Chap 1: Ác Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoành nhi! Cha đau lắm. Cha không thể bảo vệ được con."

– Cha...

"Hoành nhi! Mẹ không thể ở cạnh con được nữa. Con phải tự chăm sóc bản thân."

– Mẹ...

AAAAA! Tiếng thét đầy đau đớn vang lên, giọt nước mắt nóng hổi cũng trào ra khóe mắt. Lưu Chí Hoành mở to hai mắt, bật người dậy, mồ hôi lạnh tuôn ra như dầm mưa.

– Là...mơ?

Cậu thở hồng hộc, dùng tay quẹt nhẹ giọt nước mắt đọng lại trên gò má. Đã hơn 6 năm kể từ đêm mưa bão đầy tàn khốc đó. Sáu năm rồi, không ngày nào mà cậu không nằm mộng, nhìn thấy cha cùng mẹ cậu nằm thoi thóp trên vũng máu. Chưa đêm nào cậu có thể ngủ ngon, chưa đêm nào cậu có thể xóa bỏ hình ảnh trước lúc chết của cha mẹ vào năm 8 tuổi. Tuy thoát khỏi nòng súng của kẻ đó nhưng sống như vậy thì không khác gì là chết. Cơn ác mộng này đã theo cậu suốt 6 năm, cậu cũng đã quen rồi. Nhưng đêm nào cũng chứng kiến cha mẹ cùng mình sinh ly tử biệt, thật quá đày đọa tinh thần cậu.

Ngồi thơ thẫn trên giường một lúc, Chí Hoành nhìn sang ngoài bìa giường, không thấy bóng dáng của người kia đâu. Chạm tay vào gối nằm cũng không còn chút hơi ấm. Nhìn lên đồng hồ treo tường, đã hơn 10 giờ trưa, thảo nào mở mắt ra không thấy người ấy cũng phải. Lưu Chí Hoành tự cốc đầu mình, xếp lại gối chăn rồi vào toilet vệ sinh.

– Thiên!

Thay xong bộ quần áo mới, Chí Hoành bước xuống lầu, men theo đường bếp ra ngoài sân sau. Ngoài sân lộng gió, cỏ cây xanh mướt nhìn rất dịu mắt dù đây là giờ nắng trưa, nơi đó có một thiếu niên đang say mê vẽ tranh. Trên gương mặt điềm tĩnh, ẩn sâu trong đó là vẻ băng lãnh đến lạnh người, thế nhưng khi nghe tiếng gọi, không cần vị quản gia hầu hạ bên cạnh thông báo, người ấy lập tức buông cọ vẽ, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười hết sức ôn nhu, đồng điếu đầy quyến rũ cũng hiện ra tặng kèm nụ cười ấy.

– Em dậy rồi sao?

– Ừm!

Chí Hoành vươn vai đi đến bên cạnh chỗ Thiên Tỉ, sau đó thuận tay quàng lên vai của anh, cầm tựa vào vai anh, thân mật hỏi:

– Ca! Anh dậy từ khi nào? Sao không đánh thức em cùng dậy?

– Anh dậy từ sớm, nhìn em còn ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức.

Thiên Tỉ đưa tay nhéo nhẹ chiếc mũi cao cao của cậu rồi đáp lời.

– Tối qua em lại gặp ác mộng.

Cậu không vì cái nhéo yêu của anh mà tâm trạng khá hơn, giọng nói chùn xuống khi nhắc đến cơn mộng vừa trải qua.

– Là giấc mơ ấy sao?

Anh giao khay màu và cọ vẽ cho quản gia giữ lấy rồi kéo cậu đến ngồi vào lòng anh.

– Ừm! Hơn 6 năm rồi. Sáu năm tương đương với 2190 ngày, không sai đi một ngày nào cả. Đêm nào cũng chứng kiến cảnh tượng đẫm máu ấy, em thật sự sợ bản thân mình không biết sẽ chịu đựng được bao lâu.

Cậu cúi đầu nói, giọng khàn đặc lại trong cổ họng.

– Ngốc! Vẫn còn anh bên cạnh.

Anh đứng dậy, ôm lấy cậu vào lòng, bàn tay luồn vào mái tóc tơ xoa xoa đầu cậu. Cậu đã có thể bỏ đi hơn một nửa gánh nặng trong lòng thì một nửa còn lại nhất định cũng có thể bỏ xuống. Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ luôn ở bên.

– À phải rồi! Chu Chu đâu?

Sáng giờ cậu cứ thấy trống vắng, thiếu sót thứ gì đó. Bây giờ mới sực nhớ thì ra không thấy Chu Chu đâu cả.

– Nó ở bên kia.

Thiên Tỉ hất cầm về phía bụi rậm đang lay động phía xa xa đối diện hai người. Chí Hoành lập tức rời tay anh, chạy nhanh đến bụi rậm. Từ bụi rậm bế ra một chú chó con tròn trĩnh, béo ú.

– Chu Chu à~

Chí Hoành cười híp mắt gọi tên cậu nhóc trên tay, miệng anh đào cũng chu theo cái tên.

– Muốn chơi đuổi bắt không?

Đặt Chu Chu xuống nền cỏ, Chí Hoành xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, nheo mắt hỏi. Chu Chu nghe thấy như hiểu rõ, lập tức sủa vang, cái đuôi ngắn xù lông cũng vẫy liên tục.

Chí Hoành bật cười rồi chạy về phía trước, Chu Chu lập tức đuổi theo sau. Tiếng cười khúc khích vang lên cả một khu vườn rộng. Nhìn cảnh tượng hài hòa trước mắt, tâm hồn nghệ sĩ bên trong Thiên Tỉ bỗng trỗi dậy. Anh lập tức thay giấy vẽ, cầm bút chì phác họa mỹ cảnh đang diễn ra trước mắt. Một người một chó cùng nô đùa, vô cùng vui vẻ mà không chút âu lo. Để Chí Hoành có thể có được nụ cười ngày hôm nay, Thiên Tỉ quả thật dụng tâm không ít.

Nhớ lại quãng thời gian trước, sau khi đưa Chí Hoành 8 tuổi về tới biệt thự này, cậu bé năm ấy không mở miệng lấy một câu nào, thức ăn cũng chỉ động vài miếng, cả ngày ngồi lì ở trong phòng, ôm chặt lấy tấm ảnh gia đình mà anh nhờ người trở lại nhà của Chí Hoành mang đến.

Anh còn nhớ quãng thời gian ấy Chí Hoành sống rất khó khăn. Cứ mỗi khi trời mưa, có sấm chớp thì cậu lại gào thét, bật khóc nức nở. Vào mỗi đêm lại thường xuyên gặp ác mộng, ngủ chưa tròn giấc đã bật dậy rồi bó gối khóc suốt đêm. Đối với một đứa trẻ 8 tuổi, tận mắt chứng kiến cả sinh tử của cha mẹ mình, thật sự là một đả kích rất lớn.

Để có một Chí Hoành biết cười như ngày hôm nay, Thiên Tỉ đã phải bỏ tâm lẫn sức rất nhiều. Mỗi đêm đều ôm lấy cậu, dỗ dành thật lâu mới có thể để cậu chìm vào giấc ngủ. Mỗi khi cậu choàng tỉnh vì gặp ác mộng, anh luôn bên cậu an ủi, chăm sóc cậu. Mỗi khi trời có mưa bão, anh liền đem thân ảnh nhỏ bé kia ôm siết vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc tơ non mềm của cậu. So với Chí Hoành, Thiên Tỉ cũng không lớn hơn là bao. Một đứa trẻ có thể san sẻ, chăm sóc tận tình cho một đứa trẻ chỉ nhỏ hơn bản thân 1 tuổi như thế thì nếu không dụng tâm sẽ không làm được.

– Ca! Sao anh không ra ngoải này chơi một chút đi? Vận động một chút sẽ khỏe người hơn a.

Chí Hoành sau một hồi đùa nghịch với Chu Chu thì cũng đã thấm mệt, liền mang Chu Chu ôm vào lòng cùng nhau đi đến bàn vẽ của Thiên Tỉ.

– Ca! Anh như vậy là không nên nha.

Thiên Tỉ cậm cụi vẽ, cố đưa thần thái ban nãy của Chí Hoành vào trong tranh nên đem lời nói của cậu toàn bộ để ngoài tai. Thấy người nghe chỉ tập trung vào việc đang làm, hoàn toàn không để ý đến mình, Chí Hoành không lấy làm nóng giận mà con tò mò xem anh đang vẽ gì mà tập trung đến thế. Nhích đến gần, cậu nhoài người lên xem thì phát hiện thứ khiến anh say sưa vẽ đến thế lại chính là mình.

– Ca xin lỗi! Chỉ là lúc đó nhìn em rất xinh đẹp, rất vui tươi nên không kìm lòng được mà vẽ em.

Thiên Tỉ cười cười rồi gãi gãi đầu.

– Hây! Là con trai thì ai lại dùng từ xinh đẹp kia chứ. Anh phải dùng là hảo soái mới đúng.

Chí Hoành thả Chu Chu xuống đất rồi đi vòng qua sau lưng Thiên Tỉ, đánh nhẹ vào bả vai của anh, sau đó mỉm cười híp mắt. Đồng tiền nhỏ trên gò má phính tròn của cậu không nhịn được mà lộ ra. Hảo đáng yêu nha.

– Ca!

– Hửm?

– Anh mau lên màu cho bức tranh đi. Em muốn xem anh vẽ em đẹp như thế nào.

– Chờ anh một lát. Vài phút thôi. Sau đó sẽ tranh thủ vẽ thêm một bức chân dung dành tặng sinh nhật của em.

– Được ạ!

Cậu gật đầu như gà mổ thóc rồi trở lại chỗ ngồi, im lặng để cho anh tiếp tục công việc.

– Xong rồi!

Tay nghề của Thiên Tỉ quả thật rất cao. Chỉ chốc lát, anh đã lên màu xong cho bức tranh nô đùa của cậu cùng Chu Chu.

– Thật sự đẹp quá!

Cậu cầm lấy bức tranh, không ngớt lời tán thưởng.

– Đã gọi là quà thì tất nhiên phải bí mật. Còn nữa, phải đến sinh nhật mới mang tặng cho em.

– Nga~~ Không chịu đâu! Không chịu đâu! Em muốn xem, em muốn xem!

Chí Hoành bĩu môi, lao vào quấy lấy cổ anh, lắc lư liên tục. thưởng.

– Thế còn bức chân dung?

Cậu tò mò hỏi. Cậu muốn biết anh sẽ vẽ những đường

– Đi mà! Đi mà ca ca! Ca ca đẹp trai dễ thương cưng chiều em nhất hệ mặt trời. Em muốn xem, em muốn xem.

Cậu lắc đến mức cả đầu và cổ anh sắp lìa khỏi thân. Nếu thật sự không đồng ý với cậu thì chỉ sợ cái mạng này anh đã phí vô ích. Đang định lên tiếng đồng ý thì từ phía sau lưng cả hai vang lên một thanh âm mềm mại nhưng đầy ý mỉa mai của nữ nhân.

– Ôi trời ạ! Thật sự không thể xem ra sao mà.

Nghe giọng nói lạ lẫm vang lên trong nhà mình, nụ cười trên môi Thiên Tỉ lập tức vụt tắt, gương mặt lập tức căng thẳng hiện rõ sự cảnh giác. Thiên Tỉ lập tức đứng bật dậy, theo bản năng đứng chắn trước mặt Chí Hoành.

– Bà là ai? Tại sao có thể vào đây? Hả?

Anh nheo đôi mắt hổ phách lại, miệng nhã ra từng tiếng buốt giá, thanh âm nặng nề cứ như một con dao đâm xuyên qua da thịt đối phương.

– Hây da! Thiên Hữu à, anh xem con trai anh kia kìa. Một chút dịu dàng với em cũng không có. Thật không biết phép tắc mà.

Gương mặt Thiên Tỉ sa sầm lại. Thiên Hữu! Cái tên tưởng chừng chẳng bao giờ vang lên bên tai anh nhưng giờ đây lại xuất hiện bên tai. Nhưng đó không phải điều quan trọng, đó dù sao cũng là cha của anh. Cái anh quan tâm chính là Chí Hoành. Nghiêng đầu nhìn về phía sau, anh thấy sắc mặt của cậu tối sầm, đôi mắt đỏ lên như sắp tuôn trào những giọt nước trong suốt, đôi tay run run nắm chặt lấy vạt áo của anh. Thấy thế, bàn tay anh lập tức chìa về phía sau nắm lấy bàn tay của cậu. Anh hy vọng ngay thời điểm này cậu có thể bình tĩnh hơn.

Người kia cuối cùng cũng xuất hiện. Từ phía góc tối của căn nhà, một thân hình cao lớn, vạm vỡ bước ra. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào càng làm rõ con người kia. Người đó xác thực là Dịch Dương Thiên Hữu – cha của Dịch Dương Thiên Tỉ và là người đã nổ phát súng tước lấy hai sinh mạng của Lưu gia.

Trái tim của Chí Hoành đánh sầm một nhịp rồi đông cứng lại. Là kẻ đó, là kẻ đã hạ lệnh bắt giữ mẹ cậu khi bà đang cùng cậu lẫn trốn. Đó chính là kẻ đã giết chết cha mẹ cậu. Đó cùng chính là kẻ khiến cậu vĩnh viễn cách biệt với cha mẹ mình, khiến cậu tan nhà, nát cửa. Từng tình cảnh thương tâm đẫm máu ấy lại hiện lên trong đầu cậu. Chí Hoành nhìn thấy mẹ cậu ngã xuống sàn, nằm bất động trên vũng máu đỏ thẳm. Tiếp đến là cha cậu, ông chết cũng không hề nhắm mắt. Mùi máu tanh xộc vào cánh mũi của cậu. Trong vô thức, cậu siết chặt bàn tay của Thiên Tỉ. Trong vô thức, cậu bật ra hai tiếng nức nở, "Cha", "Mẹ".

– Không sao đâu! Không sao, còn ca ở đây. Ca sẽ bảo vệ em. Không sao cả. Không sao.

Thiên Tỉ nhận ra điều khác thường của cậu, lại nghe thấy tiếng cậu nức nở phía sau, tâm chua xót vô cùng, kiềm không được liền đem cậu ôm vào lòng, để mặt cậu vùi sâu vào vòm ngực của anh.

– Ca sẽ không để em chịu bất cứ tổn hại nào cả.

Thiên Tỉ thì thầm bên tai Chí Hoành rồi hôn nhẹ lên trán cậu một cái. Sau đó dìu cậu đi vào nhà, đưa thẳng lên phòng ngủ để cậu tránh mặt cha của anh.

***

– Cha đến đây làm gì?

Giao Chí Hoành cho vú nuôi cùng hai cô giúp việc chăm sóc, Thiên Tỉ an tâm trở lại phòng khách cùng cha mình tiếp chuyện. Ngồi đối diện ông Dịch và nhân tình của ông, anh lạnh nhạt hỏi.

– Lâu rồi cha không đến thăm con, cảm thấy nhớ nên mới đến đây. Con cũng thật là, không tìm đến cha, hại cha nhớ con mất cả ngủ.

Ông Dịch cười lớn. Chân mày anh chau lại. Đến thật là đúng lúc!

– Nhưng Thiên Hữu à! Tính hướng của con trai anh có chút vấn đề a. Thân là 1 nam nhi, vậy mà cứ nhiên thân mật với một người con trai khác. Thiên Hữu à! Anh nên quản chặt Dịch thiếu gia một chút sẽ tốt hơn.

Nghe giọng nói nũng nịu, ngọt hơn cả đường của người phụ nữ kia, hắc tuyến trên mặt Thiên Tỉ càng đậm hơn.

– Tính hướng của tôi ra sao, không cần người ngoài như bà quan tâm. Thay vì lo lắng cho tôi, sao không lo cho bản thân đi. Không biết bao lâu nữa thì cha tôi sẽ vứt bà sang một xó chẳng ngó ngàng đến.

Thiên Tỉ nhếch mép cười khinh bỉ.

– Cha! Đây là nhà của mẹ. Mẹ luôn ở đây, luôn ở bên cạnh con. Con không muốn ở đây có mặt một người phụ nữ khác, hơn nữa còn là nhân tình của cha trong ngôi nhà này. Con không muốn mẹ đau, nhất là đau vì một người không đáng.

Anh chậm chạp nói, có vẻ rất ung dung nhưng từng câu từng chữ đều không đơn giản như cách nói ra. Ông Dịch im lặng nghe, đôi mắt cụp xuống suy nghĩ gì đó. Còn người phụ nữ kia sau khi nghe xong thì vô cùng tức giận, lồng ngực phập phồng không ngừng gọi tên ông.

– A Long!

Bỗng dưng, ông Dịch lên tiếng gọi một tên đàn em của mình.

– Dạ đại ca?

– Lấy xe đưa Tuyết Dương về chung cu. Đưa cho cô ta tờ chi phiếu trống đi.

Gương mặt Tuyết Dương lộ rõ vẻ khinh hãi. Đưa về chung cư, còn cho cô một tờ chi phiếu trống để cô tự điền số tiền vào thì khác gì chính thức đá cô đi.

– Thiên Hữu! Em muốn ở cạnh anh. Đừng đuổi em đi. Em yêu anh mà. Không có anh, em không thể sống được.

Tuyết Dương khóc lóc thảm thiết, hai gối quỳ thẳng trên sàn nhà, hai tay ôm chắt lấy chân của ông Dịch. Nếu không có một đại gia như ông thì cuộc sống của cô sẽ chẳng sung sướng như bây giờ.

– Tôi quan trọng với em như thế sao?

Ông Dịch nâng chiếc cằm thon gọn của Tuyết Dương lên, miệng cong lên tạo nên một nụ cười đầy ẩn ý.

– Phải! Phải! Anh thật sự rất quan trọng với em. Xin anh! Hãy để em ở lại bên cạnh anh.

Tuyết Dương gật đầu lia lịa, cố níu kéo những hy vọng cuối cùng.

– Nhưng theo tôi thấy thì tiền của tôi mới là thứ quan trọng với em. Phụ nữ thì tôi không thiếu, chỉ riêng con trai là tôi chỉ có một mà thôi. Nên dù lời em vừa nói là thật đi chăng nữa thì Thiên Tỉ vẫn quan trọng với tôi hơn.

Nói rồi, ông Dịch hất tay bảo A Long đưa Tuyết Dương đi. Căn nhà ban đầu ồn ào bởi tiếng gào thét cũng như khóc lóc nhưng nhanh chóng yên lặng lại, trả lại sự bình ổn vốn có của nơi này.

– Cha có thể ở đây tùy thích, chỉ cần cha đừng làm gì quá phận là được vì đây là nhà của mẹ, không phải của cha.

Thiên Tỉ chờ đến khi mọi thứ lập lại trật tự ban đầu thì đứng dậy muốn rời đi. Anh nôn nóng muốn xem tâm trạng của Chí Hoành ra sao rồi.

– Và còn 1 điều nữa mà con muốn nói với cha. Tiểu Hoành rất quan trọng với con. Nếu cha làm tổn thương em ấy, cũng chính là tổn thương tới Dịch Dương Thiên Tỉ con. Cha đi đường nhất định mệt mỏi rồi, cha nghỉ ngơi sớm đi ạ.

Thiên Tỉ xoay người bước lên lầu, bỏ lại ông Dịch một mình ngồi trầm mặc ở phòng khác. Thở dài một ngụm, ông Dịch nhìn lên bức tường được vẽ chân dung của Hạ Nghi – vợ ông, cổ họng khô rát chầm chậm lên tiếng.

– Hạ Nghi! Em nghe thấy không? Những điều con trai chúng ta vừa nói. Thật sự giống em quá. Thật sự rất giống. Trong mạnh mẽ chứa đầy sự ôn nhu. Nó đã khẳng định như thế thì nhất định thằng nhóc kia rất quan trọng với nó. Cho nên, Hạ Nghi à...Anh nhất định sẽ không làm tổn hại tới nó. Anh sẽ không làm điều sai trái nữa. Anh nhất định sẽ không để xuất hiện một Hạ Nghi và Thiên Hữu thứ hai đâu. Tin anh nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro