi sẽ hỏi tội cậu đấy.

Hắn nói giọng đều đều nhưng đầy uy lực. Cậu Đông đó lập tức nhận lên, kéo thêm những người đứng gần cửa chính chạy nhanh ra ngoài, lái 2 chiếc xe hơi theo sau chiếc xe hơi của cậu nhóc Thiên Tỉ vừa rời khỏi.

– Các ngươi thu dọn mọi việc đi. Để cảnh sát moi ra được chuyện gì.

Tên Hữu đứng lên nhìn hai cái xác đầy máu đối diện mắt mình, lạnh lùng ra lệnh rồi quay người ra xe chờ. Xưa nay chưa ai dám nói năng không phép tắc với hắn cả. Nhưng với Thiên Tỉ thì lại khác. Đứa con trai mang trong người dòng máu của hắn, lạnh lùng, tàn nhẫn và quan trọng hơn có thù sẽ trả thù. Nó đối xử với hắn hờ hững, vô tâm như thế cũng vì do hắn đã nợ cậu. Chính hắn đã hại chết người mẹ mà cậu yêu thương. Vì thế, cậu có đủ lý do để hành hạ hắn. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu vẫn là đứa con mà hắn yêu nhất, là máu mủ mà hắn đã có với mối tình duy nhất trong cuộc đời của hắn.

Tựa lưng vào xe, tên Hữu ngửa cổ nhìn lên trời, khẽ than thở:

– Hạ Nghi! Anh phải làm sao đây? Anh phải làm sao để con mình đừng đối xử lạnh nhạt với anh đây? Hạ Nghi! Anh thật có lỗi với em. Hạ Nghi! Anh nhớ em...nhớ nhiều lắm.

***

– Chí Hoành! Em sao rồi?

Cảm nhận được người bên cạnh không ngừng run lên, Thiên Tỉ vội quay sang hỏi, ánh mắt vô cùng lo lắng.

– Thiên Tỉ ca! Cha mẹ ngủ rồi. Họ không tỉnh dậy nữa. Họ bỏ rơi Hoành nhi rồi.

Chí Hoành hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo, thút thít khóc. Một giờ trước, cả cha mẹ đều mỉm cười hôn lên trán nó, đầy yêu chiều mà chúc nó ngủ ngon. Vậy mà bây giờ, cả hai đều bất động trên sàn, toàn thân đầy máu.

– Em bình tĩnh! Có ca ở đây. Ca sẽ bảo vệ em.

Thiên Tỉ dang đôi tay nhỏ của mình ra, ôm lấy thân ảnh bên cạnh vào lòng.

– Ca ca!

Được người ta ôm vào, cảm giác như được bảo vệ. Chí Hoành lập tức òa khóc. Vòng tay này ấm áp lắm. Nó làm cậu nhớ tới cha, nhớ tới mẹ.

– Ngoan nào! Khóc thật to đi. Rồi sau đó an ổn nghỉ ngơi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa.

– Hoành nhi không ngủ nữa. Hoành nhi không nghỉ ngơi nữa. Vì nếu nghỉ ngơi thì cả Thiên Tỉ ca cũng sẽ bỏ rơi Hoành nhi như cha và mẹ.

Chí Hoành bám chặt lấy áo khoác của Thiên Tỉ lắc đầu quầy quậy. Nó không muốn đâu. Thật tâm không muốn.

– Ngoan! Ca không đi đâu cả. Ca hứa, sẽ bảo vệ cho em, sẽ ở bên cạnh em.

– ...

Chí Hoành im lặng, chỉ hé miệng để lộ ra những tiếng nấc trong cổ họng. Một hồi sau, khóc nhiều cũng đã thấm mệt, nó lăn ra ngủ say, đầu gối lên đùi Thiên Tỉ. Cả thân hình nhỏ bé co tròn lại nhìn y hệt như chú mèo con. Đáng yêu lắm!

Nhìn đứa trẻ kia an ổn ngủ trên đùi mình, Thiên Tỉ khẽ cười. Sở dĩ cậu biết và chạy đến biệt thự nhà họ Lưu này đều là vì Chí Hoành. Cậu là đàn anh cùng trường với nó. Bản tính trước giờ luôn lầm lầm lì lì, không quan tâm ai. Nhưng sau khi quen biết nó, cậu trở nên dễ gần, cười nhiều, nói cũng nhiều hơn. Cả hai dần trở nên thân thiết, luôn chơi cùng nhau, học tập cùng nhau. Qua tin tức từ quản gia, cậu biết được cha mình định làm hại tới gia đình nó. Cậu đã dùng hết tốc lực để phi thẳng đến đây, nhưng đã muộn rồi! Không thể cứu được cha mẹ nó.

Vuốt nhẹ mái tóc tơ mềm mại của nó, Thiên Tỉ lại mỉm cười. Không sao! Chỉ cần cứu được nó. Từ giờ cậu sẽ thay họ – những người đã khuất mà ở bên cạnh, chăm sóc, bảo hộ cho Chí Hoành thật tốt, sẽ không để nó phải chịu ủy khuất.

– Tiểu Hoành! An ổn nghỉ ngơi nhé. Rồi ngày mai sẽ là ngày mới của chúng ta. Em vẫn sẽ không cô đơn đâu, vì có ca ở đây rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro